Tầm Tần ký - Hồi 179

Tác giả: Vô Danh


Bọn Hạng Thiếu Long áp giải ba người Xuân Thân quân ra, những gia tướng thuộc hạ còn lại trong phủ của Xuân Thân quân đổ ra, nào ngờ vừa ra đến đường thì bị gia tướng của Lý Viên nấp trên mái nhà hai bên đường phóng tên xuống như mưa, nhất thời người lăn ngựa ngã, rối loạn không thành quân.
Rồi bọn Lâu Vô Tâm, Đông Lư Tử chỉ huy, hàng trăm người từ hai bên xông qua, dùng trường mâu tấn công đám gia tướng của Xuân Thân quân, kẻ địch tuy đông gấp bội, nhưng lại là rắn không đầu, sĩ khí đã hết, vừa mới chạm nhau thì đã bỏ chạy tứ tán.
Bọn Lâu Vô Tâm thừa thắng đuổi theo, xông tít vào trong phủ Xuân Thân quân.
Bọn họ đã có nghiêm lệnh, không được giết cô nhi quả phụ và những kẻ đầu hàng.
Lúc này Dạ Lang vương phủ đã nằm trong biển lửa, khói đen xông lên bầu trời trong xanh.
Hơn mười khu nhà thì có bốn khu đã bị đốt cháy, tiếng la hét vang lên không ngớt.
Mà cuộc chiến đấu tại Điện vương phủ đã kết thúc một khắc trước.
Kẻ tấn công là hàng trăm thủ hạ của Lý Lệnh, từ hai bên tường tiến vào trong phủ, vốn tưởng rằng có thể dùng tay bắt sống, nào ngờ bốn bề bắn tên ra như mưa, trong chớp mắt đã bắn ngã quá nửa, khi số còn lại xông vào trong phủ, thì gặp Kỷ Yên Nhiên và Triệu Chi cùng với tinh binh đoàn, cả cơ hội trốn thoát cũng không còn.
Lý Yên Yên hạ lệnh, Độc Quý giữ hoàng cung, còn Luyện An Đình, người vừa mới nắm chức nội thành thủ khóa cửa thành lại, rồi cấm quân trong nội thành bố trí ở những chỗ hiểm yếu trên đường phố, đồng thời bảo vệ sự an toàn của sứ quán các nước ngoài, tất cả đều có trật tự.
Bọn họ tuy không tham gia vào cuộc đấu tranh giữa hai phái, nhưng đã ngăn cản những kẻ khác can thiệp vào.
Dạ Lang vương phủ bị liên quân của Lý Viên và Hạng Thiếu Long vây kín, phàm những kẻ xông ra đều bị tên bắn phải quay về.
Người trong liên quân ai nấy đều cột khăn đỏ, để có thể phân biệt nhau.
Trong nội thành tuy ồn ào, nhưng ngoại thành không hề hay biết, đây là do Võ Đảm nhận được lệnh của Lý Yên Yên, không được can thiệp vào chuyện trong nội thành.
Đấu Giới ở ngoài thành và đại quân của y thì bị chặn thông tin, cho nên tưởng rằng lửa bốc cháy là ở Điện vương phủ, bị Lý Lệnh sai người tấn công.
Ba người Xuân Thân quân bị trói gô nằm trên ba chiếc xe ngựa, do các thiết vệ canh giữ.
Hạng Thiếu Long và Lý Viên đứng phía ngoài Dạ Lang vương phủ, xem xét tình thế.
Tiếng tù và nổi lên.
Hơn một ngàn gia tướng của Lý Viên chia làm hai nhóm, cầm thuẫn đánh vào trong Dạ Lang vương phủ theo hai cửa trước và cửa sau, một cuộc chiến đấu kịch liệt lại nổ ra.
Song lại mau chóng yên lặng, Đằng Dực xuất hiện ở ngoài cửa phủ, sau đó bọn Ô Quan lại áp giải một người ra, đứng trước mặt Hạng Thiếu Long và Lý Viên, thì đẩy kẻ đó té lăn ra đất.
Ô Quan phóng về phía trước, chụp lấy đầu y, kéo y ngửa mặt lên, quỳ xuống.
Dưới ánh sáng, khuôn mặt của kẻ ấy tuy méo mó, nhưng vẫn có thể thấy được ngũ quan đoan chính, tướng mạo hiên ngang, Lý Viên hai mắt sáng lên, cười hà hà nói: “Lý Lệnh lão huynh, vẫn khỏe chứ!”
Binh.
Lý Viên một cước đá vào bụng y, khiến y đau đến nỗi oằn người lại.
Hạng Thiếu Long sợ Lý Viên đánh ૮ɦếƭ y, nên quát: “Trói y lại, giải lên xe, chúng ta về Điện vương phủ”.
Đằng Dực đến bên gã nói: “Người Dạ Lang và Điện binh của Lý Lệnh trong phủ vẫn còn nhiều, trong phủ lại không sắp đặt phòng ngự, bị chúng ta dùng tên từ trên mái nhà bắn xuống, cả chống đỡ cũng không được, chúng ta chỉ có bị thương nhẹ hơn mười người”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ tinh binh đoàn chính là bộ đội đặc chủng của thế kỷ hai mươi mốt, do một tay mình huấn luyện ra. Có thể phát huy hiệu quả tốt nhất trong những cuộc chiến ở thành phố, Dạ Lang vương và người của Lý Lệnh đã không phòng bị, lại khinh địch, thêm nữa từ xa mới đến, chưa có thời gian nghỉ ngơi, người ngựa đều mệt mỏi, đâu phải là đối thủ.
Đây chính là sự quan trọng của thiên thời, địa lợi, nhân hòa trong chiến tranh.
Lý Viên lúc này bước tới, vỗ vai hai người nói: “Chuyện đêm nay, Lý Viên này sẽ ghi trong lòng, dù sau này Tần Sở xảy ra chuyện gì, ta vẫn là bạn của hai vị”.
Hạng Thiếu Long nói: “Cơ hội gặp mặt của ta và Lý huynh ngoài sa trường rất ít, vả lại ta lại có ý thoái ẩn, Lý huynh không cần lo lắng”.
Lý Viên sững người, khi định hỏi dấn tới, Lâu Vô Tâm và các gia tướng phóng ngựa đến nói: “Tìm không ra Điền Đan, nghe nói sáng nay y đã rời Thọ Xuân, chuyện này phải hỏi Xuân Thân quân mới được”.
Hạng Thiếu Long và Đằng Dực nhìn nhau, biết rõ hậu quả sẽ là như thế, nhưng vẫn thất vọng lắm.
Lý Viên nói: “Bọn Đản Sở vẫn chưa đến đây, theo lý y vẫn chưa quay về Tề, nhưng cũng khó nói lắm”.
Lâu Vô Tâm nói: “Trong nội thành đã được khống chế, có thể bắt đầu truy bắt gian đảng”.
Lý Viên đang trả lời, thì bị Hạng Thiếu Long kéo qua một bên, nói: “Lý huynh phải chăng chỉ nên tính sổ bọn người Xuân Thân quân? Báo thù rửa hận rốt cuộc không phải là biện pháp tốt nhất”.
Lý Viên trầm ngâm, gật đầu nói: “Cả chuyện này cũng làm không được, làm sao báo đáp ân đức của Hạng huynh, cứ làm theo ý của Hạng huynh vậy!”
Quay sang Lâu Vô Tâm nói: “Ngươi phụ trách thông báo với đại thần tướng lĩnh trong thành, chuyện lần này, là do ba người Xuân Thân quân, Lý Quyền và Thành Tố Ninh có ý mưu phản, những kẻ khác không liên quan, trừ nam tử trực hệ với ba người này, phụ nữ đều được an toàn quay về nhà, nô bộc tỳ nữ thì sẽ được sắp xếp”.
Lâu Vô Tâm ngạc nhiên lắm, một lát sau mới nhận lệnh đi.
Ngọn lửa trong Dạ Lang vương phủ vừa được dập tắt, trong thành quay về không khí im lặng, chỉ có tiếng vó ngựa, vẫn đang nhắc nhở người trong thành đang xảy ra chuyện gì.
Bốp bốp.
Trang phu nhân đưa tay tát cho Lý Lệnh hai bạt tai, rồi chỉ tay mắng lớn.
Lý Lệnh biết thế của mình đã hết, tỉu nghỉu không nói, giống như một con gà trống bại trận.
Vưu Ngân Chi và Vưu Thúy Chi thì mặt đầy nước mắt, cũng đứng mắng chửi cùng với Trang phu nhân.
Bọn Trang Khổng thấy gian nhân đã bị bắt, tiểu vương có cơ hội phục vị, thì nước mắt lưng tròng.
Chuyện không thể đã biến thành có thể.
Thiện Nhu đã đến, ôm chầm lấy Triệu Chi và Kỷ Yên Nhiên, trông rất thân mật.
Thấy Hạng Thiếu Long quay về thì kéo gã vào nội đường, nói chuyện.
Bọn ba người Xuân Thân quân đều bị nhốt lại, chờ đợi xét xử.
Vào trong nội đường, Thiện Nhu hớn hở nói với Hạng Thiếu Long: “Coi như con người ngươi còn có chút lương tâm, cuối cùng đến đây đối phó với tên đại gian nhân Điền Đan”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nàng làm sao có thể lẻn vào phủ Xuân Thân quân?”
Triệu Chi hớn hở trả lời: “Nhu tỷ vẫn theo dõi Điền Đan, đoán được y từ Hàm Dương về Tề sẽ đi ngang Thọ Xuân, lại biết y đã cùng Xuân Thân quân cấu kết, vì thế Bán th*n làm nô tỳ, vào hầu hạ trong phủ của Xuân Thân quân”.
Hạng Thiếu Long khổ sở nói: “Giờ đây Điền Đan chẳng biết đã đi đâu?”
Thiện Nhu nói: “Y đã hội họp cùng với Đản Sở, nghe nói y ngồi thuyền trên Hoài Hà để đi xuống phía Đông, người ta đang lo không biết làm thế nào, may mà ngươi đã đến”.
Đằng Dực bước vào nói: “Đã điều tra được hướng đi của Điền Đan, sáng nay y bí mật rời thành, ngồi thuyền với Thành Dương để hội họp cùng tàn binh của Đản Sở, trong mười ngày nửa tháng, vẫn chưa thể về nước Tề, chúng ta đủ thời gian để chuẩn bị”.
Lúc này Ô Quan đến sau lưng Đằng Dực, thò đầu ra, nói: “Thái hậu đang chờ Hạng gia ở ngoại đường!”
Lý Yên Yên mặt che mạng, người mặc trường bào màu đỏ, đứng ngay cửa sổ, ngước đầu nhìn mảnh trăng đang treo trên cao, khiến cho người ta không biết nàng đang nghĩ gì.
Cấm vệ trưởng Độc Quý và hàng trăm cấm vệ đều phụng lệnh đứng ở ngoài.
Hạng Thiếu Long biết lòng dạ nàng rất phức tạp, không quấy rối nàng, chỉ đứng yên một bên.
Lúc này bọn Kinh Thiện áp giải Lý Lệnh và Lý Quyền vào, buộc bọn chúng quỳ xuống đất.
Lý Quyền thấy Lý Yên Yên, như gặp cứu tinh, khóc rằng: “Thái hậu, xin hãy làm chủ cho lão thần...”.
Lý Yên Yên lạnh lùng quát: “Câm mồm!”
Lý Quyền còn định nói thì đã bị Ô Thư đấm một quyền vào mồm, nhất thời gãy hai răng cửa, không nói ra lời.
Lý Yên Yên dịu dàng: “Trừ Vạn tướng quân, tất cả những người khác đều phải lui ra!”
Bọn Kinh Thiện nhìn Hạng Thiếu Long, thấy gã phất tay, thì mới buông hai người, bước ra ngoài sảnh.
Thanh âm của Lý Yên Yên vang lên bên tai: “Hai người các ngươi còn nhớ chuyện xảy ra cách đây năm năm không?”
Lý Quyền và Lý Lệnh nhìn nhau, mắt đều lộ vẻ kinh hoàng.
Lý Yên Yên chầm chậm xoay người lại, lột mạng che mặt ra, ném xuống đất, lộ vẻ mặt thanh tú đẹp như hoa, nhưng đôi mắt thì lạnh như băng tuyết, ánh lên tia lửa thù hận.
Lý Quyền há mồm ra, trong mồm đầy máu, run giọng nói: “Yên Yên! Đừng quên ta là đường thúc của con, trước nay luôn yêu thương con!”
Lý Yên Yên lắc đầu nói: “Chính vì một người là đường thúc của ta, một người là đường huynh của ta, ta suốt đời mới không thể quên được hành vi không bằng cầm thú của các ngươi. Nếu là người ngoài, ta vẫn có thể chấp nhận được. Ta phải hạ thấp mình, mục đích chính là vì ngày hôm nay. Lý Quyền nhà ngươi lết tới đây cho ta”.
Lý Quyền hồn phi phách tán, khấu đầu lia lịa nói: “Thái hậu tha mạng!”
Lý Lệnh phun một bãi nước bọt, nói đầy vẻ khinh bỉ: “Thái hậu cái gì, chẳng qua là thứ để Lý Lệnh này cởi...”.
Binh.
Hạng Thiếu Long tung ra một cước, trúng vào mặt y.
Lý Lệnh ngã ngửa ra, nói không ra lời.
Lý Yên Yên nhìn Hạng Thiếu Long đầy cảm kích, chầm chậm bước về phía Lý Quyền.
Lý Quyền cảm thấy không ổn, khi đang ngạc nhiên nhìn lên, Lý Yên Yên vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng muốt và một thanh trủy thủ đã được tẩm độc sáng lấp lánh, nhanh như điện chớp cắm vào *** của Lý Quyền.
Lý Quyền một tiếng kêu thảm, nẩy người ngã ra phía sau đứt hơi mà ૮ɦếƭ.
Lý Yên Yên xoay người ngả vào lòng Hạng Thiếu Long, không ngừng thở dốc, nhưng vẫn không khóc.
Đến khi bình tĩnh lại, Lý Yên Yên mới rời khỏi Hạng Thiếu Long, nói: “Ngài hãy giết Lý Lệnh cho ta được không?”
Hạng Thiếu Long cười khổ sở, nói: “Tại hạ không quen *** không đủ sức chống trả, để ta tìm một người khác thay thế được không?”
Lý Yên Yên nhìn gã đăm đắm, cúi đầu nói: “Ngài quả là một người tốt thật sự, được thôi!”
Rồi quay đến bên cửa sổ, xoay lưng lại.
Hạng Thiếu Long nhìn Lý Lệnh đang nằm dưới đất vẫn ***, nghĩ bụng kẻ này làm toàn chuyện xấu xa, quả thực rất đáng ૮ɦếƭ, đẩy cửa đang định kêu người, Lý Viên và Trang phu nhân bước tới.
Hạng Thiếu Long không muốn bọn họ biết Lý Yên Yên đã tự tay *** Lý Quyền, hạ giọng nói: “Thái hậu trong lòng không vui, hãy để bà ta tĩnh lặng, Lý Quyền đã xong đời, Lý Lệnh sẽ giao cho các người”.
Lý Yên Yên xuất hiện sau lưng Hạng Thiếu Long, đã mang lại mạng che mặt, cả quyết nói: “Không! Ta phải tận mắt thấy y bị xử quyết!”
Khi Hạng Thiếu Long quay về phòng, thì đã đến canh bốn, Kỷ Yên Nhiên, Triệu Chi và Thiện Nhu hớn hở báo lại mọi chuyện, Thiện Nhu đã bôi đi hóa trang, quay về vẻ mặt vốn có.
Hạng Thiếu Long ngồi bên Thiện Nhu, chưa lên tiếng, thì Thiện Nhu đã đưa tay chặn môi gã lại, nói: “Đừng hỏi ta về những chuyện sau khi chia tay, muốn biết thì hỏi hai người bọn họ! Bổn cô nương sẽ không lặp lại”.
Hạng Thiếu Long dâng lên cảm giác ngọt ngào thân thiết, chỉ cười mà không nói.
Rồi Thiện Nhu hôn gã, cười: “Quả thực ta rất nhớ chàng, mỗi tháng ít nhất nhớ một lần”.
Kỷ Yên Nhiên dịu dàng nói: “Tình hình bên ngoài thế nào?”
Hạng Thiếu Long nói: “Giờ đây chỉ đợi ngày mai Đấu Giới lên triều, Lý Viên đã phái một người mà Đấu Giới tin tưởng báo với y rằng, ta và Lý Viên đều bị Xuân Thân quân giết, để lừa cho y không chuẩn bị mà vào thành”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Đấu Giới, một tay thì khó vỗ, còn làm được chuyện gì, hoàng thành há dễ trông khó, thủ hạ của y cũng không chịu liều mạng với y, ai cũng có thân tộc trong thành”.
Hạng Thiếu Long vừa chợp mắt, thì trời đã sáng, nên phải cùng Trang phu nhân và Trang Bảo Nghĩa vào hoàng cung chầu buổi sáng.
Lý Viên mình mặc quan phục, đang đứng chờ gã ở ngoài cửa cung.
Thi lễ xong, Lý Viên để mẹ con Trang phu nhân đi trước, cùng Hạng Thiếu Long cỡi ngựa đi song song, vui vẻ nói: “Đấu Giới đã trúng kế. Vừa vào thành đã bị Võ Đảm bắt lấy, giờ đây Võ Đảm đã nắm quân phù, ra ngoài thành để tiếp quản quân đội của y”.
Nói mấy câu thì đã đến cửa chính của điện phủ.
Bốn người cùng vào điện. Xuân Thân quân, Đấu Giới và Thành Tố Ninh đều bị trói, quỳ trước đài của Lý Yên Yên.
Quần thần đại đa số đều có phần tham gia buổi tiệc đêm qua, đều biết Xuân Thân quân quả thật có ý giết Lý Viên và Vạn Thụy Quang, biết thành Thọ Xuân cũng đã rơi vào sự khống chế của Lý Viên, cho nên không ai dám xin xỏ cho bọn chúng.
Lý Yên Yên sai người tuyên đọc tội trạng của ba người, Xuân Thân quân không những phạm vào tội hành thích thái quốc cửu gia và di thần của Trang gia, mà đã sai khiến con trai là Hoàng Hổ dẫn người đột kích Từ Tiên, chuyện này vừa lộ ra, ai nấy đều hoảng sợ.
Đấu Giới thì phạm tội tự điều động quân đội, ý đồ mưu phản, Thành Tố Ninh cũng đồng mưu. Đọc xong tội trạng, cả ba người lập tức đẩy ra ngoài điện trảm thủ, rồi Lý Yên Yên tuyên bố Lý Viên được thăng làm Tả thừa tướng, và các điều động nhân sự khác. Cuối cùng là xác nhận lại địa vị Bị quân nước Điện của Trang Bảo Nghĩa, hạ lệnh phái quân giúp bọn họ phục quốc.
Sau khi bãi chầu, Lý Yên Yên triệu kiến mẹ con Trang phu nhân, còn Lý Viên thì bận rộn tối mày tối mặt, Hạng Thiếu Long thì thoải mái trong lòng, nên cùng Kỷ Yên Nhiên, Triệu Chi, Thiện Nhu thay thường phục ra ngoài dạo chơi, cho đến chiều thì bốn người mới quay về phủ.
Vừa bước vào phủ, lập tức cảm thấy không ổn.
Lý Viên, Long Dương quân và Hàn Sấm đều đã đến, ai nấy thần sắc ngưng trọng, rõ ràng là có chuyện xảy ra.
Hạng Thiếu Long có cảm giác không may mắn, trầm giọng hỏi: “Từ Tiên phải chăng đã xảy ra chuyện?”
Lý Viên gật đầu nói: “Không những Từ Tiên xảy ra chuyện, Điền Đan té ra đã lừa cả Xuân Thân quân, đã lẻn về nước Tề bằng đường bộ”.
Long Dương quân nói: “Y sợ dây dưa vào cuộc ám sát này, cho nên đã bỏ đi trước”.
Thiện Nhu kêu lên: “Mau đuổi theo! Ta biết cách chặn y lại”.
Hạng Thiếu Long buồn bã ngồi phịch xuống chiếu, nhớ lại Từ Tiên, nước mắt bất đồ ứa ra.
Không ngờ lại bị Lã Bất Vi qua mặt, sự cân bằng về thế lực đã bị phá vỡ trong chốc lát.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc