Tầm Tần ký - Hồi 172

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long hiên ngang bước ra, quỳ xuống, trầm giọng nói: “Bề tôi mất nước Vạn Thụy Quang tội đáng muôn ૮ɦếƭ, mong Thái hậu ban tội”.
Lý Yên Yên lạnh lùng nhìn gã, bình thản nói: “Ngẩng đầu lên!”
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm mừng, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt nàng, ra vẻ chẳng coi cái ૮ɦếƭ ra gì.
Lý Yên Yên quắc mắt lên, nghiêm mặt nói: “Giờ đây ta hỏi một câu, ngươi phải trả lời một câu, nếu có do dự, ta lập tức gọi người vào đem ngươi đi chém đầu ngay, đừng tưởng ta là bậc nữ lưu, ai gia từ nhỏ đã học tập xạ kỵ kiếm thuật, dù có mấy kẻ như ngươi cũng đừng hòng đến gần ta được”.
Hạng Thiếu Long nghĩ thầm chả trách nào nàng lại to gan thế, thở dài nói: “Thái hậu hãy đem thần chém đầu cho xong, nếu hỏi đến chuyện thái quốc cửu gia, thì hạ thần sẽ chẳng nói ra”.
Lý Yên Yên nói với vẻ không vui: “Giờ đây Đại Sở ta rốt cuộc là ai làm chủ?”
Hạng Thiếu Long biết cũng không thể làm căng, buồn bã nói: “Vạn Thụy Quang này chỉ là hạng mất nước, lần này quay về Thọ Xuân đã không nghĩ sẽ còn sống, chỉ mong sao có thể ૮ɦếƭ vì nước, thì trong lòng đã thỏa mãn lắm”.
Lý Yên Yên giận dữ nói: “Ngươi muốn ૮ɦếƭ à? Ta sẽ khiến cho ngươi sống không được ૮ɦếƭ không xong. Lại sẽ ban cho ngươi tội muốn hành thích ai gia, khiến cho ngươi phải liên lụy đến thân tộc”.
Hạng Thiếu Long cười ha hả nói: “Nói cho cùng, chính là muốn diệt nhà họ Trang ta, hay lắm! Vạn Thụy Quang này chấp nhận”.
Gã không hề có ý chống cự với nàng, nhưng tình thế trước mắt rất phức tạp, quan hệ của Lý Viên và Lý Yên Yên càng khiến cho người ta mù mờ hơn, nếu ngoan ngoãn khuất phục, bán đứng Lý Viên, nhất định sẽ làm cho nàng khinh bỉ.
Vậy hãy cứ dò xét mức độ thông cảm của nàng đối với Trang gia, rồi sẽ tính tiếp.
Lý Yên Yên trừng mắt nhìn gã, rõ ràng nàng không thể quyết định được trước nam tử tuấn tú hiên ngang, đầy khí khái anh hùng, không sợ ૮ɦếƭ này.
Hạng Thiếu Long thấy đã đến lúc phải thu binh, đập đầu dưới đất ba lần rõ to, nói: “Đây là đáp tạ tình của Thái hậu đối với Trang gia ta lúc nãy. Giờ đây Thái hậu nếu đổi ý, tiểu thần vẫn cứ cảm kích, chỉ mong có thể dùng cái ૮ɦếƭ để làm Thái hậu nguôi giận, mong Thái hậu nương tay, bỏ qua cho hậu nhân của Trang Kiều”.
Nói rồi đứng dậy, rồi lại quỳ xuống, rút kiếm định đâm vào cổ.
Lý Yên Yên quát lên: “Hãy khoan!”
Hạng Thiếu Long đương nhiên không tự sát, nếu Lý Yên Yên không ngăn lại, gã chỉ đành tung cửa sổ phía sau, rồi vắt chân lên cổ chạy về Trang phủ, sau đó tìm cách tiếp.
Lúc này thầm kêu quá nguy, cười gượng nói: “Thái hậu còn có điều gì căn dặn?”
Lý Yên Yên thở dài nói: “Hãy đút kiếm vào vỏ trước, tới đây ngồi phía trước mặt ta!”
Hạng Thiếu Long không nói một lời, đút kiếm vào vỏ, bước tới phía trước cách nàng còn khoảng mười bước, ngồi xuống, thần thái vẫn tỉnh như không.
Trong thời đại này rất trọng anh hùng, Hạng Thiếu Long cũng chẳng phải anh hùng gì. Nhưng vì gã đến từ thế kỷ hai mươi mốt, khi mà con người đã đối xử bình đẳng với nhau, lần này tuy đến xứ người thì phải theo tục của xứ người, nhưng gã đã lộ ra khí phách không sợ trời, không sợ đất, điều ấy khiến cho gã trở nên khác với người ta.
Lý Yên Yên nhìn kỹ gã một hồi, buồn bã chép miệng: “Đại ca phải chăng đã từng sai ngươi đi hành thích Xuân Thân quân?”
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long giật mình, không ngờ Lý Yên Yên lại cao minh như thế, bởi Lý Viên căn dặn gã nấp sau bức bình phong để nghe lén, lại cố ý nói xấu Xuân Thân quân, từ đó có thể suy đoán ra điều này.
Cố ý trầm ngâm nói: “Thái quốc cửu gia có lẽ có ý này, nhưng vẫn chưa chính thức nói với tiểu thần”.
Lý Yên Yên giọng lạnh lùng: “Giết Xuân Thân quân, ngươi nghĩ rằng người họ Trang các ngươi có thể sống được sao?”
Hạng Thiếu Long không hiểu rốt cuộc nàng đứng về phía Lý Viên hay Xuân Thân quân, nói: “Đương nhiên tiểu thần sẽ trở thành một con dê thế tội mà thôi!”
Lý Yên Yên sững người ngạc nhiên nói: “Dê thế tội, lời nói thật kỳ lạ, nhưng nghe rất chính xác”.
Hạng Thiếu Long lúc này đã rất hiểu rõ lòng dạ của người trong cung đình, Lý Yên Yên cũng giống như Chu Cơ, vì sống trong cô đơn buồn bã, cho nên đột nhiên gặp một người như mình thế này, thì sẽ nhân tiện giải khuây chốc lát, một ý nghĩ thoáng qua, nói: “Đó còn gọi là chó đen được ăn, chó trắng gặp nạn, phải chăng càng chính xác hơn”.
Lý Yên Yên nhất thời vẫn chưa hiểu, ngẫm nghĩ một lát, rồi bật cười khúc khích, nhưng lại biết mình đã mất vẻ nghiêm túc, nên nghiêm mặt lại, nhưng ngữ khí đã ôn hòa hơn, bình thản nói: “Con người của ngươi không phải hữu dũng vô mưu như bề ngoài, chỉ biết động kiếm, thôi! Ngươi hãy đi đi! Nói cho cùng, tất cả cũng đều không liên quan đến ngươi, ta chỉ là giận ngươi dám lớn gan nhìn lén ai gia”.
Hạng Thiếu Long không dám lộ vẻ thích thú, khấu đầu tạ ơn, rồi đứng dậy nói: “Mong Thái hậu hãy chỉ ra một con đường sống để rời khỏi đây?”
Lý Yên Yên nói: “Sau khi ta rời khỏi đây, ngươi hãy ra khỏi đây bằng cửa hông, nếu ngươi không muốn đầu rơi xuống đất, thì tốt nhất đừng cho thái quốc cửu gia biết cuộc nói chuyện giữa ta và ngươi, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi”.
Hạng Thiếu Long xem lời nói của nàng là cơn gió thoảng qua, tùy tiện trả lời một tiếng rồi lui ra trung đình.
Lý Yên Yên nói với vẻ không vui: “Đứng lại! Ngươi rốt cuộc có nghe lời ta không?”
Hạng Thiếu Long thản nhiên nói: “Tiểu nhân không coi trọng cái đầu của mình lắm, cho nên không để ý lời của Thái hậu, nhưng nếu Thái hậu nói “như thế ai gia sẽ không vui”, thì dù có ngũ mã phanh thây, thì hạ thần cũng liều ૮ɦếƭ mà nghe theo”.
Lý Yên Yên trợn mắt, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì dáng vẻ trở lại hiền hòa, thở dài nói: “Ngươi nếu không phải là hạng đại gian đại ác, thì là người chân thành chính trực, nước Điện có một nhân tài như ngươi, thì đã có hy vọng phục quốc. Hãy đi đi! Sau này ta không muốn gặp lại ngươi nữa!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Thái hậu vừa rồi chẳng phải bảo thái quốc cửu gia lệnh cho chúng tôi vào cung hay sao?”
Lý Yên Yên không còn khách sáo nữa, nói: “Ngươi tưởng dễ dàng được gặp ta hay sao? Cút mau!”
Hạng Thiếu Long cười khổ não: “Nếu Thái hậu quả thật bảo tiểu nhân cút đi, thì tiểu nhân tình nguyện để cho Thái hậu giết. Thái hậu đã từng nghe qua kẻ sĩ thà bị giết chứ không chịu nhục chưa?”
Lý Yên Yên rõ ràng chưa nghe qua, chỉ cảm thấy người này nói năng lưu loát, rất thu hút, quả thật ngày thường rất hiếm thấy, nhưng tuyệt không thể tiếp xúc nhiều với y, giận lắm, quay người đi thẳng ra cửa lớn.
Hạng Thiếu Long thừa cơ đến đình viện, nhanh chân bước đến hậu viên, khi trong lòng chứa đầy hình ảnh của Lý Yên Yên, đẩy cửa bước ra, một làn hương thoang thoảng bay đến, một bóng người lao về hướng gã.
Trong lúc hoảng hốt, Hạng Thiếu Long chỉ biết đối phương là một nữ tử, nào dám để đối phương ngả vào trong lòng, đưa tay chặn vai của đối phương lại.
Thiếu nữ ấy kêu hoảng một tiếng, đưa tay chặn *** gã, mượn lực lùi ra sau.
Hạng Thiếu Long và thiếu nữ ấy chạm mặt nhau, gã giật thót người, nàng chính là Quách Tú Nhi.
Một ả nữ tỳ đi theo Quách Tú Nhi giận dữ tiến lên, bị Quách Tú Nhi kéo tay lại, quát: “Không được vô lễ, vị này là Vạn Thụy Quang tướng quân, là bằng hữu của thái quốc cửu gia”.
Rồi nhìn Hạng Thiếu Long đầy ẩn ý, thi lễ nói: “Tiên sinh xin hãy thứ cho thiếp thân đi đường không cẩn thận”.
Hạng Thiếu Long lờ mờ cảm thấy Quách Tú Nhi đã nhìn ra thân phận của mình, nhưng lại không biết sơ hở chỗ nào, cảm thấy lo lắm, nhưng trong lòng cũng vui mừng trả lễ, mà rằng: “Chỉ mong thái quốc cửu phu nhân thứ cho tội mạo phạm của tại hạ mới phải”.
Quách Tú Nhi quay ra quát bốn ả nô tỳ: “Còn không đi xem thử Thái hậu đã đi chưa cho ta”.
Bốn ả nô tỳ thấy vị phu nhân thường ngày luôn ôn hòa, nay lại dữ dằn như thế, không biết cớ gì, vội vàng nhận lệnh đi.
Quách Tú Nhi dịu dàng nói: “Tướng quân đã đi chưa? Hay để thiếp thân tiễn tướng quân một đoạn!”
Rồi dẫn đường đi trước, đến cửa sau, nói với hai tên môn vệ: “Hãy gọi một chiếc xe ngựa cho Vạn tướng quân”.
Một trong hai tên nhận lệnh bỏ đi.
Quách Tú Nhi tìm cớ sai tên môn vệ còn lại, khi chỉ còn lại hai người, hạ giọng nói: “Hạng Thiếu Long! Thiếp nhớ chàng đến khổ, chàng cớ gì lại đến đây? Phải chăng là muốn đối phó với phu quân của Tú Nhi?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết nàng quả nhiên đã biết mình ngụy trang, chép miệng nói: “Nàng làm sao biết được ta là Hạng Thiếu Long?”
Quách Tú Nhi hạ giọng: “Lúc nãy khi thiếp đưa tay lên chặn *** chàng, đã thấy mặt ngọc hình phượng, thiếp từ nhỏ đã cầm nó trong tay, cho nên nhận ra, Tú Nhi rất vui mừng, chàng quả thật vẫn cứ đeo mặt ngọc ấy”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới vỡ lẽ ra.
Quách Tú Nhi buồn bã nói: “Thiếu Long có thể buông tha cho phu quân của Tú Nhi không?”
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm động lắm, Quách Tú Nhi nếu muốn gã ૮ɦếƭ, thì chỉ cần kêu lên một tiếng, gã sẽ xong đời, nhưng nàng dù cho đoán được gã đến đây là để giết Lý Viên, nhưng vẫn không chịu làm như thế, chỉ cầu xin mình, có thể thấy nàng không có ý bán đứng mình.
Nén không được nói: “Y có yêu thương nàng không?”
Quách Tú Nhi gật đầu, rồi lại chép miệng: “Điều đó có ích gì, y có quá nhiều nữ nhân”.
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết Lý Viên rất phong lưu, nói đầy chân thành: “Tú Nhi hãy yên tâm, lần này ta đến đây không phải là vì y”.
Có tiếng xe ngựa từ xa, Quách Tú Nhi mới buồn bã quay về.
Khi xe ngựa ra đến cửa cung, thì có hai kỵ sĩ phóng ngựa tới, Hạng Thiếu Long nhận ra một trong hai chính là Đông Lư Tử, người này đã từng xuất hiện trong cuộc tỉ võ ở Hàm Đan, là một trong hai đại cao thủ dưới tay Lý Viên. Đông Lư *** kính chào hỏi, nói: “Thái quốc cửu gia đang chờ Vạn gia, bảo tiểu nhân đến đây dẫn đường”.
Còn người kia bảo tên đánh xe ngựa đổi hướng, Hạng Thiếu Long cười nói: “Cần gì dẫn đường, chẳng phải xe ngựa đang đi về hướng đó sao? Vị tráng sĩ này xin hỏi cao danh quý tính”.
Đông Lư Tử hơi ngại ngùng, ở Thọ Xuân bọn chúng đã quen tác phong ngang ngược, ho khan một tiếng, báo tên cho gã.
Lúc ấy tiếng vó ngựa vang lên, một nhóm kỵ sĩ có khoảng hơn hai mươi người chạy tới, dẫn đầu là một kẻ khoảng hai mươi, người mặc võ phục quý tộc, mặt mũi thô kệch, dáng người vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là hạng võ dũng hơn người, hai mắt nhìn chằm chằm Đông Lư Tử, trong mắt hiện ra tia lạnh lẽo, dáng vẻ rất hớn hở.
Đông Lư Tử thấy thanh niên ấy, thì lạnh lùng hừ một tiếng, hạ giọng nói với Hạng Thiếu Long: “Vạn gia! Đó chính là con thứ bảy của Xuân Thân quân tên là Hoàng Chiến, kẻ này rất thích đấu võ, là nhân vật có thuật xạ kỵ kiếm thuật hàng đầu ở Thọ Xuân, thái quốc cửu gia đã từng có nghiêm lệnh, cấm chúng tôi đắc tội với y, nếu y có lời gì bất kính, mong Vạn gia hãy bỏ quá”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm thì ra đây là ác bá của Thọ Xuân, Hoàng Chiến đã đến trước mặt chặn đường, kẻ tùy tùng tản ra đứng hai bên, rõ ràng đã chặn hết cả con đường.
Đông Lư Tử thi lễ nói: “Đông Lư Tử xin thỉnh an Hoàng công tử”.
Hoàng Chiến hừ một tiếng, thúc ngựa ra đến bên Đông Lư Tử, mặt ngạo mạn, nhìn Hạng Thiếu Long.
Đông Lư Tử vội vàng nói: “Vị này là Vạn Thụy Quang tướng quân của nước Điện, vừa mới đến Thọ Xuân”.
Hoàng Chiến chợt cười ha hả nói: “Té ra là Vạn Thụy Quang, người đã quét Lý Sấm Văn ra khỏi cửa, hay là hãy tìm một nơi nào đó để Hoàng Chiến lãnh giáo cao minh, để tránh bị người ngoài chê rằng Thọ Xuân chúng ta không có người”.
Hạng Thiếu Long buồn cười trong bụng, thì ra tên này chỉ là hạng thích phô diễn võ lực, hữu dũng vô mưu, chả trách nào Lý Viên lại đắc thế như vậy.
Đông Lư Tử trầm giọng nói: “Hoàng công tử...”.
Hoàng Chiến ngắt lời y: “Cẩu nô tài! ở đây nào đến lượt ngươi lên tiếng!”
Đông Lư Tử cúi đầu lặng thinh, nhưng rõ ràng trong lòng giận lắm.
Hoàng Chiến khinh khỉnh nhìn Hạng Thiếu Long, cười: “Vạn tướng quân chẳng phải trong lòng đã sợ rồi chứ?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười, nói: “Hoàng công tử đã đề cao tại hạ, tại hạ không hề cuồng vọng mà nghĩ rằng Thọ Xuân không có người, song thanh kiếm trong tay tại hạ chỉ dùng giết địch ở chốn sa trường, hoặc dùng để bảo vệ xã tắc, công tử chắc tự hiểu điều này”.
Hoàng Chiến biến sắc nói: “Ngươi cười ta không biết giết địch ở chốn sa trường ư?”
Hạng Thiếu Long lúc này càng thấy rõ y chỉ là hạng thích đánh nhau, ung dung nói: “Hoàng công tử nếu có hứng thú, thì hãy chọn ngày công khai tỷ thí, song chuyện này phải có tôn quân đồng ý, công tử, xin mời!”
Lời này có cả mềm lẫn cứng, tỏ rõ ra không hề sợ ngươi. Hoàng Chiến chưa từng gặp một kẻ lợi hại như thế này, sững người ra một lát, quát: “Vậy hãy cứ định một lời như thế, họ Vạn kia, đến lúc đừng trốn chạy mới là hay”.
Hạng Thiếu Long ngửa mặt lên trời cười lớn: “Công tử hãy yên tâm, có thể tỷ võ cùng cao thủ, là chuyện Vạn Thụy Quang này muốn cũng không được”.
Nghe trong tiếng cười của gã có hào tình và sự tự tin, Hoàng Chiến ngạc nhiên, quay sang Đông Lư Tử nói: “Tiểu Châu Nhi của Phương Hoa các là người của Hoàng Chiến ta, Đông Lư Tử nhà ngươi từ rày về sau tốt nhất đừng đến nơi ấy”.
Nói xong thì huýt sáo một tiếng, kéo theo đám người bỏ đi, lúc này hai bên đường người và xe đều đông nghịt.
Đông Lư Tử lộ ra vẻ bực tức, nhìn theo bóng của Hoàng Chiến. Đợi cho bọn chúng quẹo qua con đường khác, rồi mới hít một hơi sâu, nói: “Mong sao Vạn tướng quân có thể một kiếm trừ được tên tiểu tử này”.
Thọ Xuân là nơi ăn chơi nhất mà Hạng Thiếu Long đã đến, phồn hoa nhất ở đây là con đường lấy tên của vị tửu thần tên Phương Liệt, ở đây có hàng trăm kỹ viện, tửu lầu, trông rất thịnh vượng.
Theo như Đông Lư Tử nói, đại bộ phận bọn ca cơ đều đến từ những quốc gia bị chinh phục, trong đó Việt nữ là có giá cao nhất. Nguồn hàng thì có thể trực tiếp mua ở những quốc gia bị Sở chinh phục, hoặc có thể mua từ chính quyền nước Sở, chỉ cần biết được điều này, Hạng Thiếu Long đã lắc đầu than thở.
Vi Hồng lâu là một trong những tửu lâu lớn nhất ở Thọ Xuân, ngoài Vi Hồng lâu còn có Phương Hoa các, nơi mà Hoàng Chiến cấm tiệt Đông Lư Tử đến.
Vi Hồng lâu được tạo thành bởi các khu nhà có tường cao vây quanh, trong đó có khoảng bảy tám khu tứ hợp viện, tòa lầu chính có hai tầng, cửa sổ nhìn ra sau, có thể nhìn thấy được hoàng cung nước Sở, con sông hộ thành và thắng địa nổi tiếng của Thọ Xuân là Dĩnh Viên, Dĩnh Hồ nằm giữa. Dĩnh Viên như một tấm kính lớn, đẹp mê người. Điện vương phủ mà Hạng Thiếu Long ở nằm ở phía Đông Dĩnh Viên.
Hạng Thiếu Long được Đông Lư Tử dẫn đường, bước lên tầng hai của tòa lầu.
Dâng lên hai chậu nước sạch, hầu hạ bọn họ rửa tay lau mặt, quả thật Tam Tấn và nước Tần không hề được gặp cảnh này. Người quản lý là một lão mập tên Thúc Tề, công phu nịnh bợ của người này thuộc hàng nhất lưu, cả Hạng Thiếu Long cũng cảm thấy bùi tai mà thưởng thêm cho y.
Lý Viên ngồi trong khuê phòng sát với Dĩnh Viên, ngồi cùng với y là hai kẻ bại tướng dưới tay Đằng Dực là Lâu Vô Tâm và Ngôn Phục.
Thấy Hạng Thiếu Long đến, mời gã ngồi xuống, rồi nói với vẻ nghiêm trọng: “Thái hậu phải chăng đã phát hiện Vạn huynh đệ nấp sau tấm bình phong?”
Hạng Thiếu Long chợt suy nghĩ để quyết định xem là nên bán đứng Lý Viên hay Lý Yên Yên.
Thở dài nói: “Thái hậu đã có nghiêm lệnh, không cho tại hạ kể ra việc này, song Vạn Thụy Quang này há là kẻ sợ ૮ɦếƭ, thái quốc cửu gia đối với Trang gia chúng tôi tận tâm tận lực như thế. Đúng vậy, Thái hậu đã biết tại hạ nấp sau tấm bình phong”.
Gã cuối cùng quyết định mua Lý Viên, nguyên nhân nói ra thật buồn cười, bởi vì Lý Yên Yên bản tính thiện lương, đắc tội với nàng, còn có kẽ hở để mà chạy, Lý Viên lại là một kẻ gian nhân, nếu y biết mình nói dối, nhất định sẽ không xong.
Lý Viên vui mừng nói: “Vạn huynh đệ coi trọng ta như vậy, Lý Viên này tự nhiên sẽ tận lực để bảo vệ cho Vạn huynh, Vạn huynh cứ yên tâm. Vạn huynh có đoán được vì sao Thái hậu lại biết huynh trốn sau bức bình phong chăng? Sau chuyện này ta mới nghĩ ra được”.
Hạng Thiếu Long quả thật không biết, gãi đầu nói: “Mong thái quốc cửu gia hãy nói ra nguyên cớ!”
Lý Viên nói: “Nguyên nhân thì có hai điều, đầu tiên Thái hậu biết ta và Vạn huynh đang uống R*ợ*u, vì bà ta đã hỏi bọn môn vệ, thứ đến là nhìn dấu chân ở dưới đất, khi Thái hậu bảo ta ra ngoài, ta quay đầu lại nhìn, ta thấy dấu chân từ đậm tới nhạt kéo tới sau bức bình phong, thì mới biết được đã có sơ hở”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu nguy hiểm, nếu nói dối rằng Thái hậu chỉ đứng đó một lát rồi đi, thì sẽ bị Lý Viên phát giác ngay tại trận.
Lý Viên cười: “Vạn huynh! Lý Viên xin kính huynh một chén”.
Bọn Lâu Vô Tâm, Ngôn Phục và Đông Lư Tử nâng chén.
R*ợ*u được ba tuần, Hạng Thiếu Long tự động khai: “Thái hậu hình như đã nhận ra thái quốc cửu gia cố ý hỏi chuyện của tệ quốc, ý đồ là muốn tại hạ biết rõ kẻ nào ngăn cản đại nghiệp phục quốc của Trang gia chúng tôi, sau đó còn mắng cho tại hạ một trận”.
Lý Viên tỉnh như không, nói: “Vạn huynh, hãy kể toàn bộ quá trình huynh gặp mặt với Thái hậu, không được giấu chữ nào, chuyện này rất hệ trọng, ngàn vạn lần đừng giấu diếm, hay bỏ sót”.
Hạng Thiếu Long liền kể lại, nhưng lại là nửa thật nửa giả, ở những chỗ quan trọng nhất, ví dụ như Lý Yên Yên đã thấy rõ Lý Viên muốn xúi giục Hạng Thiếu Long gã đi hành thích Xuân Thân quân thì giấu diếm ngay.
Lý Viên nghe mà trầm tư, rồi lại hỏi lại những tình tiết khác, khiến Hạng Thiếu Long phải kể ra chuyện mình rút kiếm định tự vẫn, ngạc nhiên nói: “Ta rất hiểu rõ tính cách của Thái hậu, ít khi nói chuyện nhiều với kẻ khác như vậy, nhưng điều kỳ lạ nhất là không hề trách tội Vạn huynh”.
Rồi quay sang những người khác nói: “Các ngươi có ý kiến gì?”
Bọn ba người Lâu Vô Tâm, đều có vẻ ngạc nhiên, không dám nói ra những điều đang nghĩ trong lòng.
Lý Viên vỗ bàn, tức giận nói: “Ta muốn các ngươi hãy nói ra! Chẳng lẽ ta đoán không được sao! Chỉ là ta muốn ấn chứng với các ngươi mà thôi!”
Lâu Vô Tâm cúi đầu cung kính nói: “Nói cho cùng Thái hậu vẫn là một nữ nhân, có lẽ là...! Đại gia chắc hiểu ý của thuộc hạ!”
Lý Viên nhìn Hạng Thiếu Long, cười ha hả nói: “Huynh nhìn bọn chúng thân là nam tử hán, khi nhắc đến nữ nhân mà lại cứ ấp úng như thế, có đáng tức cười không?”
Đến lượt Hạng Thiếu Long cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ mình đã đoán sai, nếu Lý Viên và Lý Yên Yên có mối quan hệ nghịch với luân thường đạo lý, đối với một nam nhân mà nàng đã ưa thích, ít nhiều cũng sẽ có ý đố kỵ nhưng thấy y vui vẻ như thế này, quả thật không hợp lý chút nào.
Lý Viên nâng chén nói: “Chúng ta lại cạn một chén nữa!”
Hạng Thiếu Long ngơ ngác cạn chén với mọi người.
Lý Viên đặt chén xuống, nói: “Thái hậu cuối cùng không chịu nổi cô tịch, đã động lòng với Vạn huynh. Chuyện nam nữ là khó giải thích nhất, song thật tình là như thế, Vạn huynh, chuyện phục quốc lần này của Vạn huynh đã có hy vọng”.
Hạng Thiếu Long thầm mắng, đầu tiên là muốn mình trở thành sát thủ, lần này lại coi mình là vũ nam và nam kỹ. Lắc đầu nói: “Thái quốc cửu gia đã hiểu nhầm, Thái hậu chỉ là quan tâm chuyện của Trang gia chúng tôi, cho nên mới nói nhiều với tại hạ như vậy, nên cũng vì thế mà buông tha cho tại hạ, không hề liên quan đến chuyện nam nữ”.
Lý Viên H**g phấn nói: “Đây là chuyện đáng hoan hỷ, song ta sẽ dùng lời để dọ hỏi Thái hậu, ta quá hiểu rõ con người của Thái hậu, Thái hậu có thể giấu bất cứ ai, nhưng tuyệt không giấu nổi ta”.
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Thái quốc cửu gia nếu muốn Vạn Thụy Quang này cầm kiếm giết giặc, tại hạ tuyệt không nhíu mày, nhưng...”.
Lý Viên ngắt lời gã nói: “Tốt! Không hổ là hảo hán tử. Nhưng Vạn huynh có biết rằng kẻ muốn làm đại sự, không những không câu nệ tiểu tiết mà còn phải bất chấp thủ đoạn, nếu không Vạn huynh đừng đến Thọ Xuân, thà rằng hãy quay về nước Điện, dựa vào thanh kiếm trong tay của mình để giết sạch gian đảng là xong”.
Hạng Thiếu Long cứng họng, đồng thời thắc mắc, nói: “Có một chuyện tại hạ vẫn chưa hiểu, nói cho cùng Lý Lệnh là người trong Lý tộc của thái quốc cửu gia, cớ gì Xuân Thân quân lại ủng hộ y, mà thái quốc cửu gia lại phải đối phó với y?”
Lý Viên thở dài, rồi chỉ tay sang Ngôn Phục, nói: “Ngôn Phục, ngươi hãy nói đi!”
Ngôn Phục nghiêm mặt nói: “Vạn tướng quân có điều không biết, dù cho trong nội bộ Lý tộc, cũng có những phe phái khác nhau. Nhưng có thực lực nhất đương nhiên là đại gia chúng tôi, còn phe kia là thân thúc của đại gia, thái chúc Lý Quyền, chuyên quản chuyện tế lễ trong nước, gần đây lại cấu kết với tướng quốc Xuân Thân quân, Lý Lệnh và Lý Sấm Văn đều là người trong phe này, nên bất hòa với đại gia”.
Nhìn bề ngoài, Xuân Thân quân và Lý Viên có vẻ thân thiện, nhưng bên trong thì ngầm đấu kịch liệt.
Xuân Thân quân vì thế lôi kéo những thế lực đối địch với Lý Viên trong Lý tộc, để đả kích Lý Viên. Chính vì điều này, cho nên Xuân Thân quân thay đổi lập trường, từ ủng hộ Trang gia phục quốc trở thành phản đối và phá hoại. Nói cho cùng chẳng có kẻ nào là người tốt.
Trong tình huống này, Lý Yên Yên tự nhiên trở thành một nhân vật mấu chốt, ai có thể giành được sự ủng hộ của nàng, thì kẻ đó sẽ là kẻ thắng lợi cuối cùng.
Chức vị có quyền lực nhất trong triều đình nước Sở, đầu tiên đương nhiên là Hữu tướng quốc Xuân Thân quân và Tả tướng quốc Lý Viên, thứ đến là Thái chúc, Thái tông, Thái chính và Thái sử. Trong bốn chức này, chức Thái chúc chuyện nhiệm việc quản lý luật pháp là lớn nhất, Hữu tướng quốc và thái chúc liên kết với nhau, chả trách nào Lý Viên bị mất ưu thế.
Xem ra Lý Viên hoàn toàn không phải không có ý giúp Trang gia phục quốc, bởi vì sau khi phục quốc, Trang gia trở thành thế lực tâm phúc của Lý Viên, vừa có thể giúp y ổn định các nước chư hầu khác, vừa có thể khiến cho thế lực của y tăng lên, áp đảo tất cả những lực lượng phản đối y.
Lý Viên nói: “Lần này Thái hậu muốn mời Điện vương phi và Bị quân vào cung, chính là ý của Lý Quyền, bề ngoài thì có vẻ đàng hoàng tử tế, nhưng chỉ là muốn các người không thể liên kết với các chư hầu khác, bất lợi cho Lý Lệnh mà thôi! Vạn huynh giờ đây đã hiểu chứ?”
Hạng Thiếu Long giả vờ cảm kích, nói: “Đa tạ thái quốc cửu gia chỉ điểm”.
Lý Viên lại trầm ngâm, tiếp tục nói: “Chuyện này đã có ta ứng phó với Thái hậu, chuyện Xuân Thân quân thì có thể tạm gác sang một bên, chuyện quan trọng hiện nay là phải biết Thái hậu có ý gì với Vạn huynh hay chăng, rồi mới quyết định bước tiếp theo”.
Đứng dậy nói: “Ta giờ đây phải về hoàng cung trước, ba người bọn chúng sẽ cùng uống R*ợ*u với Vạn huynh, cô nương ở đây xinh đẹp hơn người, đảm bảo sẽ khiến cho Vạn huynh hài long”.
Hạng Thiếu Long nào có hứng thú ấy, đứng dậy thi lễ nói: “Ý tốt của thái quốc cửu gia, tại hạ xin nhận lãnh, kẻ mất nước, nào còn lòng dạ để tìm vui”.
Lý Viên thấy gã ngoài chuyện phục quốc ra, không có hứng thú với chuyện khác, vui vẻ nói: “Vậy hãy để ta tiễn Vạn huynh một đoạn”.
Nói rồi cùng đi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc