Tai Nạn May Mắn - Chương 06

Tác giả: Phong Tiểu Miêu

Bạn đang đọc Tai Nạn May Mắn truyện tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !
*****
Sáng sớm hôm sau, Lư Phương Phỉ đã đến chậm lúc nàng tỉnh lại thì Dương Phượng Kiều sáng sớm đã ngồi xe tới sân bay quay về Mĩ.
Bà Dương Phượng Kiều để lại phong thư, trong thư biểu đạt bà đối với Lư Phương Phỉ rất cảm tạ, khích lệ cô cố gắng lên! Khích lệ cô có thể giúp con trai bà đứng lên.
Từ khi Lâm Thiên Vũ từ bệnh viện về nhà thì Lâm gia liền cắt cử người giúp việc, Lư Phương Phỉ trong phòng bếp làm hai phần bữa sang đơn giản.
Cha mẹ của Lư Phương Phỉ ở Mĩ nên từ nhỏ nàng cũng rất sống rất độc lập, do đặc trưng cuộc sống như vậy nên nàng không có tìn tình của những cô thiên kim nhà giàu.
Bánh mì nướng thêm trứng gà, một ly sữa nóng.
Lư Phương Phỉ bưng hai phần bữa sáng đi đến cửa phòng Lâm Thiên Vũ, hiện tại trong nhà này chỉ còn lại nàng cùng Lâm Thiên Vũ. Mặc dù trước kia bọn họ thức đêm làm thêm giờ cấp tốc hoàn thành bản thiết kế nên cũng thường xuyên ở công tycó khi thậm chí trong vòng mấy tháng trong phòng của căn nhà này chỉ có 2 bọn họ “ở chung”. Nghĩ đến đây Lư Phương Phỉ liền toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu. Dù cho kết quả xấu nhất xảy ra thì Thiên Vũ chưa bao giờ yêu nàng, còn xảy ra tai nạn xe cộ, còn chuyện gì tồi tệ hơn bây giờ? Nếu đã như vậy nàng không cần phải đi quan tâm hắn nghĩ như thế nào, mặc kệ cái nhìn của người khác nàng chỉ muốn chăm sóc Lâm Thiên Vũ thật tốt, toàn tâm toàn ý chỉ vì yêu!
Không hiểu vì hơi khẩn trương nên Lư Phương Phỉ hít một hơi thật sâu rón rén đẩy cửa ra. Xa xa nhìn kẻ còn nằm ở trên giường Lâm Thiên Vũ, cũng không biết hắn tỉnh hay không chỉ biết mặt hắn vẫn cau lại. Hay do vết thương làm đau?
Lư Phương Phỉ tâm tư suy nghĩ ௱ôЛƓ lung. Tối qua nàng ở bên cạnh giường hắn đứng hồi lâu mới rời đi, kỳ thật nàng nghĩ mỗi ngày đều cùng hắn như vậy, nếu như có thể nàng chỉ hi vọng thương thế của hắn chuyển dời đến người mình, làm thế nào có thể chia sẽ nỗi đau của hắn đây!
Lư Phương Phỉ đi đến chiếc bàn ăn đối diện giường, để đĩa thức ăn xuống, vừa mới quay người, mặt liền bị 1 cái gối đập vào. Chân hơi lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống liền nghe thấy người đối diện kia hét lên, thanh âm khàn khan rất hung dữ.
“Ai cho phép ngươi tiến vào, tôi không phải đã nói không cho phép bất luận người nào đi vào hay sao? Cút ra ngoài cho ta!”
Lư Phương Phỉ chỉ là thoáng kinh ngạc nhưng cũng không nhíu mày thở dài, cầm lên chiếc gối nhìn về phía Lâm Thiên Vũ.
Nàng rốt cục thấy rõ ánh mắt của hắn kể từ sau khi Lâm Thiên Vũ bị thương, nàng sẽ không nhìn thẳng hắn trong trí nhớ đôi mắt sáng láng, thanh tĩnh kia giờ đây tràn ngập tang thương, giống như bị bụi phủ kín nhìn không rõ, không hiểu hiện tại Lâm Thiên Vũ đang suy nghĩ gì.
Lâm Thiên Vũ gì nhìn rõ người đối diện cũng có chút sợ sệt.
Trong lúc nhất thời trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người, Lư Phương Phỉ cười nhạt một tiếng, coi như không có chuyện gì xảy ra bưng lên đĩa thức ăn đi đến trước mặt Lâm Thiên Vũ.
“Như thế nào? Ngay cả tớ cậu cũng không muốn gặp ư?”
Nàng đem khay để ở đầu giường, bưng lên ly sữa đưa cho hắn.
“Mẹ cậu buổi sáng nay đã trở về Mĩ, bây giờ tớ ở lại nơi này. Cậu ăn điểm tâm trước đi.”
Lư Phương Phỉ là 1 cô gái rất thông minh và khéo léo, rất biết cách nói chuyện, biết lựa thời thế nên không nói trước mặt Lâm Thiên Vũ đến chữ “chiếu cố” để tránh hắn bị kích thích.
Lâm Thiên Vũ mím môi không nói lời nào, cúi đầu nhìn ly sữa trước mắt chừng ba bốn giây đột nhiên giương tay ra hất đổ ly sữa, hét lên:
“Cút!”
Ly sữa còn rất nóng, những giọt sữa bay tung toé trên không trung, do gần quá nên Lư Phương Phỉ không cách nào tránh được bị sữa bắn vào trên mặt, theo gương mặt trơn vào trong cổ áo. Lư Phương Phỉ giật mình trong một lát đưa tay loạn xạ ở trên mặt tùy ý xoa xoa, trên mặt cũng không lộ ra vẻ bất mãn gì cho dù Lâm Thiên Vũ trọng thương đổi tính nàng cũng hiểu biết hắn . Loại này là bệnh nhân cảm xúc không yên, biểu hiện ra ngoài hành vi thường thường là cố ý, chỉ vì muốn phong toả nội tâm của mình.
Lư Phương Phỉ từ tủ đầu giường cầm lấy một ly khác vốn là của nàng không nhanh không chậm nói:
“Thừa dịp còn nóng hãy uống đi.”
Lúc này đây Lâm Thiên Vũ rốt cục ngẩng đầu lên so với lúc ngủ thì nhíu chặt mày nói từng chữ từng câu: “Tớ – không – nghĩ – muốn – nhìn – thấy – cậu…”
Lư Phương Phỉ nghiêng đầu nhún nhún vai
“Vậy thôi, ăn điểm tâm đi! Tớ liền sẽ biến mất trước mặt cậu …” Nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm đó. Nào là xem xét phòng vệ sinh, mở mọi cửa sổ ra, không khí trong phòng này rất thiếu sinh khí.
Còn Lâm Thiên Vũ là kẻ gặp uy Hi*p không chịu thỏa hiệp hắn cười lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn Lư Phương Phỉ lại một lần nữa giơ tay lên đánh bay ly sữa trong tay nàng, kéo cánh tay của nàng. Phút chốc Lư Phương Phỉ ngã xuống giường, hai người gần kề. May không có chạm vào miệng vết thương của hắn Lư Phương Phỉ yên tâm, liền nghe giọng Lâm Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi nói lần cuối cùng. Cút ra ngoài kể cả cậu tới cũng không muốn gặp lại!”
Lâm Thiên Vũ hung hăng đẩyLư Phương Phỉ lại té ngã trên đất.
“Ái…” Lư Phương Phỉ đau rên một tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay chống đất chạm phải miểng thủy tinh vỡ, làm dạ nàng bị cứa vào, máu tươi chảy ra. Còn kẻ kia thì vẫn điền nhiên đắp chăn như hoàn toàn không thấy Lư Phương Phỉ tồn tại.
Lư Phương Phỉ nhịn đau đứng lên, nhìn thuỷ tinh gắn vào da thịt thì so với vết thương trong lòng của kẻ kia có đáng gì? vết thương đó đâu dễ trị như vết thương này. Phản ứng cực đoan này của Lâm Thiên Vũ hết thảy đều ở trong dự liệu của Lư Phương Phỉ hắn hung dữ, bất mãn, phẫn nộ, toàn bộ nàng có thể tiếp nhận, bây giờ Lâm Thiên Vũ còn biết đem bất mãn trong lòng hô lên ít ra so với cự tuyệt nói chuyên thì là tốt lắm rồi.
Đúng là như vậy sao có thể bỏ mặc Lâm Thiên Vũ, đừng nói trong lòng hắn bị thương, mà ngay cả hi vọng hắn có thể đứng lên cũng rất mong manh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc