Tầm Tần ký - Hồi 135

Tác giả: Vô Danh


Đằng Dực nghe xong thì lặng người đi, một lúc lâu sau chưa lên tiếng được.
Khi đối mặt với Thiện Nhu, ai cũng đau đầu, nhưng khi nàng đã ra đi, không ai là không nhớ nàng.
Nàng đã gặp nạn khi tuổi vẫn còn xuân.
Thiện Nhu là một thiếu nữ có cá tính độc lập tự chủ kiên cường mà có dũng khí, chỉ cần nàng muốn làm việc gì đó thì nàng phải làm cho bằng được. Nàng quả là bậc nữ lưu hiếm có trong thời đại này.
Nàng đã hy sinh cho tâm nguyện của mình.
Hạng Thiếu Long hai tay ôm mặt, từng giọt nước mắt âm ấm cứ lặng lẽ trào ra, nhưng gã không sao khóc được thành tiếng.
Lúc ấy có tên thủ hạ vào bẩm báo bị Đằng Dực quát đuổi ra, lại căn dặn thiết vệ không cho bất cứ kẻ nào vào.
Đằng Dực đưa tay vỗ vai Hạng Thiếu Long, đau buồn nói: “Tam đệ hãy đoán thử Điền Đan có nói chuyện này cho Lã Bất Vi không, hoặc xin trực tiếp bẩm báo với Bị quân. Hai nước đánh nhau thì không chém sứ giả, người Tần cũng không thể ngồi nhìn Điền Đan bị kẻ khác ám sát”.
Hạng Thiếu Long buồn bã nói: “Không biết Thiện Nhu có phải đã linh thiêng hay không mà khi đệ nghĩ đến cảnh nàng tự sát, trong đầu đệ hiện đến rõ ràng cảnh ấy, trong khoảnh khắc đã nghĩ đến tất cả các vấn đề nên mới nói lời này”.
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Người Tần dù cho có phái binh hộ tống Điền Đan về, nhưng chỉ trong biên giới nước Tần, một khi đã ra biên giới nước Tần, đó chính là lúc tốt nhất để chúng ta ra tay. Vấn đề là chúng ta phải biết rõ thực lực của Điền Đan, y có quân tiếp ứng ở ngoài biên giới nước Tần hay không, chuyện này chỉ cần đệ tìm Long Dương quân thì lập tức sẽ biết rõ ngay”.
Trầm ngâm một lát rồi chép miệng: “Điền Đan có thể nói là đã tự cô lập mình, không tham gia lần hợp tung gần đây. Người Triệu cố nhiên sẽ hận y đến tận xương tủy, vì lần trước y có mưu đồ lật đổ Hiếu Thành vương, người Hàn vì có mối quan hệ mật thiết với Thái hậu nước Triệu nên sẽ không đối đãi tốt với y. Trong tình huống này, y chỉ còn cách đi ngang biên giới nước Ngụy hoặc nước Sở, biên giới nước Ngụy tương đối gần hơn nhưng không an toàn bằng Sở, nếu đệ tính không lầm, y sẽ rời khỏi đây cùng với Lý Viên, vậy thì mọi sự sắp đặt của chúng ta sẽ rất chính xác”.
Đằng Dực ngạc nhiên nói: “Nếu y ở trong biên giới nước Tần thì có người Tần bảo vệ, đến nước Sở thì có người Sở tiếp ứng, chúng ta đâu có cơ hội tốt nào để ra tay”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười lạnh lùng, nói: “Vì mối thâm thù của Thiện Nhu và nhị ca, đệ sẽ bất chấp thủ đoạn để đối phó tên ác nhân này, đầu tiên đệ phải tìm cách buộc Lý Viên rời khỏi Hàm Dương, Điền Đan chưa bàn bạc ổn thỏa với Lã Bất Vi cũng sẽ vội vàng đi theo”.
Đằng Dực nhíu mày nói: “Trước tiên khoan hãy nói đệ có cách gì để buộc Lý Viên bỏ đi, đệ làm sao biết được Lã Bất Vi và Điền Đan vẫn chưa bàn bạc ổn thỏa?”
Hạng Thiếu Long nói: “Đây chỉ là trực giác. Một là vì trong buổi tiệc tối đêm qua hai kẻ này không ngừng rỉ tai cho nhau, lại thêm bởi vì y muốn dùng Thiện Nhu để uy hiếp đệ làm việc cho y, những chuyện này cho thấy y vẫn chưa bàn bạc ổn thỏa. Giờ đây nghĩ nhiều cũng vô ích, chúng ta hãy chia nhau ra hành sự, nhị ca hãy phụ trách điều tra bên cạnh Điền Đan có bao nhiêu người, đệ sẽ đến tìm Long Dương quân và Thái tử Đan, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ”.
Đằng Dực ngạc nhiên nói: “Thái tử Đan?”
Hạng Thiếu Long nói: “Trong thành Hàm Dương, không ai quan tâm đến sự sống ૮ɦếƭ của Điền Đan hơn y, không tìm y thì tìm ai đây?”
Rồi nhẹ nhàng nói: “Sai người báo với Chi Chi, hôm nay đệ thật không thể tranh thủ được thời gian”.
Nói đến đây, gã quyết định mãi mãi không nói chuyện Thiện Nhu bị hại cho Triệu Chi.
Long Dương quân thấy Hạng Thiếu Long đến tìm thì vui mừng ra mặt. Đưa gã vào đông hiên của hành phủ, nghe xong chuyện ấy thì lấy làm buồn cho gã, an ủi vài câu, biết chuyện này không thể bù đắp được, đi thẳng vào chuyện chính, nói: “Nước Tề gần đây xảy ra dịch mã ôn, ta thấy y chỉ muốn Hạng huynh tặng cho y một hai ngàn thớt chiến mã, để giải quyết mối nguy trước mặt! Đương nhiên y có lẽ cũng sẽ buộc Hạng huynh làm những chuyện tổn hại đến Lã Bất Vi, y càng đố kỵ Lã Bất Vi hơn cả người Tần. Chỉ cần thấy Lã Bất Vi nhậm chức không quá ba năm mà đã giành cho người Tần ba quận huyện đầy chiến lược, thì có thể biết được sự lợi hại của Lã Bất Vi, nếu nước Tần trở thành thiên hạ của Lã gia, chẳng có ai có được kết cuộc tốt”.
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói:“Quân thượng phải chăng phản đối tại hạ giết Điền Đan?”
Long Dương quân lắc đầu nói: “Không những không phản đối mà còn vui mừng vô cùng. Hạng huynh đoán đúng, Điền Đan muốn mượn đường nước Sở về Tề. Có một đội quân một vạn người, do tâm phúc của y là Điền Vinh suất lĩnh, giờ đây đang đợi y ở đó. Hạng huynh phải ra tay trước khi bọn chúng gặp nhau. Ngoài nước Tần, sự uy hiếp lớn nhất của chúng tôi là người Tề, nếu có thể trừ đi Điền Đan, người Tam Tấn sẽ vỗ tay mà mừng. Lần trước chỉ có y không gia nhập hợp tung, nên đã khiến cho lòng người căm phẫn. Y rõ ràng muốn ngồi nhìn mà thủ lợi”.
Rồi chép miệng nói: “Chỉ tiếc là binh lực của chúng tôi giờ đây đang tập trung phòng thủ ở biên giới Ngụy Tần, quả thật rất khó điều động người để giúp đỡ cho Hạng huynh, Đại vương cũng chưa chắc sẽ chấp nhận. Nhưng ta có thể phái người thăm dò hư thực của quân Tề và người Sở ở biên giới nước Sở, đảm bảo sẽ chính xác ổn thỏa”.
Hạng Thiếu Long cảm kích nói: “Điều này quả thật rất có ích cho tại hạ. Tại hạ đảm bảo có thể dựa vào sức mình để dồn y vào chỗ ૮ɦếƭ, không biết Điền Đan lần này có bao nhiêu người đi cùng?”
Long Dương quân nói: “Trong thành có khoảng ba trăm người, ngoài thành có một nhánh kỵ binh nước Tề đang đóng, nhân số khoảng một nghìn người, đều là quân tinh nhuệ, lại thêm người của Lý Viên, tổng cộng có hơn ba ngàn người. Hạng huynh vạn lần đừng khinh địch, nhất là huynh chỉ có thể ra tay khi bọn chúng đã rời khỏi biên giới nước Tần, nếu mọi chuyện không xong sẽ bị Điền Đan cắn ngược trở lại”.
Hạng Tiếu Long nói: “Tại hạ đương nhiên biết sự lợi hại của Điền Đan, nhưng tại hạ cũng có một vài bản sự mà y nằm mơ cũng không ngờ được”.
Long Dương quân làm sao biết gã đang nói đến chiến thuật và kỹ thuật của thế kỷ hai mươi mốt. Tưởng rằng gã có đủ thực lực, thuận miệng nói: “Hạng huynh giờ đây là Đô kỵ thống lĩnh, làm sao có thể tùy tiện rời khỏi Hàm Dương trong một tháng?”
Chuyện này quả là khó giải thích, chả lẽ lại nói rằng mình và Bị quân có mối quan hệ đặc biệt. Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Tại hạ sẽ có cách”.
Thương lượng xong phương pháp liên lạc, Hạng Thiếu Long cáo từ, để con Tật Phong và bọn thiết vệ ở lại chỗ của Long Dương quân, đi bộ đến hành phủ của Thái tử Đan, báo tên cho lính giữ cửa, không bao lâu sau, Thái tử Đan cùng mấy tên tùy tùng thân hành ra đón.
Hạng Thiếu Long tạm thời gác lại mối ân oán Từ Dy Tắc hai lần đột kích mình, thì lễ: “Xin chào Thái tử, xin thứ tội Hạng Thiếu Long đến chào hỏi muộn”.
Nhìn thấy Thái tử Đan, Hạng Thiếu Long bất đồ nghĩ đến chuyện Kinh Kha.
Nếu không có chuyện Kinh Kha hành thích Tần Vương, e rằng Hạng Thiếu Long cũng không biết được Thái tử Đan là một nhân vật có tiếng tăm.
Thái tử Đan hân hoan thi lễ: “Hạng tướng quân là nhân vật vang danh thiên hạ. Yên Đan đã sớm có lòng muốn gặp, chỉ hiềm vì tướng quân vừa mới nhậm chức, sự vụ bận rộn, nên mới định sau lễ Điền Liệp thì đến nhà chào hỏi, giờ đây tướng quân đã đến, Yên Đan thật rất vinh hạnh”.
Nói xong chạy lên nắm tay gã, hạ giọng nói: “Nói thật lòng, Yên Đan đối với chuyện Kỷ tài nữ hoa về Hạng phủ, thực sự rất đố kỵ”.
Nói xong thì cười lớn.
Hạng Thiếu Long cũng cười lớn theo y, trong lòng cũng hiểu được đôi chút vì sao Kinh Kha cam chịu bán mạng cho y, nhân vật có thể để tiếng lại ngàn sau này quả thật chẳng phải là người đơn giản, Thái tử Đan giới thiệu cho gã những người bên cạnh mình. Trong đó có ấn tượng đặc biệt nhất là ba người.
Người thứ nhất là đại phu Lãnh Đình, kẻ này tuổi trông khoảng bốn mươi, tướng mạo thanh mảnh, đôi mắt sáng đầy trí tuệ, người cao lêu nghêu, chỉ thấp hơn Hạng Thiếu Long đôi chút, chân tay đặc biệt dài, động tác rất nhẹ nhàng, có lẽ là nhân vật văn võ song toàn.
Tiếp theo là đại tướng Từ Dy Tắc, chỉ nghe tên là biết y là huynh đệ của Từ Dy Loan, tuổi khoảng ba mươi, thân hình ngũ đoản, trông vạm vỡ, có lẽ là người rất thích đánh nhau, lại thêm khí độ của y trầm ổn, khiến cho người ta không dám có lòng khinh thị y.
Một kẻ khác là Vưu Chi, lớn hơn Thái tử Yên Đan khoảng hai ba tuổi, miệng nở nụ cười rất thân thiết, đem đến cho người ta ấn tượng rất tốt. Nhưng Hạng Thiếu Long có thể thấy được y chính là quân sư của Thái tử Đan.
Sau mấy lời khách khí, Thái tử Đan đưa gã vào đại sảnh.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, hai mỹ nữ nước Yên dâng trà thơm lên.
Ngồi cùng với Yên Đan, ngoài ba nhân vật lúc này còn có hai tướng quân có lẽ là người trong hoàng tộc nước Yên, tên gọi là Yên Sấm và Yên Quân, bọn người hầu hạ đều được đuổi ra ngoài.
Hạng Thiếu Long nhấp ngụm trà nóng xong, đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu tướng có mấy lời muốn nói cùng Thái tử”.
Thái tử Đan hơi ngạc nhiên, phất tay cho hai mỹ nữ ấy lui xuống rồi chân thành nói: “Đây đều là những người Yên Đan tuyệt đối tin tưởng, Hạng tướng quân xin hãy yên tâm”.
Hạng Thiếu Long thầm khen Thái tử Đan dùng người mà không nghi ngờ. Nói tỉnh như không: “Tại hạ muốn *** Điền Đan”.
Bọn Thái tử Yên Đan đều ngạc nhiên giật mình, trố mắt ra. Chỉ có Vưu Chi vẫn giữ thái độ ung dung.
Hạng Thiếu Long nhìn thẳng vào Thái tử Đan, quan sát phản ứng của y.
Thái tử Đan lóe lên tia mắt sắc bén, nhìn Hạng Thiếu Long, nói mà vẫn chưa hết lo sợ: “Tướng quân cớ gì cho ta biết chuyện này?”
Hạng Thiếu Long nhìn lướt qua tất cả mọi người, chậm rãi nói: “Trước khi giải thích, xin hãy để Hạng Thiếu Long này tính sổ chuyện Thái tử đã hai lần phái Từ Dy Tắc đột kích tiểu tướng, rồi mới có thể chân thành hợp tác, không cần phải giấu diếm nhau nữa”.
Câu nói này càng bất ngờ hơn, cả Vưu Chi, kẻ bình tĩnh nhất trong sáu người vẫn không khỏi lộ vẻ kinh hãi, còn những người khác thì không cần phải nói nữa.
Đến lúc này bọn Thái tử Đan đương nhiên biết Đổng Khuông và Hạng Thiếu Long là một người, cả hai bên đều bao trùm một không khí kỳ dị.
Một lát sau, Yên Đan thở dài, đứng dậy nói: “Hạng huynh xin đừng trách Yên Đan, vì tệ quốc Yên Đan phải làm rất nhiều chuyện không hợp với lòng mình”.
Hạng Thiếu Long vội vàng đứng dậy trả lễ, lòng mừng rỡ vì đã chọn không sai người.
Nếu Thái tử Đan một mực phủ nhận, gã sau này không cần để ý đến kẻ này nữa.
Hai người ngồi xuống, không khí đã trở nên khác hẳn.
Lãnh Đình trong mắt lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói: “Đến lúc này tại hạ mới hiểu vì sao tướng quân có thể tung hoành ở hai nước Triệu Ngụy, giờ đây còn đối đầu với Lã Bất Vi ở nước Tần nữa”.
Vưu Chi bình thản nói: “Hạng tướng quân có biết rằng giết Điền Đan quả thật là chuyện khó hơn cả lên trời, vả lại tướng quân là tướng nước Tần, tướng quân không e ngại gì hay sao?”
Hạng Thiếu Long biết y đang dò xét mình, nếu gã chỉ muốn mượn sức của người Yên để trừ khử Điền Đan còn mình thì nấp ở sau lưng, đương nhiên sẽ khiến cho sáu người này chẳng coi gã ra gì nữa.
Nói cho cùng đây vẫn là một cuộc giao dịch, cuộc giao dịch này có thành công hay không thì liên quan đến lợi ích thu được lớn hay nhỏ.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Giờ đây Lý Viên và Điền Đan cấu kết với nhau, Lý Viên thông qua muội tử của mình là Lý Yên Yên, Lý Yên Yên đã sinh được Thái tử, nếu Hiếu Liệt vương chầu trời, thì Lý Viên sẽ được thế hơn, sẽ mượn sức của người Tề mà đối phó với Xuân Thân quân ở nước Sở, Điền Đan sẽ mượn sức của Lý Viên để đối phó với Tam Tấn, giúp y mở rộng thế lực đến các lân bang. Cho nên muốn đối phó Điền Đan, thì phải tính luôn cả phần Lý Viên trong đó. Còn trong giới quân sự nước Tần, trừ Lã Bất Vi ra, ta đã có diệu kế để đối phó với những kẻ khác. Xin các vị hãy cứ yên tâm”.
Thái tử Đan hít một hơi dài, nói: “Giờ đây Yên Đan mới có thể biết được sự lợi hại của Hạng huynh, ta không cần nói nhiều lời nữa, xin hỏi Hạng huynh có cách gì để giải quyết chuyện người Sở. Phải biết rằng Điền Đan nếu đi cùng Lý Viên, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, đến biên giới nước Sở thì lại có đại quân của hai quân tiếp ứng, có thể nói không có kẽ hở nào để tấn công được, chúng ta dù có tính trước e rằng khó đạt đến mục đích”.
Hạng Thiếu Long nở một nụ cười bí hiểm, ung dung nói: “Chuyện Lý Viên hãy cứ giao cho tiểu tướng, tiểu tướng sẽ có cách khiến cho y bỏ Tần về Sở trước khi lễ Điền Liệp, phá thế liên quân giữa hai người này, Lý Viên là kẻ ích kỷ bẩm sinh, khi không tự lo nổi cho mình, đâu còn thời gian mà để ý đến kẻ hợp tác với mình nữa”.
Mọi người nghe mà đổ mồ hôi hột.
Từ Dy Tắc nén không được nói: “Hạng tướng quân có diệu kế gì?”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Xin thứ cho tại hạ không thể nói được, nhưng trong vòng hai ngày nữa các vị sẽ biết chuyện này, nếu tại hạ ngay cả chuyện nhỏ này mà làm không xong cũng không còn mặt mũi nào mà gặp các vị nữa”.
Thái tử Đan quả quyết nói: “Tốt! Không hổ danh là Hạng Thiếu Long, nếu Lý Viên quả nhiên quay về Sở trước lễ Điền Liệp, chúng tôi sẽ hợp tác khiến cho tên cẩu tặc Điền Đan sẽ không quay về được biên giới nước Tề”.
Hạng Thiếu Long đã sớm biết trước được kết quả này.
Yên Tề sát cạnh nhau, trước nay như lửa với nước, đôi bên luôn muốn ςướק đất của đối phương, lại thêm người Yên đã từng vào ςướק ở nước Tề, bị Điền Đan đánh phá nên đã thất bại, từ đó hận Điền Đan đến tận xương tủy, nếu có cơ hội trừ đi Điền Đan, nào chịu bỏ qua.
Đối với bọn họ mà nói, kẻ đáng ngại nhất là Lý Viên.
Nếu *** Lý Viên có nghĩa là đồng thời đắc tội với hai nước Tề Sở mà hai nước này lớn mạnh hơn người Yên gấp mấy lần, đây không phải là chuyện chơi.
Giờ đây nếu không cần phải lo ngại về người Sở, khi xong chuyện thì đổ hết trách nhiệm cho Hạng Thiếu Long, chuyện này dại gì mà không làm.
Hạng Thiếu Long bắt tay thề ước với Thái tử Đan xong thì vội vàng đi tìm Lộc Công để tiến hành bước tiếp theo.
Từ khi đi sứ quay về, đây là chuyện mà gã tích cực nhất.
Đến lúc này gã mới hiểu rõ mình yêu Thiện Nhu sâu sắc đến mức nào.
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Tiểu tướng muốn giết Điền Đan”.
Lộc Công giật mình, kinh hãi kêu lên: “Ngươi nói gì?”
Đây là lần thứ năm trong ngày hôm nay mà Hạng Thiếu Long nói muốn giết Điền Đan.
Lần đầu tiên là nói với Điền Đan, tiếp theo là Đằng Dực, Long Dương quân, Thái tử Đan, giờ đây là với Lộc Công.
Cả gan giết một nhân vật danh lừng thiên hạ như Điền Đan, quả là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Hạng Thiếu Long nói bằng giọng tràn đầy lòng tin và sức thuyết phục: “Đây chính là thủ đoạn duy nhất để tránh cho triều đình nước Tần trở thành thiên hạ của nhà họ Lã”.
Lộc Công nói với vẻ thắc mắc: “Chuyện này thì có quan hệ gì đến Điền Đan?”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Lần hợp tung gần đây của các nước đánh Đại Tần chúng ta, tại sao chỉ thiếu có nước Tề?”
Lộc Công lộ ra vẻ nghĩ ngợi, lát sau mới nói: “Thiếu Long phải chăng ý muốn nói Lã Bất Vi và Điền Đan cấu kết với nhau?”
Hạng Thiếu Long quả quyết: “Trước đây Lã Bất Vi sợ nhất là không có quân công. Nhưng giờ đây đã giành được ba quận ở phía Đông, công lao trùm đời, bước chân đã vững, lại đã được bài học của liên quân năm nước cho nên chuyện quan trọng trước mắt không phải là đánh sang các nước phía Đông mà củng cố thế lực ở Đại Tần chúng ta, chuyện Trịnh Quốc đào kênh chính là bước thứ nhất trong mục tiêu của y”.
Lộc Công nghe xong thì biến sắc.
Mấy ngày hôm nay y đã nhiều lần than phiền Lã Bất Vi vì chuyện đào kênh mà làm tổn hao nhân lực tài vật, cản trở đại nghiệp thống nhất.
Hạng Thiếu Long biết y đã động lòng, uốn ba tấc lưỡi nói thêm: “Cho nên giờ đây Lã Bất Vi liên kết với Tề Sở, cô lập Tam Tấn và người Yên, mục đích là làm yên bên ngoài để chuyên tâm xây dựng thế lực của mình ở trong nước, nếu như thành công, lúc đó Đại Tần chúng ta sẽ lọt vào tay kẻ khác nước khác họ”.
Những lời này càng khiến cho Lộc Công, kẻ chỉ biết đến Đại Tần này, chấn động thêm.
Lộc Công trầm ngâm, một lát sau mới ngẩng đầu, hai mắt quắc lên, nhìn Hạng Thiếu Long nói: “Trước khi nói chuyện này, ta muốn Thiếu Long nhà ngươi hãy giải thích cho ta biết cớ gì ngươi cầm chắc rằng Bị quân không phải là dã chủng của Lã Bất Vi”.
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng thầm, biết được Lộc Công đã bị mình lay động, cho nên lúc này mới làm rõ vấn đề này, rồi mới quyết định có tiếp tục nói hay không.
Hạng Thiếu Long nhìn thẳng vào y, nói: “Đạo lý này rất đơn giản, bởi vì tiểu tướng cũng đã từng nghi ngờ về chuyện này, nên trước khi tâm phúc của Lã Bất Vi là Tiêu Nguyệt Đàm lâm chung đã hỏi chuyện này, y đã thề rằng Bị quân quả đúng là cốt nhục của tiên vương, trong những ngày tháng hoài thai, Cơ hậu chỉ hầu hạ một mình tiên vương mà thôi”.
Lộc Công nhíu mày nói: “Ta cũng biết Tiêu Nguyệt Đàm, y là một trong những kẻ biết được sự việc, chỉ vì y là tâm phúc của Lã Bất Vi, nên ૮ɦếƭ cũng giấu đi sự thật cho Lã Bất Vi nên chuyện này không lấy gì là lạ”.
Hạng Thiếu Long hai mắt đỏ lên, rầu rĩ nói: “Trước khi qua đời, Tiêu Nguyệt Đàm không những không còn là tâm phúc của Lã Bất Vi nữa mà còn hận y đến tận xương tủy, bởi vì người hại ૮ɦếƭ y chính là Lã Bất Vi”.
Lộc Công bớt đi sự kinh hãi, đưa tay ra nắm lấy vai Hạng Thiếu Long, hỏi với giọng gấp gáp: “Chuyện này ngươi có nhân chứng, vật chứng không?”
Hạng Thiếu Long buồn bã lắc đầu, Lộc Công buông gã ra, tiu nghỉu nói: “Bọn chúng ta đã từng điều tra chuyện này, nhưng vì những kẻ còn sống thì không hề biết gì về chuyện này, Khuất Đấu Kỳ và người của y lại không biết tung tích ở đâu, cho nên khi nghi ngờ trùng trùng mà bọn chúng ta không làm gì được Lã Bất Vi.
Chỉ thấy sau khi ngươi quay về thì lập tức lui ẩn ở mục trường, nên cảm thấy không ổn mà thôi”.
Y thở dài rồi tiếp tục nói: “Ta tin tưởng lời của Thiếu Long xem ra không cần phải nhỏ máu nhận thân nữa”.
Hạng Thiếu Long kiên quyết lắc đầu nói: “Không! Chuyện này phải tiến hành theo kế hoạch, chỉ có như thế mới có thể khẳng định Bị quân là cốt nhục của tiên vương”.
Lộc Công nhìn gã đăm đăm, nói: “Ta rất thích thái độ này của Thiếu Long.
Đêm qua Đỗ Bích đến tìm ta, bảo rằng trước khi tiên vương lâm chung, ngươi đã rỉ tai ngài một câu gì đó, tiên vương liền nhắm mắt, lúc ấy Thiếu Long đã nói câu gì?”
Hạng Thiếu Long trong lòng biết rõ Đỗ Bích biết rõ chuyện này là ở chỗ Tú Lệ phu nhân, không do dự mà đáp rằng: “Tiểu tướng bảo với tiên vương rằng, nếu ngài bị kẻ khác hại ૮ɦếƭ, tiểu tướng dù cho dầu sôi lửa bỏng cũng phải báo thù cho ngài”.
Lời này vốn chẳng phải như vậy, nhưng Hạng Thiếu Long cố ý vòng vèo, tránh nhắc tên Lã Bất Vi nên bảo rằng giả sử.
Lộc Công dứng phắt dậy, quắc mắt lên giậm chân ngửa mặt lên trời, lúc nhìn xuống, quát lớn: “Thiếu Long! Ngươi muốn Lộc Công ta giúp ngươi thế nào?”
Hạng Thiếu Long vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Lã Bất Vi giờ đây quyền thế đã tăng, vì tránh nội loạn, đầu tiên phải phá âm mưu cấu kết với người ngoài của y, nếu *** Điền Đan, không những có lợi cho đại nghiệp thống nhất thiên hạ của Đại Tần chúng ta, mà còn có thể ép Lã Bất Vi bận rộn với những mối lo bên ngoài, bảo vệ cho ba quận ở phía Đông, lúc ấy chúng ta sẽ từng bước trừ đi thế lực của y ở trong nước”.
Lộc Công kéo tay Hạng Thiếu Long ra ngoài hậu viên, nghiến răng nói: “Sao chúng ta không dùng đại quân, trực tiếp tấn công vào sào huyệt của Lã Bất Vi, giết y không còn manh giáp? Chỉ cần Bị quân gật đầu, ta sẽ dễ dàng làm được chuyện này”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Ngàn vạn lần không thể, giờ đây Lã Bất Vi rất được lòng người, nếu để lộ ra phong thanh, bị y ra tay trước, thì chuyện lớn không xong, nói không chừng cả Bị quân lẫn Thái hậu cũng đều bị hại. Thứ đến dù cho có thành công, hai bọn người Thành Kiều và Cao Lăng quân sẽ lập tức thừa cơ mà đoạt lấy vương vị, nếu nước Tần rơi vào cảnh này, sáu nước ở phía Đông nam sẽ quạt gió thêm vào lửa, Đại Tần nói không chừng sẽ tan rã, chuyện ba nhà chia nước Tấn chính là vết xe đổ”.
Lộc Công biến sắc, yếu ớt dựa vào vai Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Nói đi? Muốn ta giúp đỡ thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long mừng rỡ trong lòng, biết Lộc Công đã gật đầu, Điền Đan chí ít đã có nửa mạng lọt vào tay mình.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc