Tầm Tần ký - Hồi 043

Tác giả: Vô Danh


Hoàng hôn hôm sau, bốn người đã về đến đồn biên phòng phía ngoài Tư Huyện. Lúc này Triệu Thiên cải dạng thành một thanh niên, làm em trai của Kinh Tuấn, vì không hề có tướng lĩnh nào từng gặp Tam công chúa Triệu Thiên, cho nên một ngày chưa về đến Hàm Đan cũng không sợ kẻ khác vạch trần thân phận.
Bọn lính giữ thành quát bốn người dừng lại, thấy rõ ràng đó chính là Hạng Thiếu Long, tên lính giữ thành không đợi thượng cấp hạ lệnh đã lập tức mở thành cho người vào, thái độ rất cung kính, có thể thấy Hạng Thiếu Long được quân Triệu rất coi trọng.
Sự thật thì Hạng Thiếu Long không ngừng sai người mang thủ cấp và các chiên lợi phẩm của quân địch về nước Triệu, nhưng kẻ biết được đầu tiên chính là những tên quân này nên thái độ đối với Hạng Thiếu Long tự nhiên cũng khác.
Bọn bốn người Hạng Thiếu Long thúc ngựa phi thẳng về Tư Huyện. Triệu Thiên cưỡi ngựa không tồi, nàng ngồi trên lưng ngựa, tỏ ra mình là một thanh niên.
Chưa đến Tư Huyện, bỗng nhiên phía trước mặt có hai đội quân Triệu đang chạy đến.
Hai đội nhân mã dần dần tiến đến gần, Hạng Thiếu Long nhận ra hai tên tướng đi đầu, một người là tướng giữ thành Ngõa Xa, người kia chính là đại thù nhân Triệu Mục.
Triệu Thiên và Hạng Thiếu Long đều biến sắc.
Lúc này không thể tránh được nữa, chỉ có cách là đánh liều bước tới.
Triệu Mục vỗ ngựa tiến lên, Ngõa Xa vội đuổi sát sau lưng y.
Hai đội nhân mã gặp nhau vội vàng xuống ngựa.
Triệu Mục thấy Triệu Thiên đang giả nam nhân, vừa nhìn đã nhận ra, mắt hau háu nhìn nàng rồi quỳ xuống nói: “Cự Lộc hầu bái kiến Tam công chúa!”
Bọn Ngõa Xa và những người khác đều giật mình quỳ xuống đất.
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, Triệu Mục xuất hiện bất ngờ như thế này đã phá hoại kế hoạch kín như áo trời của y.
Triệu Thiên ngược lại rất bình tĩnh nói: “Cự Lộc hầu mời đứng dậy!”
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long, Đằng Dực và Kinh Tuấn cùng hành lễ với Triệu Mục.
Hai người này đều đã biết mối quan hệ giữa Hạng Thiếu Long và Triệu Mục, ngoài mặt giả vờ cung kính nhưng trong lòng đang mắng mười tám đời tổ tông của tên gian tặc.
Triệu Mục căn dặn Ngõa Xa: “Tam công chúa đi đường chịu nhiều cực khổ và hoảng sợ, mau đưa về thành nghỉ ngơi”.
Triệu Thiên ngoan ngoãn không nhìn Hạng Thiếu Long, đi cùng Ngõa Xa.
Triệu Mục cưỡi ngựa song song cùng Hạng Thiếu Long, miệng khen rằng: “Nhã phu nhân và Thành Tế đã báo lại mọi chuyện xảy ra ở Đại Lương cho Đại vương biết, Đại vương rất vừa lòng về cách ứng phó và cơ trí của Thiếu Long. Chỉ có một điều phiền toái là tên hôn quân An Ly vương ấy sai sứ đến trách cứ Đại vương, bảo rằng chẳng gặp được Tam công chúa thì đã bị ngươi ςướק đi. Chuyện này rất phiền toái”.
Hạng Thiếu Long giả vờ hoàn toàn tin tưởng và trung thành với y, nói: “Vậy mong Hầu gia nói tốt cho thuộc hạ vài câu trước mặt Đại vương”.
Triệu Mục đáp: “Chuyện đó đương nhiên”.
Rồi lại hỏi về Đằng Dực và Kinh Tuấn.
Hạng Thiếu Long nói: “Đây là hai người Hàn đã từng giúp ty chức, ty chức đã nhận họ làm gia bộc”.
Nhưng không nói chuyện Ngao Ngụy Mâu.
Triệu Mục trầm ngâm rồi nói: “Thiếu Long trên đường quay về có gặp địch nhân không?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy lời này của Triệu Mục không đơn giản chút nào.
Với thân phận của Triệu Mục, y không cần đến đây chờ gã. Lẽ nào Triệu Mục và Ngao Ngụy Mâu có quan hệ bí mật? Đồng thời nhớ lại Ngao Ngụy Mâu đã từng nói không được làm tổn thương Triệu Thiên, nói không chừng là phải giao Triệu Thiên lại cho y.
Thuận miệng trả lời: “Ty chức đã gặp được Ngao Ngụy Mâu, lại còn chém được thủ cấp của y!”
Triệu Mục nhất thời lạc giọng: “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long lại càng khẳng định thêm suy đoán của mình. Triệu Mục nếu không biết rõ thực lực của Ngao Ngụy Mâu thì làm sao có thể giật mình như thế.
Sau khi nghe Hạng Thiếu Long lập lại lần nữa, Triệu Mục trầm ngâm rồi quay sang nhìn gã nói: “Theo thám tử của chúng ta tại Đại Lương nói, đêm ngươi trốn khỏi phủ của Tín Lăng quân đã từng bị Ngao Ngụy Mâu và thuộc hạ bao vây, sau đó lại có người cứu, lại còn đưa ngươi ra khỏi Đại Lương, người đó là ai?”
Hạng Thiếu Long càng khẳng định Triệu Mục và Ngao Ngụy Mâu đã bí mật cấu kết với nhau. Bởi vì sự việc xảy ra rất nhanh, cư dân ở đó cũng sợ mang họa mà không dám nhìn, vả lại không ai biết rõ được người bao vây chính là Ngao Ngụy Mâu và thủ hạ y, lại còn cho rằng đó là binh tướng của nước Ngụy. Triệu Mục hiểu rõ chuyện này, chỉ có một lý do duy nhất là tin này đến từ Ngao Ngụy Mâu.
Hạng Thiếu Long trong lòng giận lắm, nhưng giả vờ không biết điều gì, than rằng: “Ty chức cũng muốn biết hảo hán đã ra tay trượng nghĩa ấy là ai, nhưng khi đưa Công chúa và ty chức ra khỏi chốn nguy hiểm, ngay cả tên họ y cũng chẳng để lại”.
Triệu Mục nhíu mày nói: “Ngươi chẳng phải đã bị trọng thương rồi sao?”
Hạng Thiếu Long cười thầm trong bụng, tên gian tặc nhà ngươi cuối cùng đã lòi ra đuôi hồ ly, nếu không phải là Ngao Ngụy Mâu nói cho ngươi biết, làm sao ngươi lại biết cả chuyện ta bị thương nặng. Giả vờ lấy làm lạ nhìn y nói: “Ai cho Hầu gia biết ty chức đã bị thương nặng, chỉ là những vết thương nhẹ mà thôi!”
Triệu Mục lúc này cũng biết mình nói hớ nên ho khan vài tiếng để che giấu sự lúng túng.
Lúc này hai người đã vào thành Tư Huyện.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng, cứ tới đi, xem ai là kẻ thắng lợi cuối cùng.
Sáng hôm sau, bọn Hạng Thiếu Long và Triệu Mục khởi hành đi theo quan đạo đến hai ngày sau thì về được Hàm Đan, lập tức vào cung gặp Triệu vương.
Đằng Dực và Kinh Tuấn được Hạng Thiếu Long đưa về trước Ô gia.
Triệu vương ngồi ở chính sảnh tiếp kiến gã, chỉ có Triệu Mục ngồi bên cạnh.
Sau khi hành lễ, Triệu Hiếu Thành vương từ trên long ỷ bước xuống, đến bên gã nói: “Thiếu Long! Ngươi bảo ta làm sao xử trí ngươi cho ổn đây! Ngươi đã đánh cắp được Lỗ Công bí lục, lại còn Gi*t được Khôi Hồ, trừ đi cái họa cho Đại Triệu chúng ta, lập được đại công. Nhưng ngươi lại không nghe lời căn dặn của quả nhân, tự ý đưa Tam công chúa về khiến ta thất tín với người Ngụy. Nói đi, quả nhân nên thưởng hay phạt ngươi đây?”
Hạng Thiếu Long giả vờ hoảng hốt, quỳ xuống nói: “Thần đã biết tội, nhưng chẳng còn cách nào nữa, người Ngụy vốn...”
Triệu vương ngắt lời gã nói: “Không cần nhiều lời, những lời ngươi muốn nói Nhã muội đã cho quả nhân biết rồi, nhưng cuối cùng vẫn không hoàn thành được sứ mạng của quả nhân giao cho ngươi. Nếu An Ly vương vi phạm hôn ước, thì cứ để y thất tín là được, giờ đây y còn ngược lại trách cứ quả nhân, ngươi bảo quả nhân ăn nói làm sao đây?”
Hạng Thiếu Long nổi cơn giận, suýt chút nữa muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ Hiếu Thành vương, một người cha không quan tâm đến sự sống ૮ɦếƭ hay hạnh phúc của con cái, làm sao có thể làm vua một nước. Hạng Thiếu Long kìm cơn giận, cởi chiếc bọc có thủ cấp của Ngao Ngụy Mâu xuống, để trước mặt nói: “Đại vương cứ đem thủ cấp của Ngao Ngụy Mâu trả về cho Ngụy vương, y biết hạ thần đã phát hiện được chuyện y và Ngao Ngụy Mâu cấu kết, y sẽ không truy cứu chuyện này nữa!”
Triệu vương ngạc nhiên nhìn cái bọc, sau đó nhìn Triệu Mục, không biết trả lời như thế nào với đề nghị của Hạng Thiếu Long.
Triệu Mục giả vờ làm người tốt nói: “Đề nghị của Hạng Thiếu Long ngươi thật cả gan. Nhưng Ngụy vương cứ phủi sạch mối quan hệ giữa y và Ngao Ngụy Mâu, thậm chí có thể nói ngươi vu oan cho y cũng được. Ôi! Kinh nghiệm của Thiếu Long ngươi vẫn còn kém lắm”.
Hạng Thiếu Long đã sớm dự tính tên gian tặc sẽ nói như vậy nên mỉm cười trả lời: “Cả y và chúng ta đều tìm cớ cả mà thôi! Đại vương chỉ cần nói với An Ly rằng, hạ thần vì cứu Công chúa, mới né tránh sự truy sát của Ngao Ngụy Mâu mà đành quay về Hàm Đan. ở nước Ngụy quả thật không an toàn. Người Ngụy nếu muốn cưới Công chúa, thì hãy sai người đến đây rước Công chúa là được, xem y phản ứng thế nào”.
Triệu Mục không ngờ Hạng Thiếu Long nghĩ ra được cách này, nhất thời không biết nói gì.
Triệu vương ngồi lặng một lát rồi gật đầu nói: “Kế này cũng được, cứ thế mà làm, xem cái gã An Ly ấy ứng phó như thế nào”.
Rồi nói với Hạng Thiếu Long: “Tạm thời xem như ngươi công tội bằng nhau, được giữ chức cũ, hãy nghỉ ngơi vài ngày rồi có chuyện quả nhân sẽ triệu ngươi vào cung”.
Hạng Thiếu Long đưa tay quẹt mồ hôi, vội vàng cáo lui.
Hạng Thiếu Long vừa bước vào điện, Thành Tế đã đến nhưng không có niềm vui của ngày gặp lại, y buồn bã và hạ giọng nói: “Nhã phu nhân đang đợi Hạng binh vệ”.
Nói rồi thở dài.
Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, hít một hơi sâu, nói: “Có chuyện gì xảy ra?”
Thành Tế trong mắt lộ nét bi phẫn, nghiến răng nói: “Ni phu nhân đã ૮ɦếƭ!”
Hạng Thiếu Long giật mình hỏi: “Cái gì?”
Thành Tế sắc mặt buồn bã nói: “Chuyện xảy ra sau khi binh vệ đi được ba ngày, sáng sớm khi thị nữ vào phòng, mới phát hiện phu nhân trên tay vẫn còn nắm ngọn trủy thủ, ở bụng còn một vết thương chí mạng, máu vương vãi đầy giường”.
Hạng Thiếu Long như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, máu trong người như đông lại, иgự¢ như bị một chiếc 乃úa ngàn cân đóng vào, thở rất khó khăn, sức lực toàn thân như mất hết, gã loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất, Thành Tế phải đỡ gã.
Sắc mặt gã trắng bệch, nước mắt cứ rơi xuống mà không sao ngăn được.
Nhớ lại tình cảm của Ni phu nhân giành cho mình rất sâu đậm, nhưng giờ đây người thì đã ૮ɦếƭ, cái thế giới này còn có công đạo hay không?
Thành Tế đỡ gã đứng một lúc sau, Hạng Thiếu Long nghiến răng nói: “Nàng quyết chẳng phải tự sát, những ả thị nữ ấy không biết gì cả sao?”
Thành Tế thở dài: “Sau khi chúng tôi về chỉ biết có thế thôi, giờ đây những thị nữ ấy đã bị đưa đi nơi khác, muốn hỏi cũng không được nữa. Mọi người trong triều đều sợ Triệu Mục. Giờ đây Đại vương đã hoàn toàn bị Triệu Mục thao túng, y nói gì cũng chẳng dám phản đối”.
Hạng Thiếu Long lạc giọng nói: “Triệu Mục?”
Trong lòng dần dần hiểu rõ ra.
Triệu Mục thấy Ni phu nhân phục tùng gã, lòng đố kỵ nổi lên, nên lén lút ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Triệu Ni, Triệu Ni phải lấy cái ૮ɦếƭ để rửa sạch nỗi nhục cho mình.
Triệu Mục quả thật là một tên gian tặc chẳng bằng cầm thú! Một cơn đau quặn thắt nổi lên trong lòng, Hạng Thiếu Long nén không được, đau đớn khóc òa lên.
Hạng Thiếu Long ôm chặt Triệu Nhã như sợ nàng sẽ biến mất như Triệu Ni.
Triệu Nhã cũng rơi nước mắt, buồn bã nói: “Hạng lang! Hãy bình tĩnh lại, Triệu Mục giờ đây sẽ không tha cho chàng và Ô gia, nếu chàng không kiên cường thì sớm muộn chúng ta cũng bị y hãm hại”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Tiểu Bàn đâu rồi?”
Triệu Nhã nói: “Giờ đây vương tỷ đang chăm sóc cho nó, thằng bé đó thật là khóc suốt mấy ngày rồi yên lặng, không khóc nữa, chỉ bảo chờ chàng quay về”.
Nói đến đây, tiếng Triệu Bàn vang lên từ ngoài cửa: “Sư phụ!”
Hạng Thiếu Long đẩy Triệu Nhã ra, ôm lấy Triệu Bàn.
Gã tiểu công tử ấy ốm đi rất nhiều, khóc rấm rứt nói: “Sư phụ! Tên gian tặc Triệu Mục đã hại ૮ɦếƭ mẹ, Bàn nhi hận hắn!”
Hạng Thiếu Long bình tĩnh lại, nói: “Hãy cho ta biết chuyện xảy ra hôm ấy như thế nào?”
Triệu Bàn nói: “Con cũng không biết, hôm ấy Đại vương sai người đưa điểm tâm đến, con ăn xong rồi ngủ thi*p đi. Khi tỉnh dậy thì mẹ đã bị kẻ khác hại ૮ɦếƭ, di thể đã bị mang đi. Mẹ ૮ɦếƭ thật thảm!”
Rồi khóc òa lên.
Nhã phu nhân thấy cay cay ở sống mũi rồi gục lên lưng Hạng Thiếu Long khóc không thành tiếng, một bầu không khí thê lương.
Hạng Thiếu Long đưa tay kéo Nhã phu nhân, nói: “Từ hôm nay trở đi, Tiểu Bàn con phải theo Nhã nhi. Thù của mẹ con, chúng ta nhất định phải báo, nhưng không được lỗ mãng, nếu không Triệu Mục sẽ mượn cớ đối phó chúng ta, hiểu chưa?”
Tiểu Bàn gật đầu nói: “Tiểu Bàn biết, từ nay trở đi, con sẽ theo sư phụ luyện kiếm, con sẽ tự tay Gi*t ૮ɦếƭ Triệu Mục”.
Hạng Thiếu Long quay sang Triệu Nhã nói: “Nhã nhi hãy chăm sóc cho Tiểu Bàn. Tạm thời Triệu Mục sẽ không dám đối phó với nàng và Thiên nhi, nhưng phải cẩn thận. Nàng hãy tìm cách đưa Thiên nhi ra khỏi cung về phu nhân phủ của nàng, đồng thời bảo bọn Triệu Đại tăng cường canh phòng để tránh Triệu Mục thừa cơ tấn công”.
Triệu Nhã nói: “Vương huynh ngày thường tuy không để ý đến chuyện Thiên nhi, nhưng hiện nay Thiên nhi có hôn ước với người Ngụy, đưa Thiên nhi ra khỏi cung như thế có lẽ rất khó khăn, nhưng Nhã nhi sẽ nghĩ cách. Sau khi lấy được bí lục đem về, vương huynh rất coi trọng Nhã nhi, không chừng Nhã nhi có thể thuyết phục được y”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại một chuyện, bảo Tiểu Bàn ra ngoài sảnh, sau đó nói với Triệu Nhã chuyện mình và Triệu Thiên.
Triệu Nhã biến sắc nói: “Làm thế nào đây? Triệu Mục sẽ xúi giục vương huynh sai người kiểm tra Triệu Thiên, nếu phát hiện có vấn đề, y sẽ không bỏ qua cho chàng”.
Hạng Thiếu Long nói: “Triệu Mục giờ đây đang lo lắng, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được điểm này”.
Rồi nhíu mày hỏi: “Các người làm cách nào biết được Thiên nhi có còn là xử nữ hay không?”
Triệu Nhã nói: “Chủ yếu là xem nữ mạc của Thiên nhi có hoàn chỉnh hay không”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng té ra là vậy, nói: “Sẽ do ai kiểm tra?”
Nhã phu nhân nói: “Có lẽ do Vương hậu tự kiểm ta, vì Triệu Thiên thân thể ngàn vàng, nên kẻ khác không được chạm vào”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại Triệu vương hậu, trong lòng có một tia hy vọng, nói: “Dù thế nào đi nữa, trước tiên cũng tìm cách đưa Thiên nhi ra khỏi cung, sau đó mới nghĩ cách làm thế nào để đấu với Triệu Mục”.
Lúc bấy giờ Đào Phương đã đưa Ô Đình Phương và Đình Phương Thị đến, sau khi cửu biệt lại trùng phùng, cả ba người đều mừng rỡ. Nếu không có cái ૮ɦếƭ của Ni phu nhân thì đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất.
Trong mật thất của Ô gia, một cuộc hội nghị quan trọng diễn ra.
Ngoài Ô Thị Lô, Ô Ứng Nguyên và Đào Phương còn có Ô Trác, giờ đây y đã trở thành chiến hữu thân cận và đáng tin cậy nhất của Hạng Thiếu Long.
Ô Thị Lô đầu tiên khen Hạng Thiếu Long: “Thiếu Long đại triển thần oai ở Ngụy, chấn động trong triều ngoài nội. Giờ đây ai cũng coi Thiếu Long là nhân vật có tiền đồ nhất Triệu quốc. Nhưng chính vì điều đó cũng khiến cho bọn Triệu Mục đố kỵ”.
Ô Ứng Nguyên nói: “Giờ đây chúng ta không còn sự lựa chọn nào cả, chỉ có một cách là đến với người Tần. Đó là cơ hội sống duy nhất, nếu không chỉ đành ngồi chờ ૮ɦếƭ mà thôi”.
Mọi người đều yên lặng. “Năm nước ngoài Tần và Triệu, Tề và Ngụy hận Hạng Thiếu Long đến tận xương. Nước Yên thì yếu ớt thân mình khó giữ, vừa bị Liêm Pha xuất binh tấn công. Nước Hàn thì càng yếu hơn, còn Sở thì quá xa, lại chẳng có mối quan hệ với Ô gia, cho nên đầu khấu nước Tần là con đường duy nhất”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cười khổ, gã ngồi cỗ máy thời gian đến thời Chiến Quốc, lúc đầu chỉ muốn đầu khấu Tần Thủy Hoàng, sau đó sự việc cứ sóng trước chưa hết, sóng sau đã tới khiến cho gã không có thời gian để thở, không ngờ đi lòng vòng cũng về đường cũ.
Ô Ứng Nguyên nói: “Tháng trước ta đã tiếp xúc với người do Đồ Tiên phái đến”.
Nhìn vẻ ngạc nhiên của Hạng Thiếu Long, y giải thích: “Đồ Tiên là gia tướng đứng đầu của Lã Bất Vi, trí dũng song toàn, kiếm thuật cao minh, có mối giao tình rất tốt với chúng ta”.
Rồi thở dài nói: “Đồ Tiên nói, Trang Tương vương của nước Tần tuy danh chính ngôn thuận ngồi lên vương vị, nhưng ai ai cũng nghi ngờ Hiếu Văn vương bị y và Lã Bất Vi hại ૮ɦếƭ, lại thêm Trang Tương vương làm con tin đã lâu ở nước Triệu, Lã Bất Vi tạm thời cũng khó ngồi vào cái ghế tướng quốc”.
Đào Phương biến sắc hỏi: “Lã Bất Vi mà bị đẩy ra, chúng ta cũng xong đời”.
Ô Thị Lô nói: “Hiện nay chúng ta đang ngầm giúp đỡ Lã Bất Vi, may mà người này rất lão mưu thâm toán, thủ đoạn lợi hại, tuyệt không dễ bị kẻ khác lật ngã, chỉ cần Trang Tương vương đứng bên cạnh y, sự việc sẽ càng dễ dàng hơn”.
Ô Ứng Nguyên nói: “Đây chính là chỗ quan trọng nhất. Người đàn bà mà Trang Tương vương yêu nhất chính là Chu Cơ, đứa con yêu nhất chính là Doanh Chính. Chỉ cần đưa hai mẹ con nhà này về được Hàm Dương thì Trang Tương vương sẽ nhớ mãi ơn này. Mà chuyện này chỉ có chúng ta làm được, tuy không dễ dàng”.
Đào Phương sợ Thiếu Long không hiểu nên giải thích: “Chu Cơ vốn là ái thi*p của Lã Bất Vi, vì muốn lấy lòng Trang Tương vương, đảm bảo Trang Tương vương sẽ không có lòng khác với Lã Bất Vi”.
Hạng Thiếu Long nén không được, hỏi: “Doanh Chính là con của Lã Bất Vi hay Trang Tương vương, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Ô Ứng Nguyên ngạc nhiên nói: “Chuyện này có lẽ Chu Cơ mới biết được Doanh Chính sinh ra trước khi xảy ra trận Trường Bình, giờ đây ít nhất cũng hơn mười ba tuổi, xem dáng cũng mười lăm, mười sáu tuổi”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, nếu theo sách sử, mấy năm sau Tần Thủy Hoàng lên ngôi chỉ mới mười lăm tuổi, sách sử sao lại chép sai quá xa đến thế.
Ô Ứng Nguyên nói: “Ta và Đồ Tiên bàn nhau, tìm cách trong khoảng thời gian ngắn nhất đem mẹ con Chu Cơ về Hàm Dương, cho nên chuyện cần làm trước mắt không phải Gi*t Triệu Mục mà là tìm cách liên lạc với mẹ con Chu Cơ, xem cách nào lặng lẽ đưa họ ra khỏi Hàm Đan”.
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Trong tay chúng ta có bao nhiêu người có thể dùng được?”
Ô Trác nói: “Trong tay chúng ta chủ yếu có hai nhóm võ sĩ, một nhóm là chiêu mộ các hảo thủ ở các nước, nhưng những kẻ này không đáng tin cậy. Còn một nhóm khác là những cô nhi do Ô Trác nhận nuôi dưỡng và tử đệ thân thuộc của Ô gia, nhân số khoảng hai nghìn người, đều tuyệt đối đáng tin cậy, chắc chắn sẽ chấp nhận đổ máu, thậm chí hy sinh cho Ô gia”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nếu đưa mẹ con Chu Cơ đi, trở ngại lớn nhất là gì?”
Đào Phương nói: “Vẫn là tên gian tặc Triệu Mục ấy, vấn đề lớn nhất là y đã dụ dỗ Doanh Chính nghe theo mình”.
Hạng Thiếu Long nghiến răng nói: “Lại là tên gian tặc ấy”.
Ô Thị Lô nói: “Đừng coi thường Triệu Mục, gã này không những khống chế Hiếu Thành vương mà còn kết bè đảng với Quách Tùng, trong đó Triệu tộc võ sĩ hành hội và Mặc Giả hành hội cũng cùng một giuộc với y, cả những đại tướng nắm binh quyền như Liêm Pha, Lý Mục cũng không dám đắc tội với y. Thiếu Long giờ đây đã trở thành cây gai trong mắt của y càng phải cẩn thận hơn, nếu không sẽ ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào”.
“Võ sĩ hành hội là gì?”
Đào Phương nói: “Đó là trường quán chuyên huấn luyện võ sĩ, trường chủ của Triệu tộc võ sĩ hành hội là Triệu Bá, võ nghệ cao cường, khi gặp y phải cẩn thận, thế lực của y tại Hàm Đan rất lớn!”
Mọi người lại thương lượng một lúc nữa, Hạng Thiếu Long quay về Ẩn Long cư.
Đào Phương đi bên cạnh gã nói: “Người của chúng ta đã tìm đến sơn cốc ở thôn Tang Lâm, nhà cửa vẫn còn, nhưng đến giờ vẫn không thấy Mỹ Tàm Nương quay lại. Nhưng tôn cô gia hãy cứ yên tâm! Lão bộc sẽ cố gắng tìm nàng!”
Hạng Thiếu Long lại bớt lo thêm một chuyện, đến thời đại này đã hơn một năm, tình cảm đối với người ở đây cũng ngày càng sâu đậm, nỗi bi thương và niềm sung sướng đã khắc ghi sâu trong lòng gã khiến gã ngày càng xa cách với thế kỷ hai mươi mốt.
Nhiều lúc cũng khó phân biệt được hai thời đại này, thời nào là mộng thời nào là thực.
Cuộc đời cũng chỉ là một giấc mộng.
Thời gian là ảo giác, cỗ máy thời gian có thể khiến cho người ta trải qua những ảo giác thật khác nhau.
Dù cho lão họ Mã điên rồ, người đã chế tạo ra chiếc máy thời gian này e cũng không hiểu được điều này.
Đào Phương lại nói: “Hai người bạn của tôn cô gia, lão bộc đã sắp xếp họ ở nơi gần bên cạnh Ẩn Long cư. Ôi! Kinh Tuấn và Đằng Dực thật trái ngược nhau. Kinh Tuấn thấy mỹ nữ thì hai mắt sáng rỡ, Đằng Dực thì không hề có chút hứng thú nào, thật kỳ lạ!”
Ẩn Long cư đã ở trước mắt, kể sơ qua về nỗi bi thương của Đằng Dực rồi mới đi về phía căn nhà của hai người Đằng, Kinh.
Kinh Tuấn đang ngồi trêu đùa một nô tỳ xinh đẹp, thấy Thiếu Long về thì giật mình đứng dậy, trông rất lúng túng.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Cứ tận hưởng đi! Không cần để ý đến ta”.
Rồi bước vào trong tìm Đằng Dực.
Đằng Dực đang ngồi lặng lẽ một mình trên chiếu, chẳng biết có phải đang nhớ về người thân của mình không.
Hạng Thiếu Long đến bên y, giải thích tình hình trước mắt cho y hiểu.
Đằng Dực nghe xong, nói: “Nếu có hai ngàn tử sĩ, phá thành mà ra cũng không khó, chỉ là đối phó với truy binh thì khó một chút. Nếu có thể, Đằng mỗ muốn tự huấn luyện hai ngàn người này”.
Hạng Thiếu Long nghĩ một chốc rồi nói: “Để ta thương lượng với Ô Trác thử xem sao”.
Đằng Dực nói: “Cứ nói ta là phó thủ của y, đối với việc hành quân đánh trận, ta đã từng bỏ công nghiên cứu rất nhiều về binh pháp xưa nay. Ngày trước còn trong quân đội đã từng đánh nhau với người Tần, người Ngụy, đã học được chút kinh nghiệm”.
Hạng Thiếu Long biết người này không khoa trương, nói như thế, hẳn đã rất chắc chắn, cả mừng nói: “Vậy đừng chậm nữa, chúng ta hãy lập tức đi tìm Ô Trác”.
Đằng Dực rất thích thú với tác phong nói là làm của gã nên vui vẻ đáp ứng ngay.
Khi Hạng Thiếu Long dắt y đến gặp Ô Trác, hai người vừa gặp đã như bạn cũ, nói chuyện rất hợp ý, cả hai đều lấy làm tiếc vì gặp nhau muộn thế này.
Hạng Thiếu Long trong lòng vui lắm, sợ Ô Đình Phương trách nên để lại hai người, một mình bỏ đi.
Cái ૮ɦếƭ của Ni phu nhân một lần nữa đốt cháy ngọn lửa thù hận của gã đối với Triệu Mục, đồng thời cũng biết được sự quan trọng nếu ra tay trước.
Chuyện quan trọng trước mắt là liên lạc với Doanh Chính, sau đó thoát khỏi Hàm Đan.
Nghĩ tới đây, lòng quặn thắt nhớ đến Mỹ Tàm Nương.
Ông trời quá tàn nhẫn với gã, nhưng cũng mong đừng có chuyện bất hạnh xảy ra cho nàng.
Gã cũng bắt đầu tu tâm dưỡng tính, nếu không có đủ sức bảo vệ cho người mình yêu thì không nên gây thêm tình nghiệt nữa.
Đối với những người quen biết Hạng Thiếu Long mà nói thì đó chính là sự chuyển biến về tư tưởng khiến người ta khó tin.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc