Tầm Tần ký - Hồi 127

Tác giả: Vô Danh


Lã Bất Vi người mặc quan phục, thần thái bay bổng, nghênh ngang bước vào điện Từ Hòa của Chu Cơ, Hạng Thiếu Long vội vàng đứng dậy thi lễ.
Lã Bất Vi càng oai vệ hơn trước, đôi mắt hấp háy nhìn Hạng Thiếu Long từ trên xuống dưới rồi mỉm cười gật đầu, vui vẻ nói: “Thật vui mừng có thể gặp lại Thiếu Long”.
Tuy chỉ là một câu nói bình thường, nhưng trong đó có hàm chứa nhiều ý lắm, thứ nhất thầm trách Hạng Thiếu Long không từ mà biệt, không để mắt đến triều đình, đồng thời ngầm ám chỉ y vẫn có thể thoát ૮ɦếƭ!
Rồi Lã Bất Vi thi lễ với Chu Cơ, nhưng không quỳ xuống, rõ ràng là ỷ vào mối quan hệ đặc biệt với Chu Cơ, mà không coi mình là bầy tôi.
Lã Bất Vi ngồi đối diện với Hạng Thiếu Long cười nói: “Giờ đây Đại Tần ta đang là lúc khó khăn, những hạng vô liêm sỉ ngu ngốc đang có ý đồ không tốt. Thiếu Long nếu không có chuyện gì gấp gáp thì hãy cứ ở lại Hàm Dương, ta còn có việc cần dùng đến ngươi”.
Hạng Thiếu Long gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đồng thời cũng thầm khen Lã Bất Vi quả là thủ đoạn, biết lợi dụng những nguy cơ này để làm áp lực, khiến cho mẹ con Chu Cơ đành phải dựa vào y.
Lã Bất Vi quay sang Chu Cơ nói: “Thái hậu và Thiếu Long đang bàn chuyện gì mà cao hứng đến thế?”
Chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng cũng đã thể hiện hết thái độ ngang ngược của Lã Bất Vi. Nếu luận về tôn ti trên dưới, nào đến lượt một Tả thừa tướng như y quản chuyện Thái hậu.
Chu Cơ ngược lại không hề tỏ vẻ bực bội, bình thản nói: “Chỉ là hỏi tình hình gần đây của Thiếu Long mà thôi”.
Lã Bất Vi trong mắt lộ một tia giận dữ, lạnh lùng nói: “Thiếu Long hãy lùi đi một lát, ta và Thái hậu có chuyện cần phải bàn bạc”.
Hạng Thiếu Long cũng thầm bực trong lòng, như thế rõ ràng là y muốn hạ uy phong của mình, ngầm bảo mình không có tư cách mật nghị cùng y và Chu Cơ.
Khi định lùi xuống thì Chu Cơ lên tiếng: “Thiếu Long không cần đi, Lã tướng sao lại có thể coi Thiếu Long là người ngoài?”
Lã Bất Vi ngẩn ra một chút rồi nở nụ cười: “Hạ thần nào xem Thiếu Long là người ngoài, chỉ là gần đây y không để tâm đến việc triều chính, chỉ sợ phiền lòng y mà thôi!”
Chu Cơ nói với vẻ tỉnh như không: “Lã tướng cả một chút nhẫn nại mà cũng không có, rốt cuộc là có chuyện hệ trọng gì?”
Lúc này Lã Bất Vi và Hạng Thiếu Long đều biết Chu Cơ đã nổi giận, vả lại, lại đứng về phía Hạng Thiếu Long.
Lã Bất Vi rất khôn khéo, cười giả lả nói: “Xin Thái hậu đừng trách, lần này lão thần bái kiến Thái hậu là để tiến cử một người thích hợp nhất, đảm nhiệm chức vị Đô kỵ thống lĩnh phụ trách an toàn cho hoàng thành”.
Đô kỵ thống lĩnh là người gần với hoàng thất nhất, là cấm vệ thống lĩnh An Cốc Hề.
Việc phòng vệ thành Hàm Dương chủ yếu là do ba bộ phận nắm giữ, đó là cấm vệ canh giữ hoàng cung, và hai quân đô kỵ đô vệ canh giữ hoàng thành, đô kỵ là kỵ binh, đô vệ là bộ binh.
Đô kỵ thống lĩnh và đô vệ thống lĩnh hợp lại thì ngang ngửa với chức thành thủ mà Hạng Thiếu Long đảm đương lúc ở Hàm Đan, nhưng chẳng qua bộ binh và kỵ binh được chia ra.
Bộ binh có ba vạn người, nhiều gấp ba lần kỵ binh, nhưng luận về vinh dự và địa vị phụ trách thống lĩnh đô kỵ của kỵ binh hơn hẳn tướng quân thống lĩnh bộ binh.
Chu Cơ lạnh nhạt nói: “Lã tướng không cần đề bạt người khác nữa, ta đã quyết định do Thiếu Long nắm chức Đô kỵ thống lĩnh, ngoài y ra, không ai có thể khiến cho ta yên tâm”.
Lã Bất Vi không ngờ Chu Cơ, kẻ trước nay vẫn nghe lời y, mà trong chuyện này lại đi ngược lại với ý của y như vậy, hoàn toàn không hề có chỗ nào thương lượng được, mặt hơi biến sắc, ngạc nhiên quay sang Hạng Thiếu Long: “Thiếu Long đã thay đổi chủ ý rồi sao?”
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết rõ lòng dạ Chu Cơ. Nàng cũng là người cực kỳ lợi hại nên càng không muốn mãi mãi chịu sự ảnh hưởng của Lã Bất Vi, giờ đây Hạng Thiếu Long được lòng của phía quân sự, có y làm Đô kỵ thống lĩnh, không những có thể chống lại Lã Bất Vi mà còn khiến cho y phải e ngại, không dám không còn coi mẹ con nàng ra gì, đồng thời thông qua Hạng Thiếu Long để lôi kéo phía quân sự, dần dần thoát ra khỏi bàn tay của Lã Bất Vi.
Hạng Thiếu Long biết Lã Bất Vi bề ngoài tuy có vẻ quan tâm, nhưng thật ta là ngầm ép gã không nhận nhiệm vụ này, vậy thì y có thể danh chính ngôn thuận tiến cử người của y.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Cũng như lời Lã tướng nói, giờ đây Đại Tần của chúng ta đang là lúc khó khăn, Thiếu Long chỉ đành gác chuyện cá nhân sang một bên, miễn cưỡng nhận nhiệm vụ gian khó này”.
Lã Bất Vi trong mắt thoáng qua tia giận dữ, nhưng mặt thì mỉm cười, cười khà khà nói: “Vậy thì còn gì bằng nữa, chả trách nào Thái hậu coi trọng ngươi như vậy, ngàn vạn lần đừng để Thái hậu thất vọng đó!”
Chu Cơ bình thản nói: “Lã tướng có chuyện gì gấp gáp nữa chăng?”
Lã Bất Vi trong lòng tuy giận lắm, nhưng nào dám gây với Chu Cơ, cũng biết lời lúc nãy của mình có hơi quá đáng cười giả lả nói: “Thừa tướng nước Tề là Điền Đan, quốc cửu nước Sở là Lý Viên, tướng quân nước Triệu là Bàng Noãn đều đã đến Hàm Dương tối đêm qua, mong được thỉnh an Thái hậu”.
Chu Cơ lạnh lùng nói: “Vị vong nhân hiếu phục đang mặc trên mình, có gì hay mà gặp, tất cả hãy để tiên vương nhập thổ rồi hãy nói”.
Lã Bất Vi lần đầu tiên thấy Chu Cơ dùng thái độ này để đối đãi với y, trong lòng biết rõ toàn là vì Hạng Thiếu Long. Y là kẻ có lòng dạ sâu xa, không hề biểu lộ ra mặt, trả lời vài ba câu rồi cáo từ lui ra.
Không khí trong điện Từ Hòa trở nên trầm mặc, phải một lát lâu sau, Chu Cơ mới thở dài: “Ta đã ra lệnh cho những kẻ thấy khanh và Đại vương nói chuyện không được truyền chuyện này ra ngoài, nếu kẻ nào vi phạm, sẽ chém đầu, Bất Vi hình như cũng chưa biết chuyện này”.
Hạng Thiếu Long cảm kích nói: “Đa tạ Thái hậu!”
Chu Cơ buồn rầu nói: “Thiếu Long! Ta rất mệt, giờ đây phải làm thế nào đây? Tại sao không thể nào vui lên được”.
Hạng Thiếu Long biết nàng đang dùng một cách khác để ép mình an ủi nàng, chép miệng nói: “Thái hậu hãy bình tĩnh lại, Bị quân còn cần Thái hậu chỉ dẫn và chăm sóc”.
Trong tình huống này gã không thể nào nhắc đến chuyện Lao Ái.
Đầu tiên là gã rất khó giải thích vì sao biết trước Lao Ái sẽ quyến rũ nàng, điều đáng ngại hơn là Chu Cơ sẽ buộc gã thay thế cho Lao Ái trong tương lai, gã càng cảm thấy lo lắng. Nhưng cũng biết rằng lịch sử không thể thay đổi được.
Chu Cơ trầm mặc một lúc, thỏ thẻ nói: “Khanh phải cẩn thận tên Bàng Noãn của nước Triệu kia, y là người do một tay Hàn Tinh đề bạt, là một kẻ ngang ngược nổi tiếng, miệng như bôi mỡ, giờ đây đã là thành thủ của Hàm Đan, là một tướng lãnh nổi tiếng nhất của nước Triệu hiện nay, ngoài Lý Mục, Liêm Pha, y lần này đến Tần, chỉ là để muốn thám thính hư thực của chúng ta! Ta không biết Bất Vi có ý gì mà đột nhiên kêu huynh gọi đệ với người của sáu nước, hình như làm ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì”.
Hạng Thiếu Long thì ngược lại không để tên Bàng Noãn này vào trong mắt, nếu chẳng phải Quách Khai và Chu Cơ có mối quan hệ trước đây, không tiện đến thì đâu đến được gã này. Lúc bấy giờ cả hai đều không biết nói gì nữa. Sau khi nói bâng quơ mấy câu nữa, Hạng Thiếu Long cáo từ, Chu Cơ tuy không muốn, nhưng sợ kẻ khác có lời đàm tiếu nên chỉ đành để gã ra đi.
Vừa mới bước ra khỏi cung Thái hậu, An Cốc Hề chạy đến nói: “Bị quân muốn gặp Thái phó”.
Hạng Thiếu Long cùng y đến cung Thái tử.
An Cốc Hề hạ giọng nói: “Thái phó gặp Bị quân xong, có thể đến phủ tướng quân Lộc Công một chuyến chăng?”
Hạng Thiếu Long trong lòng hiểu rõ, gật đầu.
An Cốc Hề không nói gì nữa, đưa gã đến thư hiên của cung Thái tử rồi mới đi.
Tiểu Bàn ngồi trong thư hiên mà mặt mũi đăm chiêu, miễn lễ quân thần cho gã rồi bảo Hạng Thiếu Long ngồi xuống, gầm gừ: “Thái phó! Ta muốn Gi*t ૮ɦếƭ Lã Bất Vi”.
Hạng Thiếu Long cả kinh, lạc giọng kêu lên: “Cái gì?”
Tiểu Bàn hạ giọng nói: “Kẻ này tính tình bạo ngược, không nhớ đến ân tình của phụ vương, thâm độc hơn cả loài lang sói, lại ỷ mình là khai quốc công thần, ngầm xem ta là con trai của y, kẻ này một ngày không trừ đi, ta đừng hòng nắm được quân quyền”.
Hạng Thiếu Long vốn có ý liên kết với những người như Tiểu Bàn, Lý Tư và Vương Tiễn để đấu với Lã Bất Vi một trận. Không ngờ ý nghĩ của Tiểu Bàn lại đi xa hơn gã, nên cũng khiến cho gã do dự một lát, trầm ngâm nói: “Chuyện này Bị quân đã bàn với Thái hậu chưa?”
Tiểu Bàn nói: “Thái hậu trước nay vẫn không quên được tình với Lã Bất Vi, bàn với Thái hậu chỉ khiến cho bà ta mắng cho một trận. Thái phó này! Dựa vào kiếm thuật tuyệt thế và cơ trí của Thái phó, muốn Gi*t y đâu phải chuyện khó”.
Hạng Thiếu Long nghĩ đến Quản Trung Tà, thầm nói ngươi đã quá coi trọng ta, nhưng miệng thì không thể nói như vậy, than rằng: “Vấn đề là đột nhiên Gi*t y thì sẽ mang đến hậu quả gì?”
Tiểu Bàn tỏ ra già dặn hơn so với lứa tuổi của mình: “Cho nên đầu tiên ta muốn Thái phó hãy giữ chức Đô kỵ thống lĩnh, sau đó chọn thêm vài người nắm các chức vị quan trọng trong triều đình. Chỉ cần ta củng cố quyền lực trong tay, tên tặc tử ấy có hay không cũng chẳng thành vấn đề nữa. Chỉ là sợ mẫu hậu phản đối, nếu bà ta và Lã Bất Vi liên thủ, ta cũng khó mà ứng phó”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Bị quân có yêu mẫu hậu chăng?”
Tiểu Bàn buồn bã thở dài, gật đầu.
E rằng chỉ có Hạng Thiếu Long mới hiểu rõ lòng dạ của y lúc này, bởi vì y đã chuyển tình cảm của mình đối với Ni phu nhân sang cho Chu Cơ.
Tiểu Bàn nói rất đúng, Chu Cơ biết rõ ràng Trang Tương vương bị Lã Bất Vi hại ૮ɦếƭ, nhưng cũng đành phải kiêng dè y.
Hạng Thiếu Long nói: “Hạ thần còn muốn trừ khử tên gian tặc ấy hơn Bị quân, chắc Bị quân cũng đoán được Thiên công chúa do y hại ૮ɦếƭ? Nhưng chúng ta giờ đây thực lực vẫn chưa lớn mạnh, tuyệt không thể khinh cử vọng động, nhất là giới quân sự nước Tần hiện nay rất phức tạp, phương hướng khó đoán, trong tình thế này chúng ta cần phải nhẫn nhịn”.
Tiểu Bàn hớn hở nói: “Nói vậy, Thái phó đã chấp nhận đảm đương chức Đô kỵ thống lĩnh rồi sao?”
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Vừa rồi đã hứa với mẫu hậu của Bị quân!”
Tiểu Bàn cả mừng nói: “Có Thái phó bên cạnh ta đã an tâm”.
Từ lúc này, y lại quay về với dáng vẻ của một đứa trẻ như trước.
Rồi lộ vẻ trầm tư, nói: “Thái phó nhìn người thật là thiên hạ vô song, Đình úy Lý Tư tiên sinh là một đơn cử hay nhất, ý nghĩ và kiến thức của y thật khác với người, đã chỉ cho ta ra rằng nếu có thể nắm bắt cơ hội, dựa vào sức mạnh của đại thần ta cũng có thể thống nhất thiên hạ, cho nên ta nhất định không thể dùng hạng người có lòng dạ lang sói như Lã Bất Vi nắm giữ triều chính, ảnh hưởng đến đại nghiệp xuân thu của ta”.
Hạng Thiếu Long đến lúc này mới biết Lý Tư có ảnh hưởng rất mạnh mẽ đến Tiểu Bàn, gã khó mà coi Tiểu Bàn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện nữa. Tiểu Bàn đã trở thành một người khác, sau này sẽ do một tay y xây dựng nên nước Trung Quốc lớn mạnh. Tiểu Bàn lại lạnh lùng hỏi: “Ta phải chờ bao lâu nữa?”
Hạng Thiếu Long bình tĩnh nói: “Cho đến khi Bị quân hai mươi mốt tuổi, cử hành lễ đội mũ, đó chính là thời khắc của Bị quân rồi đó”.
Điều này không thể nào sai được bởi vì đây là lịch sử.
Tiểu Bàn ngạc nhiên nói: “Vậy há chẳng phải còn phải chờ tám năm hay sao? Lúc ấy thế lực của Lã Bất Vi đã lớn mạnh, làm sao kiềm chế?”
Hạng Thiếu Long nói: “Trong khoảng thời gian này, chúng ta một mặt nên lợi dụng Lã Bất Vi để đối phó với những kẻ có mưu đồ với ngai vàng của Bị quân, mặt khác có thể xây dựng lực lượng cho Bị quân, nói cách khác là làm yếu đi sức ảnh hưởng của Lã Bất Vi”.
Rồi ngừng một lát, nhấn mạnh nói: “Giờ đây Bị quân hãy cứ để cho Lã Bất Vi nắm giữ triều chính, nhưng cần phải dùng Từ Tiên để kiềm chế y, đồng thời ra sức lôi kéo các tướng lĩnh của phía quân sự. Hãy để chuyện xấu cho Lã Bất Vi làm, còn chúng ta cố gắng làm người tốt. Chỉ cần nắm chắc được quân quyền, thì dù cho Lã Bất Vi có ba đầu sáu tay, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Bị quân. Trước mắt có thể đề bạt hai người, đó là cha con Vương Tiễn, Vương Bôn. Hai kẻ này là đại mãnh tướng mà bất cứ đấng quân chủ nào cũng mơ có được, có bọn họ giúp Bị quân, cần gì phải sợ Lã Bất Vi”.
Tiểu Bàn lặng người đi, hỏi: “Vậy Thái phó thì sao?”
Hạng Thiếu Long nói: “Hạ thần sẽ toàn lực giúp đỡ cho Bị quân, nhưng dù sao hạ thần cuối cùng vẫn là người ngoài, Bị quân muốn lấy lòng giới quân sự nước Tần, cần phải dùng người của họ mới được”.
Tiểu Bàn nhíu mày nói: “Nhưng giờ đây Lã Bất Vi đang lôi kéo ௱ôЛƓ Ngao, lại phong cho hai đứa con của y là ௱ôЛƓ Võ và ௱ôЛƓ Điềm làm thiên tướng, cùng ௱ôЛƓ Ngao nam chinh bắc phạt, ta làm sao ứng phó đây!”
Hạng Thiếu Long nói: “Đó chính là một trong những nguyên nhân Lã Bất Vi muốn trừ khử hạ thần, nếu để ௱ôЛƓ Ngao biết được hai đứa con của y suýt mất mạng vì âm mưu của tên lão tặc ấy, y làm sao có thể chấp nhận được. Hai anh em ௱ôЛƓ Võ sẽ đầu khấu chúng ta, Bị quân cứ tương kế tựu kế trọng dụng hai người này, cũng khiến cho Lã Bất Vi không sinh lòng nghi ngờ”.
Tiểu Bàn hớn hở nói: “Không ai lợi hại bằng Thái phó, ta biết phải làm thế nào rồi”.
Hai người bàn bạc thêm một lúc nữa, Hạng Thiếu Long mới cáo từ.
Tướng quân phủ của Lộc Công nằm bên cạnh hoàng cung, đối diện với tòa phủ đệ đang được xây dựng của Lã Bất Vi, Lộc Công mời Hạng Thiếu Long vào trong nội hiên, bọn hạ nhân dâng trà lên rồi lui ra, Lộc Công mỉm cười nói: “Nghe nói Thái phó là hậu duệ của người Tần, nhưng họ Hạng này ta chưa từng nghe qua ở Đại Tần, không biết Thái phó là người của tộc nào?”
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, đáp bừa rằng: “Đây là họ của mẹ bỉ nhân, không biết là tộc nào, cả cha ta là ai mẹ cũng chẳng biết được, chỉ biết được y là binh sĩ nước Tần, chao ôi! Chuyện này quả thật rối rắm”.
Lộc Công thì không hề hoài nghi, gật đầu nói: “Ở nước Triệu hiếm có người hiên ngang uy võ như Thái phó, dáng vẻ như Thái phó đây, cả Đại Tần ta cũng rất hiếm có, chắc là dị chủng, ta rất giỏi xem tướng người, ngày ấy lần đầu tiên gặp Thái phó đã biết Thái phó là hạng người trung nghĩa”.
Hạng Thiếu Long dần dần hiểu được tính cách của y, trong lòng cười thầm, nói: “Lộc Công quả thật rất sáng suốt, không thể giấu được ngài”.
Lộc Công thở dài nói: “Nếu chuyện gì ta cũng không biết thì tốt hơn, có rất nhiều chuyện không thể lọt qua khỏi mắt ta, không ngờ tiên vương đoản mạng như vậy, than ôi!”
Hạng Thiếu Long trầm mặc.
Ánh mắt Lộc Công trở nên sắc bén, nhưng ngữ điệu tương đối bình tĩnh, chậm rãi nói: “Thiếu Long và Lã Bất Vi rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”
Hạng Thiếu Long không ngờ y hỏi trực tiếp như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Lộc Công cớ gì nói ra lời này?”
Lộc Công bình thản nói: “Thiếu Long không cần giấu ta, quan hệ giữa Thiếu Long và Lã Bất Vi không hề thân thiện chút nào, nếu không Ô gia không cần lẩn tránh ở mục trường, hãy yên tâm mà nói đi! Ô tộc dù sao cũng là người Đại Tần chúng ta”.
Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Chuyện này rất khó nói, từ lúc bỉ nhân đề bạt cho Từ đại tướng quân làm Thừa tướng, Lã tướng quốc đã trở mặt với ta”.
Lộc Công mỉm cười nói: “Làm sao đơn giản như thế, ở thành Hàm Dương, kẻ mà Lã Bất Vi e ngại nhất chính là ngươi, chuyện này chắc không cần ta giải thích nữa!”
Rồi lộ ra vẻ trầm tư, chậm rãi nói: “Từ trước đến nay đều có lời đồn rằng Bị quân chẳng phải là cốt nhục của Đại vương mà chính là của Lã Bất Vi. Bọn chúng ta vốn chẳng tin chuyện này, chỉ cho rằng đó là lời đồn của bọn xấu bụng đối với Lã Bất Vi và Thái hậu, nhưng giờ đây Tiên vương đang tuổi tráng niên mà đột nhiên ૮ɦếƭ đi một cách mờ ám, bọn chúng ta cũng không thể làm ngơ được nữa”.
Hạng Thiếu Long nghe mà lo lắng trong lòng, Lộc Công là kẻ đức cao trọng vọng trong giới quân sự nước Tần, lời y nói là đại diện cho lòng dạ của các tướng lĩnh quan trọng nhất của nước Tần. Giả sử bọn họ coi Tiểu Bàn là con của Lã Bất Vi mà ủng hộ cho Thành Kiều, vậy thì Lã Bất Vi và Tiểu Bàn đều cùng nhau xong đời.
Lộc Công lại nói: “Nhưng chuyện này chúng ta phải điều tra rõ ràng rồi mới quyết định bước tiếp theo. Chính là bởi bọn chúng ta vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Thiếu Long và Lã Bất Vi, cho nên đã đề nghị Đại vương trao chức Đô kỵ thống lĩnh cho ngươi, để thăm dò phản ứng của Lã Bất Vi, cuối cùng thì cũng đã biết được, bởi vì Lã Bất Vi là người phản đối duy nhất”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết được chính trị là một chuyện phức tạp như thế nào, vừa mới nghe chuyện này gã cứ tưởng rằng bọn Lộc Công coi trọng gã, té ra đằng sau đó có một nguyên nhân khác và mục đích khác.
Lộc Công lắc đầu cười khổ não: “Nhưng cũng phải nói lại chuyện này ngoài những người trong cuộc, thật sự rất khó tìm ra bằng chứng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách, chỉ là rất khó làm được mà thôi”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, nói: “Có phương pháp gì hay?”
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, bản thân có thể nói đã là người của Chu Cơ và Bị quân, chả lẽ không thể bảo vệ cho bọn họ? Tại sao Lộc Công lại phải cứ tìm mình để thương lượng chuyện này?
Lộc Công nói: “Chuyện này phải nhờ Thiếu Long giúp đỡ mới được”.
Hạng Thiếu Long kinh ngạc nhìn y, đột nhiên nhớ lại lời của Chu Cơ, nói: “Các người muốn dùng phương pháp nhỏ máu nhận thân hay sao?”
Lộc Công nghiêm chỉnh nói: “Đây là phương pháp duy nhất khiến chúng ta yên tâm, chỉ cần dùng một cái bát bằng bạc nguyên chất, nhỏ máu của hai người vào một chất thuốc đặc biệt, thật giả sẽ được phân biệt ngay”.
Đột nhiên, Hạng Thiếu Long cảm thấy yên tâm, gật đầu nói: “Chuyện lấy máu của Bị quân hãy cứ giao cho ta, nhưng Lộc Công tốt nhất hãy phái ra người làm chứng, tận mắt thấy ta lấy máu từ trên người của Bị quân, vậy thì không còn ai có thể lời ra tiếng vào nữa”.
Lần này đến lượt Lộc Công ngạc nhiên.
Y đến tìm Hạng Thiếu Long thương lượng là bởi biết được ngoài Lã Bất Vi, Hạng Thiếu Long là người thân cận nhất của Chu Cơ. Lại do một tay gã đã từng cứu mẹ con nàng thoát khỏi Hàm Đan, ít nhiều cũng biết mối quan hệ giữa mẹ con Chu Cơ và Lã Bất Vi. Nếu bọn họ không chấp nhận phương pháp dùng máu nhận thân này, thì có thể chứng thực được mọi chuyện, lúc ấy Lộc Công đương nhiên sẽ biết chọn ai giữa hai vị Hoàng tử.
Nào ngờ Hạng Thiếu Long lại vui vẻ chấp nhận, lại còn bảo mình đưa ra người giám sát, nên cảm thấy bất ngờ lắm.
Hai người ngó nhau trân trân một hồi rồi Lộc Công cả quyết nói: “Tốt! Giọt máu của Lã Bất Vi sẽ do chúng ta nghĩ cách. Nhưng nếu chứng thực được Bị quân là con của Lã Bất Vi, Thiếu Long sẽ tính thế nào?”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Ta tin rằng Bị quân là cốt nhục thân sinh của Tiên vương, sự thực sẽ chứng minh tất cả”.
Trong chốc lát, chuyện khiến cho gã lo lắng đã được giải quyết.
Nếu không khẳng định được Tiểu Bàn là con của Lã Bất Vi thì các tướng lĩnh do Lộc Công đứng đầu ở nước Tần này sẽ toàn lực ủng hộ cho Tiểu Bàn, tình thế tự nhiên sẽ khác lúc này.
Nhưng vì mối quan hệ với Chu Cơ, Lã Bất Vi vẫn có thể tiếp tục khuếch trương thế lực, thao túng triều chính.
Nhưng điều Hạng Thiếu Long lo lắng lúc này là phương pháp nhận người thân cổ xưa này không linh nghiệm, nghĩ kỹ lại thì cũng cảm thấy không nên lo lắng, bởi vì lịch sử đã sớm nói rõ rằng, Tiểu Bàn ngày sau sẽ là Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc