Tầm Tần ký - Hồi 086

Tác giả: Vô Danh


Đèn đuốc trong nhà sáng trưng, tiếng nhạc văng vẳng truyền ra.
Bọn phủ vệ canh chừng cẩn mật, bóng người thấp thoáng gần xa.
Chỉ là ở cửa nội hiên cũng đã có mười lăm, mười sáu tên võ sĩ nước Tề, dáng người cao lớn, vẻ mặt lầm lỳ.
Trong đó có một kiếm thủ trẻ tuổi, thân hình đặc biệt cao to, thần thái hiên ngang, lưng hổ eo gấu, tướng mạo rất tuấn tú. Đột nhiên từ ngoài vườn hoa bước tới, cúi mình thi lễ, khách sáo nói: “Vị này nhất định là Đổng Khuông tiên sinh, Điền tướng quân nóng lòng muốn gặp, tại hạ người nước Tề tên Đản Sở, là thân vệ thống quân của Điền tướng quân. Nhân dịp này, xin được vấn an tiên sinh”.
Đổng Khuông giật mình, vội vàng trả lễ.
Chị em Thiện Nhu đã từng nhắc với gã về con người này, bảo y là danh tướng nước Tề, kiếm pháp cao minh, thật là danh bất hư truyền, người này có cốt cách uy phong rất hiếm có.
Sau hai câu khách khí, Đản Sở quay sang Phố Bố cười nói: “Phố huynh cứ giao tiên sinh cho mạt tướng!”
Phố Bố vội vàng gật đầu.
Đản Sở mời Hạng Thiếu Long đi trước.
Bọn võ sĩ giữ cửa lùi ra hai bên, để Hạng Thiếu Long tiến vào nội hiên.
Có người cao giọng hô lớn: “Đổng Khuông tiên sinh đến!”
Hạng Thiếu Long nhớ lại vết kiếm trên *** Thiện Nhu, thầm nghĩ nàng hành thích Điền Đan hai lần mà vẫn thoát được, đúng là kỳ tích.
Hạng Thiếu Long vừa bước qua ngạch cửa thì gặp ngay Điền Đan.
Đó không những vì hai người phía sau lưng y to bè, vẻ mặt xấu xí, vừa nhìn đã biết đây chính là huynh đệ Lưu Trung Hạ và Lưu Trung Thạch mà chị em Thiện Nhu đã nhắc đến. Cũng chẳng phải vì y mặc đồ trắng, trông nổi bật hơn tất cả mọi người, mà bởi vì khí độ và dung mạo của y khiến người ta vừa gặp đã khó quên.
Chả trách gì Kỷ Yên Nhiên, người đã gặp anh hùng khắp thiên hạ mà cũng có ấn tượng sâu sắc với y.
Điền Đan tuổi trong khoảng bốn mươi, người cao ốm, mũi cao và khoằm, nhưng vì đôi gò má cao nên rất hợp. Lại thêm đôi mắt rất sắc bén, quả thật là một nhân vật hùng bá một phương. Chả trách nào y có thể từ một chức quan nhỏ mà trở thành một trong những nhân vật có quyền lực nhất.
Triệu Mục ngồi bên cạnh y tuy có vẻ là một gian hùng, nhưng so với y thì cách nhau một trời một vực.
Ngoài ra còn có khoảng mười hai người, một người làm cho Hạng Thiếu Long bất ngờ nhất là Tinh vương hậu. Ngoài các bữa tiệc trong cung đình ra, đây là lần đầu tiên gã gặp bà ở ngoài. Có thể thấy thân phận của Điền Đan không đơn giản, ngay cả Hiếu Thành vương còn phải nể mặt y.
Bọn Quách Khai, Nhạc Thừa, Triệu Bá đều không có mặt, chỉ có Quách Tùng dắt theo Quách Tú Nhi đến.
Ngoài ra còn có Cơ Trọng, Lý Viên, Hàn Sấm, Long Dương quân và Triệu Nhã.
Còn có hai người Tề, một người là Tề Vũ đang ngồi bên trái Triệu Nhã, song Triệu Nhã không hề để ý đến y, mặc cho y cứ nói còn mình thì không có phản ứng gì.
Một đội nữ nhạc sư đang diễn tấu một bên, khi Triệu Mục thấy Hạng Thiếu Long đến thì vỗ tay một cái, hơn mười vị nữ nhạc sư lui ra ngoài cửa, trong nội hiên bỗng nhiên im lặng.
Ánh mắt của Điền Đan hướng về phía Hạng Thiếu Long sắc bén như dao, khi thấy gã, rõ ràng đã bị thần thái của gã lay động nên hai mắt sáng lên, đứng dậy, ha ha cười lớn: “Người ta nói gặp mặt không bằng nghe tiếng, ta thì lại nói nghe tiếng làm sao bằng gặp mặt, cuối cùng đã được gặp Đổng tiên sinh, thật là may mắn vô cùng”.
Ngoài ba nữ nhân Tinh vương hậu, Quách Tú Nhi và Triệu Nhã, thấy Điền Đan đứng dậy, ai nấy cũng đều buộc đứng dậy chào đón Hạng Thiếu Long. Kẻ khó chịu nhất đương nhiên là Lý Viên, nhưng thái độ của gã đã thay đổi nhiều, có lẽ cũng bởi vì sách lược của Kỷ Yên Nhiên đã có hiệu quả.
Thấy dáng vẻ thân thiện của Điền Đan, nếu so sánh với Tín Lăng quân, chỉ luận về phong độ mà thôi, Điền Đan đã hơn được nửa phần.
Gã bước nhanh tới thi lễ với Tinh vương hậu rồi mới đến bên Điền Đan.
Nhân vật nổi tiếng thiên cổ ấy nhìn gã rồi mỉm cười nói: “Không ngờ tiên sinh không những giỏi chuyện nuôi ngựa mà kiếm thuật cũng cao minh, quốc cửu gia đã từng nhiều lần nhắc với bổn tướng”.
Hạng Thiếu Long bất đồ nhìn sang Lý Viên. Lý Viên miễn cưỡng nở nụ cười rồi gật nhẹ đầu.
Điền Đan quay sang hai anh em họ Lưu, bảo: “Hãy thêm một chỗ ngồi cho Đổng huynh bên cạnh ta!”
Đồng thời cũng giới thiệu Hạng Thiếu Long cho Tề Vũ và một nhân vật khác tên Điền Đang, có lẽ là quân sư cho Điền Đan, xem ra là thân tộc của Điền Đan.
Sau một hồi chào hỏi thì mọi người bắt đầu vào tiệc.
Điền Trinh và Điền Phụng không biết đâu chui ra, rót R*ợ*u cho mọi người.
Triệu Mục đưa hai thiếu nữ này ra có thể thấy y coi trọng Điền Đan như thế nào.
Điền Phụng rõ ràng không biết thân phận Hạng Thiếu Long, tuy đã nhìn lén Hạng Thiếu Long nhưng không hề có nửa phần khác lạ. Có thể thấy Điền Trinh nghe lời Hạng Thiếu Long đến mức nào, ngay cả em gái mình cũng không chịu tiết lộ bí mật. Nghĩ tới đây, Hạng Thiếu Long cảm thấy có trách nhiệm với nàng.
Khi Điền Trinh rót R*ợ*u cho Hạng Thiếu Long thì tay hơi run. Mọi người đang nói chuyện, nhưng không giấu nổi con mắt của Điền Đan: “Tiểu Trinh cớ gì lo lắng đến thế?”
Y vừa nói, ánh mắt của mọi người đều nhìn về Điền Trinh.
Điền Trinh gặp lại Hạng Thiếu Long thì giống như trong buồn khổ gặp được đèn sáng, nỗi đau khổ dâng lên trong lòng, tay run ý loạn, giờ đây lại bị Điền Đan hỏi một câu nữa, tưởng rằng mình đã làm bại lộ thân phận Hạng Thiếu Long, hoảng sợ đến nỗi bình R*ợ*u tuột khỏi tay rơi xuống, R*ợ*u văng tung tóe lên áo Hạng Thiếu Long.
Triệu Mục biến sắc, đang định mắng chửi.
Hạng Thiếu Long cười hà hà, đưa tay đỡ thân hình run rẩy của Điền Trinh, vui vẻ nói: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, mỹ nhân đừng để trong lòng!”
Rồi cúi đầu xuống ngửi, chép miệng nói: “R*ợ*u ngon!”
Mọi người đều cười ồ lên.
Tinh vương hậu nói đùa: “Người ta uống R*ợ*u còn Đổng tiên sinh ngửi R*ợ*u”.
Điền Trinh được Hạng Thiếu Long một tay đỡ trên lưng, một tay cầm tay, thái độ cũng bớt căng thẳng, đó có lẽ là vì nàng được người mà nàng hằng mong nhớ tiếp sức cho mình.
Triệu Mục nghĩ bụng lúc này không tiện trách mắng nàng, gắt nhẹ: “Còn chưa lui xuống cho ta!”
Hai thiếu nữ quỳ xuống thi lễ tạm thời lui ra.
Triệu Mục không biết có lời muốn nói với gã hay không mà nói: “Mời Đổng tiên sinh theo bổn hầu, ta thấy y phục của ta rất hợp với tiên sinh”.
Hạng Thiếu Long cáo lui đi theo y. Vừa bước ra nội hiên, Triệu Mục hạ giọng nói với y: “Ta dò xét được khẩu khí của Điền Đan, y rất có ác cảm với Hiếu Thành vương, lại còn ngầm bảo nếu ta có thể ngồi lấy vương vị thì nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ”.
Hạng Thiếu Long thầm mắng trong bụng đồ ngốc, đối với Điền Đan, nước Triệu càng loạn càng tốt, vậy thì y có cơ hội thực hiện mưu đồ của mình.
Nhưng trên miệng lại nói: “Gã Tề Vũ ấy chẳng biết thế nào mà đã tiết lộ quan hệ của chúng ta cho Triệu Nhã biết, đây gọi là ra tay trước thì chế phục được người”.
Triệu Mục chép miệng: “Đừng tưởng Triệu Nhã chỉ là một ả nữ nhân lẳng lơ, thực ra ả lợi hại hơn bất cứ kẻ nào. Tề Vũ chỉ nói hớ một câu mà đã bị ả nắm lấy chóp”.
Hạng Thiếu Long thừa cơ nói: “Hầu gia thật là có bản sự, có thể có được hai chị em xinh xắn, giống nhau như đúc, quả thật là một vưu vật hiếm thấy”.
Triệu Mục lộ vẻ áy náy, than: “Sao ngươi không nói sớm? Điền Đan đêm qua đã từng thử qua, khen không ngớt lời, không cần y nói, ta đã hứa tặng hai thiếu nữ ấy cho y, hôm nay sao có thể nuốt lời”.
Hạng Thiếu Long im lặng, vẻ thất vọng hiện ra trên khuôn mặt.
Triệu Mục đã sớm xem gã là kẻ tâm phúc và trợ thủ đắc lực, nhíu mày nói: “Không phải không có cách, nhưng có thành công hay không là phải coi Điền Đan coi trọng ngươi đến mức nào”.
Hai người về đến chiếu tiệc thì bọn ca vũ cơ đã diễn xong.
Long Dương quân mỉm cười toe toét nhìn Hạng Thiếu Long nói: “Đổng tiên sinh thay bộ y phục sang trọng thật khiến cho người ta cảm thấy mới mẻ!”
Quay sang Triệu Mục liếc y rồi nói: “Hầu gia nói đưa Đổng tiên sinh đến xem ngựa của người ta, sao bây giờ vẫn chưa thực hiện lời hứa?”
Mọi người thấy dáng vẻ lúng túng của Hạng Thiếu Long đều thông cảm cho gã nhưng cũng cảm thấy rất buồn cười.
Triệu Mục biết Hạng Thiếu Long không ưa nam sắc, ha ha cười nói: “Đổng tiên sinh suốt ngày chạy ngoài mục trường, bổn hầu làm sao bắt nổi y?”
Điền Đan cười khà khà, quay sang Long Dương quân nói: “Long Dương quân nếu chỉ vì ngựa mà thôi, bọn thủ hạ của bổn tướng cũng có kẻ giỏi trị ngựa, đương nhiên không bằng Đổng huynh, nhưng xem ra cũng khá lắm, không biết có thể thay cho Đổng huynh hay không?”
Long Dương quân đương nhiên biết Điền Đan đang đùa với mình, giận dỗi nguýt y một cái.
Long Dương quân nói với Hạng Thiếu Long: “Tệ quốc có một thớt tuấn mã tên gọi Ngoan Đồng, chạy nhanh như gió, nhưng không ai thuần phục nổi, phải làm thế nào, mong tiên sinh chỉ giáo”.
Lời ấy vừa nói ra, cả Điền Đan cũng nhíu mày, biết y có ý làm khó.
Một thớt ngựa chưa từng gặp, làm sao nói ra cách thuần phục, song nếu Hạng Thiếu Long nói gặp rồi mới biết, vậy thì ai cũng có thể nói được, rõ ràng sẽ làm mất uy mã si của gã.
Nào ngờ Hạng Thiếu Long vẫn từ tốn, cười nhạt rồi trả lời: “Cách thuần phục súc sinh, đầu tiên là phải làm cho chúng không có lòng phòng bị mình, nhưng đó chỉ là thủ pháp của người bình thường. Thủ pháp thượng thừa là phải làm cho chúng coi mình là đồng loại, lại càng phải thương yêu chúng hơn, dù là một con tuấn mã hoang dã đến mức nào thì cũng sẽ trở nên nghe lời và hợp tác cùng chúng ta mà thôi”.
Nói tới đây, thì không nén được nên quay sang nhìn Triệu Nhã lúc này đang ngồi giữa Tề Vũ và Hàn Sấm, mỹ nữ làm gã yêu hận khó phân này đang nhìn về phía gã, thấy ánh mắt của gã quét đến thì nhớ lại gã đã từng xem mình như là một thớt ngựa, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, lườm gã một cái.
Điền Đan bị gã gợi nên hứng thú, nói: “Người là người, súc sinh là súc sinh, làm sao có thể khiến cho súc sinh xem người là đồng loại?”
Hạng Thiếu Long nói: “Có rất nhiều cách, ví như khi súc sinh vừa ra đời, lần đầu tiên tiếp xúc với bất cứ sinh vật gì cũng đều xem là cha mẹ của mình, không tin thì hãy tìm một con vịt mới nở để thử xem thì biết lời Đổng mỗ không phải nói bừa”.
Lời này không phải là không có căn cứ, mà là đã được tâm lý học hiện đại chứng minh.
Mọi người đều ồ lên với vẻ ngạc nhiên.
Hàn Sấm phụ họa: “Chẳng trách mà thường nghe rằng, trẻ con bỏ ngoài đồng hoang, có lúc được sói cho Pu' mà lớn lên trở thành người sói, bởi vì chúng xem sói là cha mẹ của mình. Đổng tiên sinh không hổ là một đại sư nuôi súc sinh”.
Lý Viên thấy mọi người gật đầu, trong lòng không phục, nói: “Nhưng thớt ngựa quý Ngoan Đồng mà Điền đại phu nói đã lớn rồi, hình như không thể khiến cho chúng xem người là đồng loại. Đổng tiên sinh còn có cách hay gì hơn nữa”.
Mọi người trong chiếu tiệc bao gồm cả Điền Đan đều biết hai người bất hòa, Lý Viên làm khó Hạng Thiếu Long, không phải là chuyện bất ngờ, đều muốn xem thử tên mã si này đối phó thế nào.
Hạng Thiếu Long cúi người về phía trước, hạ giọng xuống, cố ý làm ra vẻ bí hiểm nói: “Bỉ nhân có một cách thuần phục ngựa, hễ thử là được, trước nay luôn giữ trong lòng, chưa hề nói ra cho kẻ khác biết, nhưng hôm nay vui vẻ thế này, để bỉ nhân nói ra cho Điền tướng quốc nghe thử!”
Mọi người đều chồm người về phía trước để nghe bí mật của gã.
Hạng Thiếu Long chậm rãi nói: “Phương pháp này vừa nghe đã hiểu, nhưng nếu không phải là người thật sự yêu ngựa thì không thể làm được điều đó”.
Gã nấn ná như vậy, khiến ai nấy đều nóng lòng muốn biết.
Hạng Thiếu Long biết kéo dài đến đây đã đủ, nói: “Đó chính là thường ngủ với ngựa, như thế chúng sẽ không có lòng phòng bị, thậm chí còn coi chúng ta là đồng loại”.
Mọi người đầu tiên ngạc nhiên, sau đó nghĩ ra mới biết.
Lời này của Hạng Thiếu Long là có căn cứ, bởi vì trước kia trong một chương trình chiếu trên ti vi, một nhà huấn luyện thú đã từng nói, chỉ cần thường xuyên ngủ với mãnh thú thì chúng sẽ xem người đó là đồng loại của mình, nếu không thì lúc nào chúng cũng có phòng bị với mình.
Đó chính là sự khác nhau về kiến thức giữa người hiện đại và người cổ đại.
Thế kỷ hai mươi mốt là thời đại bùng nổ thông tin, chỉ cần ngồi yên ở nhà rồi kết nối mạng internet, thì bạn sẽ có trong tay mọi tài liệu cổ kim đông tây.
Người cổ đại rất hiếm khi gặp những điều khác lạ, chỉ đọc những loại sách bằng các thẻ tre, lại chỉ truyền miệng nhau, còn Hạng Thiếu Long là một người có kiến thức bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt thì đã trở thành một vị trí giả có thể hỏi đâu đáp đấy.
Điền Đan vỗ án khen hay nói: “Nào! Chúng ta hãy cạn một chén với Đổng tiên sinh!”
“Giờ đây tại hạ đã biết cớ gì tiên sinh có thể được mang danh mã si” Tề Vũ cũng khen.
Mọi người đều nâng chén uống cạn.
Lý Viên nhiều lần thất bại, bắt đầu không dám coi thường đối thủ nữa, trong lòng lại nghĩ ra ý đồ xấu xa khác.
Điền Trinh và Điền Phụng quay trở lại rót R*ợ*u.
Chờ bọn họ lui ra, Triệu Mục mới nháy mắt với Hạng Thiếu Long, rồi cười nói với Điền Đan: “Điền tướng quốc và Đổng tiên sinh không những hợp ý nhau mà sở thích cũng chẳng có khác biệt, đều động lòng với chị em Việt nữ, mà Đổng tiên sinh đã biết bọn chúng thuộc về Điền tướng quốc...”
Hạng Thiếu Long ha ha cười lớn, cắt lời y: “Mỹ nhân thuộc về hiền chủ, Đổng mỗ chỉ xin chúc mừng, tuyệt không có ý đố kỵ”.
Triệu Mục trong lòng khen hay, thầm nghĩ gã phối hợp thật kín kẽ, giờ đây phải chờ xem thử Điền Đan có nỡ bỏ hai mỹ nữ này không?
Điền Đan quả là một nhân vật phi phàm, mỉm cười nói: “Đổng huynh đã có ý như vậy, ta sẽ tặng bọn chúng để Đổng tiên sinh ngoài ngựa ra, còn có người nâng giấc ngủ”.
Chuyện tặng nhau mỹ nhân là điều thường thấy của giới quyền quý thời này không ai cảm thấy kỳ lạ.
Hạng Thiếu Long giả vờ từ chối. Điền Đan không chấp nhận, vì thế gã lia lịa bái tạ.
Triệu Mục quay sang Hạng Thiếu Long, gọi hai mỹ nữ đến, hạ lệnh: “Từ hôm nay, hai người thuộc về Đổng gia, hãy hầu hạ cẩn thận, không được cãi lời”.
Hai thiếu nữ ấy đều ngẩn người.
Điền Trinh cũng là hạng nhanh nhẹn, cúi đầu xuống để người khác khỏi thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, quỳ xuống tạ ơn.
Điền Phụng cũng tỏ vẻ vui mừng, hơi đỏ mặt, e thẹn nhìn tân chủ nhân rồi quỳ xuống.
“Các ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, chờ Đổng gia đưa các ngươi về phủ” Triệu Mục nói.
Tinh vương hậu cười nói: “Có hai mỹ nhân này, Đổng tiên sinh đừng quên ngủ với ngựa đấy!”
Hạng Thiếu Long nhớ đã từng ôm lấy bà, nghe câu nói ấy thì bất đồ trong lòng cảm thấy xao xuyến.
Quách Tú Nhi từ đầu đến giờ chưa mở miệng, đến lúc này giương mắt nhìn Hạng Thiếu Long hỏi: “Đổng tiên sinh quả thật đã từng ngủ với ngựa sao?”
Hạng Thiếu Long nghe ngữ khí của nàng thật là vô tư, dịu dàng trả lời: “Đương nhiên, bỉ nhân bảy tuổi đã bắt đầu ngủ với ngựa, nhưng không phải trong chuồng ngựa mà trong tẩm thất”.
Mọi người nghe gã nói thú vị như vậy nên cười ồ lên.
Lý Viên chợt quay sang Long Dương quân cười nói: “Tại hạ cũng phải nói câu công bằng cho Quân thượng, hôm ấy sau khi tỷ kiếm, Kỷ tài nữ chỉ mới nói vài lời thế nào Đổng huynh đã lập tức đi trị bệnh cho ngựa của nàng. Tại sao đối với Quân thượng lại xử tệ như thế?”
Điền Đan rõ ràng không biết chuyện này, mặt lộ vẻ chú ý.
Long Dương quân thì nhìn Hạng Thiếu Long với ánh mắt oán trách, khiến cho gã phải nổi da gà.
“Quốc cửu gia nói đúng, hôm ấy bỉ nhân quả thật không nên đi, bởi vì Kỷ tài nữ lại nói chuyện lễ nhạc thi văn với bỉ nhân, kết quả là đã khiến cho nàng thất vọng. Đổng mỗ cũng không còn mặt mũi nào nữa” Hạng Thiếu Long thở dài nói.
Mọi người đều biết tính tình của Kỷ Yên Nhiên, không khỏi có người ái ngại cho gã, nhưng phần lớn là đều cất bỏ ý nghĩ ganh tỵ. Lý Viên thầm nghĩ: “Tên mã si này quả thật có mê lực hơn người, dù ở trường hợp nào cũng đều trở tђàภђ ђạt nhân của mọi người, may mà gã thô kệch nếu không Kỷ Yên Nhiên đã sớm bị gã chinh phục”.
Lý Viên thấy gã tự động đánh trống lui binh thì địch ý cũng giảm nhiều, lần đầu tiên nâng chén đối ẩm với gã, không khí cũng đã nhẹ nhàng hơn.
Trong số mọi người chỉ có Triệu Nhã là lờ mờ cảm nhận được giữa gã và Kỷ Yên Nhiên không đơn giản như vậy.
Người đến dự tiệc có thể nói là đại biểu của Tề, Sở, Hàn, Triệu, Ngụy và Đông Châu, chủ đề dĩ nhiên là về kẻ địch chung của mình là nước Tần.
Cơ Trọng phân tích tình hình của người Tần: “Chúng ta nhiều lần lấy số đông đánh Tần mà vẫn không xong, điều quan trọng nhất là vì người Tần đã dựa vào địa thế của mình để dựng nên quan ải hiểm yếu. Bọn họ phía Đông có cửa Hàm Cốc, Hổ Lao, Sát Tái, phía Đông nam có Võ Quan. Nhưng chỉ cần hạ một nửa, chúng ta có thể tiến thẳng vào, lúc đó xem người Tần có thể làm gì được nữa?”
Thời Xuân Thu, xa chiến diễn ra trên vùng đồng bằng, nhưng từ khi chiến tranh lấy bộ binh làm chủ thì tính quan trọng của cửa ải tăng lên nhiều hơn, đó là điểm mấu chốt trong sự hưng vong của người Tần.
Cơ Trọng tự như thổi phồng cho người Tần như vậy, điều cốt yếu là chỉ ra chỗ mạnh nhất cho người Tần cũng có thể trở thành nhược điểm thí mạng.
Y nói như thế, dĩ nhiên cũng có ý thừa cơ khuyên mọi người đồng tâm hiệp lực liên kết lại để diệt nước Tần.
Điền Đan mỉm cười nói: “Sự lớn mạnh của một quốc gia, quân quyền, kinh tế và quân lực không thể tách rời nhau. Nhưng theo bổn tướng thấy nước Tần giờ đây bề ngoài thì mạnh nhưng thực ra thì yếu, từ khi Bạch Khởi ૮ɦếƭ đi, quân sự nước Tần không có người tài, giờ đây Trang Tương vương để cho gã Lã Bất Vi nắm lấy triều chính, không thuận với giới quân sự. Điền mỗ dám đảm bảo chỉ cần người ấy một ngày nắm quyền, người Tần khó mà đồng tâm hiệp lực, nhưng nếu chúng ta giờ đây tấn công nước Tần, trước cái nỗi nhục ấy, người Tần sẽ hợp lực chống lại, thế là xôi hỏng bỏng không, các vị có đồng ý với ý nghĩ của bổn tướng không?”
“Phải chăng Điền tướng quốc không đồng ý lần hợp tung này” Quách Tùng nói.
Có thể nói là hy vọng cuối cùng của y đối với nước Triệu lần này không thành chỉ còn cách lánh đi nơi khác.
Hạng Thiếu Long tuy khâm phục tầm nhìn của y, nhưng cũng thầm than một người dù có trí tuệ đến đâu cũng không thể nhìn thấy được sự phát triển trong tương lai, sẽ không ngờ Trang Tương vương chỉ còn sống được ba năm. Khi Tần Thủy Hoàng xuất hiện, thiên hạ sẽ không còn ai chống cự được nổi.
Điền Đan dịu giọng nói: “Đương nhiên không phải như thế, hợp tung vẫn phải tiến hành, nhưng sách lược thì phải xem xét cẩn thận, nếu không bổn nhân cũng không cần từ xa mà đến đây”.
Người này khi nói chuyện có vẻ *** người khác, khiến cho người ta không dám phản bác. Đồng thời cũng sợ nói ra thì không bằng với y.
Long Dương quân nói với giọng the thé: “Điền tướng quốc hình như rất rõ ràng mọi động tịnh của người Tần, có thể cho chúng tôi biết tình hình Hạng Thiếu Long thế nào? Rất nhiều người đều mong muốn được nghe tin tức bất hạnh của y!”
Hạng Thiếu Long giật mình, từ ngày về Triệu, tuy nhiều người nhắc đến tên mình, nhưng chỉ đến thế mà thôi, chưa ai chính thức đem gã ra để bàn luận.
Triệu Mục vừa nghe mắt đã lộ hung quang.
Triệu Nhã tuy sầm mặt nhưng cũng lộ vẻ mong muốn được biết.
Tinh vương hậu thì lộ ra vẻ chú ý.
Tề Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngược lại Điền Đan không lộ ra ý nghĩ nào trong lòng, mỉm cười nói: “Hạng Thiếu Long quả thật không đơn giản, có thể dùng ít thắng nhiều, ngay cả người bạn cũ của bổn tướng là Vô Kỵ huynh cũng thất bại, bị y trêu đùa một phen, những điều khác thì không cần bổn tướng phải nói, các vị đều rất hiểu”.
Vô Kỵ chính là tên của Tín Lăng quân.
Hàn Sấm thấy vẻ mặt kỳ lạ của Triệu Nhã thì dâng lên trong lòng nỗi ghen tuông, nói với vẻ không hài lòng: “Điền tướng quốc phải chăng đã quá đề cao y? Tại hạ thấy tên tiểu tặc ấy chẳng qua chỉ có một chút may mắn mà thôi!”
Điền Đan nghiêm mặt nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bổn nhân tuy hận không băm vằm y ra muôn mảnh, nhưng tuyệt không dám coi thường y. Hạng Thiếu Long vừa đến Tần thì đã đại triển thần oai, đã hạ mãnh tướng số một của nước Tần là Vương Tiễn trước mặt Tần vương và bá quan văn võ, dùng kiếm đỡ thiết tiễn có thể xuyên tường thủng mộc của Vương Tiễn. Theo ta thấy y chỉ nương tay, không muốn giới quân sự của nước Tần khó xuống thang. Tần vương còn trao cho y chức Thái phó ngay tại chỗ. Lã Bất Vi cũng nhờ y mà thanh thế mở rộng, có được kẻ này, Lã Bất Vi như hổ thêm cánh, rồi sẽ có một ngày nắm được triều chính nước Tần”.
Cơ Trọng cười lạnh lùng nói: “Như thế, nước Tần chắc chắn sẽ có kẻ muốn đưa y vào chỗ ૮ɦếƭ”.
Điền Đan cười lạnh lùng nói: “Hạng Thiếu Long nếu dễ dàng giết như vậy, y đã ૮ɦếƭ sớm hàng chục lần rồi. Người Tần đã từng ám sát y nhưng đều thất bại, lại còn ૮ɦếƭ người. Thanh thế của Ô gia tại nước Tần ngày càng lớn mạnh, đều là nhờ Hạng Thiếu Long cả. Ngay cả những kẻ chống đối với Lã Bất Vi cũng nhìn y bằng con mắt khác, mong có thể tranh thủ được y”.
Mặt Quách Tùng lộ vẻ bí hiểm nhưng nhất thời không nói ra lời gì.
Hạng Thiếu Long nghe mà lạnh cả người. Điền Đan đương nhiên không ngu ngốc đến nỗi nói ra toàn bộ tin tức ở nước Tần, nhưng chỉ là nói một phần mà thôi, thế mà đã chính xác đến vậy, có thể thấy con người này quả thật lợi hại. Cũng giống như y đã nói, những kẻ biết người biết ta, không khinh địch mới có thể thắng được.
Nói không chừng tin tức mà Triệu Mục có được cũng nhờ y mà biết.
Tinh vương hậu mỉm cười nói: “Ta không tin không ai đối phó nổi y, y đâu phải ba đầu sáu tay”.
Nói xong có ý liếc sang Triệu Nhã, ánh mắt Triệu Nhã lộ vẻ bực tức.
Chỉ về mặt này thôi, Hạng Thiếu Long đã biết lòng dạ của hai nữ nhân này.
Tề Vũ nói: “Đương nhiên là có cách đối phó với y, Điền tướng quốc...”
Điền Đan khẽ hừ một tiếng với vẻ không vui, Tề Vũ hoảng sợ im lặng ngay.
Ai nấy đều nhìn Điền Đan, biết được y đã có kế hoạch đối phó với Hạng Thiếu Long.
Điền Đan mỉm cười nói: “Mỗi người đều có nhược điểm của mình, nhược điểm của Hạng Thiếu Long là quá coi trọng tình nghĩa, lòng dạ mềm yếu, đó là điều chí mạng của y”.
Quách Tú Nhi lộ vẻ ngạc nhiên, thầm nghĩ đó là ưu điểm mới đúng, tại sao lại là nhược điểm.
Triệu Nhã chợt nghĩ Hạng Thiếu Long đã sắp đến Hàm Đan, không khỏi lo lắng trong lòng, nhìn sang Đổng mã si với ánh mắt cầu khẩn.
Hạng Thiếu Long vừa sợ vừa buồn cười, nghe bọn họ nghiến răng cắn lợi mà bàn cách đối phó với mình, quả thật rất khó chịu, còn vẻ mặt của mình đương nhiên rất kỳ lạ, may mà không ai chú ý.
Đến đây, Điền Đan cáo từ với Trang Tương vương và Cơ Trọng rồi bỏ đi.
Trước khi đi còn kéo Hạng Thiếu Long qua một bên để cáo biệt, lại còn bảo rằng sẽ tìm gã nói chuyện sau.
Triệu Mục vốn muốn giữ Hạng Thiếu Long lại nói chuyện, nhưng vì đông người, lại sợ Triệu Nhã thấy mối quan hệ của hai người, chỉ đành nói: “Đôi mỹ nhân ấy đang chờ tiên sinh trên xe ngựa, nhân lúc trên đường quay về, tiên sinh hãy kiểm tra hàng cho kỹ”.
Nam nhân xung quanh đều hiểu ý cười rộ lên.
Lý Viên vốn muốn đưa Triệu Nhã về phủ, thừa cơ được gần gũi. Nhưng thấy Triệu Nhã lạnh lùng, lại đi cùng với Quách Tùng nên chỉ đành bỏ đi mà thôi.
Long Dương quân thấy bọn họ cùng nhau lên xe thì mỉm cười nói: “Xem ra Quách gia đã sắp có một kiều tế làm quốc cửu đó”.
Lúc này Long Dương quân mới quay sang Hạng Thiếu Long, giận dỗi nói: “Vốn muốn ngồi cùng xe với Đổng tiên sinh, nhưng Đổng tiên sinh lại có mỹ nhân đi cùng, hay là ngày mai nô gia sẽ đến thăm tiên sinh vậy!”
Hàn Sấm quay đầu lại, thấy vẻ mặt Hạng Thiếu Long rất khó coi.
Hạng Thiếu Long ho khan một tiếng rồi nói: “Thật áy náy, ngày mai bỉ nhân phải ra mục trường coi sóc công việc!”
Long Dương quân nói: “Vậy thì hay quá, cả ngày bị nhốt trong thành, chi bằng hãy ra bên ngoài, trời sáng nô gia sẽ đến tìm tiên sinh”.
Rồi không thèm để ý y có chấp nhận hay không mà trèo lên xe.
Hạng Thiếu Long nổi da gà, đứng lặng tại chỗ.
Triệu Mục vỗ vai gã rồi nói: “Có cần bổn hầu truyền cho vài chiêu không? Đảm bảo sẽ khiến cho y ngoan ngoãn nghe lời”.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Hầu gia đã có lòng, nhưng xin được miễn vậy”.
Triệu Mục và Hàn Sấm đều thấy buồn cười vì điều đó.
Triệu Nhã nói nhỏ: “Mời Hàn hầu hãy quay về!”
Nhưng không giải thích nguyên nhân.
Hàn Sấm thấy vẻ mặt của ả lạnh lùng, ngọn lửa trong lòng cũng đã giảm đi phân nửa, nhưng trong lòng hận lắm, thất vọng mà quay đi.
Cuối cùng chỉ còn lại Triệu Mục, Hạng Thiếu Long và Triệu Nhã, không khí hơi chùng lại.
Hạng Thiếu Long biết Triệu Nhã vừa nghe tin tức về mình xong thì trong lòng lo lắng, rất muốn tìm gã để thổ lộ bầu tâm sự. Có lẽ cũng muốn hỏi gã về chuyện ngăn cản Hạng Thiếu Long đến Hàm Đan. Nhưng khi gã nghĩ lại trong phủ còn có một con cọp cái kia, nào dám mời Triệu Nhã đến, chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Huống chi gã đã hứa đêm nay đi gặp Kỷ Yên Nhiên, càng không thể để Triệu Nhã quấn lấy, thảm nhất là ngày mai Long Dương quân sẽ đến tìm mình, gã thật không biết cách nào để đối phó với con người này, dù cho gã là người sắt cũng không thể ứng phó với nhiều người như thế, cho nên tuy thông cảm với lòng dạ của Triệu Nhã nhưng chỉ khéo léo nói: “Không còn sớm nữa, để bỉ nhân đưa phu nhân lên xe vậy!”
Triệu Nhã rầu rĩ nhìn gã rồi không tỏ vẻ đồng ý hay không, bước lên xe ngựa.
Hạng Thiếu Long vội vàng bước tới, nhưng Triệu Nhã bước thẳng vào xe, im lặng không nói lời gì.
Hạng Thiếu Long sợ Triệu Mục giữ mình lại, nên lúc ấy phất tay áo cáo biệt với Triệu Mục rồi chui vào trong xe.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc