Tầm Tần ký - Hồi 190

Tác giả: Vô Danh


Tiểu Bàn nghe Hạng Thiếu Long kể xong tình cảnh lúc nãy thì thốt lên: “Nguy hiểm thật!”
Hạng Thiếu Long đã lâu mới thấy được y tỏ ra chân tình như lúc trước, vui mừng nói: “Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu không phải Từ Tiên và Lộc Công trước nay vẫn luôn coi trọng thần, Vương Hột có lẽ đã không để cơ hội cho hạ thần lên tiếng. Lại thêm quân Tần trước nay vẫn luôn trung thành với Bị quân, cho nên Vương Hột mới có thể kìm ngựa lại, nếu không Lã Bất Vi lần này coi như đã toàn thắng. Chao ôi! Đây quả thực là số mệnh”.
Tiểu Bàn gật đầu nói: “Chuyện Hắc Long, sư phụ hãy nên tiến hành cho nhanh, nếu Lã Bất Vi tìm cớ điều Vương Hột đi, thì ௱ôЛƓ Ngao sẽ có đủ sức để đối phó với sư phụ, à này, sư phụ quả thật phải quay về mục trường sao? Quả nhân lo Lã Bất Vi sẽ sai người đến tấn công mục trường. Chỉ cần y sai người giả thành mã tặc, ta sẽ rất khó định tội y”.
Hạng Thiếu Long giật mình, đồng thời quyết định, không những phải tăng cường phòng vệ, tạm thời khoan đưa một nửa binh lực ra ngoài biên giới để giúp cho Ô Trác, mà còn phải tăng cường trinh sát và tình báo, nếu không sẽ dẫn đến thế cuộc nhà tan cửa nát.
Tiểu Bàn buồn rầu nói: “Lã Bất Vi mượn cớ Trịnh Quốc đào kênh để đòi hỏi nhiều tài vật, không chịu cung cấp lương thực cho quân của Hoàn Xỉ, cho nên giờ đây chỉ mới có thể chiêu mộ khoảng vài ngàn người, cả VK khôi giáp cũng chẳng đủ. Nếu không ta có thể sai y đóng ở gần mục trường để tiện giúp đỡ cho sư phụ”.
Hạng Thiếu Long cười: “Bị quân hãy yên tâm, hạ thần có đủ sức để bảo vệ lấy mình, đã có Vương Hột kiềm chế Lã Bất Vi và ௱ôЛƓ Ngao, bọn chúng chỉ có thể làm được những chuyện nhỏ, tóm lại trước khi chuyện Hắc Long xuất hiện, thế nào cũng phải giữ Vương Hột ở Hàm Dương, vậy thì Lã Bất Vi sẽ chẳng làm gì được”.
Tiểu Bàn thở dài rồi nói sang chuyện khác: “Sáng nay Thái hậu đã vời ta đến, mắng cho ta một trận, trách ta chuyện gì cũng giấu bà, thực là đáng ghét. Bà ta giờ đây không đoan chính, bảo ta làm sao tôn trọng? Người mẹ như thế không có thì còn hơn”.
Hạng Thiếu Long biết khoảng cách giữa y và Chu Cơ ngày càng lớn, cũng khiến cho Chu Cơ ngày càng gần gũi với Lao Ái, mà nguyên nhân đó thật là tế nhị, chính là vì Tiểu Bàn chịu ảnh hưởng của Ni phu nhân, không thể chấp nhận mối gian tình của Chu Cơ và Lao Ái. Thái độ này e rằng chỉ có một mình Hạng Thiếu Long gã mới hiểu nổi.
Tiểu Bàn lại nói: “Sư phụ phải chăng chuẩn bị nạp Cầm thái phó làm thê tử? Cầm thái phó vừa báo với Thái hậu và ta, ngày mai sẽ theo sư phụ đến mục trường ở khoảng hai tháng. Ta nghe mà trong lòng rất vui mừng, nếu như Lao Ái hoặc Lã Bất Vi giành được Cầm thái phó, ta sẽ không chịu nổi”.
Hạng Thiếu Long hiểu rõ y đã ngày càng chuyển tình mẫu tử sang Cầm Thanh.
Cái ૮ɦếƭ của Ni phu nhân, có thể nói là mất mát nhất trong cuộc đời của Tiểu Bàn. Cho nên đầu tiên là Chu Cơ, tiếp theo là Cầm Thanh đều là một sự bù đắp mà y mong có được.
Tiểu Bàn lại vui mừng nói: “Nửa năm nay, Lao Ái và Lã Bất Vi đều tìm đủ cơ hội để gần gũi Cầm thái phó, may mà Cầm thái phó không nể mặt bọn chúng, Cầm thái phó rất thích đàm đạo với ta, khi nói đến sư phụ thì dáng vẻ thật là động lòng người. Hừ! Lã Bất Vi không ngừng hiến mỹ nữ các nước cho ta, đều bị ta từ chối, ta sẽ không trúng kế của y”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Nếu thần công nhiên lấy Cầm thái phó làm vợ, không những Lã Bất Vi và Lao Ái sẽ ghen tị, trong nước cũng sẽ có rất nhiều người không cam lòng”.
Tiểu Bàn lắc đầu nói: “Lúc thế này lúc thế khác, giờ đây sư phụ đã trở thành hình tượng anh hùng của Đại Tần ta, chỉ cần sư phụ có thể đem quân đánh thắng một vài trận, quả nhân sẽ phong cho sư phụ làm quân hoặc hầu gì đó, lúc ấy dù cho có cưới Cầm thái phó, kẻ khác sẽ không dám nói nửa lời”.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Chuyện này sau này hẵng nói, nếu có Hắc Long xuất hiện, chúng ta hãy thừa cơ thay đổi quan chế, Bị quân có thể thăng cho Lý trưởng sử làm ngự sử đại phu chăng?”
Tiểu Bàn trầm ngâm một lát buồn rầu nói: “Ta e rằng Thái hậu sẽ không chịu ủng hộ! Nhân tuyển trong lòng ta lại là sư phụ”.
Hạng Thiếu Long giật mình, biết mình khó mà nhận lãnh công việc này, vội vàng nói: “Hạ thần thấy trực tiếp cầm quân thì thích hợp hơn. Hãy yên tâm! Uy thế của con Hắc Long này đảm bảo không gì so được. Bọn thần đã sai người sang đất Thục mời Trâu Diễn về Hàm Dương, đến lúc đó ông ta sẽ tuyên bố mệnh trời thuộc về Bị quân, có được điều này, cả Thái hậu cũng khó mà ngăn cản, đảm bảo Bị quân có thể dễ dàng giành lấy quyền lực. Sau đó có thể dùng Lao Ái lại thêm Thái hậu để khống chế Lã Bất Vi, mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi. Cho đến ngày Bị quân đội mũ, thì hãy quét sạch một mẻ bọn chúng”.
Tiểu Bàn cười khổ nói: “Nhưng sư phụ lúc ấy lại xa rời quả nhân”.
Hạng Thiếu Long nghiêm giọng nói: “Kẻ làm chuyện lớn, làm sao có thể nhớ đến những tình riêng ấy, chỉ cần Bị quân trọng dụng Lý Tư, Vương Tiễn thì có thể thống nhất được thiên hạ. Bị quân phải quên hết mọi chuyện giữa thần, không để lại dấu vết, vậy thì Bị quân mới có thể tránh được những nỗi u ám của quá khứ”.
Tiểu Bàn hai mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Sư phụ cớ gì tốt với quả nhân đến thế? Không hề một chút lòng riêng”.
Hạng Thiếu Long buồn bã nói: “Bản thân Bị quân chắc là hiểu rõ nguyên nhân nhất”.
Tiểu Bàn cảm động nói: “Quả nhân đã hiểu! Sự thật quả nhân đã sớm xem sư phụ là phụ thân rồi”.
Hạng Thiếu Long muốn khóc lớn lên, chỉ cần nghĩ Tiểu Bàn từ một đứa trẻ vô danh của nước Triệu, cuối cùng có thể thống nhất được thiên hạ, trở thành Tần Thủy Hoàng trong lịch sử Trung Quốc, thì có thể khiến gã sung sướng biết chừng nào.
Huống chi giờ đây mình và gã lại có mối quan hệ gần gũi đến thế.
Trong lúc này, có tên nội thị vào báo, Thái hậu cho gọi Hạng Thiếu Long.
Hai người nhìn nhau, đều đoán được chuyện này có liên quan đến Cầm Thanh.
Chu Cơ tiếp kiến Hạng Thiếu Long trong một căn nội viên tĩnh lặng ở cung Thái hậu, sau khi kẻ hạ nhân đã lui ra hết, nàng đứng dậy, đến phía trước Hạng Thiếu Long, nhìn gã một hồi rồi dịu dàng nói: “Hạng Thiếu Long, ngươi hãy nói thẳng cho ai gia biết, Chu Cơ này có mặt nào không bằng với Cầm Thanh?”
Hạng Thiếu Long lòng kêu hỏng bét, nữ nhân mà ghen tị lên, thì sẽ không nói đến lý lẽ. Chu Cơ bề ngoài càng tỏ ra bình tĩnh thì nỗi oán hận trong lòng càng lớn.
Chỉ đành hạ giọng nói: “Xin Thái hậu đừng hiểu lầm, Cầm thái phó chỉ vì muốn làm bạn với Yên Nhiên, nên mới dọn đến mục trường, không hề giống như Thái hậu nghĩ”.
Chu Cơ trố mắt nhìn gã, rồi xoay người, thở dài nói: “Thiếu Long còn muốn lừa ta ư? Nữ nhân là kẻ hiểu lòng nữ nhân nhất, chỉ cần thấy dáng vẻ vui mừng của Cầm Thanh thì đã biết. Ngươi và Bị quân giờ đây đều coi ta là kẻ xa lạ, đúng không?”
Hạng Thiếu Long muốn ôm nàng vào lòng, nhưng đã cố gắng kiềm chế mình, dịu dàng nói: “Xin Thái hậu đừng nghĩ ngợi nhiều, vi thần và Bị quân vẫn kính yêu người như ngày trước”.
Chu Cơ buồn bã lắc đầu: “Đã khác rồi! Ôi chao! Chu Cơ này không biết đã phạm vào lỗi lầm gì mà trời già kia lại trừng phạt ta đến thế này, tất cả nam nhân đều muốn rời xa ta, ngay cả con trai ta cũng không thèm nghĩ đến ta”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm: “Lời của nàng cũng có lý, trước tiên Lã Bất Vi đã tặng nàng cho Trang Tương vương, rồi sau đó Trang Tương vương bị hại ૮ɦếƭ, còn tình huống giờ đây cũng giống như chính tay mình đã tặng nàng cho Lao Ái, khiến cho Tiểu Bàn không còn coi nàng là mẫu thân, cho nên nàng giờ đây tuy là Thái hậu, nhưng trong lòng không hề vui vẻ chút nào”.
Gã còn lời gì có thể nói nữa?
Chu Cơ đột nhiên quay người lại, mặt lạnh như băng, nói: “Hạng Thiếu Long! Ta hoàn toàn tuyệt vọng với ngươi, sau này đừng hòng ta ủng hộ ngươi như trước nữa”.
Hạng Thiếu Long nghĩ thầm, đây gọi là yêu quá thành hận. Nhưng nếu không phải Chu Cơ đã có Lao Ái, nàng sẽ không thay đổi nhiều đến thế. Tuy nói Lao Ái bề ngoài với mình có quan hệ rất tốt, nhưng y đã ngầm ly gián mình với Chu Cơ.
Nói cho cùng, Lao Ái chỉ là kẻ tiểu nhân đê tiện.
Không nén giận được, lạnh lùng nói: “Thái hậu quá lời, sau khi từ Hàm Đan về đây, Hạng Thiếu Long lúc nào cũng nghĩ cho Thái hậu với Bị quân, hôm nay ngược lại được mấy lời trách cứ của Thái hậu”.
Chu Cơ đột nhiên nổi giận nói: “To gan lắm! Dám đem cái ơn ngày trước để trách cứ ta!”
Hạng Thiếu Long cũng nổi giận, phẫn nộ nói: “Hạng Thiếu Long này đem ơn để cầu xin Thái hậu đều gì? Thái hậu hãy thử nói ra cho hạ thần nghe xem!”
Chu Cơ nhất thời cứng họng, nhưng cũng rít lên: “Ngươi là thân phận gì, lại dám đối đáp với ai gia như thế?”
Hạng Thiếu Long giận dữ nói: “Bà là Thái hậu, ta là kẻ bề tôi, chẳng có thân phận gì cả, nhưng Thái hậu biết rõ trong lòng vi thần đối với bà như thế nào, nhưng chỉ vì tình thế, lại nhớ đến ân điển của Tiên vương, nên không dám nghĩ chuyện vượt qua khỏi thân phận, nhưng bà lại cứ trách vi thần quên ơn phụ nghĩa, đó nghĩa là sao?”
Chu Cơ giận dữ nhìn gã, thở gấp, rõ ràng trong lòng rất kích động.
Hạng Thiếu Long nhìn thẳng vào nàng, trong lòng không hề nhân nhượng, trong lòng càng giận hơn.
Một lát sau, Chu Cơ bình tĩnh trở lại, cúi đầu, rầu rĩ nói: “Xin thứ lỗi, ta nổi giận với ngươi như thế, nhưng trong lòng người ta quả thật rất oán hận”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cũng cảm thấy hối hận, áy náy nói: “Là vi thần không đúng, vô lễ với Thái hậu mới phải, chao ôi! Vi thần không biết tại sao lại không biết kiềm chế mình như thế”.
Chu Cơ bước tới ba bước, có thể nghe được hơi thở của gã, ngẩng mặt lên, nhìn gã rồi nói: “Thiếu Long! Chúng ta có thể bắt đầu lại được không, chàng hiểu rõ tâm lý của người ta đối với chàng mà! Dù chàng có đối đầu với người ta như thế nào, ta cũng không thể hận chàng được”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Vậy Lao đại nhân thì thế nào?”
Chu Cơ giật mình, mặt ngọc biến sắc, rõ ràng đã tỉnh dậy và đối mặt với hiện thực tàn khốc từ trong giấc mộng đẹp và hoang tưởng.
Hạng Thiếu Long biết nàng ngày càng bị Lao Ái khống chế, không thể rút ra được, còn sâu hơn cả Doanh Doanh đối với Quản Trung Tà, trong lòng tuy có cảm giác giải thoát, nhưng vẫn chứa sự hối hận trong đó.
Chu Cơ buồn bã, cuối cùng thì quay lại dáng vẻ như lúc trước gật đầu nói: “Ai gia quả thật đã nói sai, nghe nói ngươi và Quản Trung Tà sẽ tỷ thí lần nữa, nếu thắng thì có định cưới Lã Nương Dung không?”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Lã Bất Vi chịu gả con gái yêu cho vi thần sao?”
Chu Cơ thở dài, rồi chậm rãi nói: “Ai gia đã mệt, Thiếu Long có thể lui rồi”.
Hạng Thiếu Long rời khỏi hoàng cung, ngựa không dừng bước về đến Ô phủ, cùng với thập bát thiết y vệ thay y phục, mặc thường phục một mình đến chỗ hẹn với Đồ Tiên.
Đồ Tiên vui mừng nói: “Thiếu Long thật là lợi hại, ngay cả Mạc Ngạo mà cũng bị huynh trừ khử, khiến cho Lã Bất Vi buộc phải dựa vào Đồ Tiên này, giờ đây ta còn hiểu rõ hơn sự bố trí của tên gian tặc ấy”.
Rồi nói tiếp: “Nhưng cái sai lớn nhất của Thiếu Long là tìm ௱ôЛƓ Ngao để nói chuyện, sáng nay Lã Bất Vi đã mời Vương Hột, Vương Quan và Thái Trạch đến bàn bạc, xem ra sắp có hành động, ta thật lo lắng cho Thiếu Long”.
Hạng Thiếu Long trước tiên nhận sai, rồi mới kể chuyện Vương Hột ra.
Đồ Tiên ngẩn ra, lát sau mới lên tiếng: “Xem ra Thiếu Long quả là phước lớn bằng trời, nhưng phải cẩn thận, Lã Bất Vi là kẻ gian xảo, một kế không thành thì sẽ có kế khác”.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng cười: “Chỉ cần y không dám công nhiên cất binh, ta sợ gì y? Đồ quản gia hãy yên tâm”.
Đồ Tiên rất có lòng tin đối với y, nói sang chuyện khác: “Từ ngày Thiếu Long hạ uy phong Quản Trung Tà ở Điền Liệp trường, Lã Nương Dung ngày càng lạnh nhạt với Quản Trung Tà, khiến cho tên Lã tặc và Quản Trung Tà rất rầu rĩ, sợ rằng ả đã thích Thiếu Long, ả này ngang ngược đã quen, cũng giống như Doanh Doanh, Thiếu Long hãy tìm cách lợi dụng ả, nói không chừng sẽ được lắm”.
Hạng Thiếu Long thở dài: “Quản Trung Tà có thể bất chấp thủ đoạn, nhưng tại hạ nào có cái bản sự ấy?”
Đồ Tiên nghiêm mặt nói: “Xin thứ lỗi! Ta quên rằng Thiếu Long là chính nhân quân tử”.
Ngừng một lát rồi nói: “Lần này truy sát Điền Đan, quả thật đã công cốc, thật khiến cho người ta tiếc nuối”.
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Là ai nói thế? Ta đã đuổi theo y đến biên giới nước Sở, lại trừ khử được y, mọi chuyện hết sức thuận lợi kia mà”.
Đồ Tiên ngạc nhiên nói: “Sao lại thế được? Hôm qua Điền Đan vừa sai người đem thư đến cho Lã tặc bảo rằng y đã cùng Đản Sở an toàn quay về nước Tề, lại hẹn cùng Lã Bất Vi khi y đánh nước Yên, Lã tặc cứ đánh nước Hàn, khiến cho Triệu, Ngụy khó mà cứu Yên”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới cảm thấy lạnh mình, không ngờ bị Điền Đan qua mặt.
Điền Đan không hổ danh là một kẻ xảo quyệt, sự thật khi rời khỏi Thọ Xuân, y đã thay thế thế thân của mình rồi cùng bọn Đản Sở theo đường bộ về đến nước Tề, còn sai thế thân của mình lừa cả người Sở. Đó là lý do Điền Đan đột nhiên rời khỏi Thọ Xuân.
Tên thế thân này không những có diện mạo giống với Điền Đan, ngay cả tiếng nói cũng không hề sơ hở, lại chấp nhận bán mạng cho Điền Đan, khiến mình đã trở thành công cốc.
Đồ Tiên thấy gã biến sắc, hỏi dấn tới thì biết việc đã qua, an ủi gã rằng: “Không thể mỗi chuyện đều theo ý người, Thiếu Long đã phá được liên minh Tề Sở cũng là sự đả kích to lớn đối với Điền Đan và Lã Bất Vi rồi. Nếu Lý Viên thông minh, thì sẽ kiềm chế Điền Đan, khiến cho y không dám đánh Yên”.
Điều mà Hạng Thiếu Long lo trong lòng là Thiện Nhu, nói không chừng nàng sẽ rơi vào tay Điền Đan.
Nghĩ tới đây thì lo lắng lắm, lại phải lập tức thông báo cho bọn Kinh Đằng, để cho họ biết nhiệm vụ truy sát Điền Đan cuối cùng đã thất bại.
Đồ Tiên an ủi gã hồi lâu, rồi tiếp tục nói: “Quản Trung Tà nửa năm nay mỗi ngày đều luyện kiếm, chuẩn bị rửa nhục, kẻ này ý chí rất kiên nghị, Thiếu Long nếu không nắm chắc, thì hãy từ chối tỷ võ với y, đảm bảo không ai dám nói nửa lời”.
Hạng Thiếu Long cười thầm, cách nói của Đồ Tiên và Doanh Doanh y như nhau, rõ ràng là kiếm thuật của Quản Trung Tà ngày càng tăng tiến, khiến cho Đồ Tiên và Doanh Doanh e rằng gã sẽ thua ngay tại trận mà còn mất mạng nữa.
Hạng Thiếu Long tuy biết lời khuyên của hai người không phải là không có lý, nhưng càng biết rõ hơn, nếu như sợ thua mà không dám ứng thí, sau này gã đừng hòng ngóc đầu lên trước mặt Lã Bất Vi và Quản Trung Tà nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ, mỉm cười nói: “Không! Tại hạ nhất định sẽ thắng!”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc