Tâm Can - Chương 05

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

“Cùng xuống địa ngục... có gì không tốt chứ?” Anh chầm chậm nói: “Có em ở bên, anh đâu cần quan tâm đó là nơi nào.”
Ngày đầu tiên của cuộc sống mới, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm cửa sổ khách sạn khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng đánh thức người đang nằm trên chiếc giường lớn kia. Trịnh Phiên Nhiên là người có yêu cầu chất lượng giấc ngủ rất cao, nên rèm trong phòng ngủ lớp trong lớp ngoài, đến một tia nắng cũng không thể lọt vào, đã lâu lắm rồi Tân Cam không được thức dậy trong ánh ban mai như thế này. Cô nhấc mình ngồi dậy, gọi đồ ăn sáng, sảng khoái bước xuống giường đi rửa mặt. Ngày đầu tiên rời xa anh có vẻ cũng không tồi.
Người phục vụ khách sạn này trông rất đẹp trai... “Thôi Thuấn Thần, em đã không để ý đến tình cảm của anh.” Cô chau mày, khựng lại trước chiếc xe đầy đồ ăn của anh chàng phục vụ mặt mày rạng ngời, cô lạnh lùng nhìn anh ấy.
Thôi Thuấn Thần thấy hơi tủi thân, giơ tay mở nắp đậy thức ăn ra: “Vừa mới sáng sớm thức dậy, lái xe một tiếng đồng hồ, lại còn xếp hàng đợi nửa tiếng nữa, một đĩa bánh bao hấp đầy thành ý như thế này, cũng không làm em có thiện cảm với anh hơn sao?”
Tân Cam nghĩ thực sự là không thể, có lẽ bản tính cô quá lạnh lùng, cũng có lẽ là ảnh hưởng quá nhiều bởi một người nào đó, cô không hề cảm thấy khoảng thời gian như thế này là lãng mạn.
Nếu đổi lại là người đó thì nhất định sẽ bắt đầu bếp trực tiếp đến tận nơi chế biến món bánh bao hấp.
Hơi nóng của bánh bao bốc lên, cô lạnh lùng gắp chiếc bánh từ trong đĩa ra, bóng dáng đó lại phảng phất hiện lên ngay trước mắt cô.
Trái tim rõ ràng đang thức tỉnh cô... Tân Cam, chúng ta đã nói với nhau rồi, đừng bao giờ nghĩ về anh ấy nữa.
Cô bỏ đi, Thôi Thuấn Thần vội vã đẩy xe theo.
Phụ nữ không thể thiếu những món ăn ngon, những bộ trang phục đẹp và cả những cảnh tượng đẹp. Mấy năm nay Tân Cam nhận từ Tống thị không ít, trong túi vẫn còn giấu một chiếc thẻ tín dụng Platinum từ Tống Nghiệp Hàng, chỉ thế thôi cũng đã đủ khiến cô tràn trề sinh lực. Gần đây mấy bà chị bán hàng hiệu trông thấy cô thì đều cười tít cả mắt. Vài ngày trước, cố vấn tài chính riêng của cô lại gọi điện đến nói cô cần ký thêm vào một số giấy tờ liên quan đến kỳ hạn trả nợ. Lúc đó cô bị Thôi Thuấn Thần lừa đi ăn bánh ngọt, nên đưa anh đi cùng luôn.
“Cô Tân, đây là tiền thuê cửa hàng năm nay, đây là danh sách đầu tư thu lợi, còn đây là phần hoa hồng đã đến lúc thanh toán, cô xem qua đi ạ.” Cố vấn tài chính đặt một đống tài liệu phủ kín mặt bàn, tay vẫn cuộn một sấp tài liệu dày không có chỗ để.
Thôi Thuấn Thần đứng nhìn cô chỉ ký thôi cũng đã mất hơn một giờ đồng hồ, lúc đi còn liên tục ***, than vãn. Tân Cam lạnh lùng nhìn về phía Thôi Thuấn Thần, anh ấy chau mày hồi lâu rồi hỏi: “Nếu mọi người biết em có tài sản khổng lồ như thế này, anh nhất định sẽ bị cho là tên trai bao nhỉ?”
“Chẳng lẽ bây giờ không phải như thế?” Tân Cam tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thôi Thuấn Thần xoa trán.
Mưa phùn bay nhẹ trong buổi hoàng hôn cuối xuân, ánh dương dần buông xuống, bầu trời thật đẹp, cảnh tượng tuyệt mỹ này chẳng khác nào một bức tranh sơn dầu, vậy mà Tân Cam không hề tỏ ra rung động.
Mấy năm nay những thứ Trịnh Phiên Nhiên cho cô cũng đủ để cô sống suốt đời trong vinh hoa phú quý. Ngay từ đầu, cô đã lấy tiền của anh rồi, nhưng không biết từ khi nào cô đã trở nên tham lam như vậy, ngay cả tiền bạc cũng không thỏa mãn cô?
Sống trong gia tài trị giá hàng trăm tỷ, bên cạnh có công tử Phiên Nhiên, tuổi xuân đẹp như hoa như ngọc, cô nhớ anh vô cùng.
Thôi Thuấn Thần mặc dù mới về nước chưa được bao lâu, nhưng tất cả những quán ngon trong thành phố G, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhiều cửa hàng nằm trong các con hẻm hẻo lánh, càng khó tìm thì hương vị lại càng ngon, trong một thời gian ngắn Tân Cam đã đạt kỷ lục năm mươi kilogam trước nay chưa từng có. Khi thử chiếc váy mốt mới nhất của mùa hè năm nay, cô đã trách cứ Thôi Thuấn Thần.
“Thực sự bây giờ em đẹp hơn trước nhiều, trước kia chẳng phải là quá gầy sao?” Thôi Thuấn Thần không tỏ ra áy náy, trái lại còn rất ga lăng.
Cô bán hàng đứng bên cạnh cũng gật đầu hùa theo: “Chiếc váy này đúng là chỉ có cô Tân mặc đẹp nhất thôi!” Cô ta tự hào nói: “Đây là đồ kỷ niệm rất nổi tiếng, chỉ sản xuất có hai màu đen và trắng, người quản lý của chúng tôi đã phải tốn không biết bao công sức mới mang từ Paris về đây được, cả châu Á chỉ có mỗi cửa hàng Kỳ Hạm của chúng tôi có một chiếc này thôi.”
Thôi Thuấn Thần mỉm cười, rút thẻ tín dụng ra: “Như vậy là không mua không được rồi.” Cô bán hàng cười tít mắt cầm lấy thẻ.
“Đợi chút.” Tân Cam gọi cô ta lấy lại thẻ của Thôi Thuấn Thần, đưa thẻ của mình ra. Cô bán hàng sững sờ, Thôi Thuấn Thần gật đầu nhè nhẹ, anh ấy quay lại thì thầm với cô: “Cô nàng xinh đẹp ơi, cô cũng phải giữ thể diện cho tôi một chút chứ?”
Tân Cam soi gương ngắm lên ngắm xuống, cười khẩy: “Trai bao mà cũng cần tự trọng à?”
“Này!” Thôi tiểu công tử không thể chịu nổi nữa: “Em vẫn còn thù anh vì món cơm lươn hôm nọ à?”
“Đúng rồi đấy!” Giọng của Tân Cam nhẹ nhàng như gió khiến anh ấy không nói được câu nào.
“Hả? Thật trùng hợp!” Một thanh âm ngọt ngào của thiếu nữ nào đó từ xa vọng lại, Tân Cam chau mày, hai mẹ con đeo mặt nạ đã đến.
Công tử Thôi Thuấn Thần đi đến chào quý bà trát đầy hóa chất trên mặt kia. Bà Cố dáng vẻ tự nhiên sang trọng, còn Cố Trầm Trầm đến bên kệ bán hàng, nhấc chiếc váy trắng từ trong hộp ra. Chị bán hàng cẩn thận giải thích: “Cô Cố, cái váy này cô Tân đã mua rồi ạ.”
Cố Trầm Trầm vờ như không nghe thấy, ướm chiếc váy lên hỏi ý kiến bà Cố: “Mẹ, chiếc váy này rất hợp với con phải không?” Bà Cố đang chọn quần áo, nhẹ nhàng nói: “Trầm Trầm, đừng gây rối nữa.” Bà Cố cầm chiếc váy ưng ý đi vào phòng thay đồ và đặt tấm thẻ lên bàn. Cố Trầm Trầm nhíu mày, ném chiếc váy trên tay xuống.
“Tôi muốn lấy chiếc váy này.”
“Nhưng mà...” Cô bán hàng cảm thấy khó xử nhìn Tân Cam. Tân Cam đứng dựa vào một bên, cười mỉm. Người hiểu rõ cô như Thôi Thuấn Thần đã biết là có chuyện không hay rồi.
“Cô muốn chiếc váy này chứ gì?” Tân Cam giành lại chiếc váy từ tay Cố Trầm Trầm, hỏi.
Cố Trầm Trầm cười tươi: “Ngày kia mở buổi party chúc mừng chú Trịnh xuất viện.” Cô ta vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra tấm thiệp mời phủ bạc. “Mặc dù trong danh sách khách quý không có tên cô, nhưng dẫu sao cô cũng là... Nếu muốn cô vẫn có thể đến!”
Tân Cam im lặng không nói gì.
“Trịnh Phiên Nhiên dạo này rất bận, không có thời gian để chuẩn bị nên bảo tôi tổ chức buổi party này.” Nghĩ một lúc lâu, Cố Trầm Trầm mới phát huy: “Cô nói xem!” Cô ta cười đắc thắng: “Không phải tôi có tư cách mặc chiếc váy này hơn cô sao?” Cô ta chăm chú quan sát sắc mặt của Tân Cam. Tân Cam chỉ mỉm cười, coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Cô muốn chiếc váy này chứ gì? Được thôi!” Cô vừa nói, vừa cầm một cái kéo nhỏ trên mặt bàn, cắt vài nhát, thế là chiếc váy trắng duy nhất ở châu Á biến thành rẻ rách, giơ lên ném đến trước mặt Cố Trầm Trầm, cười khiêu khích: “Tôi không cần nữa, mới... đến... lượt... cô.”
Thôi Thuấn Thần từ nhỏ đã được dạy dỗ tử tế, nên việc này khiến anh phải thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, anh ga lăng giúp Cố Trầm Trầm nhặt từng mảnh váy còn đang mắc trên tóc cô xuống. Chỉ thấy tiểu cô nương đó mặt mũi đỏ gay, Tân Cam nhìn chằm chằm vào mặt Cố Trầm Trầm. Bà Cố vội vã đuổi theo con gái, thậm chí Tân Cam còn không thèm liếc lấy một cái.
“Con làm sao đấy! Đã bảo đừng dây vào cô ta mà còn không nghe? Khó khăn lắm mới đuổi được cô ta ra ngoài, con muốn ૮ɦếƭ à?” Bà Cố tức giận, quở trách con gái một trận.
Trầm Trầm cảm thấy vô cùng bất công: “Mẹ, con ghét cô ta. Tại sao cô ta không ૮ɦếƭ đi cho rồi!”
“Trầm Trầm!” Bà Cố thất sắc mắng: “Mẹ không bao giờ cho phép con nói như vậy nữa!”
Tay Cố Trầm Trầm nắm chặt miếng vải rách, cúi đầu khóc.
Tân Cam từ lúc ra khỏi cửa hàng, ngạo nghễ đi trên đường, trong lòng không khỏi đắc ý. Thôi Thuấn Thần trung thành theo sau, không nói một lời, hai người dừng lại tại một quán bar, cô bước vào chọn loại R*ợ*u mạnh nhất đang được xếp hàng dài ngay trước mặt mình. Thôi Thuấn Thần lắc đầu: “Dạo này em uống thế là quá đủ rồi, bên cạnh anh mà cũng uống nhiều thế sao?”
Tân Cam đã say rồi, cầm ly R*ợ*u màu sắc huyền ảo, đôi mắt quyến rũ: “Anh ấy rất ít khi uống R*ợ*u, cũng không cho phép em uống.”
Thôi Thuấn Thần nhướn mày: “Có vẻ như là anh cần phải học cách mạnh mẽ hơn.”
“Anh học không nổi đâu.” Cô liếc nhìn, ngón tay thon dài chỉ vào cằm anh, nhẹ nhàng hất lên, hơi thở cô thoang thoảng hương hoa lan: “Trịnh Phiên Nhiên là kẻ bỉ ổi đê tiện, cả đời anh cũng không học được đâu.”
“Em vì một kẻ bỉ ổi đê tiện mà đau khổ như thế này sao?”
“Chắc anh đã từng nghe nói về chuyện của em.” Tân Cam chán nản uống thêm một hớp: “Trịnh Phiên Nhiên vừa bỉ ổi vừa đê tiện, nhiều năm như thế, nhưng anh ấy lại là người đối với em tốt nhất.” Mặc dù cũng là người khiến cô bị tổn thương nhiều nhất.
Dưới ánh đèn huyền ảo dịu dàng, Thôi Thuấn Thần muốn bày tỏ tình cảm của mình nhưng lại cảm thấy có chút e dè. Anh với ly R*ợ*u uống một hớp, thở dài cay đắng: “Là anh đã đến quá trễ rồi!
Tân Cam gối đầu lên cánh tay của mình, nhìn anh cười: “Thôi Thuấn Thần, dừng lại ở đây thôi. Anh xem, mấy hôm nay em thực sự đã cố gắng thử yêu anh, nhưng em không thể làm được.”
Một lần nữa em cố gắng yêu anh, nhưng không thể.
Muốn quên đi mọi thứ, nhưng người đó không lúc nào không hiện hữu trong trái tim cô.
Trở lại khách sạn đã là ngày thứ hai, cánh cửa mở ra, trên giường lớn màu trắng trải đầy Black Rosevil, cảnh tượng đó đập thẳng vào mắt cô. Giữa giường đặt một chiếc hộp quen quen, mở nó ra, quả nhiên đúng là chiếc váy màu trắng giống hệt chiếc váy hôm qua bị cắt nát. Tân Cam thở dài, cổ họng trở nên ứ nghẹn.
Cô run run gọi điện cho anh, anh im lặng, cô cũng không nói gì. Rõ ràng là một ngày đầy nắng, nhưng một giường đầy hoa hồng đen và sự trầm mặc tĩnh lặng như kéo cuộc đời Tân Cam vào một màu đen vô tận.
Trịnh Phiên Hoài chưa bao giờ thấy anh trai mình như thế này, chỉ giữ chiếc điện thoại lặng im, dường như không có chút biểu cảm, dáng vẻ lạnh lùng như thể núi Thái Sơn có sụp xuống ngay trước mắt thì khuôn mặt đó vẫn không hề biến sắc. Phiên Hoài lập tức đoán được ai đang ở đầu dây bên kia.
“Anh ơi, uống nước đi.” Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh trai: “Chị Tân vẫn khỏe chứ?”
Trịnh Phiên Nhiên đặt cốc nước sang một bên: “Cô ấy là ai chứ, tại sao biết thiệt thòi mà vẫn cam chịu?”
Trịnh Phiên Hoài im lặng, nhẹ nhàng nói: “Chị ấy luôn chịu thiệt thòi như vậy, có thể chị ấy cảm thấy như thế sẽ tốt hơn thì sao?”
Trong nhà không bật đèn, Trịnh Phiên Nhiên ngồi trên sofa, cúi đầu cầm chiếc điện thoại, không nhìn rõ được sắc mặt của anh. Phiên Hoài nghe anh trai thở dài, cậu nghĩ tâm trạng anh bây giờ thật sự đang rất rối bời. “Anh yêu chị Tân Cam đúng không?” Đắn đo hồi lâu cậu mới hỏi: “Tại sao giữa cha và chị ấy, anh lại luôn đối xử bất công với chị ấy?”
Trịnh Phiên Nhiên không ngừng ấn di động cho màn hình sáng lên, anh cúi đầu, bỗng nhiên quay sang hỏi Phiên Hoài: “Thế em có muốn nhìn thấy một kết cục khác không?”
Phiên Hoài u sầu suy sụp, lắc đầu: “Em biết tình trạng của cha rất nghiêm trọng, đương nhiên là không muốn ông xảy ra mệnh hệ gì... Vâng, thật khó khăn để lựa chọn, với em mà còn khó khăn như thế thì anh nhất định là càng tệ hơn.”
“Phiên Hoài, anh đã lựa chọn thì tuyệt đối không gì có thể làm khó anh.” Mặt Trịnh Phiên Nhiên không chút biểu cảm, chầm chậm nói.
Đừng nhắc đến những chuyện khó xử như thế nữa, Phiên Hoài rốt cuộc vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện. Sự thiệt thòi đó có thể nhìn thấy, có thể hiểu được, còn tốt hơn những điều khó nói. Mà những điều khó nói, lại tốt hơn nhiều việc không biết lựa chọn như thế nào.
Cả cuộc đời Trịnh An Đồng ngoài nghe theo gia đình họ Trịnh thì tâm huyết cả đời của ông ta chính là chăm sóc anh. Từ nhỏ đến lớn, các chi phí ăn uống và các khoản chi tiêu khác đều vượt xa những quy tắc nhà họ Trịnh, anh được nuôi dạy tử tế, đừng nói đến việc kế thừa sự nghiệp của gia tộc, mà ngay cả việc thao túng một vương quốc cũng đã đủ rồi.
Giờ đây ai cũng hết lời khen ngợi Trịnh Phiên Nhiên bắt đầu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm chấn động cả phố Wall, còn quá trẻ đã kiếm được số của cải mà mấy trăm nhà như họ Trịnh cũng không sánh bằng. Nhưng rất ít người nghĩ được rằng, đúng là anh không lấy một xu nào từ nhà họ Trịnh để lập nghiệp, nhưng người phong thái như anh, đầy tài năng như anh, là do Trịnh An Đồng đúc kết từ những điều tốt đẹp nhất của cả gia tộc họ Trịnh và toàn bộ tâm huyết của Trịnh An Đồng tạo nên.
Vậy nên, một bên là Trịnh An Đồng, một bên là cô...
Trịnh Phiên Nhiên mỗi lần nhẫn nhịn lại không ngừng nghĩ về Trịnh An Đồng, nhắc nhở bản thân phải tiếp tục nhẫn nại, nhưng dường như anh chưa bao giờ thật sự nghĩ về điều mà cô phải chịu đựng. Đang chờ ông chú xuất viện, dưới sự bất bình và hoài nghi ngây thơ của Phiên Hoài, anh bất chợt nghĩ ra một vấn đề: Rốt cuộc người con gái tên Tân Cam này, dựa vào cái gì mà khiến Trịnh Phiên Nhiên anh phải đau khổ mười năm, không cách nào lựa chọn mỗi khi đối mặt với chú?
Điện thoại vẫn nhấp nháy sáng, anh đang ngồi thẫn thờ, Phiên Hoài cảm thấy trong góc khuất ấy, ánh đèn dường như ảm đạm, u tối hơn. Cậu nhẹ nhàng gọi: “Anh ơi!”
“Ờ?”
“Anh không thể lựa chọn, nên muốn cùng chị ấy chịu đau khổ sao?” Phiên Hoài không thể hiểu nổi, đã yêu chị ấy, đã vì chị ấy mà trắc trở, mà chỉ có một con đường, đó là để chị ấy ra đi. Tại sao mỗi người không bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới?
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, Trịnh An Đồng cùng bác sĩ đi ra, Trịnh Phiên Nhiên tắt điện thoại, đứng dậy đi về phía họ.
“Anh không thể bỏ rơi bản thân, nên không thể từ bỏ cô ấy.” Đi bên cạnh Phiên Hoài, anh nói.
Bởi vì cô là người anh cần, bởi vì thế giới này chỉ có cô mới xứng ở bên anh, và bởi vì cô là Tân Cam, là một phần của Trịnh Phiên Nhiên, anh đối xử với cô như đối xử với chính mình. Chẳng dựa vào cái gì, cũng không thể từ bỏ, cũng chưa bao giờ tự hỏi bản thân mình làm điều này vì lý do gì.
Tân Cam không thích màu trắng, nên trong tủ quần áo hầu như không có trang phục nào như vậy, chiếc váy màu trắng sang trọng như thế này, nếu như không phải tâm trạng cô đang đau đớn rối bời, thì cô cũng không cần để mắt đến. Màu sắc quá thuần khiết, khuôn mặt càng thêm nhợt nhạt, Tân Cam quét thêm lớp mỏng phấn má hồng, thoa son bóng đỏ, màu đỏ đậm của đôi môi và màu đen của tóc đã xóa tan màu trắng nhợt nhạt, cách trang điểm thế này mới khiến cô an tâm hơn một chút.
Cô xuất hiện tuyệt đẹp với chiếc váy trắng, môi đỏ mọng, cùng mái tóc đen tuyền, không khỏi khiến cánh phóng viên trước cửa hội trường phải trầm trồ. “Chính là cô ấy”, tiếng hô trong đám đông, đèn flash nháy liên tục, ánh sáng nối tiếp nhau làm lóa cả mắt. Tân Cam bước đi trong ánh sáng chớp nháy liên tục, cô nheo mắt chầm chậm đi về phía trước.
“Hôm nay cô cũng đến dự à? Là ai mời cô thế? Ông Trịnh hay là Cố tiểu thư?”
“Nghe nói ông Trịnh Phiên Nhiên sắp đính hôn với Cố tiểu thư, là sự thật ư?”
“Cô Tân Cam hãy nhìn chúng tôi!”
“Cô Tân...”
Đường phía trước đã chật cứng cánh phóng viên, cô đang ngẩng đầu nhìn, bất ngờ bị ai đó cầm tay lôi đi, chỉ nghe trong đám phóng viên nói có trò để xem rồi, sau đó những tiếng “tách, tách” mỗi lúc một dữ dội hơn, cánh tay lôi cô đi bỗng dưng giơ lên che mắt cô lại, cô nằm gọn trong lòng người đó.
“Em thực sự đã đến rồi.” Cô nghe thấy hơi thở của anh ấy, ngay trên đầu cô, trong lúc ồn ào nhưng vẫn có thể nhận ra một cách rõ ràng. “Tân Cam, tại sao em lại cố chấp thế?”
Tân Cam đẩy nhẹ anh ra, Thôi Thuấn Thần không biết phải làm sao, đành đi theo sau, chặn các tay săn ảnh càng lúc càng đông. Đội an ninh trong hội trường đứng dàn ra mở đường, Thôi Thuấn Thần bảo vệ Tân Cam vội vã đi qua dòng người. Đúng vào lúc này, những tiếng hô lại một lần nữa như thủy triều ào ào dâng lên, đèn flash nháy không ngừng, ngay cả trong đêm cũng chiếu sáng cả một vùng.
Chính là Trịnh Phiên Nhiên, bộ y phục màu đen toát lên vẻ lạnh lùng, áo sơ mi trắng, cổ và tay áo đều được thêu bằng chỉ vàng vô cùng sang trọng, từ trên cầu thang đi xuống, mỗi bước đi đều điềm tĩnh, và mỗi ánh mắt chỉ có cô. Tân Cam đứng lại, đứng từ xa nhìn anh, gió thổi làm tóc cô tung bay, lúc này đôi mắt cô sáng như những vì sao trên trời.
Thôi Thuấn Thần đứng đằng sau, nhẹ nhàng nói mang theo nỗi tuyệt vọng: “Tân Cam... Đừng qua đó.”
Trịnh Phiên Nhiên đứng lại, trong sự chú ý của hàng trăm quan khách, anh bình thản hướng về phía cô.
Đám đông chen chúc đổ dồn tới.
Cô bước về phía trước, Thôi Thuấn Thần kéo lại. Tân Cam quay lại nhìn anh ấy, Thuấn Thần chau mày lắc đầu: “Đừng đi! Hắn chính là ngọn nguồn của tất cả những đau khổ, em sẽ lại chìm đắm vào đau khổ mà thôi... Tân Cam, hãy bình tĩnh, nhìn lại con tim mình đi!”
“Thôi Thuấn Thần, đừng ngốc nữa...” Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Trái tim này từ lâu đã bị chó tha mất rồi.” Nói xong cô đi thẳng về phía người đàn ông đó.
Cô với bộ váy trắng lấp lánh trong gió đêm bước lại gần, Trịnh Phiên Nhiên với khuôn mặt lạnh lùng nhẹ đưa tay ra, trong khoảnh khắc chạm vào đầu ngón tay lạnh giá đó, một bức ảnh đã được chụp lại, nhưng kể từ đó trở đi không ai nhìn thấy bức ảnh này nữa.
Những bức ảnh, những cuộn băng ghi lại đêm hôm đó nhiều không đếm xuể, duy nhất có một cảnh, bất luận là báo chí hay truyền hình đều không ghi lại được. Ai đó đã bí mật mua lại, sau khi âm thầm rửa cuốn phim, đã cất giữ nó trong két sắt quan trọng nhất của Trịnh Phiên Nhiên. Sau nhiều năm, nhiều người đầu tóc đã bạc trắng, rất nhiều điều đã bị lãng quên, nhưng cuộc sống của chàng trai trẻ khó có được một lần ướt nơi đáy mắt sâu thẳm ấy, mãi mãi sáng hình bóng hồng nhan tri kỷ mang trên mình chiếc váy trắng và mái tóc đen tuyền.
Trên xe trở về nhà, cô ôm lấy eo anh, vùi mặt vào *** anh, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve người con gái bên mình.
“Em muốn uống R*ợ*u.” Cô đột nhiên ngồi dậy, nằng nặc đòi mở một chai R*ợ*u vang, cũng không đợi tỉnh R*ợ*u, lại hăm hở uống tiếp.
Trịnh Phiên Nhiên chau mày ngăn cô lại, vạt áo sơ mi trắng loang một vệt đỏ. “Điên à!” Anh lạnh lùng quát, giằng lấy chai R*ợ*u. Tân Cam ngồi trên đù* anh, mặt đối mặt, nụ cười đầy mê hoặc, nâng mặt anh lên, đôi môi mọng đỏ đầy hương R*ợ*u, *** lướt nhẹ từ trán xuống dưới đầy Khêu g**, cô hôn anh.
Cảm giác rạo rực đó khiến yết hầu anh lên xuống, anh cố bình tĩnh kiềm chế bản thân: “Em có chắc là muốn làm ngay trên xe không?”
Tân Cam cười, cắn vào cằm anh. Anh thở dài tỏ vẻ đau đớn, nhưng không giận dữ, anh cười, đôi mắt lim dim nhìn cô càng lúc càng lẳng lơ. Cô cắn nhẹ đôi môi ấy, lại *** từ dái tai lan ra cổ, từ từ, nhẹ nhàng.
Trịnh Phiên Nhiên ngửa cổ hít một hơi thật sâu, ôm cô thật chặt. Cô ôm khuôn mặt anh hôn tới tấp. Trịnh Phiên Nhiên bị K**h th**h, muốn đổi vai trò, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên tai: “Trịnh Phiên Nhiên?”
“Em nói đi.” Giọng anh run run, bàn tay mân mê theo sống lưng cô xuống dưới.
“Cho anh trái tim chân thành này, anh có muốn ăn không?”
Câu hỏi tưởng như bâng quơ, nhưng cô vẫn nở nụ cười đầy ngọt ngào đợi một câu trả lời, Trịnh Phiên Nhiên trong lúc ý loạn tình mê, mở mắt ra, vẻ ngạc nhiên và những cảm xúc khác đan xen nhau, anh gật gật đầu.
Tân Cam cười, đắm mình trong vòng tay anh, cô chỉ cần không khí tuyệt vời này trong xe, tưởng chừng như thời gian không còn tồn tại nữa.
Miệng Trịnh Phiên Nhiên co rúm lại, mặt biến sắc, đẩy cô sang một bên, kéo cửa kính cố hít khí trời.
Tân Cam loạng choạng dựa vào ghế, cười tủm tỉm nhìn bộ mặt giận dữ của anh.
Giữa hai người, nên như thế này mới đúng.
Yêu những gì đã qua, cô chỉ là tự tìm đến phiền não mà thôi.
Buổi party ăn mừng Trịnh An Đồng xuất viện đã lộn xộn như vậy, không biết Trịnh Phiên Nhiên sau chuyện này làm thế nào yên được đây, làm sao để Trịnh An Đồng không phải nhập viện lần nữa, và làm sao để Cố Trầm Trầm không nổi cơn điên?! Tân Cam đã cố gắng tự nhủ với bản thân không suy nghĩ về những việc đó nữa, tương lai cô cũng không biết phải đi đâu về đâu, chỉ biết trước mắt cô thật sự phải rời bỏ Trịnh Phiên Nhiên, nhưng quá khó khăn, cô không thể làm nổi.
Tháng Năm vừa rồi, Tân Thần về nước. Tân Thần là đứa con duy nhất của cậu Tân Cam, ông là một phóng viên, nhiều năm trước đã hy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ ông tái hôn với một người yêu thời đại học, kể từ lúc đó Tân Thần bỏ đi, một mình ở nước ngoài vừa học vừa làm, ngay cả những kỳ nghỉ hè và đông cũng không muốn quay về.
Trịnh Phiên Nhiên nghe nói Tiểu Tân Thần về nước, hiếm khi nhiều lời như thế, hỏi một câu: “Em thông báo cho mợ em chưa?”
Tân Cam lắc đầu: “Vì thế em mới sắp xếp cho nó ở tạm đây vài ngày, không có vấn đề gì chứ?” Cô ngập ngừng, Trịnh Phiên Nhiên vắt chân ngồi trên sofa, ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, hỏi: “Có thể có vấn đề gì ư?”
Tân Cam như giáo huấn Trịnh Phiên Nhiên: “Nó trước kia luôn thích cãi nhau với anh, bây giờ anh... nhường nhịn nó một chút đi...”
Đúng lúc này chú Trần đi tới, cung kính đặt cốc trà trước mặt Trịnh Phiên Nhiên, ông quay sang nhìn Tân Cam, không nói lời nào, nhưng vẻ mặt như muốn nói với cô rằng: “Tân Cam, cô tỏ thái độ hơi quá rồi đấy.” Tân Cam biết mình sai, im lặng không nói gì nữa. Trịnh Phiên Nhiên cầm cốc trà lên giữa chừng, thanh tao ngây người ra, nheo nheo mắt quan sát hai người, mặt đầy sát khí. Đột nhiên chú Trần ho nhẹ một tiếng rồi bước ra ngoài, điềm nhiên như không có chuyện gì, Tân Cam huýt sáo rồi cũng đi thẳng ra ngoài.
Chuyến bay của Thôi Thuấn Thần còn hai mươi phút nữa mới hạ cánh, trong lúc đang suy nghĩ tìm chỗ nào đó tiêu khiển, tự dưng lại có kẻ đến giở trò. Tân Cam thở dài một tiếng hỏi cô ta: “Cố Trầm Trầm, cả ngày từ sáng đến tối cô ngoài rỗi hơi tự rước lấy nhục nhã ra thì không còn việc gì khác để làm nữa à?”
“Người có thân phận không trong sáng như cô, cả đời cũng không lấy được ai, tất nhiên không thể tưởng tượng được khi chuẩn bị kết hôn phải làm nhiều việc như thế nào, bận rộn quá đi mất.” Lâu lắm rồi mới bị cao thủ vượt mặt, xem như khẩu khí của Cố Trầm Trầm đã có chút tiến bộ, Tân Cam gật đầu khen ngợi: “Vậy cô bận rộn đi, chúc kết hôn vui vẻ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên cau lại, thần sắc Cố Trầm Trầm lúc này như thể đang ở nhà nhẫn nhịn bố cô ta vậy. Tân Cam bị cô ta chặn lại, đột nhiên tỏ ra yếu đuối nhìn Trầm Trầm.
Cố Trầm Trầm cười lạnh lùng.
“Nói cho cô biết, tôi cũng khó chịu mỗi lần nhìn thấy cái mặt này lắm rồi... nhưng cũng quen rồi... Tôi nhất định sẽ kết hôn với Trịnh Phiên Nhiên, cô cứ ở đấy không chịu đi, như vậy cả đời này tôi và cô sẽ phải sống với nhau rồi, vì vậy tôi cố buộc bản thân phải quen dần từ bây giờ.” Lời của cô ta khiến trái tim Tân Cam như thắt lại.
Cố Trầm Trầm vô cùng đắc ý, đây là lần đầu tiên cô ta không bại dưới tay Tân Cam. Nhưng đang trong cảm giác chiến thắng, lại có bàn tay ai đó đánh mạnh sau lưng.
Cô ta la lên, rồi quay lại phía sau.
Chính là Tân Thần, không biết đến từ khi nào, đã cao hơn một chút so với vài năm trước, mặc chiếc áo khoác dạ ngắn cổ lông màu nâu, quần jean mài trắng kết hợp gọn gàng với đôi boot, tóc đen cắt ngắn, một bên tai đeo khuyên kim cương hình vuông, vừa trẻ trung vừa bắt mắt. Phía sau là hai chiếc va li hành lý lớn xếp chồng lên nhau, đeo theo túi xách đứng đằng sau chào hỏi Cố Trầm Trầm.
“Cô em sáng ngày ra bị cửa kẹp não rồi phải không? Mẹ kiếp, mày dám hóa trang mặt cosplay ra đường ra phố, ai có thể nổi hơn được chứ? Mặt thì dao kéo, *** thì dán silicone, cuối cùng là lừa kẻ mắt mù lấy mày, đáng để kiêu hãnh lắm hả? Mày giả vờ thiểu năng hay thật sự thiểu năng đấy? Người khác thông cảm không chấp nhặt với mày, mày lại còn nổi điên đến đây ra mặt à? Đầu óc mày có vấn đề không vậy? Tao đốt ba nén nhang cho mày nhé?”
Cố Trầm Trầm sờ ra sau gáy, chỉ vào mặt Tân Thần: “Cô, cô...” Tại sao cô ta có thể nói ra những lời lẽ ác độc như vậy chứ?
“Mày... mày... mày!...” Tân Thần tiến sát Trầm Trầm: “Nhân lúc tao chưa nổi máu *** thì cút ngay về chỗ mày đi.”
Cố Trầm Trầm bị Tân Thần đẩy một cái, ngã ngồi trên mặt đất, gào khóc vì đau đớn. Tân Cam vội vã chạy đến đỡ cô ta dậy, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Phải chạy về phía sau này chứ, đứng dậy nhanh lên, chuyển hướng đi.”
Cố Trầm Trầm sụp xuống, khóc lóc nguyền rủa: “Đồ thần kinh!” Rồi cô ta đẩy Tân Cam ra, cắm đầu cắm cổ chạy.
Tân Thần quay lại, lắc đầu rướn mày nhìn chị họ: “Trước khi lên máy bay, em đã từng nghĩ chị là người không muốn giành giật, đừng nói là giờ vẫn như cái ngày em mới đi đấy nhé? Lên máy bay đọc được mấy tờ báo, Haizz! Quả nhiên chị vẫn qua lại với cái tên ác quỷ ấy! Vừa xuống sân bay lại còn gặp cảnh tượng này nữa... Em thấy chị thật chả ra làm sao cả, giậm chân tại chỗ không nói làm gì, nhưng đối với con nhãi ranh đó, rõ ràng đến hai phút rưỡi mà chị vẫn không làm cho nó ૮ɦếƭ được! Gần đây chị lại xảy ra chuyện gì nữa rồi! Kinh mạch chị bị đứt hết rồi à, võ công cũng vô hiệu rồi sao?”
Tân Cam không nhịn được cười: “Chính là vì chẳng có chuyện gì xảy ra, nên mười năm mới như một ngày.”
“Bịa đặt.” Tân Thần trố mắt nhìn cô, tung tẩy chiếc túi trên tay, kéo theo đống va li hành lý cao ngang người, rảo bước nhanh về phía trước.
Để tránh chiến tranh bùng nổ, Tân Cam đã sắp xếp một bữa tiệc tẩy trần ở nhà hàng, khi mới ở nước ngoài về, người ta luôn sẵn sàng phóng túng một chút. Trịnh Phiên Nhiên không muốn ra sân bay nên đã đến nhà hàng đợi họ. Lúc hai chị em Tân Cam đến, anh đang ngắm nghía ly Chateau Lafite Rothschild của Pháp năm tám mươi hai, Tân Thần nhanh chân đi vào, nhìn Trịnh Phiên Nhiên “hi” một tiếng, chào như không chào.
Tân Cam ngồi xuống, tiện tay cầm ly R*ợ*u của anh lên thưởng thức, gật đầu nói: “Không tồi.” Trịnh Phiên Nhiên giơ tay lên: “Chính là ly này.”
Thôi Thuấn Thần mân mê mấy món ngọt trên bàn, thở dài: “Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt[1]... Tôi đang đói có thể ăn hết một con voi đây, cầu xin hai người đừng có bàn luận cái thứ ăn không no đó nữa, gọi món trước đi, được không?”
[1] Câu thơ trong bài thơ ‘Lưu Hoa môn’ của Bạch Cư Dị, có nghĩa là: “Cửa son R*ợ*u thịt để ôi. Có thằng ૮ɦếƭ lả xương phơi ngoài đường.”
Trịnh Phiên Nhiên ngước mắt nhìn về phía người quản lý nhà hàng: “Vậy gọi món đi... Mọi người tùy ý, hơn nữa xin cho tiểu thư Tân Thần đây một con voi.”
Quản lý nhà hàng đi đến bên cạnh Trịnh Phiên Nhiên tỏ ý phục tùng, anh ta cúi người nói: “Vâng, tôi sẽ báo cho chi nhánh bên Thái Lan chuẩn bị. Thưa cô Tân Thần, xin hỏi cô thích chế biến theo cách nào ạ?”
Tân Thần đang giơ quyển thực đơn lên trước mặt, bỗng rơi “bịch” một tiếng xuống mặt bàn.
Món ăn đưa lên được trang trí rất cầu kỳ, dáng vẻ của người quản lý đúng kiểu Tân Thần thích, anh ta mang đôi mắt biết cười khi phục vụ, khuôn mặt Tân Thần trắng ngần, hòa lẫn với màu sắc của cốc Chateau Lafite Rothschild Pháp.
Trịnh Phiên Nhiên cắt từng lát thịt bò như không có gì xảy ra, đôi mắt híp lại vẻ trêu ghẹo, Tân Cam tay chống cằm, nhịn cười đến nỗi đau cả ruột.
Tân Thần nuốt giận ăn tiếp, đôi mắt đảo qua đảo lại, nói mấy chuyện phiếm ở nước ngoài, rồi đột nhiên quan tâm đến tình hình gần đây của bà chị họ, thân thiết một cách ngây thơ giả nai: “Nghe nói chị và Thôi tiểu công tử có tình ý với nhau?”
Tân Cam khiêm tốn phủ nhận: “Chỉ là quan hệ bình thường, quan hệ bình thường thôi.”
Con dao Trịnh Phiên Nhiên đang cầm, bỗng vang lên một tiếng chói tai, vẻ mặt Tân Thần càng hứng thú hơn.
“Nhưng chị suýt nữa đã bị gán ghép cho Thôi Thuấn Hoa.” Tân Cam lạnh lùng nói thêm một câu: “Nếu chị nhớ không nhầm thì anh ta hình như là mối tình đầu của em?”
Miếng thịt bò như đính kèm ngọc trai, trong chốc lát được anh ăn sạch trơn.
Hai người, mỗi người như bị đánh năm mươi trượng, bầu không khí đột nhiên trở nên trầm lắng, Tân Thần lặng thinh không nhắc đến Thôi gia nữa. Thái độ Trịnh Phiên Nhiên cũng tỏ ra thân thiện hơn, ba người ăn xong bữa tiệc tẩy trần trong không khí vui vẻ.
Tuy nhiên, Trịnh Phiên Nhiên rất trẻ con, hay thù dai, khi về nhà, cánh cửa phòng ngủ vừa khép lại, Tân Cam liền bị anh đè vào bồn rửa tay trơn tuột lạnh lẽo, các tư thế đều thể hiện sự giày vò.
“Anh... anh vẫn giận à?” Cô cảm thấy hoa mắt nhức đầu, ngón tay bị cắn đau điếng.
Trịnh Phiên Nhiên thả lỏng người, tràn đầy hứng thú, anh đặt cô lên bồn rửa, bàn tay nhẹ nhàng *** khắp cơ thể, cô càng lúc càng không thể cưỡng lại được nữa.
“... Tâm Can.” Anh cắn tai cô đỏ ửng, cười tự mãn: “Mở mắt ra.”
Tân Cam không ngờ, trải qua một trận hồn xiêu phách lạc, thực ra cô tự tưởng tượng biết bao thứ hồ đồ vớ vẩn, mới không muốn mở mắt để nhìn vào gương, đúng như ý nghĩ xấu xa của anh!
“Tâm Can.” Trịnh Phiên Nhiên cúi đầu hôn vào mắt cô, nằm trong vòng bàn tay anh, Tân Cam khe khẽ áp mình vào lòng anh, dựa vào vai anh thì thầm mấy câu khen ngợi, làm nũng, xin tha thứ, anh lúc này thích nghe những gì, cô quá rõ.
“Thực tế, Tiểu Tân Thần về nước cũng không có gì là không tốt.” Anh nhìn cảnh tình tứ ủy mị trong gương, nói khẽ: “Có cô ấy ở bên, anh mới phát hiện ra em là người con gái dịu dàng thục nữ.”
Này! Tân Cam vô thức nhìn chằm chằm vào anh, vừa mở mắt ra đã biết là bị trúng kế, cô nhìn nụ cười ám muội của anh trong gương, anh nâng cô lên để hôn vào nơi ấy... Tân Cam hét lên một tiếng rồi bịt mắt lại.
“Trịnh Phiên Nhiên! Đồ Biến th'!”
Sau đó, cô cạn kiệt sức lực, ngủ thiếp bên cạnh anh, cả hai cùng say những giấc mơ đẹp, đang lúc mơ màng cô vô thức trở mình, Trịnh Phiên Nhiên chợt tỉnh giấc, đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng đắp cho cô, cô hơi tỉnh giấc dựa sát vào anh, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Đêm nay, trái tim bình yên hơn.
Đêm nay không hề có một tia sáng, những ngày cô đi, anh chưa bao giờ ngủ ngon như thế này. Thỉnh thoảng lúc ngủ quá say, anh lại bị tỉnh giấc, sờ vào chỗ trống bên cạnh, anh hận không thể tự tát vào mặt mình một cái.
“Tân Cam” Anh nhẹ nhàng gọi, cô mơ hồ đáp lại, trong đêm tối, đôi môi và nụ cười của anh dịu dàng cọ sát lên mũi cô, thì thầm những lời yêu thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc