Tà Nữ Và Yêu Vương - Chương 21

Tác giả: Tà Nhi

Vĩnh Dương vận hắc bào đen rộng theo gió thổi tung về sau. Hắn siết chặt vòng ôm Huyết Tử như sợ bị ςướק mất mặc dù đã cho nàng dùng qua loại dược hạn chế sức lực, khiến nàng không thể khinh công hay dùng kiếm, ngay cả ngồi cũng không vững.
Trước mặt hắn là tòa thành cao cùng một hàng thủ vệ dày đặc đã giương cung sẵn sàng chiến đấu.
- Vĩnh Dương, mau giao người, buông VK!
Phía trên, Trịnh Phi Vũ lớn giọng hướng xuống, ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi bạch y nữ tử.
- Giao người? Hừ, hôm nay ta sống nàng sống, ta ૮ɦếƭ nàng sẽ theo! Ngươi có giỏi cứ đến ςướק!
Vĩnh Dương tinh thần không hề thua kém mạnh mẽ thách thức. Cả đoàn quân phía trong thành và hơn vạn quân ngoài thành đã hừng hực khí thế, chỉ đợi chủ tướng của mình phát động một tiếng liền sẽ xông lên quyết chiến. Thế nhưng Trịnh Phi Vũ chỉ hất tay ra hiệu gì đó, hai tên thuộc hạ phía sau đã mang ngay một bao lớn đặt lên thành cao. Bao vải vừa được cởi bỏ, Vĩnh Dương lập tức cứng người. Ngồi trong lòng hắn, Huyết Tử rõ ràng cảm nhận được điều đó.
- Thập Nhất hoàng muội!
Vĩnh Dương vô thức phát thành lời.
- Tam hoàng huynh, cứu muội, cứu muội! Muội sợ lắm... Á...
Thập Nhất công chúa bị trói tay chân đứng trên thành cao run rẩy một mình, chỉ một chút sơ sẩy liền rơi xuống dập đầu mà ૮ɦếƭ.
- Thế nào? Chúng ta làm một cuộc trao đổi?
Trịnh Phi Vũ một bộ thản nhiên nhìn Vĩnh Dương hỏi nhưng trong lòng ruột gan đang rộn rạo không yên.
Vĩnh Dương và Thập Nhất là huynh muội thân ruột do Hoàng thái hậu sinh ra. Hắn tuy nham hiểm và thủ đoạn với bao nhiêu người nhưng đối với người em gái này lại rất mực yêu chiều. Thập Nhất dù có gây ra chuyện kinh thiên động địa thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ nhẹ nhàng giải quyết êm xuôi. Có lần vì giận lẫy nên vị công chúa ngang ngược kia đã ngộ sát một công tử nhà quan Thượng thư bộ Hình có tình ý với mình trong lần yến tiệc ở phủ Thượng thư.
Thượng Thư bộ Hình khác với bộ Lễ và các bộ khác, gia tộc ông ta mạnh và quyền thế hơn gấp nhiều lần. Vậy mà Vĩnh Dương trong một đêm đã ngụy tạo thành một vụ diệt môn do đạo tặc hoành hành. Một gia tộc Thương thư lớn mạnh đã bị hắn làm cho sụp đổ chỉ để che giấu tội *** cho hoàng muội thân ruột của mình.
Nắm được điểm này nên Trịnh Phi Vũ trước đó đã lấy cớ Thập Nhất bị truyền nhiễm mà giam tại phủ, đợi đến hôm nay mới mang ra làm vật trao đổi.
Bên dưới, Vĩnh Dương thất thần nhìn lên em gái sắc mặt đã trắng bệch không chút máu khẩn thiết cầu xin hắn, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm hằn lên những đường gân.
- Ta có đáng để ngươi hi sinh em gái mình không?
Trong lòng Vĩnh Dương, Huyết Tử nhẹ lên tiếng. Những ngày qua bị giữ lại tại phủ của hắn, nàng đã biết hắn vì vị công chúa kia mà lo lắng không yên, thường cho người xem xét tình hình của nàng ta.
Vĩnh Dương im lặng, ánh mắt mơ hồ không rõ đang có dự định gì.
- Ta không có lòng kiên nhẫn chờ ngươi đâu, mau quyết định đi!
Trịnh Phi Vũ nôn nao dùng kiếm chạm nhẹ vào lưng Thập Nhất công chúa khiến nàng ta hét toáng đến khản cả giọng:
- Á, Tam hoàng huynh, muội sợ lắm! Huynh nhanh đến cứu muội đi mà, Tam hoàng huynh!
Đôi mày của Vĩnh Dương cuối cùng cũng giãn đôi chút, hắn mỉm cười ôn hòa nhìn Thập Nhất trên cao, tay trái giơ ra. Thuộc hạ hiểu ý dâng lên một bộ cung tên. Hắn nắm lấy cung rồi mỉm cười gượng gạo, không còn dùng lực để phát ra âm thanh to cho người phía trên có thể nghe thấy:
- Thập Nhất, hoàng huynh có lỗi với muội!
Nói rồi hơi ngã người kéo căng cánh cung trong tay, dứt khoát hướng lên trên.
Thấy Vĩnh Dương nhắm mũi tên về phía này, Bùi Lực và Bá Cường liền rút kiếm chuẩn bị sẵn sàng chém gãy nếu tên phản tặc kia dám bắn Trịnh Phi Vũ.
“✓út!”
Nhưng không ngờ, mũi tên vừa rời khỏi cung liền lao ✓út đi, mạnh mẽ, xuyên qua tim của Thập Nhất công chúa đang kinh ngạc tột độ kia.
Thời khắc mũi tên xuyên qua tim em gái, dường như vầng mắt của Vĩnh Dương có ngấn lệ, nhưng rất mơ hồ, đến cả Huyết Tử ngay sát cũng không biết rằng hắn có hay không đã đau lòng.
- Á!
Thập Nhất công chúa trúng tên, máu bắn ra nhuộm đỏ cả bộ y phục diễm lệ. Nàng ta chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hãi rồi rơi xuống như cánh diều dứt dây.
Một đạo thân ảnh từ sau bất ngờ ✓út qua ngựa của Huyết Tử, khinh công bay đến đón chuẩn xác thân hình Thập Nhất sắp chạm đất rồi mang đến bên ngựa của nàng. Nàng nhận ra người này, hắn chính là thuộc hạ thân tín bị câm của Vĩnh Dương.
Nhưng Vĩnh Dương một lần cũng không nhìn đến, chỉ lãnh đạm buông một câu:
- Mang về an táng cẩn thận!
Sau đó quàng tay siết chặt hông Huyết Tử, hít lấy hương thơm trên tóc nàng.
- Nàng nói xem, ta nên trút mối hận này lên ai đây? Nàng? Hay hắn?
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu chứa đầy oán hận.
- Ngươi nhẫn tâm hơn ta tưởng!
Huyết Tử không lạnh không nhạt trả lời hắn.
- Vì đại nghĩa diệt thân có gì không đúng? Ta không thể giao nàng cho hắn cũng không thể vì muội ấy mà vứt bỏ cơ đồ sắp đạt được! Tất cả mọi việc đều phải có chọn lựa và con người sẽ phải trả một cái giá tương ứng cho sự lựa chọn của mình.
Nói rồi hắn ngẩng mặt, ánh mắt thách thức nhìn lên cao dõng dạc tuyên bố:
- Người là của ta, giang sơn cũng là của ta, hôm nay ta sẽ giành lấy tất cả từ ngươi, Trịnh Phi Vũ!
Thời gian để âm thanh truyền từ nơi Vĩnh Dương đến Trịnh Phi Vũ chỉ trong nháy mắt nhưng Huyết Tử cảm thấy nó lại trôi qua thật chậm chạp, chậm chạp. Nàng chăm chú nhìn đến khuôn miêng ngạo mạn đã có ý muốn nhếch lên thành nụ cười của người trên kia.
Hắn mấp máy môi nói với nàng điều gì, nàng đọc được khẩu hình miệng đó, chỉ mỉm cười.
- Phóng tiễn!
Lời vừa dứt, một màn mưa tên liền ào ạt được phóng xuống. Đám lính của Vĩnh Dương liền xông lên dùng khiêng sắt che thành một hàng rào chắc chắn.
Cổng thành mở ra, quân triều đình ồ ạt tràn đến, tiếng “Xông lên!” không phân biệt được là của quân bên nào hòa lẫn vào nhau vang dội cả đất trời.
Vĩnh Dương cưỡi ngựa cùng Huyết Tử, hết giết bên này lại chém bên kia, máu bắn tung tóe. Tuy nhiên, trên áo của nàng không hề dính lấy một vết máu bởi hắn đã dùng chính tấm áo bào đen của mình chắn hết tất cả.
- Nếu tiếp tục giữ ta thế này, ngươi sớm muộn cũng thua!
- Nếu thả nàng đi, ta mới thật sự thảm bại!
Vĩnh Dương thản nhiên nói.
Vừa lúc đó, Trịnh Phi Vũ từ trên thành cao nhún chân khinh công nhảy xuống, tay phải rút gươm, vừa gặp phải kẻ địch liền một kiếm ***.
“Keng!”
Rất nhanh, Trịnh Phi Vũ đã cưỡi lên một con ngựa rồi phi như bay đến chỗ Vĩnh Dương, vận lực vung kiếm.
Nhận phải một kiếm quá mạnh này lại phải đỡ lấy Huyết Tử bên mình nên Vĩnh Dương mất thăng bằng trên lưng ngựa, bèn ôm lấy nàng nhảy xuống. Trịnh Phi Vũ cũng khinh công nhảy theo.
Giữa chiến trường đầy gió bụi, mây mù xám xịt, hai nam nhân cao lớn đối đầu nhau khai triển kĩ thuật kiếm. Mà mỗi kiếm xuất ra đều vận hết lực hòng đoạt lấy mạng đối phương.
Bụi bay mù mịt cả một khu vực rộng lớn.
Nam tử hắc y bào Vĩnh Dương một tay ôm Huyết Tử, tay kia còn phải liên tiếp đỡ kiếm của Trịnh Phi Vũ tấn công đến. Thỉnh thoảng đông một kiếm tây một kiếm giết kẻ địch xung quanh.
- Bao nhiêu đó là quá đủ cho nhường ấy năm ta gọi ngươi một tiếng “hoàng huynh”, từ lúc này ta sẽ không nương tay!
Trịnh Phi Vũ ánh mắt sắc lạnh đứng hiên ngang nhìn Vĩnh Dương vừa trúng một chưởng của hắn mà hộc máu.
- Đừng cố chấp nữa, mau buông tay đi, Vĩnh Dương!
Huyết Tử nhíu mày liễu nhìn đến nam nhân đang quyết giữ lấy nàng mặc dù đã trọng thương. Vết chém năm ngày trước là quá nặng, đến nay vẫn chưa lành hẳn.
- Nàng quan tâm ta?
Vĩnh Dương một bộ điềm tĩnh như không mỉm cười ôn nhu nhìn người trong lòng.
- Ngươi hà tất phải thế!
Huyết Tử tinh thần hỗn loạn nhưng điềm đạm khuyên ngăn.
Vĩnh Dương này nhìn bên ngoài thì đậm chất mưu mô và không từ thủ đoạn, nhưng nàng biết rõ, hắn cũng chính là như Trịnh Phi Vũ đối nàng thật tâm. Những ngày qua trong doanh trại của hắn, nàng thật không chịu ủy khuất gì. Ngay cả lúc Hoàng thái hậu muốn khó dễ đến tìm nàng sỉ nhục thì cũng bị hắn thẳng thừng, không câu nệ mà mời người rời đi khiến Thái hậu tức giận đòi tuyệt thực.
Lí do Hoàng thái hậu tìm nàng là quá rõ ràng, nhưng qua đó nàng vô tình còn biết được thêm một chuyện nữa.
Vĩnh Dương vốn có thể cứu Thập Nhất ra khỏi vương phủ của Trịnh Phi Vũ nhưng hắn đã không tiến hành. Vì như thế sẽ đánh rắn động cỏ, hắn sẽ không thuận lợi mà ςướק nàng đi. Chấp nhận hi sinh Thập Nhất là chuyện mà hắn đã dự tính trước, chỉ vì cố chấp muốn giành lấy một người mãi mãi không thuộc về hắn như nàng.
Vĩnh Dương cùng lúc bị chuyện quân chuyện nhà quấn lấy, một chút cũng không thảnh thơi.
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không phải người tốt đâu!
Nhân lúc Trịnh Phi Vũ bận rộn giết mấy tên giặc cỏ xung quanh, Vĩnh Dương cũng chém ૮ɦếƭ một tên gần đó rồi hướng tai nàng nói nhỏ.
- Viên dược ta cho nàng uống lúc sáng không chỉ khiến nàng mất hết sức lực mà còn là một viên độc dược đúng nghĩa. Nếu không có thuốc giải, thì hôm nay ta ૮ɦếƭ nàng cũng không thể sống!
- Ngươi làm như vậy cuối cùng để nhận được điều gì? Hạnh phúc? Mãn nguyện?
- Chỉ cần có nàng thì tồn tại ở đâu cũng đều như nhau!
“Keng!”
Một đạo kình phong cực lớn kèm theo lực kiếm vô cùng mạnh mẽ bất ngờ ập đến khiến Vĩnh Dương ôm Huyết Tử bị đẩy lùi cả một đoạn. Lần này Trịnh Phi Vũ thực sự ra chiêu vô tình.
“Xoẹt!”
Thân ảnh bạch y vừa lướt qua, lòng Vĩnh Dương bất chợt lạnh buốt. Hơi ấm dễ chịu vừa còn trong vòng tay nay đã bị người thành công đoạt mất, lại chính xác nhận thêm một kiếm nữa ngay bụng.
“Hộc!”
Vĩnh Dương gập người dùng thân kiếm làm trụ đỡ, lần nữa ói máu tươi. Nhưng rất nhanh đã đứng dậy cao ngạo chùi đi vết máu trên miệng, ngước mắt nhìn đôi bạch y trước mặt với ánh mắt tràn đầy căm hận.
Bên kia, Trịnh Phi Vũ vui mừng khôn siết ôm chặt thân hình đã bao nhiêu ngày nhung nhớ đến phát điên. Tuy nhiên hoàn cảnh bây giờ không cho phép hắn thể hiện tình cảm, đành nghiến răng gọi một tiếng:
- Đinh Nhân Sâm!
Thân ảnh sam áo nhiều màu từ đâu nhanh như gió đã xuất hiện, nhìn thấy Huyết Tử ánh mắt sáng rỡ.
- Bảo an nàng tốt! Nàng hiện trúng độc, ngươi nhanh nhanh bắt mạch!
Trịnh Phi Vũ nói rồi tin tưởng giao Huyết Tử lại cho Đinh Nhân Sâm, muốn hắn mau chóng mang nàng về giải độc. Thế nhưng, giữa chiến trận loạn lạc như thế này đến thì dễ, đi khó ngàn lần, kẻ địch đầy rẫy khiến Đinh Nhân Sâm dù cố gắng vẫn không thể vượt qua.
Đằng sau, Trịnh Phi Vũ và Vĩnh Dương thực sự quyết đấu trận đấu sinh tử. Xoay một vòng, cả hai đồng loạt đã chém trúng đối phương một kiếm. Ngay sau đó liền nhún chân tung cước mạnh mẽ, bụi bay mù, áo choàng chũng bị khí tức ở chân đối phương thổi bay về sau. Nhưng thể lực bây giờ đã khác, Trịnh Phi Vũ vẫn là người chiếm thế thượng phong, khinh công bay lên rồi bất ngờ ✓út kiếm chém xuống. Vĩnh Dương bên dưới đỡ được, hai thanh kim loại chạm vào nhau phát ra âm thanh chói tai. Nhưng lực kiếm của Trịnh Phi vũ quá mạnh khiến Vĩnh Dương phải khụy một chân xuống đất, một lúc vận lực mới có thể đẩy kiếm phía trên ra.
Ngay lúc đó, Vĩnh Dương lại lần nữa trúng đòn, nhận một cú đá quá lực của Trịnh Phi Vũ lên ***.
Nhân cơ hội chiếm thế hơn, Trịnh Phi Vũ ra đòn chí mạng, một kiếm đâm ngay bụng của người mà bao năm qua hắn vẫn gọi “Tam hoàng huynh!”.
- Tam vương gia vong mạng rồi, mau rút quân!
Lời nói không biết từ nơi đâu vang đến nhưng rõ ràng và rành mạch vô cùng. Đám quân phản loạn nghe thấy liền như rắn mất đầu bỏ chạy tán loạn.
- Ta muốn quay lại!
Huyết Tử dứt khoát nói với Đinh Nhân Sâm.
- Không được, nàng hiện trúng độc không thể chần chừ!
- Mau đến đó!
Bị Huyết Tử khuất phục, Đinh Nhân Sâm vẫn là mang nàng trở lại nơi Trịnh Phi Vũ cùng Vĩnh Dương.
Gió lạnh thổi lùa từng cơn cuốn tung bụi mù, quất vào mặt người đến bỏng rát.
Quân phản loạn bỏ chạy, quân triều đình truy đuổi, chân thành một khắc trước còn nhiễu loạn tiếng la hét, tiếng xung phong tiến lên, tiếng gươm đao kịch liệt chạm vào nhau nay bất ngờ vắng lặng.
Dưới đất cát vàng, một nam nhân hắc y bào vẫn gắng gượng chống kiếm đứng dậy nhưng sức lực không đủ, bất lực ngã xuống. Dù máu và cát dính bẩn cả y bào nhưng gương mặt tuấn tú đến mức yêu nghiệt vẫn không bị che lấp. Vĩnh Dương nằm ngửa người nhìn lên trời cao mỉm cười khiến người khác không hề có lấy chút nào cảm giác người này đang trên đường đến gặp Phán Quan âm phủ mà là thưởng thức cảnh đẹp trời đông.
- Hừ, cuối cùng thì ta cũng bại dưới tay ngươi, Trịnh Phi Vũ!
- Đây chính là cái kết mà ngươi tạo ra! Những thứ nếu không thuộc về mình thì không nên dục tâm đoạt lấy!
Vĩnh Dương bất ngờ bật cười, thân mình hơi co rút, từ khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ tươi tô đậm cho bức tranh thê lương, ảm đạm ngày đông. Hắn nhìn đến bóng bạch y nữ tử đang tiến lại gần, muốn nói thật nhiều nhưng hơi sức không còn.
- Ta đã sai!
Hắn nhìn theo từng cử động của Huyết Tử, hắn thấy nàng đẩy Đinh Nhân Sâm ra, vô lực ngồi quỵ xuống cạnh hắn. Hắn rất vui, mỉm cười nói:
- Nàng cũng sai rồi!
Cố hít một ngụm khí, hắn yếu ớt cố gắng phát thành tiếng:
- Nàng sai khi đã cho rằng vì bản thân từ chối ta nên ta mới dốc tâm đoạt lấy, nhưng, ta thực sự, thực sự rất yêu nàng. Còn ta sai...- Vĩnh Dương bất chợt cười lạnh, nụ cười như mỉa mai chính bản thân mình- vì trong kế hoạch trước đó không hề dự đoán đến có sự xuất hiện của nàng. Ta, vốn dĩ phải lấy lòng binh sĩ, kéo họ về phía mình để làm mạnh thế lực, nhưng... Ta không lấy lòng người để giành thiên hạ mà một mực muốn giành thiên hạ để lấy lòng người, nên mới dẫn đến kết cục như hôm nay.
Một câu này của Vĩnh Dương thật sự đả kích đến Huyết Tử và khiến những người có mặt phải kinh ngạc suy ngẫm.
Đúng vậy, muốn tạo phản, điều kiện đầu tiên là phải lấy được lòng dân chúng, quan lại và các tầng lớp khác để họ tình nguyện đi theo ủng hộ. Đấy chính là “lấy lòng người để giành thiên hạ”. Thế nhưng có câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, gặp Huyết Tử tuy không thể khiến Vĩnh Dương từ bỏ cơ đồ tươi sáng mà hắn tự huyễn hoặc nhưng ý nghĩa của việc hắn làm đã khác. Hắn muốn vượt qua Trịnh Phi Vũ, muốn có quyền lực, muốn bá chủ cả giang sơn này cốt chỉ để lấy được lòng Huyết Tử nàng mà thôi.
Nói rồi hắn cong tay lấy từ trong đai áo ra một viên thuốc, hướng Huyết Tử nói:
- Đây là thuốc giải!
Huyết Tử kinh ngạc nhận lấy, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt hẳn đi.
- Tại sao ngươi...
- Cảm giác nàng sống... mà luôn day dứt khi nhớ đến ta, khiến ta hạnh phúc hơn khi thấy nàng không cam tâm ૮ɦếƭ cùng... chỉ có thế...
Tưởng như thời gian đã trôi qua thật lâu nhưng chỉ vỏn vẹn chưa đầy nửa khắc...
Vĩnh Dương chưa nói hết lời thì hơi thở cuối cùng đã vụt mất, bàn tay vừa đưa thuốc cho Huyết Tử nặng nề rơi xuống làm cuộn lên một tầng bụi.
Một cơn gió lạnh nữa lại ùa đến, che lấp đi giọt nước trong suốt như thủy bích ấm áp rơi vào lòng bàn tay thô ráp...
Mưa...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc