Tầm Tần ký - Hồi 069

Tác giả: Vô Danh


Trong sự chú ý của mọi người, một kẻ mặc y phục lòe loẹt, tuổi khoảng hai lăm hai sáu ung dung bước vào sảnh đường, đó chính là Lý Viên.
Không thể phủ nhận y là một nam nhân đẹp trai, dáng vẻ thanh tú và đầy tính cách, vai rộng eo thon, dáng người cao dong dỏng, hông đeo trường kiếm, khiến cho người ta có cảm giác y là một kẻ văn võ toàn tài.
Đôi mắt linh hoạt có thần, có thể thấy kẻ này túc trí đa mưu, không thể coi thường.
Hạng Thiếu Long tim đập thình thịch.
Điều tệ hại nhất là y có thể vừa nhìn là biết được mình chẳng phải là mã si Đổng Khuông, lúc ấy gã đừng hòng toàn mạng mà rời khỏi hầu phủ.
Thứ đến là mối quan hệ giữa y và Triệu Mục, giả sử Lý Viên là người do Xuân Thân quân Hoàng Cát phái đến liên lạc với Triệu Mục, Triệu Mục sẽ lập tức phát hiện ra mưu kế của Hạng Thiếu Long.
Hơn nữa Lý Viên nếu biết được sứ nước Sở chưa đến Hàm Đan, đương nhiên sẽ đoán được nửa đường xảy ra chuyện, lúc ấy y và Triệu Mục sẽ nghi ngờ ngay.
Bất cứ một vấn đề gì cũng đều khiến gã thất bại.
Lúc này gã như đang ngồi trên bàn chông, hoàn toàn không nghĩ ra cách đối phó.
Ôi! Sao lại lòi ra một kẻ như thế? Lý Viên bước vào sảnh đường, vừa nghe Triệu Mục nói chuyện, vừa mỉm cười chào đáp lễ với khách hai bên.
Còn Hạng Thiếu Long thì mong Lý Viên không thể tới được nơi gã.
Kỷ Yên Nhiên rất thông minh, đã sớm phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của gã, mỉm cười nói: “Đổng tiên sinh! Nhân tài nước Sở rất nhiều, không những có một chuyên gia nuôi ngựa như ngài mà còn có một nhân vật nổi tiếng thiên hạ về kiếm thuật như Lý Viên tiên sinh đây, tiểu muội của y, Lý Yên Yên là ái phi mới nạp của Sở vương, nghe nói đang mang thai, nếu có thể sinh con trai thì sẽ trở thành Bị quân của nước Sở, cho nên hiện giờ ai cũng cho rằng tiền trình của y rất xán lạn”.
Hạng Thiếu Long biết nàng vì ả nữ tỳ sau lưng mà dùng cách này để chỉ ra lai lịch của Lý Viên. Trước khi đến Hàm Đan, nàng đã từng đến Sở, cho nên biết được tin mới nhất về nước Sở.
Nhưng gã vẫn cảm thấy khi nhắc đến cái tên của Lý Viên thì nàng có vẻ không tự nhiên.
Đôi mắt Lý Viên hướng về phía Kỷ Yên Nhiên, lập tức sáng lên, chủ động đến phía trước mặt nàng, lịch sự chào Hạng Thiếu Long: “Xin chào Đổng tiên sinh! Chúng ta tuy từng là dân nước Sở, không ngờ ở nơi xa ngàn dặm như Hàm Đan này mới có cơ hội gặp nhau”.
Hạng Thiếu Long nghe vậy nên thở phào, đứng dậy trả lễ.
Triệu Mục đột nhiên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn gã rồi ngó sang Lý Viên, trong mắt lộ một tia sát cơ.
Lý Viên không thèm để ý đến Hạng Thiếu Long, nhìn sang Kỷ Yên Nhiên, lập tức ánh mắt say đắm, nói với giọng trách cứ: “Kỷ tiểu thư không từ mà biệt, khiến cho tại hạ vất vả quá”.
Y hạ giọng, ngoài Triệu Mục và Hạng Thiếu Long, những người khách khác đều tưởng rằng y đang nói những lời khách sáo.
Hạng Thiếu Long bỏ được tảng đá trong lòng, vỡ lẽ ra là Lý Viên này thì ra đang đeo đuổi Kỷ Yên Nhiên, xem ra ở nước Sở cũng đã có gặp gỡ với nhau, nếu không Lý Viên sẽ không nói ra những lời lẽ chua chát này.
Lý Viên ấy xem ra đã mê mệt Kỷ Yên Nhiên, nếu không sẽ không vượt ngàn dặm sông núi mà vượt đến đây.
Nghĩ tới đây, một nỗi niềm tâm sự lại dâng lên. Từ sau khi bị Triệu Nhã phản bội, gã không còn có lòng tin mù quáng đối với nữ nhân như trước nữa. Gã Lý Viên này nhân phẩm xuất chúng, yêu thương say đắm, có lẽ đã đoạt Kỷ Yên Nhiên từ trên tay Hạng Thiếu Long, nếu chuyện này là sự thật, sự đả kích đối với gã còn nặng hơn cả chuyện của Triệu Nhã.
Kỷ Yên Nhiên nhìn Hạng Thiếu Long rồi mỉm cười nói: “Lý tiên sinh đã quá lời, Yên Nhiên làm sao gánh vác nổi”.
Triệu Mục cười nói: “Hai vị thì ra đã quen biết, giờ đây cả hai đều ở Hàm Đan, lo gì không có dịp tỏ hết lòng nhau. Hay là Lý tiên sinh ngồi cùng chiếu với bổn hầu, thưởng thức tài nghệ của bọn vũ cơ”.
Lý Viên mỉm cười, nhìn Kỷ Yên Nhiên đăm đắm rồi mới đi theo Triệu Mục, ngồi giữa Triệu Mục và Triệu Nhã.
Kỷ Yên Nhiên hình như cảm động vì Lý Viên đã đuổi theo nàng tới Hàm Đan, cúi đầu, mắt đầy vẻ hoang mang.
Hạng Thiếu Long thì càng không thoải mái hơn.
Tiếng nhạc vừa trỗi lên, một đám hơn trăm ả vũ cơ ra đến khoảng trống, bắt đầu nhảy múa, áo quần phấp phới trông rất đẹp mắt.
“Này!”
Hạng Thiếu Long hơi ngạc nhiên, chỉ thấy Kỷ Yên Nhiên đang nhìn gã chăm chú, ánh mắt đầy tình ý.
Lúc ấy bọn ca vũ đã che thị tuyến phía bên Lý Viên, Triệu Mục, lại thêm ai nấy đều say sưa thưởng thức, tiếng nhạc cũng át đi tiếng nói của họ, kẻ khác không nghe được, quả thực đây là một cơ hội để nói chuyện với nhau.
Hạng Thiếu Long nở nụ cười không tự nhiên.
Kỷ Yên Nhiên liếc gã: “Không có lòng tin với người ta sao? Người ta nhớ chàng thật khổ!”
Hạng Thiếu Long nghĩ đó gọi là đã từng bị rắn cắn thì thấy dây thừng đã sợ.
Hạ giọng hỏi: “Nàng ở đâu?”
Kỷ Yên Nhiên vội nói: “Đừng đến tìm thiếp, để Yên Nhiên tìm chàng, Long Dương quân lâu nay vẫn hoài nghi người ta và chàng có vấn đề, ở đây cũng phái người theo dõi thiếp”.
Hạng Thiếu Long biết nàng cơ trí hơn người, thủ đoạn lại cao minh, nên không lo lắng nữa, gật đầu.
Kỷ Yên Nhiên đột nhiên không nói gì nữa.
Hạng Thiếu Long giật mình rồi giả vờ chăm chú xem ca vũ.
Thì ra lúc này bầy vũ cơ đã tụ ở chính giữa, tạo thành một vòng tròn lớn, trong vòng tròn lớn ấy có một vòng tròn nhỏ, đang biểu diễn động tác ngửa người ra sau, từ phía Triệu Mục có thể nhìn qua Hạng Thiếu Long.
Triệu Nhã rõ ràng cũng có hứng thú với Lý Viên, nói chuyện mãi với y, khiến Hạng Thiếu Long trong lòng thầm rủa, ngay cả bản thân cũng không biết vì sao cũng còn có lòng ghen tị đối với ả.
Lý Viên thì miệng trả lời, nhưng mắt lúc nào cũng nhìn sang Kỷ Yên Nhiên.
Bình Sơn hầu Hàn Sấm rõ ràng cũng có dã tâm với Kỷ Yên Nhiên, chốc chốc lại liếc sang, tựa như muốn nuốt chửng nàng.
Rất nhiều người vốn có lòng theo đuổi nàng tài nữ nổi tiếng thiên hạ này, thấy Lý Viên xuất hiện thì tự cảm thấy hổ thẹn, đành quên đi chuyện theo đuổi nàng nữa, huống chi Kỷ Yên Nhiên tựa như có tình ý với y. Nếu Lý Viên thân phận không đặc biệt, kiếm thuật cao minh, nói không chừng nhiều người đã sớm khử y.
Hai người cho đến khi tiệc tan cũng không có cơ hội nói chuyện nữa.
Kỷ Yên Nhiên và Trâu Diễn bỏ đi trước, kiên quyết từ chối Lý Viên tiễn đưa, đương nhiên là mượn điều ấy để tỏ rõ lòng dạ với Hạng Thiếu Long, khiến cho Hạng Thiếu Long và những kẻ có lòng khác đều cảm thấy an ủi.
Lý Viên tiu nghỉu bỏ đi, Hạng Thiếu Long cũng định chuồn thì Triệu Mục kéo gã ra cùng tiễn khách.
Khi đi Quách Tùng còn mời gã tối mai đến dự yến tại nhà y.
Tới lượt Triệu Bá và Triệu Chi, thì Triệu Chi nhìn gã đăm đắm mới bỏ đi với Triệu Bá, Long Dương quân lúc từ biệt cũng liếc mắt đưa tình khiến gã rợn xương sống.
Cuối cùng chỉ còn lại sáu người Triệu Mục, Triệu Nhã, Quách Khai, Nhạc Thừa, Hàn Sấm, Hạng Thiếu Long.
Hàn Sấm xem ra đang chờ Triệu Nhã, Hạng Thiếu Long bất đồ nổi giận trong lòng, cố ý không thèm nhìn đến Triệu Nhã.
Hàn Sấm vui mừng nói với Triệu Mục: “Ngoài nước Yên ra, tất cả mọi người đều đến”.
Y tuy nói đảo lộn, chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Hạng Thiếu Long cũng hiểu rõ ý của y, biết y hiểu nhầm Lý Viên là người đại diện cho nước Sở đến tham gia hội nghị chống Tần do Đông Châu quân triệu tập.
Tình thế kỳ thực rất vi diệu.
Trong sáu nước, kẻ coi trọng hợp tung đương nhiên là ba nước sát với Tần như Hàn, Triệu, Ngụy.
Nước Tề cũng rất coi trọng sách lược bắt tay chống Tần, bởi vì nếu Tam Tấn lâm nguy, đối tượng tiếp theo chính là nước Tề, sau đó mới đến lượt người Sở.
Giờ đây Hàn Sấm tưởng cả nước Sở cũng chịu phái sứ thần đến nên lấy làm vui mừng.
Còn nước Yên, vừa bị danh tướng nước Triệu là Liêm Pha đánh bại nên vẫn còn giận lắm, địa vị trong mắt người nước khác đã giảm xuống nhiều, đến hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
“Lý Viên lần này đến đây, e rằng chẳng có quan hệ gì đến hội nghị” Triệu Mục lạnh lùng hừ một tiếng nói.
Hàn Sấm cười nói: “Giờ đây y là người hùng bên cạnh Sở vương, nghe nói tiểu muội của y đẹp nghiêng thành đổ nước, Sở vương lại chưa có con, chỉ cần ả cố gắng sinh được Thái tử, thì Lý Viên trở thành quốc cữu, cho nên chỉ cần y chịu nói tốt vài câu, lo gì Sở vương không tham gia”.
Triệu Mục ánh lên tia lạnh lùng, vết sẹo trên mặt như sâu thêm nhiều.
Hạng Thiếu Long bên cạnh nhìn rõ hết, biết Triệu Mục trong lòng đầy oán hận với Lý Viên.
Quách Khai cười nói: “Phu nhân đã mệt chưa? Để Bình Sơn hầu đưa phu nhân về phủ!”
Hàn Sấm lễ phép nói với Triệu Nhã: “Không biết Hàn Sấm có cái vinh hạnh ấy chăng?”
Quách Khai và Nhạc Thừa đều mỉm cười, lời ấy của Hàn Sấm có nghĩa là hỏi Triệu Nhã đêm nay có thể ăn nằm với nhau không.
Triệu Nhã có vẻ hơi lúng túng, nhìn Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long thì giả tảng ngó ra ngoài, nơi ấy có bốn cỗ xe ngựa và rất nhiều Triệu binh đang đứng chờ.
Triệu Mục nhớ lại chuyện mình đã từng hứa với Hạng Thiếu Long làm mối cho gã và Triệu Nhã, dù cho đêm nay không thành, nhưng để cho Hàn Sấm dẫn Triệu Nhã đi trước mặt gã thì mặt mũi không còn, nói: “Mời Bình Sơn hầu về sớm nghỉ ngơi, bổn hầu phải cùng phu nhân vào cung gặp Đại vương”.
Hàn Sấm chỉ đành bỏ đi.
Triệu Mục nói với Quách Khai: “Bổn hầu có mấy câu cần thương lượng với Đổng tiên sinh, các vị hãy về phủ trước”.
Quách Khai len lén đưa mắt cho Hạng Thiếu Long, ý bảo y cẩn thận rồi mới cùng Nhạc Thừa cười nói bước đi.
Chỉ còn lại ba người Triệu Mục, Triệu Nhã và Hạng Thiếu Long, không khí trở nên khó chịu.
Triệu Mục nói với Triệu Nhã: “Chờ bổn hầu nói với Đổng tiên sinh mấy câu, y sẽ đưa phu nhân về phủ”.
Triệu Nhã hơi biến sắc, giận dỗi nói: “Ta không biết tự về một mình sao?”
Nói xong mắt liếc Triệu Mục và Hạng Thiếu Long rồi bỏ ra xe, chỉ còn lại Triệu Mục và Hạng Thiếu Long đứng nhìn nhau.
Triệu Mục lúc này bẽ mặt lắm, cười gượng: “Có những nữ nhân giống như ngựa hoang không chịu khuất phục, rất khó chế ngự”.
Hạng Thiếu Long phụ họa: “Loại nữ nhân này mới thú vị”.
Triệu Mục kéo gã rời cổng phủ, quay về trong phủ, lúc này tuy đêm khuya người vắng, nhưng hầu phủ đèn đuốc vẫn sáng choang như ban ngày.
Cuối cùng tới nơi mà gã đã gặp chị em mỹ nữ nước Việt Điền Trinh và Điền Phượng rồi mới ngồi xuống.
Thị nữ dâng trà lên rồi lui ra ngoài.
Triệu Mục có vẻ như có tâm sự, trầm ngâm một lát rồi nói: “Có lẽ ngươi biết mối quan hệ giữa cha ta và Lý Viên”.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, gã mạo nhận là thân tính của Xuân Thân quân giúp Triệu Mục thực hiện giấc mộng quân chủ của y, không thể nói là không biết, điều gã biết duy nhất là em gái của Lý Viên tên Lý Yên Yên, cũng còn may tên của ả có hai chữ đồng âm với tên của Kỷ Yên Nhiên, nếu không e rằng gã đã quên béng mất.
Rồi đánh liều trả lời: “Điều Hầu gia nói phải chăng là chuyện của Yên Yên phu nhân? Bỉ nhân trước giờ vẫn ở ngoài làm việc cho Quân thượng nên chưa bao giờ gặp mặt Lý Viên, những chuyện này là do Quân thượng chính miệng nói với bỉ nhân”.
Nào ngờ Triệu Mục gật gù, nói: “Chính là chuyện này. Bề ngoài Lý Viên đẹp đẽ, nhưng trong lòng rất lợi hại, tuy trong phủ cha ta có mấy ngàn gia tướng thực khách, nhưng không kẻ nào bằng. Đừng tưởng y theo đuổi Kỷ tài nữ đến đây mà cho rằng y là một kẻ si tình, ta chắc chắn rằng có nguyên nhân khác. Không ai có dã tâm lớn hơn y đâu. Hừ! Xem ra cha ta vẫn chưa tiết lộ bí mật của ta, thật may mắn!”
Hạng Thiếu Long biết vẫn chưa qua khỏi hiểm nguy, nếu Triệu Mục hỏi thêm hai câu nữa thì lập tức thân phận sẽ bại lộ, thuận miệng nói tiếp: “Bỉ nhân không hiểu Quân thượng vì sao tin tưởng Lý Viên đến thế?”
Câu nói này quả thật liều mạng.
Triệu Mục hừ một tiếng nói: “Cái đó gọi là tính dài hóa ngắn, nói cho cùng cũng chỉ vì nữ sắc. Đúng rồi, ngươi vừa từ nơi ấy đến, Lý Yên Yên sinh được con trai hay con gái?”
Hạng Thiếu Long đã lờ mờ nắm được đầu đuôi câu chuyện nhưng vẫn chưa cụ thể, nói: “Chỉ nghe nói sắp lâm bồn”.
Triệu Mục vẻ mặt nhíu lại, tức giận nói: “Không ngờ quỷ kế của Lã Bất Vi đã được Lý Viên học lại, cha cứ không chịu tin lời ta, sau này nếu Lý Viên được nước, y làm sao có thể để cha ở trong triều, lần này cha đã quả thật rước sói vào nhà”.
Hạng Thiếu Long nếu vẫn chưa hiểu thì không cần ra ngoài nữa. Triệu Mục vừa nhắc đến chuyện nữ sắc, lại nói Lý Viên học theo cách của Lã Bất Vi và Xuân Thân quân dẫn sói vào nhà. Dựa vào những manh mối này, gã đã đoán được tám chín phần câu chuyện. Vội vàng nói theo: “Lý Yên Yên này chẳng biết có phải là em thật của Lý Viên hay không?”
Triệu Mục nói: “Chuyện này xem ra không phải giả, vả lại khi cha và Lý Yên Yên còn qua lại, Lý Viên không hề có cơ hội gặp được Lý Yên Yên, cha cũng phái người điều tra mối quan hệ của anh em bọn chúng”.
Rồi nghi ngờ nhìn gã nói: “Chuyện này ngươi không thể không biết chứ?”
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu hỏng bét, gã đã đoán sai, té ra đứa con trong bụng Lý Yên Yên không phải của Lý Viên mà là của Xuân Thân quân Hoàng Cát.
Mẹ ơi! Không ngờ lại rắc rối đến thế.
Ung dung nói tiếp: “Sao lại không biết, song người chịu trách nhiệm điều tra tên Hợp Quyền, người ấy ngoài tài nịnh bợ ra thì chuyện gì cũng sơ suất, bỉ nhân sợ y đã bị Lý Viên lừa rồi”.
Lời vừa rồi của gã toàn là nói bừa, nhưng vì nắm được tâm lý của Triệu Mục, cả tên người cũng có, Triệu Mục sao lại không tin.
Tên gian nhân ấy quả nhiên bị gã dắt mũi, trầm giọng nói: “Vấn đề không phải ở điểm này, bọn chúng chắc chắn là anh em ruột. Thật không ngờ cha lại sơ suất đến thế”.
Lần này Hạng Thiếu Long đã vỡ lẽ, đã biết rõ được mối quan hệ giữa Xuân Thân quân và anh em Lý Viên.
Lý Viên này quả thật lợi hại, trước tiên hiến em gái cho Xuân Thân quân, sau khi có thai thì Xuân Thân quân hiến mỹ nhân đã có cốt nhục của mình cho Sở vương vốn chưa có con, vậy đứa trẻ sinh ra sẽ có cơ hội trở thành Bị quân của nước Sở, đây chính là diễn lại tuồng Lã Bất Vi tặng Chu Cơ cho Trang Tương vương.
Hiểu được điểm này xong, Hạng Thiếu Long thở phào nói: “Lần này Lý Viên đến đây chính là cơ hội tốt trời ban để giết phăng y đi, lúc ấy Lý Yên Yên sẽ không thoát khỏi bàn tay của Quân thượng”.
Triệu Mục nghiêm mặt nói: “Vạn lần không thể, nếu thất bại sẽ gây nên sóng gió, thậm chí ta cũng không thoát được, vả lại y kiếm thuật cao minh, con người gian xảo, lần này gia tướng đi theo y toàn là cao thủ nước Sở, một khi thất bại, ngươi bị y bắt được, cả bổn hầu cũng cứu không nổi ngươi”.
“Hầu gia yên tâm, tiểu nhân sẽ đợi y rời khỏi nước Triệu mới ra tay” Hạng Thiếu Long cười lạnh lùng nói.
Triệu Mục thấy gã liều mạng như vậy, vui mừng vỗ vai gã rồi cười lạnh lùng: “*** đâu nhất định phải dùng đao kiếm, chuyện này hãy để ta suy nghĩ đã. Đúng rồi, ngươi có thật là hiểu được tính ngựa không, nếu không ngày mai trước mặt Kỷ tài nữ để bại lộ thân phận thì hỏng bét. Người đẹp như thế ta lần đầu tiên gặp phải, đáng tiếc”.
Hạng Thiếu Long nói: “Hầu gia xin hãy yên tâm, không hiểu tính ngựa thì sao có thể giả làm mã si?”
Triệu Mục nói: “Đêm nay Triệu Nhã đã không được, hay là để ta sai vài mỹ nhân đến hầu hạ ngươi!”
Hạng Thiếu Long nói: “Đêm nay có thể không cần, sáng sớm ngày mai còn phải đến chỗ Kỷ tài nữ, phải chăng chúng ta nên đi riêng rẽ?”
Triệu Mục nghĩ ngày mai là có thể gặp Kỷ Yên Nhiên, hớn hở nói: “Ta sẽ đi cùng ngươi!” Rồi nói với vẻ cảm kích: “Chuyện hôm nay toàn nhờ ngươi cả”.
Hạng Thiếu Long thấy ý của y là nói chuyện nữ thích khách, nói mấy câu khiêm tốn rồi cáo từ.
Triệu Mục đưa gã ra cổng, nhìn gã lên xe ngựa, được gia tướng đưa về rồi mới quay vô trở lại.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc