Sương Mù Lúc Bình Minh - Chương Cuối

Tác giả: Phiêu A Hề

Phần kết
Hai tuần sau, Chu Lê Hiên vừa ngồi vào văn phòng thì trợ lý mới đã gõ cửa tiến vào: “Chào buổi sáng Chu tiên sinh, đi đường chắc rất vui ạ?”
Anh cầm một cây viết thuần thục ghi lên tờ giấy, cuối cùng với lấy điện thoại rồi bấm một dãy số.
Bác sĩ điều trị chính và cũng là bạn anh cười to qua điện thoại: “Nghe nói mấy hôm trước cậu đã làm một chuyện vô cùng lãng mạn nhưng cũng vô cùng mất mặt đúng không? Tôi còn nghe nói đêm hôm khuya khoắt mà cậu cũng bay lên được chiếc thuyền đó hả? Trời ơi, đây hoàn toàn không giống chuyện cậu sẽ làm, cậu quay về kiểm tra lại xem, đầu óc cậu có vẻ chưa hồi phục hoàn toàn rồi!”
“Chuyện này cậu cũng biết? Oanh động như vậy sao?”
Bác sĩ tiếp tục cười to: “Còn không à? Tôi còn nghe nói chính phủ đã cho cậu một lời cảnh cáo nữa cơ.”
“Còn có một vé phạt khá nặng nữa.” Chu Lê Hiên nói.
“Có điều cũng đáng, phải không? Cậu có bao giờ làm ăn lỗ vốn đâu.” Bác sĩ thấy Chu Lê Hiên không trả lời, tiếp tục hỏi: “Cơn đau đầu của cậu còn phát tác không?”
“Không, ổn rồi.”
“Cậu tin chưa? Tôi đã nói với cậu rồi, chỉ cần không vương vấn chuyện cũ, đầu của cậu sẽ không có việc gì, để quá khứ xuống địa ngục đi, bắt đầu một cuộc đời mới, bạn hiền à.”
Một cuộc điện thoại khác là Rica gọi tới nói cho anh biết, cô đã có công việc mới và sẽ mau chóng kết hôn.
“Chúc mừng em, Rica.”
“Em nghe nói anh cũng sắp kết hôn, hiệu suất cao thật. Xem ra cô ấy cũng không khó theo đuổi lắm.”
“Em muốn quà cưới gì?”
“Không cần, Chu lão phu nhân đã cho em nhiều rồi, cả nhà anh đều thật hào phóng, kể cả Chu Tưởng Ân tiên sinh mà anh rất ghét ấy. Các anh cũng rất rành việc đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, dù là ai cũng bị các anh thay nhau lợi dụng. Đúng là người một nhà.”
“Rica, sau này có cần giúp đỡ cứ đến tìm anh.”
“Chu Lê Hiên, em không cần sự tha thứ của anh, cũng sẽ không chúc phúc cho anh. Em tuyệt đối không chúc các người hạnh phúc, cô ta chỉ là đang lợi dụng anh, cô ta chỉ xem anh là thế thân mà thôi. Anh thật đáng thương, anh vứt bỏ nữ nhân yêu anh trên khắp thiên hạ, hết lần này tới lần khác theo đuổi người không hề yêu mình.”
“Cám ơn em, Rica.”
Rica dập mạnh điện thoại.
Chu Lê Hiên day day mi tâm, gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng từ trong máy tính nhận được một văn kiện được mã hóa, anh gõ mật mã, trong đó là vài đoạn nói chuyện không rõ nhưng không khó để nhận ra tiếng nói của ai.
“Kỳ thật tôi không còn hận anh ta…Nhưng cả đời người dài bất quá chỉ có trăm năm…trong cuộc đời hữu hạn này, tôi hy vọng từ nay về sau có thể làm nhiều chuyện có ý nghĩa… Tuy tôi có thể tha thứ nhưng hoàn toàn không có nghĩa tôi có thể quên tất cả.”
“Anh ta đã gián tiếp hại ૮ɦếƭ cha mẹ và ông ngoại tôi, hủy hoại cả thế giới của tôi, dù anh ta có làm gì thì sự thật này vĩnh viễn không thay đổi được… Có một thứ nhỏ nhoi trong cuộc sống… chỉ riêng anh ta là không bao giờ cho được… Nếu ở bên anh ta, mỗi đêm tôi sẽ gặp ác mộng… Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Chu Lê Hiên đeo tai nghe, bật đi bật lại đoạn ghi âm này nhiều lần rồi dứt khoát xóa hết.
Anh gọi cho người cuối cùng là bà nội anh: “Bà thắng rồi.”
“‘Thắng’ là có ý gì? Cháu sẽ bỏ qua cho chú con, không dồn chú vào đường cùng nữa? Cháu sẽ ngoan ngoãn kế thừa gia nghiệp, không suy nghĩ đến việc lập công ty khác nữa? Thêm vào đó, cháu có thật sẽ xem ta là bà nội mà không phải kẻ thù của con không?”
“Mọi thứ sẽ như ý bà.” Tiếng nói của anh có chút mệt mỏi.
“Tiểu tử, đừng giả vờ. Cháu cũng không thua, đúng không? Khi nào thì đem cháu dâu của ta về cho ta đây?”
“Cũng đâu phải bà chưa từng gặp qua.”
“Sao giống nhau được? Lần trước khi gặp con bé còn là người ngoài. Hôm nay rốt cục ta cũng có thể danh chính ngôn thuận dạy dỗ nó rồi.”
Chu Lê Hiên bận rộn cả ngày, gần đêm anh nhận được một phong thư, trên mặt ghi chú cần do chính anh ký tên. Anh mở phong thư ra, điều khiến anh kinh ngạc chính là, bên trong còn có hai bức thư được gửi từ một nơi rất xa, trên bì thư ghi tên một cơ quan chuyên biệt, người nhận “Trần Tử Dữu tiểu thư”. Hai bì thư bề ngoài rất giống nhau, chỉ khác màu sắc. Thư đường dài nên có nhiều con dấu, cái cuối cùng là sáng nay, địa chỉ là nhà anh.
Từ lý luận trên mà nói, hai bức thư này đáng lẽ đã đến tay Trần Tử Dữu từ sớm.
Trong thư còn có một tờ giấy ghi lại một số điện thoại. Anh đắn đo một lát, bấm thử số điện thoại đó.
“Tôi là Chu Lê Hiên, tôi đã nhận được đồ. Tôi không biết vì sao chúng lại được gửi đến cho tôi.”
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Đó là kết quả xét nghiệm DNA. Chu tiên sinh, cái dán nhãn đỏ cho thấy kết quả là hoàn toàn giống nhau. Cái dán nhãn màu xanh cho thấy 25% DNA được đặt khác nhau.” Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngài chắc đã hiểu nó có ý nghĩa gì. Song thai cùng trứng cho dù khi mới sinh DNA là hoàn toàn giống nhau nhưng theo thời gian, hoàn cảnh sống và tuổi tác sẽ sinh ra sai biệt, song thai khi đó không còn DNA giống nhau như đúc nữa.”
Chu Lê Hiên im lặng thật lâu. Đầu dây bên kia nói tiếp: “Có điều, chuyện này, Trần tiểu thư…ý tôi là Chu phu nhân, hơn một tháng trước cô ấy cung cấp những bằng chứng này nhưng giữa chừng có chuyện xảy ra nên bây giờ mới có kết quả. Có lẽ hiện tại cô ấy đã không cần đến nó nữa.”
“Cô ấy lấy từ đâu? Có người đã từng…”
“Đúng vậy, có vài nhóm người thử tìm vân tay, tóc hoặc là máu của Giang Ly Thành tiên sinh nhưng đều không thành công nhưng Trần… Chu phu nhân đã tìm được, tiên sinh, ngài không hỏi tôi là ai sao?”
“Cậu đã giúp tôi rất nhiều lần, những tin tức ngay cả thám tử tư đắt nhất cũng không tìm được thì chính cậu đã cung cấp đúng không?”
Đầu bên kia không có tiếng động trong một lúc lâu. Sau đó, giọng nói người đó trở nên kỳ quái, như đang đè nén điều gì: “Từ nay về sau ngài sẽ không cần đến tôi nữa, tôi muốn làm một chuyện cuối cùng cho ngài. Dù thế nào, tôi vẫn luôn hy vọng ngài cho chính mình một cơ hội lựa chọn. Chúc ngài khỏe, tiên sinh. Tạm biệt.”
Trước khi người kia cúp điện thoại, Chu Lê Hiên thấp giọng nói: “Cám ơn cậu, Giang Lưu.” Hai tiếng Giang Lưu anh nói gượng gạo.
Đầu bên kia truyền đến một tiếng nghẹn ngào cùng vài tiếng nức nở, người đó dùng thanh âm trầm thấp đến nỗi tưởng chừng không thể nghe thấy: “Tạm biệt, Giang tiên sinh.” Sau đó, điện thoại của Chu Lê Hiên chỉ còn những tiếng tút dài.
Chu Lê Hiên một mình đứng bên bờ sông ngắm trời chiều xuống núi, vạt nắng còn sót lại kéo bóng anh thật dài, ở đằng xa, lái xe chần chừ, dè dặt đi qua: “Chu tiên sinh, phu nhân hỏi ngài buổi tối có về ăn cơm không?”
“Sao cô ấy không gọi cho tôi?”
“Điện thoại của ngài không có tín hiệu.”
Bữa cơm này Trần Tử Dữu chính tay làm, bốn món mặn, một món canh, thêm một món cháo gạo cực kỳ đơn giản mà phòng bếp đã bị bày bừa như được dùng để làm yến tiệc.
Tử Dữu nói: “Anh nên uống thuốc dạ dày trước rồi mới ăn cơm.”
Chu Lê Hiên mỗi món đều nếm thử một miếng: “Ngon lắm.”
“Cám ơn anh!”
Anh hỏi: “Hôm nay là lễ gì? Sao đột nhiên lại đảm đang thế?”
“Em đang đợi một thứ. Em có chuyện muốn nói với anh, anh cứ ăn cơm trước đi.” Cô thấy Chu Lê Hiên miễn cưỡng ăn, bất đắc dĩ nói: “Em đã cố lắm rồi, làm suốt cả buổi chiều đó. Nếu anh không thích em sẽ làm mì gói cho anh nhé, tài nghệ làm mì gói của em không tệ đâu.”
Chu Lê Hiên ăn hết sạch các món cô làm, còn đích thân rửa chén luôn. Nữ quản gia trung niên của họ thấp thỏm lo âu, cả đêm suy nghĩ xem mình có mất việc không.
Sau bữa tối, Chu Lê Hiên trở lại thư phòng xem tài liệu, từ cửa sổ nhìn ra thấy Trần Tử Dữu đang ngồi trên xích đu ở giữa sân nhỏ, vô cùng buồn chán.
Anh đầy tâm sự, khi quản gia mang trà cho anh thì anh lại tưởng ống đựng 乃út, thuận tay bỏ cây 乃út vào đó. Quản gia cười xấu hổ: “Phu nhân hôm nay tâm tình rất tốt, không biết có chuyện gì.”
“Hả?”
“Phu nhân hôm nay đi bệnh viện. Ngài hẳn đang lo lắng cho phu nhân ạ?”
Chín giờ tối, Trần Tử Dữu vào thư phòng gặp Chu Lê Hiên, hai người đều cho mình không gian tự do, bình thường buổi tối phải đến chín giờ mới ở cùng nhau.
“Em cho anh xem một thứ.” Tử Dữu đưa cho anh một phong thư lớn chưa được mở.
“Vậy sao? Anh cũng có thứ muốn đưa cho em.” Giọng anh hơi khàn, đưa cho cô một phong thư có viết tên cô.
Tử Dữu thấy chữ trên bì thư, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch không còn chút máu: “Sao nó lại ở trong tay anh?”
“Vô tình được gửi đến chỗ anh, có lẽ muốn anh chuyển cho em.”
Tử Dữu càng thêm trắng bệch, do dự hồi lâu, cố sức nói: “Anh có biết nó là gì không?”
“Biết.” Anh thản nhiên nói, “Hơn nữa, anh có thể thề kết quả là chính xác.” Anh chậm rãi đẩy phong thư đến trước mặt Tử Dữu trước mặt.
Bầu hhông khí nhẹ nhàng bỗng chốc trở nên ngưng trọng và căng thẳng, tiếng hít thở và nhịp tim của hai người đều có thể nghe thấy rõ, không ai nhìn vào mắt ai.
Họ đứng yên thật lâu, Tử Dữu rốt cục chậm rãi cầm lấy phong thư, xé mở bì thư, giấy niêm phong rất chắc, động tác của cô lại rất chậm, vô cùng chậm, giống như bức thư này mãi mãi cô cũng không mở ra được. Đối với Chu Lê Hiên mà nói lại giống như khổ hình lăng trì. Anh đưa cho cô con dao rọc giấy, tay hơi run.
Tử Dữu dừng tay, không nhận con dao. Cô từ tốn bước đến trước mặt Chu Lê Hiên, đưa tay chạm vào người anh, mấy ngày nay cô mới biết được anh có một thói quen nhỏ, vì cổ họng nên anh không hề hút thuốc nhưng túi của anh luôn có một cái bật lửa, chỗ để không nhất định nhưng khi buồn chán, anh lại chơi đùa với nó.
Cô từ Ⱡồ₦g иgự¢ của anh chậm rãi sờ đến túi quần, như đang khiêu khích. Cuối cùng cô cũng tìm được. Vừa bấm xuống, ngọn lửa đã vụt lên, Tử Dữu đưa phong thư chưa mở được dấu niêm phong đến gần ngọn lửa, nhìn nó bén lửa. Ánh lửa chớp động, phong thư nhanh chóng hóa thành tro tàn, khẽ bay lên rồi rơi xuống đất.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều phức tạp khó tả.
“Nghe nói hôm nay em đến bệnh viện, không khỏe ở đâu?”
“Anh không xem thứ em vừa đưa sao?”
Chu Lê Hiên không bỏ qua bất kỳ biểu lộ nào trên mặt cô, muốn tìm thấy điều gì đó nhưng không có kết quả, anh chậm rãi nói: “Anh không biết cái này có cần phải thiêu hủy không.”
“Tùy anh, họ gần như đã làm mất, em phải chờ rất lâu mới có được.” Cô ra vẻ giận dỗi, quay đầu đi.
Chu Lê Hiên không ngăn cản cô, anh lấy khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay, trong nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi, bàn tay và sau lưng anh ướt đẫm. Sau đó, anh mở phong thư không niêm phong kia ra, bên trong chỉ có một bức ảnh siêu âm màu và một tờ giấy xét nghiệm.
Một giây sau, máu anh bỗng nhiên sôi trào. Anh từ thư phòng lao ra, thiếu chút nữa đâm ngã quản gia đang đi tới.
Chu Lê Hiên tìm được Tử Dữu thì cô đang đứng lên ghế với lấy bình hoa đang cắm đầy hoa ly trên nóc tủ. Anh dè dặt nói: “Em không nên cử động mạnh, đúng, đứng yên đó, anh tới ngay.” Lúc trước, khi sau lưng cô có rắn anh cũng không khẩn trương cẩn trọng như vậy.
Anh đón bình hoa trong tay cô đặt lên mặt bàn, nhẹ nhàng ôm cô xuống: “Em cứ làm mấy hành động nguy hiểm như vậy sẽ làm anh cao huyết áp mất.”
Tử Dữu cuộn lại trong иgự¢ của anh, thuận thế ôm cổ anh: “Chúc mừng anh, Chu tiên sinh.” Nụ cười của cô ngắn nhưng rất tươi, giống như sau khi mây đen tan hết, ánh mặt trời lại hiện lên.
“Cũng chúc mừng em, Chu phu nhân.” Chu Lê Hiên nói, càng ôm chặt cô trong lòng.

=== Hết ===

Bạn vừa đọc xong truyện Sương Mù Lúc Bình Minh tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc