Tà Áo Học Sinh - Chương 22

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

Cảnh quay cuối cùng
Y Lam trèo lên đỉnh cao nhất của tòa lầu, gió thổi tung tà áo của cô. Cô đi từng bước rất khó khăn.
Trên đầu là một bầu trời sao đẹp mê hồn không gì tả nổi, sao sáng đứng im bất động, lạnh lùng chiếu xuống người con gái cô đơn không nơi nương tựa.
Màn hình trên máy di động của Y Lam chợp nhấp nháy. Trong tin nhắn viết: “Với tôi, em là ngôi sao xa nhất trên bầu trời. Xin hãy thứ lỗi cho tôi, tôi không thể yêu em, chỉ có thể mãi mãi đứng đằng xa ngắm nhìn.”
Y Lam gọi lại số điện thoại đó, đôi môi giá lạnh để sát vào di động, dịu dàng nói: “Anh có đang ngắm sao không ạ?”
Một lúc sau, một giọng nam cứng cỏi mới trả lời: “Không.”
“Sao đêm nay đẹp lắm.”
“Em nên ngủ sớm, sẽ có lợi cho sức khỏe của em.”
“Vâng, em ngủ ngay đây.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt, em yêu anh.” Y Lam hôn vào ống nghe một cái.
Phía bên kia liền tít tít một tiếng, tắt máy.
Y Lam vứt mạnh di động ra phía xa, chiếc di động tạo nên một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, sau đó bắt đầu rơi thẳng xuống, gần như cùng trong một giây, Y Lam giơ hai tay ra, trùng khớp với quỹ đạo bay của chiếc di động.
Tà áo xinh đẹp, giống như một đôi cánh bạc.
“Đùng” một tiếng thật to, màn hình tối đen lại, hàng chữ dần dần hiện ra: 01 giờ sáng ngày mồng 8 tháng 11, cô thiếu nữ Lam Lam nổi danh khắp toàn quốc do đóng vai chính bộ phim “Tà áo học sinh” đã nhảy lầu từ tầng 29, tự sát, năm nay cô mới 19 tuổi.
Tiếp theo, ca khúc chủ đề phim được cất lên.
Bầu trời rất cao, rất xa
Em muốn bay lên bầu trời
Bắt lấy một ngôi sao màu xanh lam
Và nguyện cầu những điều mơ ước của em
Anh cứ luôn nói em hay luyến tiếc
Luyến tiếc những lời thề mong manh của tuổi thanh xuân và sự vĩnh hằng không thể nhìn thấy.
Mười bảy tuổi
Một ngày hè mưa rơi
Anh đã chiếm lĩnh trái tim em
Nói cho em biết nhớ mong là như thế nào.
Mưa cứ rơi, rơi mãi
Hãy rời xa
Ngôi sao nói phải mất đi mới có được khuôn mặt tươi cười rạng rỡ chân thực.
Em sẽ cất giấu nỗi đau thương của mình
Như điều anh mong muốn.
Khi mặt trời xuất hiện
Nỗi cô đơn sẽ được hong khô.
Em sẽ quên hết những gì tốt đẹp về anh
Đi qua góc khuất của con đường lạ.
Dùng tà áo học sinh
Nói lời tạm biệt cuối cùng với anh.
Dùng tà áo học sinh
Nói lời tạm biệt tuyệt vời nhất với anh.
Bài hát kết thúc, ánh đèn sáng rực lên, sau 10 giây yên lặng, cả bốn phía tiếng vỗ tay nổi lên như sấm rền. Đây là buổi chiếu ra mắt của bộ phim điện ảnh “Tà áo học sinh.” Chị Ngô ôm chặt lấy Y Lam, nói vào tai cô: “Tuyệt quá, em à, tuyệt quá, không còn nghi ngờ gì nữa, em chính là ngôi sao mới trong giới điện ảnh năm nay. Chị thấy kiêu hãnh vì em, tự hào vì em!”
Diệp My cũng giơ tay về phía Y Lam, nói: “Chúc mừng em.”
Y Lam đón nhận những lời chúc mừng của mọi người xong, liền đi đến một chỗ tĩnh mịch, vắng vẻ, gọi về nhà, không biết tại sao, lúc này cô vô cùng nhớ mẹ, muốn mẹ cùng chia sẻ niềm vui với mình. Cô Chương nhấc máy, Y Lam hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có khỏe không?”
“Cũng tạm ổn.” Cô Chương nói.
“Một thời gian nữa con sẽ đón mẹ đến Bắc Kinh.” Y Lam nói, “Mẹ vẫn chưa leo lên Trường Thành phải không ạ? Con đưa mẹ đi.”
“Người nổi tiếng mà cũng có thời gian rảnh thế sao?” Cô ấy chế giễu.
“Đi cùng mẹ chắc chắn là có thời gian chứ.” Y Lam ngoan ngoãn nói, “Mẹ phải tự chăm sóc mình cho tốt, con sẽ đến đón mẹ sớm.”
“Cảm ơn.” Cô ấy lạnh lùng đáp.
Sau buổi chiếu ra mắt, bộ phim được chiếu trên khắp toàn quốc, thu nhập của phòng bán vé tăng cao, bộ phim này được tôn xưng là “Bi kịch của tuổi trẻ”, như đã tiêm một mũi tăng cường thể lực cho thị trường phim trong nước đang trong thời kì ảm đạm. Cô gái Y Lam trẻ trung xinh đẹp sau một đêm đã trở thành thần tượng của giới trẻ, có rất nhiều bộ phim mời cô đóng, giá tiền cũng tăng lên gấp bội. Còn Diệp My, nhờ vào sự thể hiện xuất sắc trong bộ phim này mà lại đón nhận được sự mến mộ và khẳng định của công chúng.
Trong đợt tuyên truyền rộng rãi khắp nơi, cuối cùng cũng về đến nhà Y Lam. Thực ra, hôm trước, Y Lam đã gọi ddienj cho mẹ, cô Chương nói: “Cô không cần về đây, buổi tối tôi có tiết dạy, không có thời gian đón tiếp cô đâu.”
Không gặp thì thôi, Y Lam lúc đó nghĩ như vậy, gặp cũng lại giận dỗi, tôi gì, nhưng khi xe chạy qua con đường thân quen, Y Lam không kìm lòng được, vẫn nói với chị Ngô: “Chị cho dừng xe đi, em muốn về qua nhà một lát.”
“Buổi tối có thông báo đấy.” Chị Ngô nói, “Xong rồi hãy về nhà không được sao?”
“Không được đâu ạ. Xong rồi thì mẹ em đi ngủ mất.” Y Lam nói.
“Thế thì để mẹ em đến đó gặp em.”
“Em chỉ cần năm phút thôi.” Y Lam nói
Chiếc xe dừng lại dưới chân tòa khu nhà Y Lam, Y Lam chạy như bay lên lầu, đạp mạnh cửa. Cửa mở ra, cô Chương rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Y Lam, nói: “Sao lại là cô?”
“Con đến uống nước.” Y Lam bình tĩnh nói, “Con khát lắm.” Vừa nói vừa tự đi vào phòng khách.
“Tự rót lấy.” Cô ấy ở đằng sau, uể oải nói.
Cốc nước màu xanh lá cây Y Lam dùng trước đây vẫn để trên bàn uống nước, Y Lam rót đầy một cốc, uống một hơi cạn sạch. Cô Chương ngồi trên ghế sô pha nhìn Y Lam, nhưng không nói gì.
Tiếng còi phát ra từ chiếc xe đỗ dưới lầu, Y Lam nói: “Con đi đây, mẹ giữ gìn sức khoẻ nhé.”
Cô Chương thấp giọng nói: “Rời khỏi cái nhà này thì đừng có mà quay trở lại nữa. Nhưng tôi cũng chẳng lo lắng gì về cô đâu, cô tài, giỏi như thế cơ mà, tôi chúc cô càng bay càng cao.”
Y Lam: “Mẹ nói sai rồi, đây là nhà của con, cho nên chắc chắn con sẽ quay về. Mẹ là người thân duy nhất của con, từ ngày mẹ nhận con về nuôi, thì điều này đã trở thành một sự thực không gì có thể thay đổi được.”
Cô Chương: “Thôi đừng có mà nịnh nọt tôi, tôi làm gì có cái phúc phận ấy.”
Y Lam nói: “Tạm biệt nhé, mẹ yêu.”
Nói xong, Y Lam đặt cốc trở về chỗ cũ, quay người bước vội ra khỏi cửa.
Sau khi đi một vòng khắp toàn quốc, rồi lại trở về Bắc Kinh, trong bữa tiệc chúc mừng, Trình Phàm tươi cười rạng rỡ, nói với Y Lam: “Bộ phim tiếp theo, chú đã lên kế hoạch cho cháu rồi, chị Ngô sẽ làm người quản lý cho cháu, chị ấy rất tài giỏi, chú tin rằng cháu sẽ thích chị ấy.”
“Cháu muốn rút lui.” Y Lam nói, “Ít nhất, cháu muốn nghỉ ngơi một thời gian đã.”
“Đang thuận đà mà.” Trình Phàm nói, “Cháu có năng khiếu làm nghệ thuật, nếu bỏ phí thì tiếc quá, cháu phải tin tưởng chính mình.”
Khoé mắt Y Lam nhìn thấy anh. Anh cũng là khách mời của buổi tối hôm nay. Dạo này Y Lam bận quá, có lẽ gần nửa tháng nay chưa gặp anh lần nào. Cô vội vàng nói qua quýt với Trình Phàm vài câu, Y Lam trốn vào góc khuất gọi điện cho anh, nói thẳng không chút vòng vo: “Chúng ta đi khỏi đây, có được không anh?”
“Đợi tôi một chút.” Anh nói, “Tôi cần phải giải quyết một số việc.”
“Không.” Y Lam nói.
“Ngoan nào!” Anh nói, “Đợi tôi giải quyết xong, tôi mời em đi ăn đêm.” Anh ta có vẻ thực sự có việc bận, nói xong, vội vàng tắt máy.
Diệp My cầm ly rượu đi đến, nói với Y Lam: “Sao? Trốn ra đây để gọi điện cho anh chàng người yêu nhí à?”
“Đâu có.” Y Lam cất điện thoại, nói, “Em làm gì có anh chàng người yêu nhí nào.”
“Tử Gia cũng được đấy chứ.” Diệp My nâng ly rượu chỉ vào hướng phía trước, nói: “Đẹp trai, hát hay, cơ thể cường tráng, hơn nữa, chị thấy cậu ta cũng chăm sóc em khá chu đáo. Dù sao, nụ hôn đầu của em cũng dành cho cậu ta mà. Hay là phim giả tình thật đi.”
“Cảm ơn chị, chị thích anh ta như vậy, thì để lại cho chị đi.” Nghĩ đến bữa ăn đêm, Y Lam cảm thấy rất vui nên đã trêu đùa cùng Diệp My. Diệp My cười lớn: “Chị như bà cô của cậu ta, thế sao được!”
“Bây giờ đang thịnh hành tình yêu chị em mà.” Y Lam nói.
“Con quỷ con!” Diệp My đập mạnh Y Lam một cái, sau đó ghé sát vào tai cô, nói: “Chẳng giấu gì em, chị có mục tiêu mới rồi.” Vừa nói, tay vừa chỉ về phía trước, “Nhìn kìa, có phải là rất phong độ không?”
“Ai cơ?” Y Lam giọng run rẩy , hỏi.
“Anh ta tên Đơn Lập Vĩ, kinh doanh bất động sản, giờ anh ta giàu có lắm. Đã ly hôn một lần rồi, có một cậu con trai.”
“Sao cơ ạ?” Y Lam hỏi, “Lẽ nào chị định theo đuổi anh ta?”
“Còn chưa biết ai theo đuổi ai đâu.” Diệp My cười kiêu ngạo, rồi lại thở dài, nói: “Chị lăn lộn ngành này lâu rồi, cũng mệt rồi, tìm được mục tiêu thì cưới luôn cho xong, phải để dành thị trường lại cho những người trẻ tuổi như em. Chị già rồi cũng đã đến lúc cần nghỉ ngơi.”
Y Lam nói: “Chị sao có thể chắc được rằng anh ấy sẽ cưới chị?”
“Đàn ông mà.” Diệp My nói, “Chị hiểu về họ nhiều hơn em, ha… ha.”
“Hai người có quen nhau không?”
“Có thể nói là tương đối thân quen.” Diệp My nói, “Thực ra đã quen nhau từ ba năm trước rồi, cùng uống rượu và chơi bowling với nhau vài lần.”
“Thế ạ?” Y Lam nói, “Thật trùng hợp, em và anh ấy cũng quen nhau từ ba năm trước.”
“Sao?” Diệp My kinh ngạc nói, “À, phải rồi, chị nhớ ra rồi, khi anh ấy vừa mới ly hôn đã đến sống ở thành phố chỗ em một thời gian. Nhưng sao bọn em lại quen được nhau?”
“Em là bạn gái của anh ấy.” Y Lam nói.
“Ha… ha… ha.” Diệp My cười vang, cô ấn mạnh tay vào trán Y Lam một cái, mắng Y Lam: “Cô bé con, đừng có mà nói bừa, cẩn thận phóng viên nghe thấy sẽ bị đồn ầm lên.”
“Em không nói bừa.” Y Lam nói một cách rất nghiêm túc, “Em thực sự là bạn gái của anh ấy.”
Không rõ Diệp My tin hay không tin, nhưng thái độ vô cùng kỳ quặc, cô ta nhìn Y Lam cứ như thể đột nhiên nhìn thấy người ngoài hành tinh, cả khuôn mặt đều méo mó hẳn đi.
Y Lam vờ như không có chuyện gì, quay đầu về hướng khác. Ngoài cửa, lá xanh mơn mởn đến hoa cả mắt, lúc này cô mới chợt nhận ra rằng, mùa hè đã đến rồi. Thật không ngờ thời tiết biến đổi nhanh như vậy, đến độ khiến ta phải nghi ngờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc