Tầm Tần ký - Hồi 120

Tác giả: Vô Danh


Hai mươi ngày sau, cuối cùng cũng quay về biên giới nước Hàn.
Đầu tiên vì Hạng Thiếu Long giờ đây đã chán nản chuyện đi sứ sáu nước, còn tất cả những tài vật và văn điệp đều bị mất trong rừng tùng, lại bị cắt đứt liên lạc với quân Tần, nếu hai tay không mà đến bái kiến quân chủ các nước, chỉ khiến cho người ta chê cười mà thôi.
Sau khi hạ trại, đang lúc chuẩn bị dùng cơm tối, mọi người đang ngạc nhiên không thấy Tiêu Nguyệt Đàm đâu, thì Lý Tư hộc tốc chạy đến: “Tiêu lão đã ngã bệnh!”
Mọi người cả kinh, nhưng chuyện này cũng đã đoán trước được, Tiêu Nguyệt Đàm mấy ngày hôm nay mặt mũi ủ rũ, hỏi thì y bảo chẳng có chuyện gì, nhưng cuối cùng cho đến hôm nay thì chịu đựng không nổi nữa.
Mọi người bước vào trong trại đều giật mình.
Tiêu Nguyệt Đàm mặt xám ngóet như xác ૮ɦếƭ, đôi mắt lờ đờ cố nhướng lên, cười chua chát nói: “Ta không xong rồi!”
Ô Đình Phương và huynh đệ ௱ôЛƓ gia trước nay vẫn thân thiết với y, đều nén không được chảy nước mắt.
Kỷ Yên Nhiên buồn rầu nói: “Tiêu tiên sinh hãy nghỉ ngơi vài ngày rồi cũng chẳng có chuyện gì đâu!”
Khi định bắt mạch thì Tiêu Nguyệt Đàm cự tuyệt nói: “Tiêu mỗ tinh thông y đạo, tự biết sức khỏe của mình, ta muốn nói riêng với Thiếu Long vài câu”.
Mọi người đều lặng lẽ quay ra.
Khi chỉ còn Hạng Thiếu Long, Tiêu Nguyệt Đàm cố ngồi dậy, hai mắt vẫn có thần, vẻ mặt tuy xám ngóet nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau nữa.
Khi Hạng Thiếu Long đang trố mắt thì vỡ lẽ ra y đã dùng dị dung thuật để giả bệnh, vui mừng nắm lấy tay y nhưng không nói.
Tiêu Nguyệt Đàm áy náy ngại ngùng nói: “Thật áy náy, khiến cho cả Đình Phương cũng phải khóc, nhưng nếu không làm như thế thì làm sao lừa được Tiểu Võ và Tiểu Điềm”.
Hạng Thiếu Long hiểu ý, hạ giọng nói: “Tiêu huynh định không về Hàm Dương hay sao?”
Tiêu Nguyệt Đàm gật đầu nói: “Ta không thể nào mỉm cười mà đối mặt với tên gian tặc ấy, lần này y chỉ muốn trừ ta, để làm yếu đi thế lực của Đồ gia rồi thay cho người Lã thị vào. Nhưng y không dám công khai làm như thế, sợ người ta bảo y không nhớ đến tình cũ”.
Rồi lấy dưới gối ra một ống trúc đã được nút kín hai đầu, dúi vào tay Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện ta giả ૮ɦếƭ, trừ Lý Tư, Đằng Dực và Thiếu Long ra, chỉ để một mình Đồ gia biết. Nhờ Thiếu Long hãy đem thư này giao cho Đồ gia, khi ngài xem tất sẽ hiểu, đồng thời bảo với ngài sắp xếp cho bọn thê thi*p của nô bộc nhà ta bỏ trốn, may mà ta không con không cái, nếu không muốn vậy cũng khó”.
Hạng Thiếu Long nghĩ mình không có gánh nặng con cái, giờ đây xem ra đó là chuyện tốt chứ không phải là chuyện xấu.
Nhưng nghe lời lẽ thê lương của con người túc trí đa mưu này, nhớ lại tình cảnh năm xưa lúc mới tới Hàm Đan, bất đồ trong lòng đầy cảm xúc, thở dài nói: “Tiêu huynh định đi đến đâu?”
Tiêu Nguyệt Đàm mỉm cười nói: “Thiên hạ rộng lớn như thế này, chỗ nào chẳng phải là đất dung thân? Ta Tiêu Nguyệt Đàm đây vẫn còn có một ít đồ chơi có thể bán được, muốn kiếm hai buổi cơm, chắc không có vấn đề gì đâu, còn tốt hơn là sống chung một nhà với cọp”.
Hạng Thiếu Long gật đầu không nói.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Khi ta có chỗ dừng chân thì tất sẽ có người đến nói cho Thiếu Long biết. Nhớ rằng khi quay về vạn lần phải giả vờ như không có chuyện gì. Dã tâm của Dương Tuyền quân tuy bị Lã Bất Vi phóng đại, nhưng người này bản thân cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ, nếu trừ khử được y cũng là chuyện tốt, còn việc có liên quan đến bao nhiêu người, chuyện đó chúng ta không thể khống chế được”.
Ngừng một chốc rồi nói: “Bọn người trong Lã tộc, nếu Trương Manh quả nhiên mất mạng ở Hoành Long lĩnh, vậy thì Lã tộc tạm thời sẽ chẳng có kẻ nào ra gì, chỉ cần y một ngày còn nhờ vào Đồ gia, Đồ gia tất sẽ chiếu cố cho các ngươi. Nhớ rằng sau khi về Hàm Dương phải lập tức thối lui ngay, nếu không cần thiết thì đừng bao giờ gặp Cơ hậu và Chính thái tử, đó chính là con đường để giữ mạng”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại Tiểu Bàn, trong lòng thầm buồn, gã làm sao hoàn toàn không để ý đến Tiểu Bàn? Thế nhưng cũng không thể giải thích nguyên nhân thực cho Tiểu Bàn nghe được.
Tiêu Nguyệt Đàm hạ giọng nói: “Đêm nay sau khi các người giúp ta bí mật chạy trốn, thì hãy đốt cháy cả trại này, bảo đó là di mệnh của ta, Thiếu Long! Hãy cẩn thận. Lý Tư trong mắt của Lã Bất Vi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, khi về chắc cũng chẳng có chuyện gì. Không ngờ người này tài trí cao minh như vậy, ngày sau sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho huynh đó”.
Hạng Thiếu Long tưởng tượng ngày sau Lý Tư sẽ trở thành Thừa tướng, trong đầu hiện ra tình cảnh thiên quân vạn mã giày xéo lên nhau khi người Tần chinh phạt sáu nước.
Trong lòng không khỏi dâng lên hào tình tráng khí.
Hạng Thiếu Long ơi! Ngươi ngàn vạn lần đừng chán nản, nếu không đừng hòng sống sót tới ngày ấy.
Bọn Hạng Thiếu Long ủ rũ kéo về Hàm Dương, Lã Bất Vi đã sớm nhận được tin này, ra ngoài thành đón họ.
Bọn họ ai cũng muốn đâm vài dao vào bụng y, nhưng đám tên thân vệ bên cạnh y, kẻ nào cũng to lớn vạm vỡ, chẳng phải là hạng dễ đối phó, rõ ràng có thể thấy y trong tình hình chưa biết rõ thực hư, cũng đã phòng bị bọn họ.
Ngoài ra còn có ௱ôЛƓ Ngao đi theo, thấy mọi người ủ rũ quay về, Khuất Đấu Kỳ, Lã Hùng, Tiêu Nguyệt Đàm, một ngàn quân Tần và ba trăm gia tướng trong tướng phủ cũng không thấy ở đâu, kinh ngạc lắm, nhưng không giả vờ như Lã Bất Vi.
௱ôЛƓ Võ, ௱ôЛƓ Điềm hai kẻ vừa mới thoát nạn quay về, dù gì cũng là trẻ con, thấy phụ thân thì lao xuống ngựa, ập vào lòng ௱ôЛƓ Ngao, khóc rồi kể hết mọi sự tình ra.
Khi kể đến đoạn Hoành Long lĩnh, Lã Bất Vi rõ ràng thở phào, cho rằng âm mưu của mình chưa bại lộ.
Khi nghe đến chỗ Tiêu Nguyệt Đàm vì bệnh mà qua đời, Lã Bất Vi đấm иgự¢ giậm chân mà than: “Ta sẽ lấy lại công bằng cho Nguyệt Đàm”.
Rồi quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Thiếu Long! Chuyện này chẳng phải là tội của ngươi, ta lập tức đưa ngươi vào cung gặp Đại vương bẩm cáo”.
Nếu là trước đó, Hạng Thiếu Long sẽ cảm kích lắm, nhưng lần này hoàn toàn khác.
Mọi người chia làm bốn đường, ௱ôЛƓ Ngao tỏ ý cảm kích Hạng Thiếu Long, rồi dắt hai con về phủ.
Bọn Đằng Dực, Kỷ Yên Nhiên, Ô Đình Phương thì quay về Ô phủ.
Lý Tư thì về phủ cùng với mấy tên thân vệ của Lã Bất Vi. Lã Bất Vi và Hạng Thiếu Long cưỡi ngựa vào cung.
Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, Hạng Thiếu Long quả thật muốn tìm lời để làm yên lòng Lã Bất Vi, nhưng trong lòng đầy thù hận, nên không nói ra được câu nào.
Lã Bất Vi còn tưởng rằng gã đang lo lắng Trang Tương vương sẽ trách tội, giả vờ an ủi nói: “Toàn là do ta không tốt, không ngờ tên Từ Dy Loạn ấy lại mai phục, nếu không Thiếu Long đâu đến nỗi rơi vào cảnh ngộ ấy, mất hết cả thê thi*p, ta phải chọn vài mỹ nữ trong phủ để bồi thường cho ngươi, chuyện trước đây, hãy cứ quên đi”.
Hạng Thiếu Long máu nóng dâng lên trong lòng, nói: “Lã tướng đừng như thế. À này, chuyện Đông Châu thế nào rồi?”
Lã Bất Vi lập tức vui vẻ, nói: “Một nước Đông Châu nhỏ bé, làm sao chống trả được, ta đã đề nghị nên Đại vương đã hợp nhất hai châu Đông Tây lại thành Tam Xuyên quận, Tam Xuyên tức ba con sông lớn Hà, Lạc, Y, lại còn phong cho ta là Văn Tín hầu, phụ trách cai quản quận ấy, thực cấp mười vạn hộ”.
Ngừng một lát rồi hưng phấn nói: “Đương nhiên cũng không thể tha thứ cho Dương Tuyền quân, y cấu kết với người Hàn, cũng là tội không thể tha, giờ đây không có Đông Châu ngăn trở, ta sẽ lập tức xin Đại vương dùng binh đánh nước Hàn, nhân lúc sáu nước đang chỉ biết lo cho thân mình, đang cố gắng chiếm lĩnh đất đai của người Hàn, sau đó thì đến lượt hai nước Triệu Ngụy”.
Hạng Thiếu Long thầm cảm thấy lạnh lẽo cõi lòng, Tiêu Nguyệt Đàm nói đúng, dù độc ác, âm mưu thủ đoạn đến cỡ nào, quả thực không có bao nhiêu người là đối thủ của Lã Bất Vi.
Nói đến đây thì cửa cung đã hiện ra trước mặt.
Hạng Thiếu Long thở dài trong lòng, Trang Tương vương tin tưởng mình như vậy mà mình lại phải cắn răng giấu ông ta, cuộc đời sao lắm chuyện bất đắc dĩ đến thế.
Trang Tương vương tiếp kiến Hạng Thiếu Long trong thư trai của hậu cung, sau khi nghe xong mọi chuyện thì mặt rồng biến sắc, rõ ràng đã nổi giận, trầm ngâm không nói.
Chu Cơ lúc bấy giờ đang ngồi bên cạnh Tiểu Bàn nói: “Dương Tuyền quân lớn gan làm càn như vậy, hại cho Thiếu Long mất cả thê thi*p, hao binh tổn tướng, Đại vương phải đòi lại món nợ máu này cho y”.
Tiểu Bàn cũng hai mắt bốc lửa, nắm chặt tay đấm, bởi vì y có tình mẫu tử tỷ đệ sâu sắc với Triệu Thiên.
Lã Bất Vi giả vờ bùi ngùi nói: “Lão thần trước đây luôn tuân lệnh Đại vương có thái độ dĩ hòa vi quý với Tả thừa tướng, nào ngờ lòng người khó đoán, mặc dù y có ơn với Đại vương trước, nhưng giờ đây Đại vương đã nhân chí nghĩa tận với y, mà y lại dám lấy oán báo đức như thế, chao ôi! Hạ thần cũng quả thật không biết nên nói những lời gì nữa đây”.
Hạng Thiếu Long thì cúi đầu để Lã Bất Vi khỏi nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của gã.
Trang Tương vương suy nghĩ một chốc, quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Lần đi sứ này, tất cả những người tuẫn nạn, gia quyến đều được bồi thường hai lượng hoàng kim. Than ôi, người ૮ɦếƭ không thể sống lại. Thiếu Long hãy bớt đau buồn, trước tiên là Đình Phương Thị vì bệnh mà ૮ɦếƭ, kế đến Thiên công chúa bị hại, quả nhân cũng rất thông cảm, Thiếu Long có yêu cầu gì hãy cứ nói ra, quả nhân sẽ tìm cách thực hiên cho ngươi”.
Chu Cơ và Lã Bất Vi hai người vội vàng nháy mắt với gã, bảo gã yêu cầu Trang Tương vương chủ trì công đạo.
Hạng Thiếu Long giả vờ không thấy, quỳ xuống dập đầu nói: “Thiếu Long chẳng có yêu cầu gì, chỉ hy vọng có thể tạm thời thoái ẩn chốn sơn lâm, để tưởng nhớ đến vong thê”.
Trang Tương vương, Chu Cơ, Lã Bất Vi và Tiểu Bàn đồng thời ngạc nhiên, nhìn nhau, nói không ra lời.
Chu Cơ trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, nhíu mày cố suy nghĩ về nguyên nhân của chuyện này.
Nàng hiểu rõ tính cách ân oán phân minh của Hạng Thiếu Long, làm sao có thể tha cho Dương Tuyền quân như thế này?
Lã Bất Vi không biết kế gian đã bại lộ, thấy gã chán nản như thế này, ngược lại trong lòng mừng thầm.
Tiểu Bàn thì ngạc nhiên lắm, thầm nghĩ lẽ nào sư phụ không màng đến mình nữa. May mà y hiểu rõ thâm tình của Hạng Thiếu Long với Triệu Thiên, tuy không vui nhưng cũng không trách gã.
Trang Tương vương tưởng Hạng Thiếu Long không muốn làm mình khó xử, nên gạt mối đại thù qua một bên, quả quyết nói: “Thiếu Long nghỉ ngơi trước cũng tốt, nhưng chuyện này quả nhân tuyệt không bỏ qua, đợi chốc nữa sẽ gặp Thái hậu hỏi ý người”.
Chu Cơ kêu lên: “Đại vương vạn lần đừng làm thế, Thái hậu tuy không vui về chuyện Dương Tuyền quân, nhưng nói cho cùng cũng có tình cốt nhục, nếu động đến Dương Tuyền quân chỉ làm khổ cho bá tính mà thôi”.
Lã Bất Vi cũng bước ra khỏi chỗ dập đầu nói: “Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, Đại vương xin hãy hạ lệnh, do hạ thần chỉ huy, một mẻ quét sạch gian đảng, lập uy cho Đại vương”.
Trang Tương vương ngưng thần nhìn Hạng Thiếu Long và Lã Bất Vi đang quỳ phía trước, nghiến răng nói: “Được! Chuyện này hãy cứ giao cho tướng quốc, nhưng hãy giữ lại mạng của Tả thừa tướng, đợi ta bẩm cáo với Thái hậu, rồi sẽ định đoạt sau”.
Lã Bất Vi cố nén vẻ vui mừng trong lòng, dạ ran.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ trong bụng, được thôi, giờ đây cứ để cho ngươi tung hoành một lúc, nhưng cuối cùng cũng có một ngày ta sẽ khiến cho tên gian tặc nhà ngươi mất mạng trong tay của người thế kỷ hai mươi mốt.
Khi về đến Ô phủ, người trên kẻ dưới ai cũng mặt mày ủ rũ, u buồn bao phủ.
Đào Phương chặn gã ngoài cửa, kéo ra vườn hoa thở vắn than dài, ấp a ấp úng.
Hạng Thiếu Long cảm thấy không ổn, cười gượng nói: “Chuyện gì?”
Đào Phương nói: “Giữa Triệu Ngụy xảy ra rất nhiều chuyện, Nhã phu nhân e rằng không đến nữa”.
Hạng Thiếu Long giật mình: “Nàng ૮ɦếƭ rồi hay sao?”
Đào Phương cười gượng nói: “૮ɦếƭ thì không ૮ɦếƭ, chẳng qua chỉ quay về với người tình cũ Tín Lăng quân, hạng nữ nhân phóng đãng ấy, hãy quên ả đi thì tốt hơn”.
Hạng Thiếu Long thì cảm thấy yên tâm, chỉ cần ả tự nguyện thì gã không trách ả.
Từ ngày quen biết gã, tự biết ả vẫn với tính cách đa tình phóng đãng ấy, Tín Lăng quân là nam nhân hấp dẫn, chỉ là không ngờ bọn họ sau khi xảy ra rất nhiều chuyện mà vẫn có thể đi lại với nhau được.
Giọng Đào Phương vang lên trong tai gã: “Hàn Tinh đã ngồi lên ghế Thái hậu, nắm quyền ở nước Triệu, phái người thông báo cho Ngụy vương, muốn y xử tử Triệu Nhã, may mà Long Dương quân thông báo cho Triệu Nhã bỏ trốn, Triệu Nhã lại trốn trong phủ của Tín Lăng quân, y giúp thoát qua ải này, Triệu Nhã cảm kích ân đức ấy, tạm thời không xa rời Tín Lăng quân. Nhưng ả lại sai người báo cho Thiếu Long rằng ả chỉ yêu mỗi một mình Thiếu Long, hy vọng Thiếu Long có thể tha thứ cho ả”.
Hạng Thiếu Long không ngờ mọi việc lại ly kỳ đến thế, Long Dương quân quả nhiên là người giữ chữ tín, còn tốt hơn kẻ khác nhiều, không vì Đổng mã si ૮ɦếƭ đi mà không lo lắng cho Triệu Nhã. Trầm giọng nói: “Vậy Triệu Chi?”
Đào Phương nói: “Hãy yên tâm! Nàng đã quay về, đang ở trong phủ”.
Hạng Thiếu Long thở phào nói: “Ta còn tưởng có chuyện gì, Đào công lúc nãy quả thật đã khiến cho ta kinh hãi. A này, tại sao sắc mặt của Đào công lại khó coi đến thế?”
Đào Phương rầu rĩ nói: “Thúy Đồng và Thúy Lục hai người nghe tin Tam công chúa bị hại thì đã len lén treo cổ tự vẫn, khi chúng ta phát hiện thì đã tắt thở, thân thể vẫn còn ấm”.
Câu nói này như sét đánh giữa trời xanh, khiến cho Hạng Thiếu Long giật bắn người, nước mắt cứ tuôn trào ra, mọi vật xung quanh như mờ đi.
Trong sảnh nhỏ nội phủ, Hạng Thiếu Long đang thẫn thờ giao bức thư của Tiêu Nguyệt Đàm cho Đồ Tiên. Đồ Tiên vốn đến đây là để bái tế Triệu Thiên và bọn nô tỳ.
Đồ Tiên không nói một lời, mở nút ra, rút ra một mảnh vải trắng, lặng lẽ ngồi xem, nhưng kỳ lạ thay thần sắc chẳng thay đổi là mấy.
Xem xong thì đốt ngay bức thư, bình thản nói: “Hơn mười năm qua, Đồ Tiên ta đây chưa bao giờ coi Tiêu Nguyệt Đàm là thuộc hạ, còn thân thiết hơn cả huynh đệ. Chỉ là mọi người đều biết trong lòng, không nói ra, chỉ có chuyện y đi làm ta mới có thể yên tâm, đến lúc này y còn chịu giao cho ta bức thư này, xem như ta đã không kết giao lầm một vị huynh đệ tốt”.
Hạng Thiếu Long thở dài, lắc đầu không nói.
Đồ Tiên nhún vai, tỏ vẻ như không có chuyện gì, nói: “Chim hết thì bẻ cung, đó là đạo lý không thay đổi từ xưa đến nay, cùng trải qua hoạn nạn thì dễ, nhưng cùng hưởng phú quý thì khó, đám lão bộc chúng ta, sai là ở chỗ biết quá nhiều chuyện của Lã gia, nhất là chuyện giữa y và Cơ hậu. Thật ra trước khi đọc bức thư này, ta đã tìm Lý Tư hỏi ra mọi lẽ cho nên mới không cảm thấy ngạc nhiên”.
Hạng Thiếu Long mới vỡ lẽ, hiểu được cớ gì Đồ Tiên lại bình tĩnh đến thế.
Điền Đan lạnh lùng nói: “Tuy Lã Bất Vi lợi hại nhưng Đồ Tiên ta đây cũng không phải là hạng dễ chạm tới, Trương Manh cho đến nay vẫn chưa về, chắc là lành ít dữ nhiều, Lã Hùng thì đã quay về. Thiếu Long hãy cẩn thận ௱ôЛƓ Ngao, nếu để y biết được sự thật việc này, thì với tính cách cương trực không giấu được tâm sự, thế nào y cũng sẽ bị Lã Bất Vi hại ૮ɦếƭ. Giờ đây Dương Tuyền quân bị nhốt trong lao ngục, những kẻ có liên quan có đến vạn người, quá nửa số người trong giới quân sự nước Tần đều đầu hàng về phía Lã Bất Vi, nếu như công khai chống chọi, ta và Thiếu Long cũng chẳng đấu lại nửa ngón tay của y”.
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Đồ huynh chuẩn bị làm gì?”
Đồ Tiên nở một nụ cười lạnh lùng, hạ giọng nói: “Cũng giống như huynh vậy đang chờ thời cơ tốt nhất”.
Rồi ha ha cười lớn, như phát tiết được nỗi căm phẫn trong lòng, đứng dậy đi.
Hạng Thiếu Long đang ngồi thừ ở đó, cho đến khi Ô Ứng Nguyên đến ngồi bên cạnh thì mới giật mình.
Ô Ứng Nguyên thở dài rồi nói: “Lã tướng bảo ta đến khuyên con, đây là lúc dùng người của y, ௱ôЛƓ Ngao sắp phải đi đánh nước Hàn, Thiếu Long có chịu làm phó tướng cho y không?”
Hạng Thiếu Long chân thành nói: “Nhạc phụ có tin tưởng con không?”
Ô Ứng Nguyên hơi ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Điều này cần gì phải nói? Ta tin con hơn cả con ruột của mình kia mà”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Mỗi chuyện con đều suy nghĩ cho Ô gia, cả việc lần này thoái ẩn sơn lâm, cuối cùng rồi sẽ có một ngày nhạc phụ sẽ hiểu được tiểu tế tại sao làm như vậy, nhưng giờ đây xin đừng hỏi nguyên nhân?”
Ô Ứng Nguyên giật bắn người, đứng nói: “Con có chuyện gì giấu ta phải không?”
Hạng Thiếu Long nước mắt lưng tròng, chậm rãi nói: “Nhạc phụ chẳng phải muốn dựng nghiệp lớn cho Ô gia ở Hàm Dương hay sao? Nếu mười năm sau, Hạng Thiếu Long này vẫn còn sống trên đời, tất sẽ hoàn thành tâm nguyện cho nhạc phụ”.
Ô Ứng Nguyên trố mắt ra một lúc rồi hít một hơi dài, gật đầu nói: “Ta đã hiểu, ngày mai chúng ta lập tức rời khỏi Hàm Dương, dù thế nào, tình nhạc tế của chúng ta mãi mãi không thể nào thay đổi”.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc