Tầm Tần ký - Hồi 061

Tác giả: Vô Danh


Sau trận đấu, Tần vương cho vời Hạng Thiếu Long và Vương Tiễn vào cung, khích lệ một phen. Lại còn khen Lã Bất Vi trước mặt mọi người, tỏ ý khen ngợi kế sách đẹp cả đôi đường của y.
Đêm ấy Lã Bất Vi tổ chức một buổi tiệc tại tướng quốc phủ, người được mời chỉ có Hạng Thiếu Long, Ô Ứng Nguyên và ௱ôЛƓ Ngao, về phía tướng quốc phủ, ngoại trừ Lã Bất Vi, chỉ có Đồ Tiên và vài khách khanh có địa vị, Lý Tư vẫn chưa đủ tư cách tham gia buổi yến tiệc này.
Trong buổi tiệc Lã Bất Vi vui mừng cạn chén liên tục cùng Hạng Thiếu Long.
௱ôЛƓ Ngao được tận mắt thấy kiếm pháp tuyệt thế và hào khí coi nhẹ cái ૮ɦếƭ của Hạng Thiếu Long, nên đã nhìn gã bằng cặp mắt khác.
Ô Ứng Nguyên thấy ái tế lập được đại công, lòng hoa càng nở rộ.
R*ợ*u được vài tuần, vũ cơ cũng múa xong.
Lã Bất Vi cười ha ha, nói với Hạng Thiếu Long: “Bổn tướng gần đây được người Tề tặng cho ba ả ca cơ, đều là những mỹ nữ tuyệt sắc cầm kỳ vũ khúc đều tinh thông, mỹ nữ sánh cùng anh hùng, bổn tướng sẽ tặng cho Thiếu Long, Ô tiên sinh và ௱ôЛƓ tướng quân, xin đừng từ chối”.
Ô Ứng Nguyên và ௱ôЛƓ Ngao thầm nghĩ Lã Bất Vi tặng người đẹp chắc sẽ còn sai bảo gì đây, cả mừng đáp tạ.
Hạng Thiếu Long tự thấy mình ứng phó chưa xong với đám thê thiếp trong nhà, lại không bắt chước được thói coi nữ nhân là công cụ hoặc trang sức của người thời cổ nên vội vàng từ chối: “Ý tốt của tướng gia, Thiếu Long xin nhận, chuyến đi Hàm Đan như tên đã căng trên dây, chỉ đợi thời là sẽ phóng, Thiếu Long không muốn phân tâm vì sắc đẹp, mong tướng gia lượng thứ”.
Lã Bất Vi thấy gã không ham sắc đẹp, trong lòng lại càng kính trọng hơn, lại thêm đối phương không vì công lao mà kiêu ngạo, cười nói: “Vậy hãy để Ô tiên sinh tạm thời giữ lấy, đợi Thiếu Long bắt Triệu Mục về rồi hãy trọn giấc mộng đẹp”.
Mọi người đều ồn ào, trêu Ô Ứng Nguyên, e rằng y sẽ nhịn không nổi mà giữ làm của riêng, không khí rất vui vẻ.
Hạng Thiếu Long thấy từ chối không được nên đành cười gượng nhận lễ.
௱ôЛƓ Ngao nói: “Thiếu Long định lúc nào lên đường?”
Hạng Thiếu Long nhớ Kỷ Yên Nhiên, hận không lập tức lên đường, đưa mắt nhìn mấy khách khanh trong Lã phủ, lòng do dự.
Lã Bất Vi nhìn đã biết ngay, mỉm cười nói: “Ở đây toàn là người của chúng ta, Thiếu Long có lời gì cứ nói thẳng đừng ngại”.
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Đợi Tiểu Tuấn hồi phục thì sẽ lập tức khởi hành”.
Lã Bất Vi gật đầu: “Ta đã nhắc chuyện này với Đại vương, đến lúc ấy hãy tìm một cớ nào đó, ví dụ như sai ngươi đến một nơi nào đó để làm việc, Thiếu Long có thể âm thầm lẻn vào nước Triệu”.
Lúc này y có tràn đầy lòng tin với Hạng Thiếu Long, tuy vẫn chưa biết Hạng Thiếu Long dùng cách gì để bắt Triệu Mục, nhưng vẫn tin tưởng gã nhất định thành công.
Lã Bất Vi lảng sang chuyện khác: “Thù của Tiểu Tuấn không thể không báo, Thiếu Long chuẩn bị đối phó như thế nào với bọn Khưu Nhật Thăng và Quốc Hưng ấy?”
Ô Ứng Nguyên hơi lo lắng nói: “Chuyện này nếu làm to ra, chắc Đại vương sẽ không vui!”
Lã Bất Vi cười: “Yên tâm đi! Vừa rồi bổn tướng đã nhắc với Đại vương chuyện này, ngài cũng rất không hài lòng thủ đoạn đê tiện của Khưu Nhật Thăng, Thiếu Long cứ thẳng tay mà làm, mọi chuyện đã có bổn tướng gánh vác”.
Hạng Thiếu Long rất lấy làm phẫn nộ về chuyện Kinh Tuấn suýt bị giết, quắc mắt lạnh lùng nói: “Thiếu Long đã biết phải làm thế nào”.
Sống trong thời đại này đã lâu như thế, gã đã sớm hiểu rất nhiều chuyện phải dùng vũ lực để giải quyết, nếu không sớm muộn cũng bị hại. Lần này nếu không phải Kinh Tuấn thoát thân chạy về được thì sẽ không biết được ai là kẻ giết y, dù rằng là một tay đấm thuê cho Lã Bất Vi một lần cũng chẳng gọi là nhiều nhặn gì.
Giả sử không dạy cho đối phương một bài học thật nặng, chuyện như thế cũng xảy ra cho Đào Phương hoặc Ô Ứng Nguyên, lúc đó hối hận đã không kịp.
Tiệc R*ợ*u cứ thế tiếp tục.
Trên đường quay về, Ô Ứng Nguyên nói: “Được một giai tế như Thiếu Long, không những là cái phước của Đình Phương, cũng là sự may mắn của Ô gia, nếu không có Thiếu Long, chúng ta ở nước Tần làm sao được rạng rỡ như hôm nay”.
Hạng Thiếu Long rất có tình cảm với vị nhạc phụ tinh minh này. Lúc mới đầu Ô Ứng Nguyên đã ủng hộ vô điều kiện với gã, lại còn gả con gái yêu cho gã, không thể không khiến cho gã cảm kích.
Ô Ứng Nguyên chảy nước mắt, bùi ngùi nói: “Đợi bắt Triệu Mục về, Thiếu Long hãy xin Đại vương xây cho cha một lăng mộ hùng vĩ ở Hàm Dương, nghĩ tới lão nhân gia không còn xương cốt, ta... Than ôi!”
Hạng Thiếu Long sợ y uống R*ợ*u xong thì tổn hại đến sức khỏe nên vội vàng an ủi.
Trong lòng suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, xem ra mình phải lập bài vị cho Triệu Ni, Thư Nhi và Tố Nữ.
Ngày hôm sau Đằng Dực và Ô Trác vì nghe tin Kinh Tuấn bị thương cũng quay về, lại dẫn thêm mười lăm tên chiến sĩ kiếm thuật cao minh nhất của tinh binh đoàn.
Tinh thần Kinh Tuấn đã tốt hơn nhiều, có thể ngồi dậy nói chuyện.
Đằng Dực nhìn vết thương của y rồi gật gù nói: “Bọn chúng quả thực muốn lấy mạng Tiểu Tuấn”.
Kinh Tuấn lo lắng nói: “Các người đi Hàm Đan, tuyệt không thể thiếu phần của đệ”.
Ô Trác nói: “Vậy thì ngươi hãy ngoan ngoãn ngủ đi!”
Rồi nháy mắt với hai người, lui ra ngoài phòng.
Hạng Thiếu Long và Đằng Dực cùng y ra ngoại sảnh, Ô Trác nói: “Cách duy nhất là phải dùng *** để trị ***, nếu không sớm muộn cũng sẽ xảy ra một chuyện tương tự”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Chúng ta phải công nhiên hành sự, cố gắng khuấy cho to chuyện này, để tất cả mọi người đều biết Ô gia không dễ ức hiếp”.
“Chuyện này không thể chậm trễ, ta đã lâu chưa hoạt động gân cốt” Đằng Dực nói.
Hạng Thiếu Long nói lớn: “Vậy thì chúng ta hãy lập tức khởi hành, dạy cho bọn ngu ngốc ấy một bài học, chúng ta phải tranh thủ thời gian ăn bữa cơm trưa nữa”.
Ba người nói xong đứng dậy, dắt theo mười lăm tay hảo thủ, thúc ngựa ra khỏi Ô phủ, tiến thẳng về phía Vị Nam võ sĩ hành quán.
Người đi trên đường như nêm, ngựa xe như nước, trông rất náo nhiệt.
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên cưỡi ngựa dạo chơi trên đường phố Hàm Dương nên rất thú vị, ngó nghiêng khắp nơi, cười nói ầm ĩ, vẻ rất đắc ý.
Đằng Dực thốt nhiên kìm ngựa lại, chỉ thấy người đi đường tụ lại thành một đám hỗn loạn, “bình” một tiếng, một quầy trái cây bày trước một tiệm tạp hóa đổ ập xuống đường, ai nấy đều dạt ra.
Bỗng nhiên có một nữ tử khăn bịt kín mặt mũi, từ trong đám đông xông ra, lao về phía vệ đường bên kia, phía sau là năm sáu tên đại hán hung thần ác sát đuổi theo.
Vừa lúc ấy một chiếc xe la lướt đến, nữ tử không rõ mặt mũi ấy thất kinh kêu lớn, suýt chút nữa bị xe la đâm phải, may mà kịp thời lùi ra sau, chân không biết giẫm phải vật gì mà té nhào xuống đất.
Khăn che mặt rơi xuống, mái tóc như mây bung ra.
Mấy tên đại hán ấy chạy lên, bao vây nữ tử ấy lại.
Nữ tử ấy ngẩng mặt, thét lên: “Giết ta đi! Ta sẽ không quay về đâu!”
Bọn Hạng Thiếu Long đều sáng mắt lên, không ngờ nữ tử ấy lại trẻ trung xinh đẹp như thế, Đằng Dực quát lớn một tiếng nhảy xuống ngựa.
Một tên đại hán cười gằn nói: “Chuyện của bọn ta mà người dám quản, chắc đã chán sống!”
Đằng Dực phóng tới ở giữa hai tên đại hán.
Hai tên đại hán ấy quát lớn một tiếng, vung tay đấm ra.
Đằng Dực rùn người xuống, hai quyền đấm ra, hai tên đại hán lập tức trúng quyền bay ra, không gượng dậy nổi.
Bốn tên đại hán khác rút đao xông tới.
Ô Trác phát ra ám hiệu, mười lăm tên vỗ sĩ nhất tề phóng xuống ngựa, bày ra trận thế.
Đằng Dực không để ý đến những người đó, đến bên thiếu nữ đưa tay nói: “Cô nương hãy đứng dậy”.
Thiếu nữ ngẩng mặt nhìn Đằng Dực, mặt lộ vẻ buồn rầu, lắc đầu nói: “Các hạ đấu không lại chúng đâu, hãy đi mau, nếu không sẽ liên lụy với mọi người”.
Hạng Thiếu Long kinh ngạc lắm, người của phía mình toàn là những kẻ mạnh, vừa nhìn đã biết chẳng phải thiện nam tín nữ, tại sao thiếu nữ xinh đẹp này lại không có lòng tin với họ như vậy, đối phương rốt cuộc là những kẻ nào?
Đằng Dực thấy nàng trong tình huống này mà vẫn nghĩ cho người khác, nên mỉm cười nói: “Đằng Dực ta đây chưa bao giờ biết sợ ai, chẳng qua chỉ là ૮ɦếƭ mà thôi!”
Thiếu nữ ấy đặt tay mình vào bàn tay y, người run rẩy, Đằng Dực kéo nàng dậy.
Những tên đại hán ấy dựng hai kẻ vừa mới trúng đòn lúc nãy dậy, quắc mắt nhìn bọn họ, một tên bỗng nhiên nhận ra Hạng Thiếu Long đang ngồi trên lưng ngựa đứng phía sau, lạc giọng kêu lên: “Vị này chẳng phải là Hạng thái phó sao!”
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ, té ra mình có oai như vậy, đưa mắt nhìn đám người xung quanh, thúc ngựa tiến lên, nhìn mấy tên đại hán đang tỏ vẻ rất cung kính nói: “Chuyện gì?”
Đại hán dẫn đầu nói: “Tiểu nhân tên gọi Trương Long, là người của Lã tướng quốc, vừa rồi theo lệnh tướng gia đưa hai mỹ nữ nước Tề đến quý phủ, nào ngờ lại để cho ả này giữa đường bỏ chạy”.
Hạng Thiếu Long và Ô Trác nhìn nhau rồi cười lớn nói: “Thì ra chỉ là hiểu nhầm, được rồi! Ả Tề nữ này cứ giao cho ta, các người có thể về phục lệnh rồi đấy!”
Đại hán ấy nói: “Vẫn còn một ả nữa, đang ở trên xe phía đằng sau”.
Hạng Thiếu Long trong lòng buồn cười, nói: “Vậy phiền các vị đại ca đưa ả về tệ xá là xong”.
Đại hán thấy gã khiêm nhường thủ lễ, trong lòng có thiện cảm, thi lễ cáo lui.
Hạng Thiếu Long vỗ ngựa đến chỗ Đằng Dực và mỹ nữ nước Tề ấy, chỉ thấy mỹ nữ ấy nép vào Đằng Dực như con chim nhỏ, lòng rúng động, nói: “Chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện được chăng?”
Bọn Hạng Thiếu Long chia thành bốn bàn, kêu ra R*ợ*u thịt.
Tề nữ ấy ngồi cùng bàn với ba người Hạng Thiếu Long, Đằng Dực, Ô Trác, uống xong một chén trà nóng, nét mặt trắng bệch lúc nãy hồng hào trở lại, xinh đẹp như hoa, chả trách nào Lã Bất Vi cũng khen bọn họ xinh đẹp hơn người.
Đằng Dực im lặng không nói, trong mắt lộ lên vẻ kỳ dị.
Hạng Thiếu Long dịu dàng hỏi: “Xưng hô với cô nương thế nào?”
Tề nữ nhìn Đằng Dực, thấy gã không nhìn ngang liếc dọc, có hơi thất vọng, cúi đầu xuống, buồn bã trả lời: “Thiếp tên gọi Thiện Lan!”
Ô Trác hỏi: “Tại sao đến Hàm Dương phải trốn chạy, ở đây hình pháp nghiêm ngặt, mười nhà là một tổ, một nhà phạm pháp, những nhà khác đều bị liên lụy, biết chuyện mà không báo lên quan trên sẽ bị chém đầu. Ai dám giấu nàng?”
Thiện Lan hai mắt đỏ hoe: “Thiếp định ૮ɦếƭ cho xong, chẳng còn nghĩ đến chuyện gì nữa”.
Đằng Dực giật mình, đầu vẫn cúi, nhìn chén trà nóng.
Hạng Thiếu Long dịu dàng nói: “Giờ đây Thiện cô nương biết đến nơi chúng tôi có còn muốn chạy không?”
Thiện Lan ngẩn người ra, hạ giọng nói: “Thiếp không biết!”
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Thế này nhé, ta cho cô nương hai chọn lựa, một là ta sẽ phái người đưa cô về nước Tề đoàn tụ cùng người nhà, một là ta sẽ gả cô nương cho vị huynh đệ Đằng Dực của ta”, tay vỗ vai Đằng Dực. Đằng Dực giật mình nhìn Hạng Thiếu Long, vẻ mặt hơi lúng túng, nhưng không giấu nổi cảm kích. Tình yêu đến thật ngoài suy nghĩ của người ta.
Tình cảnh thê thảm của Thiện Lan, dáng vẻ đáng thương của nàng đã lay động trái tim đã ૮ɦếƭ của gã thiết hán này.
Hạng Thiếu Long vừa nhìn đã biết tâm ý của Đằng Dực.
Thiện Lan lại nhìn trộm Đằng Dực, hai mắt đỏ hoe, thỏ thẻ nói: “Dù sao tiểu nữ tử đã sớm không có nhà để quay về”.
Ô Trác cả mừng vỗ bàn nói: “Như vậy phải chúc mừng Đằng huynh”.
Đằng Dực nhíu mày nói: “Thiếu Long! Nàng vốn là...”
Hạng Thiếu Long ngắt lời y: “Nói những lời này tức là không coi ta là huynh đệ. Ôi! Đằng huynh chấp nhận nối lại dây tơ lòng, ta thật cảm kích đến rơi nước mắt!”
Ô Trác cười nói: “Hôm nay có vẻ không hợp đi tìm Khưu Nhật Thăng!”
Hạng Thiếu Long vui mừng nói: “Quay về phủ rồi hãy nói tiếp!”
Bất đồ thở phào nhẹ nhõm, giải quyết được vấn đề của Tề nữ, Đằng Dực còn gì lý tưởng hơn nữa?

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc