Tầm Tần ký - Hồi 079

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long về đến hành quán thì Đằng Dực chờ đã lâu, nói: “Yên Nhiên đang đợi đệ trong phòng”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày, lo lắng nói: “Lý Viên và Long Dương quân có thể sẽ sai người theo dõi động tịnh của nàng, thế mà công nhiên đến tìm ta, sớm muộn cũng bị chúng phát giác”.
Đằng Dực cười: “Ta đã hỏi nàng rồi, nàng bảo đã bị người khác theo dõi quen rồi, cho nên huấn luyện hai ả thế thân, để nàng có thể né tránh những kẻ si tình ấy mà làm việc mình thích thú. Trừ phi có kẻ dám xông vào khuê phòng, nếu không sẽ không biết đó là hàng giả, bảo chúng ta hãy yên tâm”.
Rồi hạ giọng nói tiếp: “Tam đệ thật giỏi, ta thấy nàng say mê ngươi, hoàn toàn không thể kiềm chế mình nữa, lòng mỹ nhân đã đổ, ngươi chẳng phải đã hưởng trọn diễm phúc của đời người hay sao?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy sức hút kinh người của Kỷ Yên Nhiên, ngay cả thiết hán này mà cũng bị thu hút, mỉm cười rồi vào phòng.
Nhưng bị Đằng Dực kéo lại.
Gã ngạc nhiên nhìn Đằng Dực, Đằng Dực mặt lộ vẻ kiên quyết nói: “Ta thật muốn Gi*t ૮ɦếƭ Điền Đan”.
Hạng Thiếu Long thất kinh, nhớ lại cái họa tan nhà nát cửa của Đằng Dực thực ra là do Điền Đan, chủ của Ngao Ngụy Mâu gián tiếp gây nên, giờ đây ái thê Thiện Lan của Đằng Dực lại có mối hận diệt môn với Điền Đan, về tình hay lý, Đằng Dực cũng đều khó nuốt mối hận này, cho nên cảm thấy rất đau đầu.
Ai cũng biết Điền Đan là một trong những nhân vật lợi hại nhất thời Chiến Quốc, chẳng kém Tín Lăng quân là bao, muốn Gi*t y quả thật là chuyện khó hơn lên trời. Thêm nữa giờ đây bọn họ chưa lo nổi cho mình, không có điều kiện để làm chuyện khác nữa.
Đằng Dực vỗ vai gã, nghiêm mặt nói: “Ta biết tam đệ có chỗ khó, chuyện này phải coi cơ hội cái đã! Ta không phải là kẻ không biết nặng nhẹ”.
Hạng Thiếu Long thở phào nói: “Chuyện của nhị ca cũng là chuyện của đệ, dù cho cắm hai dao vào hông đệ cũng tuyệt không so đo”.
Đằng Dực vỗ vai gã rồi quay lưng bỏ đi.
Hạng Thiếu Long bước vội vào phòng, Kỷ Yên Nhiên lao vào lòng gã, đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi gã.
Hạng Thiếu Long định gỡ mặt nạ xuống, Kỷ Yên Nhiên đột nhiên nói: “Không! Người ta muốn chàng là Đổng Khuông, biểu hiện của chàng đêm nay khiến cho Yên Nhiên ngây ngất. Chờ đợi chàng đến bây giờ thật là khổ”.
Hạng Thiếu Long ghì nàng vào lòng, cười nói: “Kỷ tài nữ đầu hàng Đổng mỗ này lúc nào thế?”
Kỷ Yên Nhiên đỏ mặt như say rượu, thỏ thẻ nói: “Lúc nào cũng được, Yên Nhiên quả thật một khắc cũng chẳng muốn rời phu lang”.
Hạng Thiếu Long cười: “Chẳng muốn rời đối với nam nữ mà nói có hai cách giải thích, tài nữ chọn cách nào đây?”
“Cách nào cũng được, toàn là đo Đổng gia quyết định mà thôi” Kỷ Yên Nhiên nói.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Đổng mỗ cho rằng Kỷ Yên Nhiên hấp dẫn hơn cả bất cứ thiếu nữ nào trên đời này”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Chàng thích trêu ghẹo người ta thế nào cũng được. Thật không ngờ chàng không cần dùng bộ mặt đẹp đẽ mà vẫn có thể trở thành khắc tinh của tất cả các nữ nhân, vừa rồi thi*p thấy Triệu Nhã, Triệu Chi và Quánh Tú Nhi đều bị chàng lay động con tim. Câu chuyện ấy thật là tuyệt vời và sinh động! Lý Viên ghen tức đến nỗi phát cuồng”.
Hạng Thiếu Long thầm cảm thấy hổ thẹn, nhớ lại một chuyện, nói: “Nàng đã giao thủ cùng Lý Viên chưa?”
Kỷ Yên Nhiên gật đầu nói: “Yên Nhiên thật hồ đồ, thấy chàng là quên hết tất cả. Hạng lang phải cẩn thận với kẻ ấy, kiếm pháp của y kỳ lạ, vừa đẹp vừa lợi hại, Yên Nhiên tuy chưa từng so tài với y, nhưng đã biết chẳng phải là đối thủ của y, thêm nữa y cố ý nhường cho thi*p, cho nên kiếm thuật của y khó mà hình dung được, thi*p thấy... ồ!”
Hạng Thiếu Long càng nghe càng hoảng, lần trước gã thắng được Kỷ Yên Nhiên, không thể nói là đã nương tay, sự thực là phải cố gắng toàn lực cũng chẳng chiếm thượng phong về mặt kiếm thuật, so sánh như thế, kiếm thuật của Lý Viên còn lợi hại hơn mình trước kia. May mà gã có được phần cuối Mặc Tử kiếm pháp nên giờ đây bản lãnh mới tiến nhanh như vậy, nếu không chỉ đành chịu thua mà thôi.
Kỷ Yên Nhiên tuy không nói hết, nhưng vẫn có ý cho rằng Hạng Thiếu Long không bằng Lý Viên, chỉ là không nỡ nói ra mà thôi!
Lý Viên ấy dù văn tài hay võ học đều có điều kiện làm Kỷ Yên Nhiên ngã lòng. Chỉ là mình đã đi trước y một bước, nhờ những kiến thức của người thế kỷ hai mươi mốt, mới đạp gã xuống được. Nếu không, trong cuộc chiến tình này, gã chỉ là tên bại tướng mà thôi.
Kỷ Yên Nhiên thấy Hạng Thiếu Long không nói, cứ tưởng rằng đã làm tổn thương lòng tự tôn của gã, nói với vẻ hối lỗi: “Cao thủ so tài, chưa đến lúc cuối khó biết thắng bại, nhưng Kỷ Yên Nhiên thật không muốn chàng giao thủ cùng y, chẳng phải cho rằng Hạng lang tất sẽ bại, mà là người ta không muốn chàng mạo hiểm mà thôi. Cái dũng của lỗ phu đáng là gì? Có thể thủ thắng trên sa trường mới là anh hùng thật sự”.
Đây gọi là càng bôi càng đen, càng khiến cho Hạng Thiếu Long biết được Kỷ Yên Nhiên không cho mình là giỏi hơn y, cười gượng nói: “Tình trường cũng như chiến trường, Lý Viên thấy dụng văn không xong thì dùng võ để đạt tới mục đích hạ nhục ta trước mặt nàng. Ai cũng muốn trở thành phu tế của vị Kỷ tài nữ văn võ song toàn này. Lý Viên đang chứng minh mình là một nhân tài lý tưởng”.
Kỷ Yên Nhiên nhoẻn cười nói: “Tình trường như chiến trường, nói thật là hay, người ta giờ đây ngoài chàng, đối với những kẻ khác đều không có hứng thú.
Chàng xem Kỷ Yên Nhiên là hạng lả lơi hai lòng ba ý hay sao?”
Hạng Thiếu Long vui vẻ nói: “Nàng đương nhiên sẽ không hai lòng ba ý, nhưng lại là một cô ả phóng đãng của Hạng mỗ và Đổng mã si, không muốn lả lơi cũng chẳng được, Kỷ tài nữ có phản đối không?”
Kỷ Yên Nhiên hơi đỏ mặt, lườm gã rồi ghé sát tai nói: “Vậy Yên Nhiên chỉ đành chấp nhận mà thôi, xuất giá thì phải tòng phu, phu quân đã muốn người ta một gái phụng sự cho hai chồng, chỉ đành lả lơi mà thôi, Kỷ Yên Nhiên đành chấp nhận”.
Hạng Thiếu Long ha ha cười lớn.
Sau cuộc mây mưa, giai nhân nằm thiêm thi*p trên người gã lặng nghe những lời tình tự mê người.
Hạng Thiếu Long là một người ở thế kỷ hai mươi mốt, không có thói quen coi phụ nữ là con ở, rất biết cách chăm sóc họ. Nên những nữ tử của gã đều được hưởng tận niềm hạnh phúc khó có được ở thời này.
Nghe những câu như nàng là linh hồn ta, nàng là cuộc sống của ta, Kỷ Yên Nhiên sung sướng đến mê người Kỷ Yên Nhiên thở dài nói: “Nếu có thể mau chóng mang cốt nhục của Hạng lang, Yên Nhiên sẽ cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn”.
Hạng Thiếu Long nhất thời đổ mồ hôi, thầm nghĩ đây quả là một vấn đề lớn, chỉ có cách lấp liếm cho qua.
Kỷ Yên Nhiên đang ngất ngây trong niềm hạnh phúc nào thấy được vẻ khác thường của gã, nhớ lại một chuyện hỏi: “Triệu Nhã và chàng có chuyện gì, tại sao Lý Viên cho rằng có thể đoạt được ả thì có thể đả kích được chàng?”
Hạng Thiếu Long nhớ lại mối quan hệ yêu hận khó phân, tình thù khó giải rất lờ mờ của mình đối với Triệu Nhã, cười gượng nói: “Lý Viên có lẽ thấy ta hay lưu ý đến ả, tưởng rằng ta có ý với ả, thực ra là vì một chuyện khác, ta đã kể với nàng hết rồi”.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Thi*p thân dĩ nhiên hiểu ý của phu lang, cũng biết phu quân là một người luôn nhớ chuyện xưa, thủy chung thì vẫn còn ba phần tình cảm với Triệu Nhã. Ả thật không biết thương tiếc lấy mình, rơi vào cảnh làm vợ khắp thiên hạ, nhưng nữ nhân ấy ngược lại rất thu hút nam nhân, thi*p thấy Lý Viên và Hàn Sấm đều say mê ả”.
Rồi cấu mạnh vào vai gã, nghiêm mặt nói: “Chàng phải lưu ý Triệu Chi, thi*p thấy Lý Viên và Hàn Sấm đều có dã tâm với nàng, hạng người như bọn chúng muốn giành lấy được nữ nhân thì có rất nhiều cách đê tiện”.
Hạng Thiếu Long biết nàng có con mắt quan sát rất sắc bén, nghe xong thì giật mình, nếu chuyện này xảy ra thì Kinh Tuấn sẽ khó mà chịu nổi đả kích.
Hôm sau Hạng Thiếu Long tỉnh dậy thì mặt trời đã quá hai cây sào, quơ tay sang bên cạnh thì trống không, thì ra giai nhân đã ra đi.
Ngồi dậy thì thấy nét chữ của Kỷ Yên Nhiên vẫn còn đó, đại ý nói không nỡ đánh thức gã nên đi trước, trong đó không khỏi có mấy câu trách nhẹ nỗi khổ khi phải xa nhau, lại có những lời tình tự mong muốn sẽ có một ngày mãi mãi bên nhau.
Hạng Thiếu Long vặn người, nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua, vừa mừng vừa sợ.
Mừng vì đã hoàn toàn có được mỹ nhân, sợ là vì mình mỏi mệt đến nỗi đối phương bỏ đi mà không biết.
Đang lúc tắm rửa thì Hàn Sấm đến tìm, Hạng Thiếu Long tiếp gã ở ngoại sảnh. Ngồi vừa yên chỗ, Hàn Sấm đã vỗ án mà cười: “Biểu hiện của Đổng huynh đêm qua rất tuyệt, nói không chừng không cần xuân dược mà vẫn có thể giành được Kỷ tài nữ, nếu sự đã thành, có thể cho bổn hầu cùng hưởng để bổn hầu được thỏa mãn tâm nguyện không?”
Hạng Thiếu Long suýt tí nữa đã đấm ૮ɦếƭ tên háo sắc vô sỉ này, bề ngoài giả vờ nói: “Hầu gia xin đừng cười, Kỷ tài nữ chỉ là hơi có cảm tình với bỉ nhân mà thôi, đâu có cơ hội gì”.
Không đợi đối phương có cơ hội lên tiếng liền hỏi: “Sau khi bỉ nhân đi Lý Viên có phản ứng gì?”
Hàn Sấm vui vẻ nói: “Vẻ mặt của tên tiểu tử ấy mới tuyệt vời làm sao, mắt cứ long lên sòng sọc, xem ra là hận Đổng huynh đến tận xương tủy. Đổng huynh vừa rời khỏi, ả Triệu Chi cũng vội vàng cáo từ, phải chăng ả đuổi theo Đổng huynh?”
Hạng Thiếu Long thầm trách Triệu Chi, nhớ lại đã từng gặp mấy tên Triệu binh, không thừa nhận cũng không được, giả vờ khổ não nói: “Đừng tưởng có diễm phúc gì đối với bỉ nhân, quả thật ả có đuổi theo nhưng là mắng bỉ nhân một trận, suýt tí nữa là rút kiếm động thủ, may mà bỉ nhân rất chán ghét bị bọn nữ nhân bám riết nên mới miễn cưỡng nín nhịn. Thôi đừng nhắc nữa”.
Hàn Sấm nghe xong thở phào, nói: “Không ngờ ở Hàm Đan lại có nhiều mỹ nữ nổi bật như thế, ả Quách Tú Nhi ấy cũng khá lắm, để Lý Viên chiếm phần tiện nghi thật là đáng tiếc”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ chả trách nước Hàn yếu ớt đến thế này, toàn là bởi triều chính rơi vào hạng người chỉ biết chìm đắm trong tửu sắc, nói: “Đã sắp đến buổi luận kiếm, Hầu gia đã có bố trí như thế nào để giáo huấn Lý Viên?”
Hàn Sấm vui vẻ nói: “Nói ra thật đáng cười, lần này có thể nói là Tam Tấn liên hợp để đối phó với người Sở vô tình vô nghĩa, té ra Triệu Mục, Long Dương quân và bổn hầu đều phái ra những cao thủ giỏi nhất, trà trộn vào trong bọn người của Triệu Bá để dạy dỗ Lý Viên, xem ra tên tiểu tử này khó mà thoát khỏi cái nhục trước mặt mọi người”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại lời của Kỷ Yên Nhiên đêm qua, thầm nghĩ kết quả sẽ khó như ước nguyện của Hàn Sấm. Ô Quả vào báo Triệu Nhã đến tìm gã.
Hạng Thiếu Long cảm thấy lúng túng lắm, bộ mặt Hàn Sấm trở nên không tự nhiên, nói: “Hẳn Triệu Nhã cũng có ý với Đổng huynh. Ồ! Xem ra bổn hầu phải đi trước một bước”.
Hạng Thiếu Long đương nhiên mong y lập tức xéo ngay, nhưng biết làm như thế Hàn Sấm sẽ phật lòng, cười nói: “Hầu gia, xin ngồi lại, để cho phu nhân bất ngờ”.
Rồi sai Ô Quả mời Triệu Nhã vào.
Hàn Sấm nào có ý rời khỏi, bề ngoài thì giả vờ áy náy. Có thể thấy y say mê Triệu Nhã đến mức nào.
Triệu Nhã được Ô Quả dẫn vào, miệng thì đang tươi cười hớn hở, khiến Hạng Thiếu Long lấy làm lạ, chả lẽ vì đêm qua bị mình lạnh lùng mà ngược lại càng say mê mình hơn hay sao?
Hai người đứng dậy đón chào.
Triệu Nhã thấy Hàn Sấm thì hơi ngạc nhiên, vẻ không vui thoáng hiện lên rồi biến mất, miệng vẫn cười, nói: “Té ra Hầu gia cũng đến đây”.
Hàn Sấm cười nói: “Sớm biết phu nhân cũng đến đây, thì đã đi cùng, để thời gian được gần gũi nhau nhiều hơn”.
Hạng Thiếu Long vừa nghe đã biết hai người đêm qua lại quấn lấy nhau, giận đến nỗi muốn cho Triệu Nhã hai bạt tai, chỉ hận là chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không thể nào làm được gì.
Triệu Nhã không ngờ Hàn Sấm lại tiết lộ mối tư tình này trước mặt Đổng mã si, lúng túng e thẹn, trong lòng giận lắm. Đêm qua ả chấp nhận để Hàn Sấm ở lại thực ra cũng có ý báo thù Đổng Khuông. Sáng nay thức dậy đã rất hối hận, giờ đây lại bị Hàn Sấm tiết lộ trước mặt Hạng Thiếu Long, quả thật khó chịu vô cùng, cúi đầu nghĩ ngợi.
Hạng Thiếu Long miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Đã là như thế, bỉ nhân để phu nhân và Hầu gia mượn hành quán này để gần gũi thêm nữa”.
Hàn Sấm thấy gã tỏ ý như thế, nên cảm kích lắm, cười nói: “Đổng huynh đừng làm thế, phu nhân lần này có ý đến thăm, bổn hầu chỉ là bồi khách mà thôi!”
Triệu Nhã lấy lại bình tĩnh, nhìn trộm Hạng Thiếu Long rồi nói: “Ta chẳng có gì đặc biệt cả, chẳng qua là đi ngang đây, sợ Đổng tiên sinh không biết đường đến Triệu thị hành quán nên mới đến đưa tiên sinh đi mà thôi”.
Rồi quắc mắt nhìn Hàn Sấm, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Hầu gia nếu có chuyện gì khác thì cứ tự nhiên! Triệu Nhã còn có một số vấn đề về chuyện nuôi ngựa muốn thỉnh giáo Đổng tiên sinh”.
Hàn Sấm không ngờ đêm qua âи áι như phu thê, trong chớp mắt người đàn bà này đã trở mặt vô tình, không để chỗ lùi. Trong lòng giận lắm, mới trả đũa lại: “Té ra phu nhân ban ngày lại biến thành kẻ khác, đã là như thế bổn bầu chỉ còn cách đến tìm phu nhân vào ban đêm mà thôi”.
Rồi không màng đến lời chèo kéo của Hạng Thiếu Long, phất tay áo mà ra đi.
Chỉ còn lại hai người, không khí chùng xuống.
Triệu Nhã giận đến nỗi mặt trắng bệch, ngồi xuống nhấp một ngụm trà nóng nhưng vẫn chưa nói ra lời.
Hạng Thiếu Long thì cố ý không lên tiếng thảnh thơi nhấp trà.
Lát sau Triệu Nhã nén không được nói: “Đổng tiên sinh phải chăng giận Triệu Nhã vì không biết tự kiềm?”
Hạng Thiếu Long chậm rãi nhấp một ngụm trà nữa, tia mắt trở nên sắc bén, ngưng thần nhìn ả, từ tốn nói: “Phu nhân đã quá đa nghi, đêm qua phu nhân thích tiếp ai là chuyện riêng của phu nhân, bỉ nhân nào có tư cách hỏi han, càng chẳng có tư cách trách cứ phu nhân”.
Triệu Nhã nói với vẻ rầu rĩ: “Đều là do ngài không tốt, đêm qua người ta quả thật muốn ở bên ngài, nhưng bị ngài đối đãi vô tình, trong lòng người ta đau khổ lắm nên...”
Hạng Thiếu Long nổi giận, chặn lại: “Lời phu nhân thật lạ, sớm tối quấn quít cùng Lý Viên, đó gọi là một lòng bên nhau hay sao? Đổng mỗ tuy không phải là kẻ thanh cao nhưng cũng sẽ không làm thế”.
Mấy câu đó đối với Triệu Nhã quả là một sự nhục nhã, nhưng ả không hề nổi giận, đôi mắt hơi đỏ, nói: “Triệu Nhã đã biết sai rồi, nếu Đổng tiên sinh không chê người ta, Triệu Nhã sau này sẽ giữ phụ đạo, tiên sinh có hiểu cho tâm ý Triệu Nhã hay không?”
Hạng Thiếu Long không ngờ ả hạ mình đầu hàng, trong lòng thoáng qua niềm khoái trá, cười nhạt nói: “Phu nhân đã nặng lời, bỉ nhân làm gì có tư cách chê phu nhân, dù có tư cách này thì làm sao tin lời ấy là thật?”
Rồi đột nhiên đứng dậy nói tiếp: “Phu nhân biết rõ Lý Viên mượn phu nhân để đả kích Đổng mỗ mà vẫn cứ nhào vào lòng y, ai có thể đám bảo được chuyện này không xảy ra nữa? Đổng mỗ nếu ưa thích một người thì tuyệt nhiên không sớm Lý tối Hàn, hai lòng ba ý, mời phu nhân hãy quay về! Đổng Khuông có nhiều chuyện cần phải làm”.
Triệu Nhã bị gã mỉa mai đến thế, câu nào cũng móc trúng tim đen, không thể nhịn nổi nữa, nổi giận nói: “Đổng Khuông, ngài giỏi lắm! Nhục mạ Triệu Nhã đủ rồi chứ? Thiên hạ này chỉ có mình ngài là nam nhân hay sao? Ta phải xem thử ngài có kết cuộc như thế nào”.
Nói rồi quay ngoắt đi mà không thèm ngó lại.
Hạng Thiếu Long thống khoái lắm, song cũng tự trách mình đã để cho tình cảm níu kéo, trong tình huống này, mắc tội với một người đàn bà phóng đãng rất có sức ảnh hưởng đến Hàm Đan quả thật có hại mà không có lợi, nhưng đến lúc này thì không cần nghĩ ngợi nhiều gì nữa.
Tìm Đằng Dực nói vài câu rồi mới đến Triệu thị hành quán.
Triệu thị hành quán nằm ở phía Đông thành Hàm Đan, chiếm một khoảng đất rất rộng, ngoài khu nhà chính, còn có luyện võ trường, kỵ xạ trường dùng cho võ sĩ huấn luyện, sau đó dựa vào tài năng mà hành quán sẽ tiến cử cho quân đội nước Triệu, cho nên Triệu Bá chính là tổng huấn luyện viên của nước Triệu, có địa vị và thực quyền rất cao.
Buổi luận kiếm hôm nay được cử hành ở đại giáo trường trước căn nhà chính.
Khi Hạng Thiếu Long đến nơi, võ sĩ của hành quán có ba cặp dùng kiếm gỗ bọc lại mũi nhọn biểu diễn, một bên là hai trăm võ sĩ đang ngồi còn một bên là khán đài lớn, phía trên có sắp xếp chỗ ngồi.
Hạng Thiếu Long đến hơi muộn, Long Dương quân, Triệu Mục, Nhạc Thừa, Quách Khai, Quách Tùng, Quách Tú Nhi đều đã đến sớm nhưng vẫn chưa thấy Triệu Nhã, Lý Viên và Kỷ Yên Nhiên cũng chưa xuất hiện.
Ngoài ra còn có mấy tướng lĩnh và hơn mười võ sĩ gia tướng đang ngồi nói chuyện chẳng ai để ý đến cuộc biểu diễn ở ngoài sân.
Triệu Bá đang nói chuyện với Quách Tùng và Triệu Mục, nhìn thấy Hạng Thiếu Long thì vui vẻ chào: “Nơi nào có Đổng tiên sinh chắc chắn sẽ không lạnh lẽo. Nào, để ta dẫn kiến cho tiên sinh bốn vị giáo tịch của bổn quán”.
Rồi dắt Hạng Thiếu Long đến bốn tên võ sĩ đang ngồi cạnh Triệu Chi.
Triệu Chi thấy Hạng Thiếu Long thì làm ngơ, cố ý bước sang nói chuyện với Quách Tú Nhi, thấy vẻ giận dỗi của nàng như vậy, Hạng Thiếu Long cũng có phần áy náy.
Bốn giáo tịch nhìn thấy Hạng Thiếu Long đều lộ vẻ chú ý, dò xét gã.
“Đây là Đổng tiên sinh, người mà ta thường nhắc với các vị” Triệu Bá cười với bốn người ấy rồi nói.
Bốn người đều vội vàng thi lễ.
Hạng Thiếu Long nói mấy câu khách khí xong thì Triệu Bá giới thiệu một người cao lớn nhất trong bọn, chỉ thấp hơn Hạng Thiếu Long một ít nói: “Đới Phụng là tay cao thủ trong hành quán của chúng tôi, là một người có kiếm thuật nổi tiếng ở nước Triệu, lần này do y sẽ thử với tên tiểu tử không biết ngượng mồm kia, xem y lợi hại đến mức nào”.
Đới Phụng ấy người cao lớn, lưng hổ eo gấu, tuổi chừng ba mươi, vẻ mặt rất thâm trầm, còn ba người kia đều hơi căng thẳng, không lạnh lùng bằng y.
Hạng Thiếu Long thấy y đeo kiếm ở eo, tay trái còn to hơn cả tay phải, rõ ràng là quen dùng tay trái. Đối với người cầm kiếm bằng tay phải, kiếm tay trái khó đề phòng nhất, nhưng ngược lại người cầm kiếm tay trái thì quen đấu với người cầm kiếm tay phải. Chỉ với điểm ấy thôi, cầm kiếm tay trái sẽ chiếm phần lợi hơn.
Ba người còn lại là Hoàng Nham, Thành Hưởng và Lục Chí Vinh, rất khách sáo với Hạng Thiếu Long.
Thành Hưởng hạ giọng nói: “Nghe nói Đổng tiên sinh bị Lý Viên đột kích bị thương, Đới Phụng sẽ giúp tiên sinh hả giận”.
Hạng Thiếu Long nghĩ người này tưởng rằng mình kiếm thuật bình thường, nhưng đó cũng là chuyện tốt, nên vội vàng đáp tạ.
Lúc này Lý Viên đã đến, đi cùng gã là Triệu Nhã, phía sau là hơn mười gia tướng của y, gã đại hán đã từng tấn công Hạng Thiếu Long cũng có mặt trong số ấy.
Hạng Thiếu Long trong lòng giận lắm, Lý Viên không hề né tránh, rõ ràng chẳng coi gã vào đâu.
Triệu Nhã tỏ ra thân mật với Lý Viên khiến cho Hàn Sấm biến sắc.
Triệu Bá dẫn bọn Đới Phụng ra nghênh đón.
Lý Viên người mặc võ phục, bên ngoài có khôi giáp, quả thật uy phong lẫm lẫm, bọn Triệu Chi nhìn mà ngây ngất.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy hỏng hét nhưng không biết làm sao.
Triệu Mục đến bên gã, hạ giọng nói: “Để xem tên tiểu tử này uy phong được mấy lúc?”
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Đối phó y có những ai?”
Triệu Mục nói với vẻ đắc ý: “Bổn hầu phái ra kiếm thủ tên gọi Lạc Tường, chỉ có một mình y thì có thể thu thập được Lý Viên. Huống hồ chi đã có đệ nhất cao thủ Tiêu Uông của Long Dương quân và kiếm thủ trứ danh của nước Hàn đi theo Hàn Sấm là Phục Kiện, nhất định Lý Viên sẽ thất bại”.
Hạng Thiếu Long vẫn không lạc quan như y, nếu tên tiểu tử này hoặc thủ hạ của y toàn thắng, lúc đó ai cũng đều mất mặt cả, ngay cả gã cũng hơi khó mà ngẩng đầu trước mặt Kỷ Yên Nhiên. Nghĩ tới đây, bất đồ cảm thấy hối hận vì quên gọi Đằng Dực đi theo.
Lý Viên mỉm cười, giới thiệu với Triệu Bá từng người một, dáng vẻ trông rất từ tốn.
Trong số gia tướng của y, ai cũng để ý đến Hạng Thiếu Long, làm ra vẻ khiêu khích.
Hạng Thiếu Long thầm sợ, biết rằng mục đích chính của Lý Viên hôm nay là mình, dù cho có dùng mộc kiếm, giả sử có ý hết sức, cũng có thể khiến cho đối thủ tàn phế bất cứ lúc nào, Lý Viên không cần nói cũng có ý ấy với mình.
“Trong số bọn người ấy phải chăng có kẻ mai phục tiên sinh” Triệu Mục phát hiện ra điểm ấy, gằn giọng nói.
Hạng Thiếu Long hừ một tiếng mà không nói gì.
Triệu Mục giận dữ nói: “Bổn hầu chưa từng thấy kẻ nào kiêu căng hơn y”.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Không nhịn chuyện nhỏ sẽ làm hỏng chuyện lớn, chúng ta không cần tranh đấu với y, chuyện chính quan trọng hơn”.
Triệu Mục vui vẻ nhìn gã, gật đầu đồng ý.
Hai người nhìn thấy Triệu Nhã đang cười cười nói nói bên cạnh Lý Viên đều nổi giận, Triệu Mục hạ giọng mắng: “Tiện phụ”.
Lý Viên vẫn cứ để ý đến Hạng Thiếu Long, còn cố ý bỡn cợt với Triệu Nhã để thị uy với gã.
Triệu Mục gọi Hạng Thiếu Long về khán đài ngồi xuống, Lý Viên tách ra khỏi đám đông, đi về phía họ hành lễ xong rồi nheo mắt với Hạng Thiếu Long: “Đổng huynh kiếm thuật xuất chúng, có hứng thú tỷ thí với tại hạ chăng?”
Y cố ý nói lớn tiếng để cho tất cả mọi người đều nghe thấy lời khiêu chiến có tính chất nhục mạ của y.
Mọi người im lặng, xem phản ứng của Hạng Thiếu Long.
Triệu Nhã lúc này đã cùng bọn gia tướng đến sau lưng Lý Viên, nhìn gã bằng ánh mắt tỉnh như không.
Hạng Thiếu Long không chịu nổi ánh mắt cố ý khinh miệt của Triệu Nhã, nhưng vẫn nén cơn giận xuống, nhìn tên đại hán phía sau Lý Viên, kẻ đã từng phục kích gã, mỉm cười nói: “Xin hỏi cao danh quý tính của vị nhân huynh này?”
Thấy Lý Viên gật đầu thì kẻ ấy nói lớn: “Tiểu nhân là Lâu Vô Tâm, Đổng tiên sinh có gì dạy bảo?”
Hạng Thiếu Long lạnh nhạt nói: “Cao thủ ngồi đầy ở đây, nào đến lượt một kẻ chỉ biết nuôi ngựa như tại hạ, cho nên bày trò không bằng giấu cái dở của mình đi thì hơn”.
Lý Viên lần đầu nghe được câu “bày trò không bằng giấu cái dở”, suy nghĩ một chốc rồi hiểu ra, đều lộ ra vẻ khinh miệt.
Triệu Nhã nói chen vào: “Đổng tiên sinh tự biết mình như vậy, thật hiếm có”.
Hạng Thiếu Long quắc mắt, lạnh lùng nhìn Triệu Nhã, mỹ nữ ấy hoảng sợ không nói nữa. Ả không phải là kẻ nhát gan, chỉ là ánh mắt của Đổng Khuông này trong chốc lát bỗng giống y như Hạng Thiếu Long, khiến ả có cảm giác dị thường.
Lâu Vô Tâm thấy thế quát lớn: “Ai dám vô lễ với phu nhân?”
Triệu Mục biến sắc, định lên tiếng thì Lý Viên đã quát: “Vô Tâm lui xuống, ở đây đâu đến lượt ngươi lên tiếng!”
Lâu Vô Tâm lui xuống, im lặng không lên tiếng, nhưng mắt vẫn gườm gườm nhìn Hạng Thiếu Long, có vẻ như hôm trước Gi*t không được gã thì không phục.
Lý Viên nở một nụ cười giả tạo nói: “Tên gia tướng ấy của ta ăn ngay nói thẳng, mong Đổng tiên sinh đừng để bụng”.
Mọi người vừa nghe y rõ ràng trách cứ thuộc hạ, thực ra là ám chỉ thuộc hạ đã làm đúng, nhất thời không khí trở nên căng thẳng vô cùng.
Triệu Bá lúc ấy mới đến bên hai người, nói: “Các vị, hay là trước tiên hãy lên khán đài rồi uống ngụm trà, thế nào?”
Lý Viên quay sang Triệu Nhã, dịu dàng nói: “Phu nhân hãy lên khán đài trước, tại hạ vẫn còn chưa chào hỏi Quách tiên sinh!”
Triệu Nhã dịu dàng gật đầu, cùng mấy tên gia tướng của Lý Viên lên đài.
Triệu Mục nháy mắt với Triệu Bá rồi mới kéo Hạng Thiếu Long lên đài.
Hàn Sấm gọi hai người đến ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tên tiểu tử ấy càng lúc càng phóng túng, quả thật muốn xem dáng vẻ thảm bại của y”.
Hạng Thiếu Long vốn đã bình tĩnh, nhưng không biết Triệu Chi vô tình hay hữu ý mà lại cười nói vui vẻ với Lý Viên, lại thêm một nỗi lo lắng trong lòng.
Ngoài Kỷ Yên Nhiên, tất cả những người được mời đều đến.
Tiếng vó ngựa vang lên.
Ở ngoài cổng, Kỷ Yên Nhiên, tuyệt đại giai nhân tài nghệ song toàn nổi danh thiên hạ, người mặc võ phục màu trắng, thúc ngựa tiến vào.
Lý Viên vội rời Quách Tú Nhi và Triệu Chi chạy ra đón.
Kỷ Yên Nhiên không đợi Lý Viên kéo ngựa lại cho nàng, thì đã nhảy xuống ngựa với tư thế nhẹ nhàng đẹp đẽ, đi ngang qua Lý Viên về phía khán đài.
Lý Viên đuổi theo, ra chiều ân cần, nàng chỉ trả lời cho có lệ khi bước lên đài, mỉm cười chào mọi người rồi đi thẳng về phía Hạng Thiếu Long, cười nói: “Té ra Đổng tiên sinh đã đến sớm, khiến Yên Nhiên đành đi một mình!”
Lời ấy vừa nói ra, Lý Viên lập tức sa sầm mặt, quắc mắt.
Hàn Sấm vui lắm, vội vàng đứng dậy nhường chỗ, Kỷ Yên Nhiên không hề từ chối mà vui vẻ ngồi xuống cạnh Hạng Thiếu Long, lúc này Triệu Nhã ở phía bên kia cũng trở nên không tự nhiên.
Hạng Thiếu Long có cảm giác như đã hả được cơn giận trong lòng.
Lúc này khách khứa đã kéo lên khán đài, gần một trăm chỗ trống đều kín cả, Triệu Chi và Quách Tú Nhi đều đi sang phía Lý Viên.
Lý Viên hậm hực quay về chỗ Triệu Nhã.
Triệu Bá vỗ tay hai lần, mọi người đều ngưng lại chú ý đến y, Triệu Bá cười nói: “Các vị trước tiên hãy xem bọn đồ đệ biểu diễn, mong được chỉ điểm nhiều”.
Rồi hạ lệnh, bọn võ sĩ vốn đã đợi lâu, tay trái cấm thuẫn, tay phải cầm kiếm, xông ra giữa sân, bày ra trận thế, biểu diễn những động tác đâm, chế địch trong tiếng trống cổ vũ, lập tức tiếng vỗ tay vang dội.
Song mọi người đều biết cuộc chơi thật sự vẫn còn nằm ở phía sau.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc