Tam Cô Nương Nhà Nông - Chương 98

Tác giả: Ma Lạt Hương Chanh

Tiệc rượu ngày đầy tháng của tiểu Viên Viên, mẹ Bào cũng tới, bà lặng lẽ nhờ cậy Trương Hồng Cúc một chuyện.
“Bà nói chuyện Kim Thành cứ kéo dài như vậy, người lớn hai nhà cũng không tiện nói chuyện, tôi suy nghĩ muốn nhờ bà làm người làm mai!”
“Lẽ ra nhà hai bà nên sớm định ra, không phải chỉ kém bối phận thôi sao, là chi thứ có bắn đại bác cũng không tới, chuyện tình thật sự vì chút điểm hạt mè này, làm trễ nải chuyện lớn hôn nhân của hai đứa bé?” Trương Hồng Cúc suy nghĩ một chút lại nói: “Bản thân tôi ấy mà, miệng lưỡi vụng về, cũng không biết hiện giờ thái độ nhà Bào Xuân Bình là như thế nào. Tôi sợ khó mà nói được!”
“Haizzz, người lớn cũng chính là nhất thời mất mặt, hai đứa trẻ tuổi tốt cũng đã tốt rồi, xã hội bây giờ cũng không thịnh hành cha mẹ xử lý, người lớn căng thẳng như vậy ngược lại khó coi. Tôi nghĩ rồi, Bào Xuân Bình cũng mềm nhũn, ban đầu ông ấy hơi một tí là nghiến răng trề môi với con gái ông ấy, thời gian này ông ấy cũng không nói thế nào cả. Nhưng dù sao nhà ông ấy là đằng nhà gái, cũng không thể vội vàng trước tôi, cho nên chúng tôi trước tiên tìm người nói vài lời, để ông ấy thuận dưới con lừa *. Họ Bào người nào đi cũng không thích hợp, hai nhà tôi và bà đội trên đầu là thân thích, bây giờ bà ở trong thôn cũng xem như mặt mũi lớn, bà đi nói chuyện, không thể thích hợp hơn.”
(*) Thuận dưới con lừa (顺坡下驴): từ Hán ngữ, xuất phát từ “Phong vân sơ ký” của Tôn Lê, so sánh với mượn cơ hội xuống đài.
Trương Hồng Cúc suy nghĩ một chút, cũng đúng, bà không phải người nhà họ Bào, nhưng quan hệ lại rất gần, nói chuyện cũng dễ, vì vậy sảng khoái đồng ý.
“Vậy được rồi, tôi đi thêm vào đôi câu.”
Ngày hôm sau, Trương Hồng Cúc đi tới nhà Bào Xuân Bình như thế, không tốn nhiều miệng lưỡi gì, xong rồi.
Lão Bào Xuân Bình thật cố chấp, nhưng ông không ngốc! Bạn nghĩ đi, cô con gái xinh đẹp động lòng người nhà ông, bây giờ người trong thôn đều biết chuyện yêu đương với Kim Thành, các bậc cha chú dạy dạy dỗ dỗ, mắng cũng mắng, hai đứa bé một không bỏ trốn hai không ồn ào, chính là làm thế nào thì làm, dứt khoát công khai lui tới, Bào Kim Thành thằng nhóc thúi này mỗi ngày chạy về thôn sau, gặp phải Bào Tiểu Song không có thời gian ra ngoài, đến nỗi Bào Kim Thành chạy đến bên ngoài tường rào nhà ông lượn quanh.
Cho nên, đừng nói kém một vai vế, cho dù kém thêm hai vai vế ba vai vế nữa, người lớn hai nhà còn có thể có biện pháp gì?
Loại bỏ chuyện cùng họ và kém bối phận, bản thân thằng nhóc Bào Kim Thành này rất tốt, không có soi mói, Trương Hồng Cúc vừa tới cửa làm mai, Bào Xuân Bình vẫn cúi đầu xuống không nói thế nào, trầm mặc thật lâu, nói, con trai lớn không theo cha, con gái lớn không cần người lớn làm chủ *, muốn đính hôn thì đính hôn chứ sao.
(*) Con trai lớn không theo cha (儿大不由爷): ám chỉ văn hóa truyền thống Trung Quốc, con trai trưởng thành, không theo cha mẹ làm chủ.
Mùng sáu tháng ba, nhà họ Bào đính hôn cho con trai út Kim Thành và Bào Tiểu Song, mẹ Bào một khi cao hứng, lập tức ôm một bọc lớn điểm tâm, bánh kẹo cưới tới nhà họ Diêu tạ ơn người làm mai.
“Ai lại còn khách khí như vậy, cám ơn làm mai cái gì! Tôi người làm mai này, thuần túy là nhặt cái có sẵn.”
Cũng không phải nhặt cái có sẵn nha! Mẹ Bào vỗ Trương Hồng Cúc cười đến không xong.
Hai bà vừa nói vừa cười, Diêu Tiểu Cải ôm tiểu Viên Viên đi ra, ngày xuân tháng ba, trời ấm hoa nở, tiểu Viên Viên cũng ôm ra đi bộ thưởng xuân.
Tiểu Viên Viên mới đầy tháng không tới mấy ngày, ôm đến trong sân, hình như rất hài lòng, mở mắt, cũng không biết thấy bao nhiêu cảnh xuân, đã thoải mái gật gật đầu nhỏ.
“Đưa cho thím ôm một cái, sung sướng. Đời này thím không có mệnh có con gái, cũng không biết trong tương lai có đứa nào sinh cháu gái cho thím không!” Mẹ Bào cười nói, Diêu Tiểu Cải cẩn thận đặt Viên Viên vào trong иgự¢ mẹ Bào, ai ngờ vừa mới ôm lấy, miệng tiểu Viên Viên lập tức méo xẹo, hai mắt nhắm lại, rồi hai chân đạp đạp bắt đầu khóc oa oa rồi.
“Ôi trời, đứa bé nhỏ như vậy, đã nhận được người sao?” Mẹ Bào bị sợ đến vội vàng trả Viên Viên lại cho Diêu Tiểu Cải.
Mắt tiểu Viên Viên cũng còn chưa mở ra đâu, trở lại trong иgự¢ mẹ, âm thanh oa oa nhỏ dần, rất nhanh dừng lại, chép chép miệng, ngáp khí. Ý kia đoán chừng chính là, lần này tha thứ cho mẹ, lần sau không thể để cho người khác ôm con!
“Con bé còn bé như vậy, nào có chuyện nhận được người? Ngửi không thấy mùi mẹ trên người bà thôi.” Trương Hồng Cúc cười nói. Con nít mặc dù nhỏ, nhưng cũng có thể dựa vào hơi thở phân biệt người thân rồi.
“Thím, Kim Thành đính hôn rồi, thím yên tâm rồi nhé! Chuyện vui tụ tập lại rồi.” Diêu Tiểu Cải nói, ngày mùng sáu tháng ba này, lại qua hai ngày nữa, mùng chín tháng ba, chính là ngày vui kết hôn của Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam rồi.
“Còn không phải sao, chuyện vui tụ tập, tụ tập tốt!” Mẹ Bào nói xong cười lên, dẩu dẩu môi hỏi Trương Hồng Cúc, “Vậy hai đứa đâu rồi?”
Trương Hồng Cúc biết bà ấy hỏi Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam, nên cười cười nói: “Bà không biết, tôi cũng không biết, sáng sớm đã không về nhà ăn cơm, tôi còn tưởng đến chỗ bà ăn!”
“Cũng không có tới.” Mẹ Bào nói, “Chuyện vui nhiều, cũng bận rộn, Kim Thành mang tiểu Song đi thành Niệm mua đồ đính hôn, vẫn còn chưa trở lại!”
“Hai đứa đó ấy hả, đi mua giường rồi.” Diêu Tiểu Cải cười nói, “Chỉ còn có hai ngày là kết hôn, giường còn chưa chọn xong! Trước kia cha tìm thợ mộc làm cái giường theo yêu cầu, còn nói sử dụng vật liệu tốt gỗ bền gì đó, kết quả hai đứa không nhìn trúng. Tối hôm qua con nghe hai đứa nói muốn đi mua lần nữa.”
Cho nên, Bào Kim Đông lôi kéo Diêu Tam Tam vô cùng không yên đi mua giường rồi. Về phần giường tốt làm theo yêu cầu kia, gì chứ, giường gỗ cũ kỹ hai ông bà già Diêu Liên Phát ngủ, cũng nên thay đi, ha ha!
So sánh với khi Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải kết hôn, đồ cưới đặt mua cho Diêu Tam Tam kết hôn ngược lại không mang tới chấn động gì ở trong thôn, cô ở nhà kén rể, rất nhiều thứ trong nhà vốn đã có, không cần phải mua nữa, hai người dân quê sinh ra và lớn lên ở địa phương, mặc dù có chút tiền, cũng sẽ không tiêu tiền vào những chỗ rảnh rỗi không thực dụng gì đó. Cho nên trừ trang hoàng phòng kết hôn, một bộ đồ gia dụng hoàn chỉnh, ghế sa lon, ti vi, dàn loa trong phòng cưới, cũng không cần phải mua đồ gì khác.
Diêu Tam Tam hết sức chú ý đến bố trí phòng cưới, lớn như rèm cửa sổ lớn hai tầng xinh đẹp mơ mộng, nhỏ như một bình hoa trên bàn trà, một kệ chén, đều do chính cô tỉ mỉ chọn lựa.
Về phần giường, giường làm theo yêu cầu của Diêu Liên Phát đã đưa tới hai ngày trước, khung giường bằng gỗ Tần bì * thật, đặt nệm Simmons, mặc dù kiểu dáng không mới mẻ độc đáo, nhưng nhìn vẫn thuận mắt, ai ngờ Bào Kim Đông một cái cũng không nhìn vào trong mắt, nói là cái giường này đó, không đủ lớn, còn quê mùa.
(*) Franxinus mandshurica (Manchurian Ash) là một loài Franxinus (Tên trong tiếng Việt – Tần bì, tần hoặc tu chanh) có nguồn gốc ở vùng đông bắc châu Á ở miền bắc Trung Quốc (Cam Túc, Hà Bắc, Hắc Long Giang, Hà Nam, Hồ Bắc, Cát Lâm, Liêu Ninh, Thiểm Tây, Sơn Tây), Hàn Quốc, Nhật Bản và đông nam nước Nga (đảo Sakhalin). Thuộc họ Ô liu (Nguồn: Wikipedia).
“Giường là món đồ lớn, giường này bốn ngàn sáu thật sự không đắt, một mét tám gần hai mét, trước mắt trên thị trường là cỡ lớn nhất anh có thể mua được, vật liệu gỗ cũng tốt, nệm hàng hiệu...” Nhân viên bán hàng ra sức giới thiệu chào hàng, mấy ngày liên tiếp bận rộn, Diêu Tam Tam cũng hơi mệt mỏi, nên ngồi bên cạnh mép giường đệm, cười cười nhìn Bào Kim Đông chọn giường.
Giường là món đồ lớn, lời này không sai, trong tất cả đồ gia dụng, người và giường giao thiệp nhất định là nhiều nhất. Cho nên Bào Kim Đông đi vòng tới vòng lui quanh cái giường kia một vòng, nhìn qua xem lại, hỏi Diêu Tam Tam: “Em thấy thế nào?”
“Hai đèn ở đầu giường không tốt.” Diêu Tam Tam chỉ vào hai ngọn đèn nhỏ kiểu hoa mộc lan ở hai bên đầu giường, cô ngồi dậy, đưa tay sờ lên sờ xuống chiếc đèn dài chừng hai mươi centimet, hết sức nghiêm túc nói: “Anh xem đèn này nhô ra thật xa, nếu ngày nào đó hai người cãi vã đánh nhau, không cẩn thận sẽ đập bể.”
“Đập hỏng?” Bào Kim Đông cười như không cười liếc xéo nhìn cô, “Lúc đánh nhau không thể cẩn thận một chút? Làm gì phải đập lên cái đèn?”
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ tuổi, nghe lời này, quả thật muốn ngây ngốc, hai vợ chồng son sắp kết hôn tới chọn giường, không phải ngọt ngọt ngào ngào sao? Vậy làm sao mà kết hôn còn chưa kết hôn, đã tính toán đến chuyện vợ chồng đánh nhau rồi?
Nhân viên bán hàng há hốc mồm, cười cười, nhưng không tìm được từ gì hay để nói.
“Đi thôi, mình đi chỗ khác xem một chút.” Bào Kim Đông thuận tay vòng lấy Diêu Tam Tam, ôm cô rời đi. Cô có thể nói lời trêu ghẹo như vậy, nhất định là cô không nhìn trúng, không mua cũng được.
Quả nhiên, đi không xa, Diêu Tam Tam cứ lẩm bẩm: “Em không thích màu sắc chiếc giường này, quá sáng.”
“Ừ, là sáng, màu sắc vẫn nên ổn trọng trang nhã mới tốt.”
Vậy cứ tiếp tục chọn thôi, chuyện kết hôn, cả đời người chỉ một lần, cô vợ tuyệt đối như ý, nhà cửa cũng như ý, Bào Kim Đông dù như thế nào cũng phải mua một chiếc giường như ý.
Chuyển sang thành Nghi, cuối cùng chọn trúng một chiếc giường lớn, khá lớn, màu sắc cũng khá có khí thế lớn, lại chạy đi mua tiếp đồ xứng với chiếc giường, hai người đã mua quần áo ở tỉnh thành rồi, suy nghĩ một chút, đồ cần dùng gì đó trên căn bản cũng đủ rồi.
Khi sắc trời dần tối hai người mới về đến nhà, thật sự hơi mệt mỏi.
Lúc ăn cơm tối, Diêu Liên Phát còn nói, mắt thấy ngày vui của Tam Tam đến gần, có phải nên nói với bà nội con bé một tiếng không?
“Nói với bà ấy làm gì? Tiểu Cải lấy chồng bà cụ không đến, đưa gạo cho Tráng Tráng và Viên Viên, không phải bà cụ cũng không tới sao?” Trương Hồng Cúc nói chuyện mang theo tức giận, “Tôi có lỗi với bọn họ ở chỗ nào? Trong mắt bà cụ cũng không có gia đình này của mình, nói với bà cụ làm gì?”
“Bà nhìn bà đi, dù sao đều là người nhà, mình không đi nói một tiếng, sẽ thành thiếu.” Diêu Liên Phát nhỏ giọng nói.
“Tôi bất chấp, muốn đi thì ông đi, dù sao tôi cũng không đi.” Trương Hồng Cúc thử chồng, “Những năm này ông còn chưa đủ sao?”
“Mẹ tôi ấy mà... Tôi cũng biết rõ, tôi cũng tức bà cụ, bà đừng chấp nhặt với bà cụ, lại nói cha tôi vẫn ở đây, có tới hay không là chuyện của bọn họ, nói hay không là chuyện của tôi, Tam Tam kết hôn, sau này Kim Đông chính là con trưởng nhà họ Diêu chúng ta rồi, bên kia là bậc bề trên, vẫn nói một tiếng thì tốt hơn.”
“Bà cụ có dáng vẻ của người bề trên sao? Thôi đi, tôi còn lâu mới quản lý những chuyện xấu xa này của nhà ông!” Trương Hồng Cúc không thuận theo càu nhàu, cứ thế dọn chén đũa, mặc kệ.
Mấy năm nay hễ là việc cần giao thiệp với ông bà cụ, chỉ có Diêu Liên Phát đi, hàng năm trừ tặng lễ mười lăm tháng tám, lễ tiết, ông bà cụ có động tĩnh gì, thỉnh thoảng Diêu Liên Phát sẽ đi xem hai ông bà cụ một chút, về phần bà nội Diêu có ý kiến gì về nhà bọn họ, đã không ai quan tâm để ý.
Diêu Liên Phát đã đi nói, buổi tối hôm sau, chú hai và ông cụ Diêu tới ngồi một chút, hỏi có việc gì cần giúp đỡ không, người khác, bao gồm mấy người thím ba, đều không có.
Diêu Tam Tam không biết người khác kết hôn có cảm giác gì, tự cô tổng kết chính là: Kết hôn là một công việc cần thể lực!
Ngày cưới xác định xuống, trước đủ loại chuẩn bị, đủ loại bận rộn, mồng tám tháng ba các họ hàng tới tặng quà cưới, hàng xóm người trong thôn, cộng thêm rất nhiều người lui tới theo chân bọn họ làm ăn cũng đều tới đưa quà cưới rồi, nói chuyện đến miệng phát khô, khuôn mặt tươi cười đến mỏi nhừ.
Mệt mỏi.
Buổi tối ngày hôm trước, vẫn còn bận đến mười mấy giờ, sau khi khách tặng quà cưới đi, Diêu Tam Tam còn tưởng rằng, cuối cùng có thể nghỉ ngơi, ai ngờ Diêu Liên Phát hoảng hốt đột nhiên nhớ tới, bận rộn quên mất, còn chưa lên mộ báo việc vui đâu!
“Đêm hôm khuya khoắt như vậy, lên mộ cái gì! Dù sao Kim Đông đến nhà chúng ta, chờ sau cưới ba ngày, cùng lên thôi.” Trương Hồng Cúc nói.
“Vậy sao giống? Bây giờ là lên mộ báo việc vui, là xin phép tổ tông, Tam Tam nhà chúng ta phải lấy chồng rồi. Sau ba ngày cưới lên mộ, là Kim Đông nhà ta viếng mồ mả bái tế lão tổ tông, vậy không giống nhau.”
“Chỉ ông lắm chuyện!”
“Được rồi, cha mẹ, hai người cũng đừng tranh cãi nữa, con đi là được.” Diêu Tam Tam vội nói. Mấy năm này Diêu Liên Phát càng ngày càng sống yên ổn, tính khí Trương Hồng Cúc ngược lại tăng lên rồi.
Được rồi, đây là phong tục.
Bóng đêm tối om, Lục Cạnh Ba bật đèn pin cùng đi, Diêu Tam Tam thất thểu đi theo sau lưng Diêu Liên Phát lên viếng mộ, lên mộ báo việc vui xong, thất thểu trở lại, có thể nghỉ ngơi chứ?
Kết quả, Diêu Tam Tam bị Trương Hồng Cúc sai khiến, tắm, gội đầu, mang theo đầu tóc ướt nhẹp đi cán mỳ trường sinh.
Mỳ trường sinh là một tập tục trong cưới hỏi, buổi tối ngày đầu tiên lấy chồng cô dâu mới phải tự tay cán kỹ mỳ sợi vừa dài vừa to, trùm giấy đỏ lên, ngày kết hôn đó thêm hành lá, trứng gà, dùng nước nấu sơ, làm thành hai chén mỳ, thật ra thì vốn không nấu chín, ngụ ý sinh.
Chén long phượng, đũa gỗ tử đàn, chú rể cô dâu ngồi đối diện ăn mỳ, lấy may mắn “Trường sinh đầu bạc”, hơn nữa cũng ngụ ý “Sớm sinh quý tử.”
(*) Không nấu chín = sống, sống và sinh trong tiếng Trung đều là 生.
Tuy nói Diêu Tam Tam không hay làm cơm, nhưng bên trên đã nói tới tài nấu nướng, tay chân lanh lẹ cán kỹ sợi mỹ, Trương Hồng Cúc bên kia lại kêu cô đi “Bày biện rương hòm”, đồ dùng trong phòng cưới, không thể có khoảng không, đều phải nhét điểm tâm số chẵn vào.
Phòng cưới là phòng nhà họ Diêu mới xây, cách chừng trăm mét, Diêu Tam Tam đi theo Trương Hồng Cúc, trong bóng đêm cửa chính khép hờ, trong phòng cưới đèn sáng, truyền đến một loạt tiếng cười khanh khách.
Bào Kim Đông đứng trước ghế sa lon, đang rửa chân cho Lôi Lôi, vừa thọc lét cu cậu, vừa dặn dò bé: “Thằng nhóc này, ban đêm không cho đái dầm, nếu ngày mai cháu để cho chú và thím ba cháu ngủ trên đống nước tiểu con nít, xem chú có đánh ௱ôЛƓ cháu hay không.”
Diêu Tam Tam cười thầm, đi theo Trương Hồng Cúc vào, Bào Kim Đông vừa thấy vội vàng đi tới, nhận lấy túi Trương Hồng Cúc xách.
“Bày biện rương hòm”. Trương Hồng Cúc cười giải thích, “Tối nay Lôi Lôi lăn giường, con có thể ôm nó yên ổn? Ban đêm đừng tìm mẹ nó đấy.”
“Không chuyện gì, cục cưng lớn rồi.” Bào Kim Đông nói, “Thằng bé quen thuộc với con. Chính là ở đây thằng nhóc hưng phấn, trễ như vậy vẫn không chịu ngủ.”
Trương Hồng Cúc cầm điểm tâm die nda nle equ ydo nn nhét vào trong ngăn kéo tủ đựng, Bào Kim Đông nhìn thấy rõ Diêu Tam Tam mệt nhọc, cười.
Ngày mai kết hôn rồi, anh rất muốn tới ôm cô, thâи áι cô, nhưng không thể được, Trương Hồng Cúc ở đây, bên kia còn có Lôi Lôi mở to hai mắt nhìn!
Lặng lẽ, Bào Kim Đông đưa tay cầm tay cô, cho cô một nụ cười trấn an.
Nhét xong rương hòm, Diêu Liên Phát gọi Tam Tam lại, đưa cho cô một bọc bằng khăn lụa đỏ, “Đưa cho con làm lễ áp eo.”
Cô dâu thân phận quý giá, trên người phải có tiền hoặc trang sức áp eo, một hai năm này, trong lúc rảnh rỗi, Bào Kim Đông cũng mua cho cô vài món đồ trang sức quý giá, thời gian trước khi xác định ngày kết hôn, hai người đi tỉnh thành mua quần áo, lại một hơi mua không ít món đồ trang sức quý, riêng đôi vòng tay vàng, đã nặng trĩu kinh người. Diêu Tam Tam cũng không ngăn cản anh mua, vật này không mất giá trị, có tiền mua một chút cũng không sao.
Thật ra thì Diêu Tam Tam vốn không hề mang đồ trang sức vàng bạc, thường mang theo cũng chỉ có chiếc nhẫn Bào Kim Đông sớm mua cho cô kia. Vật vàng bạc này, tuổi tác của cô cũng không thích hợp mang, Bào Kim Đông mua được, đơn giản đúng là cho cô làm “Áp eo”. Lễ áp eo, là tiền riêng quang minh chính đại của cô dâu.
Diêu Tam Tam bây giờ đương nhiên không cần tích tiền riêng, nhưng cô cũng rất hưởng thụ phần săn sóc này.
Thật sự mà nói, Diêu Tam Tam không ngờ cha mẹ sẽ chuẩn bị lễ áp eo cho cô, một mặt là nhà cô kén rể, cũng không phải gả ra ngoài, mặt khác, Diêu Liên Phát lấy đâu ra tiền! Tiền nhà họ Diêu, cho dù bao nhiêu, còn không phải đều giữ trong tay cô đó sao? Mặc dù nói là hoa hồng, chị cả chị hai đều không tới lấy tiền, chỉ nói không cần dùng tiền gấp, tiền còn có thể sinh tiền kia mà, để tiếp tục đầu tư sản xuất.
“Mẹ và cha con, tiền không nhiều lắm, chính là tiền lương các con cho, cầm một nửa ra cho con áp eo, cô dâu mới, nên có như vậy.”
Khoảnh khắc kia, trong lòng Diêu Tam Tam trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khi còn bé ở trong lạnh lùng bỏ rơi đã thành thói quen, bây giờ cô lớn rồi, không cần cha mẹ tận tâm che chở nữa, mà bọn họ lại từng ngày từng ngày một thay đổi.
Mặc dù yêu thương này của bọn họ tới quá trễ, Diêu Tam Tam cũng coi như cảm nhận được.
Cô cười cười, đưa tay nhận lấy bọc bằng khăn lụa đỏ này, rồi cất ở trên người, nói với Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc: “Đồ chắc chắn rồi, yên tâm chứ?”
Bây giờ, cô có thể nghỉ một lát nhỉ?
Ngủ không bao lâu, sắc trời đã sáng rồi, Diêu Tam Tam bị người ta đánh thức từ trong giấc ngủ, nên đứng lên chuẩn bị, xe đón cô đi thành Niệm trang điểm cũng đã tới.
Diêu Tam Tam gần như bị tiểu Tứ cứng rắn kéo lên từ trên giường, đầu cũng không chải, mặt cũng không rửa, dù sao đến chỗ đó đều phải cẩn thận chuẩn bị, mơ mơ màng màng lên xe, ngồi trên ghế trang điểm cũng sắp hai tiếng, rửa mặt, dưỡng da, vấn tóc, tu sửa, hóa trang...
Đây là mặt của cô sao? Vốn là một bản vẽ đúng không! Diêu Tam Tam trước đó vốn không hay trang điểm, có câu nói mười bảy mười tám, gái không xấu, cô không cần thiết trang điểm che giấu đi vẻ đẹp thanh xuân tự nhiên của mình. Bây giờ ngồi ở đây, mới biết trang điểm cũng không phải chuyện nhẹ nhõm.
Ước chừng sau khi cô ngủ gật, cuối cùng cũng rời khỏi ghế trang điểm, lên xe về nhà.
Diêu Tam Tam và tiểu Tứ về đến trong nhà, trong phòng đã đầy người, Diêu Tiểu Đông ôm Tráng Tráng, Diêu Tiểu Cải ôm Viên Viên, Bào Tiểu Song mới đính hôn với Kim Thành đang đứng bên cạnh bàn, nhìn cô điềm tĩnh mà cười, hôm nay cô gấy được cố ý gọi tới làm phù dâu.
“Ăn một chút gì đi...” Cô dâu lấy chồng theo lệ thường phải ăn trứng trần nước sôi.
Không ngủ đủ, cảm giác cũng không có khẩu vị, Diêu Tam Tam miễn cưỡng ăn hai miếng, uống hết mấy ngụm nước, lại có người vội vàng dặn cô: “Uống ít nước, hôm nay cháu là cô dâu mới, không tiện đi vệ sinh.”
Được rồi được rồi, uống ít nước.
Diêu Tam Tam buông chén xuống, lại có người đi tới, cầm khăn lông cẩn thận tỉ mỉ lau bên khóe miệng cho cô, tránh làm hỏng son môi.
Lúc này có một người vội vã đi từ bên ngoài vào, gọi cô: “Chị ba...”
Diêu Tam Tam vừa nhìn, đây không phải là Hồng Hà sao?
Diêu Hồng Hà đứng ở đằng kia, nhìn Diêu Tam Tam, lại nhìn mấy người Diêu Tiểu Đông, trên mặt mang vẻ thấp thỏm.
Diêu Tam Tam suy nghĩ một chút ở trong lòng, cũng hiểu mấy phần, đoán chừng là thím ba không cho con bé tới, mà Hồng Hà tự mình muốn tới.
Lúc đưa gạo cho Tráng Tráng tròn tháng, thím ba theo chân nhà bọn họ nịnh bợ lấy lòng, kết quả nhìn trúng Kim Thành, lôi kéo Diêu Tam Tam làm mai giúp Hồng Hà, bây giờ mai mối không làm, Trương Hồng Cúc ngược lại là người làm mai cho Kim Thành và Bào Tiểu Song, đây không phải đánh vào mặt thím ấy sao? Thím ba bây giờ cảm thấy, thể diện của thím, lòng háo thắng của thím, cũng bị nhục nghiêm trọng rồi.
“Bào Tiểu Song đó, dáng vẻ như đậu cô ve xào, bàn về con người bàn về đầu óc, điểm nào mạnh hơn Hồng Hà của chúng ta? Lại còn là một nhà họ Bào, bối phận chú ôm cháu gái một chỗ, thật sự không sợ mất mặt vứt xuống mộ lão tổ tông đi.”
Thím ba ở nhà, chính là chửi bới lung tung ầm ĩ như vậy.
Chuyện nhờ Diêu Tam Tam làm mối, Hồng Hà biết ít nhiều, dù sao tuổi cô cũng còn nhỏ, nhìn Bào Kim Thành cũng hết sức không tệ, nên không ngăn cản mẹ mình, kết quả Bào Kim Thành người ta có cô gái thân mật, vậy coi như xong đi, vốn không sinh ra ảnh hưởng gì khác.
Vậy mà thím ba cứ cường điệu chuyện này lên, hết lần này đến lần khác ở nhà càu nhàu tức giận, thậm chí trách tội đến một nhà Diêu Tam Tam, ngược lại làm cho Hồng Hà phiền não chán ghét. Không được thì không được, mẹ cứ lặp đi lặp lại dáng vẻ càu nhàu này, khiến trong lòng con gái mình có cảm nhận gì?
“Chị ba, tối hôm qua em không được thoải mái, sáng nay mới đến...” Diêu Hồng Hà thấp thỏm nói. Mặc dù cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện lắm, nhưng cũng hiểu chị họ ba này không tệ với cô, Diêu Tam Tam kết hôn nếu cô không tới, thật sự cảm thấy bản thân mình cũng quá mức.
“Hồng Hà, em tới rồi?” Diêu Tam Tam cười khanh khách kéo Hồng Hà, giống như chuyện gì cũng không có, thím ba là thím ba, Hồng Hà là Hồng Hà, thật ra Hồng Hà cũng đáng thương. Diêu Tam Tam cười nói, “Em đã đến rồi, vừa đúng hôm nay làm dâu phụ cho chị.”
“Vâng!” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Hồng Hà lập tức mừng rỡ, gật đầu liên tục, tiểu Tứ, Bào Tiểu Song bên cạnh, còn có mấy cô gái họ hàng nhà khác, đều đến làm dâu phụ đưa dâu, liền cười hì hì tới đây kéo Hồng Hà, đứng một nhóm mà đi rồi.
“Tiếng pháo thúc giục bên ngoài đã vang lên rồi, em nhanh chóng thay quần áo.” Diêu Tiểu Đông thúc giục.
Được rồi được rồi, vội vàng thay quần áo. Mọi người sợ làm hư lớp trang điểm và 乃úi tóc tinh xảo, ba chân bốn cẳng giúp cô đổi váy áo cô dâu.
Áo cưới màu trắng duy mỹ đẹp mắt, nhưng nông thôn dù sao cũng là nông thôn, nông thôn những năm chín mươi, mặc đồ cưới màu trắng sợ rằng không thể được mấy ông bà già tiếp nhận, hôn lễ của Diêu Tam Tam dùng một bộ đồ màu đỏ chót, phong cách tây mới, rất tôn lên dáng người của cô.
Thay xong đồ cưới, tiếng pháo bên ngoài vang lên, Tam Tam cô cuối cùng có thể lấy chồng rồi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc