Tam Cô Nương Nhà Nông - Chương 75

Tác giả: Ma Lạt Hương Chanh

Trăm Ngày Để Tang
Vài ngày sau, Diêu Tiểu Cải về nhà họ Diêu trước, theo như phong tục, Lục Cạnh Ba phải giữ tang đến “đầu bảy” * mới có thể rời nhà.
(*) “Đầu bảy”: Là một tập tục trong tang lễ, theo tập quán cho rằng “đầu bảy” chính là chỉ ngày thứ bảy sau khi người qua đời.
Chuyến đi này của Diêu Tiểu Cải chừng mấy ngày, người nhà họ Diêu đã sớm hơi lo lắng rồi, sợ Diêu Liên Phát càu nhàu, Diêu Tiểu Cải không nói nhiều chuyện đưa ma, chỉ nói là, ông cụ nhà họ Lục đã qua đời rồi.
Chuyện đặc biệt, Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc cũng không nói gì nhiều.
Lại nói Diêu Liên Phát cũng không có tâm tư hỏi nhiều, ông đang phiền lòng lắm phiền lòng gì chứ? Thím hai Diêu lại vay tiền rồi, nói là Diêu Đại Văn định kết hôn vào mùa xuân.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Diêu Tam Tam, năm ngoái chú hai Diêu, chú ba Diêu mỗi nhà mượn hai ngàn đồng, nói cũng không nói một chữ, bây giờ ngược lại đĩnh đạc tới vay tiền, mở miệng chính là tám ngàn đồng, còn lý luận hào hùng tính toán cho Diêu Liên Phát nghe: Sính lễ ăn hỏi đổi đại khải*, ít mất mặt, phải năm ngàn đồng chứ? Tiêu xài hôn lễ, tiệc rượu, phải bốn ngàn đồng chứ? Tám ngàn đồng còn chưa đủ! Nhà bà còn phải gom góp một ngàn đồng mới được.
(*) Đổi đại khải:
Dựa trên sáu lễ trong lễ cưới cổ đại (nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghênh) mà diễn biến thành hình thức Cầu hôn, xem mắt, đính hôn, xem thời gian, thúc giục, thành hôn. (Việt Nam thu gọn thành ba lễ: Chạm ngõ, ăn hỏi, lễ cưới)
Đính hôn, trước đây bình thường được gọi là “Trao đổi khải”. Khải là công văn dùng đính hôn, có cách viết cố định, khải được chia thành tiểu khải đại khải.
Đổi đại khải là một hình thức ký kết đính hôn chính thức. Sau khi đổi đại khải, hai nhà có thể bàn chuyện kết hôn, trao đổi quà tặng trong ngày lễ (nguồn: baike).
Diêu Tam Tam cũng không nhiều lời, cô chỉ cười cười nói với Diêu Liên Phát: “Cha, chuyện lúc đầu như vậy, chúng ta có ước định, bây giờ chính cha nhìn mà làm đi!”
Năm ngoái nhà chú hai, chú ba vay tiền, Diêu Tam Tam đã nói trước với Diêu Liên Phát: Nếu họ không trả hai ngàn đồng lại, còn tới vay tiền, vậy không có lần tới nữa. Đến lúc đó cho dù bất cứ lý do gì, cô đều không để ý đến.
Diêu Liên Phát nhìn con gái, chỉ có thể há hốc miệng.
Cái gọi là giúp đỡ khẩn cấp chứ không cứu nghèo, nếu như thật sự có gì cần dùng gấp, Diêu Tam Tam tự nhiên sẽ giúp, nhưng có người luôn nghĩ không làm mà hưởng, cầm tiền người khác đến tiêu xài xa hoa phung phí, sẽ không để ý đến.
Huống chi gia đình nông thôn, tùy cơ ứng biến. Nếu như không phải bây giờ tình huống nhà cô rất tốt, Đại Văn kết hôn mở tiệc mừng, tự nhiên cũng có thể theo tình hình kinh tế nhà mình mà làm. Chẳng lẽ bởi vì nhà bác cả giàu có, có tiền, cháu trai có chuyện vui, nên tiêu tiền bác cả? Nên có thể thỏa sức phô bày giàu sang?
Diêu Liên Phát bị dồn ép không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói cùng thím hai Diêu, trong nhà mình cũng không có nhiều tiền, hai ngàn đồng ban đầu không cần, coi như hỗ trợ Đại Văn kết hôn.
Thím hai Diêu vừa nghe không cho mượn, gương mặt rũ xuống rời đi.
Kết quả, ngày hôm sau bà nội Diêu tới nhà, chỉ vào Diêu Liên Phát mắng to: “Mày một đấng mày râu, mày còn là chủ gia đình, mày lại không thả được cái rắm lớn. Đại Văn kết hôn mở tiệc mừng, nó là cháu trai lớn của mày, mày lại độc ác không giúp nó, mày không phải người nhà họ Diêu?”
Diêu Liên Phát vâng dạ hồi lâu, nói: “Sao con không giúp chứ! Tiệc cưới bận rộn, có thể giúp đỡ con sẽ đi giúp một tay, tiền mừng đương nhiên con không thể thiếu.”
“Hứ! Mày đúng là có mặt để nói!” Bà nội Diêu hung tợn chỉ vào mặt Diêu Liên Phát mắng, “Đại Văn anh em nó nhiều, trong nhà tiền túng thiếu, mẹ nó vay tiền mày không cho mượn, mày nói vậy được sao? Chính mày không có con trai thì thôi, Đại Văn là cháu ruột mày, là cây hương khói nối dõi tông đường nhà họ Diêu ta, mày thật sự có thể mặc kệ?”
Diêu Liên Phát bị bà nội Diêu chọc trúng chỗ đau, hồi lâu không lên tiếng.
Trương Hồng Cúc tức không nhịn được, đứng ra cãi lại: “Đại Văn nó có cha có mẹ, còn có ông bà nội nó đi theo giúp đỡ, nó nào có chỗ nào không ai quản? Năm ngoái chúng con cho nhà nó mượn hai ngàn đồng rồi, nhà nó cũng không nói trả lại, thiếu tiền lại tới mượn, nhà chúng con là ngân hàng nhà nó hả? Bằng gì mà nó kết hôn muốn chúng con phải ra tiền? Con thiếu chúng nó cái gì? Trước khi lúc chúng con khó khăn, mua muối ăn cũng không có tiền, tại sao không có ai giúp chúng con dù chỉ nửa cắc?”
Bà nội Diêu bị chặn họng không nói lại được một lời, xua tay kêu Trương Hồng Cúc: “Mày ૮ɦếƭ mẹ mày đi, tao nói chuyện với con trai tao, không có chỗ cho mày xen miệng vào. Chuyện nhà họ Diêu tao, mày đàn bà đừng giở trò xấu bên trong!”
Quay đầu lại mắng Diêu Liên Phát: “Mày đồ nhút nhát, kẻ bất lực, mày mặc kệ cháu ruột, muốn mượn mày hai đồng mày cũng không cho, mày còn chút ý nghĩa con người sao?”
Diêu Tam Tam ở trong nhà nghe, không biết sao chỉ muốn cười. Bà nội Diêu người này, suy cho cùng không phải người bình thường!
Tiểu Tứ thở phì phò định đi ra ngoài, Diêu Tam Tam kéo con bé lại, “Tiểu Tứ, em định làm gì đó?”
“Em muốn đi phân rõ phải trái với bà nội, quá khinh người.”
“Em đừng đi, đọc sách của em.” Diêu Tam Tam ngăn tiểu Tứ lại, “Mặc kệ bà.”
“Nhưng mà, bà dựa vào cái gì mà sai bảo chúng ta? Chúng ta không ra, cha mẹ sẽ bị bà bắt nạt.”
“Dựa vào bà là mẹ của cha mình, cha do bà sinh, bà sẽ cảm giác bà có quyền.” Diêu Tam Tam bình thản nói, “Em cứ để cho bà nói ầm ĩ đi, thái độ này của bà, vốn do cha, không phải bà cảm thấy có thể bắt bí cha sao! Dù sao cũng phải để cho cha tự mình nhìn rõ tình thế, cha tự mình tỉnh táo, em đi phân rõ phải trái thì có ích lợi gì? Chúng ta vẫn đừng mong sống yên ổn.”
Ngoài nhà, bà nội Diêu còn đang chỉ vào Diêu Liên Phát mắng chửi: “Anh em ruột của mày đó! Cháu ruột của mày đó! Bản thân này không có con trai, những gia sản này của mày, tương lai còn định để cho mấy con nhóc mang cho người khác họ hả? Sao mày không phân rõ trong ngoài chứ? Mày là một thằng oắt con, cháu ruột mày còn không giúp nó, mày có còn là người sao?...”
Bà nội Diêu mắng con trai lớn, thậm chí cảm thấy là điều tất nhiên. Diêu Liên Phát là con trai bà, lại không sinh cháu trai cho bà, bà cũng chỉ muốn tiền cho cháu trai, làm như vậy là quá mức sao? Ở trong lòng bà nội Diêu, là chuyện đương nhiên, không hề quá phận.
“Mẹ! Mẹ mắng đủ chưa?” Diêu Liên Phát cuối cùng tức giận, “Con không có con trai, con chính là số mệnh tuổi già cô đơn, không đến lượt người khác ghét bỏ con, lại khiến cho mẹ ruột con ghét bỏ, mẹ một đao đâm vào trong lòng con đi...”
Mắt Diêu Liên Phát đỏ lên, đột nhiên cầm một con dao, vọt tới trước mặt bà nội Diêu: “Không phải mẹ không muốn gặp con sao? Những năm này mẹ còn không liếc mắt nhìn con, không phải mẹ ghét bỏ bốn đứa con gái nhà con sao? Được, con đưa dao cho mẹ, mẹ một dao chém ૮ɦếƭ con, chém ૮ɦếƭ con rồi mẹ cầm gia sản của con đi, cầm đi mẹ thích ai mẹ đưa cho người đó!” Nói xong, Diêu Liên Phát cứng rắn nhét dao vào trong tay bà nội Diêu.
Bà nội Diêu đột nhiên thấy Diêu Liên Phát cầm dao xông lại, sợ hết hồn, lại nghe Diêu Liên Phát nói thế, há to mồm sửng sốt hồi lâu, đột nhiên một tiếng kêu khóc kinh thiên động địa phóng lên trời, “Trời đất ơi, con trai tôi sinh này, coi tôi là kẻ thù! Cầm dao khoa tay múa chân với tôi...”
Diêu Tam Tam ở trong nhà cũng bị dọa sợ hết hồn, vội vàng chạy ra ngoài, Trương Hồng Cúc cũng kinh sợ chạy nhanh qua, định lấy dao trong tay Diêu Liên Phát, ai ngờ Diêu Liên Phát vung dao lên, gọi bà nội Diêu: “Mẹ, mẹ chém ૮ɦếƭ con đi, dù sao con cũng vô dụng như vậy, dù sao mẹ cũng không thích con, chém ૮ɦếƭ con tránh khỏi mẹ ghét bỏ con đây đứa con trai mẹ không muốn nhìn! Tránh khỏi ghét bỏ con không sinh được con trai!”
Náo loạn động tĩnh lớn như vậy, đã sớm có không ít hàng xóm vây quanh ở cửa nhìn, thấy náo loạn đến bước này, có mấy nam tới, cẩn thận kéo Diêu Liên Phát, các phụ nữ thì kéo bà nội Diêu từ dưới đất lên, rối rít nói bà.
“Bà à, mỗi nhà có cuộc sống của mỗi nhà, có một số việc, không tới bà làm bà nội ra mặt.”
“Đúng đấy, bà xem bà ép cha tiểu Đông, nếu cậu ấy có việc không hay xảy ra, bà tuổi đã lớn, sao tốt được?”
Có người lén lút bàn luận nói, bà nội Diêu trọng nam khinh nữ, thiên vị quá lớn rồi.
“Bà bức tử con trai lớn, bà còn muốn sao? Cách thiên vị kia của bà, bà là bà mẹ chồng ác...” Bên này Trương Hồng Cúc nóng lên, dứt khoát bổ nhào tới liều mạng với bà nội Diêu. Mọi người xung quanh nhanh chóng can ngăn.
Các nhà hàng xóm ba chân bốn cẳng kéo bà nội Diêu kêu khóc liên tục đi, cũng có người kéo Diêu Liên Phát vào nhà, để cho ông ngồi xuống ghế dựa, Diêu Liên Phát ngây ngẩn ngồi một chút, đột nhiên ôm đầu hu hu khóc. Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khóc như vậy, khiến trong lòng Diêu Tam Tam cũng không chịu nổi rồi.
Thuốc này, có phải mãnh liệt quá không? Nhưng mà cô cũng không dự đoán trước được sẽ náo loạn thành như vậy!Sau khi Diêu Tiểu Cải về, Diêu Tam Tam đơn giản nói chuyện này lại cho chị hai, Diêu Tiểu Cải nghe khóe miệng chỉ khẽ nhếch, nói: “Giận cũng tốt, tự bản thân cha nghĩ rõ ràng mới được.”
“Sớm muộn gì cũng có một lần như vậy.” Diêu Tam Tam đồng ý. Cô vừa nói chuyện lại chuyển luôn đề tài, hỏi Diêu Tiểu Cải: “Chị hai, chuyện của chị và anh Lục, phải thu xếp như thế nào?”
“Chờ anh ấy tới rồi nói thôi.” Diêu Tiểu Cải nói.
Vài ngày sau, Lục Cạnh Ba tới.
Diêu Tam Tam vẫn cho rằng Lục Cạnh Ba là một người có tính tình không nóng không lạnh, không ngờ người này cũng không phải người bình thường – anh vừa vào cửa nhà họ Diêu, đã gọn gàng dứt khoát lên tiếng với Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc: “Chú, thím, cháu thích tiểu Cải, cháu thề cả đời sẽ đối xử tốt với cô ấy, xin chú thím gả tiểu Cải cho cháu!”
Ngầu! Diêu Tam Tam còn thiếu nhảy ra ngoài giơ ngón tay cái lên với anh. Nhìn lại Diêu Tiểu Cải, đã sớm đỏ mặt, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Sắc mặt Diêu Liên Phát hơi kỳ cục, lẩm bẩm: “Thằng nhóc này, cháu nên tìm người làm mai tới nói chuyện mới đúng.”
“Ông muốn bà mai làm gì? Ăn ngon hay dễ uống?” Trương Hồng Cúc lại vui rạo rực, bà mắng nhiếc Diêu Liên Phát xong, quay sang nói với Lục Cạnh Ba: “Cạnh Ba à, chuyện tuổi trẻ các con, cả hai đều có ý, muốn kết hôn thì hai đứa tự định đi.”
“Chú, thím, vậy chúng con lập tức kết hôn. Chú thím giúp đỡ chọn ngày, con nghĩ kết hôn trong tháng ba.”
Lần này, Trương Hồng Cúc cũng không bình tĩnh.
Diêu Tam Tam và tiểu Tứ ở bên cạnh nghe, thiếu chút nữa vỗ tay nhảy dựng lên – anh rể hai, anh quá ngầu rồi!
“Con biết con quá nóng nảy vội vã hấp tấp, làm khó cho chú thím. Nhưng ông nội con vừa qua đời, bây giờ con đang để tang, nếu không kết hôn trong trăm ngày để tang, phải đợi ba năm sau.”
Lục Cạnh Ba nói xong, đột nhiên một gối khẽ cong quỳ xuống đất, tiếp theo một chân khác cũng hạ xuống, vững vàng quỳ xuống rồi. Anh thẳng thắn quỳ ở đó, liếc nhìn Diêu Tiểu Cải, quay đầu nhìn Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc, vẻ mặt bình tĩnh mà trịnh trọng. “Chú, thím, con hiểu rõ như vậy uất ức tiểu Cải, nhưng con không muốn đợi thêm ba năm, con sẽ dùng thời gian cả đời bồi thường cô ấy, chỉ cầu chú thím đồng ý con.”
Đúng vậy, vừa nghe thì thấy thằng nhóc này liều lĩnh, lỗ mãng, nhưng nghĩ như vậy, cậu ta nói cũng hợp tình hợp lý. Diêu Liên Phát nhìn Trương Hồng Cúc, lại nhìn hai cô con gái ở bên cạnh đã đỏ mặt, nói: “Đợi ba năm, hai đứa đã bao lớn rồi? Vậy... Cứ như vậy đi! Nên làm thì nắm chặt mà làm!”
“Mau dậy đi mau dậy đi, nhìn xem thằng bé này!” Trương Hồng Cúc tỏ vẻ vui mừng, vội vàng kéo Lục Cạnh Ba, cười ha hả nói: “Con bé tiểu Cải là đứa cố chấp, sau này con khoan dung nó nhiều hơn.”
“Cám ơn chú và thím. Vậy con mang tiểu Cải ra ngoài.” Lục Cạnh Ba đánh bất ngờ thành công, nên khẽ cười cười, quay người lại, thoải mái kéo Diêu Tiểu Cải đi.
“Wow...” Tiểu Tứ tỏ vẻ sùng bái mà kinh ngạc kêu lên, “Chị Tam, rất cảm động nha! Chờ anh hai Bào tới nhà chúng ta cầu hôn, chị nhất định cũng phải để anh ấy quỳ một lần.”
Diêu Liên Phát đang chắp tay sau lưng đi ra ngoài, Trương Hồng Cúc vui đến quên hết tất cả, đi vào trong nhà.
Diêu Tam Tam ghé vào lỗ tai tiểu Tứ thầm nói: “Em ngốc thật, phải quỳ, chị để cho anh ấy quỳ xuống cầu hôn chị mới đúng.”
Lục Cạnh Ba kéo Diêu Tiểu Cải ra cửa, lên thẳng xe máy anh dừng ở cửa, khẽ gọi Diêu Tiểu Cải: “Đi lên.”
Diêu Tiểu Cải phản ứng thoáng dừng lại, liếc mắt nhìn trong cửa, thuận theo lên xe máy, Lục Cạnh Ba mang theo cô chạy đi.
Trước khi đến nhà họ Diêu, anh hào khí vạn trượng, giống như quyết đánh đến cùng ra chiến trường, bây giờ lại cũng xấu hổ khi đối mặt với người nhà họ Diêu.
Lục Cạnh Ba chạy xe, một đường ra khỏi thôn, theo đập nước đi lên phía trước, luôn luôn có một chút cảm giác muốn bay lên.
Anh hít một hơi không biết chạy ra rất xa, đứng trên bờ đê cao ở đập chứa nước lớn, kéo Diêu Tiểu Cải xuống đê, ngồi trên thềm đá ở mép nước.
Hai người chỉ lẳng lặng ngồi, Lục Cạnh Ba nắm tay cô, vuốt ve ngón tay nhỏ bé của cô, trong lòng cảm giác từng đợt dạt dào tràn đầy.
Thật lâu, Diêu Tiểu Cải nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc anh yêu thích em vì cái gì? Em ngay cả tiểu học cũng chưa từng học.”
“Thích em vì cái gì à?” Lục Cạnh Ba nhìn mặt nước xa xa, “Em là cô gái mà anh đã thấy có hiểu biết nhất, có chí vươn lên mạnh nhất. Bắt đầu là như vậy, xa hơn sau đó, đã không nói rõ thích vì cái gì rồi, chỗ nào cũng thích, chỗ nào cũng tốt.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ “Nói chuyện yêu đương”, thẳng thắn tình cảm của mình.
Diêu Tiểu Cải vẫn không muốn đáp lại, bởi vì cô cảm thấy hai người không xứng, cô sẽ không dễ dàng bỏ ra tình cảm của mình. Song khi người bên cạnh đi vào lòng mình, cô gái có tính tình lạnh lùng này, một khi xác định tình cảm của mình, sẽ thản nhiên ném toàn bộ vào.
“Anh đi hỏi người khác một chút, người ta chắc chắn nói anh ngu, muốn tìm người như nào chẳng có!” Diêu Tiểu Cải không phải tự ti, chỉ nói chuyện đời thường.
“Muốn tìm người như tiểu Cải nhà mình, bên cạnh chắc chắn không có.” Lục Cạnh Ba cười khẽ.
“Tiểu Cải, xin lỗi, hai chúng ta thậm chí không một lần tử tế nói lời yêu. Thật ra thì cho dù có trăm ngày để tang hay không, em là một cô gái, vì anh, không hề kiêng dè đi nhà anh, đốt giấy để tang cho ông nội anh, anh chỉ có thể nghĩ đến, chính là lập tức cưới em về nhà, ba tháng cũng ngại lâu. Tiểu Cải, chúng ta kết hôn trước, khi kết hôn chúng ta lại chậm rãi nói yêu đương, nói yêu đương cả đời, được không?”
Lục Cạnh Ba quả nhiên vội vàng, ngày hôm sau đã dẫn Diêu Tiểu Cải đi mua đồ đính hôn, quần áo, giày vớ, còn mua nhẫn vàng. Lúc ấy ở nông thôn khi đính hôn đã mua nhẫn rồi. Lục Cạnh Ba dĩ nhiên cũng không muốn uất ức cô gái mình thích ở phương diện này. Hai người cuối cùng đính hôn theo phong tục nông thôn.
Rất nhanh, Lục Cạnh Ba và nhà họ Diêu đã thống nhất được thời gian đính hôn, chọn ngày hai mươi tám tháng chạp là ngày tốt.
Từ giờ đến ngày hai mươi tám tháng chạp, tính dọc tính ngang coi như không đến hai tháng, xem ra cả nhà họ Diêu bận rộn, vừa chuẩn bị chuyện vui cho Diêu Tiểu Cải, vừa tiếp tục nắm lấy thời cơ bán cá chạch bùn.
Bây giờ trong nhà này, Diêu Tiểu Cải cũng coi như là quân chủ lực kiếm tiền làm giàu rồi, hơn nữa cô ươm giống cá chạch bùn, xem như rất quan trọng, làm ra tiền nhiều hơn. Diêu Tam Tam ngẫm nghĩ, muốn chuẩn bị tốt của hồi môn cho chị hai, ti vi, tủ lạnh, máy giặt quần áo, còn có đồ gia dụng hợp thời nhất... Tất cả trên danh sách mua đồ của cô.
Mặt khác, cô còn có một ý tưởng, theo phong tục nông thôn, con gái đã gả ra như tát nước ra ngoài, từ trước đến giờ die,n; đều không thể được chia tài sản nhà mẹ. Diêu Tam Tam nghĩ, thừa dịp hiện tại, trước tiên nói ra, chia sản nghiệp nhà họ Diêu ra làm vài phần, đều chia vào trong tay bốn chị em, tránh cho cả ngày có người nhớ nhung.
Lần thứ hai Vương Lâm Siêu tới nhà họ Diêu kéo cá chạch bùn, muốn nổi bật mà mang cho nhà họ Diêu hai chậu hoa. Một chậu phật thủ, một chậu tắc (quất) vàng.
Lúc ấy ở nông thôn ít bán hoa cỏ, dân quê làm việc trồng trọt bận rộn không xong, không quá coi trọng những thứ này.
Nhưng mà chị em nhà họ Diêu lại thích hoa, hoa cỏ quý giá không có, trong sân ngoài sân hễ là chỗ trống, đều trồng mấy loại hoa cỏ thường gặp như hoa hồng, hoa nguyệt quới*, hoa cúc...
(*) Nguyệt quới (gốc: 十里香): Tên khoa học là Murraya paniculata, là một loài thực vật có hoa thuộc chi Murraya, được William Jack mô tả khoa học năm 1820. Loài này cũng được gọi theo tên tiếng Trung là Nguyệt quất (月橘) hoặc Cửu lí hương (九里香). Nguyệt quới là tên gọi phổ biến trong tiếng Việt, mà theo học giả An Chi đây là cách phát âm từ “nguyệt quý” theo phương ngữ miền Nam, nhưng cần lưu ý rằng “nguyệt quý” (月季) vốn đề cập đến loài hồng Trung Hoa (Rosa chinensis). Một số sách báo cũng gọi nhầm loài này bằng tên của loài Laurus nobilis là “nguyệt quế” (月桂). (Theo wikipedia)
Một chuyến Vương Lâm Siêu tới kéo cá chạch bùn, tuy nói đã đầu đông, nhưng mấy cây hoa hồng kia rõ ràng còn nở hoa đỏ tươi.
“Ngẫm lại những thứ này hiếm có, nhân tiện mang hai chậu đến cho mọi người chơi. Hai thứ này, để trong phòng, đầy phòng đều là mùi thơm ngát thoải mái.”
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm Siêu nhìn thấy Lục Cạnh Ba.
Lục Cạnh Ba ra ngoài giúp đỡ sắp xếp cá chạch bùn, Diêu Tiểu Cải đi theo bên cạnh anh, dáng vẻ hai người rất ăn ý ấm áp.
Diêu Tam Tam liền cười giới thiệu, đây là anh rể hai nhà cô, hai người sẽ kết hôn trước năm mới.
Không phải thời gian trước vẫn nghe nói cô chưa kết hôn sao? Vương Lâm Siêu rõ ràng sững sờ một chút, ngay sau đó thì cười nói: “Thật vui vẻ. Chúc mừng nhé!”
“Cám ơn.” Lục Cạnh Ba khách khí gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Diêu Tiểu Cải liếc nhìn đã thích hai chậu hoa này, cô ngồi chồm hổm xuống ngửi ngửi, hít sâu một hơi nói: “Thật dễ ngửi, Tam Tam, em quay lại đưa tiền đi, cũng không thể để cho ông chủ Vương người ta thua thiệt, đoán chừng rất đắt tiền.”
“Không đáng bao nhiêu tiền, đưa cho nhà em chơi.” Vương Lâm Siêu yên lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Diêu Tiểu Cải, khi chạm đến ánh mắt Lục Cạnh Ba thì dời đi.
“Tiểu Cải, nếu em thích, anh mua thêm mấy chậu, đặt trong phòng cưới của chúng ta.” Lục Cạnh Ba mỉm cười nói.
“Lấy chậu tắc vàng đi, nhìn vui mừng hứng thú.”
“Được.” Lục Cạnh Ba lập tức đồng ý.
“Anh không biết sớm. Chuyến sau anh mang đến thêm cho mọi người ba chậu giống vậy, góp thành một tứ tứ như ý *, xem như đưa quà tặng tân hôn cho hai người đi.” Vương Lâm Siêu nói
(*) tứ tứ như ý: Hài âm với vạn sự như ý
“Đường quá xa xôi, không cần làm phiền anh, tôi và tiểu Cải bớt chút thời gian đi thành Nghi chọn mấy thứ là được.” Lục Cạnh Ba khách khí mỉm cười.
Lục Cạnh Ba biết chuyện lúc trước nhà họ Diêu, nhà họ Vương đính hôn từ hôn, nhưng mà Diêu Tam Tam lại không nắm chắc được, rốt cuộc Lục Cạnh Ba có biết đối phương chính là Vương Lâm Siêu trước mắt. Với tính tình của chị hai, đoán chừng sẽ không lừa gạt anh. Cho dù có biết hay không, người anh rể hai này, đều là người không thể coi thường, Gi*t người trong vô hình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc