Tầm Tần ký - Hồi 202

Tác giả: Vô Danh


Sau khi bọn ca cơ biểu diễn xong, ௱ôЛƓ Ngao, Vương Quan, Thái Trạch chúc tụng Lã Bất Vi xong, đến lượt khách khứa nâng chén, không khí náo nhiệt của buổi tiệc lên đến đỉnh điểm.
Tiếp theo Lã Bất Vi cùng Lã Nương Dung và Quản Trung Tà đến hai sảnh phụ hai bên để nhận lời chúc mừng.
Vì Tiểu Bàn và Chu Cơ vẫn ở đó, nên tuy có hàng ngàn khách khứa, tiếng ồn ào cũng bớt hẳn, mọi người chỉ rỉ tai nhau, chủ đề chắc chắn là cuộc tỷ võ giữa hai người Hạng, Quản.
Lao Ái ngồi ở đối diện nâng chén tỏ ý chúc cho Hạng Thiếu Long thắng lợi.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nâng chén, đương nhiên là chỉ giả vờ với y.
Đột nhiên Ô Đình Phương ra hiệu gọi gã đến, Hạng Thiếu Long trong lòng ngạc nhiên nhích tới hạ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Kỷ Yên Nhiên cùng nhích tới, hạ giọng nói: “Lã Bất Vi quả thật bỉ ổi, vừa rồi Tiểu Điềm đi ngang qua bọn thi*p, đã bảo trước cổng Ô phủ có người Tề mai phục, có thể thấy Lã Bất Vi đêm nay không tiếc mọi giá, bất chấp thủ đoạn trừ khử phu quân, nếu Quản Trung Tà không Gi*t được chàng, thì sẽ do người khác ra tay, chỉ là thi*p không hiểu cớ gì lại có người Tề ở đây”.
Chuyện đột kích mình không phải là kỳ lạ, đây chính là thủ đoạn trước nay của Lã Bất Vi, nhưng tại sao là phục binh của người Tề, Hạng Thiếu Long cũng chẳng hiểu.
Vừa nghĩ vừa mỉm cười với Cầm Thanh, thấy Chu Cơ đang nhìn về phía bọn họ, vội vàng im miệng quay về chỗ ngồi thông báo với Đằng Dực và Kinh Tuấn.
Đằng Dực lạnh lùng hừ một tiếng, quay ra sau nói với Kinh Thiện, một lát sau Ô Ngôn rời khỏi bữa tiệc để sắp xếp mọi việc.
Khi tiếng nhạc lại vang lên đã nghe thấy tiếng cười của Lã Bất Vi, từ ngoài cửa đi vào.
Mọi người đều đứng dậy chúc tụng lần nữa.
Lã Bất Vi đắc ý vô cùng, đứng yên giữa sảnh đường, chờ cho rót rượu đầy chén xong, nâng chén hướng về Chu Cơ và Tiểu Bàn, cao giọng nói rằng: “Trước tiên kính chúc Thái hậu và Bị quân một chén”.
Hạng Thiếu Long bình tĩnh nhìn Tiểu Bàn và Chu Cơ nâng chén với Lã Bất Vi, trong lòng vô cùng cảm khái.
Lúc này có thế nói là thời khắc đắc ý nhất của Lã Bất Vi, nhưng đợi lát nữa không Gi*t được Hạng Thiếu Long, sau đó lại có chuyện Hắc Long ra đời, đổi triều thay chế, phá vỡ giấc mộng đoạt quyền của y, quyền lực của y sẽ bị tước đoạt từng bước, rồi thế lực của Lao Ái dần dần lớn mạnh.
Lúc đó bọn Lã Bất Vi đến chiếu họ, Quản Trung Tà bước ra nâng chén hướng về Hạng Thiếu Long nói: “Đêm nay dù thắng hay bại, Quản Trung Tà này vẫn một lòng kính trọng Hạng đại nhân”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười trả lễ.
Khi mọi người quay về chỗ ngồi, Lã Bất Vi lại đứng dậy tuyên bố: “Tể tướng Điền Đan đêm nay đem một đoàn tạp kỹ đến chúc thọ cho bổn tướng, trong đoàn ai cũng là kỳ nhân dị sĩ, đảm bảo sẽ giúp cho các vị mở rộng tầm mắt”.
Mọi người vẫn tưởng y tuyên bố cuộc tỷ võ giữa hai người Hạng, Quản thì hơi thất vọng, một đội tạp kỹ hơn một trăm người kéo vào, thu hút sự chú ý của mọi người, rồi tiếng vỗ tay vang lên.
Bọn Hạng Thiếu Long hoang mang, phục binh của người Tề chắc là đoàn tạp kỹ này.
Đầu tiên bọn chúng chia thành nhiều hàng, rồi một nhóm ba mươi người xếp thành một bức tường người, dẫn đầu là một tên hề, tiến vào phía trong.
Điều tuyệt với nhất là tầng cuối cùng với tám tên lực sĩ, tầng thứ ba là những mỹ nữ khêu gợi, tầng trên cùng càng xinh đẹp hơn, tuy không bằng bọn Kỷ Yên Nhiên nhưng cũng thuộc vào loại mỹ nữ hiếm có.
Còn những kẻ khác vây quanh thì biểu diễn những động tác có độ khó rất cao.
Điệu nhạc lại tấu lên trong tiếng trầm trồ của khách khứa, bức tường người lại tản ra như những cánh hoa, bốn tên lực sĩ lăn ra bốn bên, mười một mỹ nhân ở tầng trên lần lượt bước xuống, rồi có người ngồi người nằm, biểu diễn những động tác uốn dẻo.
Những mỹ nữ ở tầng cao nhất phóng người xuống, lăn người đến phía trước Lã Bất Vi dâng lên thọ quả làm bằng hoàng kim.
Kẻ lo lắng nhất là Xương Văn quân, người phụ trách an toàn cho Tiểu Bàn và Chu Cơ, vùng bọn ngự vệ mắt nhìn chăm chú vào đám đông người biểu diễn tạp kỹ này, phòng ngừa bọn chúng có lòng khác.
Bọn Hạng Thiếu Long và Đằng Dực đều tập trung chú ý quan sát, thấy chúng đều thân thủ bất phàm, trong lòng rất cảnh giác.
Nếu chẳng phải ௱ôЛƓ Điềm thông báo, trong lúc không phòng bị, nói không chừng sẽ bị tổn thất lớn.
Rồi đoàn tạp kỹ lui xuống, mọi người đều trầm trồ, không ngớt lời khen ngợi những mỹ nhân vừa mới biểu diễn trò uốn dẻo.
Khi Lã Bất Vi đứng lên lần nữa, mọi người đều biết sắp có tuồng hay, đột nhiên yên lặng.
Mấy ngàn đôi mắt trong đại đường đều tập trung vào y.
Lã Bất Vi ho khan một tiếng, khi định lên tiếng, Lao Ái mỉm cười đứng dậy, đứng từ xa thi lễ với Lã Bất Vi, mọi người đều ngạc nhiên Lao Ái mỉm cười nói: “Nếu hạ quan đoán không lầm, chắc trọng phụ sẽ tuyên bố cuộc tỷ võ giành mỹ nhân giữa hai vị đại nhân Hạng, Quản”.
Lã Bất Vi cười khà khà nói: “Lao đại nhân quả là hiểu tâm ý của người khác, sự thật chính là như thế. Không biết Lao đại nhân có cao kiến gì”.
Lời y nói mang vẻ châm biếm ngầm chỉ Lao Ái giỏi bợ đỡ Chu Cơ, thật là thâm hiểm.
Lao Ái dù cho không vui cũng không dám tỏ ra ngoài bình thản nói rằng: “Chuyện tốt nên phải có đôi, hay là trước tiên cứ để gia tướng của hạ quan giao thủ với cao nhân dưới trướng của trọng phụ, để trợ hứng thêm cho buổi tiệc này, ý trọng phụ thế nào”.
Mọi người không ngờ lúc này Lao Ái lại chường mặt ra công nhiên khiêu chiến với Lã Bất Vi. Người Tần háo hức tỷ võ trong buổi tiệc là chuyện bình thường, những kẻ hiếu sự đều kêu hay.
Tiểu Bàn thấy Lao Ái lên tiếng trước mà không xin phép mình, biết y ỷ thế Chu Cơ, không coi mình vào đâu, ngông nghênh còn hơn là Lã Bất Vi, trong lòng thầm giận.
Lúc này Ô Ứng Nguyên quay sang Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Lao Ái không chịu nổi sự cô tịch”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười gật đầu.
Gã đương nhiên hiểu ý Ô Ứng Nguyên muốn nói.
Từ ngày nhà Châu suy yếu, chư hầu xưng bá, quyền quý các nước đều chiêu hiền đãi sĩ. Đó không những là chiêu mộ nhân tài, mà còn là sự tượng trưng cho thân phận và địa vị của mình.
Những cuộc tỷ võ giữa gia tướng các nhà quyền quý, chính là sự so sánh thực lực của nhau.
Lao Ái được Thái hậu Chu Cơ ủng hộ, thế lực ngày một tăng nên mong muốn nhân cơ hội này ra oai cho mình, giả sử người do y phái ra thắng được người của Lã Bất Vi, không những giá trị của kẻ đó tăng lên gấp trăm lần mà địa vị và quyền thế của Lao Ái lúc này càng nổi bật hơn, quả thật là một công đôi chuyện.
Ở một mức độ nào đó nghĩ rằng Quản Trung Tà sẽ thắng, cho nên nếu thắng trước một trận, thì dù cho Quản Trung Tà có thực sự đánh bại Hạng Thiếu Long, thì y vẫn chưa phải là vô địch.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn bọn thủ hạ của Lao Ái, thấy Lệnh Tề có vẻ đang đắc ý thì biết ngay, nên để ý đến kẻ này.
Lã Bất Vi lại cười khà khà rõ ràng là biết lòng dạ của Lao Ái, xoay người lại cung kính nói với Tiểu Bàn rằng: “Tỷ võ trợ hứng, vừa có thể tăng thêm phần náo nhiệt, vừa có thể tỏ rõ võ phong của Đại Tần ta, xin Bị quân phê chuẩn”.
Lao Ái và Chu Cơ đồng thời biến sắc, biết Lã Bất Vi tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của Tiểu Bàn là bởi vì có ý không tốt, muốn đào sâu mối mâu thuẫn giữa Chu Cơ, Lao Ái với Tiểu Bàn. Làm ra vẻ chỉ có mỗi mình y mới tôn trọng Tiểu Bàn.
Cả đại đường đều im lặng, hàng ngàn đôi mắt đều nhìn về phía vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai.
Tiểu Bàn cũng rất khôn khéo, giả vờ như không hiểu ý của Lã Bất Vi, mỉm cười nói với Lao Ái: “Lao khanh gia sẽ phái ra một vị kiếm thủ nào để quả nhân mở rộng tầm mắt”.
Hàn Kiệt ngồi bên cạnh Lao Ái đứng phắt dậy, đứng ra giữa đại đường quỳ xuống nói: “Thích khách của phủ nội sử là Hàn Kiệt, mong Thái hậu và Bị quân phê chuẩn cho ra diễn trò”.
Lời nói này rõ ràng vừa tự phụ vừa kiêu ngạo, nhất là nhấn mạnh là do Chu Cơ phê chuẩn, rõ ràng muốn chỉ ra vừa rồi Lã Bất Vi không coi trọng Thái hậu Chu Cơ.
Mấy tháng nay danh tiếng của Hàn Kiệt đã nổi lên tại Hàm Dương, hầu như đứng sau Hạng Thiếu Long và Quản Trung Tà, mọi người thấy kẻ mà Lao Ái phái ra chính là y, nhất thời lên tiếng trầm trồ.
Lã Bất Vi mỉm cười ngồi xuống.
Tiểu Bàn quay sang cười với Chu Cơ, nói rằng: “Tất cả hãy do Thái hậu làm chủ”.
Nói như vậy mọi người càng hưng phấn hơn, quả thật đây là một món khai vị ngon lành, sự việc phải đến nước này. Lẽ nào Chu Cơ đi ngược lại ý của Lao Ái, kẻ mà nàng hằng yêu thương.
Quả nhiên Chu Cơ dịu dàng nói: “Hàn Kiệt là môn sinh đắc ý của Tắc Hạ Kiếm Thánh Vong Ưu tiên sinh Tào Thu Đạo kiếm pháp siêu quần, song dưới tay trọng phụ nhân tài vô số, sẽ có thể phái ra người để buộc Hàn tiên sinh xuất ra tuyệt nghệ để chúng ta mở rộng tầm mắt”.
Đằng Dực thấy Chu Cơ rõ ràng dùng Lao Ái để đè bẹp Lã Bất Vi, tuy không có thiện cảm với Lã Bất Vi, nhưng vẫn nén không được hạ giọng nói với bọn Hạng Thiếu Long: “Quả thật muốn kéo tên Hàn Kiệt khỏi vỏ rùa rồi Ϧóþ ૮ɦếƭ con bà nó”.
Hạng Thiếu Long nghe buồn cười lắm, trả lời: “Nhị ca sẽ có cơ hội thôi, ta sẽ xem thử con rùa này có bản lĩnh gì”.
Kinh Tuấn nói với vẻ chắc chắn lắm: “Tên giặc họ Lã này chắc sẽ phái Hứa Thương ra, trừ y và Quản Trung Tà e rằng không có kẻ nào là đối thủ với con rùa này”.
Trên sự thực thì ngoài bọn họ, người trong sảnh đường đều không đoán được Lã Bất Vi sẽ sai ai ra ứng chiến.
Sự thành bại của cuộc chiến này có liên quan đến sĩ diện và vinh nhục của Lã Bất Vi, Lã Bất Vi sẽ không sơ suất.
Ánh mắt của Lã Bất Vi quả nhiên chuyển về hướng phía Hứa Thương, nào ngờ lúc này Liên Giao đứng bên cạnh Hứa Thương lạnh lùng đứng dậy cúi người nói: “Mong trọng phụ cho phép Liên Giao xuất chiến”.
Liên Giao cũng là một kiếm thủ có tiếng ở Hàm Dương lúc này, từng giao đấu nhiều, mọi người thấy y tự động bước ra, đều vỗ tay hoan hô.
Lã Bất Vi rõ ràng rất có lòng tin với y, cười khà khà nói: “Tốt, nhưng nhớ phải dừng lại đúng lúc”.
Chỉ có Quản Trung Tà và Hứa Thương đều nhíu mày, rõ ràng là không tin tưởng vào Liên Giao.
Tiếng trống lại vang lên, mọi người đều biết tuồng hay lập tức sẽ mở màn.
Hai người đứng cách nhau khoảng một trượng, đều quay về phía Tiểu Bàn, Lã Bất Vi và Chu Cơ, trước tiên cung kính thi lễ, sau đó quay sang đối thủ, bốn mắt nhìn nhau.
Hàn Kiệt tuy lúc bình thường để lại ấn tượng kiêu ngạo vô lễ, nhưng lúc này như trở thành một người khác, rất bình tĩnh, chú ý nhìn thẳng vào đối thủ, không hề tỏ vẻ khinh địch hoặc sơ ý.
Tay phải y nắm lấy đốc kiếm ổn định mà thoải mái, hai chân hơi tách ra, bất động như núi, tuy không thủ thế, nhưng lại gây rúng động cho người khác hơn bất cứ tư thế nào.
Cả bọn Hạng Thiếu Long và Đằng Dực đều thầm khen y.
Ánh mắt của y trở nên sắc bén như kiếm nhưng không để lộ bất cứ tình cảm, khiến cho mọi người càng cảm thấy y thâm sâu khó lường.
Cả đại đường đều im phăng phắc, mọi người đều nín thở, hầu như có thể chờ đợi được, đó là không phải mọi người đêm nay đều nhẫn nại mà bởi vì Hàn Kiệt, kẻ không có bất cứ động tác nào đặc biệt, cũng đủ khí thế trấn áp toàn trường.
Điều khiến cho người ta khó thở nhất mà thông tin y đã truyền đạt rõ ràng, chính là trừ y không ra tay, nếu không sẽ là thế công sấm sét.
Đằng Dực ngạc nhiên nói: “Tên tiểu tử này cùng một môn phái với Thiện Nhu, tại sao kiếm lộ hoàn toàn khác”.
Hạng Thiếu Long và Kỷ Yên Nhiên vừa nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ, nghe thế thì nói: “Chỉ thấy Tào Thu Đạo dạy ra hai đệ tử hoàn toàn khác nhau, thì có thể biết Tào Thu Đạo đã đạt đến cảnh giới của một đại tôn sư”.
Đằng Dực gật đầu đồng ý.
Phải biết rằng nếu như là một bậc kiếm thủ bình thường, thì sẽ truyền hết tuyệt nghệ của mình cho môn sinh, rất dễ dàng tạo ra một người giống như mình.
Chỉ có những nhân vật thông hiểu kiếm thuật thì mới có thể dạy theo tài, khiến cho môn sinh của mình phát huy được hết ưu điểm và sở trường của bản thân.
Thiện Nhu lấy nhân làm chủ nên dùng kiếm bay bướm.
Hàn Kiệt thì lấy ổn làm trọng, cho nên đường kiếm rất có uy thế.
Chỉ cần thấy sự khác nhau của hai người này cũng biết được khả năng của Tào Thu Đạo.
Liên Giao trước đây cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng lúc sống vinh ૮ɦếƭ nhục, nên khí độ trở nên thâm trầm lặng yên chờ đợi.
Bề ngoài thì không hề thấy y lọt xuống thế hạ phong, lại còn rút ra trường kiếm giơ lên ngang trước иgự¢, tuy thấy rất đầy đủ, nhưng mọi người đều thấy y có vẻ như thua Hàn Kiệt, mặc dù lúc này Hàn Kiệt vẫn chưa rút kiếm ra khỏi bao.
Hai người đứng nhìn nhau trong chốc lát, Hàn Kiệt đột nhiên hơi chồm người về phía trước, như một con báo vằn đang tìm chỗ yếu của con mồi, hai mắt quắc lên nhìn thẳng vào đối thủ.
Trên thực tế cự ly giữa hai người không thay đổi, nhưng cảm thấy rằng Hàn Kiệt đã chủ động xuất kích, tình thế này quả thật không thể dùng lời để nói.
Quả nhiên Liên Giao bị khí thế hơn người của đối phương áp bức, đành lập tức ra tay quát lớn một tiếng chấn động toàn trường, thanh kiếm trong tay vẽ thành một đường cầu vồng rồi phối hợp với bộ pháp ảo diệu, tiếng thẳng tới trước khoảng một trượng. Cây trường kiếm đã biến hóa nhiều lần, cuối cùng chém xéo xuống tay đang giữ đốc kiếm của Hàn Kiệt.
Mỗi người đều biết mọi sự thay đổi trong kiếm thế của y không những có thể mê hoặc được kẻ địch, mà còn ngày càng gia tăng tốc độ, khiến cho khi đến trước mặt kẻ địch thì khí thế hay lực đạo đều đạt đến mức cao nhất.
Mà y tấn công vào tay cầm kiếm của đối thủ, là chỗ lợi hại bởi vì như vậy có thể khiến cho Hàn Kiệt không thể phát huy toàn diện kiếm chiêu được. Dù cho không làm bị thương, nhưng cao thủ giao chiến, chỉ cần một khi thất thế, nhất định sẽ khó lấy lại thượng phong, cho nên dù chiến thuật hay chiến lược, Liên Giao có thể liệt vào kiếm khách nhất lưu.
Lúc này bọn Hạng Thiếu Long đều cảm thấy Hàn Kiệt hơi sơ ý, trong lòng thầm kêu tiếc.
Keng...
Hàn Kiệt chân phải rê về phía trước, thân người lách qua một cách kỳ dị, một luồng kiếm quang lạnh lẽo chặn lại, khi mọi người còn đang giật mình, Hàn Kiệt đã rút được một nửa thanh kiếm ra khỏi vỏ bao chặn nhát kiếm của Liên Giao nhanh như điện chớp.
Liên Giao không ngờ đối phương lớn gan đến thế, nên đã không kịp đổi chiêu.
Hàn Kiệt lại bước về phía trước một bước, vai phải nhô lên húc thẳng vào иgự¢ của Liên Giao, tay phải dùng lực đẩy thanh kiếm vào vỏ, kẹp sống kiếm của Liên Giao lại.
Người trong toàn trường đều biến sắc, chiêu thế lợi hại như thế, quả thật là hiếm thấy trên đời.
Đương nhiên như thế không thể kẹp được thanh kiếm của Liên Giao, nhưng cũng đủ cho kiếm thế của y ngưng trệ lại, nếu bị đối phương dùng vai húc thẳng vào иgự¢, thì bẽ mặt với mọi người, trong lúc hoảng hốt, Liên Giao rút mạnh kiếm thối lui.
Thế công kinh thiên động địa lập tức bị hóa giải, lúc này đã mất thế chủ động.
Keng!
Cuối cùng thì Hàn Kiệt cũng rút thanh kiếm của mình ra.
Chỉ cần không phải là kẻ mù, thì có thể biết được đó quả là thanh kiếm hiếm có.
Hạng Thiếu Long thấy thanh kiếm của Hàn Kiệt còn hơn hẳn thanh Huyết Lãng mà Lý Mục đã tặng cho gã.
Đằng Dực kêu lên: “Liên Giao xong rồi”.
“Dừng tay”.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Hàn Kiệt vốn định thừa thế đánh tới, nghe vậy đành phải dừng lại tra kiếm vào vỏ.
Liên Giao vẫn còn run sợ vì khí thế của Hàn Kiệt, tuy vẫn chưa bại trận nhưng chỉ cần thấy y lùi bảy bước thì biết ngay tình thế của y không hay ho lắm.
Mọi người định thần lại nhìn về phía ấy, thấy ra kẻ lên tiếng chính là Quản Trung Tà.
Quản Trung Tà cười ha ha nói: “Dám hỏi Hàn huynh thanh bảo kiếm này chính là của ai, tên là gì?”
Nếu là kẻ khác nói lời ấy, thì sẽ khiến cho toàn trường lên tiếng trách là đã giải vây cho Liên Giao, nhưng Quản Trung Tà vẫn tỏ vẻ đó là việc đương nhiên, khiến cho người ta không dám cho rằng y đang dùng ngụy kế.
Hàn Kiệt quay sang phía Quản Trung Tà, mỉm cười rút kiếm ra khỏi bao thật là bất ngờ vung tay ném mạnh thanh kiếm ra, thanh kiếm bay về phía của Quản Trung Tà, nhưng y vận lực rất khéo léo, thanh trường kiếm đến trước mặt của Quản Trung Tà còn khoảng ba thốn thì đốc kiếm quay về phía Quản Trung Tà.
Khi mọi người còn đang trố mắt, Quản Trung Tà thong thả đưa tay ra cung thành hổ trảo, ngón tay cái hướng xuống, bắt lấy sống kiếm một cách chính xác chứ không thèm nắm vào đốc kiếm.
Thời gian như ngừng lại.
Lực quán tính của thanh bảo kiếm đã hết, nằm gọn trong bàn tay của Quản Trung Tà.
Quản Trung Tà giơ thanh kiếm lên trước mặt tấm tắc khen tốt.
Hàn Kiệt thấy Quản Trung Tà ra tay, cũng biến sắc như những kẻ khác, lại mỉm cười nói: “Tên thanh kiếm là Phá Quân, là một trong bảy thanh kiếm nổi tiếng của sư phụ tại hạ, chính là do Âu Càn Tử chế tạo ra”.
Toàn trường lập tức ồn ào, Âu Càn Tử là một đại sư trong nghề rèn kiếm, từ xưa đến nay ngoài vợ chồng Can Tương và Mạc Gia, chỉ thanh kiếm này, thì có thể đổi lấy tiền tài cho một người bình thường dùng đến suốt đời không hết.
Kẻ lúng túng nhất vẫn là Liên Giao, đứng ngẩn ra giữa đại đường không biết nên tiến hay lui.
Quản Trung Tà lại khen ngợi một hồi rồi ném kiếm trả về cho Hàn Kiệt, cười nói: “Kiếm hay, người còn hay hơn, trận này tệ sư đệ đã thua, ngày sau nếu có cơ hội sẽ lãnh giáo sự cao minh của Hàn huynh”.
Mọi người đều vỗ tay, nhưng không phải là vì kiếm thuật tuyệt thế của Hàn Kiệt, mà là khen cho phong độ của Quản Trung Tà.
Bọn Lao Ái thì đương nhiên không vui.
Bọn Hạng Thiếu Long thì trong lòng khâm phục. Quản Trung Tà đã làm thật hay, vừa có thể trấn áp được mọi người cứu về Liên Giao, càng có thể đè bẹp uy phong của Hàn Kiệt, một công nhưng được ba chuyện, đây không hổ là một kẻ có năng lực ứng biến.
Mọi người đều nhìn về phía Quản Trung Tà, rồi nhìn về Hạng Thiếu Long, rõ ràng cảm thấy Quản Trung Tà áp đảo được Hạng Thiếu Long.
Lã Bất Vi rõ ràng mừng rỡ vì thủ đoạn ứng biến có thể tránh được nỗi nhục này, nâng chén nói: “Nào! Chúng ta hãy cạn một ly cho cuộc tỷ võ mở đầu này!”
Mọi người đều nâng chén kính lại.
Liên Giao không nói lời nào, quay về chỗ ngồi.
Hàn Kiệt nhận chén mỹ tửu do kẻ hầu hạ dâng lên, uống xong rồi mới quay về chỗ ngồi, ra vẻ của một kẻ đắc thắng.
Khi Lã Bất Vi lại định lên tiếng, Quốc Hưng ở phía sau chiếu Lao Ái đột nhiên đứng dậy, trước tiên thi lễ với bọn Tiểu Bàn, rồi lớn giọng nói: “Cuộc chiến ban nãy quả là tuyệt vời nhưng vẫn chưa hết hứng, tiểu nhân thật to gan, muốn mời một vị cao nhân bồi tiếp cho tiểu nhân, mong Thái hậu, Bị quân và trọng phụ chấp nhận”.
Lời ấy vừa buông ra, toàn trường đều lặng yên, thầm đoán y đang khiêu chiến với kẻ nào.
Cả Lao Ái cũng nhíu mày, rõ ràng chuyện này vẫn chưa được y đồng ý trước.
Chỉ những người Vị Nam võ sĩ Hành Quán là đều đắc ý, không cần nói đã biết là có dự mưu, muốn mượn cơ hội này để giành lại tiếng tăm cho Hành Quán.
Hạng Thiếu Long chợt hiểu ra, đã biết kẻ mà Quốc Hưng muốn khiêu chiến là ai.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc