Tầm Tần ký - Hồi 199

Tác giả: Vô Danh


Đêm nay Túy Phong lâu rất náo nhiệt, xe ngựa nối đuôi nhau vào cổng lớn, mọi người phải chen nhau mới vào được.
Hạng Thiếu Long và Tiểu Bàn dòm ngó xong, quyết định chỉ mang theo mười tám thiết vệ và mười tám thị tiền đao thủ vào trong để tránh gây chú ý cho kẻ khác.
Khó khăn lắm mới chen được vào trong, vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai này thấy nơi nào cũng treo đèn kết hoa, quả là một cảnh thịnh thế nhất thời lòng hoa nở rộ, chỉ chỉ trỏ trỏ trông rất vui mừng, Ngũ Phù đang đứng trước cửa đại đường đón khách, thấy kẻ đang đi đến là bọn người Xương Bình quân và Hạng Thiếu Long, tuy đang bận rộn nhưng vẫn bước lên thi lễ: “Đại nhân xin đừng nhớ lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân có lúc miệng không như lòng, cũng chỉ vì thân bất vô kỷ, xin mời tả tướng, Hạng đại nhân và các vị thứ lỗi cho”.
Bọn Hạng Thiếu Long trong lòng kêu hay Ngũ Phù đã thẳng thừng như thế bọn họ chẳng lẽ lại tính toán với y nữa sao?
Lúc này có mấy ả xinh đẹp bước lên, mỉm cười toe toét *** ngự hàn cho mọi người, lại còn dâng lên khăn ấm để lau tay.
Nhân lúc ấy Ngũ Phù chào hỏi từng người.
Kẻ này rất biết chuyện trong triều, nghe đến tên Lý Tư, Hoàn Xỉ, thì lập tức ra vẻ cung kính, nói mấy lời khách sáo.
Khi Hạng Thiếu Long giới thiệu Tiểu Bàn, nghe đến cái tên Tần Thủy thì rõ ràng chẳng hiểu gì cả. Nhưng thấy y có thể đi cùng những kẻ quyền quý như Xương Bình quân, mọi người lại có thái độ cung kính với y, lại thêm lòi ra một người tuy không có tướng mạo anh tuấn nhưng mặt to tai lớn có thể nói là có khí độ hơn người, hai mắt trố lên trong lòng muốn quỳ xuống bái lạy nào dám chậm trễ vội vàng cung kính nói: “Tần đại nhân là nhất biểu nhân tài, hiếm thấy trên đời chắc không phải là nhân vật tầm thường, xin hãy chiếu cố cho tiểu nhân”.
Lần này y nịnh bợ rất đúng chỗ, Tiểu Bàn vốn là có ác ý với y chứ không có thiện cảm, nghe những lời này thì liền đổi thái độ, cười ha ha nói: “Ngũ lâu chủ quá khách sáo, đêm nay quả... à! Đêm nay Tần mỗ từ xa đến đây chính là muốn gặp tứ hoa của Túy Phong lâu, lâu chủ hãy sắp xếp cho ta!”
Nơi bọn họ nói chuyện là đại đường tiếp khách của Túy Phong lâu, vì bọn Hạng Thiếu Long người đông thế mạnh, hơn mười tám thiết vệ và mười tám thị vệ của Tiểu Bàn tản ra thành một vòng bảo vệ, nhất thời chiếm một nửa đại sảnh.
Những người khách mới đến thấy những kẻ nắm quyền như Hạng Thiếu Long, Xương Bình quân thì đều giữ mình, lẳng lặng đi vòng qua. Chỉ có một đám võ sĩ vừa bước vào thấy Ngũ Phù chỉ lo tiếp đãi bọn người này, ngừng lại mặt lộ vẻ không hài lòng.
Mười tám thiết vệ thì có thể không nói đến, còn mười tám thị vệ kia lâu nay theo hầu vua của nước Tần, nên nào để bất cứ ai vào trong mắt, nên trừng mắt nhìn lại, không hề khách sáo với mười tên võ sĩ kia.
Ngũ Phù nghe yêu cầu của Tiểu Bàn, mặt lộ vẻ lúng túng nhưng Tiểu Bàn có cái uy thế mà khiến người ta không thể nào không nghe lời, vội vàng lúng túng nói: “Chuyện này có chút khó khăn, để tiểu nhân sắp xếp thể nào cũng cho bọn họ tranh thủ hầu hạ các vị đại nhân một lúc”.
Kinh Tuấn nhìn đám võ sĩ ấy, trong lòng vui lắm ghé sát Hạng Thiếu Long nói: “Quốc Hưng đã đến lại còn có cả Thường Kiệt. Ha ha, bọn khốn kiếp này chắc đã chán sống, cho nên đang trợn mắt ra nhìn”.
Hạng Thiếu Long quay đầu nhìn lại, trước tiên nhận ra Quốc Hưng bởi vì ở trên mặt y có một vết sẹo, tuy không gọi là anh tuấn nhưng cũng có mê lực nam nhân lắm.
Bọn Quốc Hưng rõ ràng cũng nhận ra Hạng Thiếu Long nhìn thấy gã thì đều cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào gã.
Tiểu Bàn cảm thấy không khí kỳ lạ, quay đầu lại nhìn chúng, thấy thái độ nghênh ngang của Quốc Hưng lạnh lùng nói: “Đây là những kẻ nào?”
Xương Bình quân vội vàng cung kính nói: “Đây là giáo tịch của Vị Nam võ sĩ Hành Quán tên là Quốc Hưng và Thường Kiệt”.
Ngũ Phù chưa từng thấy Xương Bình quân nói chuyện với ai cung kính đến thế, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Tiểu Bàn đang định sai người bắt bọn chúng lại, Hạng Thiếu Long ghé sát tai y nói nhỏ: “Đêm nay chỉ đến đây tìm vui!”
Tiểu Bàn hiểu ra y vẫn còn tính trẻ con, cười ha ha nói: “Đúng! Đúng! Chúng ta vào thôi!”
Vừa chưa cất bước ngoài cửa có tiếng hô lớn: “Phố đại gia ở Đồn Lưu đến!”
Bọn Hạng Thiếu Long, Tiểu Bàn đều tò mò, quay đầu nhìn lại.
Những kẻ dẫn đường là hai mươi võ sĩ hiên ngang ăn mặc giống nhau, tiếp theo là một hán tử trung niên áo mũ cao sang bước vào, người này cao hơn kẻ khác một cái đầu, gần bằng Hạng Thiếu Long, bộ cẩm bào rộng rãi càng tôn lên khí thế bất phàm của y.
Lợi hại nhất là đôi mắt trông có vẻ rất kiên định, hình như không thứ gì có thể lọt khỏi mắt y.
Y không có tục khí của một thương gia, mà tướng mạo rất thanh cao.
Bên cạnh y là hai võ sĩ trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ, xem ra cũng thuộc hạng những kiếm sĩ nhất lưu.
Ngũ Phù lúng túng lắm, Phố Cao này là một nhân vật có tiếng ở phía Đông nước Tần, nhất thời không biết tiếp đón bên nào mới phải huống chi còn có bọn Quốc Hưng đang chờ y.
Hạng Thiếu Long gỡ rối cho y, cười nói: “Ngũ lâu chủ hãy cứ chào đón khách quý, bọn chúng ta tự lên lầu là được”.
Lời này chỉ có Hạng Thiếu Long dám nói ra, dù là Xương Bình quân cũng không dám bảo Ngũ Phù không cần phải tiếp đãi Bị quân nữa mà đi tiếp đãi người khác.
Ngũ Phù mừng như bắt được vàng, vừa cung kính tạ lỗi, vừa sai một tên thủ hạ dắt mọi người lên lầu.
Bọn Hạng Thiếu Long bước vào chuẩn bị lên lầu, thì Quốc Hưng bước ra cất bước đuổi theo: “Các vị đại nhân xin dừng bước!”
Tiểu Bàn quắc mắt, lộ tia sát khí, dừng lại, Hạng Thiếu Long đưa tay vỗ nhẹ y, tỏ ý bảo y đừng nổi giận, rồi mới quay đầu lại chờ bọn Quốc Hưng bước tới.
Bọn ngự vệ đứng hàng chữ nhất ngăn cản y từ xa.
Lúc này Ngũ Phù đang ân cần tiếp đón Phố Cao.
Quốc Hưng ngừng lại thi lễ: “Quốc Hưng xin chúc đại nhân đêm mai mở cờ tất thắng, danh tiếng vang lừng”.
Hạng Thiếu Long biết đây chỉ là lời mở đầu, lạnh lùng nói: “Quốc huynh rốt cuộc có điều chi muốn chỉ giáo?”
Quốc Hưng nhìn bọn thị vệ đang ở trước mặt, vẻ tức giận trên khuôn mặt vừa lộ ra đã mất, hiên ngang nói: “Kẻ trên người dưới tệ quán đều khâm phục kiếm thuật của Hạng đại nhân, nếu Hạng đại nhân có rảnh rỗi xin hãy đến tệ quán một chuyến để bọn tệ nhân có cơ hội được đại nhân chỉ điểm”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ đây là lời khiêu chiến, chỉ không biết là ý kiến của Lao Ái hay là ý muốn của Quán chủ Vị Nam võ sĩ Hành Quán Khưu Nhật Thăng.
Bọn Xương Bình quân đều hừ một tiếng, tỏ vẻ không vui.
Quốc Hưng không hề tỏ vẻ sợ hãi, quả là một đấng thiết hán, lặng lẽ chờ Hạng Thiếu Long trả lời.
Hạng Thiếu Long bình thản cười: “Quý quán lâu nay vẫn quan tâm đến Hạng Thiếu Long này, ta sớm muộn cũng sẽ đến đó một chuyến, cứ như thế! Bữa nào lòng dạ buồn bã, ta sẽ đến tìm các ngươi!”
Quốc Hưng thấy gã thẳng thừng như thế, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo. Tiểu Bàn nói: “Nói rất hay! Lúc đó Hạng đại nhân xin đừng quên tại hạ”.
Quốc Hưng ngạc nhiên nhìn Tiểu Bàn, đương nhiên không biết y là thần thánh phương nào, quát lớn: “Các hạ là ai?”
Mười tám tên ngự vệ đồng loạt rút kiếm, nhưng không phát ra âm thanh, cho thấy những kẻ này trở thành ngự vệ không những phải có võ công cao cường mà còn được huấn luyện nghiêm khắc.
Một ngự vệ lạnh lùng quát: “Ngươi dám vô lễ với... công tử, quỳ xuống cho ta”.
Bọn người của Hành Quán thấy thế không hay đều chạy đến, may mà Quốc Hưng biết ngoài tên công tử ấy ra những kẻ khác không dễ ***ng đến, vội vàng chặn người phía bên mình lại.
Phố Cao và Ngũ Phù đều ngạc nhiên nhìn qua.
Hạng Thiếu Long cười ha ha: “Tần huynh đừng làm cụt hứng người ta đến thế, chúng ta chỉ đi tìm vui mà thôi”.
Rồi không thèm ngó đến bọn Quốc Hưng nữa, dắt Tiểu Bàn bước lên lầu.
Đồng thời trong lòng cười thầm, gã coi như đã cứu bọn Quốc Hưng, nếu không Lao Ái và Chu Cơ đến bọn chúng cũng khó thoát ૮ɦếƭ.
Khi mọi người bước vào đại sảnh rộng rãi, mọi người đã sớm nghe được phong thanh, biết Hạng Thiếu Long vẫn có lòng đi uống R*ợ*u, nhất thời toàn trường đều lặng yên, mọi ánh mắt đều tập trung về phía nhân vật ngày mai phải quyết đấu với Quản Trung Tà.
Tiểu Bàn sợ bọn họ nhận ra nên đi lùi vào giữa đám người, còn bọn Đằng Dực và Hoàn Xỉ thì che ánh mắt của kẻ khác.
Dương Đoan Hòa, Bạch Xung cũng đã đến, nhất thời không nhìn thấy Tiểu Bàn, vui mừng bước lên cười nói: “Khách quý”.
Nếu là người khác, ngày mai phải đối đầu với một kẻ đáng sợ như Quản Trung Tà, đêm nay nào dám ra ngoài chơi bời?
Kinh Tuấn bước lên phía trước hạ giọng báo với bọn họ Bị quân đã đến nhưng không được quỳ xuống, hai người không giấu được ngạc nhiên, chân tay lúng túng nhất thời không biết phải làm như thế nào nữa.
Chỗ ngồi của bọn họ được sắp xếp ở gần cửa sổ, có cả thảy mười chỗ, Tiểu Bàn mỉm cười chào Dương Đoan Hòa và hai người kia, sau đó ngồi xuống để tránh người khác thấy được mặt y.
Vì đêm nay rất đông đúc không còn chỗ ngồi, mà không ngờ Tiểu Bàn cũng đến nữa, mười tám thiết vệ và mười tám ngự vệ cũng không có chỗ ngồi. May mà mỗi chỗ ngồi đều rất rộng rãi, lúc này Xuân Hoa đã bước lên, được Ngũ Phù dặn dò phải hầu hạ hết lòng, vội vàng sai người đặt thêm hai hàng chiếu nữa.
Bọn thị nữ bưng lên mỹ tửu.
Tiểu Bàn nếm món ăn xong, cười: “Hai vị huynh đài cứ thoải mái nói cười, giống như bình thường là được”.
Tuy nói như thế nhưng không ai dám ăn to nói lớn, tình hình rất kỳ lạ.
Hạng Thiếu Long thấy thế thì cười rằng: “Dương tướng quân và Bạch tướng quân đã đến trước, tại sao không gọi cô nương bồi tiếp R*ợ*u”.
Dương Đoan Hòa ho khan một tiếng lúng túng nói: “Trước khi Hạng đại nhân đến, trong tửu lâu ai cũng bàn đến cuộc quyết chiến ngày mai, có người cãi đến nỗi mặt đỏ tía tai, bọn tại hạ nghe đến nỗi say mê, quên mất những chuyện khác”.
Bạch Xung cúi đầu không dám nhìn Tiểu Bàn, hạ giọng nói: “Khi có người bảo Hạng đại nhân đã đến, trong sảnh liền nhộn nhạo hẳn lên, có người bảo Hạng đại nhân sẽ thắng chắc, lại cũng có người bảo Hạng đại nhân không biết... Chao ôi! Không biết nói thế nào nữa, tóm lại giờ đây không ai dám nói câu ấy nữa”.
Đằng Dực cười nói: “Không phải không biết là lo cho thân mình”.
Bạch Xung ái ngại gật đầu.
Hạng Thiếu Long lúc này mới đưa mắt nhìn quanh, phát hiện ở chỗ có mấy chiếu là người quen, một chiếu là cao thủ nổi tiếng của Lã phủ, ngoài Châu Tử Hoàn, Lỗ Tàn, những kẻ mới đến là Hứa Thương, Liên Giao và Triệu Phổ đều có mặt, điều kỳ lạ là cả Đồ Tiên cũng đi theo bọn họ.
Hứa Thương, Triệu Phổ, Đồ Tiên thấy Hạng Thiếu Long nhìn sang bọn chúng đều mỉm cười chào nhưng Châu Tử Hoàn, Lỗ Tàn và Liên Giao đều lộ vẻ hững hờ.
Bên cạnh mỗi người đều có cô nương, nhưng không xinh xắn bằng Điền Mỹ Mỹ, Dương Dự, Quy Yến, Bạch Lôi.
Chiếu bên kia là người của Lao Ái, cách bọn họ ba chiếu ngoài Hàn Kiệt còn có hai người nữa nhờ Kinh Tuấn chỉ mới biết được hai trợ thủ đắc lực của Lao Ái tên là Lao Tứ và Lệnh Tề.
Ngoại hình của tên Lao Tứ này kém xa Lao Ái, vừa lùn vừa mập, song hai mắt hấp háy, rõ ràng là hai nhân vật giảo hoạt đa trí.
Lệnh Tề là một nhân tài bề ngoài nho nhã phong lưu, là một kiểu mưu sĩ điển hình.
Lúc này bọn Quốc Hưng bước lên, nhập bọn với chúng.
Tiểu Bàn cũng len lén nhìn những người trong sảnh, thấy những quan lớn lúc bình thường thì đạo mạo vô cùng, nay đang ôm ấp người đẹp cười đùa ngả ngớn, cảm thấy thú vị lắm nói với mọi người rằng: “Các vị cứ tự tiện gọi cô nương, không vì có ta ở đây mà mất hứng”.
Một kẻ phong lưu như Kinh Tuấn mà cũng chỉ đành cười khổ, có Tiểu Bàn ở đây, có thể thở thoải mái đã là có bản lĩnh lắm, ai dám gọi cô nương bồi tiếp, nếu gặp bọn mỹ nhân không biết chuyện lộ ra những hành vi phong lưu bình thường của mình vậy thì hỏng bét.
Lúc này Ngũ Phù lại bước lên lầu rõ ràng là đã đưa Phố Cao đến biệt viện khác, vừa đi vừa chào nói với khách khứa, bước tới chỗ Tiểu Bàn cung kính nói: “Dương Dự cô nương hát xong một khúc nhạc, sẽ lập tức đến đây hầu hạ, nàng nghe nói Hạng đại nhân đến nên quên cả người khác”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm: “Hạng tiểu nhân này, có ghét bọn chúng cũng nhọc lòng”, nên cũng cười nói: “Đêm nay khách chủ chính là vị Tần công tử từ xa đến đây, Dương Dự đến bồi tiếp y chứ không phải ta”.
Ngũ Phù nịnh bợ nhầm chỗ, cười ha ha nói: “Đại nhân yên tâm, tiểu nhân đã lần lượt thông báo Mỹ Mỹ, Tiểu Lôi và Yến Yến, bọn họ sẽ lập tức đến đây gặp Tần công tử, để cho công tử phạt R*ợ*u phạt hát”.
Ngũ Phù không hổ là hạng người quen thuộc ở chốn trăng hoa, nói như vậy, mọi người đều không trách y.
Bỗng có tiếng hừ lạnh lùng bên chiếu của Quốc Hưng, có ai đó nói: “Làm quan lớn quả thật là không tầm thường”.
Câu nói đó rõ ràng là nói về bọn họ, mọi người đều biến sắc. Xem ra bọn người của Lao Ái còn nghênh ngang hơn Lã Bất Vi, thật khó mà làm cho người ta tin được.
Phải biết rằng người trong chiếu của Hạng Thiếu Long toàn là những hồng nhân trong triều, Xương Bình quân là Tả tướng quốc, cao hơn Lao Ái mấy bậc mà bọn chúng cũng dám buông lời mỉa mai, bởi vì bọn chúng có chỗ dựa là Chu Cơ.
Các ngự vệ ai nấy đều đặt tay lên đốc kiếm, chỉ đợi Tiểu Bàn hạ lệnh thì lập tức chém người.
Tiểu Bàn cuối cùng đã tự cảm nhận được khí thế của phe Lao Ái, mặt rồng vẫn lạnh như băng, hai mắt quắc lên khiến cho Ngũ Phù và mọi người đều run sợ.
Trong thời khắc căng thẳng ấy, Lý Tư mỉm cười đứng dậy đi về phía Hàn Kiệt, Quốc Hưng.
Toàn trường đều im lặng, xem sự phát triển của tình thế.
Lúc này bọn Quốc Hưng không biết Lý Tư đến để làm gì, cả bọn Tiểu Bàn và Hạng Thiếu Long cũng không hiểu.
Lý Tư đến bên chiếu của Quốc Hưng, cúi người nói mấy lời, rồi thấy ai nấy cùng bọn Quốc Hưng, Hàn Kiệt đều biến sắc, lặng im như thóc rồi mới bước về.
Trong sảnh lập tức có tiếng rù rì đương nhiên là mọi người đoán Lý Tư rốt cục là giở trò gì, mà khiến cho bọn Lao Ái phải tiu nghỉu như mèo.
Lý Tư ngồi xuống nói tỉnh như không: “Tại hạ chỉ là cho bọn chúng biết Bị quân hạ nghiêm lệnh, trước cuộc quyết chiến nếu ai dám lớn gan quấy rối Hạng đại nhân sẽ lập tức chém đầu không tha, nên đặc biệt phái ngự vệ đến bảo vệ”.
Ngũ Phù cũng đang cúi người xuống, đến khi nghe xong thì cũng khen hay, y chỉ tưởng rằng Lý Tư truyền giả thánh lệnh.
Tiểu Bàn cả mừng, một mặt là vì Lý Tư suy nghĩ nhanh nhạy còn mặt khác là bọn Quốc Hưng ngại uy thế của y.
Lúc này có người từ xa cười rằng: “Vốn là không tin. Té ra quả thật là Thiếu Long đã đến, hai lão già chúng ta đi không uổng phí chuyến này”.
Mọi người nhìn ra thì ra là Vương Hột và Vương Lăng, đang uống R*ợ*u ở một biệt viện khác, nghe phong thanh thì đến.
Khi mọi người còn kêu không hay, hai vị danh tướng của nước Tần đã đến, gặp Tiểu Bàn đồng thời kêu lên hai tiếng thất thanh: “Bị quân!”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc