Tầm Tần ký - Hồi 111

Tác giả: Vô Danh


Đại đội nhân mã ra cửa Đông.
Hạng Thiếu Long và Đằng Dực tự thống lĩnh binh sĩ, đi về phía một thôn trang cách thành khoảng năm mươi dặm, nơi mà có tin Hạng Thiếu Long đã xuất hiện.
Năm ngàn thành vệ ấy chỉ là giả vờ, đến khu rừng rậm thì đóng trại lại, chỉ khi đêm tối thì sẽ vòng đến địa điểm đã được chỉ định, do Ô Quả chỉ huy phục kích quân Tề từ cửa nam vào thành.
Bọn Hạng Thiếu Long và Đằng Dực quay đầu vào thành, âm thầm thao túng đại cuộc.
Bọn họ nấp trong trạm chỉ huy, nghe ngóng tin tức.
Mặt trời dần dần khuất bóng, thành Hàm Đan bắt đầu lên đèn, mọi sự vẫn như bình thường.
Khi tin Hạng Thiếu Long truyền đến tai Hiếu Thành vương, y lập tức theo kế hành sự, sai Triệu Minh Hùng đến trạm chỉ huy thay cho Hạng Thiếu Long, quân cấm vệ thì do Thành Tư chỉ huy thực hiện lệnh giới nghiêm toàn thành, ai nấy đều biết Hiếu Thành vương sợ Hạng Thiếu Long nên không hoài nghi Hiếu Thành vương đã tương kế tựu kế.
Từ lúc này trở đi, liên lạc của Triệu Mục với bên ngoài đã hoàn toàn bị cắt đứt, dù Triệu Minh Hùng xảy ra chuyện gì y cũng đều không biết.
Triệu Minh Hùng nào biết có trá ngụy, dẫn hơn một trăm thân vệ đến trạm chỉ huy, khi bước vào đại sảnh, đột nhiên phát giác tát cả các thân vệ đều bị chặn phía ngoài, cánh cửa lớn đóng sầm lại sau lưng.
Triệu Minh Hùng ngạc nhiên quát lớn: “Chuyện gì?”
Vệ sĩ hai bên dấn lên, hơn mười thanh trường mâu kê thẳng vào những chỗ yếu hại trên mình y.
Phía ngoài có tiếng cung nỏ và tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hai người Hạng Thiếu Long, Đằng Dực bỗng nhiên đẩy cửa hông bước ra, đến trước mặt y.
Triệu Minh Hùng mặt trắng bệch, nói: “Đổng tướng quân! Sao lại làm thế này, thuộc hạ đâu có gì sai sót”.
Đằng Dực lạnh lùng quát: “Cùng Triệu Mục cấu kết với người Tề, mật mưu tạo phản không phải là sai sót hay sao?”
Mặt Triệu Minh Hùng càng khó coi hơn, run rẩy nói: “Các người vu oan cho ta!”
Hạng Thiếu Long bình tĩnh nói: “Dưới trạm chỉ huy của ngươi có địa đạo mới đào, Triệu Minh Hùng ngươi đừng nói là không biết đấy!”
Triệu Minh Hùng nhớ đến thê nhi của mình trong nhà, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống.
Đằng Dực ghét nhất là hạng người hèn hạ, lạnh lùng quát lớn: “Trói y lại!”
Huynh đệ tinh binh đoàn bỏ trường mâu bắt y trói lại thật chặt.
Hạng Thiếu Long bước đến trước mặt Triệu Minh Hùng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi chấp nhận ngoan ngoãn hợp tác với bổn nhân, bổn tướng sẽ cho ngươi một con đường sống, đưa ngươi và gia quyến ra khỏi thành, nếu ta có dối một lời, Đổng mã si này sẽ ૮ɦếƭ không toàn thây”.
Triệu Minh Hùng giật mình ngẩng đầu lên, không thể tin vào tai mình được.
Đằng Dực nói: “Ngươi phải nói ra cách liên lạc với Triệu Mục, chỉ cần chúng ta biết lời ấy là thật, lập tức sẽ cho ngươi thoát ra cửa đông, lại còn tặng thêm lương thực xe ngựa và văn kiện thông hành, người đâu, người đâu! Mở cửa cho ta”.
Cửa lớn mở ra, hơn một trăm gia quyến của Triệu Minh Hùng đều bị giải đến, ai nấy đều hoảng hốt, nhưng đều mang theo hành lý.
Triệu Minh Hùng cảm kích nói: “Đại ơn không thể đáp tạ, tiểu nhân đã phục, dù Đổng thành thủ có gì căn dặn, tiểu nhân tuyệt không dám chối từ”.
Hạng Thiếu Long biết chiến thuật tâm lý đã thành công, nói: “Lập tức thả Triệu huynh”.
Dây trói được tháo ra.
Khi Triệu Minh Hùng đứng dậy, Đằng Dực cười: “Trước tiên đưa Triệu phu nhân, công tử lên xe, hộ tống ra khoảng rừng rậm ngoài thành. Không được vô lễ, tránh làm phu nhân hoảng sợ”.
Huynh đệ tinh binh đoàn dạ ran, giải người của Triệu gia ra ngoài.
Hạng Thiếu Long móc ra văn kiện thông hành, đưa cho Triệu Minh Hùng, chân thành nói: “Đừng để ý đến chuyện Hàm Đan, chỉ cần Triệu huynh ngày đêm lên đường, rời khỏi nước Triệu, nhất định sẽ an toàn sống khoảng đời còn lại, chắc Triệu huynh không cần bổn nhân dạy phải làm gì”.
Triệu Minh Hùng cảm kích đến nỗi rơi nước mắt nói: “Tiểu nhân thật không còn lời gì để nói”.
Hạng Thiếu Long và Đằng Dực nhìn nhau, có Triệu Minh Hùng, kẻ đã biết rõ âm mưu của Triệu Mục này toàn tâm toàn ý hợp tác, nào sợ Triệu Mục và người Tề thoát khỏi cạm bẫy của bọn họ.
Triệu Minh Hùng được bọn Hạng Thiếu Long đưa đến trạm chỉ huy ở thành bắc, gọi tất cả những kẻ cùng phe đảng với y lại, tuyên bố trung thành với Hạng Thiếu Long.
Những kẻ ấy đều biết sự việc đã bại, vội vàng quỳ mọp dưới đất xin tha tội.
Hạng Thiếu Long nói: “Nếu các ngươi có thể lập công chuộc tội, chỉ cần bổn thành thủ không nói với Đại vương, không ai biết các ngươi mưu phản, nhưng phải tuyệt đối nghe lệnh bổn nhân, nếu không, không những các ngươi khó giữ mạng mà còn liên lụy đến gia quyến nữa”.
Bọn chúng đều vội vàng chấp nhận.
Trên đường đến cửa bắc, Triệu Minh Hùng đã khai toàn bộ kế hoạch, giờ đây khống chế được cửa bắc là đã cầm chắc sự thắng trong tay.
Bọn tướng lĩnh phản loạn đều thấy người nhà lọt vào tay Hạng Thiếu Long, lại thấy bọn họ ai nấy sĩ khí như mây, kế hoạch được chu toàn, biết thế mình đã mất, ai cũng ngoan ngoãn hợp tác, được Triệu Minh Hùng căn dặn đều chia nhau đi làm việc.
Hạng Thiếu Long sai Đằng Dực giữ thành bắc, dắt bọn Kỷ Yên Nhiên, Thiện Nhu và gần một trăm huynh đệ tinh binh đoàn rời thành bắc, còn áp giải theo Triệu Minh Hùng.
Vừa quẹo vào một con đường, bọn Kinh Tuấn cùng hơn trăm người chặn lại.
Hai đội nhân mã hội họp giữa đường.
Kinh Tuấn vui mừng nói: “Ba người Cam Trúc, Lý Minh, Triệu Lệnh đều bị Thành Tư bắt giữ, giờ đây toàn thành đã nằm trong tay chúng ta”.
Đây chính là chỗ thông minh của Hạng Thiếu Long và Đằng Dực, nếu gã ôm tất cả mọi chuyện vào mình, nói không chừng sẽ khiến Hiếu Thành vương nghi ngờ, nên đã chia một nửa việc cho cấm vệ phụ trách, Hiếu Thành vương bớt đi một nỗi lo.
Triệu Minh Hùng thấy bọn họ dẫn đầu, trong lòng cảm thấy hối hận, y sở dĩ chấp nhận bán mạng cho Triệu Mục là vì trong lòng hận Hạng Thiếu Long đã ςướק chức vị thành thủ, điều quan trọng hơn là nghĩ âm mưu của Triệu Mục không thể thất bại, nào ngờ ra nông nỗi như thế này.
Tiếng Hạng Thiếu Long vang lên trong tai y: “Giờ đây bổn thành thủ sẽ sai người hộ tống Triệu huynh ra ngoài thành hội hợp với gia quyến, khi có tín hiệu hỏa tiễn bắn lên trời, người của ta sẽ tự động thả Triệu huynh đi”.
Triệu Minh Hùng hổ thẹn nói: “Không thể sánh vai tác chiến cùng Đổng tướng quân trong trận này thật là một chuyện đáng tiếc nhất của Triệu Minh Hùng”.
Hạng Thiếu Long thân thiết vỗ vai gã, mỉm cười nói: “Triệu huynh bảo trọng”.
Nói rồi thúc ngựa đi.
Kỷ Yên Nhiên bên cạnh gã nói: “Kỳ mưu diệu kế của Đổng tướng quân khiến cho Yên Nhiên được mở rộng tầm mắt, khâm phục vô cùng”.
Còn Thiện Nhu thì bĩu môi: “Người này chẳng qua có chút tà môn, Yên Nhiên không cần phải khâm phục y”.
Hạng Thiếu Long và Kỷ Yên Nhiên nhìn nhau rồi bật cười.
Dưới ánh phong đăng, con đường trong cổ thành rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng vó ngựa khô khốc.
Hai mỹ nhân đi hai bên càng khiến cho Hạng Thiếu Long cảm thấy như đang mơ, ngày nào mới đến Hàm Đan, nào ngờ Hàm Đan lại rơi vào tay gã, do gã quyết định vận mệnh của tòa thành cổ xinh đẹp này.
Bất đồ nhớ lại quá khứ trong thế kỷ hai mươi mốt, lòng dạ rối bời, tiếng bước chân làm gã bừng tỉnh.
Triệu Bá từ trong bóng tối bước ra gọi gã.
Hạng Thiếu Long xuống ngựa, cười nói: “Chào Quán chủ!”
Kỷ Yên Nhiên sợ y nhận ra nên xuống ngựa phía bên kia, tránh qua một bên.
Triệu Bá không nhận ra, vui vẻ nói: “Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, hầu phủ đã bị bao vây trùng trùng, đảm bảo không ai thoát ra được”.
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện tấn công hầu phủ do Quán chủ toàn quyền phụ trách, khi thấy tín hiệu hỏa tiễn bắn lên trời, người của Triệu Mục sẽ tấn công ra, cùng với người Tề chia nhau đánh vào hoàng cung, lúc ấy lại đánh phủ đầu.
Nhưng dù tình thế phát triển thế nào, thấy hỏa tiễn của mạt tướng bắn lên, xin đừng tấn công hầu phủ, bởi vì ta được lệnh của Đại vương, thân chinh lẻn vào hầu phủ, bắt sống tên gian tặc Triệu Mục”.
Triệu Bá biết mình đã trở thành tổng chỉ huy, có nghĩa là Hạng Thiếu Long đã dúi công lao ấy vào tay mình, nên vui mừng nghe theo.
Hạng Thiếu Long nói: “Khẩu lệnh của đêm nay sẽ đổi thành “Đại vương vạn tuế”, không dùng “người Tần tất bại” nữa, đừng để thoát bất cứ tên nào, được thôi!
Thời gian không nhiều nữa, chúng ta hãy mang ký hiệu lên người”.
Phất tay một cái, bọn thủ hạ rút ra một mảnh khăn đỏ đã chuẩn bị sẵn, cột lên cánh tay phải.
Còn Triệu Bá thì vui mừng bỏ đi.
Bọn Hạng Thiếu Long đi bộ đến nơi gần hầu phủ, lúc ấy ba ngàn thành vệ tinh nhuệ lại thêm mấy tên thủ hạ của Triệu Bá đều đã vào sẵn vị trí bao vây hầu phủ, còn đội chủ lực tiến về phía hoàng cung.
Ai nấy đều đã đeo mảnh khăn đỏ để phân biệt địch ta.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ lần này xem Triệu Mục nhà ngươi có thể chạy đi đâu. Rồi hạ lệnh: “Tiểu Tuấn”.
Kinh Tuấn khom người nói: “Xin thành thủ căn dặn!”
Hạng Thiếu Long bật cười, nói: “Lên đường đi!”
Kinh Tuấn dạ một tiếng, dắt theo hơn mười huynh đệ tinh binh đoàn đi.
Lúc này Triệu Bá cũng sắp xếp ổn thỏa, đến bên gã bàn bạc cho kỹ, khiến Kỷ Yên Nhiên hoảng hốt nấp trong đám đông.
Triệu Bá đắc ý nói: “Bọn chúng tôi đã chuẩn bị hai xe công thành, đảm bảo trong chốc lát có thể phá được tường thành hầu phủ, lúc ấy bọn chúng cũng không thể tử thủ nổi”.
Hạng Thiếu Long sợ y nóng lòng cầu thắng nên dặn dò y phải theo tín hiệu mà hành sự.
Triệu Bá lúc này phục gã sát đất, không cảm thấy buồn lòng mà gật đầu lia lịa.
Hơn một canh giờ sau, Hạng Thiếu Long thấy thời gian cũng sắp đến, lệnh cho Triệu Bá vào vị trí, còn mình thì dẫn huynh đệ trong tinh binh đoàn cùng Thiện Nhu lẻn vào hầu phủ, ẩn mình nơi bụi rậm gần lối thoát của thủy đạo.
Bọn Kinh Tuấn thì vội vàng chuẩn bị bao cát, ném xuống dòng nước, chặn dòng nước lại, lại dẫn nước đến nơi khác, không thể chảy vào trong phủ.
Khi Hạng Thiếu Long nghĩ đến dòng nước trong phủ sẽ cạn xuống, “bùm”
một tiếng, chỉ thấy một ngọn hỏa tiễn ở thành bắc phóng lên trời, nổ ra thành muôn ngàn đóa hoa, bay xuống như mưa, hiện rõ mồn một trong đêm đen.
Kỷ Yên Nhiên ngửa mặt nhìn bầu trời, than: “Bọn tiên phong của người Tề đã vào”.
Bỗng có tiếng động lạ vang lên, Phố Bố người ướt nhẹp, lóp ngóp chui ra từ thủy đạo.
Bọn Kinh Tuấn vội vàng kéo y lên.
Phố Bố nói: “Triệu Mục đã trúng kế, không hề biết bên ngoài đã xảy ra chuyện”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Y có thân chinh tấn công hoàng cung không?”
Phố Bố nói: “Tên nhát gan ấy làm sao dám mạo hiểm, nếu không cũng không cần rúc trong bí đạo”.
Đằng Dực nói: “Lối ra vào thủy đạo có người canh giữ không?”
Phố Bố nói: “Tất cả mọi người đều tập trung ở quảng trường, chuẩn bị đánh vào hoàng cung, giờ đây không còn ai canh giữ nữa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Tình hình các vị huynh đệ thế nào?”
Kinh Tuấn đưa bộ quần áo khô cho Phố Bố thay, khiến cho hai thiếu nữ hoảng hốt quay người né tránh.
Phố Bố thay xong liền nói: “Bọn họ đều biết ứng biến, điều hay là Triệu Mục cho bọn họ vào một nhóm, do tiểu nhân và Lưu Sào chỉ huy, tiến thối cũng rất dễ dàng”.
Trong hầu phủ tuy im hơi lặng tiếng, nhưng ai cũng biết đại quân của Triệu Mục đã lên đường, đến hoàng cung, bọn người ấy sẽ thay quân phục của cấm vệ, đặt ra sách lược tấn công chu toàn, nếu không có chuẩn bị, lại thêm nội ứng, cơ hội thành công quả thực rất cao.
Hạng Thiếu Long thấy nước đã được chặn lại, lộ ra đáy sông, hạ lệnh: “Tiến vào!”
Kinh Tuấn đã chờ lâu, nghe hiệu lệnh thì xông lên trước, những huynh đệ khác cũng chui vào.
Phố Bố thấy bọn họ tay chân đều lanh lẹ, miệng khen không ngớt.
Thiện Nhu hừ một tiếng, xông lên phía trước.
Hạng Thiếu Long đưa tay ôm ngang eo Kỷ Yên Nhiên cười nói: “Kỷ tiểu thư có cần theo Hạng Thiếu Long này chui vào thủy đạo không?”
Phố Bố lúc này mới biết tên tiểu binh ấy là ai, nhờ ánh trăng mới thấy được vẻ đẹp của Kỷ Yên Nhiên nên trố mắt ra nhìn.
Mỹ nữ ấy dịu dàng nói: “Dù lên núi đao hay vào rừng tên cũng chẳng sao, huống chi chỉ là chui vào trong thủy đạo”.
Hạng Thiếu Long thầm tính thời gian, biết người của Triệu Mục đã sa vào thiên la địa võng mà Triệu Bá đã giăng sẵn, vừa đến lúc toàn bộ bọn họ đã vào trong phủ, thở phào nói: “Đã đến lượt chúng ta!”
Đột nhiên ở thành bắc có tiếng la hét vang trời, không cần nói cũng biết cấm vệ quân của Thành Tư và thành vệ của Đằng Dực, trước sau đánh thẳng vào người Tề đã vào thành qua địa đạo, chỉ là không biết Tề binh ấy phải chăng do Đản Sở cầm đầu, nếu là như thế, Điền Đan đêm nay đã mất một ái tướng.
Hành động đêm nay ngoài bắt sống Triệu Mục, tinh binh đoàn của gã không hề tham chiến, như thế không cần phải mất một người nào mà vẫn có thể bắt sống Triệu Mục quay về Hàm Dương, thật gã cũng không ngờ nổi.
Kỷ Yên Nhiên đẩy Hạng Thiếu Long, gã mới bừng tỉnh, nhảy xuống đáy sông.
Kỷ Yên Nhiên và Hạng Thiếu Long lần lượt chui lên bờ, mọi người đã đợi sẵn, tên cũng đã lắp vào nỏ. Bọn năm mươi huynh đệ của Lưu Sào đang chờ họ, ai nấy tinh thần đều hăng hái.
Hạng Thiếu Long đã trở thành nhân vật nổi danh thiên hạ, có thể đi theo chủ tốt thế này, bọn họ đều rất vui mừng.
Thiện Nhu nóng lòng kêu lên: “Nhanh lên!”
Hạng Thiếu Long đang định lên tiếng thì phía hoàng cung đã vang lên tiếng gào thét.
Hạng Thiếu Long hạ lệnh: “Không được Gi*t hại kẻ yếu đuối, Phố Bố dẫn đường, tiến lên!”
Phố Bố rút thanh trường kiếm đi đầu, dẫn bọn Hạng Thiếu Long vào trong phủ.
Vừa tiến vào trường lang trong hoa viên, khi hơn mười tên gia tướng đang dắt chó canh giữ đột nhiên thấy nhiều người như thế xông vào, ngạc nhiên cả kinh, tên đã bắn tới như mưa, cả người lẫn chó đều ngã gục.
Hơn trăm người bày thành trận thế, xông vào nội phủ của Triệu Mục.
Bọn lính canh không kịp phòng bị đều trúng tên ngã xuống, cả cơ hội chống trả cũng không có.
Bọn gia bộc nô tỳ vì được lệnh Triệu Mục nên đều nấp trong phòng, tránh cho Hạng Thiếu Long được nỗi lo lắng.
Bọn họ thấy người là Gi*t, hành động nhanh chóng, hơn hai trăm tên phủ vệ đều bị Gi*t sạch không còn một mống.
Triệu Mục lúc này đang ở trong phủ chờ đợi tin thắng trận mà vẫn không biết nguy hiểm đang đến gần, vừa thấy một đám đại hán do Phố Bố dẫn đầu vào trong sảnh thì hoảng hốt đứng dậy, hơn mười tên thân vệ trong sảnh đã trúng tên ngã xuống.
Triệu Mục vội vàng rút kiếm, Thiện Nhu đối mặt với kẻ thù, giận lắm xông lên, thừa cơ lúc y chưa đứng vững thì chém bay thanh trường kiếm, tung một cước khiến y té lăn xuống đất.
Năm sáu huynh đệ xông lên trói nghiến y lại.
“Bốp! Bốp!” Thiện Nhu tát liền hai cái vào mặt y rồi mắng: “Tên gian tặc có nhận ra bổn tiểu thư là ai chăng? Ta chính là tiểu thư của Thiện đại phu nước Tề, ngươi có nhớ hại ta nhà tan cửa nát hay không?”
Hai má Triệu Mục còn in dấu bàn tay, khóe miệng rướm máu, mơ hồ nhìn Thiện Nhu.
Hạng Thiếu Long bước đến trước mặt y, mỉm cười nói: “Hầu gia khỏe chứ?”
Triệu Mục giật mình, quát lớn: “Đổng Khuông! Ngươi hay lắm!”
Hạng Thiếu Long lạnh nhạt nói: “Ta không phải là Đổng Khuông!”
Triệu Mục lại kêu ối chao, té ra là bị Thiện Nhu đá thêm một cước nữa.
“Vương Trác! Ta đã sớm đoán ngươi là hạng đê tiện thấy lợi quên nghĩa!”
Hạng Thiếu Long cười lớn, nói bằng giọng thật của mình: “Ta cũng chẳng phải là Vương Trác!”
Triệu Mục run rẩy nói: “Ngươi là...”.
Hạng Thiếu Long gỡ mặt nạ xuống, ra lệnh cho người bên cạnh: “Theo kế hành sự!”
Triệu Mục thấy mặt thật của gã, hừ một tiếng mà không nói gì.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng cười: “Ngày trước khi ngươi hãm hại nữ nhân của Hạng Thiếu Long này có nghĩ đến hậu quả có ngày hôm nay chăng?”
Kinh Tuấn xông lên phía trước, đấm thẳng vào bụng y, khiến y quỵ xuống.
Kỷ Yên Nhiên đứng một góc kêu lên: “Đã tìm được lối vào bí đạo!”
Hạng Thiếu Long xoay sang Kinh Tuấn: “Đệ đi trước, thám thính tình hình rồi chúng ta sẽ đến sau, còn chưa tháo mặt nạ!”
“Binh” Triệu Mục lại bị Thiện Nhu đá một cước nữa, té sấp xuống đất, vẻ mặt rất đau đớn.
Kinh Tuấn tháo mặt nạ xuống đưa cho thủ hạ rồi dẫn hơn mười người tiến vào địa đạo.
Hạng Thiếu Long kéo tay Thiện Nhu ngăn nàng lại.
Thiện Nhu ngả vào lòng gã rồi khóc òa lên.
Hạng Thiếu Long biết tâm tình của nàng, âu yếm dỗ dành một hồi rồi quay sang thủ hạ dặn dò: “Đem mặt nạ này mang vào cho hai kẻ giống ta và Tuấn gia, sau đó hỏa thiêu nội phủ, cẩn thận đừng để bọn địch bên ngoài tường quay vào”.
Bọn thủ hạ dạ ran đi ngay.
Thiện Nhu khóc xong thì hạ giọng nói: “Thi*p muốn Gi*t Triệu Mục”.
Khi Hạng Thiếu Long đang ngây ra như phỗng thì Thiện Nhu cười khúc khích nói: “Xem bộ dạng chàng kìa, người ta chỉ dọa chàng thôi”.
Rồi rời khỏi lòng gã, mặt đỏ ửng trông rất lúng túng.
Kỷ Yên Nhiên đến bên gã, cùng lắng nghe tiếng gào thét từ hoàng cung vọng đến.
Bọn Lưu Sào quen đường nên chỉ trong chốc lát tìm được một đống chất đốt lớn, đặt ở các nơi, chỉ cần nổi lửa thì đừng hòng kẻ nào xông vào cứu hỏa, lúc này Kinh Tuấn vào báo địa đạo đã thông suốt.
Hạng Thiếu Long ha ha cười lớn, sai người bịt mồm Triệu Mục lại, khiêng y vào địa đạo. Rồi hạ lệnh, mọi người quăng hơn mười mồi lửa vào trong đống củi, nhà cửa thời này đều bằng gỗ nên nếu nổi lửa thì thần tiên cũng không còn cách nào cứu nổi. Trước khi vào địa đạo, Hạng Thiếu Long lại bắn lên một ngọn tín hiệu hỏa tiễn nữa.
Triệu Bá biết thời gian tấn công hầu phủ đã đến.
Khi bọn chúng tấn công vào phủ, sẽ phát hiện toàn phủ chìm trong biển lửa, xong chuyện, với hàng trăm thi thể cũng rất khó nhận ra đâu là Triệu Mục.
Hoặc cũng có lẽ tìm ra được hai thi thể giống Đổng Khuông và Kinh Tuấn, đều tưởng rằng bọn họ bị thiêu cháy, cùng ૮ɦếƭ với Triệu Mục.
Còn chuyện vì sao lửa cháy đến nỗi không thể dập tắt được đương nhiên là vì Triệu Mục đã sắp đặt củi trong phủ, tạo phản không xong thì tự thiêu cháy mình, nào ngờ chỉ do một tay Đổng Khuông tạo nên.
Trên dưới Hàm Đan đều sẽ nhớ về gã, nhưng không phải là Hạng Thiếu Long, mà là mã si Đổng Khuông nức danh một thời.
Nếu có một ngày người Triệu biết Đổng Khuông thật sự vẫn ở nước Sở, e rằng bọn họ cũng khó mà tin được.
Còn Đằng Dực, cũng tìm một cái xác, để mang mặt nạ của mình vào, trừ phi có người dám động đến thi thể, nếu không sẽ chẳng ai biết được bí mật này.
Lối ra của địa đạo là ở hậu viên, mọi người vui mừng đi theo đường đã định sẵn, tránh hai chiến trường ở thành bắc và ngoài hoàng cung, âm thầm đến cửa Bắc.
Đằng Dực dẫn hơn mười huynh đệ đến cửa thành tiếp ứng cho bọn họ, thấy Hạng Thiếu Long thì cười nói: “Hầu gia thật có lòng, rảnh rỗi đến thăm bọn tiểu nhân”.
Rồi dắt mọi người lên ngựa xông ra thành, lại còn bảo với tướng lĩnh giữ thành: “Các vị hãy giữ cửa thành cho kỹ, ta dắt người đuổi theo kẻ địch”.
Đại đội nhân mã tiến thẳng lên đường.
Bầu trời đầy sao khiến ai nấy đều thoải mái trong lòng.
Ra đến bình nguyên, mọi người đi về hướng Tây, đó chính là hướng nước Tần.
Đi được năm sáu dặm đường, thì Hạng Thiếu Long trèo lên một gò cao, quay đầu nhìn lại hướng Hàm Đan.
Lúc bấy giờ có tiếng vó ngựa, Ô Trác và Ô Quả dẫn hơn mười huynh đệ đã đuổi kịp theo họ, nhìn thấy Triệu Mục đang bị trói chặt như khúc bánh chưng, ai nấy đều vui mừng.
Hạng Thiếu Long nhìn mọi người, cao giọng nói: “Mọi người đã tề tựu đủ chưa?”
Bọn huynh đệ đều dạ ran.
Hạng Thiếu Long cười lớn nói: “Chúng ta hãy về nhà thôi!”
Rồi giương roi quất nhẹ lên ngựa. Con chiến mã chạy xuống gò nhỏ. Hai thiếu nữ líu ríu liên hồi, đuổi sát theo nhau. Mọi người đều quát lớn thúc ngựa phóng nhanh. Đoàn nhân mã nhanh chóng biến vào trong thảo nguyên.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc