Tầm Tần ký - Hồi 216

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long vốn là muốn bỏ về, nhưng vì Lý Tư vừa mới được thăng quan nên vui mừng kéo gã đến gặp Tiểu Bàn. Kỷ Yên Nhiên bỏ về một mình.
Lần này tuy không nói là toàn thắng nhưng đây là một chuyển biến tốt, bọn Vương Hột, Vương Lăng, Xương Bình quân, Xương Văn quân rất vui mừng, kéo vị đại công thần là Hạng Thiếu Long vào gặp Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn thấy mọi người đến thì bước khỏi long tọa, hai mắt cảm động đến nỗi đỏ ửng lên.
Hạng Thiếu Long nhìn Tiểu Bàn bước về hướng mình. Lúc này dáng vẻ của Tiểu Bàn bước đi như hổ, khí thế hơn người.
Bỗng nhiên gã cảm thấy Tiểu Bàn rất lạ lẫm, nhưng cũng lại gần gũi như đứa con mình.
Đó là một cảm giác rất tương phản nhau, khơi dậy những suy nghĩ rất kỳ lạ trong đầu gã.
Còn mấy năm nữa thì Tiểu Bàn chính thức làm lễ đội mũ.
Mà mối quan hệ giữa gã với vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai này đến đó sẽ chấm dứt.
Gã không thể không đi.
Bởi vì gã không muốn nhuốm máu tươi của người dân sáu nước. Gã là người chán ghét chiến tranh.
Tuổi thực của Tiểu Bàn là mười chín tuổi, hoàn toàn đã có uy thế và khí khái của một vị bá chủ.
Y tuy thấp hơn Hạng Thiếu Long nửa cái đầu, nhưng vai rộng *** nở, chân tay thô, mặt vuông tai lớn, nhất là đôi mắt, cả Hạng Thiếu Long khi bị y nhìn đến cũng cảm thấy run sợ trong lòng.
Có thể thấy khi y chính thức làm lễ đội mũ, thì ghê gớm đến mức nào.
Lúc này Tiểu Bàn đến trước Hạng Thiếu Long, nắm lấy hai tay gã, vui mừng kêu lên: “Thái phó ơi! Chúng ta thành công rồi”.
Bọn Lý Tư vây quanh hai người, cao giọng chúc mừng, ai nấy cũng hớn hở.
Từ trước đến nay, cuộc đấu trang giữa các nhà vua và các quyền thần, đều phải kết thúc bằng một trận can qua.
Nhưng giờ đây Hắc Long xuất hiện đã lập tức giảm quá nửa quyền hành mà Lã Bất Vi đã cố công vun đắp trong nhiều năm qua, lại phá vỡ tất cả những suy tính của y. Được một thành quả như vậy, ai mà không mừng cho được.
Trong tình thế giờ đây, muốn dấy binh làm loạn là điều không thể được, cả người dân bình thường của thành Hàm Dương cũng sẽ đứng dậy, ủng hộ cho Tiểu Bàn, chứ đừng nói đến phía quân đội, những kẻ trước nay luôn trung thành với hoàng tộc.
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Hạ thần cũng phải nghỉ ngơi một khoảng, mong Bị quân phê chuẩn”.
Tiểu Bàn nói: “Dù cho quả nhân không muốn, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận theo nguyện vọng của Thái phó, nhưng một khi xảy ra chuyện, Thái phó nhất định phải quay về giúp quả nhân”.
Hạng Thiếu Long nói như cất được gán***: “Văn thì có Xương Bình quân và Lý đình vệ, võ thì đã có hai vị đại tướng quân, Bị quân hãy cứ yên tâm!”
Mọi người đều cười ầm lên.
Bởi vì Hạng Thiếu Long nói như thế, thì có nghĩa là có chuyện tốt nhất đừng đến tìm ta.
Lý Tư nói giận lẫy rằng: “Hạng đại nhân đừng cười tại hạ, trước mặt Hạng đại nhân, Lý Tư mãi mãi là Lý Tư mà ngài thấy khi mới vừa từ nước Triệu đến”.
Tiểu Bàn nói: “Thái phó chuẩn bị lúc nào thì quay về mục trường nghỉ ngơi?”
Nghe y nói đến hai chữ nghỉ ngơi thì nhấn mạnh, ai nấy đều hiểu mà mỉm cười.
Hạng Thiếu Long nắm chặt hai tay Tiểu Bàn, cảm thấy như máu thịt hai người nối kết lại với nhau, đáp rằng: “Đợi sau khi quét sạch võ sĩ Hành Quán của Khưu Nhật Thăng và Tiểu Tuấn thành hôn, hạ thần sẽ quay về mục trường, nghỉ ngơi y theo lời của Bị quân, nên hạ thần vẫn còn có thể ở đây được hơn mười ngày. Giờ đây hạ thần quay về tắm táp thay y phục, để tham gia xuân yến đêm nay”.
Tiểu Bàn bịn rịn không nỡ rời tay Hạng Thiếu Long, cảm động nói: “Doanh Chính này có được ngày hôm nay, toàn là do Thái phó ban cho”.
Với thân phận vua một nước của y mà có thể nói ra được điều này, ai nấy đều biến sắc.
Ngày trước là một đứa trẻ ham chơi, chỉ biết trêu ghẹo tỳ nữ, nào ngờ lại trở thành một vị Tần Thủy Hoàng thống nhất được thiên hạ?
Đám đông chen lấn trước cửa cung, thấy Hạng Thiếu Long bước ra thì lập tức dậy tiếng hoan hô.
Tiếng vó ngựa vang lên, Quốc Hưng dắt theo một nhóm thân binh, từ xa thi lễ với gã.
Hạng Thiếu Long thấy Quốc Hưng người mặc quân phục, trở nên uy phong lẫm lẫm như một người khác không khỏi nhớ lại dáng vẻ Kinh Tuấn lúc mới mặc quân phục, trong lòng bất đồ có cảm giác gần gũi với Quốc Hưng thêm mấy phần.
Quốc Hưng đến bên gã, đưa gã về Ô phủ, cười nói: “Ty chức đã đợi ở ngoài, vừa rồi khi Lao Ái và Lã Bất Vi bước ra, đám đông hô đòi lật đổ bọn họ, khiến cho hai người tức giận. Nhưng khi Hạng đại tướng quân bước ra, thì được nghe tiếng hoan hô nhiều nhất”.
Hạng Thiếu Long nhìn bọn trẻ mặc đồ mới chạy bên đường ném pháo vào nhau, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm như chưa từng có.
Tiểu Bàn cuối cùng đã củng cố được chỗ đứng của mình, sau này chỉ có y tìm người ta tính nợ, những kẻ như Lã Bất Vi, Lao Ái, quả thật là đối thủ rất hợp để cho y rèn luyện.
Quốc Hưng nói: “Xin Hạng gia hãy tin tưởng tiểu nhân, tiểu nhân về sau một lòng một dạ đi theo đại nhân”.
Hạng Thiếu Long nghe y đột nhiên thay đổi khẩu khí, ra vẻ gia tướng, thì mừng lắm nói: “Mười ngày sau ta sẽ quay về mục trường, Tiểu Tuấn sẽ tạm thời thay chức vụ của ta, ngươi hãy cứ làm việc theo Tiểu Tuấn! Đó là cơ hội tốt nhất để ngươi làm lành với hắn”.
Quốc Hưng gật đầu rồi hạ giọng nói: “Có năm tên thích khách bỏ chạy đến phủ đại tướng quân của Đỗ Bích để tránh sự truy xét của quân đô vệ. Nghe khẩu khí của Khưu Nhật Thăng, bọn chúng sẽ giả làm người trong Hành Quán của chúng tôi, đêm nay sẽ đến tham gia xuân yến”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ bọn chúng tưởng rằng đêm nay vẫn còn cơ hội hành thích hoặc không biết rằng kẻ vào dự yến không được mang theo VK sao?”
Quốc Hưng nói: “Khưu Nhật Thăng đâu có lớn gan như thế, chỉ là muốn mượn tay những kẻ này để giành lại uy phong cho Hành Quán”.
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Cũng tốt! Đêm nay ta sẽ bỉ mặt Khưu Nhật Thăng! Nếu không bị Lao Ái cản chân cản tay, hôm nay ta sẽ đến dỡ Hành Quán của y!”
Quốc Hưng nghe giật mình thầm nghĩ: “May mà mình đã đi theo minh chủ, nếu không thì sẽ trở thành một trong những kẻ bị lăng nhục”.
Quốc Hưng lại nói: “Nghe nói sáng nay Điền Mỹ Mỹ muốn treo cổ tự tận, may mà bị người ta cứu được”.
Lúc này Hạng Thiếu Long chỉ có thông cảm chứ không ghét Điền Mỹ Mỹ như trước nữa, nhưng chuyện này lại không tiện nhúng tay, chỉ đành thở dài mà thôi.
Nén không được hỏi rằng: “Lòng dạ của Điền Mỹ Mỹ trước đây không phải hướng về Lao Ái hay sao?”
Quốc Hưng nói với vẻ bí hiểm: “Chuyện này e rằng chỉ có bản thân ả mới biết, nhưng bọn người ở Túy Phong lâu đồn nhau rằng, người mà Điền Mỹ Mỹ thật sự ưa thích chính là Hạng gia ngài”.
Hạng Thiếu Long giật mình kêu lên: “Chuyện này chắc chắn là sai rồi, nếu không tại sao cả ta cũng không có chút cảm giác nào”.
Quốc Hưng nhún vai nói: “Lòng dạ mỹ nhân là khó đoán nhất, có lẽ bọn họ đã đồn bậy chăng!”
Lúc này đã đến Ô phủ, Quốc Hưng thi lễ bỏ đi.
Hạng Thiếu Long nhớ lại gia đình hạnh phúc ấm áp của mình, lập tức không thèm nghĩ đến Điền Mỹ Mỹ nữa.
Bước vào cửa phủ, thủ hạ cho hay có Dương Dự đến tìm gã, đang đợi trong sảnh Đông.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, lờ mờ đoán được chắc là có liên quan đến Điền Mỹ Mỹ, kẻ vừa tự sát không ૮ɦếƭ này, trong lòng thầm than.
Gã suýt nữa muốn sai người đuổi Dương Dự đi, nhưng cuối cùng không nỡ lòng, nên mới đến sảnh Đông.
Mỹ nữ này người mặc y phục màu trắng, càng xinh đẹp hơn lúc nàng trang điểm. Tuy không bằng Thạch Tố Phương, nhưng vẻ thanh tú này cũng thuộc loại hiếm có.
Đến giờ đây, gã vẫn không hiểu nàng mỹ nữ này muốn gì.
Nàng phải chăng chỉ vì khuất phục quyền thế của Lã Bất Vi nên mới bất đắc dĩ ám hại mình?
Hoặc là nàng đã thật sự yêu Hứa Thương hay Quản Trung Tà, nên mới cam tâm tình nguyện làm tay sai?
Trong hoàn cảnh đầy ngụy kế này, gã biết được rằng không thể dễ dàng tin bất cứ ai.
Đồng thời cũng học được cách dùng nhiều thủ đoạn để đối phó với kẻ địch, ví dụ như đối với Ngũ Phù và Quốc Hưng.
Dương Dự thấy gã đến thì vui mừng đứng lên.
Hạng Thiếu Long quả thực sợ nàng ngả vào lòng mình, nếu bị nô tỳ nhìn thấy, báo cho bọn Ô Đình Phương, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Tâm lý con người là như thế, gã đến Túy Phong lâu, bọn Kỷ Yên Nhiên có thể bỏ qua, nhưng nếu rước sự phong lưu này về nhà, thì là một chuyện khác.
Hạng Thiếu Long vội vàng thi lễ, nói với vẻ hiên ngang đạo mạo: “Mời Dự cô nương an tọa”.
Dương Dự là một chuyên gia về tâm lý của nam nhân, mỉm cười, liếc gã đầy thâm ý rồi quay về chỗ ngồi, đợi Hạng Thiếu Long ngồi xuống, rồi mới nhỏ nhẹ nói: “Sáng nay Mỹ Mỹ muốn treo cổ tự vận, may mà bọn thiếp lâu nay vẫn đề phòng nàng sẽ làm ra chuyện khờ dại, nên mới có thể kịp thời cứu được nàng, nhưng trên cổ vẫn còn để lại dấu vết, chắc là phải nghỉ ra gặp khách một thời gian”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Dự cô nương đến tìm Hạng mỗ, chả lẽ cho rằng ta có thể giúp được cho nàng ư?”
Dương Dự thở dài nói: “Thiếp thân cũng biết đến tìm Hạng đại tướng quân như thế này, không phải bị ngài đuổi ra khỏi cửa cũng là rất khách sáo với thiếp rồi. Chỉ là Mỹ Mỹ và thiếp thân tình như tỷ muội, lại thêm những kẻ khác sợ quyền thế của Lã Bất Vi. Giờ đây trong thành Hàm Dương, chỉ có một mình đại tướng quân chẳng xem Lã Bất Vi vào đâu. Mỹ Mỹ và Dương Dự đã cùng đường, nên mới cố làm mặt dày đến cầu cứu Hạng đại nhân”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ khổ sở: “Mỹ Mỹ chẳng phải trước nay thân thiết với Lao đại nhân sao? Giờ đây quyền thế của y đã tăng lên, giả sử y muốn cưới Mỹ Mỹ, mà Mỹ Mỹ chấp nhận, Lã Bất Vi cũng khó mà phản đối”.
Dương Dự lộ vẻ hờ hững nói: “Lao Ái là cái thá gì, chẳng qua là một tên diện thủ (nam kỹ) được Thái hậu sủng ái, y ra ngoài thì được, một tháng trước có người tặng cho y hai ả ca cơ, kết quả bị Thái hậu sai người đánh ૮ɦếƭ, đại tướng quân hãy nói thử xem còn có ai dám gả vào trong nội sử phủ của y”.
Hạng Thiếu Long nghe mà ngạc nhiên, nhớ lại ánh mắt đầy sự đố kỵ của Chu Cơ trong lễ mừng thọ của Lã Bất Vi mà cả người lạnh toát.
Chu Cơ đã trở nên quá lợi hại.
Từ khi Trang Tương vương bị Lã Bất Vi hại ૮ɦếƭ, tâm lý của nàng đã rất có vấn đề.
Nhưng vẫn không ngờ rằng nàng lại trở thành một người đàn bà đáng sợ như vậy.
Dương Dự tiếp tục nói: “Huống chi Mỹ Mỹ chỉ là giả vờ đối với y, nàng quả thật là đã say mê dáng vẻ bên ngoài anh tuấn của y, nhưng từ khi Bạch Lôi kể những chuyện xấu tán tận lương tâm của y trước kia, thì chỉ còn sự chán ghét mà thôi”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng, Bạch Lôi nhất định nghe được chuyện xấu của Lao Ái từ Hàn Sấm, với một kẻ như Hàn Sấm, tất sẽ thêm mắm dặm muối, miệng lưỡi quả thật có thể hại được người.
Song Lao Ái như thế cũng là đáng kiếp.
Dáng vẻ của Dương Dự trở nên mềm mỏng, nhìn gã đầy tình ý nói: “Chỉ có tiếng tăm của Hạng gia là tốt nhất, dù cho là kẻ địch của ngài, cũng không thể nói ra được Hạng gia đã làm ra chuyện xấu gì. Lúc đầu bọn thiếp không hiểu, sau này bọn thiếp cứ đắc tội với Hạng gia, mà Hạng gia vẫn có thể tha thứ, không tính toán với bọn thiếp, bọn thiếp thật là cảm kích”.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Làm người tốt là khó nhất, nói thực, chuyện Lã Bất Vi muốn nạp Mỹ Mỹ làm thiếp, ta quả thực khó mà nhúng tay vào, cũng không có lý do mà nhúng tay”.
Dương Dự nói với vẻ chắc chắn: “Hạng gia ít nhất cũng có hai cách có thể giúp được Mỹ Mỹ, cách đơn giản nhất đương nhiên là Hạng gia phải lấy Mỹ Mỹ làm thiếp! Thân thiếp cũng biết không thể ép người như vậy, lại còn khiến cho Hạng gia và Lao đại nhân bất hòa”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Vậy còn cách nữa là thế nào?”
Dương Dự cắn môi nói: “Giúp nàng chạy thoát khỏi nước Tần”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ thắc mắc: “Giúp nàng thoát khỏi nước Tần đối với ta mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ cần ta đã lên tiếng thì có thể làm được, nhưng vấn đề là một mỹ nữ xinh đẹp như nàng, đến nơi nào mà lại không có người H*m mu*n, chẳng khác nào chạy thoát khỏi miệng hùm thì vào miệng sói? Nếu gặp hạng đạo tặc hoặc lưu manh thì càng không thể tưởng tượng nổi”.
Dương Dự vui mừng nói: “Chỉ cần Hạng gia chịu gật đầu là được, ở nước Ngụy có một vị công tử trong hoàng tộc lâu nay luôn ngưỡng mộ nàng, đã từng nhiều lần sai người đến đòi đón Mỹ Mỹ đi Đại Lương, chỉ cần Hạng gia sai người đưa tin đến cho y, bảo y sai người đến biên giới đón tiếp, vậy thì Mỹ Mỹ sẽ an toàn”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Vị công tử ấy là ai?”
Dương Dự hạ giọng nói: “Chính là người đã làm con tin trước đây tại Hàm Dương, sau này đã chạy thoát về được Đại Lương, Thái tử Tăng”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm: “Thì ra là thế!”
Xem ra Điền Mỹ Mỹ không phải thật tình yêu thích y, nếu có thể trở thành Thái tử phi, thì vẫn còn tốt hơn làm thiếp cho Lã Bất Vi.
Hạng Thiếu Long hiểu được bản thân mình, mình không thể cứng lòng đến nỗi thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, cười khổ nói: “Thôi được! Nàng cứ bảo Mỹ Mỹ giả bệnh trong tiểu lâu, cả Ngũ Phù cũng không cho gặp, đêm nay nhân lúc mọi người tham gia xuân yến, ta sẽ sai người đến đưa nàng đi. Mặt khác, ta sẽ sai người chạy khoái mã đến thông báo cho Thái tử Tăng và Long Dương quân, điều cần phải suy nghĩ, chính là phải làm như Mỹ Mỹ tự mình bỏ trốn, tránh liên lụy cho Dự cô nương và mọi người khác”.
Dương Dự cả mừng ngả vào lòng gã, mắt cũng đỏ hẳn lên.
Hạng Thiếu Long hoảng hốt nói: “Nếu nàng muốn cảm tạ ta, thì hãy mau ngồi dậy cho ta”.
Dương Dự không thèm để ý đến mọi thứ nữa, hôn lên môi gã rồi mới tránh ra, nước mắt lưng tròng, thút thít mà rằng: “Thiếp và Mỹ Mỹ kết cỏ ngậm vành, cũng không đủ để báo lại cái đại ơn đại đức Hạng gia không nhớ đến chuyện xấu lúc trước”.
Hạng Thiếu Long đã dám chắc chắn rằng đây không phải là một cái bẫy nữa, nếu không Dương Dự quả thật đúng là một ngôi sao siêu cấp trong nghề diễn xuất.
Vả lại, chuyện này định không tự tay dính vào, muốn hại mình cũng không thể được.
Thương lượng tình tiết liên lạc với Dương Dự xong thì thuận miệng hỏi: “Sao nàng không đi cùng Mỹ Mỹ?”
Dương Dự buồn bã nhìn gã, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cúi đầu, mặt đỏ ửng lên, thần thái rất quyến rũ.
Hạng Thiếu Long vỡ lẽ ra, nói: “Té ra Dự cô nương đã yêu thương Quản Trung Tà”.
Dương Dự lắc đầu nói: “Sao lại là y? Đó là một gã máu lạnh vô tình, mỗi lần gần gũi với người ta xong thì lập tức đuổi người ta đi, nói không quen ngủ chung với người khác, nam nhân như vậy, chỉ có Lã Nương Dung mới chấp nhận nổi”.
Hạng Thiếu Long cười: “Đối với Lã Nương Dung, y sẽ không như vậy, ta biết rồi, chắc chắn là Hứa Thương, y quả thực cũng rất anh tuấn”.
Dương Dự cắn môi không nói gì, dáng vẻ rầu rĩ, một lát sau mới lên tiếng: “Đến đây cũng thế, giả sử Lã Bất Vi ép thiếp làm thiếp, thiếp cũng chỉ đành chấp nhận. Nhưng Mỹ Mỹ kiên cường hơn thiếp nhiều, chao ôi! Nói ra sợ rằng Hạng gia không tin, nhưng thiếp không muốn giấu Hạng gia bất cứ chuyện gì. Mỹ Mỹ treo cổ chỉ là chuyện giả, để đánh lừa Lã Bất Vi”.
Hạng Thiếu Long rầu rĩ nói: “Ta đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị các nàng lừa”.
Dương Dự nói: “Giờ đây thiếp không hề giấu diếm gì nữa, thiếp vốn là không dám hy vọng đến tìm Hạng gia, nhưng Mỹ Mỹ lại bảo chỉ có Hạng gia mới có đủ sức giúp nàng và nhất định sẽ giúp nàng. Bởi vì nàng biết Hạng gia mới đúng là một bậc anh hùng hiệp nghĩa”.
Hạng Thiếu Long lại cười khổ một lần nữa: “Nàng đã quá đề cao ta”.
Dương Dự lau nước mắt, nở nụ cười nói: “Mỹ Mỹ nói: “Nếu Hạng gia không chịu giúp nàng, thì cứ tặng nàng đi cho rồi”. Chao ôi! Giờ đây ở Hàm Dương, nữ tử nào mà không muốn vào nhà của Hạng gia?”
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm kêu lợi hại, loại phụ nữ chuyên nghiệp như Dương Dự, muốn lấy lòng một nam nhân, quả thật là rất chắc chắn, người ta biết rõ là lời giả dối, nhưng cũng cảm thấy rất vui lòng.
Chí ít còn có Quy Yến, Lã Nương Dung, thậm chí Doanh Doanh cũng không muốn gả cho Hạng Thiếu Long gã.
Hạng Thiếu Long thấy thời gian không còn nhiều, lại phải sắp xếp cho Điền Mỹ Mỹ chạy trốn khỏi thành Hàm Dương, lại phải vào hoàng cung dự yến, lại thêm bọn Kỷ Yên Nhiên sẽ hiểu nhầm, nên vội vàng mời Dương Dự quay về, đưa ra đến tận cổng.
Sau khi Dương Dự quay về, chuyện Hạng Thiếu Long làm đầu tiên là tìm Triệu Đại, bởi vì y đã từng ở Đại Lương một thời gian với Triệu Nhã, nên hiểu rõ tình hình ở đây, sai y đi phụ trách chuyện này là hợp lý nhất.
Điền Mỹ Mỹ bỏ đi như vậy, kẻ không may nhất là Ngũ Phù, điều này sẽ khiến y phải dựa vào mình thêm một bước nữa, trở thành một con cờ trong phe đảng Lã Bất Vi.
Triệu Đại còn tưởng nhiệm vụ gì nguy hiểm, nghe bảo chỉ là đưa Điền Mỹ Mỹ đến biên giới nước Ngụy, thì vui vẻ chấp nhận.
Khi Hạng Thiếu Long quay ra nhà sau, tưởng rằng bọn Kỷ Yên Nhiên đã thay y phục chờ đợi, nào ngờ cả bọn đang trêu đùa nhau, đều mặc y phục bình thường, không hề có ý tham gia xuân yến.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Các nàng không muốn đi dự xuân yến sao?”
Kỷ Yên Nhiên nằm trên ghế, người dựa vào chiếc đệm mềm, nói với vẻ mệt mỏi: “Phu quân đại nhân hình như đã quên rằng ai đã đóng đuôi rồng trên sông Thủy Đức, lại còn bị phạt đọc sách cả canh giờ trong buổi thượng triều sáng nay, vốn là cũng muốn đi, nhưng đột nhiên cảm thấy không còn sức nữa, không muốn làm gì cả, cũng không muốn nghĩ đến chuyện phu quân đại nhân cớ gì lại trò chuyện với cô nương của Túy Phong lâu cả buổi tối nay”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy áy náy trong lòng, nhưng cũng cảm thấy bực mình, quỳ xuống, hôn lên má nàng, quay sang Ô Đình Phương, nói: “Vậy thì các nàng?”
Triệu Chi nói: “Yên Nhiên tỷ không đi, bọn thiếp nào còn có hứng thú gì?”
Hạng Thiếu Long lúc này trong lòng đã hiểu, giơ tay lên đầu nàng, nói: “Có thần minh chứng giám, Hạng Thiếu Long chưa bao giờ có tình riêng với Dương Dự, hôm nay cũng thế, sở dĩ nàng đến đây...”.
Kỷ Yên Nhiên đưa tay che miệng gã, cười nói: “Đừng đa nghi nữa, bọn thiếp chỉ là đùa vui mà thôi”.
Ô Đình Phương cười khúc khích nói: “Nhưng không muốn đi dự yến là thật, thấy Lã Bất Vi thiếp chợt nhớ đến... thiếp không muốn nói nữa”.
Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của nàng, Hạng Thiếu Long lập tức nhớ đến những người mình thương yêu, đồng thời cũng hiểu được ý nàng.
Điền Trinh, Điền Phụng bước tới đỡ gã đứng dậy, kéo gã đi tắm rửa.
Thay y phục xong, ra đến đại sảnh, Đằng Dực và Kinh Tuấn cùng với Đào Phương đang vừa trò chuyện vừa chờ đợi gã, Hạng Thiếu Long nói: “Chắc chuyện của Điền Mỹ Mỹ, Triệu Đại đã thông báo cho các người rồi chứ?”
Đằng Dực gật đầu nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng có thể khiến cho Lã Bất Vi tức tối, hại được Ngũ Phù cũng là một chuyện vui”.
Kinh Tuấn cười nói: “Điền Mỹ Mỹ đã biết được điều này, nên mới không lo huynh không chịu chấp nhận, song mỹ nhân này quả thật cũng rất xinh đẹp”.
Hạng Thiếu Long được y nhắc nhở, thì lập tức nhớ lại lời của Dương Dự, thấy rằng mình quả thật có suy nghĩ chỉ một mặt của vấn đề.
Đào Phương nói: “Vừa rồi ta gặp Đồ Tiên, y hỏi rằng Hắc Long phải chăng là do Thiếu Long nghĩ ra, ta không dám giấu y, Đồ Tiên bảo ta báo với Thiếu Long, y quả thật phục Thiếu Long. Kế này còn lợi hại hơn cả đâm Lã Bất Vi hai nhát. Lã Bất Vi khi về đến phủ thì nổi giận đùng đùng, lại đoán là chúng ta giở trò, nhưng không còn cách nào nữa, Đồ Tiên bảo với tính cách của Lã Bất Vi, thì có lẽ sẽ không bỏ qua chuyện này, bảo rằng chúng ta phải cẩn thận hơn nữa”.
Hạng Thiếu Long chột dạ, gật đầu, bởi vì mình quả thật đã ngủ quên trong chiến thắng, thật sự rất nguy hiểm.
Đằng Dực cười nói: “Quản Trung Tà bắt được một nhóm người, song theo ta thấy đó chỉ là những kẻ vô tội, y lại còn muốn đưa bọn người này đi chịu tội, nhưng bị Đình úy đại nhân dẫn đi mất, hôm nay Quản Trung Tà cũng coi như bị mất uy”.
Kinh Tuấn nói với vẻ khổ sở: “Đệ gặp thấy Quốc Hưng là trong lòng đã giận, tam ca lại còn bảo đệ dạy y làm việc, hừ!”
Hạng Thiếu Long kéo tay y tới, nghiêm mặt nói: “Biết sai có thể sửa, thì mới là tốt, Tiểu Tuấn coi như hãy làm một chuyện tốt, cho hắn ta một cơ hội”.
Đằng Dực đứng dậy nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta vào cung đi thôi!”
Hạng Thiếu Long nói: “Hãy nhớ mang theo Mặc Tử kiếm của nhị ca, đêm nay sẽ có tuồng hay”.
Đào Phương ngạc nhiên nói: “Làm sao cớ chuyện đó, đây là quốc yến của Đại Tần, không có Bị quân chấp nhận, ai dám sinh sự?”
Hạng Thiếu Long vỗ thanh Bách Chiến bảo đao đang đeo bên hông, cười nói: “Chúng ta chính là người đã được Bị quân chấp nhận, như thế này thì ngày sau chúng ta khỏi cần đến võ sĩ Hành Quán nữa”.
Hai người Kinh Đằng liền hiểu ngay.
Hạng Thiếu Long dẫn đầu bước ra cửa, ha ha cười nói: “Hắc Long xuất hiện chính là sự an bài của trời, thật là một ngày đáng vui, chúng ta sẽ ăn tết sớm hơn Khưu Nhật Thăng”.
Ba người Đằng, Kinh, Đào cũng cười đuổi theo, bước ra cổng.
Mười tám thiết vệ và tùy tùng của ba người Đằng, Kinh, Đào đã chuẩn bị ngựa đứng chờ.
Bốn người lên ngựa, lao ra cổng nhanh như cơn gió, chạy về phía hoàng cung.
Cả thành Hàm Dương đều bao trùm một màn sương dày đặc. Hạng Thiếu Long tưởng tượng ra cảnh mình có thể quay về mục trường hưởng phúc, trong lòng rất nhẹ nhõm.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc