Tầm Tần ký - Hồi 095

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long vừa bước vào cửa phủ, Ô Quả đón đầu gã nói: “Nhã phu nhân đã đến, tiểu nhân mời bà vào đông hiên chờ tam gia nhưng bà cương quyết bước vào nội đường, vẻ mặt của bà rất khó coi!”
Gã đã thấy tọa giá của Triệu Nhã và bọn Triệu Đại ở trước cổng, ngoài cửa còn có một đội Triệu binh, nghe Ô Quả nói thế, thầm kêu không ổn, nói: “Nhu phu nhân và Chi cô nương thì sao?”
Ô Quả nói: “Bọn họ về nhà thăm Chính thúc, đêm nay mới quay về”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Bọn họ có gặp nhau không?”
Ô Quả nói: “Nhu phu nhân tiếp kiến Nhã phu nhân, còn Chi cô nương thì nấp vào trong”.
Hạng Thiếu Long thở phào, bước vào nội đường. Vừa bước vào cửa, Nhã phu nhân ngẩng lên nhìn gã, vẻ tái nhợt. Hạng Thiếu Long ngồi xuống bên ả hỏi: “Sắc mặt phu nhân sao khó coi đến thế?”
Triệu Nhã lạnh lùng nói: “Đổng Khuông! Rối cục ngươi có sai người chặn Hạng Thiếu Long lại không?”
Hạng Thiếu Long giật mình giả vờ vẻ không vui nói: “Phu nhân sao lại nói như thế, Đổng Khuông ta chả lẽ là kẻ thất hứa hay sao?”
Triệu Nhã nói: “Vậy tại sao bọn ta nhận được tin tức, Hạng Thiếu Long giả làm thương nhân, xuất hiện ở một thôn trang cách phía Đông Hàm Đan hơn ba mươi dặm, lại còn kịch chiến với quân đồn trú ở đấy?”
Hạng Thiếu Long mới yên tâm, Đằng Dực cuối cùng đã ra tay, hỏi với vẻ quan tâm: “Vậy có bắt được Hạng Thiếu Long không?”
Triệu Nhã lắc đầu nói: “Ở chốn hoang sơn dã lĩnh, ai có thể ngăn được chàng chứ!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Đã là như thế, tại sao vẻ mặt của phu nhân lại khó coi đến thế?”
Triệu Nhã lạng lẽ cúi đầu buồn bã nói: “Ta cũng không biết, có lẽ sợ chàng biết chuyến đi của chàng bại lộ nên không đến Hàm Đan nữa”.
Hạng Thiếu Long hiểu sự mâu thuẫn trong lòng ả, vừa không muốn gã đến nhưng cũng hy vọng gã đến, thở dài rồi nói: “Thực ra đêm hôm kia thủ hạ của ta đã chặn y lại, lại còn báo với y rằng chúng ta phụng mệnh phu nhân đến cảnh cáo y, còn chuyện vì sao gã có thể đến một nơi gần Hàm Đan đến thế, ta không thể nào hiểu được, ta vừa nhận được tin này, chưa kịp đến báo phu nhân mà thôi!”
Triệu Nhã hoài nghi nhìn gã: “Ngài không phải lừa ta chứ?”
Hạng Thiếu Long làm mặt giận nói: “Xin phu nhân chờ ở đây một chốc, ta sẽ đi lấy vật chứng cho phu nhân xem, sau đó sẽ đuổi phu nhân ra khỏi cửa, mãi mãi không gặp phu nhân nữa”.
Trước khi ả lên tiếng, Hạng Thiếu Long vào tẩm thất lấy ra một ngọn phi châm rồi mới vào trong sảnh, đặt phi châm trước mặt phu nhân.
Dưới ánh đèn, ngọn phi châm sáng lấp lánh.
Triệu Nhã đưa tay ra sờ nhẹ lên ngọn phi châm, nước mắt lưng tròng, run giọng nói: “Trời ơi! Các người quả thật đã tìm thấy Hạng Thiếu Long, chàng...
chàng có nói gì không?”
Hạng Thiếu Long dùng tay áo lau nước mắt cho ả rồi nói: “Y không nói gì cả, chỉ khi người của chúng ta đòi vật chứng, y rút một ngọn phi châm từ trong thắt lưng ra rồi bỏ đi mất. Không ngờ cho đến giờ này vẫn chưa đi, thật là gan dạ”.
Triệu Nhã lúc này không còn hoài nghi nữa, cắn môi dưới, rồi sau đó mới thỏ thẻ nói: “Đổng Khuông ngài có thể làm cho Triệu Nhã một chuyện nữa chăng?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Chuyện gì? Ta suýt nữa quên đuổi phu nhân đi, phu nhân lại còn mặt dày cầu xin ta làm chuyện này chuyện nọ”.
Triệu Nhã không thèm để ý đến lời của gã, hạ giọng nói với vẻ van nài: “Lập tức đưa ta đuổi theo chàng có được không?”
Hạng Thiếu Long kêu lên: “Làm sao được!”
Triệu Nhã như tỉnh giấc mộng, giật mình rồi lao vào người gã, khóc òa lên.
Hạng Thiếu Long cảm thấy mềm lòng, nhưng cũng cảm thấy thê lương, thầm nghĩ sớm biết thế này thì lúc đầu cớ sao lại làm những điều ấy?
Triệu Nhã khóc một hồi thì bình tĩnh lại, chỉ là đôi vai vẫn còn run, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khiến cho иgự¢ Hạng Thiếu Long ướt đẫm. Đang thầm than không biết làm thế nào đây thì ả đã bình tĩnh lại.
Khóc xong thì Triệu Nhã ngồi thẳng, Hạng Thiếu Long lau những vết nước mắt cho ả, gã buồn bã nói: “Chắc kiếp trước phu nhân đã nợ Hạng Thiếu Long nhiều nước mắt, nên kiếp này phải trả”.
Triệu Nhã nở nụ cười khổ não, lắc đầu không nói, vẻ mặt rất kỳ lạ.
Nhìn đôi mắt mọng đỏ vì khóc của ả, Hạng Thiếu Long chép miệng: “Không ai có thể thay thế được vị trí Hạng Thiếu Long trong tim bà, phu nhân đừng lừa gạt bản thân và lão Đổng này nữa”.
Triệu Nhã đưa tay ôm chặt lấy Hạng Thiếu Long, cắn môi rồi nói: “Ta muốn thử xem sao, Đổng Khuông! Giờ đây ta rất cần ngài, ngài có thể đưa Triệu Nhã vào phòng không?”
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, nếu lúc này gã lại từ chối Triệu Nhã nữa thì thật không hợp lý, vả lại cũng không muốn làm cho con tim của ả bị tổn thương thêm lần nữa.
Vả lại còn cái chức thành thủ, cũng không tiện đắc tội với ả, nhưng Kỷ Yên Nhiên chốc nữa lại đến tìm, ứng phó với Triệu Nhã xong thì làm sao gặp được giai nhân ấy nữa.
Triệu Nhã hơi đỏ mặt, nói với vẻ giận dỗi: “Ngài còn do dự điều gì nữa?”
Hạng Thiếu Long ôm ngang lưng ả, đưa vào phòng.
Gã đặt Triệu Nhã xuống giường, nhưng mình vẫn còn đứng trơ ra đó.
Triệu Nhã dịu dàng hỏi: “Đổng lang sao vẫn chưa lên?”
Hạng Thiếu Long muốn kéo dài thời gian nên cố ý lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày hôm nay Lý Viên có đến tìm phu nhân không?”
Triệu Nhã hơi chưng hửng nói: “Đến lúc này lại còn nhắc đến người khác sao?”
Hạng Thiếu Long với vẻ không vui: “Hãy trả lời câu hỏi của ta trước”.
Triệu Nhã nhắm mắt thỏ thẻ nói: “Không có câu trả lời nào cả. Mấy ngày hôm nay ta trốn trong cung, chẳng gặp ai cả, trong lòng chỉ có hai người, một là Đổng mã si, còn người kia là ai thì ngài đã biết”.
Hạng Thiếu Long ngồi xuống giường, cởi đai áo của ả, hạ giọng nói: “Lý Viên so với Hạng Thiếu Long thì ai hơn?”
Triệu Nhã mở mắt, rầu rĩ nói: “Đừng hỏi những câu hỏi khiến người ta thấy khó chịu ấy được không?”
Nhất thời tẩm thất tràn trề xuân ý.
Triệu Nhã ôm chặt lấy gã, mỹ nữ ấy ghé vào tai gã nói: “Thi*p thật vui mừng, vui đến nỗi lập tức ૮ɦếƭ đi cũng không hối hận!”
Hạng Thiếu Long nói: “Ta so với Hạng Thiếu Long thì thế nào?”
Triệu Nhã hôn như mưa trên mặt gã rồi nhìn gã với vẻ chăm chú: “Ý chàng nói là Hạng Thiếu Long trước kia hay sao?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới lạnh xương sống, toàn thân nổi da gà, đánh liều nói: “Phu nhân cớ gì nói ra lời này?”
Triệu Nhã xoay người nằm sấp lên người gã, lại thêm một nụ hôn cuồng nhiệt, nước mắt tuôn trào, buồn bã nói: “Thiếu Long, chàng không cần gạt thi*p nữa! Hôm nay chàng đã quên bôi phấn, mùi thuốc trên người lại không còn nồng, người ta lúc nãy nằm phục trong lòng chàng nên đã nhận ra chàng, cho nên mới quyết gần gũi cùng chàng để chứng thực. Chao ôi! Thiếu Long ơi! Chàng tuy tài giỏi nhưng trên giường thì làm sao giấu được người ta. Trời ơi! Trên đời này lại có loại mặt nạ tinh xảo thế này, gạt Nhã nhi đến khổ”.
Rồi đưa tay toan lột mặt nã của gã. Hạng Thiếu Long tiu nghỉu để cho ả lột mặt nạ xuống, lộ ra mặt thật, nước mắt Triệu Nhã cứ rơi tùng giọt trên mặt gã, buồn vui lẫn lộn, khóc không thành tiếng.
Hạng Thiếu Long than thầm, gượng cười nói: “Điền Đan phê bình rất đúng, nhược điểm lớn nhất của Hạng Thiếu Long ta là mềm lòng, thấy nàng rầu rĩ, ta mới ra nông nỗi này”.
Triệu Nhã lúc này đã hiểu, vui mừng nói: “Trời ơi! Chàng đã thực sự tha thứ cho Nhã nhi rồi sao? Thiếu Long! Chàng hãy hôn người ta đi!”
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ lúc này nếu không lấy lòng ả thì không được, nên hôn ngấu nghiến vào đôi môi ả.
Sau một hồi đeo dính lấy nhau, cả hai đã rời ra.
Triệu Nhã ý loạn tình mê, nói: “Thiếu Long! Hãy gọi tên thi*p được chăng? Nhã nhi từ khi làm chuyện ngu xuẩn có lỗi với chàng, chưa bao giờ có một ngày vui vẻ, thật là thê thảm”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ: “Khi ngươi ở cạnh Hàn Sấm, Tề Vũ và Lý Viên chẳng lẽ không vui tí nào sao?”
Lòng nghĩ như thế nhưng miệng không nói ra. Triệu Nhã thấy thần sắc của gã như thế thì hiểu tâm ý của gã, buồn bã nói: “Nhã nhi đã biết lỗi, từ lúc này trở đi, nếu Triệu Nhã làm gì bội phản Hạng Thiếu Long thì Triệu Nhã sẽ ૮ɦếƭ thê thảm”.
Hạng Thiếu Long không biết nói sao, ghé vào tai ả gọi: “Nhã nhi! Nhã nhi!”
Hai câu ấy khiến ả sướng mê người, Triệu Nhã nằm nghiêng nhìn Hạng Thiếu Long nói: “Chàng thật sự lợi hại, chỉ có hơn trăm người mà có thể Gi*t được Nhạc Thừa khiến cho bọn thi*p phải nghi thần nghi quỷ”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Các người có nghi cho ta không?”
Triệu Nhã chép miệng: “Đương nhiên rồi! Nhưng sáng hôm sau thủ hạ của chàng đã rời khỏi thành, lại chẳng có ai bị thương, nên khiến cho bọn thi*p chẳng còn nghi ngờ được nữa. Chao ôi! Ai có thể đấu được chàng nữa”.
Rồi hạ giọng nói: “Người ta có thể cầu xin chàng một chuyện được không?”
Hạng Thiếu Long không vui nói: “Phải chăng nàng lại giao dịch với ta nữa?”
Triệu Nhã hoảng hốt nói: “Nhã nhi đâu dám, chỉ là cầu xin chàng mà thôi”.
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nói: “Nói đi!”
Triệu Nhã dựa vào người gã như con chim nhỏ, đau khổ nói: “Cầu xin chàng đừng nói với người ta bằng giọng điệu ấy được chăng? Nhã nhi e sợ chàng sẽ lại bỏ thi*p một lần nữa. Ngày trước Nhã nhi chịu hứa với vương huynh đối phó với chàng là bởi vì có hiệp nghị không làm cho chàng tổn thương, nếu không Nhã nhi dù ૮ɦếƭ vẫn không bán đứng chàng”.
Hạng Thiếu Long hơi nhăn mặt, nhíu mày nói: “Nàng vẫn chưa nói ra yêu cầu”.
Triệu Nhã cố nén nỗi lo sợ trong lòng, ấp úng nói: “Cái ૮ɦếƭ của Ni phi nhân, sự thực là do một tay của Triệu Mục, vương huynh sau chuyện này rất hối hận, nhưng gạo đã nấu thành cơm, đó cũng chính là lý do chính mà y xa rời Triệu Mục. Từ ngày Ô gia và chàng đến nước Tần, y như già đi thêm mười năm, vả lại trong người lại mang bệnh, ông trời đã ђàภђ ђạ y”.
Hạng Thiếu Long hừ một tiếng: “Hình như y đã hoàn toàn quên đi đứa con gái của mình”.
Triệu Nhã giật mình nói: “Chàng không chịu tha cho y hay sao?”
Hạng Thiếu Long bừng tỉnh, lấy lại lý trí, không muốn ép Triệu Nhã phải chọn lựa giữa gã và Hiếu Thành vương nữa, thở dài nói: “Được thôi! Vì nàng ta sẽ không tính toán với y nữa”.
Tính sổ với Hiếu Thành vương, đó là chuyện của Tần Thủy Hoàng sau này.
Triệu Nhã cả mừng nói: “Thiếu Long! Chàng thật là tốt, hãy hạ lệnh đi! Chàng muốn người ta làm cho chàng chuyện gì cũng được cả”.
Hạng Thiếu Long trong bụng nghĩ, trong họa mà được phúc, có Triệu Nhã giúp đỡ thì lo gì chuyện lớn không thành, rồi rỉ tai ả nói: “Hãy giúp ta đoạt chức thành thủ”.
Triệu Nhã nào dám đắc tội gã, gật đầu lia lịa.
Hạng Thiếu Long nhớ tới Kỷ Yên Viên, đang định chuồn ra thì Triệu Nhã vui vẻ nói: “Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ Nhã nhi lập tức đi gặp vương huynh, chuyện này cứ giao cho thi*p. Kẻ duy nhất phản đối là Quách Khai, y đã sớm có sẵn con cờ trong tay”.
Hạng Thiếu Long thấy ả cố gắng như vậy, đêm nay không bám riết lấy mình, nên vui mừng lắm, đưa ả ra cửa.
Đội nhân mã của Triệu Nhã vừa đi xa thì Hạng Thiếu Long mới quay vào trong phủ. Ô Quả chạy lại đến bảo: “Kỷ Tài nữ vừa đến, tam gia thật lợi hại, nếu là tiểu nhân thì sẽ chẳng cách nào ứng phó nổi”.
Hạng Thiếu Long cười khổ, không biết đêm nay sẽ làm thế nào với Kỷ Yên Nhiên đây.
Khi Hạng Thiếu Long tỉnh dậy thì mặt trời đã lên ba cây sào, phải nhờ Thiện Nhu đánh thức, chỉ thấy toàn thân uể oải, bất đồ lo sợ, cứ như thế này mãi, người sắt cũng chịu không nổi.
Thiện Nhu hơi giận, kéo mũi gã nói: “Xem bộ dạng chàng, chắc vẫn còn ngủ chưa đủ”.
Hạng Thiếu Long ngồi dậy bên mép giường, ôm eo nàng nói: “Nếu đêm qua có nàng ở đó, ta cũng chẳng ngồi dậy nổi nữa”.
Thiện Nhu nhích ra, giậm chân nói: “Chàng không giữ lời hứa, lại cùng Triệu Nhã, người ta hận ૮ɦếƭ chàng”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Ô Quả nói với nàng sao?”
Thiện Nhu vênh mặt: “Y dám không nói sao? Hết Triệu Nhã rồi đến Kỷ Yên Nhiên, chàng thật không chú ý đến sức khỏe của mình”.
Hạng Thiếu Long đứng dậy làm vài động tác thư giãn gân cốt, cười nói: “Nhu Nhu luyện kiếm với ta nhé?”
Thiện Nhu chưa thấy bài tập thể dục mềm mại của thế kỷ hai mươi mốt ngạc nhiên hỏi: “Phương pháp luyện công này chàng học được từ đâu?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười chỉ vào đầu mình: “Muội tử của nàng đâu?”
Thiện Nhu nói: “Về võ sĩ hành quán rồi. Chi chi là giáo đầu mà”.
Lúc này chị em họ Điền đã bước vào phòng, vui mừng nói: “Đổng gia cuối cùng đã tỉnh”.
Hạng Thiếu Long thầm hổ thẹn, tắm rửa thay đồ xong thì kéo Thiện Nhu ra vườn luyện kiếm. Đang luyện kiếm thì Đằng Dực bước vào. Hạng Thiếu Long cả mừng sai Ô Quả thay mình so chiêu với Thiện Nhu, vào trong nội đường dùng điểm tâm với Đằng Dực, đồng thời kể lại tỉ mỉ sự việc mấy ngày hôm nay.
Đằng Dực nghe đến chuyện gã bị Triệu Nhã lột trần thân phận thì than rằng: “Ta đã sớm đoán được sẽ có chuyện này, tam đệ lại mềm lòng, thương hại con đàn bà lả lơi ấy. Nhưng chuyện này đối với chúng ta có trăm điều lợi mà không hề có một điều hại, thì cứ để ả lấy công chuộc tội vậy. Nhưng đệ tốt nhất sai bọn Triệu Đại theo dõi chặt chẽ ả, nếu cảm thấy bất ổn, chúng ta phải lập tức chuồn ngay”.
Hạng Thiếu Long thấy Đằng Dực không trách gã thì mới yên lòng nói: “Có Triệu Nhã giúp đỡ, chúng ta sẽ đánh một trận lớn, đầu tiên là phải phá thế hợp tung lần này của sáu nước, nói không chừng có thể hạ được Điền Đan và Lý Viên”.
Đằng Dực ngạc nhiên nói: “Đệ chẳng phải có thiện cảm với Điền Đan hay sao?”
Hạng Thiếu Long bị y nhìn thấu cả tâm sự, đỏ mặt nói: “Lúc đầu đệ cứ khẳng định là bị người của Tín Lăng quân đột kích, nhưng giờ đây càng nghĩ thì càng không giống, rất có thể Lý Viên và Điền Đan hợp mưu làm chuyện này, ý đồ phá hoại Tam Tấn hợp nhất. Chốc nữa đệ sẽ đi thăm Long Dương quân, dò khẩu khí của y. Chao ôi! Đệ sao mà dễ dàng tin người đến thế!”
Đằng Dực nói: “Đó là ưu điểm của đệ, mà cũng là khuyết điểm”.
Ô Quả lúc này vào báo Nhã phu nhân đã đến.
Hai người Hạng, Đằng nhìn nhau đều biết đã có tin vui đến.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc