Tầm Tần ký - Hồi 063

Tác giả: Vô Danh


Sáng hôm sau Tiêu Nguyệt Đàm đến tìm Hạng Thiếu Long, hai người ngồi trong một khách sảnh nhỏ, Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Tướng quốc sai bỉ nhân đến gặp Thái phó, xem thử có thể giúp gì được hay không”.
Hạng Thiếu Long nói: “Xin tiên sinh cứ gọi tại hạ là Thiếu Long, dù tại hạ có làm đến chức vị gì, chúng ta cũng là bạn cùng trải qua hoạn nạn, chỉ dùng vai vế bằng nhau mà kết giao!”
Đồng thời cũng dò ý của đối phương.
Tiêu Nguyệt Đàm thấy gã không cao ngạo, trong lòng vui lắm. Sau mấy lời khiêm nhường thì tỏ rõ ý: “Để cho Thiếu Long thuận lợi đến nước Triệu, chỉ dựa vào thuật hóa trang vừa phiền phức vừa không ổn, nên tướng quốc sai Tiêu mỗ làm bốn chiếc mặt nạ cho Thiếu Long, Tiểu Tuấn, Đằng huynh và Ô huynh, chỉ cần hóa trang thêm, như sửa lại mái tóc, màu da, đảm bảo có thể lừa được Triệu Mục. Đương nhiên, Thiếu Long cũng phải phối hợp nhiều ở phương diện lời nói và cử chỉ, nếu không, bọn chúng có thể nhận ra được”.
Hạng Thiếu Long cả mừng nói: “Tướng quốc thật chu đáo, không biết đã đem những món ấy đến chưa?”
Tiêu Nguyệt Đàm kiêu hãnh lấy bao phục trên lưng xuống, mở ra, trong đó có bốn chiếc mặt nạ.
Y chọn một chiếc đưa Hạng Thiếu Long. Hạng Thiếu Long lập tức lắc người, trở thành một đại hán thô kệch mặt mũi đầy râu ria.
Tiêu Nguyệt Đàm đưa ngón tay ra, bôi quẹt trên mặt gã, cười nói: “Đó chính là nơi lông mọc, ví như nơi để mắt hở ra, không những sẽ làm cho chân mày của Thiếu Long đậm mà còn biến mắt trở thành tròn, cho nên dù người quen của Thiếu Long cũng không thể nhận ra Thiếu Long qua đôi mắt, cho đến chỗ tiếp giáp dưới cằm, bôi một chút phấn, thì có thể kín như áo trời”.
Hạng Thiếu Long lấy kiếng đồng ra nhìn, cũng khen ngợi không ngớt.
Tiêu Nguyệt Đàm lấy phấn màu ra, vẽ những phù hiệu trên mặt nạ rồi mới lấy xuống, nói: “Mặt nạ này phải sửa lại một ít, ba ngày sau có thể giao hàng”.
Hạng Thiếu Long nói: “Tiêu tiên sinh quả thật khéo léo như thần, chỉ cần dựa vào trí nhớ thì có thể tạo ra một mặt nạ. Đây là chất liệu gì?”
Tiêu Nguyệt Đàm được người khen thì rất vui mừng, hớn hở nói: “Đây là một thú quý tên gọi báo lân, sinh sản ở vùng Tây Bắc, chỉ lớn hơn chó săn một chút, rất khó bắt được, ta phải bỏ ra rất nhiều tiền cũng chỉ có thể mua được bốn miếng da, lần này đã dùng hết”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ loại thú hiếm này có lẽ cũng vì Tiêu Nguyệt Đàm mà tiệt chủng, sau khi cảm tạ thì gọi bọn Đằng Dực đến, cho mỗi người mang vào thử, xem có chỗ nào cần sửa đổi hay không.
Bọn Đằng Dực đều ngạc nhiên, có lòng tin với chuyến đi Hàm Đan này.
Sức khỏe Kinh Tuấn phục hồi nhanh đến nỗi khó tin, chỉ cần vài ngày có thể hoạt động tự nhiên, đương nhiên không thể mạnh khỏe như trước.
Tiêu Nguyệt Đàm cởi mặt nạ Đằng Dực xuống, kỳ lạ nói: “Đằng huynh phải chăng gặp chuyện vui mừng, tại sao con người lại khác trước rất nhiều?”
Đằng Dực đỏ mặt, ấp úng cho qua. Nhưng không dám nhìn vào ánh mắt người khác nữa.
Tiêu Nguyệt Đàm thu dọn đồ đạc rồi hạ giọng nói: “Hôm qua chuyện Thiếu Long bị đột kích ngoài đường, Đồ gia đã điều tra, có lẽ là người của Vị Nam võ sĩ hành quán, bởi vì vừa lúc chúng có hai võ sĩ mất mạng, bí mật cử hành tang lễ”.
Lời ấy nói xong thì mọi người đều biết Đồ Tiên đã mua chuộc một kẻ nào trong võ sĩ hành quán, nếu không sẽ không nhận được tin tức bí mật ấy. Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Nhưng tướng quốc lại muốn Thiếu Long tạm thời nhẫn nhịn, bởi vì tướng quốc có một kế hoạch hay hơn, có thể trừ khử Dương Tuyền quân và Khưu Nhật Thăng, cho nên không muốn đánh cỏ động rắn”.
Kinh Tuấn phẫn nộ nói: “Chúng thích thì cứ đến đối phó với chúng ta, sớm muộn cũng có người cho chúng biết lợi hại!”
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ Lã Bất Vi càng lúc càng lợi hại, không chấp cái giận nhất thời, sự âm độc ấy mới khiến người ta hoảng sợ, ngăn Kinh Tuấn lại nói: “Tiêu tiên sinh bảo tướng quốc cứ yên tâm, chúng tôi đã biết làm thế nào”.
Tiêu Nguyệt Đàm rõ ràng có quan hệ tốt với Kinh Tuấn, kéo y sang một bên, giải thích một phen, đảm bảo sau này sẽ không tha cho Khưu Nhật Thăng, rồi mới rời Ô phủ.
Mọi người bàn cách bảo vệ Ô phủ trên dưới, đặt ra sách lược, Hạng Thiếu Long nói: “Các vị huynh đệ hãy chuẩn bị, ba ngày sau có mặt nạ, chúng ta lập tức khởi hành”.
Rồi quay sang cười với Đằng Dực: “Đằng huynh! Hãy cố gắng hưởng thụ mấy ngày quý giá này!”
Đằng Dực cười gượng nói: “Hạng huynh lại cười ta!”
Lúc này nội thị đến báo, phụng lệnh Vương hậu đến mời Hạng Thiếu Long vào cung.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên rời Ô phủ.
Lần này đương nhiên là có một nhóm võ sĩ Ô gia đi theo, không một mình như lần trước nữa.
Chu Cơ đuổi bọn cung nga nội thị đi hết, trong ngự hoa viên chỉ còn ba người, Chu Cơ, Tiểu Bàn và Thiếu Long, những thị vệ gần nhất cũng tránh hơn mười trượng, chỉ có thể nhìn vào mà không nghe gì.
Có Tiểu Bàn ở đây, Hạng Thiếu Long đương nhiên không lo Chu Cơ “quyến rũ” gã. Đó chính là chuyện khiến gã rất đau đầu.
Chu Cơ rót rượu mời gã, uống xong chén rượu, mặt nàng đỏ lựng, càng khiến nàng đẹp thêm muôn phần.
Mỹ nữ ấy quả thật có nét đẹp nghiêng thành đổ nước, cái phong vận mê người ấy khiến cho người ta nghĩ đến hồng nhan họa thủy, nhất là khi Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện sau này sẽ xảy ra cho nàng.
Chu Cơ bỗng trở nên nghiêm túc, thành khẩn nói: “Hôm nay ta mời Thiếu Long đến đây là đã được Đại vương đồng ý, để mẹ con ta tỏ ý cảm kích. Giờ đây Chu Cơ không có yêu cầu gì, chỉ mong có thể dạy dỗ Chính nhi để sau này nó có thể trở thành một đấng quân chủ”.
Ánh mắt di chuyển đến Tiểu Bàn, lộ ra vẻ hiền từ của người mẹ.
Lại hạ giọng nói: “May mà đứa con này không làm cho ta thất vọng”.
Tiểu Bàn hai mắt hơi đỏ, dựa vào Chu Cơ.
Hạng Thiếu Long cảm thấy yên bụng.
Điều này cũng rất hợp lý, Chu Cơ dù tính tình lẳng lơ, nhưng sau khi sống cuộc sống mà ai cũng có thể đến chung chạ ở Hàm Đan thì đã sớm chán ngán, cho nên rất mong muốn được sống cuộc sống mới với chồng con, ít ra tạm thời cũng là như vậy.
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Tâm sự của Cơ hậu, Thiếu Long đã hiểu”.
Chu Cơ nhìn gã đăm đắm một hồi rồi ngó quanh, thở dài: “Ta biết Thiếu Long hiểu ta, gặp ngươi, không những như gặp lại bạn bè, mà còn gặp lại người thân, không hề giả dối với ngươi, ngươi có vấn đề gì khó khăn hãy cứ nói ra với ta, có lúc do ta nói với Đại vương sẽ tiện hơn tướng quốc”.
Hạng Thiếu Long không biết lời này của nàng có bao nhiêu phần thật, nhưng với thân phận của nàng lúc này, lời này quả thật không tầm thường.
Chu Cơ vỗ vai Tiểu Bàn nói: “Chính nhi! Cầm thái phó đã đến”.
Tiểu Bàn miễn cưỡng đứng dậy, đi theo tên nội thị. Hạng Thiếu Long biết trò chơi đã bắt đầu, lặng lẽ ngồi đợi.
Chu Cơ lườm gã rồi nói: “Người ta không làm ra vẻ Vương hậu trước mặt ngươi, tại sao không nói lời nào?”
Hạng Thiếu Long thấy còn hai người, nên cười thoải mái: “Giữ chút lễ quân thần, đối với Chu hậu và hạ thần có lợi mà không có hại”.
Chu Cơ nói: “Giữa ngươi và ta có rất nhiều lời không cần nói ra, nhưng người ta quả thật rất cảm kích ngươi. Ôi! Nếu đã biết vậy thì lúc ở Hàm Đan đã trao thân cho ngươi, ít ra thì cũng còn giữ một hồi ức đẹp đẽ. Giờ đây đã là Vương hậu và mẫu hậu tốt, tất cả tình riêng phải gạt qua một bên, mong Thiếu Long hiểu cho tâm ý của người ta”.
Hạng Thiếu Long không ngờ Chu Cơ trở thành Vương hậu của nước Tần, lời nói vẫn lộ liễu như vậy, có thể thấy giang sơn dễ đổi mà bản tính thì khó dời.
Trong nhất thời không tìm được lời nào để nói.
Chu Cơ hơi giận dỗi nói: “Xem ngươi kìa!”
Hạng Thiếu Long gượng cười nói: “Hạ thần có thể nói được chuyện gì nữa, nên vui hay không nên vui đây?”
Chu Cơ lạnh nhạt nói: “Xem ra ngươi vui nhiều hơn, không sợ Chu Cơ này liên lụy nữa”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy buồn cười, nữ nhân quả thật kỳ lạ, rõ ràng bảo đừng quấn lấy nàng, nhưng khi không muốn quấn lấy nàng thì nàng không chịu rời ra, quả thật rất mâu thuẫn.
Chu Cơ cũng biết mình hơi quá đáng, thở dài xong, mặt trở nên lạnh lùng nói: “Lần này Thiếu Long đến Hàm Đan, có thể Gi*t giùm ta hai người không?”
Hạng Thiếu Long giật mình, nhìn nàng rồi nói: “Xin hãy nói!”
Chu Cơ như trở thành một người khác, hai mắt đầy sát khí, gằn từng chữ một: “Tên thứ nhất là Nhạc Thừa, tay sai của Triệu Mục, nhưng đừng hỏi nguyên nhân, ta không muốn nhớ lại chuyện ấy”.
Hạng Thiếu Long biết nàng đã bị người này làm nhục, nếu không sẽ chẳng thống hận như vậy, gật đầu nói: “Hạ thần nhất định sẽ làm được!”
Sát khí trong mắt Chu Cơ đã mất, thay vào đó là nét dịu dàng, rồi nàng nói nhỏ: “Nhưng nếu quá nguy hiểm thì không cần, quan trọng nhất là ngươi phải quay về an toàn, mất ngươi, Chu Cơ này sẽ cảm thấy mất đi một tri kỷ. Lần đầu tiên gặp được ngươi, ta đã cảm thấy ngươi không phải là tình nhân của ta cũng là bạn tri kỷ”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy hồ đồ. Lời nói của nàng là thật lòng hay chỉ là một thủ đoạn lung lạc mình? Hạng Thiếu Long đã sớm thấy nàng mê hoặc Quách Khai đến nỗi y trở mặt với Triệu Mục, nên trong lòng rất cảnh giác.
Bề ngoài giả vờ cảm động.
Nhưng không giấu nổi nàng, Chu Cơ giận dỗi nói: “Ngươi tưởng ta lừa ngươi à? Có hoàng thiên ở trên, nếu Chu Cơ ta có một chữ giả dối thì sẽ khiến ta không có kết cuộc tốt!”
Hạng Thiếu Long giật mình, vội vàng nói: “Nhỏ tiếng một chút, để người khác nghe là hỏng bét”.
Chu Cơ liếc gã, bực bội nói: “Đồ nhát gan! Tin chưa?”
Hạng Thiếu Long chỉ đành gật đầu, thở dài: “Còn một người nữa là ai? Quách Khai ư?”
Rồi lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải y, nếu không Chu hậu đã buộc tại hạ Gi*t y từ lâu”.
Chu Cơ vẫn còn giận, lạnh lùng nói: “Coi như người cũng thông minh, đương nhiên không phải Quách Khai, trong số những kẻ khả ố, y tính ra vẫn còn rất tốt với ta!”
Hạng Thiếu Long nổi tính tò mò, hỏi: “Đừng chần chừ nữa, nói mau đi”.
Chu Cơ nhoẻn miệng cười, thỏ thẻ nói: “Phải chăng ta nói ra bất cứ người nào thì ngươi sẽ Gi*t y?”
Hạng Thiếu Long ngẩn người ra nói: “Còn nói hạ thần là tri kỷ của Vương hậu, tại sao Chu hậu lại cứ muốn thấy dáng vẻ lúng túng của ta?”
Chu Cơ mềm lòng, mỉm cười nói: “Được rồi! Người ta không làm khó ngươi nữa. Kẻ ấy chính là...”
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Phải chăng hạ thần cầu xin Chu hậu mới chịu nói”.
Chu Cơ cúi đầu, khi ngẩng lên, nước mắt tuôn rơi, thê lương nói: “Ngày ấy khi phu quân ta và Lã tướng quốc trốn khỏi Hàm Đan, Triệu Mục biết tin sai Nhạc Thừa dắt theo một đám hung thần ác sát đến nhà, lập tức Gi*t ૮ɦếƭ bọn trai tráng, nữ tỳ thì bị bọn chúng làm nhục, cảnh tượng đáng sợ ấy, đến giờ như vẫn bày trước mắt, dù ban ngày không nghĩ, ban đêm cũng mơ thấy cảnh ấy, kẻ hạ lệnh chính là Nhạc Thừa, ngươi nói y có đáng Gi*t không?”
Bầu máu nóng của Hạng Thiếu Long dâng lên, mắt lộ sát cơ.
Chu Cơ cúi đầu nói: “Hôm sau ta và đứa con giả bị Triệu Mục giam lỏng, đó là thời gian ghê tởm nhất trong đời ta, lúc ấy ta đã từng lập lời thề độc, nếu sau này có thể thoát ra được, thì nhất định sẽ trả nỗi nhục này”.
Hạng Thiếu Long nhắc nàng: “Cơ hậu vẫn còn chưa nói người ấy là ai?”
Chu Cơ lạnh lùng nói: “Chính là Triệu Nhã!”
Hạng Thiếu Long giật mình nói: “Cái gì?”
Chu Cơ lạnh lùng nói: “Cái gì? Không nỡ ra tay à?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới hiểu rõ tại sao nàng phải vòng vo như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu, trầm giọng nói: “Ả gây ra chuyện gì?”
Chu Cơ đột nhiên bật cười khúc khúc, nói: “Người ta đang lừa ngươi thôi, chỉ là hận cái dáng vẻ đáng ghét không động lòng với người ta của ngươi, mới đem Triệu Nhã ra hù dọa ngươi”, rồi mặt trở nên lạnh lùng: “Trừ chuyện này, những lời khác đều chính xác cả. Nếu có thể, hãy đem đầu Nhạc Thừa về đây cho người ta! Cứ coi như là Chu Cơ cầu xin ngươi!”
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, Hạng Thiếu Long chỉ cảm thấy đau đầu. Nữ nhân này quả thật khó ứng phó. Tựa như trời cao kia sinh nàng ra để nàng bỡn cợt đàn ông, chả trách nào ngay cả Triệu Mục cũng không nỡ Gi*t nàng.
Chu Cơ đưa tay áo lau nước mắt, dịu dàng nói: “Hãy cẩn thận! Nếu là kẻ khác, ta sẽ hứa cho y vinh hoa phú quý, nhưng ta biết ngươi là kẻ coi công danh như bùn đất, cho nên chỉ có thể nói lời cảm kích, nhưng nếu ngươi có bất cứ yêu cầu gì chỉ cần nói ra, Chu Cơ nhất định sẽ tận lực”.
Đột nhiên cười nhạt nói: “Ví như quả phụ Thanh xinh đẹp nhất thiên hạ, Thiếu Long có cần người ta dẫn kiến hay không, người ta không tin nàng có thể kháng cự lại mê lực của ngươi?”
Hạng Thiếu Long không hề khách khí nhìn nàng, đứng dậy nói: “Chu hậu nếu không có gì căn dặn nữa, xin lượng thứ vì thần phải về phủ chuẩn bị cho chuyến đi Hàm Đan!”
Chu Cơ buồn rầu nhìn gã rồi đứng dậy, nói với giọng hơi giận: “Con người ngươi thật ngang ngạnh, cứ lấy chuyện đi Hàm Đan để lẩn tránh, người ta muốn không thả ngươi đi cũng không được nữa”. Rồi mỉm cười e lệ: “Nhưng ta rất thích cái dáng vẻ của ngươi. Ôi! Sau này khó có cơ hội nói hết lòng dạ của mình với ngươi nữa”.
Hạng Thiếu Long nghe mà không hề có cảm xúc gì.
Chu Cơ lên làm Vương hậu vẫn chưa được bao lâu, cho nên vẫn còn giữ cái tâm thái của ngày trước. Chỉ cần thấy lúc đầu nàng có vẻ nghiêm chỉnh, nhưng sau lại lả lơi thì có thể biết được.
Dù thế nào đi nữa, hai người không thể vượt khỏi ranh giới, dù yêu thương đối phương đến mức nào, ngày sau vẫn phải giữ lại trong lòng.
Hai người im lặng không nói, Hạng Thiếu Long thi lễ rồi bước đi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc