Tầm Tần ký - Hồi 114

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long và Lã Bất Vi bước lên phía trước thi lễ với bọn Trang Tương vương, Lã Bất Vi cười khà khà nói: “Thiếu Long chắc chưa gặp Từ Tiên tướng quân!”
Từ Tiên này có dáng vẻ một người Tần điển hình, người cao lớn, so với Hạng Thiếu Long và Lã Bất Vi chỉ kém một chút, nhưng mặc quan phục của văn quan, nếu mặc khôi giáp thì sẽ là một mãnh tướng oai phong lầm lẫm.
Người này hai mắt có thần, chỉ tiếc là gò má hơi cao, làm giảm khí thế của chiếc mũi, khiến người nhìn có chút không được thoải mái. Tuổi trong khoảng ba mươi, mặt mũi lạnh lùng, sau mấy câu khách khí với Hạng Thiếu Long rồi lạnh nhạt nói: “Nghe tên Thái phó đã lâu, đáng tiếc tiểu tướng đang cang giữ biên cương, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt!”
Hạng Thiếu Long cảm thấy lời lẽ đối phương lạnh nhạt, ánh mắt kênh kiệu, không hề cung kính với Lã Bất Vi, lòng đã hiểu rõ chuyện gì, nên cũng không nhiều lời.
Chu Cơ lúc này vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, còn Tú Lệ phu nhân thì mỉm cười nói: “Từ tướng quân là danh tướng của Đại Tần ta, cùng với Vương Hột tướng quân và Lệ Công được các nước chư hầu gọi là Tây Tần tam hổ tướng!”
Từ Tiên vội vàng nói mấy câu khiêm nhường, nhưng mặt vẫn cứ lầm lì.
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm nghĩ không biết Lệ Công ấy là ai.
Từ Tiên này hình như không phải cùng phe với Dương Tuyền quân và Tú Lệ phu nhân, nhưng rõ ràng cũng không có thiện cảm với Lã Bất Vi, có vẻ khinh bỉ mình là tay sai của Lã Bất Vi thật là oan uổng.
Lã Bất Vi tỏ vẻ rất tôn trọng với y, cười nói: “Biết anh hùng trọng anh hùng, hay là hôm nào đến chỗ bổn tướng uống chén rượu, để Thiếu Long có thể lãnh giáo Từ tướng quân”.
Từ Tiên mỉm cười nói: “Lã tướng đã khách sáo!”
Rồi quay sang Trang Tương vương xin được cáo lui, không thèm để ý đến lời mời của Lã Bất Vi.
Hạng Thiếu Long thầm để ý nhân vật không sợ quyền thế này.
Lúc này Tiểu Bàn kéo Vương Bôn đến thỉnh an gã, Vương Bôn khấu đầu rồi vui vẻ nói: “Cha thường khen ngợi không ngớt lời đối với Hạng thái phó, không biết Hạng thái phó khi đang dạy kiếm thuật cho Thái tử Chính, có cho phép Vương Bôn đứng xem không?”
Mọi người đều cười rộ lên, chỉ có Thành Kiều không thèm nhìn Hạng Thiếu Long.
Lúc này nội thị đến báo, truyền rằng Thái hậu muốn gặp Tiểu Bàn.
Trang Tương vương vội vàng sai nội thị đưa Tiểu Bàn đến gặp Hoa Dương phu nhân, Tiểu Bàn tuy có vẻ không muốn nhưng cũng đành chịu.
Trang Tương vương quay sang dặn dò Vương hậu và ái phi, rồi cùng Hạng Thiếu Long và Lã Bất Vi đến thư trai bàn việc.
Lúc ấy Hạng Thiếu Long mới biết chuyến vào cung lần này không chỉ đơn giản là nói chuyện gió trăng.
Sau khi an vị, thị vệ đều lui ra, chỉ có ba người trong thư trai.
Trang Tương vương mỉm cười nói: “Thiếu Long quả thực là người tình thâm nghĩa trọng, quả nhân thật muốn đối ẩm cùng ngươi, nhưng cũng chỉ đành chờ đợi, giờ đây tinh thần đã thế nào rồi?”
Hạng Thiếu Long càng có thiện cảm với y hơn, tính cách quan tâm đến người khác, trong các quốc quân của thời này, chắc chỉ có một mình y. Vội vàng thỉnh tội tạ ơn.
Lã Bất Vi trầm mặc, chỉ mỉm cười nhìn Hạng Thiếu Long.
Trang Tương vương như đang nhớ lại chuyện quá khứ, chép miệng nói: “Quả nhân làm con tin ở Triệu đã lâu, chịu nhiều cay đắng, nhưng cũng khiến quả nhân hiểu được nỗi khổ của dân tình, giờ đây đã là quốc quân, mỗi ngày đều nhắc nhở mình phải đi sát quân tình, vi chính khoan hòa. Chao ôi! Quả nhân vốn không muốn ngồi lên ngai vàng chưa lâu thì đã chinh phạt, nhưng Lã tướng quốc nói đúng, nếu ta không phạm người, người cũng phạm ta. Trong thời buổi các nước đều tranh bá này, con đường sinh tồn duy nhất là lấy võ để ngăn võ. Than ôi!”
Hạng Thiếu Long cảm động lắm, thầm nghĩ nếu không phải Lã Bất Vi xúi giục, Trang Tương vương tuyệt không dùng binh đối với Đông Châu. Còn Lã Bất Vi sở dĩ có thể thuyết phục được y cũng vì Đông Châu hẹn với các chư hầu mật mưu diệt Tần.
Gã thầm nghĩ mình không thể giúp được Lã Bất Vi.
Lã Bất Vi chen vào: “Đây chỉ là chuyện chẳng đặng đừng, các nước phía Đông đều có bụng diệt Tần, tuyệt không để cho ngọn lửa này lớn mạnh. Đông Châu tuy chỉ có bảy huyện Hà Nam, Lạc Dương, Cốc Hành, Bình Âm, Nghê Sư, Củng Hòa, Hầu Thị, nhưng lại ngăn con đường tiến sang phía Đông của chúng ta, ta không diệt chúng, chúng cũng đến diệt ta, mong Đại vương xét rõ”.
Trang Tương vương cười gượng, không nói, không khí trở nên trầm xuống.
Lã Bất Vi nghiêm mặt nói: “Mong Đại vương hãy quyết định đừng trù trừ. Nhân lúc Hiếu Thành vương vừa chầu trời, người Hàn yếu ớt, đây quả thực thời cơ ngàn năm có một, nếu bỏ qua, quả thật sẽ gây họa vô cùng”.
Trang Tương vương lạnh nhạt nói: “Điểm này quả nhân đã sớm hiểu, chuyện diệt Châu, tướng quốc hãy cứ thẳng tay mà làm!”
Rồi quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Quả nhân và Lã tướng đã bàn bạc xong, chuyện diệt Châu, đối với Hàn Hoàn Huệ vương có nỗi đau cắt thịt, chỉ nói suông đừng hòng y an lòng, vậy thà đặt mục tiêu ở các nước khác. Quả nhân biết Thiếu Long tài trí hơn người cho nên cứ để y tùy ý hành sự”.
Lã Bất Vi nhắc nhở: “Trong năm nước, Yên, Triệu đang giao chiến, tất sẽ không rảnh để ý đến chuyện này. Ba nước còn lại, nhất là hai nước Tề, Sở, chúng ta phải nói cho bọn chúng chuyện diệt Châu chỉ là tự vệ, không phải là đi xâm lược. Mà trong hai nước Tề, Sở, có thể dùng cách trao đổi để đối phó với người Sở. Thiếu Long phải tỏ hảo ý với Hiếu Liệt vương, nếu có thể liên binh thì càng lý tưởng hơn. Thái tử Chính tuổi tác càng lớn hơn, cũng nên để y tự mình giải quyết công việc, nghe nói ấu nữ của Hiếu Liệt vương rất xinh đẹp, chỉ lớn hơn Thái tử, hai, ba tuổi, nếu có thể định hôn ước thì càng có thể làm cho người Sở an lòng”.
Hạng Thiếu Long tuy gật đầu nhưng trong lòng kêu khổ liên hồi, như thế chẳng phải rõ ràng đi hại Tiểu công chúa của nước Sở hay sao.
Còn mở to mắt mà nói dối, mục đích cũng là hại đối phương, tuy bảo mình không phải chưa bao giờ hại người, nhưng trước đây đều có lý do và mục tiêu đúng đắn, ví như bắt sống Triệu Mục, cũng là tự bảo vệ, không giống như tình huống lần này.
Rồi lại tự an ủi mình, những hạng người như Điền Đan, Lý Viên, Tín Lăng quân, Hàn Sấm, Long Dương quân, ai mà không vì lợi ích của nước mình, mỗi ngày đều làm chuyện hại người lợi mình.
Nghĩ tới đây, bất đồ cười gượng.
Trang Tương vương đều để ý đến vẻ mặt của gã, thấy thế thì nói: “Quả nhân biết Thiếu Long là kẻ anh hùng, nếu không phải bất đắc dĩ thì không ưa dùng âm mưu, chỉ tiếc là trong tình thế này, ta không hại người thì người cũng đến hại ta, chao ôi! Có rất nhiều chuyện quả nhân cũng không muốn làm nhưng đành phải tuân theo”.
Nói rồi thở dài đánh sượt.
Lã Bất Vi nhíu mày nói: “Đại vương phải chăng nghĩ đến Dương Tuyền quân?”
Trang Tương vương mặt lộ vẻ ái ngại, gật đầu nói: “Nói cho cùng y vẫn là thân đệ của Thái hậu, năm ấy nếu không có y ra sức, Thái hậu chưa chắc coi quả nhân là con, thuyết phục tiên vương nhận quả nhân làm Thái tử, giờ đây quả nhân lại đối phó với y, Thái hậu sẽ rất đau lòng”.
Lã Bất Vi bước ra khỏi chỗ ngồi quỳ xuống dập đầu nói: “Xin Đại vương hãy yên tâm, Bất Vi sẽ cẩn thận giải quyết chuyện này, trừ phi Tả tướng quốc thật sự mưu phản, nếu không, sẽ không động can qua trước, sẽ tìm cách khuyên giải y, lấy hòa hiếu làm trọng. Dù không thể tránh được, bất đắc dĩ phải dùng đến can qua, cũng sẽ giữ mạng Tả tướng quốc để y an hưởng tuổi già. Không chừng có thể giấu được Thái hậu để người yên lòng”.
Hạng Thiếu Long thấy y quỳ trước mặt Trang Tương vương mà thầm kêu lợi hại, Lã Bất Vi có thể nhìn mặt mà đoán lòng, làm vui lòng Trang Tương vương, chả trách nào y có thể giữ quan hệ tốt với vua Tần.
Gã biết đương nhiên Lã Bất Vi đang nói dối, với thủ đoạn của y, tất có cách ép Dương Tuyền quân tạo phản, chỉ cần lúc đó tước đoạt tất cả quyền lực của Dương Tuyền quân, Gi*t hay không Gi*t là điều không quan trọng nữa.
Trang Tương vương quả nhiên vui mừng, lệnh cho y bình thân rồi nói: “Có câu này của Lã tướng quốc, quả nhân cũng yên lòng hơn nhiều”.
Lã Bất Vi quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Thiếu Long tuy đến đây hơn một năm, nhưng thời gian ở Hàm Dương không dài, cho nên không biết tình hình hiện nay, nhưng hiện giờ không cần phân tâm về chuyện ấy, ta đã chuẩn bị mọi thứ, ba ngày sau ngươi sẽ lên đường đến Ngụy, phối hợp với đại kế chinh phạt Đông Châu của chúng ta”.
Hạng Thiếu Long thầm than.
Lúc này có nội thị vào báo, bảo Thái hậu Hoa Dương phu nhân muốn gặp Hạng Thiếu Long, ba người đều ngạc nhiên.
Hạng Thiếu Long được nội thị dẫn vào cung Thái hậu ở phía Đông, khi tiến vào một điện nhỏ của Thái hậu, ngạc nhiên thấy ngoài Tiểu Bàn, còn có Cầm Thanh đang ngồi cùng Hoa Dương phu nhân, vội vàng quỳ xuống tham kiến.
Hoa Dương phu nhân tuổi khoảng bốn lăm, bốn sáu, mặc hoa phục trông rất quý phái, tuy tuổi đã về chiều, son phấn không giấu nổi những vết nhăn ở khóe mắt nhưng cũng khiến cho người ta không khó liên tưởng đến những ngày xưa khi còn được An Quốc quân, tức cha của Trang Tương vương sủng ái, bà ta xinh đẹp đến dường nào.
Cầm Thanh ngồi bên cạnh bà ta vẫn lạnh lùng, tỏ vẻ chẳng quan tâm gì đến mọi chuyện trên đời, Hạng Thiếu Long đến, không hề gây chú ý cho nàng.
Thanh âm của Hoa Dương phu nhân dịu dàng ôn hòa: “Mời Thái phó đứng dậy!”
Hạng Thiếu Long đứng dậy mà tim đập thình thịch, hoang mang không biết vì sao vị Thái hậu đã thay đổi vận mệnh của nước Tần này cho gọi mình. Chỉ biết cung kính cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bà.
Sau một hồi yên lặng khiến người ta bất an, Hoa Dương phu nhân dịu dàng nói: “Mời Thái phó ngẩng đầu lên!”
Hạng Thiếu Long yên lòng, ngẩng đầu lên nhìn Hoa Dương phu nhân, nhưng cố ý không nhìn Cầm Thanh và Tiểu Bàn.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Hoa Dương phu nhân hai mắt sáng lên, chép miệng: “Một nhân tài như thế này, quả thật là rồng trong cõi người, đừng tưởng ta nhìn dung mạo để đoán người, tính cách bên trong sẽ thể hiện ra bên ngoài, người có bụng dạ chính trực thì mắt thẳng, năm ấy khi ta gặp Đại vương đã biết y bụng dạ nhân hậu, sẽ là một ông vua tốt thương dân như con, hơn hẳn với Tử Kiều, kẻ mà tiên vương muốn lập làm Thái tử, nên nói với Tiên vương rằng, “thi*p may mắn được giữ hậu cung, đáng tiếc không có con, mong lập Tử Sở làm con”. Tiên vương liền cùng ta khắc vương phù, hẹn nhau lập Tử Sở. Kẻ khác đều tưởng ta thật sự vì tư lợi, nào biết ta quả thật có thâm ý”.
Hạng Thiếu Long nghe mà há hốc mồm, không ngờ Hoa Dương phu nhân là một hào kiệt trong nữ giới, có kiến thức như vậy, bà đã chọn đúng người. Vấn đề duy nhất là đã quên sự tồn tại của một nhân vật có lợi cho công cuộc thống nhất thiên hạ nhưng bất lợi cho người Tần như Lã Bất Vi.
Hoa Dương phu nhân nói: “Mời Hạng thái phó ngồi. Chao ôi! Ba ngày sau là kỵ thần của Tiên vương, cho nên ai gia rất xúc động, khiến Hạng thái phó chê cười”.
Hạng Thiếu Long ngơ ngác ngồi xuống, rồi có ả cung nga dâng trà lên. Trong điện yên tĩnh, ngoài trời tuyết rơi đầy.
Cầm Thanh, nàng mỹ nữ cao nhã ấy, vẫn cúi đầu không nói, càng khiến cho người ta có cảm giác nàng không cần bất cứ điều gì ở bên ngoài.
Nàng giống như một đóa hao sen trắng chỉ để người ta ngắm nhìn từ xa xa, một ý nghĩ xấu xa cũng đủ làm hỏng đi sự hoàn mỹ của nàng.
Cho đến lúc này, Hạng Thiếu Long vẫn chưa hiểu cớ gì Hoa Dương phu nhân cho vời mình. Nén không được, nhìn sang Tiểu Bàn, Tiểu Bàn đang nhìn gã, hơi lắc đầu, tỏ vẻ bảo gã đừng lo lắng.
Trong điện tĩnh lặng đến nỗi khiến cho người ta không muốn phát ra bất cứ âm thanh nào để khuấy động không khí ở đây.
Khi Hạng Thiếu Long đang quan sát mọi thứ xung quanh. Hoa Dương phu nhân nhẹ nhàng nói: “Lần này ai gia muốn gặp Thái phó, chủ yếu là muốn xem nam nhân đã làm cho Kỷ tài nữ, người tề danh cùng Cầm Thanh động lòng là người thế nào, giờ đây cuối cùng cũng đã có đáp án!”
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ té ra là vậy, vội vàng nói mấy lời khiêm nhường.
Cuối cùng thì Cầm Thanh cũng thỏ thẻ giọng oanh vàng: “Kỷ tài nữ đến đây đã hơn mười ngày mà Cầm Thanh vẫn không có duyên được gặp, Hạng thái phó có thể có thể sắp xếp được chăng? Thái hậu cũng mong được gặp Kỷ tài nữ. Nghe nói Trâu Diễn tiên sinh là người nghiên cứu thiên nhân, nếu ông ta có thể đi cùng, Cầm Thanh nhất định chân thành khoản đãi”.
Chỉ cần nghe nàng thay Hoa Dương phu nhân nói lời mời, cũng đủ biết địa vị của nàng ở cung Thái hậu thế nào.
Hạng Thiếu Long nhịn không được nhìn về phía nàng, hai đôi mắt lần đầu tiên tiếp xúc, mỹ nữ vẫn lãnh đạm nhìn xoáy vào gã.
Hạng Thiếu Long hơi bực mình, mỉm cười nói: “Không biết trong số khách Cầm thái phó khoản đãi có bao gồm mỹ nhân trong đó chăng?”
Cầm Thanh chưng hửng, mặt thoáng không vui, tránh ánh mắt của gã, cúi đầu.
Hoa Dương phu nhân cười, nói: “Hạng thái phó đừng trách Thanh nhi, từ khi phu quân qua đời chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân trẻ tuổi”.
Hạng Thiếu Long nói với vẻ áy náy: “Thế thật là đắc tội, mong Cầm thái phó thứ lỗi. Bỉ nhân phải quay về chuẩn bị đi sứ, nếu Thái hậu không có gì sai bảo nữa, Thiếu Long xin được cáo lui”.
Hoa Dương phu nhân nhướng mày hỏi: “Hạng thái phó khi nào sẽ lên đường?”
Hạng Thiếu Long nói xong, Hoa Dương phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói: “Hạng thái phó chuyến này đi đến Sở chứ?”
Hạng Thiếu Long biết bà vốn là quý tộc nước Sở, năm ấy khi Trang Tương vương gặp bà, Lã Bất Vi bèn cho y mặc trang phục nước Sở để lay động tình cố quốc của bà. Trang Tương vương vốn tên Dị Nhân nhưng sau đó đổi thành Tử Sở cũng chính là lẽ ấy. Vội vàng bảo sẽ đến nước Sở.
Hoa Dương phu nhân nói: “Ta sẽ sai người đưa ít đồ cho Thái phó khi đến Sở nhờ Thái phó hãy trao cho Tú phu nhân. Chao ôi! Nếu không phải vì sức khỏe kém đi, ta quả thật muốn về Sở một chuyến!”
Hạng Thiếu Long hứa xong thì cáo lui, không thèm ngó đến Cầm Thanh nữa.
Ra khỏi cửa điện, đi được khoảng mười bước thì Tiểu Bàn từ trong điện đuổi theo, khiến bọn thân vệ phụ trách bảo vệ cho y hộc tốc đuổi theo.
Tiểu Bàn quay lại quát: “Đứng yên ở đó, cấm chạy theo!”
Bọn thân vệ quả nhiên đứng yên, chẳng kẻ nào dám máy động cả ngón tay.
Tiểu Bàn làm oai xong, tỏ vẻ không có chuyện gì, kéo Hạng Thiếu Long vào trong viên lâm, nói với hai mắt đỏ hoe: “Sư phụ! Con đã Gi*t Triệu Mục! Đừng trách con, đây là lần sau cùng Tiểu Bàn gọi người là sư phụ, lần sau không dám nữa”.
Hạng Thiếu Long thầm kinh sợ oai thế của vị Tần Thủa Hoàng trong tương lai này, nghe nói thế thì ngẩn ra: “Con đã Gi*t Triệu Mục?”
Tiểu Bàn kìm nén, không rơi nước mắt, bình tĩnh nói: “Con đã rỉ tai cho y biết con là ai, Gi*t y là vì báo thù cho mẫu thân, rồi một dao chọc thẳng vào tim y, Hạng thái phó đã chẳng bảo nơi ấy mà trúng kiếm thì sẽ hết đường cứu hay sao? Hừ! Nhìn y ૮ɦếƭ trong bộ dạng rất kinh dị, thật là tuyệt vời! Mẫu thân đã có thể nhắm mắt nơi chín suối!”
Hạng Thiếu Long nghe mà lạnh mình.
Ngày còn ở Hàm Đan, Tiểu Bàn chỉ khoảng mười ba, giờ đã là mười bốn tuổi!
Không những có gan Gi*t người mà còn bình tĩnh hiểu rõ phải làm thế nào mới dồn người ta vào chỗ ૮ɦếƭ, tuy bảo đối phó với kẻ thù Gi*t mẹ nhưng với dáng vẻ bình tĩnh, độc ác, xong chuyện thì thản nhiên miêu tả lại, quả thật khiến người ta lạnh mình.
Tiểu Bàn thấy Hạng Thiếu Long không nói, còn tưởng rằng gã có ý trách mình, vội vàng nói: “Thái phó chớ lo, Gi*t y xong, con gục vào lòng mẫu hậu, khóc mà bảo rằng con đã báo thù cho người, đảm bảo không ai nghi ngờ, bọn họ còn tưởng rằng con yêu thương vị mẫu hậu ấy nữa kìa!”
Hạng Thiếu Long càng bất ngờ hơn, không đối đáp gì được.
Tiểu Bàn hạ giọng nói: “Nhưng con thật tình thương mẫu hậu mà!”
Hạng Thiếu Long lúc này mới có thể lên tiếng được, nói: “Chúng ta đừng gặp nhau quá lâu, phụ vương của con, mẫu hậu và tướng quốc đang chờ ta dùng cơm...”
Tiểu Bàn nắm lấy tay áo gã nói: “Thái phó! Trước khi người lên đường đi sứ, có thể đến gặp Tiểu Bàn được không?”
Hạng Thiếu Long gật đầu, Tiểu Bàn mới cùng gã rời khỏi cung Thái hậu.
Khi Hạng Thiếu Long về đến Ô phủ, trời đã về chiều.
Vừa mới xuống xe, hạ nhân bảo Lý Tư đến gặp gã, đang đợi trong sảnh nhỏ, vội vàng đến gặp y.
Sau mấy lời khách khí, ngồi xong Lý Tư cảm kích nói: “Lý Tư lần này có thể theo Thái phó, đi sứ đến sáu nước, toàn là nhờ Thái phó cả, Lý Tư cũng không biết làm thế nào để tạ ơn Thái phó. Chao ôi! Cuộc sống ở tướng quốc phủ suýt nữa làm cho tại hạ phát bệnh!”
Hạng Thiếu Long không ngờ y nói những lời thô thiển đến như vậy, cười gượng nói: “Lý huynh không cần phải tạ ơn ta, ta còn nhiều chuyện phải nhờ Lý huynh nữa kìa, hiểu rõ về tình hình sáu nước, sau này Lý huynh mới có thể gánh vác được trọng trách”.
Lý Tư do dự một chốc, cuối cùng nén không được hỏi: “Tại hạ suy nghĩ hoài mà vẫn chưa hiểu, cớ gì Thái phó coi trọng Lý Tư đến thế? Cả cơ hội biểu hiện cũng chưa từng có kia mà...”
Hạng Thiếu Long cười rồi vỗ vai y bảo: “Hạng Thiếu Long ta tuyệt không nhìn sai người, Lý huynh đã thu xếp hành lý chưa?”
Lý Tư hơi đỏ mặt, lúng túng rồi nói: “Nhận được lệnh của tướng quốc xong, tại hạ liền lập tức chuẩn bị mọi thứ!”
Hai người nhìn nhau, đồng thời cười lớn, đầy tình tri kỷ.
Hạng Thiếu Long nói với vị đại công thần sau này sẽ phò trợ Tần Thủy Hoàng giành lấy thiên hạ này rằng: “Lý huynh đã đến đây vậy xin mời ở lại dùng bữa cơm rồi hãy đi!”
Lý Tư ha ha cười lớn nói: “Ngày tháng vẫn còn dài, trên đường sợ gì không có cơ hội!”
Hạng Thiếu Long biết y vì tránh tai mắt của Lã Bất Vi, nên không ૮ưỡɳɠ éρ nữa. Tiễn y ra cửa, thuận miệng hỏi: “Lý huynh có hiểu tình thế hiện nay của Hàm Dương không?”
Lý Tư hạ giọng nói: “Sau khi lên đường sẽ nói cho Thái phó hiểu ngay”.
Nhìn bóng y khuất sau cổng lớn, Hạng Thiếu Long dâng lên một cảm giác hoang mang vô cùng, Lý Tư giờ đây vẫn là một kẻ lang bạt, chưa gặp được thời, ai ngờ sau này sẽ là Thừa tướng của nước Tần.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc