Tai Nạn May Mắn - Chương 17

Tác giả: Phong Tiểu Miêu

“Móng vuốt của cậu trên người người ta sờ tới sờ lui như vậy không tỉnh mới là lạ.” Lư Phương Phỉ tức giận trở mình vùi ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ Lâm Thiên Vũ cọ cọ.
“Tớ đói bụng…”
Lâm Thiên Vũ hiện tại quả thực tựa như 1 con ngựa mất cương luôn cảm thấy “ăn” không no !
Lư Phương Phỉ giả ngu.
“Vậy tớ đi nấu cơm cho cậu thì sẽ hết đói thôi.”
Nói xong Lư Phương Phỉ dùng khí thế nhanh như sét đánh nhảy xuống giường sợ bị Lâm Thiên Vũ bắt trở về giường lăn qua lăn lại một phen, đi đến cửa phòng.
“Lư Phương Phỉ! Cậu chạy cái gì? Tớ cũng sẽ không ăn cậu mà.”
“Cậu nói lời này mà không thấy ngượng sao? Cậu muốn gì tớ còn không biết sao?” Lư Phương Phỉ dí dỏm le lưỡi một cái
“Mặc kệ cậu là đói thật hay giả đói, dù sao tớ cũng phải xuống lầu nấu cơm.”
Lâm Thiên Vũ buồn cười nhìn Phương Phỉ nhảy chân sáo rời đi bóng dáng dịu dàng, cao quý xưa không có rồi. Hắn cuối cùng cũng hoàn toàn thấy rõ con người thật của Lư Phương Phỉ nếu như nói Lư Phương Phỉ trước kia ưu nhã dịu dàng không phải là giả như vậy nàng bây giờ dí dỏm đáng yêu chính là mặt khác của nàng.
Tình yêu sẽ làm thay đổi con người quả nhiên là sai!
Kỳ thật hắn cũng không phải là bởi vì tính tình Lư Phương Phỉ mà yêu nàng, mà là vì nàng là Lư Phương Phỉ.
Kỳ thật vấn đề này Lâm Thiên Vũ đã từng nghĩ tới nếu như đổi lại là trước kia dù cho Lư Phương Phỉ có nhí nhảnh đáng yêu như bây giờ dí chưa chắc hắn đã động tâm.
Rung động chẳng qua là đúng thời gian đã xảy ra đúng chuyện, chỉ là loại động tâm này chậm đi 10 năm thôi, cho nên hắn hiện tại chỉ muốn thật yêu chân thành người con gái này…
Chân hắn từ khi điều trị giờ đã là tháng thứ 3. Có thể chống 1 chiếc gậy đi lại. Trải qua thời gian trước hắn không ngừng kiên trì rèn luyện Lâm Thiên Vũ đã có thể vứt bỏ xe lăn chống gậy xuống đất đi lại.
Lâm Thiên Vũ đi vào phòng bếp khi đó Lư Phương Phỉ đang làm bữa sáng.
Lư Phương Phỉ cũng không quay đầu lại chỉ trong phòng bếp chuyên tâm tiếp tục công việc của mình, kéo ghế ra giúp Lâm Thiên Vũ dựa
“Ngồi xuống, ngồi xuống, đừng có cản trở tớ nấu cơm nha.”
Những ngày này cuộc sống của bọn họ chính là như vậy, đơn giản mà ấm áp.
Lâm Thiên Vũ thường xuyên sẽ ngồi ở phòng bếp nhìn Lư Phương Phỉ nấu ăn, hắn nói ra cho oai là phòng bếp rất lãng mạn, đùa giỡn có âm hưởng. Lư Phương Phỉ nghe xong bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn với ánh mắt “sắc lang”!
“Phương Phỉ…” Ngồi ở trong góc Lâm Thiên Vũ cầm lấy trên mặt bàn Lư Phương Phỉ bình thường hay nướng bánh.
“Sao?” Lư Phương Phỉ đưa lưng về phía hắn, thanh âm có vẻ lười biếng hiển nhiên là trạng thái chưa tỉnh ngủ.
Lâm Thiên Vũ Tâm cười trộm, tối qua hắn xác thực quá điên cuồng.
“Vì sao mà cậu làm đồ ăn lại ngon như vậy?” (L: nịnh hót..)
Lư Phương Phỉ quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Vũ một cái, hắn đang cắn một cái bánh bích quy, tò mò nhìn nàng.
Lư Phương Phỉ đắc ý hừ hừ.
“Đương nhiên! Ăn cũng không nhìn ra là ai làm hay sao?” (L: tự khen)
Bọn họ bây giờ chính là kiểu sống chung như vậy, nhẹ nhàng mà tự tại, có rất nhiều niềm vui.
“Đương nhiên tớ biết mà! Chính là tiêu thư Lư Phương Phỉ cao quý nhà chúng ta là người phụ nữ rất đảm đang nha!”
Lư Phương Phỉ cười cười, vô tình nói đến chuyện cũ
“Kỳ thật lúc trước tớ từng có ý định mở 1 tiệm bánh ngọt.”
“Hả? Sao trước kia tớ chưa nghe cậu nói?”
Lâm Thiên Vũ lần đầu tiên nghe được Lư Phương Phỉ nói lời này, bọn họ quen nhau mười năm, lại lần đầu nghe nàng nói ý định này, hình như mình là thiếu quan tâm nàng sao?
Lư Phương Phỉ bưng bữa sang mới vừa làm xong đi tới
“Cậu chưa từng nghe qua là rất bình thường, bởi vì tớ chưa từng nói với ai.”
“Vì sao?”
“Vì sao là sao?”
“Tớ là hỏi vì sao cậu muốn mở một tiệm bánh ngọt?”
Lư Phương Phỉ bưng sữa uống một ngụm, chậm rãi nói:
“Cảm giác thỏa mãn thôi, chắc cậu khả năng không có biết qua loại cảm giác này, khi dung hết tâm tư tình cảm của mình vào làm bánh thì những người ăn được sẽ như chia sẽ tình cảm cho họ vậy, như vậy mình cũng thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, sẽ rất thỏa mãn.”
Lâm Thiên Vũ đã từng gặp qua bộ dạng Lư Phương Phỉ lúc làm bánh, qua lại, lên xuống, nghiêm túc lại gợi cảm.
“Tới đây.” Lâm Thiên Vũ đột nhiên về phía Lư Phương Phỉ vẫy vẫy tay.
“Sao?”
Lư Phương Phỉ để ly sữa xuống, vẻ kỳ quái đi đến trước mặt hắn.
“Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lâm Thiên Vũ vỗ vỗ vào cái chân trái không bị thương.
“Ngồi.”
“Cậu cứ nói đi, tớ đứng đây cũng được?” Lư Phương Phỉ vẻ mặt không tin.
“Không cần phải luôn hoài nghi “năng lực” của tớ, kêu cậu ngồi thì ngồi.”
Lâm Thiên Vũ ôm chầm Lư Phương Phỉ làm cho nàng ngồi vào trên đùi của mình.
“Vì sao khi người khác ăn đồ ngọt của mình cậu lại hạnh phúc?”
Lư Phương Phỉ thân thể cứng ngắc, không dám dùng khí lực toàn thân ngồi xuống chỉ có ôm cổ hắn đem đầu gối vào bờ vai hắn.
“Kỳ thật đơn giản là một loại hạnh phúc, hạnh phúc cũng có khi là một việc rất đơn giản, không chỉ là yêu còn có một loại hạnh phúc sống! Tớ chỉ nghĩ tới 1 cuộc sống đơn giản, hưởng thụ hạnh phúc giản đơn, những hạnh phúc từ những chuyện rất bình thường, rất nhỏ nhặt, như làm được gì cho người mình yêu thương, khi họ ăn đồ ngọt của tớ tớ thấy đnag cũng chia sẽ hạnh phúc với họ.”
Lư Phương Phỉ nói 1 hơi làm cho Lâm Thiên Vũ có chút rung động.
Nàng nói đúng lắm! Điều hạnh phúc nhất chỉ đơn giản là làm cho người mình yêu mến ăn được bánh ngọt của nàng…
Lâm Thiên Vũ cầm bánh trên bàn cắn một cái, ngọt mà không ngán, xốp giòn trong có hương thơm nhàn nhạt.
Cầm lên tay của Lư Phương Phỉ nhẹ nhàng hôn.
“Đây là món bánh quy ngon nhất mà tớ đã ăn.”
Hắn còn có một loại cảm giác hạnh phúc nhè nhẹ nữa, đúng là hắn biết rõ loại hạnh phúc này không phải là bởi vì bánh bích quy kia mà là người làm bánh bích quy kia, hắn có thể cảm nhận được loại cảm giác hạnh phúc đơn giản mà nàng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc