Tầm Tần ký - Hồi 058

Tác giả: Vô Danh


Hạng Thiếu Long thức giấc thì nghe bọn hạ nhân vào báo Lý Tư đến tìm, thức dậy tắm rửa thay đồ, ăn mặc chỉnh tề rồi ra đại sảnh.
Lý Tư đang chờ gã, sắc mặt bình tĩnh.
Sau mấy câu khách khí, bọn tỳ nữ dâng trà, Lý Tư đi thẳng vào chuyện: “Hạng tiên sinh đã nghe được tên của tại hạ ở đâu, tại sao có vẻ như quen thân với Lý mỗ như vậy”.
Hạng Thiếu Long đêm qua đã từng hỏi Đào Phương về thân thế của người sau này sẽ giúp đỡ Tần Thủy Hoàng chinh phục sáu nước, biết được y là sư đệ của Hàn Phi, học trò của Tuân Tử, định nói dối là nghe Hàn Phi nói, nhưng nghĩ lại lời nói dối sớm muộn gì cũng bị lật tẩy, nên bỏ ý định ấy đi, mỉm cười nói: “Lý tiên sinh có nghe qua câu chuyện duyên phận hay không?”
Lý Tư ngạc nhiên hỏi: “Duyên phận là gì?”
Truyền rằng thuyết nhân duyên của Phật giáo vào đời Hán mới du nhập vào Trung Quốc, Lý Tư dĩ nhiên không hiểu Hạng Thiếu Long nói gì.
Hạng Thiếu Long nhấp một ngụm trà nóng rồi nói: “Vận mệnh là một đôi tay vô hình, đã đem những người khác nhau, dù hoàn cảnh xuất thân của họ như thế nào, có cách xa đến mấy, cũng kéo họ lại với nhau, trở thành bạn bè, vua tôi hoặc phu thê chủ bộc. Đó gọi là duyên phận”.
Lý Tư ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Không ngờ Hạng tiên sinh không những kiếm thuật vang danh thiên hạ mà còn có suy nghĩ thâm sâu, chẳng biết chuyện này có liên quan gì đến việc biết được tại hạ?”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Duyên phận là thứ rất khó giải thích, Hạng mỗ tuy lần đầu tiên gặp được tiên sinh, nhưng giống như đã quen biết tiên sinh từ lâu, buột miệng nói ra lời ấy, có lẽ đã từng nghe về chuyện Lý huynh đã từng học với Tuân Khanh!”
Lý Tư nhíu mày, y tuy xuất thân là môn đồ của Tuân Khanh, nhưng tư tưởng hai người rất khác nhau, định nói thêm thì Hạng Thiếu Long đã lảng sang chuyện khác: “Tiên sinh có cao kiến gì đối với việc trị nước chăng”.
Lý Tư chưng hửng, lời này giống như Trang Tương vương hỏi y, giống như đã khơi được nguồn, nói một hồi tràng giang đại hải. Nhưng Hạng Thiếu Long không những chưa có quan tước, vả lại cũng thuộc về phe phái của Lã Bất Vi, giả sử Lý Tư mới quen gã mà đã nói nhiều tất lộ ra ý đồ thực sự, nói không chừng sẽ gây họa, cho nên không khỏi do dự.
Từ sau khi đến Hàm Dương, tuy đã từng nói chuyện vài lần với Lã Bất Vi, Lã Bất Vi cũng tỏ ý coi trọng y, nhưng y cũng thấy được Lã Bất Vi không những có dã tâm lớn, mà còn tính tình kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng gây họa, huống hồ chi đạo trị nước của lão và mình quá khác nhau, y rất khó được trọng dụng, trong lòng đang phiền não.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Xem ra tiên sinh không cam chịu chỉ là một khách khanh bé nhỏ”.
Lý Tư thất kinh, vội vàng nói: “Hạng tiên sinh chỉ nói đùa!”
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Muốn thành đại sự, tất phải mạo hiểm, tiên sinh nếu không gác sự sống ૮ɦếƭ qua một bên, lời này đến đây xin dứt, sau này chúng ta không nhắc lại với bất cứ kẻ nào, tiên sinh thấy thế nào?”
Lý Tư ngưng thần nhìn gã hồi lâu, chỉ cảm thấy Hạng Thiếu Long rất chân thành, trong lòng cảm thấy nóng lên, khảng khái nói: “Không biết Hạng tiên sinh có cao kiến gì?”
Hạng Thiếu Long nói: “Lý tiên sinh thấy sự thành bại trong tương lai của Lã tướng quốc như thế nào?”
Lý Tư hơi biến sắc, thở dài, than: “Hạng tiên sinh đã hơi ép người rồi đó”.
Hạng Thiếu Long hiểu rõ nỗi khổ của y, giọng ôn hòa: “Lý tiên sinh hiện đang làm việc gì trong Lã phủ?”
Lý Tư trả lời một cách thoải mái: “Lý mỗ hiện đang giúp Lã thừa tướng biên soạn Lã Thị Xuân Thu, tướng quốc hy vọng có thể soạn ra một chính sách và lý luận trị nước hoàn chỉnh, Lý Tư chỉ là một trong những tên vô danh tiểu tốt, từ giúp này quả thực có chút khoa trương”.
Hạng Thiếu Long không phải là nhà sử học, đây là lần đầu tiên nghe được chuyện này, lấy làm lạ nói: “Thì ra có chuyện này, không biết đạo trị nước trong sách ấy có gì mới mẻ?”
Khóe miệng Lý Tư hơi trề xuống, lạnh nhạt nói: “Có điều gì mới mẻ đâu, chủ yếu vẫn là lấy cái tinh yếu của người trước, đề ra chủ trương Pháp, Thiên, Địa có nghĩa là phải thuận theo bản tính tự nhiên của trời đất mới có thể đạt đến thiên hạ đại trị, cái gọi là quân thần mỗi người làm những việc khác nhau, không can thiệp lẫn nhau, đạo làm vua thì phải dùng nhân đức trị nước, luôn tự nhắc nhở mình, cầu hiền dùng hiền, chính danh định phận, cuối cùng đạt đến lý tưởng không làm gì mà vẫn yên ổn”.
Hạng Thiếu Long thấy y nói năng đâu ra đấy, trong lòng khâm phục, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh có cho rằng chủ trương của tướng quốc có thực hiện được chăng?”
Lý Tư nào dám trả lời, hỏi lại: “Hạng tiên sinh cho rằng thế nào?”
Hạng Thiếu Long biết nếu không để lộ ra một chút thì sẽ bị con người bác học đa tài, lòng ôm chí lớn, trẻ tuổi hơn mình này coi thường, ung dung nói: “Lã tướng quốc là người Hàn mà nắm quyền ở Tần, trọng dụng người Tam Tấn, Vương hậu kết giao cùng với y là nữ nhân nước Triệu, lại thêm từ khi Thương Ưởng biến pháp, đề cao dùng pháp và võ trị nước, khác xa với tư tưởng trị nước của Lã tướng quốc, hoàn toàn không có chỗ khớp nhau, sau này xảy ra chuyện gì, chắc tiên sinh cũng đoán được”.
Lý Tư vỗ án đứng dậy mà nói: “Có một nhân tài như Hạng tiên sinh ở Tần, Lý Tư có thể về quê cày ruộng rồi”.
Hạng Thiếu Long nắm lấy cánh tay y, kéo lại chỗ ngồi, chân thành nói: “Tiên sinh là quá lời, trước nhất là vì Hạng mỗ đối với thuật trị nước một khiếu cũng chẳng thông, nhưng chủ yếu nhất là bởi Hạng mỗ không có lòng, không có chí lớn, những chuyện làm trước đây chỉ là để tìm sự sống chứ chẳng phải muốn cầu danh lợi, cuối cùng sẽ có một ngày quay về ẩn cư ở chốn núi rừng, không màng thế sự, Đại Tần có thể thống nhất được sáu nước hay không toàn là nhờ tiên sinh cả”.
Lý Tư lặng người, thầm nghĩ lời này chẳng khác gì của Trang Tương vương, nhưng Trang Tương vương tuyệt không phải là minh chủ, mọi chuyện đều nghe theo Lã Bất Vi. Trong tình hình trước mắt, những ngoại nhân như bọn họ không dựa vào Lã Bất Vi thì dựa vào ai? Nhưng Hạng Thiếu Long lại đưa ra một ý kiến khác quả thật khiến y khó hiểu.
Hạng Thiếu Long đưa tay ấn xuống vai y, mỉm cười: “Lời này của Hạng mỗ, có một ngày Lý tiên sinh sẽ hiểu, hãy an tâm ở lại Hàm Dương! Đây là nơi duy nhất mà Lý tiên sinh có thể làm nên nghiệp lớn”.
Sau khi Lý Tư từ biệt, Hạng Thiếu Long đi gặp Đằng Dực, cả hai cùng dùng điểm tâm.
Đằng Dực hỏi: “Thiếu Long sau này có dự định gì”.
Hạng Thiếu Long dĩ nhiên có tính toán riêng, chẳng qua đều dựa vào bộ phim Tần Thủy Hoàng mà thôi. Sẽ lập phe nhóm cho Tiểu Bàn để sau này ứng phó với sự chuyên quyền của Lã Bất Vi, và sự xuất hiện của tên hoạn quan giả hiệu Lao Ái.
Giờ đây Lý Tư tìm đến, còn phải có cha con Vương Tiễn, Vương Bôn, đó đều là những danh tướng đời sau giúp Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ. Có ba người này phò Tiểu Bàn thì gã sẽ yên tâm quy ẩn chốn điền viên.
Rồi thở dài, dựa vào ghế: “Thật lòng mà nói, Hạng Thiếu Long này trong lòng chẳng có chí lớn, sau khi Gi*t Triệu Mục, sẽ đến mục trường ở miền biên viễn của Ô Trác, sống cuộc sống ẩn cư, rảnh rỗi thì đi săn bắt cá cũng đã thỏa mãn lắm rồi”.
Đằng Dực nở một nụ cười hiếm có, nói: “Nếu đệ có thể làm được như vậy, ta sẽ đi cùng!”
Lúc này Kinh Tuấn lao vào như cơn gió, thần thái bay bổng, dáng vẻ rất hớn hở: “Nào, để Tiểu Tuấn dẫn đường cho hai vị đại ca thăm thú cảnh phồn hoa của Hàm Dương”.
Đằng Dực nhíu mày: “Mấy ngày hôm nay ngươi chơi bời với bọn nào?”
Kinh Tuấn ngồi xuống ở chiếu đối diện với hai người, vui vẻ nói: “Đương nhiên là người trong phủ tướng quốc, ở đây thật hấp dẫn, mỗi ngày đều đánh nhau, hôm kia kiếm sĩ trong tướng quốc phủ trúng mai phục trong quan kỹ lầu lớn nhất ở Hàm Dương, ૮ɦếƭ ba tên, bị thương bảy tên, xem như bọn giặc may mắn, đệ vừa đi thái miếu ở Vị Nam lén nhìn bọn quả phụ cúng tế vong phu, nếu không làm sao thương vong nhiều như thế”.
Hạng Thiếu Long và Đằng Dực nhìn nhau, bụng than thầm, gã tiểu tử này ngựa non háu đá, không chừng đã gây họa.
Đằng Dực nhíu mày nói: “Người Tần chẳng phải rất coi trọng pháp kỷ à? Tại sai tùy tiện đánh nhau như thế?”
Kinh Tuấn đắc ý trả lời: “Giờ đây Hàm Dương hỗn loạn, ai quản được ai, nhất là liên quan đến người trong hai phủ tả Hữu tướng quốc, lại càng chẳng kẻ nào dám ᴆụng tới”.
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Tốt nhất ngày nay, ngươi không được sinh sự, chúng ta sẽ xem kỹ tình hình rồi sẽ lập tức về Triệu đối phó với Triệu Mục, hiểu chưa?”
Kinh Tuấn cả mừng, lễ phép nói: “Tiểu Tuấn đã hiểu, tốt quá, đệ có thể giành được Triệu Chi vào tay”.
Đằng Dực trầm giọng nạt: “Ngươi càng lúc càng phóng túng rồi đấy!”
Kinh Tuấn sợ nhất là Đằng Dực, nên không dám lên tiếng.
Đằng Dực quay sang Hạng Thiếu Long than rằng: “Thiếu Long! Thằng tiểu tử này trẻ người non dạ, không biết nặng nhẹ, ta sẽ quản giáo y chặt hơn, Thiếu Long đừng để trong lòng”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Thiếu Long làm sao có thể trách y được?”
Kinh Tuấn cãi lại: “Tiểu Tuấn kính trọng nhất là hai vị đại ca!”
Đằng Dực quát lớn: “Câm miệng!”
Rồi quay sang nháy mắt với Hạng Thiếu Long, tỏ ý muốn một mình dạy bảo Kinh Tuấn.
Hạng Thiếu Long quay về Ẩn Long cư.
Đến chiều hôm ấy thì Ô Ứng Nguyên sai người đến tìm, gọi vào cung dự yến.
Lại nghĩ đến việc gặp gỡ con người kêu mây gọi gió Lã Bất Vi, con người đã ảnh hưởng đến lịch sử của cả thời Chiến Quốc, Hạng Thiếu Long bất đồ cảm thấy căng thẳng.
Gã lại nghĩ lẽ nào chỉ vì một trận đánh nhau ở quán rượu Hắc Báo mà vận mệnh của mình đã thay đổi một cách triệt để hay sao?
Xe ngựa chầm chậm chạy vào cổng lớn, đến quảng trường trước đại điện.
Ở cổng lớn này hai bên có binh quán, có hai doanh binh lính đang đồn trú, do tư mã úy chỉ huy, sau khi xét hỏi, mười hai kỵ sĩ đã hộ tống xe ngựa của hai người Hạng Ô, chạy về phía cung.
Cũng giống như cung điện nước Triệu, cung Hàm Dương tuy lớn hơn nhiều lần nhưng vẫn theo bố cục tiền triều hậu tẩm, bên ngoài là nơi Tần vương làm việc, gặp gỡ triều thần, nội đình là tẩm thất của Tần vương và phi tần.
Ba ngôi điện chủ chốt ở tiền đình nguy nga tráng lệ, nằm trên một trục theo thứ tự trước sau, hai bên là tướng quốc đường và nhà làm việc của các quan; hậu đình thì lấy tam cung của Tần vương và Vương hậu làm chủ, hai bên trái phải là Đông lục cung và Tây lục cung, tức là cung thất của Thái hậu, Thái phi, Phi tần và các Hoàng tử.
Hạng Thiếu Long trên đường đi ngó quanh quất, chỉ thấy cung điện, lầu các, các đình, đài... trông rất nghiêm cẩn, hoàng cung nước Triệu không thể nào sánh bằng.
Kiến trúc trong nội đình càng đa dạng hơn ngoại đình, bố cục rất sát nhau, các kiến trúc đều tự trở thành đình viện, bốn bên đều có bức tường bao quanh, những khu khác nhau thì có bức tường ngăn cách lại, nếu không có người dẫn đường thì lạc là điều không lạ.
Không ngờ Tiểu Bàn sẽ có một ngày trở thành chủ nhân ở đây, mà chuyện này thì do một tay mình tạo nên, Hạng Thiếu Long bất đồ sinh cảm giác tự hào.
Nơi Trang Tương vương thiết yến là Dưỡng Sinh điện ở hậu đình, cũng là kiến trúc bằng gỗ hùng vĩ nhất ở hậu cung, là một kiến trúc cao đài theo kiều lầu có ba tầng, trên cao đài là một điện đường theo kiểu lầu các gồm hai tầng, hai bên điện đường được chia làm mười phòng lớn nhỏ, có phòng ngủ, phòng nghỉ, phòng tắm, phòng rửa, giữa các phòng thì có các hành lang. Trên tường vẽ đầy các bức bích họa, ở lối đi bộ của hành lang thì được lát bằng gạch có hoa văn long phụng hoặc các loại hoa văn khác, trong điện đường và cầu thang đều được lát bằng gạch vuông, khí thế trông rất hùng vĩ, sang trọng.
Xe ngựa dừng lại ở quảng trường dưới cầu thang ở đại điện, Lã Bất Vi sai quản gia Đồ Tiên đến đợi bọn họ, vừa thấy mặt nhau thì đã nói mấy câu khách sáo.
Khi bước lên cầu thang, Đồ Tiên hạ giọng nói: “Đêm nay ngoài Lã tướng gia, còn có Dương Tuyền quân, người này ỷ mình năm xưa giúp Đại vương nên rất kiêu ngạo, Đại vương và Lã tướng gia đều phải nhường y ba phần, hai vị phải cẩn thận với kẻ này”.
Ô Ứng Nguyên thấy y đối với mình thành thật như vậy, rõ ràng bọn họ đã coi mình là người chung thuyền, trong lòng rất vui.
Hạng Thiếu Long nghĩ cuối cùng cũng có một ngày sẽ đấu tranh quyết liệt với Lã Bất Vi, trong lòng sinh ra cảm thán.
Đó có lẽ là nỗi khổ khi biết trước được vận mệnh của mình, nên cũng không khỏi buồn bã, ý muốn tránh đời quy ẩn càng tăng lên.
Mới bước vào cửa điện, một tràng cười vang lên bên tai, chỉ thấy một hảo hán người thô kệch, mặc hoa phục, dáng đi như hổ bộ long du đến đón bọn họ, đầu đội mão, trên có cắm trâm bằng lông chim, khi đi lông chim lắc lư trước sau, càng tăng thêm uy thế.
Người ấy khoảng bốn mươi tuổi, mặt vuông tai lớn, tướng mạo rất có uy, chỉ là đôi mắt hơi nhỏ một chút, nhưng rất sáng, khiến cho người ta có cảm giác kẻ này rất lợi hại, Ô Ứng Nguyên vội vàng kéo Hạng Thiếu Long xuống hành lễ, miệng hô “Lã tướng”.
Hai người chưa bái xong, Lã Bất Vi đã chạy lên đỡ hai người, ánh mắt dừng ở Hạng Thiếu Long, ngạc nhiên nói: “Chẳng trách nào Vương hậu Cơ và Tiêu tiên sinh đều khen Hạng Thiếu Long không ngớt, Lã Bất Vi ta đây đã đặt chân khắp thiên hạ, mà lần đầu tiên nhìn thấy một nhân tài như Thiếu Long đây”.
Tiếng nói vang như chuông vọng lại trong điện.
Hạng Thiếu Long thấy y chỉ thấp hơn mình một tí, khí thế hơn người, trong lòng thầm khen, vội vàng nói lời khiêm nhường: “Tướng gia đã quá khen!”
Vừa đưa mắt nhìn trộm, chỉ thấy trong cung điện đã bày ra ba chiếu tiệc, hai bên đại điện là hai chiếu tiệc, mỗi chiếu tiệc có hai cung nữ đứng đó, thở phào nhẹ nhõm, không cần ứng phó nhiều người nên trong lòng cũng thoải mái.
Lã Bất Vi không hề ra vẻ mà hai tay nắm hai người đi về phía chiếu tiệc đầu tiên ở bên phải, hạ giọng nói với Hạng Thiếu Long: “Bổn tướng đang lo vì có binh mà không tướng, Thiếu Long đến đây thật tốt, ta đang lo đại sự không thành!”
Rồi cười lớn.
Ô Ứng Nguyên vui mừng nói: “Toàn nhờ tướng gia nâng đỡ cả”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, con người chứ đâu phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình, Lã Bất Vi coi trọng mình như thế, gã là sao có thể thoát thân để hưởng thụ cuộc sống điền viên được.
Lúc ấy ba người đã đến chiếu tiệc, Lã Bất Vi phất tay cho bọn cung nữ lui xuống, hạ giọng nói: “Bổn tướng đã bẩm tấu với Đại vương, phong Hạng Thiếu Long làm phó tướng cho ௱ôЛƓ Ngao tướng quân, ௱ôЛƓ tướng quân vốn là người nước Tề, từ ngày đến Tần đều bị các tướng bản địa chèn ép, luôn bất đắc chí, thật ra binh pháp võ lược của y, Đại Tần ta chẳng ai sánh kịp, nếu có Thiếu Long giúp đỡ, lập được quân công, bổn tướng sẽ không bạc đãi các ngươi”.
Hạng Thiếu Long thầm khen lợi hại, Lã Bất Vi dùng cách này để lôi kéo mình, vừa trực tiếp vừa có hiệu quả, làm sao không khiến kẻ khác ra sức cho y, rồi giả vờ dáng vẻ cảm kích nói: “Tướng gia coi trọng Thiếu Long như vậy, dù gan óc lầy đất vì tướng gia, cũng không hề do dự nửa phần, vấn đề là kẻ đại thù của Thiếu Long là Triệu Mục vẫn còn đó, một ngày chưa thể băm vằm tên ác tặc đó ra thành muôn mảnh, Thiếu Long khó mà để tâm tới việc khác”.
Lã Bất Vi nắm cánh tay gã, mắt quắc lên: “Bổn tướng cũng hận không lột da róc xương y, Thiếu Long cứ ra tay, mọi chuyện bổn tướng sẽ giúp đỡ, lấy xong cái đầu của y thì nhớ đem về Hàm Dương, Đại vương và bổn tướng phải tận mắt nhìn mới vui”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới thật sự thấy được sự lợi hại của Lã Bất Vi, chả trách nào y có thể từ một thương nhân mà trở thành Hữu thừa tướng của một nước mạnh nhất trong thiên hạ. Chỉ mấy câu của mình mà y có thể đoán được mình đang chuẩn bị về Hàm Đan để hành thích Triệu Mục, có thể thấy đầu óc của y rất nhạy bén.
Ngoài cửa có tiếng hô lớn: “௱ôЛƓ Ngao tướng quân đến!”
Hạng Thiếu Long suýt nữa buột miệng nói, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, may mà nhớ lại Tào Tháo vẫn chưa ra đời, vội vàng nén lại.
Lã Bất Vi quay người, cười lớn nói: “Còn gì vui bằng gặp lại bạn cũ?”
Hạng Thiếu Long và Ô Ứng Nguyên nhìn ra cửa, chỉ thấy một nam tử cao gầy, người mặc cẩm bào, khí thế hiên ngang đang sải bước vào trong điện, từ xa đã hành lễ: “௱ôЛƓ Ngao tham kiến Lã thừa tướng!”
Lã Bất Vi bước lên, thân mật sánh vai cùng ௱ôЛƓ Ngao bước về phía hai người Hạng Ô.
Gã ௱ôЛƓ Ngao ấy mặt hơi dài, tuổi cũng chừng bốn mươi, nước da đen, mặt đầy phong sương, chân mày đôi khi hơi nhíu lại, nhưng hai mắt có thần, khiến cho người ta có cảm giác đây là nhân vật hơn người.
Dáng người rất linh hoạt, rõ ràng vì vận động nhiều mà giữ được trạng thái tốt.
Hạng Thiếu Long thầm khen tầm nhìn Lã Bất Vi thật lợi hại, y đã nhìn thấy được ௱ôЛƓ Ngao chẳng phải là hạng vô dụng.
௱ôЛƓ Ngao và Ô Ứng Nguyên đã quen biết từ sớm, sau mấy câu chào hỏi thì đưa mắt nhìn Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long không muốn nhìn thẳng với y, vội vàng thi lễ trước.
Lã Bất Vi dẫn kiến hai người.
௱ôЛƓ Ngao rõ ràng không giỏi giao tế, khuôn mặt cau có hầu như không nở nụ cười, giọng hơi gằn, nói: “May mắn được gặp!”
Ô Ứng Nguyên cười nói: “Tên tiểu tử Kinh Tuấn vừa đến đây mấy ngày đã cùng các lệnh lang của ௱ôЛƓ tướng quân kết thành bằng hữu, đã cùng ra ngoại ô săn bắn nữa”.
Lã Bất Vi vui mừng nói: “Tên tiểu tử này thân thủ quả thật giỏi, vừa đến Hàm Dương vài ngày mà đã đánh bại ba kiếm thủ danh tiếng bản địa, y chỉ phục có mỗi mình Thiếu Long, khiến cho bọn chúng ta đều nôn nóng muốn xem kiếm pháp tuyệt thế của Thiếu Long”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết Kinh Tuấn làm những việc như thế này, không biết nên vui hay nên buồn, xem ra tạm thời gã phải đứng về phía Lã Bất Vi.
௱ôЛƓ Ngao nghe có người nhắc đến con mình thì nở nụ cười hiếm hoi: “Nếu Thiếu Long có rảnh thì xin mời đến tệ xá một chuyến, Tiểu Võ và Tiểu Điềm đều rất ngưỡng một Thiếu Long!”
Hạng Thiếu Long chưa kịp có cơ hội trả lời thì ngoài cửa có tiếng hô: “Tả thừa tướng Dương Tuyền quân, đại tướng quân Vương Hột đến!”
Nụ cười của ௱ôЛƓ Ngao tắt hẳn, Lã Bất Vi thì hừ nhẹ một tiếng, xem ra cuộc đấu tranh của hai phái mới và cũ, ngoại địa và bản thổ đã đến giai đoạn căng thẳng.
Hạng Thiếu Long nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một gã mập lùn mặc bộ hoa phục và một đại hán cao lớn mặc chiến bào nghênh ngang bước vào.
Khí thế của người Tần quả thật không giống với người Triệu, không có gia tướng tiền hô hậu ủng, không có đội nhạc đón chào, đơn giản hơn nhiều, ngược lại khiến cho Hạng Thiếu Long thấy họ nhẹ nhàng vui vẻ.
Hạng Thiếu Long thầm buồn cười, Hữu thừa tướng Lã Bất Vi, và Tả thừa tướng Dương Tuyền quân, mỗi người đều dắt theo một danh tướng, rõ ràng không phải là ngẫu nhiên, mà là Tần vương có ý sắp xếp thế lực hai bên cân bằng nhau.
Song Vương Hột là một nhân vật đứng đầu trong giới quân sự của nước Tần, còn ௱ôЛƓ Ngao chỉ là một tướng quân bất đắc chí, rõ ràng là Lã Bất Vi vẫn chưa được sự ủng hộ hoàn toàn của giới quân sự nước Tần, đó chính là nhược điểm chí mạng của Lã Bất Vi, cho nên y mới tích cực tranh thủ Hạng Thiếu Long, nếu không tên con buôn ấy cũng chẳng thèm để ý đến gã.
Cặp mắt Dương Tuyền quân và Vương Hột nhìn chằm chằm vào Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long và Ô Ứng Nguyên vội vàng thi lễ. Vương Hột rất có phong độ, mỉm cười gật đầu đáp lễ.
Dương Tuyền quân rất kiêu ngạo chỉ hơi gật đầu, đôi mắt ti hí nhìn Hạng Thiếu Long, cười lạnh lùng: “Hạng binh vệ đến đây nhiều ngày, nếu bổn quân không đến dự yến này e rằng vẫn chưa thể gặp mặt được!”
Câu nói này rõ ràng có ý trách Hạng Thiếu Long đến Hàm Dương mà vẫn chưa đến gặp một kẻ quan trọng như y. Ô Ứng Nguyên trong lòng mắng thầm, nhưng ngoài mặt thì nở nụ cười nói: “Ngu tế mới đến hôm qua, chỗ sơ suất ấy, Quân thượng đại nhân rộng lượng xin đừng để trong lòng”.
Nhưng Hạng Thiếu Long thì yên tâm, tên Dương Tuyền quân hỉ nộ đều lộ ra ngoài, dáng vẻ tầm thường, làm sao là đối thủ của Lã Bất Vi, ngược lại gã Vương Hột ấy mới đáng kể là lợi hại.
“Keng!”, tiếng chuông vang lên.
Mười tám tên võ sĩ lưng hổ eo gấu, thân hình cao lớn, tay cầm trường mâu, cước bộ chỉnh tề, từ hậu đường vào trong điện, đứng thành hai hàng.
Tiếp theo là có tiếng bước chân xuống cầu thang.
Hạng Thiếu Long mới vỡ lẽ ra, té ra Trang Tương vương vẫn ngồi ở điện phía trên, lúc này khi được báo khách đến đầy đủ thì mới đến chủ trì buộc tiệc.
Đồng thời cũng đoán được Lã Bất Vi đã mật bàn cùng với Trang Tương vương ở trên, từ đó có thể thấy rằng mối quan hệ giữa hai người là rất mật thiết.
Mọi người đều quỳ xuống hai bên để đón chào Tần vương.
Đầu tiên là bốn tên nội thị bước ra, theo sau là tám ả cung nga trẻ tuổi xinh đẹp, đều mặc áo tìm, có thêu thêm màu hồng và xanh, hơi quê mùa, kém xa những bộ áo thêu của nội thị cung nữ hai nước Ngụy Triệu.
Chúng chia làm hai nhóm, mỗi nhóm hai nam bốn nữ, đứng qua một bên.
Có tiếng hoàn bội vang lên.
Một giai nhân thân hình tuyệt đẹp, mặc váy dài dắt theo một đứa trẻ đầu đội mũ, mặc áo hoa khoảng mười tuổi bước vào.
Hạng Thiếu Long nhìn lên, tưởng rằng đó là Chu Cơ và Tiểu Bàn, nhìn lại thì mới biết đã sai.
Lúc này tên nội thị hô lên: “Tú Lệ phu nhân, Hoàng tử Thành Kiều đến!”
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng, đây chính là Hoàng tử mà Dương Tuyền quân ủng hộ. Tú Lệ phu nhân này sắc đẹp thoát tục, có lẽ là phi tần được nạp sau khi ở Hàm Đan về Tần, nàng và con trai có thể dự tiệc này, cho thấy Trang Tương vương rất sủng ái nàng.
Tiếng hoàn bội lại vang lên, Hạng Thiếu Long nhìn lên.
Chỉ thấy Chu Cơ toàn thân mặc một bộ y phục có thêu hoa bằng kim tuyến lấp lánh, rất bắt mắt, phía dưới là váy dài quét đất, thêm nữa mái tóc được bới lên cao, khi đi giống như đón gió, càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp và nét phong tình của nàng. Tú Lệ phu nhân không thể nào sánh được.
Nàng một tay dắt Tiểu Bàn đang mặc đồ màu đen, áo ngắn quần gấm, bước vào.
Hạng Thiếu Long nhớ lại đã từng cùng nàng đắp chung chăn, kê chung gối, to nhỏ thì thầm, quả thật ấy là cảm giác khó quên. Cúi đầu, để tránh tiếp xúc với ánh mắt nàng.
Nội thị xướng lên: “Cơ vương hậu, Thái tử Chính đến!”
Hai đôi mẹ con lần lượt đến chiếu tiệc, chờ Trang Tương vương đến.
Tiểu Bàn không nhìn ngang liếc dọc, không hề nhìn Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long trong lòng khen thầm, gã đã dặn dò Tiểu Bàn, tuyệt đối không được tỏ ý khác lạ với gã, nếu không sẽ khiến cho Chu Cơ và những người khác để ý.
Bốn tên nội thị nhất tề hô lớn: “Đại vương giá đáo!”
Hạng Thiếu Long không dám nhìn lên, chỉ dám tưởng tượng trong đầu.
Một thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe vang lên: “Chúng khanh gia bình thân”.
Mọi người nhất tề hô: “Tạ Đại vương!”
Hạng Thiếu Long đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc tiếp xúc với ánh mắt Trang Tương vương đang nhìn gã.
Trang Tương vương tuổi trạc bốn mươi, người cao gầy, có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Nước da trắng như nữ nhân, khuôn mặt trắng bệch, nhưng có dáng vẻ giống như một thư sinh, ngón tay thon dài, có khí chất của con nhà quý tộc, chỉ đáng tiếc là hai mắt không có thần, nếu không sẽ càng khí khái bất phàm hơn.
Đầu đội mão, có rèm che trước mặt bằng ngọc, ngoài đen trong đỏ, trên đầu là một miếng gỗ hình chữ nhật, khiến y càng tăng thêm dáng vẻ đế vương.
Trên người mặc y phục của Hoàng đế, nền màu đen có hoa văn màu vàng, thêu kim tuyến ở các mép.
Thấy dáng vẻ hơn người của Hạng Thiếu Long, Trang Tương vương mắt sáng lên, đôi môi đỏ nở một nụ cười nhã nhặn, dịu dàng nói: “Chỉ có những người phi thường mới có thể làm nên những chuyện phi thường, Thiếu Long ngươi không làm cho quả nhân thất vọng”.
Hạng Thiếu Long không ngờ Trang Tương vương lại gọi thẳng tên của mình ra, lời nói lại thân mật như vậy nên vội vàng bái tạ. Trang Tương vương nhìn sang Ô Ứng Nguyên, ôn hòa nói: “Được một nữ tế như thế này, Ô tiên sinh còn mong chi nữa. Ô gia ngày sau nhất định sẽ vinh quang vì Thiếu Long”.
Ô Ứng Nguyên cả mừng tạ ơn.
Dương Tuyền quân và Vương Hột đưa mắt nhìn nhau đều có vẻ không hài lòng về đối phương.
Trang Tương vương đưa mắt nhìn một lượt rồi nói: “Chúng khanh mời nhập tiệc!”
Tiếng chuông vang lên.
Mười tám tên thị vệ khác từ trong bước ra, đến sau chiếu của khách cầm mâu đứng canh.
Mọi người đến bên chiếu tiệc, đợi Trang Tương vương ngồi xuống, các thị vệ đứng vào vị trí, hai mẹ con Tú Lệ phu nhân và Chu Cơ cũng ngồi xuống rồi mới dám ngồi theo.
Chiếu tiệc bên phải, người ngồi đầu tiên là Lã Bất Vi và Hạng Thiếu Long, tiếp theo là ௱ôЛƓ Ngao và Ô Ứng Nguyên; còn bên kia là Dương Tuyền quân và Vương Hột.
Hạng Thiếu Long cố ý không nhìn Chu Cơ và Tiểu Bàn để tránh Trang Tương vương và những người khác phát hiện bọn họ có mối quan hệ đặc biệt.
Bọn cung nữ sà vào bàn tiệc, châm rượu và dâng thức ăn cho mọi người.
Trang Tương vương nói: “Chu Cơ và Chính nhi đều an toàn quay về Hàm Dương, quả nhân không còn lo lắng nữa, chúng ta hãy cạn chén!”
Mọi người đều nâng chén lên chúc mừng, nhưng Tú Lệ phu nhân, Dương Tuyền quân và Vương Hột đều có vẻ không vui.
Ánh mắt Trang Tương vương nhìn về phía Chu Cơ và Tiểu Bàn, trông rất dịu dàng, y nói bằng giọng đầy tình cảm: “Chính nhi, Thiếu Long có ơn với con, hãy kính Hạng tiên sinh một chén!”
Hạng Thiếu Long bất đồ cảm thấy ngưỡng mộ phong thái của y, lại nghĩ thành công này không phải là do may mắn. Trang Tương vương có thể lọt vào mắt của Lã Bất Vi trong lúc lưu lạc, sau này lại lay động được Hoa Dương phu nhân, người được Chiêu Tương vương sủng ái nhất, nhận làm con, cuối cùng phá vòng vây để trở thành người kế thừa ngai vàng, tất có chỗ hơn người. Nếu không dù cho Lã Bất Vi có tốn nhiều tiền nữa cũng chỉ uổng phí mà thôi.
Tiểu Bàn nghe xong đứng dậy bước đến chiếu tiệc của Hạng Thiếu Long.
Lúc này hai người mới có cơ hội nhìn nhau, mắt Tiểu Bàn nhất thời đỏ hoe, tràn trề tình cảm sâu sắc, may mà vừa hiện lên đã tắt.
Lúc ấy thị nữ bưng bình rượu đến châm vào chén.
Hạng Thiếu Long đứng dậy, cung kính cúi người, hai tay giơ cao quá đầu nhận chén rượu Tiểu Bàn đưa tới một hơi uống cạn.
Thân hình Tiểu Bàn cũng cao lớn hơn, thần sắc bình tĩnh, khi Hạng Thiếu Long nghĩ đến việc ngày sau y sẽ thống nhất thiên hạ, bất đồ trong lòng hơi run.
Hai người quay về chiếu tiệc.
Hạng Thiếu Long nén không được ngẩng lên nhìn Tiểu Bàn, phát giác Chu Cơ đang mỉm cười nhìn gã, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, giật mình vội vàng nhìn xuống.
Trang Tương vương lần lượt nói với mỗi người vài câu rồi nhìn Hạng Thiếu Long, ung dung nói: “Nếu phải đánh Hàm Đan, diệt nước Triệu, bắt sống Triệu Mục về đây, Thiếu Long cần bao nhiêu quân mã?”
Chu Cơ và Tiểu Bàn đồng thời hai mắt sáng lên, Dương Tuyền quân và Vương Hột đều tỏ vẻ chú ý, xem thử gã nói gì.
Lã Bất Vi cười hà hà nói: “Thiếu Long cứ mạnh dạn nói rõ ý kiến của mình!”
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Lấy tình thế hiện nay mà luận, đánh Hàm Đan chỉ cần hai mươi vạn quân, muốn diệt Triệu thì với sức của nước Tần hiện vẫn chưa làm được”.
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Dương Tuyền quân lạnh lùng nói: “Hạng binh vệ đối với chuyện binh gia vẫn còn biết ít, nên mới nói lời vô tri như thế, Vương đại tướng quân có thể giải thích rõ cho binh vệ để tránh cho y sai mà vẫn không biết được”.
Y thủy chung vẫn cứ gọi là binh vệ, chính là nhắc nhở người khác, y chỉ là một tiểu tướng bé nhỏ, đồng thời để tỏ rõ rằng gã vẫn là người ngoài.
Trang Tương vương và Lã Bất Vi nghe Hạng Thiếu Long nói vậy lộ vẻ không vui, suy nghĩ rất nhiều.
Còn Chu Cơ thì miệng mỉm cười, tràn đầy lòng tin với Hạng Thiếu Long.
Ô Ứng Nguyên nháy mắt Hạng Thiếu Long, mong gã cẩn thận lời nói.
௱ôЛƓ Ngao hai mắt sáng lên, rõ ràng hiểu được hàm ý trong lời nói của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long ung dung nhìn sang Vương Hột.
Vương Hột bị gã nhìn đến lúng túng nên bắt đầu cẩn thận, nói: “Bổn tướng thì muốn nghe Hạng tiên sinh giải thích tại sao lại có lập luận như thế?”
Lời ấy vừa dứt, bọn bốn người không hiểu việc quân là Trang Tương vương, Lã Bất Vi, Ô Ứng Nguyên và Dương Tuyền quân đều hiểu ngay Hạng Thiếu Long không phải nói bừa, nếu không Vương Hột sẽ không nói như vậy.
Hạng Thiếu Long thản nhiên cười: “Sau trận Trường Bình, nước Triệu quả thật đã bị thương tổn chí mạng, không những ảnh hưởng đến quân tâm sĩ khí, lại còn đả kích sâu sắc vào lòng tin của vương công đại thần đối với nước nhà. Nhưng cũng vì thế mà khiến cho trên dưới một lòng kháng địch. Người Yên đại bại chính là một minh chứng. Hạ thần có thể dùng hai mươi vạn người để đánh Hàm Đan, là nhờ Ô gia vừa mới rút khỏi nước Triệu, mục súc ở mục trường đều bị trúng độc, khiến cho người Triệu khó bù ở mặt này, lại thêm sĩ khí tổn thương nên mới nắm chắc như vậy. Nhưng trận này phải đánh nhanh, thừa lúc Lý Mục và Liêm Pha đang phải lo chuyện Hung Nô và người Yên nên đánh xong thì lập tức rút không nên ở lại lâu”.
Rồi trầm giọng nói: “Nếu chỉ phá thành, mười vạn người cũng đã đủ, nếu muốn đánh nhanh rút nhanh, thì phải cần hai mươi vạn người”.
Vương Hột ngẩn ra một lúc, than rằng: “Lời này của Hạng tiên sinh cũng có lý lắm”.
Hạng Thiếu Long không khỏi có thiện cảm với người này, vì đối phương không hề nói dối.
௱ôЛƓ Ngao trầm giọng nói: “Mạt tướng hoàn toàn đồng ý với lời của Thiếu Long”.
Dương Tuyền quân giận đến tái mặt, đưa mắt nhìn Tú Lệ phu nhân nhất thời không nói được câu gì.
Chu Cơ cười, quay sang Trang Tương vương nói: “Đại vương ơi! Người ta không giới thiệu sai người đâu! Đại tướng quân và ௱ôЛƓ Ngao lần đầu tiên đồng ý ở một chuyện đấy!”
Nghe nói vậy, cả Vương Hột và ௱ôЛƓ Ngao đều lúng túng.
Tiểu Bàn nhìn Hạng Thiếu Long, trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung.
Trang Tương vương nhìn Lã Bất Vi, nói: “Thiếu Long bảo sức nước chúng ta chưa thể diệt Triệu, giải thích thế nào đây?”
Người lo lắng nhất là Ô Ứng Nguyên, nếu Hạng Thiếu Long không thể thuyết phục được Tần vương ở khoản này thì ưu thế lúc nãy trôi ra biển mất.
“Sự quan trọng của chiến tranh, tuy nói lấy nước làm gốc, sức quân làm khí, nhưng ngoại giao và tình báo cũng đều quan trọng như nhau, cái gọi là biết người biết ta mới gọi là trăm trận trăm thắng” Hạng Thiếu Long thẳng thắn.
Dương Tuyền quân chen vào: “Chuyện này, Đại Tần ta không hề sơ sót, tiên vương dùng Trương Nghi là tướng, chính là bắt tay vào việc ngoại giao, phá hoại chính sách hợp tung của sáu nước, còn về phương diện tình báo, chúng ta lúc nào cũng có thám tử đi dò xét các nước, chưa bao giờ lơi lỏng”.
Hạng Thiếu Long càng lúc càng coi thường gã nguyên lão này, hỏi với giọng không khách sáo: “Xin hỏi Quân thượng, giả sử chúng ta dốc toàn lực xua quân đánh Triệu, các nước sẽ phản ứng như thế nào?”
Dương Tuyền quân nhất thời á khẩu vì không có tình báo xác thực nên trả lời như thế nào cũng đều mang tính giả thiết mà thôi.
Lã Bất Vi ngầm vỗ đùi Hạng Thiếu Long, tỏ vẻ rất vui mừng vì gã đã chặn đứng mũi dùi của Dương Tuyền quân.
Vương Hột dẫu sao cũng là người đồng hội đồng thuyền với Dương Tuyền quân, nói: “Chuyện này quả thật không thể sơ xuất, Tề Sở hai nước tạm thời không nói, nhưng Tam Tấn môi hở răng lạnh, tất sẽ nhất tề chống lại, bất cứ một trong ba nước vẫn chưa đủ chống lại hàng trăm vạn quân Đại Tần chúng ta, nhưng nếu hợp lại thì đã là chuyện khác!”
Nói như vậy, tuy tưởng rằng giảng hòa cho Dương Tuyền quân, nhưng cũng có nghĩa là khẳng định lời nói của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long đủng đỉnh tiếp lời: “Nếu nước Triệu bị công kích, các nước tuyệt sẽ không ngồi nhìn, dù cho lúc đầu chỉ là tọa sơn quan hổ đấu, nhưng chỉ cần người Triệu đóng kín giữ kỹ, lại sai người chặt đứt đường tiếp viện của chúng ta, các nước khác sớm muộn cũng phái quân đến tiếp ứng, lúc ấy chúng ta bốn mặt đều có địch, tình thế không hề lạc quan tí nào”.
Trang Tương vương vỗ án nói: “Hay cho câu tọa sơn quan hổ đấu, thật tuyệt vời, quả nhân lần đầu tiên nghe được câu này”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ, chẳng lẽ đến thời này câu này vẫn chưa được dùng hay sao? Sau khi đáp tạ lời khen của Trang Tương vương, nói tiếp: “Huống chi Tín Lăng quân của nước Ngụy vẫn còn đó, đủ để thúc dục các nước hợp tung lần nữa, chúng ta càng nguy hiểm hơn”.
Mọi người đều im lặng không nói, tám năm trước Tín Lăng quân nước Ngụy đã dẫn đầu liên quân đại phá quân Tần ở thành Hàm Đan, mọi người vẫn còn nhớ như in, trong lòng vẫn còn run sợ, Trang Tương vương than thở: “Nói vậy, lẽ nào để cho tên gian tặc Triệu Mục ấy tiêu diêu tự tại?”
Chỉ dựa vào câu này cũng đủ biết Trang Tương vương không có trí thống nhất thiên hạ, nếu không câu này nên nói là “làm thế nào để bình định được sáu nước”.
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Nếu muốn bắt Triệu Mục về, Đại vương không cần một binh một tốt, chỉ mình thần đã làm đủ”.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Trang Tương vương lấy lại tinh thần: “Lời này có thật chăng?”
Hạng Thiếu Long nói: “Tuyệt không dối nửa lời, hạ thần chỉ cần thời gian nửa năm để thu thập tin tức thì có thể khởi hành, bắt sống Triệu Mục về cho Đại vương, tùy Đại vương xử trí, nhưng chuyện này phải bí mật, nếu không hạ thần e khó sống mà quay về”.
“Kẻ nào dám tiết lộ chuyện này, lập tức Gi*t ૮ɦếƭ không tha” Trang Tương vương vỗ án mà nói.
Lúc này Lã Bất Vi ghé tai Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này sao có thể nói ra?”
Hạng Thiếu Long biết y lo cho mình sẽ bị Dương Tuyền quân hãm hại, đưa tay xuống bàn, viết trên đùi y chữ “giả”, Lã Bất Vi hiểu ra, nhìn gã bằng ánh mắt khen ngợi.
Dương Tuyền quân cúi đầu để tránh bị người khác nhìn thấy vẻ mặt không vui của y.
Chu Cơ nhoẻn miệng cười, quay sang nũng nịu nói với Trang Tương vương: “Bắt sống Triệu Mục, lời nói của Thiếu Long thật thú vị, vừa rồi đề nghị của người ta, Đại vương còn do dự sao?”
Mọi người vừa nghe đã lập tức biết có việc khác.
Quả nhiên Trang Tương vương cười hà hà nói: “Nói chuyện với Thiếu Long quả nhân thật vui, nếu có thể bắt sống được Triệu Mục trở về để cho quả nhân hả cơn giận, tất nhiên sẽ có thưởng. Từ hôm nay trở đi, Thiếu Long sẽ là khách khanh của quả nhân kiêm Thái tử Thái phó, chuyên trách dạy Chính nhi kiếm thuật binh pháp”.
Lã Bất Vi cả mừng, vội quay sang Hạng Thiếu Long nâng chén chúc mừng.
Phải biết rằng Thái tử chính là người kế vị ngai vàng, có thể thành sư phụ của y, ngày sau Thái tử đăng cơ, thì có thể phát huy được sức ảnh hưởng trực tiếp, cho nên chức quan sẽ không nhỏ, ai ai cũng đều mong muốn.
Dương Tuyền quân bước ra khỏi chiếu, quỳ phục xuống đất, run giọng nói: “Mong Đại vương xét lại, Đại Tần ta lập nước đã mấy trăm năm, nối danh nhờ võ, người có thể dạy Thái tử kiếm thuật binh pháp phải là người giỏi binh kiếm nhất trong nước, chưa bao giờ có người ngoài đảm nhiệm, huống chi Hạng binh vệ không có quân công, thứ hai là không biết có phải kiếm thuật có đúng như thực hay không, hay là đợi Hạng binh vệ bắt Triệu Mục về rồi Đại vương mới định đoạt!”
Lời này của y cũng coi là hợp tình hợp lý, nhưng cũng thấy người này chỉ là khôn vặt, nhưng Trang Tương vương đâu thèm nghe, nói với giọng không vui: “Quả nhân sao nhìn lầm người được, chuyện này cứ sắp xếp như vậy, Tả thừa tướng không cần nhiều lời”.
“Mong Đại vương xét lại, nếu không khó phục được lòng người” Vương Hột nén không được, bước ra quỳ xuống nói.
Vị đại tướng này lên tiếng, có nghĩa là toàn quân nước Tần cũng phản đối.
Trang Tương vương tuy trong lòng giận lắm, nên cũng bắt đầu do dự. Hạng Thiếu Long thấy tình thế ấy thì quỳ gối xuống bẩm cáo: “Lời Tả thừa tướng và đại tướng quân không phải là không có lý, mong Đại vương thu lại thánh lệnh, trước tiên hãy xem hạ thần có bắt được Triệu Mục về được hay không rồi hãy quyết định”.
Ô Ứng Nguyên và Chu Cơ trong lòng thầm kêu đáng tiếc, Chu Cơ lại càng buồn hơn vì không có cơ hội tiếp xúc nhiều với Hạng Thiếu Long, Tiểu Bàn thì suýt tí nữa nhào ra đập cho Dương Tuyền quân một trận.
Trang Tương vương thở dài: “Chúng khanh hãy bình thân”.
Dương Tuyền quân và Vương Hột thấy y đổi ý nên cả mừng quay về chiếu.
Hạng Thiếu Long cũng ung dung quay về. Vương Hột thấy gã không để bụng nên nảy sinh thiện cảm.
Trang Tương vương chưa nói gì thì Lã Bất Vi cười lớn khiến cho ai nấy đều chú ý.
Chỉ thấy Lã Bất Vi nghiêm mặt nói: “Chức Thái tử Thái phó làm sao có thể để trống quá nửa năm. Về binh pháp, Thiếu Long cũng vừa mới thể hiện ý kiến của mình, còn chuyện Thiếu Long ở biên giới Triệu Ngụy lấy ít thắng nhiều, đại phá quân giặc, lại chém đầu Ngao Ngụy Mâu, đã sớm vang danh thiên hạ, không cần nói nữa. Còn về kiếm thuật, chỉ cần Dương Tuyền quân và đại tướng quân mời một đại gia kiếm thuật mà các vị cho là đủ tư cách nhất của nước ta đến, chọn một ngày để tỷ kiếm, lập tức sẽ hiểu ngay”.
Trang Tương vương cả mừng nói: “Cứ làm như thế, hay lắm! Chúng ta hãy cạn chén”.
Nói rồi vỗ tay, một đội vũ cơ tiến ra giữa điện, tiếng nhạc vang lừng nhưng không vãn hồi nổi không khí căng thẳng ấy.
Hai bên đã đều giương cung, chuẩn bị nhắm thẳng tên về phía đối phương.
Hạng Thiếu Long cười khổ, biết mình đã rơi vào cuộc đấu tranh quyền lực của triều đình nước Tần.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc