Tầm Tần ký - Hồi 148

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long nhanh nhẹn vượt qua bức tường cao, nhảy vào trong hoa viên của Túy Phong lâu.
Lúc ấy vừa mới qua canh hai, bảy tám dãy phòng ở Túy Phong lâu đèn đuốc vẫn sáng trưng, đàn hát vang lừng.
Hạng Thiếu Long một lát sau mới nhận ra căn phòng mà Quản Trung Tà tiếp đãi mình, chỉ thấy đèn ở đó vẫn sáng, không khỏi kêu khổ, đồng thời trong bụng cảm thấy kỳ lạ, chả lẽ sau khi gã đi thì có khách quý khác đến hay sao?
Trong lòng cảm thấy tò mò lắm, nhờ đêm tối và mấy bụi hoa nên gã âm thầm bò tới, khi gần đến nơi thì hoảng hồn hụp xuống, tim đập thình thịch.
Thì ra ở ngoài cửa có mấy gã đại hán đang đứng giữ, trong đó có mấy tên là tùy tùng của Lã Bất Vi.
Chả lẽ Lã Bất Vi đến đây?
Rồi để ý nhìn kỹ, chỉ thấy bốn bên căn phòng ấy đều có kẻ canh gác, trông rất nghiêm ngặt.
Đến nước này thì trừ khi biết bay trên nóc nhà hay đi trên tường thì mới có thể lọt vào được.
Sau khi quan sát kỹ tình thế, gã chọn một gốc đại thụ ở bên cạnh căn phòng, lập tức trèo lên, rồi bắn ra dây móc câu, dây móc câu cắm vào nóc nhà, rồi gã cẩn thận trượt trên sợi dây ấy, trèo lên nóc nhà, thò đầu vào lỗ thông gió nhìn xuống.
Vừa cúi đầu xuống, gã đã hồn bay phách tán, tay chân lạnh ngắt, suýt tý nữa rơi từ trên mái nhà xuống.
Chỉ thấy trong đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng, năm người Quản Trung Tà, Mạc Ngạo, chủ nhân của Túy Phong lâu là Ngũ Phù, Quy Yến và Điền Mỹ Mỹ đang đứng nhòm ngó vũng R*ợ*u ở dưới gầm bàn.
Ngũ Phù chép miệng: “Mạc tiên sinh quả là tính toán như thần, sai ta tặng cho Hạng Thiếu Long món bảo vật trước, khiến y mất cảnh giác, lại làm cho y tưởng rằng kẻ hạ thủ chính là Mỹ Mỹ của chúng ta, nào ngờ kẻ lấy mạng y chính là Quy Yến cô nương”.
Quản Trung Tà nói: “Đối với sự cao minh của Mạc huynh, Quản Trung Tà này không còn lời gì nói lại nữa, hay nhất là tên tiểu tử này tưởng rằng mình có thể thoát qua đại nạn, không còn đề phòng nữa, quả thật là tuyệt vời vô cùng”.
Rồi lúc ấy cửa lớn mở ra, Lã Bất Vi mặt mày vui vẻ, thần thái bay bổng bước vào, lúc này Hạng Thiếu Long thì há hốc mồm ra, máu trong toàn thân như đông lại, Điền Mỹ Mỹ ào vào lòng Lã Bất Vi, thỏ thẻ: “Mỹ Mỹ đã lập đại công cho Lã tướng, Lã tướng sẽ thưởng cho người ta thế nào đây?”
Lã Bất Vi ôm lấy eo nàng, cười nói: “Để đêm nay ta sẽ thưởng cho nàng”.
Mạc Ngạo thì đưa tay ôm Quy Yến nói: “Lã tướng được Quy Yến của chúng ta, chỉ cần chạm phải lưỡi nàng, Hạng Thiếu Long sẽ trúng kế ngay”.
Hạng Thiếu Long toàn thân nổi da gà, suýt chút nữa nhảy xuống đâm cho Lã Bất Vi một dao trắng, rút ra một dao đỏ.
Trời ơi! Trong bụng của mình có chất độc có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, trong thời đại này lại không có phẫu thuật, Hạng Thiếu Long gã chả lẽ nhất định sẽ ૮ɦếƭ.
Lã Bất Vi lúc ấy ôm Điền Mỹ Mỹ, đến bên vũng R*ợ*u, cúi đầu đứng nhìn, ha ha cười lớn nói: “Dù cho Hạng Thiếu Long ngươi tài trí bằng trời nhưng cũng không thoát khỏi bàn tay của Lã Bất Vi ta! Ngươi tưởng có thể nhìn thấu được độc kế của ta, chờ đến khi cổ họng ngươi bị thuốc độc khoét cho một lỗ, lúc ấy coi thử ngươi còn sống nổi hay không”.
Hạng Thiếu Long nghe thế, trong lòng dâng lên một tia hy vọng.
Nếu túi thuốc vẫn còn nằm ở cổ họng, thì có thể móc ra được.
Quản Trung Tà hỏi: “Mỹ Mỹ cô nương biểu diễn rất tuyệt vời, cả ta suýt chút nữa cũng bị gạt”.
Lã Bất Vi hôn lên môi Điền Mỹ Mỹ.
Quản Trung Tà vỗ vai Ngũ Phù, cười: “Chuyện này thành công, Ngũ lâu chủ sẽ có một chức quan, nhất định sẽ không nhỏ đâu!”
Ngũ Phù hớn hở đáp tạ, rồi nói với vẻ lo lắng: “Nhỡ hắn nôn ra được thứ ấy thì sao?”
Quy Yến lúc này đang dựa vào Mạc Ngạo, cười nói: “Lâu chủ hãy cứ yên tâm, thứ ấy bám rất chặt, nếu không phải bị đầu lưỡi của y quấn lấy, nô gia vẫn không biết làm thế nào”.
Mạc Ngạo tiếp lời: “Thứ ấy bám dưới đáy chén R*ợ*u, nếu không Tiểu Yến Tử của ta không cần phải hy sinh chiếc lưỡi của nàng, để hắn chiếm phần tiện nghi”.
Quản Trung Tà cười nói: “Chỉ là chiếm một chút tiểu tiện nghi, đại tiện nghi đương nhiên phải để dành cho Mạc huynh”.
Cả bọn cười hềnh hệch.
Hạng Thiếu Long lòng lo như lửa đốt, hận không lập tức rời khỏi đây, tìm cách móc thứ thuốc ấy ra. Mưu kế này quả thật lợi hại, khi hai đầu lưỡi giao nhau, trong lúc ý loạn tình mê, thì nào ngờ được đó chính là nụ hôn ૮ɦếƭ người.
Bản thân quả thật cũng có sơ ý. Tưởng rằng đối phương không biết mình đã biết được Điền Mỹ Mỹ chính là người của chúng, lại còn nghênh ngang phách lối, quả thật khiến người ta cười vỡ bụng.
Lã Bất Vi cười nói: “Đêm xuân ngắn ngủi, Mạc tiên sinh cũng nên đến khuê phòng của Tiểu Yến, để đáp tạ mỹ nhân”.
Rồi quay sang Ngũ Phù nói: “Ngũ lầu chủ lần này làm rất tốt, Lã Bất Vi ta sẽ không bạc đãi ngươi”.
Rồi cười ha ha, kéo Điền Mỹ Mỹ đi.
Hạng Thiếu Long biết chẳng còn bí mật gì nữa, nên cũng len lén bỏ đi.
Hạng Thiếu Long kêu thảm một tiếng.
Gã đang ngoác mồm ra, còn Đằng Dực thì rút một ống đồng nhỏ xíu đã được bẻ cong ra, một viên thuốc nhỏ màu đen kịt, chỉ bằng một con ruồi dính ở một đầu ống đồng.
Bọn Đào Phương, Kinh Tuấn, Phố Bố, Lưu Sào đang đứng bên cạnh đều thở phào, đưa tay quệt mồ hôi trán.
Hạng Thiếu Long đau như bị cứa cổ, nói không nên lời.
Đằng Dực đưa viên thuốc độc trước mặt, mọi người đều cúi xuống nhìn.
Kinh Tuấn gằn giọng nói: “Có cách nào bỏ viên thuốc vào mồm Mạc Ngạo nữa chăng?”
Hạng Thiếu Long đã bớt đau hơn, nói bằng giọng khàn khàn: “Nếu viên thuốc này nằm trong R*ợ*u, thì sẽ dính dưới đáy chén R*ợ*u, nhưng chén thuốc đã hại ૮ɦếƭ Hiếu Văn vương, thì không như thế”.
Đào Phương cả mừng nói: “Nói vậy, chỉ cần chúng ta tìm được bài thuốc ấy, thì có thể tìm thấy những loại dược vật trong đó, có thể dung hòa chúng, đến khi vào cổ họng mới dính lại, như vậy, muốn giết Mạc Ngạo chẳng phải chuyện khó nữa, bài thuốc này chắc chắn đã được ghi lại”.
Đằng Dực giật mình nhìn về hướng Hạng Thiếu Long, hai người đồng thời nghĩ đến Đồ Tiên, rồi lại lắc đầu.
Nếu Đồ Tiên dễ dàng hạ độc Mạc Ngạo, thì y đã sớm ra tay.
Phố Bố tiu nghỉu nói: “Có nghĩa là dù cho tìm ra được cách làm cho thứ thuốc này dính lại cũng vô dụng, chả lẽ bưng chén thuốc rồi dỗ y uống hay sao?”
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này thì cứ tùy cơ ứng biến, hãy cứ để viên thuốc này cho ta giữ, khuya rồi! Chúng ta hãy nghỉ ngơi, nếu không ngày mai sẽ không có tinh thần để đối phó với âm mưu khác của Mạc Ngạo, còn nhị ca và Tiểu Tuấn thì phải nâng cao cảnh giác nữa”.
Mọi người đều đồng ý, quay về phòng nghỉ ngơi.
Khi Hạng Thiếu Long về đến hậu đường, bất đồ nhớ lại bọn Kỷ Yên Nhiên, trong lúc buồn bã, một giọng trong trẻo vang lên bên tai: “Đại gia đã về!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy Châu Vi đang ngồi chờ gã, có lẽ đã bị gã làm thức dậy, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của nàng, trong lòng thầm kêu không hay.
Từ khi Triệu Thiên và bọn Xuân Doanh mất đi, gã thường sống trong nỗi dày vò, suốt cả một năm như sống trong ác mộng, chí anh hùng đã nhụt, lúc nào cũng lọt xuống thế hạ phong. Cho nên gã không còn muốn bước vào tình trường nữa.
Với Cầm Thanh cũng vậy, đối với Doanh Doanh cũng vậy. Gã tuy hứa với huynh đệ Xương Bình quân sẽ cố gắng đối với Doanh Doanh, nhưng chỉ là hứa bừa, không hề có nhiệt tâm, cũng biết rằng mình chưa chắc đấu lại Quản Trung Tà.
Nhưng tất cả những điều đó không làm cho gã lo bằng Châu Vi.
Nhìn dáng vẻ của nàng, rõ ràng là người rất tự tôn, dám yêu dám hận. May mà giờ đây quan hệ với gã vẫn còn sơ sài, gã vẫn còn có thể né tránh được, ho khan một tiếng nói: “Khuya rồi, sao chưa ngủ?”
Châu Vi đứng dậy hành lễ, dịu dàng *** khoác ngoài cho gã, vui vẻ nói: “Đã ngủ sớm, nhưng giờ đây rất tỉnh táo, để tiểu tỳ hầu hạ đại gia tắm rửa được chăng?”
Nói xong thì hai má đỏ ửng.
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm kêu hỏng bét, đã lâu không ai hầu hạ, nếu giờ đây lại chung ***ng với nàng, hậu quả sau này khó mà tưởng tưởng được.
Nhưng giờ đây nếu từ chối, nàng có thể chịu đựng nổi chăng?
May mà đang lúc Châu Vi định *** cho gã thì có tiếng bước chân vang lên.
Hạng Thiếu Long quay đầu nhìn lại, thấy người đến là Kinh Tuấn, ngạc nhiên nói: “Tiểu Tuấn! Có chuyện gì thế?”
Tiểu Tuấn vẫn tưởng rằng Châu Vi là thê tử của Châu Lương, ngạc nhiên nhìn nàng.
Hạng Thiếu Long hạ giọng dặn dò Châu Vi lui vào phòng, mới hỏi: “Chuyện gì?”
Kinh Tuấn nhìn bóng Châu Vi dần khuất trong phòng, ngạc nhiên nói: “Sao nàng ta lại ở đây?”
Hạng Thiếu Long giải thích mối quan hệ nàng và Châu Lương, Kinh Tuấn hai mắt sáng rỡ lên, cười hì hì nói: “Tam ca quả thật có diễm phúc, Châu Vi này quả thật chẳng kém Điền Trinh, Điền Phụng”.
Một ý nghĩ thoáng qua trong lòng Hạng Thiếu Long kéo gã ngồi xuống, cười nói: “Tiểu Tuấn hình như có ý với nàng?”
Kinh Tuấn nói: “Tam ca lại nói đùa, Tiểu Tuấn làm sao tranh nữ nhân với tam ca”.
Hạng Thiếu Long vui vẻ nói: “Nàng chẳng phải là nữ nhân của ta, giả sử ngươi đã có ý hay là cứ tiến tới, tam ca ta tuyệt đối không ngăn cản, lại còn cảm kích ngươi nữa”.
Kinh Tuấn cả mừng. “Hãy để đệ thử xem sao. Nói đến dỗ dành nữ nhi, đệ tiến bộ hơn trước nhiều”.
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này cứ quyết định như thế, ngươi không nghỉ ngơi mà đến tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?”
Kinh Tuấn nói: “Vết thương ở chân của tam ca thế nào rồi?”
Hạng Thiếu Long nói: “Chỉ cần không động thủ quá chiêu, thì không có vấn đề gì. Ngươi có chủ ý gì tốt hơn hay sao?”
Kinh Tuấn nói: “Còn hai canh giờ nữa là trời sáng, muốn giết Mạc Ngạo, đây là cơ hội duy nhất”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày: “Bên cạnh Mạc Ngạo, nhiều kẻ tài giỏi, Lã Bất Vi lại ở đó, làm sao ra tay?”
Kinh Tuấn nói: “Cứ xông bừa vào đương nhiên không được, song đệ hiểu rõ hoàn cảnh ở Túy Phong lâu, biết được đâu là khuê phong của Điền Mỹ Mỹ và Quy Yến nằm ở đâu, chỉ cần chúng ta có thể đến đấy, thì sẽ có cách bỏ viên thuốc ấy vào mồm Mạc Ngạo, sau đó hãy cứ nhẹ nhàng chờ y độc phát thân vong, há chẳng phải rất vui hay sao?”
Hạng Thiếu Long vui mừng hỏi: “Kế ấy thế nào?”
Kinh Tuấn xòe tay ra, trong tay gã có một vật hình chiếc lá màu đen dài khoảng ba thốn: “Người phải khói của chiếc là này sẽ lập tức buồn ngủ, nếu đang ngủ say mà hít vào, đảm bảo có lay cũng chẳng thể thức nổi, tam ca đã hiểu chưa?”
Hạng Thiếu Long trầm ngâm một lúc, cả quyết nói: “Ngươi tốt nhất hãy thông báo với nhị ca, nếu chuyện hay này mà thiếu phần nhị ca, chúng ta sẽ không yên đâu”.
Rồi lấy ra dây móc câu, cả ba người lặng lẽ lẻn vào Túy Phong lâu, nấp trong một bụi hoa.
Ánh đèn chập chờn hắt ra.
Kinh Tuấn nói: “Trong vườn trúc có bốn tòa tiểu lâu, đó là nơi ở của Điền Mỹ Mỹ, Dương Dự, Quy Yến và Bạch Lôi, gọi là tứ hoa, tòa tiểu lâu của Quy Yến nằm ở góc bên trái, chỉ cần vượt qua vườn trúc này, thì có thể vào trong tòa tiểu lâu ấy, nếu đệ nhớ không lầm, bên cạnh mỗi tòa tiểu lâu đều có cây hương quế, chỗ ấy rất dễ ẩn thân”.
Đằng Dực nhíu mày nói: “Lã Bất Vi đang ở đây, chuyện canh phòng chắc chắn sẽ rất cẩn mật, chúng ta không thể trèo lên cây trúc, chỉ cần có người đứng canh gác ở lối ra vào vườn trúc, chúng ta làm sao tiến vào?”
Hạng Thiếu Long nói: “Còn bên kia thì thế nào?”
Kinh Tuấn cười khổ nói: “Vẫn là rừng trúc, cho nên ở đây có một cái tên gọi là Trúc Lâm Tàn U, chỉ cần qua được ải này, Mạc Ngạo sẽ ૮ɦếƭ chắc”.
Có tiếng bước chân, hai tên võ sĩ đang cầm ***g đèn đi ngang qua, vừa đi vừa cười nói huyên thuyên.
Ba người đều nín thở lắng nghe.
Một tên nói: “Bốn cô ả này quả thật hoa dung nguyệt mạo, cả Quản đại gia của chúng ta mà cũng cầm lòng không được, ở lại trong tòa tiểu lâu của Dương Dự”.
Người kia nói: “Ta nghe còn có một ả tên Bạch Lôi nữa, không biết đêm nay ả có tiếp đãi ai không, nếu không có thì huynh đệ chúng ta hãy đến nay”.
Gã lên tiếng trước chép miệng: “Ngươi có trả nổi hay không? Vả lại nghe nói dù có ngân lượng, ả cũng chưa chắc ngó đến ngươi”.
Cho đến khi bọn chúng đi xa, Hạng Thiếu Long chợt nảy ra một ý: “Có lẽ giờ đây khách của Bạch Lôi là Hàn Sấm, nói không chừng sẽ có cơ hội”.
Nói chưa xong, có tiếng người ở phía trước truyền đến, thì ra đó là tiếng của Hàn Sầm, lại còn có tiếng cười của nữ tử, không cần nói cũng biết đó là Bạch Lôi.
Đằng Dực nóng lòng nói: “Làm sao giấu được Bạch Lôi?”
Lúc ấy đám người đã vào một con đường nhỏ, dẫn đầu là hai ả nữ tỳ cầm ***g đèn, tiếp theo là bốn tên cận vệ của Hàn Sấm sau đó là Bạch Lôi và Hàn Sầm, cuối cùng là tám tên thân binh. Nhìn thấy cảnh này, Hạng Thiếu Long đã có cách.
Kinh Tuấn hạ giọng ghé tai Đằng Dực nói: “Bạch Lôi không nhận ra nhị ca”.
Hạng Thiếu Long lanh trí nói: “Nhị ca có thể giả thành người của Thái tử Đan, Hàn Sấm vừa uống R*ợ*u xong với y”.
Lúc này bọn Hàn Sấm vừa mới đi ngang chỗ họ ẩn mình rẽ sang phía vườn trúc.
Đằng Dực tháo thanh bội kiếm xuống bước ra, nói nhỏ: “Hầu gia xin dừng bước, Thái tử Đan sai tiểu nhân đến có việc cần báo”.
Bọn Hàn Sấm đứng lại. Mấy tên cận vệ lộ vẻ cảnh giác.
Đằng Dực bước ra, mọi người thấy y tuy không mang bội kiếm, nhưng dáng người cao lớn nên tay đều đặt lên đốc kiếm.
Hàn Sấm buông Bạch Lôi ra, cười lạnh nhạt: “Thái tử Đan có lời gì muốn nói?”
Đằng Dực trong lòng biết rõ thủ hạ của Hàn Sấm tuyệt đối không để cho mình đến sát chủ của bọn chúng, đứng từ xa, thi lễ nói: “Tiểu nhân Long Thiện, là tả phong tướng của Thái tử Đan, Hàn hầu đã quên tiểu nhân rồi sao?”
Long Thiện là tên giả của Đằng Dực khi còn ở Hàm Đan.
Hàn Sầm ngẩn người ra, hiểu rõ cười ha ha nói: “Nhớ rồi, nhớ rồi! Tả phong tướng xin thứ lỗi cho bản hầu đang đêm nhìn không rõ”.
Rồi quay sau Bạch Lôi nói: “Tiểu Lôi Nhi hãy về phòng trước, bản hầu sẽ lập tức đến!”
Bạch Lôi không hề nghi ngờ, dặn dò Hàn Sấm mau đến, rồi cùng hai ả nha hoàn đi trước.
Được Hàn Sấm giúp đỡ, cả ba người thay y phục của bọn thủ hạ, an toàn lẩn vào trong vườn trúc, đến nơi ở của Bạch Lôi, nơi này chỉ cách tòa tiểu lâu của Quy Yến một cây hương quế.
Hàn Sấm nháy mắt cho ba người rồi bước lên cầu thang.
Nhờ có mấy tên thủ hạ của Hàn Sấm canh gác, cả ba lần lượt trèo lên cây hương quế, rồi chuyển sang mái ngói.
Trong phòng có tiếng ngáy đều đều.
Nếu nói về vượt tường leo rào, hai người Hạng, Đằng đều không bằng Kinh Tuấn. Rồi cả ba chui vào cửa sổ, tiếng ngáy đều đều của Mạc Ngạo trở thành tiếng thở nặng nề.
Hạng Thiếu Long ra hiệu, cho Đằng Dực cứ ngồi lại trên mái, còn mình thì chui xuống.
Kinh Tuấn đang ngồi xổm bên cạnh chiếc giường, đưa tay ra hiệu tỏ ý mọi chuyện thuận lợi.
Hạng Thiếu Long trong lòng cả mừng, bò qua.
Dưới ánh đèn, Kinh Tuấn tách mồm Mạc Ngạo ra, Hạng Thiếu Long vội vàng móc viên thuốc độc, dùng ống đồng đặt vào trong cổ họng của y, khi đã dán chặt, định rời đi thì tiếng bước chân ở ngoài cửa vang lên.
Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn đều hoảng sợ, đồng thời nhảy qua hai người trên giường rồi nấp ở một góc tối.
Có tiếng gõ cửa vang lên, rồi người ở ngoài nói: “Mạc gia! Lã tướng có chuyện gấp tìm ngài”.
Mạc Ngạo và Quy Yến hoàn toàn không có phản ứng.
Hạng Thiếu Long lanh trí, đưa tay cấu vào bàn chân Mạc Ngạo.
May mà mê hồn hương của Kinh Tuấn chỉ đủ kiến cho Mạc Ngạo hôn mê một lúc, vì bị đau nên Mạc Ngạo rên một tiếng, thức dậy, người ấy lại kêu: “Mạc gia!”
Mạc Ngạo vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn nặng trình trịch, nói: “Chuyện gì?”
Tên hạ thủ ấy nói: “Lã tướng vừa nhận được tin khẩn cấp, đang đợi Mạc gia dưới lầu. Lã tướng và Quản gia cũng vừa tới”.
Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn thầm kêu không hay, khổ là lúc này Mạc Ngạo cũng đã ngồi dậy, muốn mạo hiểm chạy cũng không được.
May mà tiếng của Lã Bất Vi vang lên ở cửa phòng: “Chúng tôi đợi tiên sinh ở ngoại sảnh”.
Mạc Ngạo lay Quy Yến, thấy nàng không có phản ứng gì, thì cúi xuống hôn nàng, rồi khoác áo, loạng choạng bước ra đẩy cửa.
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long và Kinh Tuấn vui mừng ra mặt, vội vàng chạy ra cửa phòng, dán tai nghe lén.
Lã Bất Vi lên tiếng trước: “Vừa nhận được tin, tên đoản mạng Hạng Thiếu Long đã đi tìm Từ Tiên, thương lượng cả canh giờ, rồi mới về Ô phủ. Hừ! Mạc tiên sinh cho rằng bọn chúng sẽ nghĩ ra âm mưu gì?”
Mạc Ngạo rõ ràng vẫn còn bị ảnh hưởng của mê hồn hương, đầu óc không còn nhanh nhạy như bình thường, trầm ngâm, rồi nói: “Không biết có phải vì cao hứng uống nhiều R*ợ*u, đầu của tại hạ giờ vẫn còn đau”.
Quản Trung Tà nói: “Mạc huynh uống trước chén trà giải R*ợ*u, rồi định thần chắc không có chuyện gì”.
Rồi có tiếng rót trà, nghe tiếng ở ngoài chắc chỉ có ba người Lã Bất Vi, Mạc Ngạo và Quản Trung Tà.
Một lát sau, Lã Bất Vi nói: “Mạc tiên sinh có chắc chắn tên cẩu tạp chủng ấy sẽ độc phát vong thân vào đêm cuối cùng của lễ Điền Liệp? Không có Cao Lăng quân ςướק trại, còn ai nghi ngờ ta đã hạ độc thủ”.
Mạc Ngạo thở ra, nói: “Lã tướng cứ yên tâm, tại hạ đã tìm mười người để thử nghiệm, đảm bảo thời gian không sai sót”.
Quản Trung Tà nói: “Không có Hạng Thiếu Long, thì bọn chúng sẽ rối loạn, còn chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, đến lúc đó chúng ta hộ tống Bị quân và Thái hậu qua sông trước, khi đến lượt Lộc Công và Từ Tiên, thì sẽ làm sập cầu, rồi sau đó ám sát bọn chúng ở dưới nước gọn gàng như vậy, còn ai nghi ngờ chúng ta?”
Lã Bất Vi nói: “Đáng lo nhất là bọn Từ Tiên và Hạng Thiếu Long ra tay trước, động thủ trong mấy ngày nay, chúng ta sẽ thua thiệt lắm”.
Mạc Ngạo cả quyết nói: “Xin hãy cứ yên tâm! Một ngày chưa tìm rõ hư thực của Cao Lăng quân, bọn chúng nào dám động thủ, để tránh cho Cao Lăng quân chiếm phần tiện nghi. Bọn chúng không lớn gan như vậy đâu”.
Lã Bất Vi nói: “Ta lo nhất là Chính nhi, hắn hình như không hề biết bản thân là cốt nhục thân sinh của Lã Bất Vi ta. Chao ôi! Đều là ả tiện nhân Chu Cơ ấy không tốt, ta nhiều lần hối ả nói rõ với Chính nhi, ả lại cứ một mực từ chối. Lại không chịu phong cho ta làm nhiếp chính đại thần, hừ! Tên Lao Ái kia càng vô dụng hơn, cả chuyện nhỏ như thế cũng làm không được”.
Quản Trung Tà nói: “Tiểu nhân thấy mấu chốt chính là Hạng Thiếu Long, có y, Thái hậu không cần hoàn toàn dựa vào Lã tướng nữa”.
Mạc Ngạo cười gượng nói: “Tại hạ đột nhiên nghĩ ra một kế, vừa có thể khiến cho Thái hậu vui lòng, làm cho bà ta chấp nhận Lã tướng làm nhiếp chính đại thần, vừa có thể che mắt người đời”.
Lúc này hai người Kinh, Hạng cảm thấy tò mò lắm, thầm nghĩ chẳng biết Mạc Ngạo kia sẽ nghĩ ra quỷ kế gì.
Lã Bất Vi cả mừng hỏi dấn tới.
Mạc Ngạo cả cười nói: “Chỉ cần để cho Thái hậu biết Lã tướng và Hạng Thiếu Long không còn xích mích nữa, thì sẽ trừ được sự nghi ngờ trong lòng bà ta. Cho nên chỉ cần hóa giải được gút mắc này, bà ta tự nhiên sẽ nghe lời Lã tướng mà thôi”.
Quản Trung Tà nói với vẻ hơi không vui: “Mạc huynh phải chăng đề nghị gả Nương Dung cho Hạng Thiếu Long?”
Mạc Ngạo cười gượng: “Quản huynh lẽ nào có lòng ghen tuông với kẻ chỉ còn mạng ba ngày?”
Rồi hạ giọng nói: “Lã tướng ngày mai có thể bẩm với Thái hậu, nhờ bà ta tuyên bố gả Tam tiểu thư cho Hạng Thiếu Long, đồng thời phong cho Lã tướng làm nhiếp chính đại thần, hợp nhất hai chuyện này lại, thì có nghĩa tỏ cho Thái hậu thấy rằng chỉ cần bà ta nhường Lã tướng một bước này, thì Lã tướng sẽ đem đứa con yêu quý ra để đảm bảo an toàn cho Hạng Thiếu Long, trong tình thế này, Thái hậu vì Hạng Thiếu Long, tự nhiên sẽ nhượng bộ, đương nhiên phải ra lệnh cho Lao Ái làm một chút chuyện”.
Còn Hạng Thiếu Long lúc này vẫn chưa hiểu nhiếp chính đại thần và tể tướng có gì khác nhau, nhưng nghĩ kỹ thì chắc là tiến thêm một bước chiếm lấy quyền tự chủ của Tiểu Bàn mà thôi.
Quản Trung Tà không còn lên tiếng phản đối nữa.
Lã Bất Vi vui vẻ nói: “Quả thật là diệu kế, Trung Tà ngươi hãy nói vài lời với Nương Dung! Ả nha đầu này rất nghe lời ngươi, lần trước ngươi bảo ả gây rối, ả làm rất tuyệt vời”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết Lã Nương Dung gây rối là một hành động đã dự tính trước, bất đồ trong lòng hận lắm.
Lã Nương Dung té ra là con người như thế, mình không cần phải thương tiếc cho ả nữa.
Cũng như lời Kinh Tuấn đã nói, trêu đùa với ả cũng chẳng sao, điều ấy có nghĩa là đã đả kích vào Lã Bất Vi và Quản Trung Tà.
Lã Bất Vi nói: “Chuyện này cứ quyết định như thế, trời đã sắp sáng!”
Bọn Hạng Thiếu Long nào dám nghe tiếp, vội vàng bỏ đi. Không ngờ vô tình mà nghe được một tin tức quan trọng như vậy.
Tình thế đã khác hẳn lúc trước.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc