Tắm Cho Đại Ca - Chương 65

Tác giả: Suly

Ngày Mai

Sau ngày Quách Tĩnh cùng Chương Thỉ trong phòng vệ sinh cãi nhau một trận, làm thế nào hắn cũng không bỏ được cái dằm trong tim, càng nghĩ càng giận, Quách Tĩnh liền âm thầm hỏi được số điện thoại của Bàng Suất, cơn tức dâng lên nhưng Bàng Suất vẫn tỉnh táo nghiêm túc nghe Quách Tĩnh nói hết, sau khi cúp điện thoại, Bàng Suất không nói hai lời bảo Côn Tử đưa mình đến đoàn xe, đúng như Quách Tĩnh nói, đoàn xe bây giờ làm ăn buôn bán ngày càng tệ.
Bàng Suất cũng không vội vã đi tìm Chương Thỉ hưng sư vấn tội, mà an bài Côn Tử lén lút đi tìm khách cũ lấy giá tiền thấp thay bọn họ chuyển vận hàng hóa, cứ như vậy, mấy mối làm ăn kia lại trở về trong tay Bàng Suất, nhưng Bàng Suất làm như vậy phải bỏ rất nhiều tiền vào đoàn xe, ngay cả những thứ đã đặt mua cho hôn lễ cũng phải cắt giảm không ít.
Mà Chương Thỉ biết Bàng Suất làm thế vẫn không hề gấp, cười trừ.
Trong đêm Hoa Kì trở về tìm Trang Hào thì Quách Tĩnh không biết nổi điên cái gì mà lại cùng các tài xế đi nhậu một bữa, lấy hẳn 300 đi bao một cô gái, Quách Tĩnh vừa dẫn người nọ vào nhà nghỉ, quần áo mới vừa cởi hết, đang vần vò ôm nhau kịch liệt thì cửa bỗng nhiên bị đạp ra, một đám người mặc động phục chỉnh tề xông vào.
Lúc này Quách Tĩnh mới hiểu được, hắn đã bị người khác gài bẫy, cái bẫy không thể nào xoay người.
Mà người âm thầm giở thủ đoạn này, Quách Tĩnh dùng đầu ngón chân cũng biết đó là ai.
Quách Tĩnh bị nghi ngờ có hành vi mua ***, tiền phạt chưa tính đã phải ngồi ăn căm tù hơn mười ngày, chuyện này khiến hắn rất uất ức.
Hoa Kì bắt gặp Chương Thỉ đưa người khác ra ngoài, sau khi người nọ đi rồi Chương Thỉ mới đi tới, cười nói: “Không nhớ lời tôi nói trước đây sao, chuyện của chúng tôi cậu đừng tham gia vào.” Chương Thỉ cười như không cười đi qua Hoa Kì, không đợi Hoa Kì mở miệng nói chuyện đã rời khỏi hành lang ra đại sảnh, tiếp theo từ cửa ra khỏi Ngũ Hành.
Hoa Kì suy nghĩ hồi lâu, luôn cảm thấy chuyện này có chút nguy hiểm, đang chuẩn bị bắt đầu làm việc, một phút sau những chuyện kia bị quẳng ra sau đầu, ai ngờ buổi chiều ngày thứ ba lại bị bới lên, Quách Tĩnh tự mình chạy đến cửa hỏi tội.
Trong đại sảnh tranh cải gay gắt, quyết liệt, Hoa Kì nghe được tiếng vang đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Chương Thỉ bị Quách Tĩnh lôi cổ áo cười nói: “Mấy ngày này càng ngày càng nóng, tánh khí của cậu cũng càng ngày càng nóng nảy.”
“Đừng nói nhảm nữa, là mày gài bẫy hại tao có đúng không?”
Chương Thỉ nhún nhún vai, kéo tay Quách Tĩnh từ trên cổ áo ra: “Con mắt nào của cậu thấy tôi hại cậu?”
“Mẹ mày” Quách Tĩnh nhổ một ngụm, tiếp tục nói: “Chương Thỉ, Trang Hào cùng tao vẫn coi mày là anh em, mày không coi tao là anh em thì thôi, sao phải hại cả Trang Hào? Anh ấy đối xử với mày thế nào hả? Lúc mày ngồi ăn cơm tù, anh ấy rất lo lắng, còn sốt ruột hơn cả cha mày, bây giờ thì tốt rồi, mày ***c khoét còn khoét lên trên đầu của anh em mày?”
Chương Thỉ xem thường nói: “Thương trường như chiến trường, không có cái gọi là anh em.”
“Mày trâu bò.” Quách Tĩnh giơ ngón giữa lên, sắc mặt âm trầm nói: “Mày làm thế không khác gì dồn Trang Hào đến bước đường cùng.”
Chương Thỉ thở dài nói: “Cậu muốn nói gì thì nói, tôi chỉ làm những điều tôi nên làm.”
Quách Tĩnh bị Chương Thỉ chặn họng, dù tức giận đến mức muốn chửi to những vẫn nhịn, Quách Tĩnh mang theo tức giận rời khỏi Ngũ Hành.
Hoa Kì một mực nhìn về phía cửa, tâm lại thót lên tới cổ họng.
“Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì mau đi làm việc tiếp đi.” Chương Thỉ sửa sang lại quần áo, xoay người lại, vẫn thấy Hoa Kì ngây ngốc đứng ở cửa nhà tắm, bất đắc dĩ nặn ra nụ cười nói: “Còn không mau làm việc đi?”
Hoa Kì gật đầu một cái vào nhà tắm, cả chiều làm việc mà không yên lòng, toàn nhầm loạn hết lên, sữa tắm trở thành dầu gội đầu, dầu gội thành sữa tắm, cái này cũng chẳng ảnh hưởng mấy, nghiêm trọng nhất là Hoa Kì nhầm tinh dầu thành dầu nóng, lấy vẽ loạn lên hậu thân của khách làm vị khách kia quát ầm ĩ suốt cả tiếng đồng hồ.
Vài ngày sau đó Hoa Kì luôn là lo lắng, đề phòng, lo lắng cho Trang Hào, không biết cửa hàng hiện tại thế nào. Hoa Kì gần như không có tâm trí làm việc, quyết định trở về.
Hoa Kì xin nghỉ, bắt xe đi đến đoàn xe của Trang Hào.
Giữa tháng năm thành phố đã ấm lên, trên đường đã bắt đầu có người mặc áo ngắn rồi, Hoa Kì ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ có cảm giác nhiệt độ trên người càng cao, mồ hôi không ngừng chảy nhưng vẫn nhịn, khi đến đoàn xe Hoa Kì mới *** khoác ra khoác lên trên vai.
Hoa Kì đứng ở cửa đoàn xe nhìn vào trong, trong viện vắng lặng như bình thường, chỉ có điều, những xe tải lớn đã không thấy, chỉ có ba chiếc trung hình ở trong góc.
Hoa Kì đang nhìn quanh, nhân viên phòng bảo vệ trực ban mở cửa đi ra: “Nhóc, nhóc đang nhìn gì đấy?”
Hoa Kì lúng túng nói: “Không có gì, nhìn chơi thôi.”
“Đến tìm anh của cậu à?”
Hoa Kì gật đầu một cái: “Anh ấy sao rồi?”
“Ở đây, vừa về không lâu, đang ở trong thu dọn đồ đạc đấy.”
“Thu dọn đồ đạc? Dọn dẹp gì thế ạ?”
Nhân viên trực ngớ ngẩn: “Cậu ta không nói cho cậu biết à?”
“Không có ạ.”
“Vậy cậu tự mình hỏi cậu ta đi.” Nhân viên trực xoay người chui vào phòng bảo vệ, ngồi ở bên trong đưa lưng về phía cửa giống như là đang uống trà.
Hoa Kì mang theo tâm tình thấp thỏm đi về phía phòng nghỉ, đến gần cửa thì đúng lúc Trang Hào giơ bao rác đi ra bên ngoài, hai người đúng lúc chạm mặt nhau.
Trang Hào sửng sốt: “Em mới tới à? Không phải làm việc sao?”
Hoa Kì không lên tiếng, cẩn thận nhìn kỹ Trang Hào, quầng mắt anh thâm đen, trong mắt lộ ra tia máu, trên cằm đầy râu, bộ quần áo trên người dính đầy dầu mỡ, cả người nhìn vô cùng mệt mỏi.
“Ai tới vậy?” Giọng Quách Tĩnh từ xa vọng tới, khi hắn thò đầu ra thì Hoa Kì đã vượt lên trước một bước nói: “Là em, Hoa Kì.”
“Nhóc cậu đến rồi sao?” Quách Tĩnh cười ha hả đi ra.
Hoa Kì mỉm cười nói: “Nhớ anh, tới thăm một chút.”
Quách Tĩnh bĩu môi, không mở lời nữa, vào nhà lại vác hành lí lớn nhỏ ra ngoài, nói: “Em đem đồ lên xe, hai người có lời gì thì mau nói đi.” Quách Tĩnh xách hành lý lảo đảo đi tới chiếc xe cỡ vừa trong góc.
“Có chuyện gì vậy? Anh không ở đây nữa à?” Hoa Kì nghi ngờ nói.
Trang Hào ném đồ trong tay tới góc tường, vỗ vỗ tay nói: “Đoàn xe bán rồi, hôm qua mới vừa bán, đây không phải là chỗ của anh nữa rồi, sao ở đây được nữa.”
“Bán?”
“Ừ, tiền trong tay không đủ, lâu như vậy vẫn lấy tiền từ chỗ mẹ anh lấp vào đoàn xe, một ngày chi đến mấy ngàn, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, cho nên đành phải quyết định như thế.” Lúc Trang Hào trên mặt mang theo khổ sở nhàn nhạt.
“Bán đoàn xe rồi anh định làm gì?”
Trang Hào cau mày nói: “Chưa biết, đến đâu hay đến đó thôi.” Nói xong, Trang Hào cố tươi cười, nói: “Về sau chúng ta không thể ở đây nữa.” Trang Hào nhíu mày, nói tiếp: “Chỉ có thể đi nhà nghỉ thôi, nếu không, hay là ở trên xe nhỉ? Hay là vào rừng cây cũng được.”
“Đến lúc nào rồi anh còn đùa được nữa.” Hoa Kì lạnh lùng nói.
Trang Hào bĩu môi cười nói: “Trước kia không phải em luôn hứng khởi như vậy sao, hôm nay lại nghiêm túc thế, được rồi. . . . . .” Trang Hào giơ tay lên khoác lên trên bả vai Hoa Kì nói: “Chuyện của người lớn em đừng nhúng tay vào, về sau có việc gì thì đến tìm anh.”
Hoa Kì do dự một hồi lâu, nói: “Anh, không phải có câu lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa sao?”
Trang Hào hiểu ý của Hoa Kì, cười nói: “Đoàn xe này chỉ là một nhánh trong thành phố, nói cho cùng thì cũng đã cũ kỹ rồi, anh đã sớm nhận ra, cho nên kịp thời rút tiền đầu tư vào đất đai, nhưng chưa kịp lấy tiền lời lại vướng vào chuyện của đoàn xe, hiện tại buôn bán chống đỡ không nổi, dù không có Chương Thỉ thì nơi này cũng sớm suy sụp thôi.”
“Về sau. . . . . .”
“Được rồi” Trang Hào ngắt lời Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Anh tự có dự tính của mình.”
Hoa Kì nào dám hỏi nữa, đành ngậm miệng im lặng.
“Buổi tối không về Ngũ Hành sao? Nếu không về thì đến nhà anh ăn cơm đi.” Trang Hào như không có chuyện gì xảy ra nói.
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Không, em hơi sợ mẹ anh.”
“Sợ gì? Mẹ anh ăn thịt em à?” Trang Hào ôm Hoa Kì đi ra đoàn xe, Quách Tĩnh dừng xe ở ven đường đợi hai người ra ngoài, quay cửa kính xe xuống nói: “Haiz, có đi hay không, bây giờ là mấy giờ rồi.”
“Tới đây, hét cái gì.” Trang Hào cười mắng, sau đó lại hỏi Hoa Kì: “Em thật sự không muốn đi cùng anh à?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không, em phải về Ngũ Hành, mấy ngày nữa sẽ đến tìm anh, tránh cho anh gặp thêm phiền toái.”
“Hoa tiểu cẩu càng ngày càng hiểu chuyện.” Trang Hào dùng sức nắm gương mặt của Hoa Kì kéo rồi nhéo.
Đợi Trang Hào bỏ tay ra, Hoa Kì vuốt vuốt mặt hạ thấp giọng nói: “Anh, sao Quách Tĩnh có thể ra sớm thế?”
Trang Hào cười cười: “Chương Thỉ có thể đem cậu ta vào, anh cũng có thể đưa cậu ta ra, giống như em mới vừa nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.”
Tâm tình đè nén của Hoa Kì hơi hòa hoãn, nhếch miệng cười nói: “Vậy em đi về trước, hai ngày nữa sẽ đến thăm anh.”
Trang Hào suy nghĩ một chút: “Vậy thì ngày mai đi, anh sẽ dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
“Được, vậy thì ngày mai em đến tìm anh? Đến nhà anh sao?”
“Không cần, ngày mai anh đến Ngũ Hành tìm em.”
“Ừ, em đi đây.” Hoa Kì đi về, ở ven đường đón một chiếc taxi, lúc gần đi quay cửa kính xe xuống nói: “Đừng quên đó, ngày mai.”
“Biết rồi, cút đi.” Trang Hào đứng ở ven đường đưa mắt nhìn Hoa Kì rời đi, lúc Hoa Kì không nhìn thấy bóng dáng của anh nữa, nụ cười trên mặt từ từ biến mất không còn thấy gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc