Tà Nữ Và Yêu Vương - Chương 12

Tác giả: Tà Nhi

Mùa đông cuối cùng cũng thành công mang sự lạnh lẽo đến cho nhân gian. Bầu trời bị bao phủ bởi một tầng mây vần vũ xám xịt, tựa như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.
Sáng sớm, trên mái nhà của phòng tân hôn được trang hoàng lộng lẫy thấp thoáng bóng bạch y phiêu dật. Tà váy trắng muốt cùng mái tóc đen tuyền nương theo làn gió bay bay. Nữ nhân xinh đẹp nhắm mắt cảm nhận từng sợi lạnh đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của mình. Cho đến khi thính giác nhạy cảm phát hiện có tiếng nói phát ra, nàng mới điểm nhẹ mũi chân, khinh công uyển chuyển xuống dưới.
- Còn chưa chịu vào?
Trịnh Phi Vũ không mặn không nhạt lên tiếng.
Huyết Tử theo lời đẩy cửa tân phòng có dán chử hỉ màu đỏ cỡ lớn rồi bước vào trong. Căn phòng vẫn ngập tràn hương sen thanh dịu như hôm qua. Những đóa sen hồng phấn duyên dáng được cắm trong những chiếc bình sứ quý giá màu xanh lục.
Trịnh Phi Vũ ngồi trên ghế gỗ lớn được chạm trổ tinh xảo đối diện gường ngủ, thản nhiên đưa mắt nhìn nàng. Đinh Nhân Sâm ngồi ở ghế bên cạnh hắn, cách một chiếc bàn trà thì khác, sắc mặt cực kì khó coi.
Huyết Tử nhìn lướt qua hai người đang mặc hỉ phục kia rồi dừng lại trên chiếc giường tân hôn. Đôi cánh môi mỏng hồng nhuận chợt giương lên thành một nét cong xinh đẹp. Trước đôi mắt ngày một lạnh đi của hai nam nhân trước mặt, nàng dở khóc dở cười mở miệng:
- Vết máu...
Nàng không định nói tiếp nhưng lại cảm thấy lao đã phóng ra không thể thu lại nên tiếp tục ngập ngừng bồi thêm từ:
- ... là của ai?
- Ta hận các người!
Đinh Nhân Sâm nghe xong liền tức tưởi chạy vụt ra khỏi phòng.
- Ta... có nói gì sai sao?
Huyết Tử nhìn theo bóng người vừa rời khỏi mà tự vấn.
- Là của hắn!
Trịnh Phi Vũ thản nhiên đáp. Kia là hắn vũ lực ép, tên kia mới chịu hiến máu.
- Hừ, nàng còn biết tự tìm về? Cứ tưởng đã chạy trốn đến nơi rừng núi hoang vu nào đấy sống cuộc sống an nhàn!
- Nếu vậy ngươi sẽ để yên sao?
- Đương nhiên không!
Hắn khẳng khái đáp.
Huyết Tử cười nhạt:
- Vì vậy nên ta mới không đi!
- Nàng... được lắm!
Trịnh Phi Vũ nghiến răng. Thời gian còn dài, hắn nhất định từ từ chỉnh nàng.
- Suốt đêm qua... nàng đã đi đâu?
- Về nhà cũ cho hắc miêu ăn, luôn tiện ôm nó sang đây!
Trịnh Phi Vũ thật cảm thán lão thiên già cao cao trên kia đã ban cho hắn một vị vương phi phi thường đặc biệt như thế. Tân lang tuấn tú như hắn trong đêm tân hôn phải ở cạnh một tên nam nhân ૮ɦếƭ tiệt nhiều chuyện còn tân nương thì bỏ hắn đi tìm hắc miêu. Việc này truyền ra ngoài hẳn sẽ trở thành một truyền kì cho người đời sau mang ra kháo chuyện. Nhưng hắn vẫn là bị lời kia của nàng làm cho cảm động đôi ba phần.
Nàng nói kia “nhà cũ” là quá khứ, vậy đây chẳng phải là nơi ở hiện tại và tương lai của nàng, nơi nàng sẽ cùng hắn chung mái nhà sao? Dù lời nói vô thức nhưng trong tâm nàng phải chăng đã xem vương phủ này là nhà mình? Hắn nghĩ đến đấy lòng bỗng dâng lên niềm vui khó tả.
- Thưa Cửu vương gia! Hoàng thượng cho gọi người cùng vương phi đến thư phòng dâng trà theo lễ.
Bên ngoài vang lên chất giọng eo éo đặc trưng của vị công công thân hầu hoàng đế.
- Được rồi, ngươi lui trước đi!
Vị công công “Dạ!” một tiếng rồi rời đi.
Trịnh Phi Vũ đứng dậy thay đi tấm hỉ bào màu đỏ bằng trường bào bạch y.
- Nàng nếu không muốn diện kiến hoàng thượng thì không nhất thiết đi. Ta sẽ chu toàn mọi việc!
- Ta sẽ đi!
Huyết Tử bất ngờ đưa ra quyết định.
Đồng ý trở thành vương phi, nàng đã nghĩ đến có ngày như thế này. Đây chỉ là điều sớm muộn xảy ra!
Không ngờ nàng lại nhanh như thế gật đầu, Trịnh Phi Vũ ngẩn người vài giây rồi khẽ cười, sợ nàng thấy. Hắn nhanh chóng chỉnh chu trang phục rồi hướng cửa bước đi.
- Vậy nàng chuẩn bị đi!
- Hoàng huynh đối ta thân hơn huynh đệ ruột, người tính tình không quá nghiêm khắc, nàng đừng lo!
Thấy nàng một bộ không được tự nhiên, Trịnh Phi Vũ trấn an.
Huyết Tử nàng vốn ít tiếp xúc với người lạ, nay lại còn diện kiến cao cao chí tôn hoàng đế đương triều làm sao không hồi hộp.
Trịnh Phi Vũ xoay người nắm lấy bàn tay lạnh mát của nàng, nở một nụ cười tươi như nắng xuân.
- Đã có bản vương bên cạnh, vương phi nàng hãy yên tâm!
Bàn tay Trịnh Phi Vũ có phần thô ráp nhưng rất ấm áp, bao trọn bàn tay nhỏ bé của nàng tạo cảm giác nàng được bảo vệ. Sự lo lắng trong nàng so với lúc đầu đã vơi không ít.
Trong làn gió ẩm mưa sương lạnh lẽo của mùa đông, cành lạp mai cuối cùng cũng đã hé nụ. Trên trường lang dài của vương phủ, một đôi bóng bạch y đều bước hướng về trước.
---
- Hoàng thượng thánh an!
- Hoàng thượng thánh an!
Trịnh Phi Vũ cùng Huyết Tử nhất loạt quỳ gối.
- Bình thân, mau bình thân!
Huyết Tử được Trịnh Phi Vũ bên cạnh nâng dậy nhưng theo lễ nên không dám ngẩng mặt nhìn người phía trên.
- Nào, Cửu vương phi hãy nâng mặt lên đi, không cần câu nệ tiểu tiết.
Huyết Tử chầm chậm hướng mắt về trước. Ở ghế cao nhất phía giữa, một nam nhân cao lớn mặc tử y bào, khắp người tản mát khí chất đế vương. Đặc biệt đôi mắt người cực kì tinh sáng, sắc sảo không kém Trịnh Phi Vũ, tỏ rõ là một vị minh quân.
- Hà hà, Phi Vũ, ngươi thật có mắt chọn người nha!
- Mỹ nhân trong thiên hạ đã được mang tiến vào cung cho người hết rồi, ta tìm mỏi mắt mới có được nàng!
- Ngươi ám chỉ ta chìm ngập tửu sắc hay âm thầm nâng vương phi ngươi mang so với hết thảy hậu cung của ta?
- Người là thích ý nào hơn?
- Ta đều không thích. Một nhành hoa sao thể sánh được vườn hoa?
- Một nhành cũng là tri kỉ, một vườn nhưng hóa ra “quả nhân”*!
- Phi Vũ, ngươi lại thắng rồi!
Huyết Tử đứng bên im lặng nghe màn đối thoại vừa rồi không khỏi thầm kinh ngạc. Đây là như thế nào đạo quân thần mà nàng đã từng đọc trong sách?
- Cửu vương phi, nàng nghe rồi đấy! Cửu đệ hắn xem nàng là tri kỉ rồi, được hắn chọn không biết là phúc hay họa của nàng đây!
Cao cao tại thượng hoàng đế hướng nàng như thật như giả cảm thán.
Nàng hơi bất ngờ rồi đáp lại:
- Phúc hay họa đều do người quyết định!
“Người” nàng nhắc đến chính là Trịnh Phi Vũ.
- Hay, hay lắm! Trả lời thật thâm thúy, thật sâu sắc!
Vị hoàng đế nghe đập bàn một cái rồi cười vui vẻ.
Câu trả lời kia của nàng thật thâm sâu ý nghĩa. Nàng bảo phúc hay họa đều nằm trong tay Trịnh Phi Vũ, do Trịnh Phi Vũ quyết định. Câu nói vừa giữ đạo “tam tòng tứ đức”, lấy chồng theo chồng, phúc hay họa, sủng hay phế đều do phu quân quyết định lại cừa có nghĩa hai người phúc họa cùng hưởng. Hơn thế, nàng còn hiểu ý sâu xa của hoàng đế, ngầm bảo Trịnh Phi Vũ chức cao quyền trọng luôn có nguy hiểm rình rập, nàng là thân nhi nữ sẽ là cái đích bị bọn tiểu nhân nhắm đến, điển hình là lần bị thích khách ám hại ngay trong hôn lễ. Nàng đáp lại kia có nghĩa là đề cao tài năng cùng khả năng của Trịnh Phi Vũ, bảo rằng muốn “họa” cho nàng còn phải đợi xem Trịnh Phi Vũ hắn như thế nào thông qua.
Một nữ nhân xinh đẹp lại thông hiểu lễ nghĩa, sâu sắc nắm bắt ý tứ người khác như nàng, hoàng đế hắn mỏi mòn trông tìm trong hậu cung mà chẳng có bao nhiêu người.
- Phi Vũ, ngươi thật may mắn mới tìm thấy một tri kỉ xuất sắc thế này!
- Hoàng huynh quá lời!
Trịnh Phi Vũ cũng choáng ngợp mà ngây người bởi câu trả lời của Huyết Tử. Thất thần mãi đến khi hoàng đế ca ca gọi một tiếng mới sực tỉnh.
Hoàng đế tử y bào tươi cười đứng dậy vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi.
Vừa xong lại có một giọng cười sang sảng vẳng đến.
- Cửu đệ!
Cả hai ngạc nhiên xoay người. Trịnh Phi Vũ nhận thức người đến là ai thì thoáng qua nhíu mày, chào một câu:
- Tam hoàng huynh? Không biết huynh đến nên không kịp nghênh đón!
ân trong sạch. Ngươi vạn lần đừng hủy hoại đời trai tươi đẹp của ta... Á...
Đang dài dòng thì bị một cước đá bay vào góc giường. Trịnh Phi Vũ quắt mắt gầm lên:
- Ngươi không có hứng thú thì bản vương đây có chắc! Biết điều thì ngâm miệng vào cho ta!
Đèn trong tân phòng vụt tắt.
Đám người bên ngoài hả hê... (_ __!! Mấy cái người này...)
Trước cửa thư phòng là một nam nhân y phục cầu kì tươi cười.
So với Trịnh Phi Vũ tuấn tú ba phần chính bảy phần tà này, người kia lại lộ rõ vẻ kinh diễm tà mị.
- Ồ, vị này là Cửu vương phi xinh đẹp xuất chúng, tài giỏi xuất thần mà dân chúng từ kinh thành đến vùng xứ Đông vẫn truyền nhau đây sao? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!
Người kia sở hữu vẻ đẹp yêu nghiệt bất ngờ sán lại gần Huyết Tử, Trịnh Phi Vũ liền nhanh chóng một tay gạt nàng lùi lại, bảo vệ ở đằng sau lưng mình.
- Tam hoàng huynh, người đừng làm vương phi của ta sợ a!
- Ha ha, Cửu đệ, ta chỉ là đến chào hỏi thôi mà! Đáng lí ta đã đến vào hôm qua để uống của ngươi một ly R*ợ*u mừng, không ngờ trên đường gặp phải thổ phỉ nên mới trễ lộ. Thật đáng tiếc!
Nam tử hắc y bào tươi cười không ngớt tường thuật một chút câu chuyện.
- Vậy bây giờ chúng...
Trịnh Phi Vũ như đã đoán ra kết cục của bọn thổ phỉ kia nên lấp lửng câu nói, để người kia tiếp lời. Và quả không ngoài dự đoán của hắn, kẻ kia mặt không đổi sắc thản nhiên buông mấy tiếng:
- Toàn thể ba mươi tên đều đã bị ta cho người róc rã xương thịt ném lên núi tặng bọn sói hoang rồi! Xương chúng thì khoét lỗ treo thành một dải, lúc gió thổi qua tạo ra một chuỗi âm thanh thật thích thú.
Huyết Tử phía sau nghe vậy mà rợn người. Cũng là thân sát thủ máu nhuốm đầy tay nhưng nghĩ đến thủ đoạn của kẻ này, nàng không khỏi kinh ngạc một phen. Trịnh Phi Vũ lại khác, hắn vẫn điềm nhiên như vừa thể nghe một câu chuyện cổ tích vậy.
Con người trước mặt này, hắn quá hiểu rõ.
- Tam hoàng huynh, người khiến vương phi của ta sợ đấy!
Nói rồi hắn xoay lại nhìn Huyết Tử:
- Tịnh Nhi, đây là tam hoàng huynh của ta, Tam vương gia!
Huyết Tử hơi ngập ngừng nhưng cũng vẫn là đáp lễ:
- Thỉnh an vương gia!
- Vương phi không cần đa lễ! Gọi ta Vĩnh Dương!
- Tịnh Nhi, nàng hãy xuống dưới gọi gia nhân dâng trà!
Trịnh Phi Vũ tìm cớ để Huyết Tử rời đi. Nàng đương nhiên hiểu ý phối hợp. Thế nhưng chưa kịp di bước thì gương mặt yêu mị lại giương lên nụ cười thâm thúy:
- Ấy, hôm nay không phải tân vương phi phải về nhà mẹ sao? Ta cũng muốn đến thăm lão phu nhân một chuyến, tiện thể chúng ta chung đường.
- Ta...
- Tất nhiên là vậy rồi! Tam hoàng huynh vừa đường xa đến hay là cứ nghỉ ngơi một lúc rồi cùng xuất phát!
Trịnh Phi Vũ ngắt lời Huyết Tử.
- Được, cứ vậy đi!
Khi thân ảnh hắc y khuất sau cửa, Trịnh Phi Vũ liền thu lại nét cười, lạnh lùng nghiêm túc hướng Huyết Tử nhắc nhở:
- Hắn là con trai của hoàng thái hậu, tam vương gia. Thâm hiểm, ác độc không đủ để hình dung về con người này. Tốt nhất nàng vẫn nên tránh xa hắn một chút.
Thấy Huyết Tử chăm chăm nhìn mình, hắn hơi chột dạ hỏi:
- Có gì sao?
Ngẫm nghĩ một lúc nàng trả lời:
- Ngươi đang nói về ngươi?
Trịnh Phi Vũ bị một câu này của nàng đánh bại, dở khóc dở cười:
- Nàng thấy ta là loại thâm hiểm, ác độc nên tránh xa sao?
- So với kẻ kia lộ rõ cho người khác thấy hắn là người đáng sợ, ngươi lại là người đáng để tâm hơn!
- Như thế nào?
- Thâm sâu khó lường!
Huyết Tử bỏ lại một câu rồi xoay người bước đi.
Trịnh Phi Vũ một mình trong thư phòng hồi lâu trầm ngâm thì an ủi bản thân:
- Nàng là đang để tâm ta, nàng nói là đang để tâm đến ta... (_ __!! Tỷ ấy biết tỏng rồi, ngươi còn ở đây giả ngu gì nữa!! -_- )
Sau đó chấp tay sau lưng, thong dong bước ra sân ngắm hoa.
---
Lúc Huyết Tử đặt chân đến cửa Lâm phủ, màn đêm đã buông xuống. Không khí trở nên lạnh hẳn.
- Vương gia, vương phi, đã đến nơi rồi!
Bên ngoài chiếc xe ngựa xa hoa truyền đến giọng của Bá Cường.
Hai người cùng nhau bước xuống thì thấy chiếc xe ngựa trước mặt cũng có người vừa xuống. Hắc y bào nam nhân phía trước vén màn, đạp lên lưng của một tên lính đang nằm bò trên nền đất lạnh.
- Ai nha, lạnh quá!
Người kia than một câu rồi hướng về Trịnh Phi Vũ và Huyết Tử, có ý chờ rồi cùng vào. Tuy là hoàng huynh nhưng trên thực tế, kẻ có quyền lực thực sự mới là Trịnh Phi Vũ, Vĩnh Dương kia không thể không ít nhiều nể mặt.
- Ôi, Cửu vương gia, Tam vương gia đại giá quang lâm, Lâm phủ thật vinh hạnh đón tiếp!
Trần Tố Như ra đến tận cửa vồn vã tươi cười.
- Nhạc mẫu, hôm nay ta dẫn Tịnh Nhi về thăm nhà hẳn người vui lắm!
Thấy bà ta không nhắc đến Huyết Tử, Trịnh Phi Vũ nhắc khéo. Nàng bây giờ đã là vương phi của hắn, hắn nào thể lại lần nữa im lặng nhìn nàng bị ủy khuất mà bỏ qua. Chưa kể đến nàng cùng bà ta không mấy máu mủ, dù là con gái ruột thì thân phận bây giờ của nàng cũng đủ để bà hành lễ.
- Vương... vương phi!
Lâm lão phu nhân khó nhọc nói mấy tiếng.
- Được rồi, vào trong, mau vào trong!
Vĩnh Dương vương gia kêu lên rồi tự nhiên như ở nhà bước vào trong. (Vương gia vị nào cũng như nhao!! -_- )
- Mời các vị dùng tạm chút trà, tiểu dân cho người đi thông báo cho lão gia một tiếng. Lão gia cảm phong hàn nên mới chậm trễ tiếp đón!
- Lão phu nhân không cần gấp gáp!
Trần Tố Như quay đi phân phó gia nhân rồi lại cười cười:
- Vâng, cơm tối đã được chuẩn bị, thỉnh mời hai vị vương gia cùng... vương phi dùng bữa!
Trên bàn ăn, Huyết Tử gượng gạo ngồi xuống cạnh Trịnh Phi Vũ. Đây là lần đầu tiên nàng trải qua cái cảm giác gọi là “ấm áp” của bữa cơm gia đình. Trịnh Phi Vũ thoáng cái liền nhận ra nàng khác lạ.
- Tịnh Nhi, nàng thân thể mảnh mai hay ốm yếu nên cần ăn nhiều thịt vào! Ta không ngại nàng có thêm chút mập mạp tròn trịa đâu!
Nói rồi hắn đưa tay gắp một chiếc đùi gà nóng bỏ vào bát nàng, lại không quên tặng thêm đôi phần chiều chuộng trong ánh mắt.
Bàn ăn không nhiều người vì ngại bệnh tình của Trịnh Phi Vũ nhưng ai nấy đều vì một hành động kia mà nhất thời hít thở không thông. Người lấy lại bình tĩnh lên tiếng trước tiên là Trần Tố Như:
- Vương... vương gia, người đã khỏi hẳn bệnh?
- Không phải khỏi bệnh, chỉ là phi thường không còn dị ứng đối với ái nữ của người mà thôi! Nhắc đến việc này ta cũng nên nói với người một câu cảm ơn. Không có nhạc mẫu người thì ta đã không có được một vương phi xuất sắc như thế này.
“Choang!”
Bát cơm của Trần Tố Như bất ngờ vuột khỏi tay rơi xuống đất. Bà ta xám mặt lắp bắp:
- Tiểu dân... tiểu dân thất lễ... thỉnh hai vị vương gia thứ tội!
Trịnh Phi Vũ thoáng qua nhếch miệng lại nghe Vĩnh Dương bên cạnh giúp bà ta giải vây:
- Lâm lão phu nhân nghe đến con gái mình đặc biệt có thể khiến Cửu đệ khỏi bệnh nên vui mừng quá đây mà!
- Vâng, vâng! Là tiểu dân... quá vui mừng!
Trần Tố Như như có như không liếc mắt đến Huyết Tử lại nhận được ánh mắt cực kì lãnh đạm của nàng. Nàng không giỏi diễn trò cũng không có hứng thú diễn một màn mẹ con tình cảm thắm thiết, chỉ lẳng lặng tiếp tục ăn. Nàng biết đây là Trịnh Phi Vũ hắn đúng lời hứa thay nàng xả hận Lâm gia. Vậy thì cứ để hắn tự biên tự diễn!
Sau bữa ăn, Trần Tố Như lấy cớ mẫu thân lo nhớ con gái nên mời Huyết Tử vào phòng “tâm sự”.
- Đồ tiện nhân không biết liêm sỉ, ngươi đừng tưởng trở thành vương phi thì lên mặt được với ta!
Huyết Tử nhàn nhạt cười khinh. Đúng là cuộc đời đôi khi không phải cứ im lặng sống thì sẽ yên ả trôi qua thời gian.
- Nếu còn dùng thái độ đó nói chuyện thì ta xin phép về phòng trước! Trịnh Phi Vũ đang đợi!
- Ngươi... ngươi...
Trần Tố Như căm giận vô cùng, mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh:
- Ngươi dùng yêu pháp gì mà có thể chiếm được sự sủng ái của Cửu vương gia?
- Yêu pháp?
Huyết Tử bất ngờ cười thành tiếng.
Nàng thật không hiểu như thế nào mà Lâm Bình kia lại vứt bỏ mẫu thân nàng để chấp nhận chung sống một đời với người phụ nữ này. Nếu chỉ vì gia thế của bà thì nàng quả thật cảm thấy đôi phần thương hại ông ta. Đúng vậy, là thương hại! Tuyệt nhiên không còn thêm một chút cảm xúc nào dành cho vị “phụ thân” ấy.
- Lão phu nhân, người thực muốn biết ta dùng yêu pháp gì sao?
Nàng hừ lạnh rồi tiếp tục:
- Là máu! Hãy làm cho máu mình chảy đến khi nào không thể chảy được nữa, đến mức mắt tưởng như không còn thấy mặt trời ngày mai, mũi không thể cho vào thêm một ngụm không khí... Đó chính là ma pháp của ta!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc