Tắm Cho Đại Ca - Chương 90

Tác giả: Suly

“Anh, em còn muốn biến thành uyên ương hồ điệp với anh đấy.” Hoa Kì vừa nói vừa nâng hai tay vẫy vẫy hai cái, nhìn thật có chút cảm giác hồ điệp, nhưng mà, cậu vì khiến Trang Hào vui mà nhất thời quên trên tay còn quấn băng. Trang Hào mặc dù vô cùng suy yếu, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén, vì anh mang theo chụp dưỡng khí không có biện pháp nói chuyện, không thể không sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm tay Hoa Kì......
Hoa Kì đã nhận ra, vội vàng thu cánh tay về cười nói,”Buổi sáng nấu cơm cho Bàng Suất không cẩn thận cắt phải tay.” Nói xong, Hoa Kì cúi đầu, dựa vào Trang Hào nói,”Anh, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, tâm ý cũng tương thông rồi, lúc anh xảy ra chuyện em liền cắt phải tay.”
Trang Hào chậm rãi nháy mắt, khóe miệng khẽ nâng lên.
“Thật may là anh không có việc gì, nếu không em phải làm sao đây?” Hoa Kì đưa tay trái qua, lần đầu tiên nhéo mặt Trang Hào, nói: “Em không muốn làm quả phụ đâu, đến lúc đó Bàng Suất ngày ngày tới đạp cửa quả phụ, lại nấu nước cho em......” Hoa Kì còn chưa dứt lời đã tự mình cười, không nhịn được cười to.
Trong mắt Trang Hào mang theo nụ cười yếu ớt nhìn Hoa Kì.
“Hoa tiểu cẩu cậu bớt thúi đi.” Bàng Suất trở lại trước bác sỹ một bước, vừa đi vào liền nghe mấy câu vừa rồi Hoa Kì nói, tức giận gầm lên: “Tôi chân trước vừa đi cậu liền chê tôi? Nấu nước cho quả phụ? Thao, ông đây là loại người như vậy sao? Nhiều nhất chỉ xả thân ra trận giúp cậu dập lửa thôi.” Bàng Suất hạ lưu cười cười với Trang Hào.
Trang Hào hình như không muốn so đo với Bàng Suất, mà từ từ nhắm hai mắt lại.
Hoa Kì muốn phản bác, ai ngờ bác sỹ lại vào lúc này, đành phải thôi.
Bác sỹ kiểm tra thân thể cho Trang Hào, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Tỉnh là tốt, một lát nữa cho cậu ta ăn chút đồ, sau đó chỉ có thể từ từ nuôi.”
“Vâng, cám ơn bác sỹ.” Hoa Kì vội vàng nói cảm ơn.
Bác sỹ gật đầu, cười yếu ớt nói: “Anh cậu đã thoát khỏi nguy hiểm, cậu có thời gian thì xuống đại sảnh lầu dưới giao viện phí đi.”
Hoa Kì vừa muốn mở miệng đồng ý lại nghe Bàng Suất nói: “Đây không phải là trách nhiệm của mỏ than sao? Sao lại để nhân viên tự nộp tiền nằm bệnh viện?”
Bác sỹ giải thích: “Nói thì nói như thế, nhưng lần này có quá nhiều người gặp sự cố, quản lý mỏ thương lượng với bệnh viện, bọn họ tạm thời chỉ giao phí cấp cứu, về phần phí dụng khác tự các người nghĩ cách, sau này sẽ bồi thường luôn cho các người một lần.”
Bàng Suất sáng tỏ: “Vậy còn được.”
Bác sỹ không nói gì nữa, xoay người rời khỏi.
Sau khi bác sỹ đi, Bàng Suất liếc Trang Hào, hình như anh lại ngủ thiếp đi: “Hoa Kì, trên người cậu đủ tiền không?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Tôi chỉ có hơn bốn ngàn, lúc tới mẹ tôi cho 3100 để dùng, hơn một ngàn còn lại là tiền lương mới phát không lâu, nhưng mà......” Hoa Kì suy nghĩ một lát, lại nói: “Trang Hào có một sổ tiết kiệm, tôi biết đặt ở đâu nhưng lại không biết mật mã.”
“Có gì khó, chờ anh ta tỉnh lại rồi hỏi chứ sao.”
Hoa Kì cân nhắc một phen, sau đó nói: “Vẫn thôi đi, tiền tôi tự nghĩ biện pháp.”
“Sao? Cậu còn phải tự mình thay anh ta bỏ tiền túi?” Bàng Suất kinh ngạc nói.
Hoa Kì dùng cũng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn hắn: “Sao? Đây không phải là điều rất bình thường sao?”
“Con mẹ nó chứ bình thường, cậu nói quan hệ giữa cậu và Trang Hào là gì? Một không có giấy hôn thú, hai chưa gặp qua cha mẹ, cậu làm vậy có phải quá ngốc rồi không?” Bàng Suất không phải cố tình dội nước lạnh, nhưng hắn thật sự không bước qua được đường ranh giới trong lòng, luôn cảm thấy nam và nam không có tương lai gì.
“Anh nói cũng hợp lý.” Hoa Kì cười yếu ớt: “Mặc kệ mấy chuyện đó đi, tính chuyện trước mắt đã, hơn nữa tôi cảm thấy, dù về sau anh ấy muốn thế nào, tôi cũng tin tưởng anh ấy sẽ trả hết những gì thiếu tôi.”
Bàng Suất chậc một tiếng: “Tôi không phản đối.”
Hoa Kì nhe răng cười nói: “Vậy anh ở chỗ này giúp tôi, tôi trở về lấy tiền.”
Bàng Suất bất đắc dĩ thở dài: “Đi đi, nhớ cầm luôn ví tiền của tôi, nếu cậu không đủ tiền thì anh có thể giúp cậu một chút.”
Hoa Kì cảm kích nói: “Cảm ơn.” Hoa Kì xoay người muốn đi lại dừng lại, quay người nói với Bàng Suất: “Đừng nói với Trang Hào chuyện tôi xuống giếng tìm anh ấy.”
Bàng Suất chau mày: “Chuyện này cũng không được nói à? Cậu muốn gì?”
Hoa Kì chớp mắt một cái: “Anh thật không hiểu sao?” Hoa Kì vội vàng tiến tới bên tai Bàng Suất thì tầm to nhỏ.
Bàng Suất nghe mà sửng sốt, không dám tin nhìn Hoa Kì, toét miệng nói: “Con mẹ nó chứ, sau này ai con mẹ nó dám nói cậu ngu, tôi chắc chắn đấm người đó hai quyền.”
Hoa Kì bỉ ổi nhướng mày: “Anh biết là được, đừng nói với người khác, nhất là Trang Hào.”
Bàng Suất theo bản năng liếc nhìn Trang Hào trên giường bệnh, than thở nói: “Tôi đột nhiên có chút đồng tình Trang Hào rồi, sao lại chọc phải kẻ Biến th' như cậu!”
Hoa Kì phất phất tay: “Tôi đi, giúp tôi trông anh ấy.”
Bàng Suất nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Kì rời đi, từ từ gợi khóe miệng, ai ngờ hắn vừa quay đầu lại, một đôi con ngươi đen như mực đang theo dõi hắn dọa Bàng Suất sợ hết hồn: “Tiên sư nhà nó, anh không ngủ à?”
Trang Hào mở trừng hai mắt.
Bàng Suất ngồi ở mép giường, nói: “Hoa Kì về nhà lấy tiền rồi.”
Trang Hào lại mở trừng hai mắt, tiếp đó giật giật cánh tay, giống như muốn nâng lên.
Bàng Suất nhanh tay lẹ mắt ngăn anh lại, căm tức nói: “Anh muốn làm gì?”
Ánh mắt Trang Hào nhìn xuống, Bàng Suất hiểu ý nói: “Đeo cái nào còn không nói chuyện được?” Bàng Suất do dự một lát, đúng lúc bên cạnh có một vị y tá đi qua, vội vàng ngăn cô ta lại, miêu tả một phen, lúc này y tá mới lấy chụp dưỡng khí trên miệng Trang Hào xuống.
Chụp dưỡng khí khẽ ngắt, Trang Hào hô hấp càng thêm tự do, nhép nhép môi, gian nan nói một câu: “Mật mã sổ tiết kiệm của tôi là 521541.”
Bàng Suất sửng sốt: “Vừa rồi anh giả bộ ngủ à?”
Trang Hào khẽ mỉm cười: “Không như vậy làm sao biết các người nói gì?”
Bàng Suất cười nhạo nói: “Sao, anh còn tưởng rằng tôi có thể ςướק vợ anh đi à?” Bàng Suất quét Trang Hào một cái liền không nhìn anh nữa, ngược lại nhìn cảnh tượng rối ren bên trong phòng bệnh, nói: “Yên tâm đi, Hoa Kì đối với anh như vậy, dù là ai cũng không thể ςướק cậu ấy đi, trừ khi anh không là người nữa.”
Trang Hào nhẹ giọng nói: “Tôi biết rõ, lần này lại thiếu cậu ấy, hơn nữa còn là khoản nợ trả không được.”
Bàng Suất ngẩn ra, vội vàng quay đầu nhìn Trang Hào.
Trang Hào khẽ nhếch khóe miệng: “Cậu ấy đi xuống tìm tôi?”
Bàng Suất biết Trang Hào nghe được hết những lời vừa rồi, cũng không che giấu nói: “Đúng vậy, tổ tông này cố chấp muốn xuống, tôi có biện pháp nào?”
“Cậu ấy......” Trang Hào mím môi một cái: “Tay bị vậy là do xuống giếng sao?”
Bàng Suất xoa đầu một chút, nói: “Đúng, một cái đinh dài năm tấc đâm xuyên vào.”
Trang Hào mở trừng hai mắt, không nói chuyện nữa.
Từ lúc đó, Bàng Suất và Trang Hào không nói chuyện với nhau nữa, mãi cho đến khi Hoa Kì trở lại, Bàng Suất mới đứng lên, hỏi “Đã nộp tiền rồi?”
Hoa Kì thở hổn hển nói: “Ừ, nộp ba ngày.”
Lúc này, Bàng Suất len lén nhìn Trang Hào một cái, anh đã nhắm mắt giống như ngủ thiếp đi. Bàng Suất nghĩ thầm, Trang Hào thật đúng là biết đóng kịch, cái đầu hạt dưa này của Hoa Kì thật là đấu không lại anh ta, nhưng mà...... Hai người đều ở đây vụng trộm so tài, thật thú vị.
“Được rồi, vậy tôi đi về, sáng sớm ngày mai tôi đến trông giúp cậu, thế nào?” Bàng Suất nhận lấy ví tiền từ chỗ Hoa Kì, nói.
Hoa Kì gật đầu đồng ý: “Được, sáng sớm ngày mai tới nhớ mang cho tôi bánh trứng, mua ở lầu dưới nhà chúng tôi đó, thêm một chuỗi thịt sườn nữa.”
“Thao, lúc này còn không quên ăn.” Bàng Suất cợt nhã xoay người đi.
Sau khi Bàng Suất đi, cuối cùng Hoa Kì cũng có thể nghỉ một lát. Cậu tìm nơi không có gì đáng ngại ngồi xuống, cái ௱ô** mới vừa ngồi vững, Trang Hào liền mở mắt, nhỏ giọng nói: “Mật mã sổ tiết kiệm của anh là 521541.”
“Hả?” Hoa Kì hoảng sợ nhìn Trang Hào, trong lòng lại mắng Bàng Suất nhiều lần, một tí bí mật cũng không giữ được: “Anh ta nói cho anh à?”
Trang Hào cười lạnh một tiếng: “Hắn nói em không có tiền.”
Hoa Kì khổ sở nói: “Là không có bao nhiêu, chẳng qua em có thể nghĩ biện pháp.”
Trang Hào vẫn cười như cũ: “Trong sổ tiết kiệm của anh có đủ tiền.”
Hoa Kì ừ một tiếng.
Trầm mặc một hồi lâu, Trang Hào lại nói: “Không phải em luôn nói mình là vợ anh à, tiền này em cũng có quyền dùng.”
Lời nói này, nhất thời khiến Hoa Kì có chút lúng túng, theo bản năng sờ lỗ mũi một cái, nhe răng cười nói: “Anh, anh vừa nói mật mã sổ tiết kiệm của anh là bao nhiêu?”
Trang Hào rõ ràng sững sờ, tiếp đó cười nói: “521541”
Hoa Kì cười hì hì: “Em hiểu rõ anh yêu em, hơn nữa anh còn là số 1, được chưa?”
Trang Hào rất muốn cười, nhưng vì *** truyền tới cảm giác đau đớn nên nén trở về, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là đau đến không muốn sống: “Trong óc em lại nghĩ đến cái gì nữa, ba con số trước mặt có thể nói là anh yêu em, ba con số phía sau là ngày sinh của anh, rạng sáng mùng 4 tháng 5.”
Hoa Kì làm bộ nói: “Hoá ra là vậy à, là em suy nghĩ nhiều quá?” Hoa Kì cợt nhã không ra hình người.
“Em không chỉ suy nghĩ nhiều, còn muốn quá nhiều.” Trang Hào mím đôi môi khô cứng, lại nói: “Là ai nói muốn biến thành uyên ương hồ điệp với anh?”
“Là em, nhưng em nói.” Hoa Kì cười láo lĩnh: “Em vốn muốn nói là bươm buớm kìa, nhưng cảm thấy quá tục, không bằng nói là hồ điệp dễ nghe hơn.”
Trang Hào híp mắt cười: “Vợ à, em có thể để ý một chút được không.”
Hoa Kì co rụt lại cái cổ: “Em cứ như vậy, sao, anh ghét bỏ em?”
Trang Hào hất mặt, nhìn vách tường nói: “Nếu em không biến thành hồ điệp, anh thật đúng là sẽ không ghét bỏ em.”
“Vậy thì không biến.” Hoa Kì sáp tới, thừa dịp không ai chú ý bên này liền gặm bẹp một hớp lên cổ Trang Hào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc