Tầm Tần ký - Hồi 137

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long theo sau Xương Bình quân và Doanh Doanh vào trong đại sảnh.
Hạng Thiếu Long có thể nói là có thân hình đẹp nhất của thời nay, người mặc một bộ võ phục, nhưng trên vai lại có dấu roi, tay phải đặt trên đốc kiếm, tay trái buông thõng, cứ như là một người mẫu đang biểu diễn trên sân khấu, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Những nàng có phần ra tay với gã hôm nay, biết được thì ra gã chính là Hạng Thiếu Long, người đã lay động con tim của tất cả các thiếu nữ thành Hàm Dương, ngẩn người ra nhìn.
Doanh Doanh đi về phía mình, những nàng mỹ nữ ngồi cùng chỗ với nàng không đợi nàng bước vào chỗ ngồi đã kéo nàng ngồi cạnh bên mình.
Hạng Thiếu Long cùng với Xương Bình quân đến chỗ Xương Văn quân, An Cốc Hề. Xương Bình quân chép miệng: “Thiếu Long cuối cùng đã đến, coi như hai kẻ làm huynh trưởng này đã hoàn thành nhiệm vụ”.
Xương Văn quân thất vọng nói: “Sao Thiếu Long không đem Kỷ tài nữ cho chúng tôi mở rộng tầm mắt, đại huynh đã nhắc nhở Hạng huynh rồi còn gì?”
An Cốc Hề cười gượng: “Thiếu Long! Giờ đây chắc huynh đã hiểu được nỗi phiền toái của huynh đệ bọn họ, may mà tiểu đệ sắp phải đi xa, trách nhiệm chịu đựng huynh đệ bọn họ chắc là phải do Hạng huynh gánh vác, thực vạn lần lấy làm tiếc”.
Hạng Thiếu Long mặc dù muôn lần phiền não, đau lòng, nhưng có Doanh Doanh, lại thêm ba người bạn mới quen, nhưng đã trở nên thân thiết, nghe tiếng cười đùa khúc khích của đám nữ nhi ở phía sau, sự căng thẳng đã giảm bớt, thuận tay bưng bình rượu, phía sau có tiếng Doanh Doanh: “Ngàn vạn lần đừng uống rượu! Nếu không Hạng thống lĩnh sẽ thua đấy!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, cầm bầu rượu, quay người lại hỏi với giọng đầy thắc mắc: “Uống rượu và chuyện thắng thua có quan hệ gì?”
Trong đại sảnh đã yên lặng trở lại.
Doanh Doanh và các thiếu nữ xinh đẹp ngồi cùng chiếu với nàng, tiến về phía Hạng Thiếu Long, dáng vẻ như đang khiêu khích.
An Cốc Hề ở phía sau than rằng: “Thiếu Long giờ đây chắc đã biết sự lợi hại của đám nha đầu này, nếu bọn họ công khai mà đến, thắng bại rõ ràng, muốn chém muốn Gi*t tiểu đệ xin nhận lãnh. Nhưng những chủ ý tinh quái của bọn họ khiến cho người ta thật không biết đường mà phòng”.
Thiếu nữ xinh đẹp ấy trợn mắt, rồi cười tươi như hoa, vẻ mặt đầy đắc ý rồi bình thản nói: “An tướng quân ơi! Chúng tôi cứ coi như tướng quân là một nhân vật có tiếng ở Hàm Dương! Hừ! Từ nhỏ tới lớn đều là như vậy, thua lại còn nợ, Hạng thống lĩnh chắc không học theo cách của ngài đâu, cả dũng khí chấp nhận bình tuyển mà cũng thiếu”.
Hạng Thiếu Long quay đầu lại, gượng cười với An Cốc Hề, Xương Bình quân định ghé vào tai gã nói nhưng Doanh Doanh nói: “Không nói lời dư thừa nữa, Hạng Thiếu Long nhà người hãy bước ra để so tửu lượng với Đan Nhi”. Khi nói đến Đan Nhi thì chỉ tay về phía mỹ nữ bên cạnh.
Hạng Thiếu Long nhìn về phía Đan Nhi, lần đầu tiên gặp được đứa cháu ngang ngạnh của Lộc Công này.
Lộc Đan Nhi cũng nhìn về phía gã, miệng cười khúc khích, đôi mắt đầy kiêu ngạo.
Song nàng quả thật xinh đẹp, tuổi không quá mười sáu, đối với thời đại này mà nói, đó là tuổi xuất giá, nhưng chỉ thấy dáng vẻ lợi hại ngang ngạnh của nàng, đủ biết trượng phu không thể nào quản nàng được. So với Doanh Doanh nàng thấp hơn nửa cái đầu nhưng dáng người thon thả, không hề trang điểm, ai gặp nàng cũng phải ngất ngây.
Nàng cũng nóng bỏng như Doanh Doanh, sức sống vô tận, trông rất khỏe khoắn.
Nhưng nàng có vẻ thanh nhã hơn Doanh Doanh.
Coi tuồng phải coi cho hết vở, Hạng Thiếu Long di chuyển ánh mắt phía dưới theo quán tính, dừng lại ở bộ иgự¢ của nàng.
Hạng Thiếu Long đang khen thầm thiếu nữ nhà Tần, Lộc Đan Nhi đỏ mặt, cúi đầu.
An Cốc Hề thấy thế thì cười lớn nói: “Hà hà! Đan Nhi e thẹn đến nỗi đỏ mặt, quả thật là chuyện hiếm có ở Hàm Dương”.
Doanh Doanh ngạc nhiên nhìn lại phía sau lưng, giậm chân giận dỗi kêu lên: “Đan Nhi!”
Lộc Đan Nhi trừng mắt nhìn Hạng Thiếu Long vì gã đã làm cho nàng lúng túng nói: “Ai đỏ mặt, chỉ vì trời nóng mà thôi, đem rượu đến đây!”
Hạng Thiếu Long lúc này mới hiểu đám nữ nhi quân ở thành Hàm Dương này chỉ vì ham vui, những thiếu nữ này đều là con cái nhà quý tộc, vì thân phận của họ đặc biệt nên khiến cho ai nấy đều phiền toái.
Lúc này có hơn mười thiếu nữ mang một bàn đầy rượu đến, chuẩn bị chiến trường.
An Cốc Hề đứng bên cạnh Hạng Thiếu Long cười: “Tửu lượng của huynh thế nào? Tửu lượng của ả này không phải giỡn chơi đâu”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Tại sao phải đấu rượu?”
Doanh Doanh bước ra phía trước hai bước hớn hở nói: “Những kẻ nào tưởng rằng có thể thắng được bọn nữ tử chúng tôi, chúng tôi đều phải phân cao thấp, hiểu chưa?”
An Cốc Hề nói: “Có gì oai lắm đâu? Chẳng qua chỉ muốn chuốc rượu Hạng thống lĩnh xong, lại nhân lúc y say rượu lại ép y tỷ thí, khi thắng rồi rêu rao khắp nơi, quỷ kế này An Cốc Hề ta đây biết rõ”.
Lộc Đan Nhi trong lòng đang oán An Cốc Hề, cười hì hì nói: “Kẻ bại trận kia có gì đáng tin, lần trước tỷ thí bắn tên đã thua, không chịu trách mình học nghệ chưa giỏi, chỉ biết đổ cho người khác, thật chẳng ra gì”.
An Cốc Hề gượng cười với Hạng Thiếu Long: “Giờ đây huynh đã hiểu rồi chứ?”
Hạng Thiếu Long cũng cười.
Doanh Doanh lên tiếng: “Trừ hai kẻ tỷ thí, những người khác phải quay về chiếu của mình. Rồi dắt theo bọn nữ nhi quay về chỗ ngồi”.
Xương Bình quân ghé tai Hạng Thiếu Long nói: “Tự lo cho mình nhé”.
Rồi cùng Xương Văn quân, An Cốc Hề quay về chiếu của mình.
Lộc Đan Nhi có vẻ hơi e ngại ánh mắt của Hạng Thiếu Long, ngồi xuống bưng bình rượu: “Trước tiên chúng ta hãy uống cạn bầu rượu này, sau đó hãy ra hậu viên tỷ thí tiễn thuật, nhanh lên! Ngài có phải là đàn ông hay không mà cứ lúng ta lúng túng”.
Bọn thiếu nữ cười rộ cả lên.
Hạng Thiếu Long sờ bụng, thầm nghĩ từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì vào bụng.
Để bụng trống mà uống rượu là điều đại kỵ, cho nên chắc chắn sẽ thất bại. Nghĩ đến một kế rồi nói: “Nữ nhi thật không có tính nhẫn nại, chỉ riêng điểm này đã thua chúng ta”.
Cố ý nhìn hau háu vào bộ иgự¢ của nàng, còn Doanh Doanh bước tới trước mặt của nàng ngồi xuống.
Doanh Doanh nhíu mày nói: “Người đã đói bao nhiêu ngày rồi?”
Bọn thiếu nữ đều cười nghiêng ngả.
Hạng Thiếu Long không thèm để ý đến nàng, trong lòng cảm thấy lạ lắm. An Cốc Hề là người có tửu lượng rất giỏi, cớ gì lại thua cho một thiếu nữ trẻ tuổi như thế.
Rồi chợt nhớ lại các cô gái ở quán bar ở thế kỷ hai mươi mốt uống toàn là thứ rượu có pha nước để tránh bị uống say, nên có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Nghĩ đến đó thì đứng dậy bước đến chiến trường, ngồi xuống trước mặt Đan Nhi, thuận tay bưng bầu rượu của mình, đặt đến phía trước mỹ nhân ấy, chỉ vào bầu rượu trên tay nàng nói: “Ta uống bầu rượu của nàng, nàng hãy uống bầu rượu của ta!”
Toàn trường lập tức yên lặng.
Đan Nhi hơi giận dỗi lúng túng nói: “Bầu nào cũng như thế, mau uống cho bổn tiểu thư!”
An Cốc Hề ha ha cười lớn, ôm bụng nói: “Thì ra là như thế! Chả trách nào lần trước ta đã thua!”
Lộc Đan Nhi giận đến đỏ mặt, nhìn Hạng Thiếu Long bằng ánh mắt oán trách, rồi cười khúc khích đặt bầu rượu xuống bước ra.
Bọn Xương Bình quân đều reo hò, kéo Hạng Thiếu Long vào chỗ ngồi, còn vui vẻ hơn cả thắng trận nữa, bọn thiếu nữ đều ôm bụng cười, không hề cảm thấy hổ thẹn vì mưu gian đã bị vạch trần.
Doanh Doanh rỉ tai với Lộc Đan Nhi một hồi thì bước ra nói: “Xem như đã hòa hai hiệp!”
Xương Bình quân ngạc nhiên kêu lên: “Rõ ràng Thiếu Long đã thắng, sao lại hòa hai hiệp?”
Doanh Doanh tỉnh bơ nói: “Nhị ca có mắt mà không có tròng, cả dấu roi của bổn tiểu thư trên vai Hạng thống lĩnh mà cũng không nhận ra, chẳng phải hòa hai hiệp là gì? Muốn định thắng thua phải tỷ thí lại!”
An Cốc Hề ngạc nhiên: “Có chuyện này nữa hay sao?”
Doanh Doanh ngang ngạnh nói: “Là kẻ hảo hán không được trốn tránh, nào!
Chúng ta hãy tỷ thí khí lực”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên: “Tỷ thí khí lực?”
Doanh Doanh mỉm cười: “Đương nhiên là cái gì cũng phải tỷ thí coi thử các người còn dám suốt ngày nói nữ lưu yếu đuối hay không”.
Nói xong thì đi về phía mình.
Xương Bình quân quay sang Hạng Thiếu Long: “Vạn lần đừng khinh địch, Nam Bà Tử có sức mạnh trời sinh, cả thành Hàm Dương này chẳng có bao nhiêu người thắng nổi nàng”.
Lúc này Hạng Thiếu Long mới thấy một nữ tử to vạm vỡ còn hơn cả nam nhân bước ra, rồi một người khác lấy một sợi dây dài vẽ giới tuyến, rõ ràng đây là một cuộc thi kéo co.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, dù nữ giới có khỏe mạnh đến đâu, nhưng vì giới hạn bẩm sinh, có lẽ có thể thắng được những nam nhân bình thường, nhưng làm sao áp đảo nổi những kẻ như Xương Bình quân, bất đồ nhìn xuống giày nàng, thấy giày nàng đã phủ một lớp phấn gì đó, trong lòng đã có tính toán, hiên ngang bước ra giữa sân, nói với Nam Bà Tử: “Để tránh có gian lận, ta đề nghị cả hai bên đều phải cởi giầy ra rồi mới tỷ thí!”
Bọn thiếu nữ đều im lặng, ai nấy đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Doanh Doanh ngẩn ra một hồi giậm chân nói: “Lại bị tên tiểu tử nhà người phá hỏng nữa rồi, người hãy nhường cho người ta có được chăng?”
Dáng vẻ ngang ngạnh đáng yêu của thiếu nữ ấy, cả hai vị huynh trưởng của nàng cũng đều ngẩn ra nhìn.
Nói chưa xong thì bọn thiếu nữ đều cười, rõ ràng rất hoạt kê.
Hạng Thiếu Long cũng buồn cười lắm, bước về phía chỗ ngồi của mình, ba người bạn của gã cũng đang cười nghiêng ngả. An Cốc Hề thở dốc nói: “Buổi tiệc tiễn hành hôm nay thật là tuyệt vời, ta đã hả được cơn giận”.
Lộc Đan Nhi đứng một bên kêu lên: “Không được cười!”
Cả hai bên đều im lặng như lời nàng. Xương Bình quân nói: “Xem thử các nàng còn có bảo bối gì?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới hiểu đám nữ nhi bên này chỉ là những thiếu nữ ham vui, tìm mọi cách để hạ uy phong của nam nhân, thật sự không có ác ý, nên mọi người ai nấy cũng để cho các nàng trêu chọc.
Lộc Đan Nhi nói: “Công phu giả đã thử, coi như Hạng Thiếu Long ngươi qua ải, giờ đây chúng ta hãy tỷ thí công phu thật”.
An Cốc Hề nói: “Còn gì nữa mà tỷ thí, các ngươi có thể thắng được Vương Tiễn chăng? Hạng huynh ít nhất cũng ngang tài ngang sức với Vương Tiễn, chút ít công phu của các người có thể làm gì được y, nào! Đan Nhi hãy hát một khúc ca cho An đại ca xem thử! Xem thử có tiến bộ gì chăng?”
Lộc Đan Nhi nhăn mặt nói: “Chúng tôi lúc nãy là muốn thử xem Hạng thống lĩnh có phải là hạng ngu ngốc như huynh hay không! Giờ đây mới là thật!”
An Cốc Hề giận lắm.
Hạng Thiếu Long cười: “Tỷ thí món gì cũng được, nhưng đề mục phải do ta ra, nếu không chịu thì thôi vậy”.
Lộc Đan Nhi duyên dáng nói: “Nói ra nghe thử”.
Doanh Doanh không còn dám coi thường Hạng Thiếu Long nữa kéo tay áo Đan Nhi.
Lộc Đan Nhi hạ giọng: “Đừng sợ y”.
Bọn An Cốc Hề cười ầm lên.
Hạng Thiếu Long bưng bình rượu uống hai hớp.
Rượu vào trong cổ, bất đồ nhớ đến Thiện Nhu, lòng đau nhói thở dài.
Xương Văn quân ghé sát tai gã hỏi: “Hạng huynh có tâm sự gì?”
Hạng Thiếu Long lắc đầu, gắng gượng lấy lại bình tĩnh quay về phía Đan Nhi nói: “Đầu tiên ta phải nói rõ, người của các nàng ra xuất chiến, bất luận là ai, đều là đại diện cho tất cả các nàng, nếu người đó thua tất cả các nàng đều thua, sau này không được ép buộc ta tỷ thí nữa”.
Các thiếu nữ ngồi lại với nhau, hạ giọng bàn bạc, rõ ràng không còn dám coi thường Hạng Thiếu Long nữa.
Hạng Thiếu Long đến chỗ ba người bạn nói: “Bắn người trước tiên hãy bắn ngựa, bắt giặc đầu tiên phải bắt vua, các người hãy xem đây!”
An Cốc Hề khen: “Hạng huynh thật giỏi, đã lấy lại uy phong cho nam nhân ở Hàm Dương chúng tôi”.
Bọn thiếu nữ lúc này đã định kế xong, Doanh Doanh đứng dậy ưỡn иgự¢, ngẩng đầu nói: “Nếu là động thủ quá chiêu, thì sẽ do bổn tiểu thư ứng phó, nhưng người chỉ được tìm cách đánh rơi kiếm trong tay của ta, không được chạm đến người ta, tránh khi đó làm cho ta bị thương thì người không thể gánh tội nổi đâu”.
Hạng Thiếu Long biết nàng vì muốn thắng trận mà không hề nói đến đạo lý, nên cũng không ngạc nhiên lắm nói: “Trước tiên chúng ta hãy vật chân đã!”
Các thiếu nữ đều trố mắt ra.
Doanh Doanh giận đến nỗi đỏ mặt lên nói: “Sao lại có hạng người lỗ mãng đến như thế!”
Bọn Xương Bình quân đều vỗ tay khen hay, An Cốc Hề rõ ràng hả dạ lắm, cười lớn nói: “Vật chân xong, Doanh muội e rằng phải ra khỏi nữ nhi đoàn, gả vào cho Hạng gia, bởi vì những chỗ không nên chạm đến cũng đã bị người khác chạm, Thiếu Long không cưới muội, e rằng không thể gánh được tội trạng”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy sự phóng khoáng trong lời nói của nam nữ nước Tần không khỏi có chút hối hận, nhưng cứ trêu đùa Doanh Doanh như thế, khiến cho nàng có ý với mình thì sau này càng đau đầu hơn.
Mặt khác cũng cảm thấy bồi hồi lắm, vì như đã quay về thế kỷ hai mươi mốt, những ngày rảnh rỗi gã thường rong chơi trêu ghẹo các thiếu nữ.
Lộc Đan Nhi lên tiếng: “Nếu là chinh chiến nơi sa trường, phải dùng đao kiếm liều ૮ɦếƭ, nhưng bây giờ là tỷ thí, chẳng lẽ mọi người lại vật chân nhau hay sao? Đương nhiên phải tỷ thí môn khác”.
Các thiếu nữ đều phụ họa, dĩ nhiên là giúp Doanh Doanh, ồn ào còn hơn vỡ chợ.
Hạng Thiếu Long cười lớn, thu hút sự chú ý của mọi người rồi ung dung nói: “Trên chiến trường không có gì là không dùng đến được, ví như muốn bắt được tù binh, đôi khi phải nhờ những thủ đoạn khác, chả lẽ bảo với đối phương, chỉ rõ là không được vật chân rồi mới ra tay hay sao?”
Các thiếu nữ đều buồn cười, nhất thời quên đi địch ta, khiến cho Lộc Đan Nhi giận dỗi giậm chân, tiếng cười mới chấm dứt, nhưng đột nhiên nàng bật cười khúc khích, quả thật là khó tránh được. Hạng Thiếu Long từng bước ép tới: “Hãy đem bàn ra cho ta, các người bảo những điều mà nam nhân có thể làm được, nữ nhân các người cũng có thể làm được, vậy thì đừng lần lữa nữa, nếu không sẽ khiến cho người ta cười hết cả răng”.
Doanh Doanh không nén cười được, liếc gã rồi nói: “Coi như ngươi lợi hại, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, chúng ta tạm thời thu binh, sau này sẽ cho người biết sự lợi hại của nữ nhi nước Tần, lui binh”.
Bốn người đều chưng hửng, trong chốc lát các thiếu nữ đã bỏ đi không còn một mống, nhưng ai nấy cũng hớn hở, rõ ràng rất hài lòng về Hạng Thiếu Long.
Bốn người say sưa cho đến canh hai thì tiệc mới tan.
Hạng Thiếu Long và An Cốc Hề cùng đi một đường, ra đến ngoài phố, Hạng Thiếu Long nghiêm giọng nói: “Có một chuyện mong An huynh giúp đỡ”.
An Cốc Hề lúc này đang cưỡi ngựa đi song song với Hạng Thiếu Long cười nói: “Ta và Hạng huynh vừa gặp đã như bạn, cứ gọi ta là Cốc Hề, hãy cứ nói ra!
Nếu có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp cho Thiếu Long”.
Hạng Thiếu Long thấy bọn thị vệ đi gần, nên hạ giọng nói: “Ta muốn Cốc Hề hãy đóng cửa quan ải. ở biên giới Đại Tần với nước Sở, nếu có người Tề nào đi ngang, hãy bắt lại giùm ta”.
An Cốc Hề hơi giật mình: “Thiếu Long muốn đối phó với Điền Đan sao?”
Chỉ với sự suy đoán nhanh nhạy này thì biết An Cốc Hề có thể ngồi lên chức thống lĩnh cấm vệ quân, không chỉ là do may mắn.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Chính là như thế, nhưng kẻ muốn thực sự đối phó là Lã Bất Vi. Bị quân và Lộc Công đều biết chuyện này, nhưng đây là chuyện bí mật hệ trọng, có cơ hội An huynh hãy cứ hỏi bọn họ”.
An Cốc Hề nói: “Cần gì phải như vậy, Thiếu Long chẳng lẽ hãm hại ta hay sao? Cứ giao chuyện này cho ta”.
Trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta có cách khiến cho hai quân Tề Sở đóng ở biên cương nước Sở lùi về hơn mười dặm, làm như thế có ích lợi gì chăng?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Cốc Hề sao làm được chuyện này?”
An Cốc Hề nói rất chắc chắn: “Biên giới của chúng ta và người Sở là nơi núi rừng chập chùng không có bóng người, không ai biết chính xác giới tuyến nằm ở đâu, đại khái chỉ dựa vào sông núi để làm giới tuyến. Chỉ cần ta gây một cuộc xung đột bất ngờ, sau đó tìm tướng lĩnh của Tề Sở đàm phán, mỗi bên đều lùi về phía sau. Vậy thì sau khi Điền Đan rời biên giới của chúng ta, vẫn phải đi một đoạn đường nữa mới có thể gặp quân mình, lúc ấy cho dù người Tề ở biên giới nước Sở có nhận được tin, áp sát đến biên giới, ta vẫn có thể mượn cớ chúng vi phạm hiệp ước, bao vây chúng lại hoặc đuổi đi, sẽ rất tiện cho Thiếu Long hành sự. Hừ! Đại Tần chúng ta há sợ kẻ nào?”
Hạng Thiếu Long cả mừng, đặt ra kế hoạch hành sự chi tiết với An Cốc Hề rồi mới chia tay.
Khi về trong phủ, Hạng Thiếu Long lại sinh ra cảm giác không thể phân biệt được thời đại này là mộng hay thực.
Lại nghĩ mình từ một tên lưu lạc đầu đường xó chợ, trở thành người hùng bên cạnh Tần Thủy Hoàng, lại đối đầu với kẻ quyền thế khuynh đảo nước Tần là Lã Bất Vi, giờ đây lại phải ứng phó với Điền Đan, một kẻ nổi danh từ ngàn xưa, lòng như mối tơ vò.
Vận mệnh như một bàn tay vô hình, dẫn dắt cho gã sáng tạo ra lịch sử nhờ lịch sử.
Nhưng trong sách sử không hề ghi tên Hạng Thiếu Long, tại sao? Kết cuộc của gã như thế nào? Gã không khỏi cảm thấy bối rối.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc