Tầm Tần ký - Hồi 046

Tác giả: Vô Danh


Tuyết rơi đầy trời, khí lạnh thấu xương.
May mà không có cuồng phong, nếu không càng khiến người ta thấy khó chịu hơn nhiều.
Ô Trác, Hạng Thiếu Long và hơn mười người nữa đều che nửa mặt cưỡi ngựa rời phủ.
Đến đường lớn thì lập tức chia nhau ra, hai người một tổ, phóng về các hướng khác nhau.
Đầu tiên là ba chiếc xe ngựa, với cách nghi binh này, dù cho ba trăm thủ hạ của Nghiêm Bình đang đợi ở ngoài phủ cũng rất khó khăn khi cùng lúc đuổi theo quá nhiều “kẻ hoài nghi” như vậy. Huống hồ chi nói không chừng Hạng Thiếu Long không có trong số đó.
Chiêu này buộc bọn võ sĩ của Nghiêm Bình chỉ có thể lùi lại giữ ở trên đường và ở trong khu rừng rậm.
Hạng Thiếu Long và Ô Trác theo một lộ tuyến đã được chọn lựa kỹ càng trước, mau chóng rời khỏi khu viên lâm phía ngoài Ô phủ, đến con đường lớn có cư dân hai bên đường, không chạy về phía Quách phủ mà đội mưa tuyết đi ngược lại về hướng bên trái.
Sau khi ngoái đầu lại xem đối phương có theo dõi hay không, họ đến phía trước một căn nhà lớn, phát ra ám hiệu.
Cánh cửa tức thời mở ra.
Chủ nhân của căn nhà này có mối giao tình rất sâu sắc với Ô phủ cho nên rất vui vẻ cho họ mượn chỗ.
Hai người không kịp chào hỏi đã lẩn vào nhà, sau đó đi theo cửa sau ra con đường phía sau nhà, từ đó mới phóng ngựa về ngọn đồi Tú Việt của Quách phủ.
Chính Ô Trác đã chọn cách đi này, dù cho có bị kẻ địch bám theo, họ cũng có thể dễ dàng cắt được đuôi.
Mưa tuyết quật vào mặt, Hạng Thiếu Long dâng lên trong lòng nỗi niềm cảm khái.
Đến thời đại Chiến Quốc, tuy thời gian mới chỉ gần một năm, nhưng gã đã gặp phải nhiều câu chuyện đau lòng. Cái ૮ɦếƭ oan khuất của Thư Nhi, Tố Nữ khiến gã đau đớn, nhưng cái ૮ɦếƭ thê thảm của Triệu Ni, cho đến lúc này gã không thể chịu đựng được.
Nhưng đó là một hiện thực tàn khốc vô tình.
Bỗng nhiên ba mỹ nữ xinh xắn như hoa ấy, mãi mãi biến mất ở thế gian, dù gã có Gi*t được Triệu Mục hoặc Thiếu Nguyên quân nhưng vẫn không thể nào thay đổi được hiện thực này.
Giờ đây đại ân nhân Nguyên Tông của gã rõ ràng đã ૮ɦếƭ.
Ôi! Tất cả những điều này là vì cái gì?
Bản thân lúc nào cũng có thể bị kẻ khác Gi*t ૮ɦếƭ, phải chăng đó là giải thoát, sau khi ૮ɦếƭ học có cơ hội gặp lại chăng?
Từ ngày ra đời, vấn đề sống ૮ɦếƭ cứ vây lấy con người. Đó phải chăng là trong một hành trình tạm thời, sự sinh tồn của con người không chỉ dừng lại ở chốn mộ phần.
Vấn đề này chưa hề được giải đáp hoặc chứng minh.
Đáp án của tôn giáo: Thiên đường địa ngục, rất có thể là một ước mơ của con người.
Ô Trác đi bên cạnh, lên tiếng: “Tôn cô gia! Phía trước là Tú Việt sơn”.
Hạng Thiếu Long bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, tiếp tục giong ngựa về phía trước.
Lúc ấy họ vừa mới rời khỏi căn nhà, đến chân núi chỉ thấy một con đường dốc chạy thẳng lên đỉnh, phía trên là rừng cây cổ thụ, thấp thoáng trong đó là nhà to lầu cao, rất có khí thế, nhưng không thấy dấu vết của phục binh, dưới chân núi có một tòa lầu để bia, trên có đề “Quách thị sơn trang”, nhưng không có người canh gác.
Hai người đến khu rừng thưa mà bọn Đằng Kinh đã đặt sẵn ám hiệu, nhảy xuống ngựa.
Khắp nơi đều bao phủ tuyết trắng, cảnh tượng mê người, nhưng không có lợi gì cho việc ẩn nấp hoặc trốn chạy.
Ô Trác đến một gốc cây tìm ám hiệu, đưa tay làm hiệu cho Hạng Thiếu Long bước sâu vào trang.
Hạng Thiếu Long cột bao thanh Phi Hồng kiếm trên tưng, tay cầm mộc kiếm đuổi theo Ô Trác.
Bỗng nhiên bốn phía bỗng có ánh lửa và bóng người bao vây họ lại.
“Keng!”
Ô Trác đưa tay rút thanh kiếm Liên Đĩnh, quát lớn một tiếng, xông thẳng về phía trước phá vòng vây của địch, không cho kẻ địch có thời gian làm quen với địa hình và củng cố vòng vây.
Hạng Thiếu Long còn đang đau đớn với cái ૮ɦếƭ của mỹ nữ và Nguyên Tông, trong lòng đầy nộ khí, rút thanh mộc kiếm ra, cầm trên tay phải, theo sau lưng y xông vào trong rừng.
Đối phương không ngờ cả hai đều quá hung hãn đến thế.
Hai tên Triệu Mặc hành giả phía trước mặt Ô Trác loạng choạng thối lui, một tên khác vung trường kiếm ra.
“Keng!”, kiếm đĩnh giao nhau, lửa tung tóe trong bóng tối.
Ô Trác thấy lực đối phương không bằng mình, bạt thanh trường kiếm ra khiến cho môn hộ của kẻ địch trống trơn, khi y giả vờ xoay người để tấn công tên khác, tay trái cầm đĩnh kéo về, nhanh như chớp đâm bổ vào chỗ trống ấy của đối phương.
Kẻ ấy cũng chẳng vừa, kéo thanh kiếm về, chặn cây Liên Đĩnh lại, nào ngờ quên rằng tay phải của Ô Trác vẫn còn một cây Liên Đĩnh nữa, chỉ thấy lóe lên một cái, Ô Trác vặn eo đâm thẳng cây Liên Đĩnh từ trên xuống bụng đối phương.
Hành giả ấy không ngờ cây Liên Đĩnh của Ô Trác sắc bén như vậy, kêu thảm một tiếng bật ngửa ra sau, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng, tắt thở tại trận.
Ô Trác không thèm để ý, múa tít hai cây đĩnh, xông về phái một tên hành giả đang tấn công tới.
Trận đấu cuối cùng đã mở màn.
Những tên hành giả ấy kẻ nào cũng võ công cao cường, không ngờ chỉ trong một chốc lát đã bị Ô Trác Gi*t một tên, giận lắm, cùng nhau bao vây lại, nhất thời tiếng quát vang trời.
Phía sau lưng Ô Trác, Hạng Thiếu Long đã sử dụng thế thủ của Mặc Tử kiếm pháp, kẻ địch vung tay, hoặc tung chân gã đều nhìn thấy rõ ràng, huống chi kiếm pháp của các nhà đều có chung nguồn gốc, khiến cho gã càng nắm vững thế công của kẻ địch hơn lòng bàn tay, thậm chí còn nhìn ra được những sơ hở trong đó nữa.
Gã quát lớn một tiếng, tay trái vung thanh Phi Hồng kiếm ra, tay phải chém thanh mộc kiếm, hai tay trái phải cứ thay phiên nhau xuất ra những đòn cương nhu khác nhau.
Mắt gã như bốc lửa, thần sắc bình tĩnh lạnh lùng, giống như đã trở thành một người khác, khiến kẻ khác phải khi*p sợ uy thế.
Trong lúc giao tranh, ba tên hành giả nữa lại bị thương, một tên bị hạ dưới đĩnh của Ô Trác, hai tên kia thì do Hạng Thiếu Long giải quyết.
Một tiếng quát lớn bên phải Hạng Thiếu Long.
Một tên hành giả cao lớn, xem ra cũng có chút địa vị, tay cầm thiết côn từ trong gốc cây xông ra, vẹt mấy tên kia xông lên, chân phải đạp phía trước, chân trái phía sau, người nghiêng về phía trước, cây thiết côn sáng loáng dưới ánh lửa, đâm thẳng về phía trước иgự¢ Hạng Thiếu Long, vừa chính xác vừa nhanh gọn.
Hạng Thiếu Long thấy y khi di chuyển mà không hề sơ hở, biết đã gặp phải cao thủ nên không dám sơ hở, thanh Phi Hồng kiếm bên tay trái sử ra chiêu “Lấy thủ làm công” một trong ba đại sát chiêu của Mặc Tử kiếm pháp, thu kiếm vào trong, mũi kiếm hơi run, không biết sẽ đâm vào nơi nào của đối phương, ứng phó hai tên hành giả xông vào phía bên trái, tay phải cầm thanh mộc kiếm sử chiêu “Lấy công làm thủ” đâm ra như một con rắn, giao nhau với thiết côn của đối phương.
Mặc Tử kiếm pháp lợi hại nhất là lấy ít để đánh số nhiều, tuy đồng thời ứng phó với hai bên nhưng không hề loạn.
Lại thêm nữa đây là loại kiếm pháp trọng cảm giác chứ không chỉ trọng những gì thấy được, cho nên dù có bịt hai mắt, cũng có thể ứng chiến, trong hoàn cảnh tối đen như mực này, chỉ cần vài ánh lửa chiếu sáng, Hạng Thiếu Long đã có lợi hơn.
Tên hành giả cầm thiết côn ấy không ngờ Hạng Thiếu Long bỗng nhiên đưa ra chiêu kiếm tinh diệu như vậy, chỉ cảm giác như cuồng long xuất động, khi đánh cây côn ra, chạm phải thanh mộc kiếm của đối phương thì có cảm giác như đánh vào đại dương, lực của y tan biến không còn chút gì.
Kẻ này thất kinh, rút côn lùi về sau theo bản năng, bỗng nhiên bụng đau nhói, thì ra đã bị dính một cước của Hạng Thiếu Long.
Dù cho gã cố nhịn đau nhưng vẫn kêu thảm một tiếng, bật ngửa ra sau, không ngồi dậy được.
Cú đá ấy tuy không liên quan gì đến ba đại sát chiêu của Mặc Tử kiếm pháp, nhưng đối với người ở thế kỷ hai mươi mốt thì chẳng lạ gì.
Hai tên hành giả khác tưởng Hạng Thiếu Long đã đổi sang thế thủ nên vung kiếm tới, nhưng nào ngờ chỉ trong chớp mắt, kẻ ấy bị chém một kiếm vào cổ tay, còn một tên thì trúng kiếm ngay đùi, kêu thảm lùi về sau, va phải người của phía mình đang xông lên nên đổ kềnh ra.
Không ai ngờ kiếm pháp của Hạng Thiếu Long lại tinh diệu như vậy, rất khác biệt với phong cách Mặc Tử kiếm pháp.
Ô Trác cũng không chịu kém, lao vào giữa hai bên địch, tay di chuyển xuống giữa thanh liên kích, áp dụng kiểu đánh áp sát, tuy trên vai đã bị kẻ địch đâm một nhát, nhưng đồng thời cây kích trên tay của y cũng đâm vào иgự¢ tên kia, còn một tên thì cây kích rút về quật thẳng vào mang tai.
Bỗng nhiên hai người tung mình nhảy ra xa mấy trượng.
Phía sau lưng có tiếng nỏ.
Hai người đồng thời nhảy ra phía sau, mũi tên bắn vào khoảng không.
Họ tuy đã Gi*t nhiều tên của phía đối phương, nhưng trước tình hình kẻ địch đang kéo đến ngày một đông, rõ ràng rất bất lợi.
Hạng Thiếu Long thấy tình thế bất lợi, đút thanh Phi Hồng kiếm vào bao, tay trái rút ra phi châm, liên tục phóng về phía trước.
Điều này quả thật kẻ địch không ngờ tới, trong chốc lát đã có nhiều tên trúng châm ngã xuống đất.
Thấy Hạng Thiếu Long mỗi khi vung tay thì có người ૮ɦếƭ hoặc bị thương, như là có phép thuật, nên bọn chúng kéo nhau nấp sau thân cây.
Hai người không chậm trễ, vội vàng chạy vào bóng tối, lẩn vào trong khu rừng.
Bọn hành giả rầm rập đuổi theo sau.
Khi chạy trong đêm tối, họ không thể thấy được ám hiệu do hai người Đằng, Kinh để lại, may mà trong lúc ấy phía trước vọng lại tiếng quạ đêm.
Hai người biết đó là kế của Kinh Tuấn nên vui mừng chạy thẳng về phía đó.
Cây rừng càng lúc càng rậm, tuyết rất dày, quả thật cất bước cũng rất khó khăn.
Cũng không biết đã va phải bao nhiêu gốc cây, phía trước có một ánh lửa rơi xuống như sao xa, thì ra đó là Kinh Tuấn nhảy từ trên cây xuống, nháy mắt với hai người: “Chạy bên này!”
Hai người như gặp được cứu tinh, chạy vội theo y.
Trong chốc lát đã tới được con dốc, đến một tảng đá lớn.
Phía trên đã thấp thoáng ánh đèn từ Quách phủ hắt ra.
Đằng Dực bỗng nhiên hiện ra trên tảng đá, một chân quỳ, tay cầm nỏ, chăm chú nhìn về phía ánh lửa và bọn người đang truy đuổi.
Cả ba người đến sau lưng y.
Ô Trác lấy làm lạ hỏi: “Huynh muốn làm gì?”
Đằng Dực không trả lời.
Ô, Hạng hai người lấy làm lạ, trong rừng rậm lại không thấy rõ kẻ địch, dùng loại νũ кнí như cung nỏ thì có ích gì? Bỗng nhiên phía dưới có tiếng kêu thảm vang lên.
Kinh Tuấn nhảy dựng lên: “Rơi rồi!”
Cả hai đều là những thợ săn giỏi, nên đều là những cao thủ trong nghề đặt bẫy.
“Vù”, một mũi tên rời nỏ Đằng Dực bay thẳng vào rừng.
Một tiếng rống vang lên.
Kinh Tuấn nói với vẻ khâm phục: “Dạ lâm tiễn của Đằng đại ca nổi tiếng vùng biên giới Hàn, ngay cả một con thỏ cũng không thoát được”.
Khi nói, Đằng Dực bắn tiếp ra ba mũi tên, khi ba mũi tên bay ra thì có tiếng người rú lên vọng lại.
Lúc bấy giờ, Ô, Hạng mới phát giác phía dưới không còn ánh lửa nữa, thì ra ngọn lửa đã bị Đằng Dực bắn rơi xuống tuyết tắt ngấm.
Đằng Dực cứ tiếp tục bắn từng mũi tên ra, mỗi mũi tên bắn ra thì trúng một người, bọn Ô, Hạng thấy thế phục sát đất, bụng nghĩ thầm may mà y chẳng phải kẻ địch, nếu không ૮ɦếƭ rồi mà chẳng hay chuyện gì cả.
Đằng Dực hạ cung xuống, bình thản nói: “Chẳng còn kẻ nào dám xông lên nữa!”
“Chúng tôi đã sớm lắp đặt dây treo, mở ra một con đường, chỉ cần đu dây mà lên thì có thể kịp thời đến Quách phủ phó yến” Kinh Tuấn nhảy cẫng lên.
Hạng Thiếu Long không ngờ có thể dễ dàng phá vòng vây của Triệu Mặc như vậy. Có thể thấy chiến lược là một chuyện rất hệ trọng.
Lại nghĩ có thể thử uy lực của ba đại sát chiêu với Nghiêm Bình, bất giác hào tình xông lên vạn trượng, hạ giọng nói: “Chúng ta đi!”
Sơn trang của Quách gia nằm trên ngọn đồi được dựng theo thế núi, tuy không có cái khí thế nghiêm mật của Ô gia, nhưng cảnh vật ở đây đẹp hơn Ô gia, trước sơn trang là hai hàng bách cổ thụ, cửa lớn đèn đuốc sáng trưng, hai bên tường trái phải đều có treo phong đăng, sáng như ban ngày.
Hạng Thiếu Long báo danh tính cho bọn giữ cửa, lập tức có một trung niên tự xưng là quản gia, tên Cao Bạch đến đón vào.
Họ đi băng qua một con đường đá hai bên đều là viên lâm, đi ngang qua một tòa phủ đệ nguy nga thẳng về phía trước.
Chỉ cần nhìn toàn phủ đệ cũng đủ thấy Quách Tùng giàu có như một vương hầu, Trong khu vườn lại có hai cái đình, đều được xây trong một hồ nước hình chữ nhật, trên có lợp ngói hồng, phía dưới được lát bằng đá trắng, lan can chạm trổ rất tinh xảo.
Trước tiên chưa nói về các kỳ hoa dị thảo, cầu nhỏ nước trong, mà chỉ nói hai đình này thôi thì có thể thấy sự dụng công của người thực hiện.
Sự bố trí các loại cây cối trong vườn rất hữu ý, các loại cây lâu năm đóng vai trò chủ đạo, lại phối hợp thêm các loại cây lá rụng và các loại hoa bốn mùa đều nở, tạo nên một khung cảnh đầy màu xanh, giờ đây tuy khắp vườn đều phủ tuyết, hoa tuyết bay đầy trời, nhưng vẫn khiến người ta nghĩ đến cảnh tượng lúc Xuân Hạ.
Trong vườn chốc chốc người ta lại thấy những tảng đá kỳ lạ, càng khiến cho khu vườn tăng thêm vẻ u nhã.
Căn nhà chính nổi bất trong viên lâm, trông rất có khí thế, chẳng kém hoàng cung là bao nhiêu.
Căn nhà này được dựng theo kiểu từ Bắc hướng về Nam, phía trước rộng chín gian, đi sâu vào bốn gian, tạo nên một hình chữ nhật, phía dưới được lát bằng các loại đá trắng. Trước nhà còn có một con suối nhỏ, trên có hai cây cầu đá, lan can cầu làm bằng đá bạch ngọc, hùng vĩ tráng lệ khiến người ta không thể nào tin được.
Kinh Tuấn là người sống ở vùng rừng núi nên thấy cảnh này miệng há hốc, ghé tai Hạng Thiếu Long nói nhỏ: “Căn nhà lớn như thế này làm sao ngủ ngon được?”
Hạng Thiếu Long thấy tên quản gia Cao Bạch đang dẫn đường phía trước nên không nghe được đối đáp của họ, trả lời: “Ôm mỹ nhân mà sợ ngủ không được hay sao?”
Kinh Tuấn lập tức mặt mày hớn hở rõ ràng là đang nghĩ đến chương trình đêm nay khi quay về Ô phủ. Hạng Thiếu Long nghĩ về hoàng cung, không khỏi nhớ đến Triệu Ni giờ đây đã thịt nát xương tan, nhớ lại cảnh đã cùng nàng gặp gỡ ở viên lâm, lòng đau đớn, hận không đâm mình hai đao để giảm nỗi đau khổ ấy.
Lát nữa đây lại phải cùng Triệu Mục cười nói hỉ hả, bản thân làm sao có thể chịu đựng nổi?
Đằng Dực thấy mặt mũi gã bỗng trắng bệch, hiểu được tâm sự của gã nên đưa tay nắm vai gã trầm giọng nói: “Lấy đại sự làm trọng”.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều có cảm giác hiểu nhau.
Hạng Thiếu Long cố nén cơn đau của mình xuống, cố quên đi mọi thứ, bước lên cây cầu đá.
Trong phủ đã bày mười sáu chiếu, chia làm hai bên trái phải.
Khi bọn bốn người Hạng Thiếu Long bước vào, khách khứa hầu như đã đến đủ, Quách Tùng ân cần đón khách, giới thiệu gã cho mọi người.
Triệu Mục đêm nay dẫn theo một đám gia tướng để thị uy, chỉ thấy dáng vẻ to lớn của bọn chúng thì cũng biết đây là những kiếm thủ lợi hại, cả bọn mười hai tên, chiếm bốn chiếu tiệc.
Nghiêm Bình mặc áo gai, ngồi một mình, chân mang một đôi giày cỏ, lần này y phá lệ, có sự tiêu thoát và kiêu ngạo độc lai độc vãng, nếu không phải vì mối thù của Nguyên Tông đã khiến cho cả hai không thể vượt qua trở ngại, nói không chừng Hạng Thiếu Long đã đến giao lưu cùng y, giờ đây chỉ còn cách dùng biện pháp võ lực, một biện pháp thường thấy nhất trong thời này để giải quyết.
Đây là lần đầu tiên gặp được Triệu Bá, Quán chủ của Triệu thị võ sĩ hành quán, nghe cái tên thì tưởng rằng y là một đại hán cao to, kỳ thực y còn thấp hơn người bình thường một chút, nhưng người to bè, vai to иgự¢ rộng, khiến cho người ta có cảm giác đó là một tảng thịt hình tam giác, cổ y trông rất lớn, khiến cho người ta nghĩ rằng dù có Ϧóþ cổ y thì cũng đừng hòng làm y tắt thở.
Da mặt đen kịt, xương trán gồ lên, khuôn mặt của y hình vuông như một lưỡi cuốc, đôi mắt mở to đầy thần thái, người như có một sức mạnh vô tận, khi bước đi rất có uy thế và khí độ, ngay cả Hạng Thiếu Long cũng cảm thấy bất ngờ.
Trước đây gã còn nằm trong đội đặc chủng, đánh nhau là chuyện cơm bữa, nên rất giỏi quan sát đối thủ, nhìn thấy Triệu Bá này, thì lập tức liệt đối phương vào hang những kẻ khó đối phó nhất.
Có bốn tên đệ tử đi theo y, đương nhiên đều là những kiếm thủ thuộc hạng nhất lưu, nhưng gây chú ý nhất là một cô nương trẻ tuổi tên gọi Triệu Chi.
Xem ra nàng chẳng có vẻ đẹp hấp dẫn người khác, nhưng khuôn mặt của cô mang một vẻ buồn khó tả, cùng với đôi mắt rất đẹp, khuôn mặt thon dài, đôi môi gợi cảm, rất có mê lực của nữ tính.
Đặc biệt là dáng người cao dong dỏng của nàng, nàng cao hơn Triệu Bá đến một cái đầu, chỉ thấp hơn Hạng Thiếu Long khoảng ba thốn, một cô nương cao như thế, bởi vì vận động nhiều nên mới có thân hình đạt chuẩn đến thế, khiến cho người ta có cảm giác nàng là một cánh hạc giữa bầy gà.
Bọn Triệu Bá và Triệu Chi rất lạnh nhạt với Hạng Thiếu Long, khi giới thiệu chỉ gật đầu, rõ ràng không thể giấu được sự thù địch.
Khi Kinh Tuấn nhìn Triệu Chi với vẻ dò xét, nàng càng tỏ vẻ không vui hơn, đôi mắt ánh lên sát cơ khiến cho Kinh Tuấn không dám nhìn nàng nữa.
Ngoài ra còn có hai tên tay sai của Triệu Mặc.
Đại phu Quách Khai ra dáng tiên phong đạo cốt, để râu năm chòm, chỉ là đôi mắt láo liên, chính là điều mà Nhã phu nhân nói, trong bụng chứa toàn những điều xấu xa, trong đám đông này, y tỏ vẻ thân mật với bọn Hạng Thiếu Long nhất. Điều gây ấn tượng nhất cho người ta là giọng nói mềm mỏng mà the thé của y.
Tướng quân Nhạc Thừa và Quách Khai đều khoảng ngoài ba mươi tuổi, họ Nhạc đôi mắt lim dim, giống như có thần mà lại không có thần, khiến cho người ta có cảm giác y là một kẻ chìm đắm trong tửu sắc, thân hình cao ốm, tay chân linh hoạt, người mặc tướng phục, trông rất có uy thế.
Hai người này đều có mấy tên gia tướng đi theo, chiếm hết bốn chiếu, tiếp theo là hai đứa con của Quách Tùng là Quách Cầu và Quách Đình, đều là hạng tầm thường ngược lại trong số hơn mười tên gia tướng có một nhân vật có tài tên Thương Kỳ, dù phong độ hay khí chất đều khiến cho người ta biết được người này lắm trí nhiều mưu, hiểu biết phong phú, không thể coi thường.
Sau khi giới thiệu, Quách Tùng mời mọi người ngồi xuống, đầu tiên mời Hạng Thiếu Long ngồi ở chiếu thứ nhất hàng bên phải. Hạng Thiếu Long từ chối không được, đành ngồi vào chiếu khách chính.
Chiếu gia chủ đối diện là Quách Tùng, tiếp theo là bọn Triệu Mục, Triệu Bá và Quách Khai.
Dưới Hạng Thiếu Long là Nghiêm Bình, kẻ lúc nào mặt cũng lầm lì, tiếp theo là Nhạc Thừa. Hai con của Quách Tùng thì ngồi ở chiếu cuối.
Sự thực cho đến lúc này, Hạng Thiếu Long không hiểu tại sao Quách Tùng lại thiết yến mừng công cho mình, giả sử lúc này mình bị kẻ khác làm bị thương, mặt mũi Quách Tùng càng khó coi hơn.
Sau ba tuần rượu, Quách Tùng vui vẻ nói: “Một đời lão phu đều làm bạn với lò luyện sắt, giờ đây tuổi tác đã lớn, chuyện nặng nề giao lại cho con cái, khi rảnh rỗi thì dạo bước nơi non cùng nước tận, đi tìm quặng sắt, nghiên cứ về các loại binh khí. Đối với lão phu mà nói, không có gì quý hơn Lỗ Công bí lục, Thiếu Long lần này giành được bảo vật đem về, người khác có lẽ không biết công của Thiếu Long lớn bao nhiêu, nhưng lão phu là rõ nhất. Nào! Hãy cạn chén cho sự trùng hưng của Đại Triệu chúng ta!”
Mọi người đều nâng chén, chỉ có Nghiêm Bình vẫn không ᴆụng tới chén rượu trên bàn.
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, Quách Tùng nói như thế, rõ ràng ý muốn chỉ sự hưng suy của nước Triệu do gã nắm giữ, trong cái thời đại tranh quyền đoạt lợi này tất cả sẽ gây đố kỵ cho kẻ khác.
Quả nhiên Triệu Mục và Nhạc Thừa trên mặt đều hiện vẻ không vui, mắt Triệu Bá lóe lên tia hung quang, chỉ có Quách Khai thì vẫn giữ nụ cười, Nghiêm Bình vẫn giữ cái vẻ không hề tức giận, nửa sống nửa ૮ɦếƭ ấy.
Hạng Thiếu Long âm thầm để ý đến Triệu Chi, nàng mỗi lần nâng chén đều cạn sạch, không để lại giọt nào như kẻ khác.
Ô Trác rỉ tai Hạng Thiếu Long nói: “Quách Tùng muốn hại tôn cô gia”.
Hạng Thiếu Long gật đầu tỏ vẻ đã biết, đáp tạ: “Quách tiên sinh quá khen, mạt tướng chỉ tận lực làm việc theo căn dặn của Đại vương và Hầu gia, cho nên tất cả mọi chuyện đều do Đại vương và Hầu gia chỉ thị, mạt tướng chỉ có chút may mắn, không phụ lòng Đại vương, mạt tướng thấy chén này phải nên kính Hầu gia mới phải”.
Mọi người vội vàng nâng chén cùng Triệu Mục.
Bọn Hạng Thiếu Long vừa uống rượu mà vừa rủa thầm tên Triệu Mục gian ác.
Triệu Chi không ngờ Hạng Thiếu Long trả lời lưu loát như vậy, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn kỹ Hạng Thiếu Long.
Sắc mặt Triệu Mục dễ coi hơn một chút, cười ha hả, vui vẻ uống rượu, tỏ vẻ giống như mọi công lao đều do y mà có.
Nhưng ai cũng biết bụng dạ của y, tuyệt sẽ không bị những lời nói lúc nãy của Hạng Thiếu Long mà động lòng, vẻ mặt hớn hở này chỉ là giả vờ mà thôi.
Quách Tùng phất tay cho tên quản gia Cao Bạch ở phía sau, Cao Bạch lập tức truyền lệnh, tức khắc có mấy chục nữ tỳ ăn mặc như bướm, bê thức ăn bày ra chiếu, ân cần rót rượu cho khách.
Hạng Thiếu Long đặc biệt chú ý đến Nghiêm Bình, chỉ thấy trên bàn của y chỉ có rau và cơm trắng, rõ ràng Quách Tùng đặc biệt chiếu cố đến nhu cầu của y.
“Yến tiệc ở phủ lão phu trước giờ luôn có ca vũ, nhưng hôm nay Cự Tử nể mặt đến dự yến, nên tiết mục có chút thay đổi” Quách Tùng cười lớn nói, nói rồi vỗ tay đánh bốp một tiếng.
Bỗng nhiên hơn mười nữ tử bước ra từ hai bên cánh cửa, sau mấy cú nhào lộn đã đứng trước giữa sảnh đường, bắt đầu biểu diễn những trò tạp kỹ vừa nguy hiểm vừa tuyệt vời.
Khi hai nàng phi thân trên vai hai nàng khác rồi đổi vị trí cho nhau, mọi người trừ Nghiêm Bình đều vỗ tay khen hay.
Kinh Tuấn hạ giọng nói với vẻ tự phụ: “Xem thân thủ của ta, sẽ càng vỗ tay thêm nữa!”
Hạng Thiếu Long chẳng thèm để ý.
Kinh Tuấn vẫn còn tính trẻ con nên trong lòng đầy hiếu thắng. Sau khi biểu diễn một vài trò nữa thì rút lui.
Quách Tùng cười nói: “Người phải khen ngợi chính là Chi cô nương, những nô tỳ này của lão phu đều do nàng huấn luyện”.
Mọi người nghe xong vội vàng quay sang Triệu Chi khen ngợi, trong đó Kinh Tuấn to mồm nhất, khiến ai cũng cười nghiêng ngả.
Triệu Chi yểu điệu đứng dậy, lạnh nhạt trả lễ, tựa như không hề để ý đến những lời khen ngợi, khiến cho người ta có cảm giác định lực của nàng rất cao.
Quách Tùng đột nhiên ho khan hai tiếng, nghiêm mặt quay sang nói với Hạng Thiếu Long: “Lão phu nghe nói Thiếu Long và Cự Tử có chút hiểu lầm, hay là để lão phu làm kẻ hòa giải để giải quyết chuyện này”.
Hạng Thiếu Long trong lòng bực lắm.
Quách Tùng hầu như chẳng hề tốt lành gì với gã, thậm chí lại còn quạt gió vào lửa, đâm bên này thọc bên kia, nguyên nhân là vì mối quan hệ giữa Hạng Thiếu Long và Ô gia.
Mấy câu này khiến gã rất khó chịu, dù cho gã lập tức giao ra Cự Tử lệnh cũng đã đắc tội với Triệu Mục, bởi vì gã đã giấu chuyện mình đang giữ Cự Tử lệnh với y, nhưng nếu gã không để cho Quách Tùng làm người hòa giải, Quách Tùng cũng sẽ mượn cớ này để đối phó với gã.
May mà Nghiêm Bình lạnh lùng nói: “Đã quá muộn rồi, giờ đây chuyện của bổn tử và Hạng binh vệ chỉ có thể giải quyết theo cách của Mặc môn mà thôi”.
Mọi người không cần hỏi cũng biết ngoài vũ lực chẳng còn cách nào khác.
Chuyện Triệu Mặc hành giả phục kích Hạng Thiếu Long, những kẻ có quyền lực ở Hàm Đan này làm sao không biết, lại biết rõ bên phía Nghiêm Bình bị thiệt hại nặng kết thành mối thù sâu không thể gỡ được.
Triệu Mục ung dung nói: “Một người là khách khanh được Đại vương coi trọng nhất, một người là ngự tiền kiếm sĩ Đại vương sủng ái nhất, không ai muốn bất cứ bên nào có tổn thương, hay là ngày mai bổn hầu bẩm báo Đại vương để ngài định đoạt được chăng?”
Quách Khai và Nhạc Thừa cười thầm trong bụng, địa vị của Nghiêm Bình ở Triệu quốc rất cao, gần đây lại thành công đột nhập vào tẩm cung nước Yên để hành sự, được Đại vương rất coi trọng, đưa chuyện này đến trước mặt của y thì không cần nói cũng biết kẻ thua thiệt là Hạng Thiếu Long.
Ý nghĩ của hai người này, một lão hồ ly như Quách Tùng sao không biết được.
Y và Ô Thị Lô bất hòa đã không phải là chuyện một sớm một chiều, còn mối quan hệ giữa Ô Ứng Nguyên và Lã Bất Vi cũng chính do y tiết lộ với Triệu vương, giờ đây Ô gia lại có một tôn cô gia lợi hại như thế này thì dù thế nào cũng phải diệt người này ngay.
Lúc đầu y vẫn còn chưa hiểu ý Triệu Mục, nên đưa ra lời để dò xét.
Nhưng giờ đây Hiếu Thành vương rất coi trọng Hạng Thiếu Long, lại có Ô Thị Lô ở sau chống lưng, bọn chúng không dám công nhiên chĩa mũi dùi vào một kiếm thủ trẻ tuổi mới thành danh từ một tên vô danh tiểu tốt.
Triệu Mục trước tiên đưa ra chuyện phải kiểm tra trinh tiết của Triệu Thiên, nào ngờ Tinh vương hậu lại có lòng khác nên giấu nhẹm chuyện này đi.
Vì thế y đã cho Nghiêm Bình biết trên người Nguyên Tông không có Cự Tử lệnh, khiến cho mối mâu thuẫn giữa hai người càng thêm sâu sắc, lại thêm Quách Tùng mượn cớ mừng công, để tạo cơ hội cho Nghiêm Bình Gi*t gã.
Một kế liên hoàn độc địa như thế này quả thật lợi hại.
Triệu Mục vừa nói Nghiêm Bình trước tiên đã phản đối: “Ý tốt của Hầu gia, Nghiêm Bình xin lãnh nhận, Cự Tử lệnh là chí bảo của bổn môn, không thể lọt vào tay người ngoài được, chuyện này phải lập tức được giải quyết ngay”.
Mọi người đều mừng thầm, biết Nghiêm Bình sẽ khiêu chiến với Hạng Thiếu Long.
Triệu Bá cười lớn, nói: “Trận đấu trong cung giữa Hạng binh vệ và Liên Tấn đã chấn động cả nước Triệu, đáng tiếng lúc ấy Triệu mỗ không có mặt ở Hàm Đan, không thể tận mắt chứng kiến, đến nay trong lòng vẫn còn ôm nỗi tiếc nuối. Giờ đây Triệu mỗ có thể thấy được kiếm thuật tuyệt thế của Hạng binh vệ, đây là một cuộc biểu diễn, mong Hạng binh vệ chỉ bảo thêm cho”.
Bọn Ô Trác đều nhíu mày, trên đời lại có chuyện không công bình như thế, sao lại có kiểu xa luân chiến như vậy. Mà lại còn để cho Nghiêm Bình tìm hiểu kiếm lộ của Hạng Thiếu Long, như thế kẻ đánh sau chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Bất ngờ, Triệu Chi đứng dậy, ôm kiếm đến trước Hạng Thiếu Long, nhoẻn miệng cười: “Mong binh vệ chỉ điểm”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng, ta với nàng có thù hận gì chăng? Sao lại khiêu chiến với ta, định từ chối. Đằng Dực lúc này nháy mắt với Kinh Tuấn, y cũng đang muốn ra thử, thế là Kinh Tuấn vui mừng đứng dậy, giậm chân một cái, lộn người bay qua đầu Triệu Chi, đứng sau lưng nàng, cười hì hì nói: “Có những chuyện sư phụ phải đối với sư phụ, đồ đệ đối với đồ đệ, hãy để tiểu tử thân mật với Chi cô nương một phen”.
Bọn Hạng Thiếu Long thấy tên tiểu tử này trở thành đồ đệ của Thiếu Long miệng lưỡi lại bỗ bã, lời nói khiêu khích, đều cảm thấy tức cười.
Người khác nhìn thấy thân thủ Kinh Tuấn linh hoạt như vậy, trong bụng đều sợ hãi, thầm nghĩ Triệu Chi lần này gặp phải đối thủ, bởi vì Triệu Chi cũng là người nổi tiếng ở Hàm Đan về khoản khéo léo lanh lợi.
Triệu Bá trước nay vẫn cao ngạo, tự phụ, nghĩ thầm Hạng Thiếu Long không có tư cách ngồi bằng vai phải lứa với mình, trong bụng giận lắm, lạnh lùng quát: “Tiểu Chi hãy lãnh giáo tuyệt nghệ của vị tiểu huynh đệ này đi!”
Triệu Chi biết sư phụ ngầm bảo nàng mạnh tay, lại thêm nàng ghét nhất bị đàn ông trêu ghẹo, dạ lớn một tiếng, rồi xoay người rút kiếm ra đâm thẳng vào tim Kinh Tuấn, tư thái vừa đẹp, thủ pháp lại nhanh, quả thật là một kiếm thủ thuộc hàng nhất lưu.
Mọi người thấy nàng ra tay bất ngờ đều cho rằng Kinh Tuấn không đề phòng nên khó thoát.
Ngay cả Hạng Thiếu Long và Ô Trác đều lặng người, sợ gã có chuyện.
Chỉ có Đằng Dực là vẫn ngồi thản nhiên như không, giống như dù cho trời sập đất nẻ, gã vẫn không đổi sắc mặt.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc