Tầm Tần ký - Hồi 166

Tác giả: Vô Danh


Những suy tính trước đó, đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Đêm ấy không có sói đến, sau một lúc thảo luận, Kỷ Yên Nhiên cũng tin rằng Trang phu nhân không nói dối. Bởi vì biểu hiện của Điền Đan trong Lễ Điền Liệp quả thật rất khác lạ, với một kẻ mưu sâu kế cao như Điền Đan, sẽ không lâm vào thế bị động, để rồi nhờ vả Lã Bất Vi bảo vệ cho mình.
Một khả năng rất lớn là Điền Đan không thể tin rằng Lã Bất Vi có thể hại ૮ɦếƭ Hạng Thiếu Long, tuy Lã Bất Vi suýt có thể làm được điều đó.
Cho nên bọn họ phải có tiếp ứng, thậm chí bày kế để ứng phó với những kẻ địch theo đuôi, song chúng cũng không ngờ rằng trong số kẻ địch ấy lại có Từ Dy Tắc.
Cuối cùng Hạng Thiếu Long quyết định phái Ô Đạt, lúc này đã khỏe khoắn và thiết vệ Đan Tuyền, người đến cùng với Phố Bố, Lưu Sào chạy khoái mã đến chặn Đằng Dực lại, bảo bọn họ thay đổi kế hoạch, chỉ tìm cách cầm chân quân của Điền Đan, chứ không phải tiêu diệt đối phương.
Như thế có thể làm chậm lại hành trình về nước Tề của Điền Đan, khiến cho bọn họ có nhiều cơ hội hơn để Gi*t ૮ɦếƭ y.
Vì anh em họ Lưu và Đản Sở đều không có bên cạnh Điền Đan, mạng lưới bảo vệ cho Điền Đan lúc này có thể nói là yếu ớt nhất.
Sáng hôm sau trước khi nhổ trại, Trang phu nhân dắt hai muội tử của mình đến thương lượng tình tiết về chuyến đi đến Thọ Xuân lần này.
Bọn họ đã bỏ đi mạng che mặt, Vưu Thúy Chi và Vưu Ngân Chi rất giống nhau, vẻ đẹp đều hơn người, nhưng so với Trang phu nhân thì kém một nửa.
Trang phu nhân cười nói: “Bọn chúng quả thật là muội tử của ta, nhưng không phải là thân muội, mà là người trong họ Trang mà thôi!”
Rồi chào hỏi thân mật với bọn Kỷ Yên Nhiên, nói mấy lời ngưỡng mộ rồi đi thẳng vào vấn đề: “Bọn thủ hạ của Lý Viên có rất nhiều người biết Hạng tiên sinh, Kỷ tài nữ lại là nhân vật nổi tiếng ở Thọ Xuân, cho nên phải tìm cách che mắt bọn họ”.
Hạng Thiếu Long sờ cằm mình nói: “Ta có thể để râu dài, ban đêm mới hành động, như thế có thể che mắt được người khác”.
Trang phu nhân nói: “Che mắt người không phải là chuyện khó, nhưng vấn đề là hành động không tiện, như thế sẽ khó tìm cơ hội để hành thích Điền Đan. May mà hai vị muội tử của ta đây rất giỏi thuật dị dung, có thể hóa trang cho Hạng tiên sinh, trừ khi đối diện với người quen, nếu không có thể đánh lừa được bọn họ”.
“Vậy phu quân phải lấy thân phận gì để gặp người khác đây?” Kỷ Yên Nhiên nói.
Trang phu nhân nói: “Vậy hãy cứ làm thân huynh đệ của ta là Vạn Thụy Quang. Y vì năm xưa binh biến bị trọng thương, nên chạy khỏi nước Sở, lâu nay vẫn không quay lại, ba năm trước mới qua đời, ở Thọ Xuân không ai biết được y”.
Nàng tuy nói với ngữ điệu bình thường, nhưng mọi người đều nghe trong đó có mùi vị của thù hận.
Triệu Chi nói: “Lần này phu nhân về Điện đối phó với thù nhân, không biết có cầm chắc thắng lợi hay không?”
Trang phu nhân bình tĩnh nói: “Vốn là chẳng cầm chắc được phần thắng nào, chỉ có lòng liều ૮ɦếƭ, nhân lúc nước Sở không để ý đến mẹ con ta nên mới quay về cùng tặc tử liều mạng, nhưng giờ đây có Hạng Thiếu Long, nên đã cầm chắc được mười phần”.
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Phu nhân đã quá coi trọng tại hạ”.
Trang phu nhân mỉm cười: “Tốt nhất giờ đây tiên sinh hãy cứ gọi ta là đại tỷ, còn ta sẽ gọi tiên sinh là Thụy Quang, từ đây đến Thọ Xuân còn một tháng nữa, ta lại sẽ cho tiên sinh biết tỉ mỉ về thân thế của Thụy Quang. May mà Thụy Quang là một danh tướng ở phía Tây Bắc, lâu nay vẫn có oai danh, dễ dàng cho ngài mạo nhận. Vì chúng tôi vốn là người Điện, tiếng nói không mang Sở âm, chỉ cần ngài cố gắng học theo, thì có thể giấu được người Sở”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ lần trước giả làm Đổng mã si, lần này thì lại đóng vai của Vạn Thụy Quang, nếu có thể lừa được Điền Đan thì thật là tuyệt vời.
Kỷ Yên Nhiên là người tinh tế nhất, nói: “Trang phu nhân lần này lấy danh nghĩa gì để về kinh đô nước Sở?”
Trang phu nhân nói: “Xuân Thân quân là hảo bằng hữu của gia ông, năm xưa Hiếu Liệt vương vì sợ thế lực ở nước Điện chúng tôi lớn mạnh, trở thành bá chủ của Tây Nam nên mới sách động cho Lý Viên liên kết với người Dạ Lang lật đổ nhà họ Trang chúng tôi, trong một đêm nhà họ Trang chúng tôi bị Gi*t gần vạn người, Xuân Thân quân đã từng cố gắng ngăn cản chuyện này, chỉ là can không lại Hiếu Liệt vương, nếu không có ông ta tiếp ứng, chúng tôi đừng hòng rời khỏi biên giới nước Sở, cho nên lần này theo lý chúng tôi đến phủ Xuân Thân quân trước”.
Kỷ Yên Nhiên và Hạng Thiếu Long nhìn nhau, cất đi mối tâm sự.
Giờ đây Hiếu Liệt vương đã ૮ɦếƭ, nước Sở đã trở thành nơi Xuân Thân quân và Lý Viên tranh bá, đối với Trang phu nhân, Gi*t Điền Đan, kẻ cấu kết với Lý Viên là điều tốt.
Hạng Thiếu Long lấy lại tinh thần, nói: “Được thôi! Hãy lên đường!”
Triệu Chi giận dỗi nói: “Phu nhân vẫn chưa nói ta và Yên Nhiên tỷ sẽ cải trang thành ai kia mà?”
Hạng Thiếu Long cười nói: “Đương nhiên là thê thi*p của Vạn Thụy Quang ta, chỉ cần che một miếng vải thật dày thì có thể giải quyết được mọi vấn đề”.
Trước khi nước Tần mạnh lên, trong các nước, nước Sở vì nằm ở phương Nam, các nước gần đó không sao địch lại, cho nên về mặt quân sự hay kinh tế, đều hơn hẳn các nước khác.
Lại thêm ở phía Nam đất đai phì nhiêu, ở phía ngoài Động Đình hồ đất đai tươi tốt, vô tận, chỉ chờ người Sở khai thác, cho nên giàu có không lo lắng. Trong thời thịnh nhất, thuộc địa của người Sở phía Nam có Dụng Nguyên, Tương; phía Tây có Ba, Thục; phía Đông có Lý Đàm, Hoài, hầu như nước Sở đã thống nhất được phía Nam, cho đến thời Chiến Quốc, đã là một nước lớn.
Ngoài thôn tính các nước nhỏ, còn khai thác vùng Đông Di, Nam Man và Tây Nam Di, đặt các nước này trong sự ảnh hưởng của văn hóa Sở.
Nhưng cũng như Kỷ Yên Nhiên đã phân tích, muốn cai trị nhiều dân tộc và vùng đất rộng lớn, cần phải có một chính phủ lớn mạnh.
Đáng tiếc người Sở từ thời Điếu vương, Tuyên vương, không còn ai đáng mặt là quân chủ, Sở Hoài vương thì bị nhốt ở Tần. ở trung ương đã mất đi sức mạnh khống chế, cho nên các thế lực địa phương thừa thế mà hứng khởi.
Sở Hiếu Liệt vương phát động binh biến ở nước Điện, chính là một hành động chống lại các thế lực địa phương. Nhưng sự thực này không có cách nào thay đổi, chẳng qua là vương họ Trang thì đổi thành vương họ Lý mà thôi.
Giờ đây Hiếu Liệt vương đã chầu trời, tình thế hỗn loạn lại bắt đầu.
Bọn Hạng Thiếu Long thì vô tình đã đến Sở trong lúc này.
Nghe nói nước Sở giờ đây rối loạn cả lên. Nhưng sự thực không phải như vậy.
Người Tần vì trong nước liên tiếp mất hai vua, Tiều Bàn lại còn nhỏ tuổi, giới quân sự và Lã Bất Vi đang đấu tranh lẫn nhau, phải tập trung toàn lực để bảo vệ cho ba quận phía Đông, nước Sở trở thành nơi an toàn.
Từ trước đến nay, vì kinh tế giàu có, cuộc sống của người Sở rất an nhàn, chứ không căng thẳng như người ở phía Bắc.
Kỷ Yên Nhiên rất biết rõ điều này.
Khi vượt qua khỏi dãy Tần Lĩnh, sau hai ngày đi đường núi, cuối cùng đã đến vùng bình nguyên Hán Trung.
Đan Tuyền và Ô Đạt hai người được một tên tướng của Trang phu nhân dẫn đường đi gặp Đằng Dực, mọi người cứ tiến thẳng Thọ Xuân.
Kỷ Yên Nhiên cưỡi ngựa đi song song với Hạng Thiếu Long, nói: “Người Sở tuy là kẻ thù ςướק nước của thi*p, nhưng thi*p lâu nay rất ngưỡng mộ văn hóa của Sở. Thủy tổ của họ không phải là nông thần mà là hỏa thần; hỏa thần là một mỹ nữ. Còn Sở từ thì âm tiết uyển chuyển, từ ngữ vui tai, tràn trề tình cảm”.
Hạng Thiếu Long có vẻ hơi đố kỵ: “Nhưng ta thấy ở Lý Viên chẳng thể tìm ra những thứ hay ho ấy”.
Kỷ Yên Nhiên cười khúc khích, liếc gã, nén không được nói: “Y chẳng phải theo đuổi chàng, đâu có thời gian để nói ra những lời hay ho ấy?”
Rồi đắc ý nói: “Hay thật, rất ít khi nghe phu quân đại nhân có những lời lẽ chua chát như vậy”.
Lúc ấy Trang phu nhân sai người đến gọi, bảo bọn họ ra phía sau, để nhân lúc rảnh rỗi, dạy cho bọn họ học tiếng Điện.
Bọn Hạng Thiếu Long chỉ đành cắn răng mà học vậy.
Thời Chiến Quốc này, tiếng Châu là phổ biến nhất, vương hầu các nước và những người có thân phận đều dùng tiếng này để nói chuyện.
Vì là các khu vực khác nhau, tiếng Châu tự nhiên pha tạp phương ngôn và dụng ngữ của các nơi.
Cho nên chỉ cần nghe khẩu âm thì có thể biết được đại khái đó là người ở nơi nào.
Khác nhau ít nhất là ba nước Triệu, Ngụy, Hàn bởi vì ba nước này được chia ra từ nước Tấn.
Người Tần thì vì bản thân có nền văn hóa mờ nhạt, lại gần với Tam Tấn, cho nên khẩu âm hay cách dùng từ rất giống với Tam Tấn. Khác biệt lớn nhất chính là nước Sở.
Cho đến lúc này người Sở vẫn bị gọi là Nam Man, cách dùng từ rất khác, cho nên bọn Hạng Thiếu Long phải học tiếng Sở mang âm Điện, vì thế rất cực nhọc.
Căn cứ địa của người Sở, chính là hai bên bờ Trường Giang và khu vực hồ Động Đình, từ đó tiến về phía Nam.
Thọ Xuân thì nằm ở phía Bắc Trường Giang, bên bờ Tây sông Hoài Thủy, so với kinh đô cũ là Dĩnh, nằm ở góc Tây Bắc hồ Động Đình, cách một ngàn dặm.
Tuy cách xa người Tần, nhưng cũng rõ ràng không dám nếm mật nằm gai, hoặc dũng cảm đối mặt với mạo hiểm. Chả trách nào nước Sở tuy lớn, nhưng là nước mà người Tam Tấn coi thường nhất.
Đi được năm ngày, thì vượt qua núi Động Bách, đến một thành lớn ở phía Tây sông Hoài Thủy là Thành Dương.
Mọi người tìm một lữ quán ở lại, rồi Trang Khổng ra ngoài tìm mua thuyền.
Sau khi sắp xếp cho Hạng Thiếu Long và bọn Kỷ Yên Nhiên vào trong phòng, Trang phu nhân bỏ đi.
Một lát sau Trang phu nhân quay lại, ngồi xuống, vui mừng nói: “Đã giải quyết được vấn đề thuyền bè, phủ lệnh đại nhân ở đây, biết ta là ai, rất vui lòng giúp đỡ”.
Kỷ Yên Nhiên nhìn nàng mỹ nữ đầy phong vận này, hình như cảm thấy sự uy Hi*p, nên bình thản nói: “Tiểu muội đã từng ở Thọ Xuân một khoảng thời gian, không biết phải chăng giờ đây thế lực của bốn tộc người Đấu, Thành, Viễn, Khuất là lớn nhất?”
Hạng Thiếu Long lập tức nhớ đến Khuất Nguyên, thì ra người này là người trong bốn tộc lớn nhất nước Sở, chả trách nào có thể làm được quan lớn.
Trang phu nhân nhìn Hạng Thiếu Long rồi mới nói: “Thế lực của bốn họ lớn nhất đã khác trước kia. Giờ đây tộc mới hứng khởi là của Lý Viên, đó là một tộc có thế lực lớn nhất ngoài bốn đại tộc, vì Lý Yên Yên sinh ra Thái tử, Lý tộc ngày một đi lên. Giờ đây Lý Yên Yên đã là Thái hậu, nên ai cũng muốn lấy lòng người của Lý tộc!”
Hạng Thiếu Long thấy Trang phu nhân hiểu rõ tình thế ở Thọ Xuân như vậy, nén không được hỏi: “Lý Viên phải chăng đã cưới con gái của Quách Tùng là Quách Tú Nhi?”
Trang phu nhân gật đầu nói: “Đúng vậy! Nghe nói ả đã mang thai, rất được Lý Viên sủng ái”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại chiếc vòng hình phượng đang đeo trên иgự¢, đó chính là vật mà trước khi Quách Tú Nhi phụng lệnh cha mà lấy Lý Viên, tặng mình.
Chuyện cũ đã qua, Trong lòng có cảm giác đau đớn.
Trang phu nhân nhìn mặt gã một hồi, cúi đầu xuống, hình như biết được mối quan hệ giữa gã và Quách Tú Nhi.
Còn hai người vợ của gã thì đã biết gã và Quách Tú Nhi có mối quan hệ, ngược lại không thèm để ý, Kỷ Yên Nhiên nói: “Quách Tùng có chuyện đến Thọ Xuân chăng?”
Trang phu nhân nhíu mày: “Điều này thì ta không biết”.
Hạng Thiếu Long thấy có điều gì đó khác lạ, lảng sang chuyện khác: “Trong hoàng tộc có ai là Tú phu nhân chăng? Hoa Dương phu nhân đã từng căn dặn tại hạ đem một món lễ vật đến giao cho bà ta, sau đó tại hạ lại không đến Sở”.
Trang phu nhân gật đầu nói: “Vốn không biết là ai, nhưng nếu có quan hệ với thẩm mẫu, thì đó chắc chắn là Thanh Tú phu nhân. Bà ta nổi tiếng xinh đẹp ở nước Sở, gả cho đại tướng Đấu Giới, vốn rất được sủng ái, sau này Đấu Giới say mê tiểu thi*p của đại phu Thành Tố Ninh, tên gọi Yến Phi, Thanh Tú phu nhân nổi giận dọn đến ẩn cư ở một biệt viện ở bên bờ Hoài Thủy, không cho Đấu Giới bước chân vào cổng, nếu không sẽ lập tức tự tận, sự cương liệt của bà ta đã được người trong nước tôn kính. Từ đó Đấu Giới không còn được Hiếu Liệt vương sủng ái nữa, song giờ đây y đi theo Lý tộc, nên đường quan vận đã khởi sắc”.
Triệu Chi ngạc nhiên nói: “Ả Yến Phi đó đã là ái thi*p của đại phu Thành Tố Ninh, cớ gì lại dan díu với Đấu Giới nữa?”
Trang phu nhân nói với vẻ khinh bỉ: “Thành Tố Ninh là kẻ đê tiện, Đấu Giới là kẻ trọng thần trong giới quân sự, chỉ mới nháy mắt thì y đã ngoan ngoãn dâng Yến Phi. Ngày nay sự nghiệp phục quốc của Trang gia chúng tôi, chướng ngại lớn nhất là bọn người Lý Viên, bởi vì Lý Lệnh là đường huynh của Lý Viên”.
Hạng Thiếu Long bất đồ cảm thấy kích thích lắm.
Khi định lên tiếng, Ô Ngôn gõ cửa, bước vào lo lắng nói: “Có điều không ổn, vừa rồi đã phát hiện có kẻ khả nghi đang điều tra chúng ta. Khi phủ lệnh Khuất Thân rời khỏi đây, đã nói chuyện với một kẻ khả nghi, sau đó những người này đều tản ra cả”.
Trang phu nhân nghe xong thì vẻ mặt biến sắc.
Hạng Thiếu Long ung dung cười: “Xem ra bọn chúng chuẩn bị đối phó với chúng ta trên thuyền, chỉ cần ᴆục chìm thuyền, người của chúng có thể Gi*t ૮ɦếƭ tiểu công tử ở dưới nước, đại kế phục quốc của các người cũng tan vỡ, suy nghĩ thật là chu đáo”.
Trang phu nhân nói: “Vậy phải làm sao đây? Thuyền phu và đà thủ đều là người của bọn chúng”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Rời khỏi Thành Dương, chúng ta có thể lấy thuyền mà không lấy người, xem Khuất Thân có thể làm gì được chúng ta?”
Sáng hôm sau phủ lệnh Khuất Thân thân chinh ra tiễn, con thuyền lớn giương ba cánh buồm, thuận nước mà đi.
Trên thuyền có cả thảy ba mươi thuyền phu, ai nấy khỏe mạnh, tuy dáng vẻ cung kính, nhưng vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng lương thiện. Nhưng Hạng Thiếu Long chẳng coi ra gì, phái các thiết vệ luân phiên nghe ngóng động tịnh của chúng suốt ngày đêm, vừa học tiếng Sở theo âm Điện, đồng thời cố gắng nghỉ ngơi để có thể sau khi đến Thọ Xuân, thì mau chóng trừ khử Điền Đan, rồi lập tức chuồn mất.
Gã không lo lắng vì bị người ta phát hiện ra thân phận, bởi vì quen biết gã chỉ có Điền Đan, Lý Viên và những kẻ có thân phận cao quý, cho nên rất ít cơ hội gặp được bọn chúng.
Khó khăn duy nhất, là làm thế nào để biết được hành tung của Điền Đan mà thôi.
Cảnh sắc ở phía Nam khác xa so với ở Tây Bắc, tú lệ như tranh, ai nấy đều ngẩn ngơ.
Đây là lúc xuân hạ giao nhau, thuyền cứ theo dòng mà trôi. Cảnh sắc hai bên bờ liên tục thay đổi.
Cứ trôi theo dòng như vậy, chốc chốc lại thấy vài chiếc thuyền đánh cá, trông thật êm đềm, khiến người ta khó liên tưởng nổi đây là thời đại Chiến Quốc, các nước tranh hùng không ngừng.
Sau mỗi khúc cua, hai bên bờ cảnh sắc đều khác nhau, khiến người ta ngắm nhìn mà không chán.
Vì có người ngoài ở đây, Kỷ Yên Nhiên và Triệu Chi đều đội nón có che rèm, càng thêm phần bí hiểm.
Qua một khoảng thời gian, Hạng Thiếu Long râu đã mọc dài ra, không những thay đổi cả khuôn mặt của gã, mà còn khiến cho gã thêm phần mạnh mẽ.
Trong thời này, để râu là chuyện bình thường, nhất là quan văn, đều để râu dài, võ tướng thì để râu quai nón, cho nên mặt trắng không râu mới là chuyện lạ.
Khi Hạng Thiếu Long và hai người vợ đang ngắm cảnh trên bờ, Trang Khổng bước tới bên gã, hạ giọng nói: “Trước khi vào địa phận huyện Kỳ Tư, có một đoạn sông rất sâu, có lẽ bọn tặc tử sẽ ra tay ở đây”.
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Khi nào thì đến đấy?”
“Đến tối”. Trang Khổng đáp.
Trang Khổng đi, Hạng Thiếu Long nhìn dòng sông mà thở dài.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc