Tầm Tần ký - Hồi 051

Tác giả: Vô Danh


Gió bấc thổi ù ù, Hạng Thiếu Long cùng Kinh Tuấn lặng lẽ vượt tường, tránh bọn tuần vệ và chòi canh, chạy đến hoa viên phía ngoài tòa lầu của Chu Cơ.
Kinh Tuấn ở lại canh chừng, Hạng Thiếu Long cứ theo cách đêm hôm trước mà đến cửa sổ lầu hai, đẩy nhẹ, cửa sổ bật ra.
Tiếng Chu Cơ phía trong vọng ra: “Thiếu Long phải không? Vào mau đi!”
Hạng Thiếu Long lách người chui qua cửa sổ.
Chu Cơ vội vàng đóng cửa sổ lại, xoay người dựa vào khung cửa, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, rõ ràng đang rất lo lắng.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn yếu ớt, vì đặt một bên cửa sổ nên không chiếu bóng hai người lên cửa sổ. Ánh đèn phóng to bóng Chu Cơ lên tường, khiến cho thân hình nàng nổi bật lên, trông rất quyến rũ. Trong phòng còn có một chậu lửa, ấm áp như mùa xuân, tuy quần áo Chu Cơ mỏng manh nhưng nàng vẫn thoải mái.
Ánh mắt của nàng như có lửa, nàng nhìn Hạng Thiếu Long, mà như nhìn thấu cả lục phủ ngũ tạng của gã.
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên gặp một nữ nhân man dại, không hề sợ đàn ông, tim đập thình thịch, nhưng mặt thì vẫn lạnh lùng nhìn nàng.
Đó là một người đàn bà không đơn giản. Chu Cơ cất giọng nhỏ nhẻ nói: “Hạng Thiếu Long! Ta có thể tin tưởng ngươi chăng?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Xem ra phu nhân không thể chọn lựa được nữa!”
Ánh mắt của Chu Cơ xa xăm: “Cho dù ta có thể tin tưởng ngươi, nhưng ngươi làm sao đưa mẹ con ta thoát khỏi chốn này?”
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng, ta có thể lẻn vào đây, tất nhiên có thể đưa các người ra. Lúc định mở miệng nói thì cảm thấy không ổn nên sửa lại rằng: “Đây chính là lý do ta đến tìm phu nhân để bàn bạc, bởi vì ta đoán được Triệu Mục sẽ tăng cường canh gác ở chỗ Bị quân”.
Chu Cơ gật đầu nói: “Ngươi rất thông minh, chả trách nào Triệu Mục đố kỵ ngươi đến thế. Mỗi lần bọn chúng nói về ngươi, ta đều chú ý lắng nghe, không ngờ Bất Vi tìm đến ngươi, quả thật là rất hay”.
Hạng Thiếu Long khi nghe nàng nói đến Lã Bất Vi thì giống như nói về một người xa lạ, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, xem ra nàng không thể trung thành với bất cứ đàn ông nào, đàn ông lợi dụng nàng, nàng lợi dụng đàn ông. Rồi nhíu mày hỏi: “Tình huống chỗ Bị quân như thế nào?”
Chu Cơ thở dài: “Trừ phi ngươi dẫn đại quân phá thành Hàm Đan nếu không đừng hòng dẫn y chạy. Từ khi Dị Nhân lang đăng cơ, Triệu Mục đã phái hai trăm võ sĩ thân thủ cao cường, ngày đêm thay phiên nhau ở bên cạnh y, phía ngoài lại xây tường cao, tạo thành thế trong nhà lại có nhà, đồng thời có một bản doanh gần một ngàn quân cấm vệ canh giữ, trừ phi ngươi có thể hóa thành chim, nếu không đừng hòng lẻn vào đó gặp y”.
Hạng Thiếu Long nghe xong nhíu mày, hôm nay Ô Ứng Nguyên nói với Tiêu Nguyệt Đàm về tình hình trong phủ Chất Tử, không những không khoa trương mà thật sự rất chính xác.
Chu Cơ vẫn thản nhiên nói: “Vả lại dù có cứu y ra được cũng vô dụng, Triệu Mục là một đại hành gia trong nghề dùng thuốc, đã cho y uống một loại thuốc kỳ lạ, phải uống thuốc giải theo định kỳ, mới có thể yên ổn, nếu không có thuốc giải thì trong vòng mười ngày sẽ độc phát thân vong”.
Hạng Thiếu Long nghe mà lạnh cả xương sống. Mẹ ơi! Chả lẽ đó là Tần Thủy Hoàng trong tương lai hay sao? Lần này đúng là phía trước có hổ, phía sau có sói, tiến thoái lưỡng nan. Còn tưởng rằng cứu mẹ con của nàng ra thì dễ hơn trở bàn tay, quả thật mình đã quá ngây thơ. Rồi hỏi: “Làm như thế có ích gì với người Triệu?”
Chu Cơ lạnh nhạt nói: “Ngươi có lẽ cũng biết được âm mưu của Triệu Mục, cố ý dùng tửu sắc để khiến Doanh Chính trở thành phế nhân, thật ra Triệu Mục cũng muốn đưa Doanh Chính về lại nước Tần. Nhưng giờ đây chưa đến thời cơ, bởi vì như thế sẽ lợi cho Lã Bất Vi, ngươi có hiểu không?”
Hạng Thiếu Long đương nhiên hiểu, Lã Bất Vi nôn nóng đưa mẹ con Doanh Chính về Hàm Dương, đó là bởi vì muốn tăng cường mối quan hệ của mình với Trang Tương vương.
Đến lúc này gã mới phát hiện khi nhắc về con mình, Chu Cơ chỉ nói chứ không gọi bằng cách khác hoặc gọi tên, lời lẽ rất lạnh nhạt, nhất thời Hạng Thiếu Long không nghĩ ra được.
Chu Cơ bống nhiên gằn giọng quát: “Gã tiểu tử ấy ૮ɦếƭ đi thì càng hay, chỉ cần gặp y là ta đã nổi giận lên”.
Hạng Thiếu Long giật mình, người ta bảo hổ dữ không ăn thịt con, Chu Cơ này vì sao nguyền rủa đứa con yêu quý sau này sẽ giúp nàng trở thành Thái hậu?
Chu Cơ bước tới, nắm tay gã, kéo đến bên giường dịu dàng nói: “Nào! Ngồi lên giường rồi hãy nói tiếp!”
Hạng Thiếu Long vì không có bụng dạ nào, vả lại cũng vừa bồi tiếp bọn thê thi*p của mình, hơn nữa y vẫn nhớ lời khuyên của Lý Mục, nên không muốn chung chạ với người đàn bà của Lã Bất Vi và Trang Tương vương, gã ngạc nhiên rút tay lại, nói: “E rằng lúc này không được!”
“Ngươi tưởng ta không biết à? Chẳng qua bởi vì bọn nô tỳ được lệnh cứ một chốc lại đến gặp ta, nấp ở trên giường thì an toàn hơn” Chu Cơ không hề khách sáo nói.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng thì ra đã hiểu nhầm nàng, vội vàng chui vào màn, lập tức hương thơm ngào ngạt xông vào mũi.
Chu Cơ để gã nằm phía trong, lấy chăn đắp hai người lại, xoay người rúc vào lòng gã, ôm thật chặt, ghé miệng đến sát tai gã thì thầm nói: “Nô gia báo cho chàng biết một bí mật hệ trọng, nhưng chàng phải thề độc trước, không được nói với bất cứ ai, thì mới có thể cho chàng biết. Ôi! Ta cũng không còn cách nào khác, đành phải cho chàng biết. Ta không được bước ra cửa nửa bước, lại không có ai đáng tin cậy”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, bí mật gì mà phải thề độc, không được để cho kẻ khác biết? Đáp rằng: “Ta Hạng Thiếu Long một lời nặng như chín đỉnh, hứa với người thì không nuốt lời, phu nhân hãy yên tâm”.
Chu Cơ mừng rỡ nói: “Ta biết chàng là kẻ nói tức sẽ giữ lời, nhưng nô gia vẫn chưa yên tâm, chàng hãy cứ chấp nhận lời của nô gia đi”.
Trước lời cầu xin của mỹ nữ, Hạng Thiếu Long chỉ đành thề độc, đồng thời trong bụng cười thầm, Hạng mỗ không hề tin lời thề độc sẽ linh nghiệm. Nhưng đã hứa rồi thì sẽ không kể cho người khác nghe.
Chu Cơ chần chừ một lát rồi hạ giọng xuống nói: “Kẻ mà bọn chúng giam lỏng vốn không phải là con của nô gia”.
Hạng Thiếu Long suýt tý nữa kêu lên.
Chúa ơi! Tại sao lại có chuyện thế này? Chu Cơ đang định nói tiếp thì có tiếng gõ cửa, có tiếng tên thị nữ ở ngoài: “Phu nhân đã ngủ chưa? Hầu gia đã đến!”
Hạng Thiếu Long hồn vía lên mây, định ngồi dậy thì Chu Cơ đè gã xuống, đưa tay ấn vào đầu giường, chỗ Hạng Thiếu Long nằm lập tức nghiêng xuống, khiến gã lăn xuống một ngăn kín dưới giường.
Trong nháy mắt, Hạng Thiếu Long từ trong đống chăn nệm ấm áp đã lọt xuống ngăn kín, may mà có lỗ thông hơi nếu không đã ngạt thở mà ૮ɦếƭ.
Cửa mở ra, tiếng Triệu Mục vang lên: “Này mỹ nhân, bổn hầu đến thăm nàng đây!”
Chu Cơ trả lời: “Hầu gia hôm nay tinh thần sảng khoái, nhất định là có chuyện gì đáng mừng, nô gia cũng rất vui cho người!”
Hạng Thiếu Long đoán thầm, ngăn kín này chắc chắn là được thiết kế cho tên “gian phu” Quách Khai. Rồi gã cảm thấy hai người Triệu Chu ngồi lên giường, lại còn có tiếng hôn nhau.
Một lát sau, Triệu Mục cười nói: “Nghe nói Lã lang của nàng phái Đồ Tiên đến Hàm Đan cứu nàng, mỹ nhân ơi, nàng có vui chăng?”
Chu Cơ giận dỗi nói: “Ngài không biết lòng dạ của nô gia hay sao? Không có ngài, người ta chẳng muốn đi đâu cả. Đó chỉ là lời đồn mà thôi! Ai ngốc đến nỗi đến đây nộp mạng vậy?”
Hạng Thiếu Long thầm khen trong bụng, Chu Cơ đã tự mình dọ hỏi Triệu Mục.
Quả nhiên Triệu Mục lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Lời đồn cái gì, giờ đây bọn cựu thần nước Tần và Lã Bất Vi đang kình chống lẫn nhau, bọn kia đổ tội Gi*t tiên vương cho y. E rằng Trang Tương vương của nàng cũng không bảo vệ nổi y. Lã Bất Vi mà ૮ɦếƭ, ta sẽ tự biết đưa mẹ con nàng về Hàm Dương, lúc ấy chắc nàng quên bẵng ta rồi”.
Triệu Mục tuy không nói ra, nhưng Hạng Thiếu Long và Chu Cơ đều biết tin này đến từ bọn muốn diệt trừ Lã Bất Vi ở nước Tần.
Cuộc đấu tranh giữa Lã Bất Vi, một người ở nước ngoài với bọn quyền thần bản địa có thể nói đã liên quan đến rất nhiều người.
Chiến trường chính là ở triều đình nước Tần, chiến trường phụ là ở Hàm Đan.
Vốn là chuyện rất đơn giản nhưng trở thành phức tạp vô cùng, nhất là lời Chu Cơ vừa mới nói quả thật rất bất ngờ.
Chu Cơ nói với vẻ phụng phịu: “Không về! Không về! Người ta tuyệt không muốn về. Chính nhi về là được, nô gia muốn ở đây cùng ngài mà thôi”.
Hạng Thiếu Long nghe mà há hốc mồm, sao nàng có thể nói được những lời chân thật, động lòng người đến thế, nếu để nàng đến thế kỷ hai mươi mốt thì với nghệ thuật diễn xuất này, nàng không chừng sẽ trở thành một ngôi sao điện ảnh sáng chói chứ chẳng chơi.
Triệu Mục đã hoàn toàn mê mẩn với những lời ấy, lại hôn nhau, hai người ở phía trên đang say sưa thì Hạng Thiếu Long cảm thấy rất khó ở.
Lúc này nếu gã Gi*t Triệu Mục thì dễ như trở bàn tay, nhưng đương nhiên gã không làm những chuyện ngu ngốc như vậy.
May mà Triệu Mục dừng lại, nói: “Hôm nay ta rất vui, bởi vì con tiện nhân Triệu Nhã cuối cùng cũng lọt vào kế của ta, khó có thể né tránh được nữa. Không ai hiểu rõ ả bằng ta, vừa tham vinh hoa phú quý, lại vừa thấy mới nới cũ, nhưng ả với Hạng Thiếu Long cũng đặc biệt lắm. May mà ta sai Triệu vương dùng tình huynh muội, để lay động ả, lại thêm phân tích lợi hại, ả mới chịu cúi đầu”.
Hạng Thiếu Long trong lòng chùng xuống, thế là xong! Triệu Nhã cuối cùng đã phản bội gã. Không biết ả có đem chuyện của mình tiết lộ cho Triệu vương nghe không? May là vì sợ ả lo lắng, rất nhiều chuyện gã không nói, nếu không thì hậu quả sẽ khó tưởng tượng nổi.
Chu Cơ cố ý nói: “Tại sao ngài suốt ngày cứ nhắc đến Hạng Thiếu Long, y và nô gia có quan hệ gì đâu, người ta chẳng hề có hứng thú với kẻ này”.
Triệu Mục làm sao biết được người đàn bà xảo quyệt này đang dò xét y, có lẽ cũng không cần đề phòng mỹ nhân bị mất tự do này nên lạnh nhạt nói: “Sao lại không có, quan hệ Ô gia trước nay vẫn liên lạc với Lã Bất Vi, Hạng Thiếu Long lại là tôn tế của Ô gia, Lã Bất Vi nếu đến ςướק người thì sẽ nhờ sức của Ô gia”.
Ngừng một lát rồi lạnh lùng nói: “Hạng Thiếu Long nếu lọt vào tay ta, lúc ấy ta sẽ khiến cho y hối hận vì đã làm người. Khi ta ђàภђ ђạ y nàng phải đứng một bên để xem!”
Hạng Thiếu Long giận lắm, hận không xông ra Gi*t ૮ɦếƭ y.
Chu Cơ đương nhiên biết Hạng Thiếu Long đang nghe, nhịn không được cười khúc khích, nói: “Tên tiểu tử đó làm sao đấu lại ngài. Y sớm muộn gì cũng rơi vào tay ngài mà thôi”.
Triệu Mục nghe xong vui lắm, nói: “Nào, đến đây!”
Chu Cơ cũng còn chút lương tâm, từ chối: “Canh ba nửa đêm đánh thức người ta, làm người ta đói bụng, chẳng còn hứng thú gì nữa”.
Triệu Mục rõ ràng say mê nàng, vội vàng sai người đem thức ăn đến rồi nói: “Giờ đây nước Triệu không ai dám đắc tội với ta, chỉ cần trừ được Ô gia, thì sẽ chẳng có người nào dám không nhìn sắc mặt Triệu mỗ mà hành sự nữa”.
Chu Cơ vuốt đuôi thêm mấy câu rồi dịu dàng nói: “Nô gia thấy Hạng Thiếu Long quả thật là kẻ ngu ngốc, nếu không làm sao sao tin ả Triệu Nhã lẳng lơ vang danh thiên hạ ấy trung thành với mình được?”
Hạng Thiếu Long trong bụng cười khổ, hai câu nói vừa rồi của Chu Cơ đương nhiên là lễ vật tặng cho gã.
Triệu Mục muốn đổi chủ đề ở đây nghiêm túc nói: “Nàng sai rồi! Triệu Nhã quả thật đã động chân tình với Hạng Thiếu Long, cho nên đến lúc này vẫn còn giấu diếm cho y nhiều chuyện lắm. Nhưng ta hiểu quá rõ ả, cho nên ả làm sao đấu lại ta, ả không muốn ૮ɦếƭ cùng Hạng Thiếu Long thì phải ngoan ngoãn hợp tác với ta”.
Rồi thở dài nói: “Tên tiểu tử Hạng Thiếu Long ấy chẳng những không phải ngu ngốc mà lợi hại vô cùng. Nếu không bắt được nhược điểm của Triệu Nhã, quả thật ૮ɦếƭ vào tay ai ta cũng chẳng biết”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại một chuyện lập tức mồ hôi tuôn ra.
Nếu Triệu Thiên kể chuyện Kỷ Yên Nhiên, Trâu Diễn cứu họ ở Đại Lương cho Triệu Nhã nghe, Triệu Nhã lại đem chuyện này báo cho Triệu Mục thì Kỷ Yên Nhiên, Trâu Diễn sẽ gặp nguy hiểm.
Triệu Mục và Chu Cơ ra phòng ngoài.
Hạng Thiếu Long lập tức chui ra khỏi ngăn kín chuồn mất.
Triệu Thiên lăn qua trở lại trên giường, không ngủ được. Không có Hạng Thiếu Long, nàng cảm thấy lẻ loi. Nàng lại nhớ đến Tiểu Bàn, gã tiểu tử mất mẹ ấy dần dần trở nên thầm trầm đáng sợ. Nếu y tỏ vẻ yếu đuối một chút, Triệu Thiên còn dễ chịu hơn.
Đang lúc ấy, cửa mùng mở ra, định kêu lên thì giọng nói quen thuộc của Hạng Thiếu Long: “Thiên nhi! Thiếu Long đây!”
Triệu Thiên nào ngờ nửa đêm vắng người, ái lang lại xuất hiện, mừng rỡ ngồi bật dậy ôm lấy gã.
Hạng Thiếu Long cởi giày rồi chui vào trong, hạ giọng hỏi: “Nàng có kể chuyện Yên Nhiên cứu chúng ta cho Nhã phu nhân nghe không?”
Triệu Thiên nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Nhã di có điều chi bất ổn sao? Tại sao không kể cho Nhã di nghe chuyện ấy?”
Hạng Thiếu Long biến sắc hỏi: “Vậy nàng đã kể rồi sao?”
Triệu Thiên lắc đầu nói: “Không có. Nhưng không phải vì thi*p không tin Nhã di, mà là thi*p đã hứa với Yên Nhiên tỷ không hề cho bất cứ ai, cho nên thi*p chỉ kể câu chuyện mà chúng ta đặt ra cho Nhã di nghe mà thôi”.
Hạng Thiếu Long thở phào như chút được gánh nặng trong lòng.
Triệu Thiên run run nói: “Nhã di đã làm ra chuyện gì mà chàng nửa đêm canh ba lẻn vào đây để nói chuyện đó với Thiên nhi”.
Hạng Thiếu Long âu yếm choàng tay lên vai nàng nói: “Đêm này nàng có gặp Nhã di không?”
Triệu Thiên nói: “Nghe nói Nhã di có khách nên thi*p không tiện đến. Ôi! Thi*p nhớ lại rồi, mỗi lần bảo có khách đến, bọn Tiểu Siêu có vẻ rất kỳ lạ, hình như rất giận dỗi, nhưng không thể nói được, khách mời ấy chả lẽ là...”
Hạng Thiếu Long lặng người đi, gã không còn bất ngờ gì về chuyện Triệu Nhã và Tề Vũ nữa, gã là một kẻ nâng lên được đặt xuống được.
Gã đã từng đề nghị với Triệu Nhã để bọn Kinh Tuấn đến bảo vệ ả, nhưng ả kiên quyết từ chối, lúc ấy không để ý, giờ mới biết ả không muốn để gã biết chuyện Tề Vũ, Triệu Thiên nói: “Hạng lang ơi! Chàng hãy cho người ta biết có chuyện gì xảy ra được không?”
Hạng Thiếu Long nói: “Mấy hôm nay, nàng có cảm thấy phu nhân có điều khác lạ chăng?”
Triệu Thiên suy nghĩ một hồi rồi dè dặt nói: “Phu nhân quả nhiên không giống như trước kia, lúc nào cũng lo lắng, có lần thi*p thấy phu nhân khóc một mình, khi thi*p hỏi thì phu nhân bảo nhớ Ni phu nhân. Có lúc còn nổi giận vô cớ với bọn hạ nhân”, rồi nàng lại thúc giục: “Rốt cuộc là chuyện gì? Người ta không chịu nổi rồi đây”.
Hạng Thiếu Long thở dài, nói: “Nàng hãy nghĩ lại xem, Triệu Nhã còn nói điều chi đặc biệt chăng, ví như chúng ta chạy không thoát chẳng hạn”.
Triệu Thiên nói: “Điều này thì không có, nhưng Nhã di đã từng nói Lã Bất Vi giờ đây thân mình khó giữ, nếu chúng ta theo Ô gia đến đầu khấu y thì chẳng khác nào tránh miệng sói thì lọt vào miệng cọp”.
Hạng Thiếu Long nói: “Vậy nàng trả lời Nhã phu nhân thế nào?”
Triệu Thiên hôn gã rồi nói: “Thi*p nói chỉ cần theo chàng thì ૮ɦếƭ cũng chẳng sao”, rồi giật mình: “Đúng rồi! Lúc ấy vẻ mặt của Nhã di rất kỳ lạ, có vẻ như vừa hổ thẹn vừa hối hận. Sau đó mượn cớ bỏ đi luôn”.
Hạng Thiếu Long cho đến lúc này đã hoàn toàn không còn tình cảm gì với Triệu Nhã nữa.
Triệu Mục nói đúng, y hiểu Triệu Nhã nhiều hơn Hạng Thiếu Long. Cho nên đã lợi dụng người đàn bà hay thay lòng đổi dạ này để hãm hại gã. Hạng Thiếu Long thở dài rồi kể sơ qua mọi chuyện cho Triệu Thiên nghe. Triệu Thiên đã sớm đoán được tình hình này, nên cũng bình tĩnh.
Hạng Thiếu Long nói: “Nàng phải làm ra vẻ không có chuyện gì”.
Triệu Thiên hôn lên môi gã rồi thỏ thẻ nói: “Thiên nhi đã hiểu, thi*p có lòng tin vô bờ với tân thánh nhân chàng đấy, thi*p tin chắc chàng có thể đưa Thiên nhi và Ô gia an toàn thoát khỏi kiếp nạn”.
Hạng Thiếu Long trước lúc ra đi còn hỏi: “Nàng đành bỏ phụ vương, lưu lạc theo ta hay sao?”
Triệu Thiên gật đầu khẳng định: “Chỉ cần xa rời phụ vương, Thiên nhi chẳng sợ gì cả. Người ta có chuyện chưa nói với chàng, đó là sau khi mẹ ૮ɦếƭ, nhũ nương của Thiên nhi chỉ mắng sau lưng Triệu Mục một câu, truyền đến tai phụ vương, phụ vương lập tức ban rượu độc cho nhũ nương, trước khi ૮ɦếƭ nhũ nương nắm tay thi*p mà rằng, nếu có cơ hội trốn khỏi hoàng cung để làm một nữ nhi bình thường”.
Hạng Thiếu Long nghe xong mà cảm khái vô cùng. Gã thật không hiểu lòng dạ của những kẻ quý tộc, cũng giống như không hiểu Triệu Nhã vậy.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc