Tầm Tần ký - Hồi 185

Tác giả: Vô Danh


Trong ngày Xương Bình quân trở thành Tả thừa tướng, Thái tử Đan dắt thuộc hạ trở về nước Yên, Hạng Thiếu Long sai Lưu Sào, Phố Bố đưa quân đô kỵ theo để bảo vệ, tránh Lã Bất Vi lại giở thủ đoạn.
Sau khi chia tay với bọn Thái tử Đan, Hạng Thiếu Long rời Hàm Dương quay về mục trường để an táng Triệu Nhã.
Vì ở trong nhà cũng có chuyện buồn nên không tham gia tang lễ của Lộc Công.
Mười ngày sau mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa. Tiểu Bàn ba lần sai người đến thúc giục gã vào thành, Hạng Thiếu Long lúc này mới bình tĩnh trở lại, quyết định sáng mai vào thành.
Hôm ấy từ lúc hoàng hôn, trời bắt đầu đổ tuyết, Hạng Thiếu Long cùng Kỷ Yên Nhiên đến bái Triệu Nhã rồi quay về nhà.
Kỷ Yên Nhiên nắm lấy tay gã, dịu dàng nói: “Lần này về Hàm Dương, chàng tốt nhất hãy thăm Thanh tỷ trước, nếu không Thanh tỷ sẽ không vui”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Nàng gặp Cầm Thanh à?”
Kỷ Yên Nhiên gật đầu nói: “Đã gặp. Thanh tỷ cũng biết chuyện Nhã phu nhân qua đời, nếu không sẽ không chịu tha thứ cho chàng”.
Hạng Thiếu Long buồn rầu nói: “Nàng chẳng phải đã bảo ta không được gặp Thanh tỷ của nàng sao? Tại sao bây giờ lại khích lệ ta đi tìm Cầm Thanh?”
Kỷ Yên Nhiên than rằng: “Có lẽ cũng vì sự mến yêu của thi*p đối với Thanh tỷ. Thi*p thấy Thanh tỷ càng lúc càng không thể kìm nén được lòng mình đối với chàng nữa. Nếu không Thanh tỷ sẽ không muốn đến tìm chàng khi chàng quay về. Bề ngoài thì Thanh tỷ bảo rằng muốn đến tìm thi*p, đến khi biết chàng đã lên triều thì tỏ ra buồn bã. Ôi chao! Thi*p không biết phải nói thế nào nữa”.
Vừa mới bước vào hậu viện, một bóng người thoáng qua, Thiện Nhu đứng chặn trước mặt hai người, hai người hoảng hốt đến nỗi buông tay ra.
Thiện Nhu đưa tay bẹo má Kỷ Yên Nhiên, cười nói: “Này mỹ nhân! Bổn cô nương muốn mượn phu quân của nàng một chốc!”
Kỷ Yên Nhiên không ngờ bị Thiện Nhu trêu đùa, vừa giận vừa buồn cười nói: “Muốn mượn thì cứ mượn, Kỷ Yên Nhiên này có tiếc gì y!”
Cười rồi bỏ đi mất, Thiện Nhu chủ động kéo tay Hạng Thiếu Long vào đình nhỏ trong vườn, quay người lại ôm lấy gã, thở dài nói: “Hạng Thiếu Long, ta phải đi”.
Hạng Thiếu Long kêu lên: “Cái gì?”
Thiện Nhu đẩy gã ra, xoay người lại, giận dữ nói: “Nói ra rõ ràng như thế, ngươi không nghe được hay sao? Ta phải đi!”
Hạng Thiếu Long tiến về phía trước, kéo lấy nàng, trầm giọng nói: “Nhu đại tỷ muốn đi đâu?”
Thiện Nhu thở dài, lắc đầu nói: “Đừng hỏi được không? Tóm lại ngày mai ta phải đi về nước Tề. Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ tìm ngươi”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại những lời nàng nói khi ở nước Tề, lúc ấy nàng tuy đã phủ nhận nửa đùa nửa thật, nhưng xem ra tình hình này nói không chừng đó là thật. Nghĩ đến việc nàng ngả vào lòng nam nhân khác, trong lòng không khỏi chua chát, nhưng không làm cách nào được, nhất thời không nói nên lời.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thiện Nhu đã biến mất.
Hạng Thiếu Long cố gắng dẹp bỏ những ý nghĩ về nàng, bước ra luyện kiếm.
Kỷ Yên Nhiên hớn hở lấy thương ra đọ chiêu với gã, Ô Đình Phương, tỷ muội họ Điền và Hạng Bảo Nhi đứng bên vỗ tay reo hò trợ hứng.
Thương pháp của Kỷ tài nữa quả thật tuyệt vời, khi nàng thi triển, dù Hạng Thiếu Long cố gắng phá giải, cũng không thể nào phá vỡ vòng thương của nàng được, mỉm cười nói: “Tại hạ đành chịu thua, may mà có kẻ còn thiếu tại hạ một cây Phi Long thương, đợi hai ngày nữa sẽ đến Túy Phong lâu đòi, sao đó lãnh giáo với Kỷ tài nữ”.
Kỷ Yên Nhiên cầm ngang ngọn thương cười: “Gia có gia quy, nếu chàng muốn thê tử ở cùng chàng đêm nay, phải đánh rơi cây thương trên tay người ta mới được, bọn Ô Đình Phương sẽ là người làm chứng”.
Bọn Ô Đình Phương vỗ tay khen hay, trông rất cao hứng.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Nếu Kỷ tài nữ xa được phu quân thì hãy nói tiếp”.
Kỷ Yên Nhiên đỏ mặt, giận dữ nói: “Nếu Hạng Thiếu Long là hạng đê tiện tiểu nhân, ta dù cho có đầu hàng, trong lòng cũng không phục”.
Hạng Thiếu Long biết nàng có ý tốt, định dùng kế này để khích lệ mình, nghiêm mặt nói: “Hãy yên tâm! Ta chỉ nói đùa mà thôi, tài nữ hãy cho ta ba năm, ta nhất định có thể thu phục nàng”.
Kỷ Yên Nhiên trợn tròn mắt kêu lên: “Ba năm?”
Hạng Thiếu Long cười lớn, bước về phía trước kéo nàng vào lòng, nói với vẻ an ủi: “Ba ngày ta đã thấy quá dài, làm sao nỡ để Kỷ tài nữ cô đơn một mình trong ba năm”.
Lúc này Kinh Tuấn vào báo, Ô Ứng Nguyên quay về.
Ô Đình Phương chạy vội ra phía trước để đón tiếp. Vào đến đại sảnh, Ô Đình Phương quấn quít lấy Ô Ứng Nguyên. Đào Phương đang báo cáo những chuyện xảy ra gần đây.
Khi Hạng Thiếu Long và Đào Phương đang trò chuyện, Ô Đình Phương đứng phía sau Ô Ứng Nguyên xoa Ϧóþ cho y.
Ô Ứng Nguyên khen ngợi Hạng Thiếu Long vài câu rồi nói: “Ta đã đến biên cương phía Bắc, xem nơi luyện quân của Ô Trác, quả thực đó là một nơi phong thủy phúc địa, là thắng cảnh của nhân gian, đất đai phì nhiêu, giờ đây Ô Trác đã dựng nên một mục trường lớn, chiêu nạp các dân tộc nhỏ bé bị người Hung Nô áp bức, thanh thế lớn mạnh, nếu không sẽ không ứng phó được với người Hung Nô”.
Hạng Thiếu Long nói: “Tiểu tế cũng có ý này, chính bởi vì Vương Tiễn sẽ mau chóng được điều về Hàm Dương, nếu không có y chi viện, thì chúng ta phải tự dựa vào mình thôi”.
Ô Ứng Nguyên nói: “Ta đã bàn bạc với Tiểu Trác, ít nhất phải điều hai ngàn người đến cho y mới được, có vấn đề gì không?”
Hạng Thiếu Long nói: “Tuyệt đối không có vấn đề, cứ quyết định như thế”.
Ô Ứng Nguyên yên lòng, quay sang bảo Đào Phương nói: “Đào Công hãy giúp ta chuẩn bị mọi thứ, ta muốn đưa người của Ô tộc dần dần ra khỏi biên giới nước Tần, đó quả thật là một nơi an cư tốt nhất, chúng ta sau này sẽ không còn sợ ai nữa”.
Ba người lại bàn bạc chi tiết xong, Hạng Thiếu Long lúc ấy mới cùng bọn thiết vệ và thê thi*p quay về Hàm Dương.
Sau khi vào thành, chuyện đầu tiên Hạng Thiếu Long làm là vào cung gặp Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn thấy Hạng Thiếu Long thì mừng lắm, vẫn gặp gã ở thư trai như bình thường, vừa ngồi xuống thì đi thẳng vào vấn đề: “Liêm Pha đã mất chức”.
Tuy nói là đã sớm đoán được, Hạng Thiếu Long trong lòng vẫn dâng lên cảm giác áy náy. Nước Triệu trở thành thiên hạ của Quách Khai và Bàng Noãn, không biết vận mệnh của Lý Mục như thế nào. Tiểu Bàn rõ ràng rất e ngại Liêm Pha, nói như trút được gánh nặng: “Không có Liêm Pha, người Triệu như đã mất đi nửa giang sơn, nếu như cả Lý Mục cũng bị đuổi đi, người Triệu rồi đây cũng sẽ xong đời”.
Hạng Thiếu Long biết y có thù sâu oán nặng với người Triệu, về điều này thì cả mình cũng không thể thay đổi được, trầm giọng nói: “Người Triệu có Gi*t Liêm Pha không?”
Tiểu Bàn thản nhiên nói: “Liêm Pha mưu kế sâu xa, khi thấy tình thế bất lợi đã lập tức đưa gia tộc chạy đến Đại Lương, nghe nói y vì tức giận mà ngã bệnh, ôi chao, y thật sự quá già, không còn cái dũng của năm xưa nữa”.
Hạng Thiếu Long nghe mà trong lòng buồn bã.
Tiểu Bàn than: “Chỉ tiếc là Lý Mục thì đại phá quân Hung Nô ở Nhạn Môn quan, xem ra y vẫn còn oai phong lắm, chỉ cần một ngày còn Lý Mục, chúng ta đừng hòng diệt được nước Triệu, giờ đây chỉ đành dùng Hàn, Ngụy để khai đao”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại đám bạn cũ Hàn Sấm, Hàn Phi Tử và Long Dương quân, lòng dạ chợt chùng xuống.
Người gã quan tâm nhất đương nhiên là Long Dương quân, nói: “Nếu người Ngụy dùng Liêm Pha, e rằng đánh Ngụy không phải là chuyện dễ”.
Tiểu Bàn hiểu nhầm ý của gã, cười nói: “Sư phụ hãy yên tâm, đó gọi là đây một thời đó một thời. Năm xưa Liêm Pha từng dẫn quân đánh Ngụy, lấy đất Vĩnh Dương của người Ngụy, Ngụy An Ly vương hận ông đến tận xương tủy, lần này ông đến Đại Lương, Ngụy An Ly vương rót rượu cho ông ta, đã là khách sáo lắm rồi, nào dùng đến ông ta nữa”.
Khi Hạng Thiếu Long không thể nói gì được, Tiểu Bàn nói sang chuyện khác: “Giờ đây Lã Bất Vi đã dùng Trịnh Quốc để đào kênh cho Đại Tần chúng ta, công trình đã bắt đầu hơn một năm, kế hoạch là dẫn nước Kinh Thủy từ Trọng Sơn đến Hổ Khẩu, khiến cho nước chảy về phía Đông, đổ vào Lạc Thủy. Chuyện này đã hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực khiến cho chúng ta nhất thời không đủ sức tiến quân về phía Đông, chỉ đủ sức động binh với người Hàn, hiện giờ ௱ôЛƓ Ngao đang chiêu mộ tân binh ở Mật La, tăng cường thực lực, nhưng ta lại có một suy nghĩ khác, nếu có thể lập được quân công, thì có thể đè bẹp được bọn ௱ôЛƓ Ngao và Vương Hột”.
Hạng Thiếu Long thầm sợ, vội vàng nói: “Giờ đây chưa phải là lúc, nếu hạ thần đi rồi nói không chừng Lã Bất Vi sẽ giở trò, ít nhất cũng phải chờ Xương Bình quân đứng vững chân rồi mới tính”.
Tiểu Bàn thở dài, rõ ràng cảm thấy lời nói của Hạng Thiếu Long cũng có lý, nên không còn muốn ép buộc nữa. Nhưng rồi lại cao hứng nói: “Nhớ hôm ấy quả nhân và Thái phó một xướng một hòa, khiến cho bọn người Lã Bất Vi không thể ngóc đầu lên nổi, quả thật tuyệt vời”.
Hạng Thiếu Long nói: “Lã Bất Vi nhất định không phục, chắc là mấy ngày nay lại giở trò gì đây”.
Tiểu Bàn cười khổ nói: “Thủ đoạn của y quả thật khiến cho người ta không thể phòng bị được, ngày thứ hai sư phụ về mục trường, Lã Bất Vi đã treo ngàn lượng vàng ở cửa chợ thành Hàm Dương, bảo rằng nếu có kẻ nào sửa được một chữ trong cuốn “Lã Thị Xuân Thu” thì sẽ thưởng cho kẻ ấy một ngàn lượng vàng. Khiến cho ai nấy đều tranh nhau nghiên cứu cuốn “Lã Thị Xuân Thu”, sư phụ chắc cũng biết bộ sách quỷ quái đó là công cụ để y đoạt vương quyền của quả nhân, thật là khiến cho ta lo lắng”.
Hạng Thiếu Long trợn tròn mắt lên, tên gian tặc này quả thật biết quảng cáo, cứ như vậy, y đã có thể khống chế được tư tưởng của người Tần, đồng thời làm ảnh hưởng đến chế độ tập trung quyền lực vào tay vua từ khi Thương Ưởng biến pháp.
Chuyện này không thể động dao động thương mà giải quyết được, bất đồ nghĩ đến nàng Kỷ tài nữ đáng yêu của mình, đứng dậy nói: “Bị quân không cần lo lắng, để cho hạ thần đi một vòng, khi quay về sẽ nói cho Bị quân biết cách ứng phó”.
Tiểu Bàn cả mừng nói: “Ta đã sớm biết sư phụ có phương pháp ứng phó, sư phụ hãy mau đi! Quả nhân sẽ chờ sư phụ ở đây”.
Hạng Thiếu Long quả thực cũng không nắm chắc rằng Kỷ tài nữ có được câu trả lời hay không, nhưng giờ đây nhìn thấy dáng vẻ trông mong của vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai này, chỉ đành hứa mà thôi.
Bước ra khỏi thư trai, nghĩ tới Lý Tư, thầm nghĩ đến cách ứng phó chuyện này thì người này có nhiều cách hơn mình, nên đến quan thuộc tìm y.
Lý Tư đang vùi đầu vào đống giấy tờ, thấy Hạng Thiếu Long đến thì vui vẻ kéo gã vào trong phòng.
Hạng Thiếu Long cười: “Lý huynh đang bận gì thế? Phải chăng là chuyện của Xương Bình quân?”
“Sáng nay vừa mới xong chuyện y, giờ đang bận chuyện khác”. Lý Tư kéo gã ngồi xuống ghế, nói.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Tại sao Lý huynh có vẻ áy náy thế?”
Lý Tư hạ giọng nói: “Thiếu Long đừng cười ta, nửa năm nay tiểu đệ nghiên cứu những cải cách của Thương Ưởng thấy về mặt quan chế vẫn còn nhiều sơ hở lắm, cho nên đã bỏ ra công sức để sửa đổi lại, nếu có thể thi hành thì tất đạt đến đại trị”.
Hạng Thiếu Long vui mừng nói: “Mau nói nghe thử”.
Lý Tư lập tức hai mắt sáng lên, phấn chấn nói: “Đầu tiên chính là vấn đề tả Hữu thừa tướng, giờ đây chức quyền trùng lập nhau khó mà phân minh, quyền của ai lớn thì có thể quản chuyện nhà khác, giống như Lã Bất Vi thích quản chuyện quân chính, nếu như có thể hạn chế y trong một phạm vi, y khó mà ngang ngược càn rỡ như thế này, cũng có thể giải quyết được vấn đề quyền thần áp đảo quân chủ”.
Hạng Thiếu Long vỗ bàn nói: “Ta đã hiểu, ý của Lý huynh, chính là đối đầu lại với quyển “Lã Thị Xuân Thu”, đúng không?”
Lý Tư gật đầu: “Chính là như thế chỉ tiếc là Lý mỗ kiến văn vẫn còn hạn hẹp, chỉ có thể bắt tay vào chính thể, nhưng vẫn chưa làm được điều gì mới mẻ để đối phó lại với “Lã Thị Xuân Thu” của Lã Bất Vi. Lã Bất Vi quả là nhân kiệt một thời”.
Hạng Thiếu Long nói: “Lý huynh trước tiên hãy nói phương pháp của mình”.
Lý Tư vui mừng nói: “Phương pháp của tại hạ đơn giản mà dễ làm, chính là đặt ra chế độ tam công cửu khanh. Cái gọi là tam công, chính là chỉ giữ lại một chức Thừa tướng, đứng đầu trăm quan nắm giữ chính vụ; sau đó sửa Tả thừa tướng thành thái úy, chuyên trách về quân vụ; ngoài hai chức này, phải đặt ra ngự sử, phụ trách về văn thư cho Bị quân và giám sát các quan. Thừa tướng, thái úy, ngự sử là tam công, những người này không có thuộc hạ, mọi chuyện là do Bị quân phán quyết cuối cùng”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ mình đã nghe nói nhiều đến tam công cửu khanh, thì ra là do Lý Tư nghĩ ra, chả trách nào Lý Tư có thể để tiếng cho ngàn sau. Đồng thời cũng thấy được lòng riêng của Lý Tư, chức ngự sử này rõ ràng là do y đặt ra cho mình, nhưng nghĩ lại người không vì mình trời tru đất diệt nên trong lòng cũng bỏ qua.
Lý Tư tiếp tục nói: “Cái gọi là cửu khanh, đại bộ phận đều là quan chức vốn có của Đại Tần ta, chỉ là quyền chức được phân chia rõ ràng hơn, tam công chỉ giúp đỡ Bị quân giải quyết việc nước, còn các công việc cụ thể, là do cửu khanh quản lý. Ví dụ như phụng thừa, chủ yếu coi sóc việc tông miếu lễ nghĩa, dưới còn có thái nhạc, thái trúc, thái tể, thái sự, thái tốc, Thái tử, lệnh thừa... những người khác là lang trung lệnh, vệ úy, thái bốc, thiên úy, điển khắc, tông chính, trị lực, nội sứ, thái phủ, cũng giống như ba hệ thống cấm vệ, đô vệ và đô kỵ hiện nay, sau khi thay đổi sẽ thuộc quyền quản lý của vệ úy, để tránh cho các hệ thống tranh đấu lẫn nhau”.
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết rõ vì sao Lý Tư hao hơi tốn sức để nói chuyện này với mình, nói cho cùng cũng muốn mình đưa kế hoạch này lên cho Tiểu Bàn, còn gã cũng muốn tạo thuận lợi cho Tiểu Bàn, nên cũng gật đầu nói: “Lý huynh hãy chuẩn bị, đợi lát nữa ta vào cung thì sẽ tấu lời của Lý huynh cho Bị quân nghe”.
Lý Tư cả mừng nói: “Hạng huynh quả thật là bạn tốt và tri kỷ của Lý Tư này, quả thật không uổng cho cố gắng bao nhiêu năm của ta”.
Hạng Thiếu Long vỗ vai y, vui vẻ bước đi.
Vừa nghĩ chuyện này đảm bảo sẽ thành sự thật, nếu không người Trung Quốc của thế kỷ hai mươi mốt làm sao biết được tam công cửu khanh.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc