Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã - Chương 16

Tác giả: Phi Yến Nhược Thiên

TIẾP QUẢN
“Yên Nhi, ngày hôm qua con có gặp Minh Tâm sao?” Nhìn thấy con gái từ trên phòng bước xuống, quần áo chỉnh tề, gương mặt xinh đẹp không giấu được niềm vui khiến người mẹ như bà cũng không khỏi vui theo. Kéo tay con gái ngồi vào bàn, dì Trương từ trong bếp mang đồ ăn sáng ra, Mạc Tử Yên nhận lấy nói tiếng cảm ơn, dì Trương cười rồi vào bếp tiếp tục làm công việc của bản thân.
Mạc Tử Yên có chút kinh ngạc, vốn dĩ tối qua cô cũng định nói với mẹ nhưng bởi vì niềm vui đột ngột đến khiến cô chìm đắm trong vui sướng mà quên hết tất cả, mặc dù không biết vì sao mẹ lại biết nhưng Mạc Tử Yên vẫn thành thật mở miệng: “Vâng ạ, con cũng định nói chuyện này với mẹ nhưng con lại quên mất.”
Vân Hinh Như có chút nghi ngờ nhìn con gái, tối qua khi con gái về đến nhà dường như tâm trạng rất vui vẻ, sau khi ăn tối xong bà vốn định hỏi con gái có chuyện gì nhưng lúc này bà nhận được cuộc gọi từ Minh Tâm. Hai gia đình vốn dĩ thân thiết, nhưng nếu chuyện hai năm trước thành công thì sẽ càng thân thiết hơn nữa, bất quá chuyện đã qua bà cũng không muốn nhắc đến, vốn dĩ đang suy nghĩ Minh Tâm gọi cho bà là có việc gì nhưng không ngờ lại là chuyện của bọn trẻ. Minh Tâm là nghe thẳng thắng, vừa nhấc máy là nói vào chủ đề chính, nào là chuyện bà ấy gặp Yên Nhi ở cô nhi viện, con trai bà ấy đích thân đưa cô đến… Càng nghe Vân Hinh Như càng nghi ngờ, không phải bà không biết tính con gái nhưng con gái bà từ trước đến nay đều không thích trẻ con, mỗi lần bà đi làm từ thiện là con gái liền viện lý do chuồn trước, đối với tính tình con gái, Vân Hinh Như cũng hết cách. Hôm nay đột nhiên Minh Tâm lại nói như vậy khiến bà cảm thấy kì quái, dường như sau khi chia tay với Trác Lân, Yên Nhi như thay đổi, nhưng cũng không phải là thay đổi, nói chung là ngay cả một người mẹ như bà cũng không tài nào hiểu được!
Bị mẹ nhìn như vậy, Mạc Tử Yên có chút không được tự nhiên mở miệng: “Làm sao vậy ạ?”
“Ngày hôm qua… Con đi với Ám Dạ Duật?!” Đây mới là điều mà Vân Hinh Như để tâm, hàn huyên cùng Minh Tâm một hồi bà mới ý thức được, Minh Tâm dường như đang muốn gắn ghép tụi nhỏ với nhau, chuyện hai năm trước không thành Vân Hinh Như sớm đã bỏ cuộc, mặc dù bà muốn có một chàng rể như Ám Dạ Duật nhưng điều quan trọng hơn là con gái của bà có thích hay không. Quan hệ hai nhà rất tốt nhưng cũng không thể vì chuyện này mà ép buộc con gái, nhớ đến chuyện lần trước với Trác Lân, con gái vì vậy mà cắt cổ tay tự tử, người làm mẹ như bà đau xót không thôi. Vì vậy đối với ý của Minh Tâm bà vẫn có chút lo lắng, nếu hai đứa thật sự có cơ hội Vân Hinh Như tất nhiên sẽ không bỏ lỡ chàng rể như Ám Dạ Duật nhưng nếu thật sự chuyện gì cũng không có thì…
Tay cầm đũa của Mạc Tử Yên thoáng ngừng lại, gương mặt cô có phần mất tự nhiên, hiểu con không ai bằng mẹ, Vân Hinh Như nhìn là biết ngay những lời Minh Tâm nói đều là sự thật, điều này khiến bà thoáng bất ngờ nhưng nhiều hơn là vui sướng.
“Hai đứa đang quen nhau à?”
Mạc Tử Yên nghe vậy giật mình, vội vàng phản bác lại: “Không có…”
Phản ứng của con gái khiến Vân Hinh Như lấy làm lạ, theo như hiểu biết của bản thân về cô gái, Vân Hinh Như chắc chắn lời Minh Tâm là sự thật, nhưng thái độ của con gái khiến người làm mẹ như bà có chút lo lắng. Nói là thích thì bà có chút không tin, bởi vì Trác Lân mà Yên Nhi hy sinh tất cả, ngay cả tính mạng của bản thân cũng không cần, nếu nói hiện tại hai đứa đang quen nhau thì có chút… Tiến triển dường như quá nhanh thì phải, con gái bà chia tay chưa được một tháng mà đã thích người khác… Nhưng nếu nói là không thích thì phản ứng của Yên Nhi như vậy là thế nào?!
“Vậy hai đứa…?”
“Con đang theo đuổi anh ấy!” Mạc Tử yên không tình nguyện mở miệng, từ trước đến nay người theo đuổi cô nhiều vô số mà cô không để mắt đến, vậy mà hiện tại cô theo đuổi anh anh cũng làm ngơ, cái này gọi là “Sông có khúc, người có lúc” sao?!
“Thật sao?”
Nhìn vẻ mặt vui mừng của mẫu thân đại nhân, Mạc Tử Yên cảm thấy buồn bực, nghe con gái mình theo đuổi người ta mẹ vui lắm sao?! Lại nghĩ đến ngày hôm qua anh cho cô số điện thoại của mình, tâm trạng buồn bực nháy mắt bay theo gió, Mạc Tử Yên không trả lời mẹ mà uống một ngụm sữa, sau đó cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Lúc này Vân Hinh Như mới phục hồi tinh thần, vốn dĩ định mở miệng hỏi con gái nhưng thấy bóng con gái đi xa rồi cũng thở dài, bà vội vàng gọi điện cho Minh Tâm, hai người hàn huyên một hồi, lên kế hoạch cho hai đứa nhỏ.
Mạc Tử Yên ra ngoài rồi mới cảm thấy dễ chịu, nếu cô ngồi lâu thêm một chút chắc hẳn không toàn vẹn để bước ra nữa, phải biết rằng mẹ cô ấy à, không biết thì thôi, biết được chuyện này phải nói là còn vội vàng hơn cô nữa cơ. Gửi tin nhắn cho ba ba xong, Mạc Tử Yên nhờ bác Hải chở cô đến tập đoàn Mạc thị, dù sao cô cũng đủ lớn ồi, tiếp quản công ty là chuyện nên làm, hơn nữa Mạc gia chỉ có một đứa con gái là cô, sao cô có thể bỏ mặc được. Chuyện kiếp trước cô chưa từng quên, nhưng bản thân cô đã tự nói với mình, tuyệt đối sẽ không để kiếp trước tái diễn, một kiếp là quá đủ rồi!
Mạc gia vào thương trường nhiều năm, hắc bạch lưỡng đạo đều nể mặt, hơn nữa lại có Vân gia ở phía sau, không ai dám đắc tội, Mạc thị kinh doanh các ngành nghề, trên khắp đất nước Trung Quốc này hay là nước ngoài thì Mạc thị đều tấn công vào, bất kể nghe nào Mạc thị cũng kinh doanh, tất nhiên không mua bán trái phép hay làm chuyện phạm pháp,Mạc gia từ đó đến giờ vẫn giữ nguyên quy tắc của bản thân, tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp.
Mạc Tử Yên đứng trước cửa Mạc thị đột nhiên cảm thấy ba ba thật tài giỏi, gánh vác Mạc thị đi đến ngày hôm nay quả thật không dễ dàng gì, thật ra thì muốn hai bàn tay trắng dựng lên sự nghiệp là rất khó khăn, nhưng muốn phá hủy nó lại dễ dàng như trở bàn tay, Mạc Tử Yên cô tuyệt đối sẽ không để Mạc thị bị hủy hoại trong tay mình!
Đi vào bên trong, máy lạnh lập tức phả vào mặt, cảm giác mát mẻ này khiến Mạc Tử Yên thở ra, cô đi đến quầy tiếp tân, lập tức nhân viên tiếp tân lịch sự mở miệng: “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?!”
“Tìm chủ tịch của các người!” Mạc Tử Yên trời sinh lạnh nhạt, cô lại có chút hướng nội nên không thích nói chuyện với người khác, nếu không phải người tiếp xúc với cô nhiều thì sẽ tưởng rằng cô rất khó tiếp cận, tính tình đại tiểu thư khiến người khác chán ghét.
“Xin lỗi, chủ tịch chúng tôi hiện đang họp…” Nhân viên tiếp tân cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, kể từ khi cô vừa bước chân vào tất cả mọi người đều nhìn cô, dường như cô chính là trung tâm của vũ trụ, ngay cả con gái cũng không kìm lòng được. Mái tóc xoăn dài để tự nhiên mặc một chiếc váy màu tím ôm sát người, để lộ đường cong tuyệt đẹp, da cô vốn dĩ đã trắng, màu tím của chiếc váy càng khiến cho làn da của cô trắng hơn vài phần, cô xinh đẹp đến nỗi khiến mọi cô gái trong công ty đều không khỏi ghen tỵ!
Càng nhìn tiếp tân càng nghi ngờ, liệu đây có phải tình nhân bên ngoài của chủ tịch hay không? Nhưng rất nhanh cô liền bác bỏ suy nghĩ này của mình, chủ tịch rất yêu thương phu nhân, chuyện này trên dưới Mạc thị ai ai cũng biết, có lần phu nhân mang cơm đến, đang trong cuộc họp quan trọng chủ tịch không chút do dự đi ra ngoài, để lại một đám cổ đông hai mặt nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi đi ra bên ngoài, cảnh tượng chủ tịch bọn họ ôn nhu săn sóc phu nhân, bỏ mặc cuộc họp quan trọng chỉ để ăn cơm cùng phu nhân, chuyện này nhanh chóng truyền ra, một đồn mười, mười đồn trăm, vì vậy bọn họ hiểu rõ chủ tịch là một tấm chồng lí tưởng, trong mơ của biết bao cô gái, tuyệt đối sẽ không có tình nhân bên ngoài!
Mạc Tử Yên nhíu mày, cũng không có ý định làm khó người khác, dù sao người ta cũng khó khăn lắm mới có thể kiếm được việc làm nuôi sống bản thân, so với đại tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều như cô đây, quả thật không thể so sánh.
Mạc Tử Yên đang định mở miệng bảo cô sẽ chờ, còn chưa kịp lên tiếng thì phía sau một giọng nói truyền đến:
“Yên Nhi?”
Mạc Tử Yên quay người, một người đàn ông trạc tuổi ba cô đứng đó, ông ăn vận lịch sự, bộ tây trang đen kết hợp với mắt kinh đen khiến ông trở nên nghiêm nghị, khi thấy xác định là cô ông mới mở mắt kính ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn có chút hung ác, không ít người sợ hãi ông nhưng Mạc Tử Yến biết ông không phải người xấu, người này là Phó Hồng Minh - anh em kết nghĩa với ba cô.
“Chú Phó!” Mạc Tử Yên lễ phép chào một tiếng, Phó Hồng Minh là người của hắc đạo, làm việc dưới trướng ông ngoại cô, sau khi quen biết ba cô thì liền vứt bỏ thân phận đại ca Minh bang, dấn thân vào bạch đạo cùng ba cô xây dựng Mạc thị, có thể nói Mạc thị được như ngày hôm nay Phó Hồng Minh có công không nhỏ.
Đối với người chú này Mạc Tử Yến cảm thấy có lỗi không ít, kiếp trước ông coi cô như con gái, hết mực yêu thương chiều chuộng, khi biết Trác Lân phụ tình cô ông đã cho không ít người đi đánh Trác Lân, nếu không phải cô cùng ba ra sức khuyên ngăn thì chỉ sợ Trác Lân sớm đã nằm viện, chứ không phải chỉ đơn giản là bị thương nhẹ.
Sau đó cô vì Trác Lân mà bán rẻ Mạc thị ông đã nhìn cô với ánh mắt thất vọng, vì vậy ông hợp tác với anh để giữ gìn Mạc thị, vốn dĩ ông không muốn tổn thương cô, thấy cô vì hắn bất chấp tất cả ông đành bỏ cuộc, để lại Mạc thị cho anh quản lí, sau đó lại trở về dưới trướng của ông ngoại cô.
Càng nghĩ ánh mắt cô càng mơ màng, đôi mắt sớm đã ngấn lệ nhưng cố kìm nén không cho rơi xuống. Kiếp trước không biết cô đã bỏ qua bao nhiêu chuyện, bỏ qua bao nhiêu người hết lòng yêu thương cô... cuối cùng chỉ còn một mình cô cô đơn trên thế giới này, rốt cuộc là vì cái gì?!
Theo đuổi một tình yêu mù quáng không có kết quả, mất hết tất cả mọi thứ... ngay cả anh cũng quay lưng lại với cô. Nghĩ đến đây nước mắt không kìm được mà rơi xuống khiến Phó Hồng Minh đối diện bối rối: “Yên Nhi, làm sao vậy? Có phải tên họ Trác đó lại bắt nạt cháu không?!”
Mạc Tử Yên vốn đang đắm chìm trong quá khứ, nghe sự quan tâm trong lời nói của ông trong lòng không khỏi cảm động, nhịn không được mỉm cười trấn an ông: “Chú Phó chú nghĩ nhiều rồi, chỉ là lâu ngày không gặp cháu rất nhớ chú!”
Mặc kệ kiếp trước thế nào, Mạc Tử Yên không muốn suy nghĩ nữa, trãi qua bao năm tháng tang thương Mạc Tử Yên cô sớm đã trưởng thành, không còn ngu ngốc như trước kia nữa, càng không bị lừa bởi tình yêu mù quáng đối với Trác Lân. Những người yêu thương cô, quan tâm cô cô nhất định sẽ trân trọng, còn Trác Lân hay những thứ liên quan đến hắn... bất quá chỉ là quá khứ mà thôi!
“Ha ha, con bé này, chú cũng rất nhớ cháu, ba cháu biết cháu đến nên đã dặn chú ra đón cháu. Đi, chú dẫn cháu đi đến phòng ba cháu, ba cháu đang bận họp!” Xoa đầu cô, Phó Hồng Minh mỉm cười, cũng không nhắc đến chuyện Trác Lân nữa, phân phó trợ lý pha một ly trà cùng vài món điểm tâm mang đến phòng chủ tịch, hai người nhanh chóng đi vào thang máy.
Nhân viên tiếp tân ở sau cô sớm đã tròn mắt kinh ngạc, trong lòng vui sướng hét lên: “Là đại tiểu thư a!” không hổ danh là con gái của chủ tịch và phu nhân, hèn gì nhìn cô trong xinh đẹp như thế, so với An Nhiên nữ thần - Ảnh hậu trong làng giải trí còn đẹp hơn mấy phần, trong lòng không khỏi hâm mộ, đường gien di truyền của chủ tịch bọn họ quả thật quá tốt!
~~~
“Ta nghe ba cháu nói là cháu muốn đến công ty học tập?”
Nhấp một ngụm trà, Mạc Tử Yên mới mỉm cười khẳng định: “Vâng, cháu quả thật muốn đến công ty học tập, dù sao sớm hay muộn cháu cũng sẽ tiếp quản Mạc thị.”
Nói thật, bản thân cô không thích kinh doanh nhưng thân là người thừa kế duy nhất của Mạc thị, cho dù không muốn Mạc Tử Yên cô vẫn phải tiếp quản Mạc thị, không sớm thì muộn. Vì vậy cô sẽ cố gắng học tập, tất nhiên mong có thể sớm ngày gả cho anh, sau đó đưa Mạc thị cho anh quản lí, cô chỉ cần ở nhà làm “vợ hiền dâu thảo” là được rồi!
Bị suy nghĩa của bản thân dọa sợ, Mạc Tử Yên không khỏi đỏ mặt, nhanh chóng lấy lại tinh thần ném vấn đề này ra sau đầu, chuyên tâm nói chuyện cùng Phó Hồng Minh.
Thấy giọng điệu khẳng định của Mạc Tử Yến, người làm chú như Phó Hồng Minh tránh không khỏi vui mừng. Trước kia Yên Nhi vì tên tiểu tử Trác Lân kia mà không ít lần cãi nhau với ông, khi đó ông cũng thông cảm, dù sao cô cũng là cháu gái ông, thiếu nữ mười sáu đắm chìm trong mối tình đầu khó lòng dứt ra ông hiểu được. Nhưng khi nghe tin con bé vì tên họ Trác đó mà cắt cổ tay tự tử, Phó Hồng Minh đau lòng không thôi, ông là người hắc đạo, không vợ không con, lần đầu nhìn thấy Yên Nhi đã xem con bé như con gái mà đối đãi, vậy mà con bé lại vì tên đốn mạt đó mà không biết thương bản thân.
“Cháu có suy nghĩ thế chú rất vui mừng, xem ra Yên Nhi đã trưởng thành hơn rồi!”
“Chú, cháu biết chú lo lắng cho cháu, cháu xin lỗi vì thời gian qua vì Trác Lân mà đã đối xử không phải với chú... cháu quả thật hối hận, cháu biết tất cả nhưng việc chú làm là vì lo lắng cho cháu. Trãi qua một lần suýt ૮ɦếƭ, cuối cùng cháu đã thông suốt rồi, dù sao “dưa hái xanh không ngọt”, cháu hiểu đạo lí này... hắn không yêu cháu, cháu cũng không muốn mặt nóng của bản thân đi dán ௱ôЛƓ lạnh người ta.” Ngữ khí nhẹ nhàng, đến gần cuối câu âm thanh có chút cao, bộ dạng kiêu ngạo của đại tiểu thư khiến Phó Hồng Minh đối diện kinh ngạc.
Mạc Tử Yên biết Phó Hồng Minh vì cô sợ cô đau lòng nên mới tránh không nhắc đến Trác Lân, nếu không nghe cháu gái bảo bối vì tên họ Trác đó mà cắt cổ tay tự tử thì chỉ sợ ông sớm đã giáo huấn cô một trận rồi. Sống một kiếp Mạc Tử Yên sớm đã trở nên nhạy bén, nhìn bộ dạng của Phó Hồng Minh cô liền biết ông đang nghĩ gì, dù sao ông cũng không phải là người giỏi che giấu cảm xúc.
“Cháu nói là sự thật?” Phó Hồng Minh kinh ngạc, vừa vui vừa mừng, tâm tình phức tạp. Dù sao ông cũng nhìn con bé từ nhỏ đến lớn, tình cảm của cô dành cho Trác Lân nhiều thế nào ông làm sao không, chỉ là hiện tại nghe Mạc Tử Yên nói vậy, nhìn bộ dạng ung dung của cô, dường như quả đã thật đã quên tên họ Trác đó Phó Hồng Minh mới yên tâm thở dài. Xem ra con bé thật sự trưởng thành, có lẽ vì một lần suýt ૮ɦếƭ nên con bé mới có suy nghĩ như thế, nếu như vậy ông tình nguyện tin cô một lần!
“Chẳng lẽ chú không tin Yên Nhi sao?” Giọng nói có chút giận dỗi khiến Phó Hồng Minh bật cười: “Mới vừa khen cháu trưởng xong cháu lại làm nũng rồi!”
Nghe ông nói vậy Mạc Tử Yên vô cùng vui vẻ, có được sự tin tưởng của ông tất nhiên cô sẽ không khiến ông thất vọng.
“Hai chú cháu nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc