Sủng Em Không Tốt Sao - Chương 19

Tác giả: Hận Điệp

Trừng phạt
Trở lại biệt thự, Hoàng Phủ Thần Phong một phen ôm lấy Chỉ Ngưng chạy lên lầu, chị Lý cùng nhiều bảo vệ đều quay đầu lại nhìn.
Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ nhàng đặt Chỉ Ngưng lên giường, mình cũng thuận thế đè lên người cô.
“A” Phong, anh muốn làm gì?” Chỉ Ngưng đẩy Hoàng Phủ Thần Phong xuống, chính là, vô dụng.
Hoàng Phủ Thần Phong tà tà cười cười, nhẹ nhàng cắn vào vành tai Chỉ Ngưng, “Ngưng Nhi, anh nói rồi, anh muốn xử phạt em.” Hoàng Phủ Thần Phong đem đôi môi khêu gợi của hắn áp lên môi Chỉ Ngưng, không cho cô nói câu nào.
“Ưm” Chỉ Ngưng bị Hoàng Phủ Thần Phong hôn nhịn không được phát ra *** nhẹ, hai tay cô gắt gao vòng qua cổ Hoàng Phủ Thần Phong.
Trong lúc đó, Hoàng Phủ Thần Phong đã cởi bỏ lễ phục của Chỉ Ngưng, sau đó nhanh chóng cởi y phục của mình. Bởi vì bây giờ là mùa đông, Hoàng Phủ Thần Phong không nỡ để Chỉ Ngưng bị lạnh nên hắn kéo chăn chùm lên người mình và Chỉ Ngưng.
Thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong bỏ đi vật che đậy cuối cùng trên cơ thể Chỉ Ngưng, rất nhanh tiến vào bên trong cô.
Ánh trắng chiếu rọi, trong phòng một mảnh ấm áp, mà tấm chăn nguyên bản che trên người bọn họ không biết từ lúc nào đã bị bọn họ đá xuống giường. (Nhiệt tình quá =))))))))))))
Kích tình qua đi, Chỉ Ngưng đã hoàn toàn không còn khí lực, mềm nhũn dựa vào người Hoàng Phủ Thần Phong. Sau mỗi lần triền miên, Chỉ Ngưng đều dựa vào người Hoàng Phủ Thần Phong, mà lúc này, Hoàng Phủ Thần Phong sẽ đùa nghịch tóc cô, cái này tựa hồ đã trở thành thói quen của bọn họ.
“Ngưng Nhi, rốt cuộc vì sao em biết hôm nay là sinh nhật của anh?” Hoàng Phủ Thần Phong khẳng định nhất định không phải do mình nói cho cô biết.
“Á, ngày đó em đi toilet, sau đó vô tình nghe được những người có hảo cảm với anh thảo luận về anh, còn nói vào ngày sinh nhật anh muốn trang điểm thật xinh đẹp, hi vọng sẽ được anh chọn làm bạn nhảy, còn nói không biết nên tặng quà gì cho anh. Cứ như vậy, em biết sinh nhật của anh cùng ngày với em.” Ngay cả lúc nói chuyện, Chỉ Ngưng cũng khép hờ mắt.
“Ách! Vậy lúc đó em phản ứng như thế nào?” Hoàng Phủ Thần Phong đang mong đợi câu trả lời của Chỉ Ngưng.
“Không có phản ứng gì!” Chỉ Ngưng cố ý sau khi nói dừng lại một chút, mở mắt ra nhìn phản ứng của Hoàng Phủ Thần Phong. Quả nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong nghe xong những lời này, sắc mặt liền nặng nề.
Chỉ Ngưng giơ tay vuốt vuốt giữa lông mày Hoàng Phủ Thần Phong nói: “Làm sao tức giận nhanh như vậy? Em còn chưa nói xong! Đó là bởi vì em luôn nghĩ nên tặng quà sinh nhật gì cho anh. Em nghĩ thật lâu mới nghĩ ra muốn đích thân thiết kế một chiếc nhẫn tặng anh, nhẫn này đặt tên là ‘Dạ Mị Nguyệt’.”
“Ừ, xem ra, hai người chúng ta thật là vô cùng vô cùng ăn ý. Tối nay dây chuyền anh đeo cho em chỉ là một trong số đó, bên trong còn có nhẫn, bông tai, lắc chân, vòng tay và đồng hồ. Bộ trang sức này anh đặt tên là ‘Vân Ảnh’, ngụ ý chính là: một thoáng mây trôi, mây trôi về trời. Bởi vì anh không hy vọng em lại nhớ đến cuộc sống cô độc trước kia.” Hoàng Phủ Thần Phong nhẹ nhàng hôn lên trán Chỉ Ngưng, hôn lên mắt, lên mũi, lên tai, cuối cùng lên miệng. Hoàng Phủ Thần Phong hôn tới nước mắt Chỉ Ngưng sắp rơi xuống.
Chỉ Ngưng rất dễ dàng bị cảm động, vừa nghe ngụ ý của bộ trang sức, hốc mắt liền đỏ.
“Phong, anh tặng em nhiều như vậy, mà em chỉ tặng cho anh mỗi một chiếc nhẫn.”
“Đứa ngốc, chỉ cần là em tặng, cái gì cũng tốt. Không cần lại suy nghĩ lung tung.” Hoàng Phủ Thần Phong vuốt ve làn da trơn bóng non mịn sau lưng Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng nằm trên người Hoàng Phủ Thần Phong đương nhiên cảm thấy *** của hắn. “Ách” Phong, anh không phải lại muốn một lần nữa chứ!” Chỉ Ngưng thật không hiểu được vì sao Hoàng Phủ Thần Phong có nhiều khí lực để làm chuyện này như vậy.
Hoàng Phủ Thần Phong không nói gì, mà trực tiếp dùng hành động để chứng *** của mình.
Trong phòng, lại một mảnh cảnh xuân tươi đẹp.
-------------LOVE----------
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Chỉ Ngưng cảm thấy chói mặt, chôn đầu thật sâu trong *** Hoàng Phủ Thần, còn Hoàng Phủ Thần Phong bị hành động này của cô đánh thức.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong hạnh phúc nhìn Chỉ Ngưng say sưa ngủ, hôn nhẹ lên má cô, sau đó lập tức ngừng lại, hắn sợ mình lại lần nữa muốn cô. Đêm qua, hắn đã làm cô rất mệt mỏi rồi.
Bị Hoàng Phủ Thần Phong hôn, Chỉ Ngưng liền tỉnh, kỳ thật, cũng có một nửa nguyên nhân là bị đói. Cô dụi dụi con mắt, “Phong, em đói bụng.”
“Ừ, chị Lý đã chuẩn bị xong, chúng ta rời giường là có thể ăn điểm tâm.” Bởi vì Chỉ Ngưng không mặc quần áo, Hoàng Phủ Thần Phong đem áo ngủ choàng lên người cô.
Hai người bọn họ đều tự thay quần áo và rửa mặt, sau đó cùng xuống lầu dùng điểm tâm.
Triển lãm trang sức
“Phong, em vừa nghe thư ký của anh nói, tuần sau anh sẽ đi Paris tham gia triển lãm trang sức, có phải không?” Chỉ Ngưng nghĩ tới Hoàng Phủ Thần Phong phải đi xa, cô liền không nỡ. Từ sau khi hai người bọn họ ở cùng 1 chỗ, bọn họ sẽ không nỡ rời xa nhau, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ cùng ở bên nhau như hai đứa trẻ sinh đôi.
“Ừ! Thứ Hai tuần sau.”
“Ách! Vậy anh ngàn vạn lần không được uống cà phê vào buổi sáng, đau bụng phải uống thuốc, biết không?” Hoàng Phủ Thần Phong bị đau dạ dày nên hắn thường bị Chỉ Ngưng giám sát uống thuốc.
“Có em rồi, sao anh cần phải chú ý nữa!” Hoàng Phủ Thần Phong cố ý nói.
“Em xinh anh! Anh là đi Paris công tác, cũng không phải là ở”..., anh không phải muốn đưa em cùng đi đấy chứ” Chỉ Ngưng rốt cuộc hiểu được ý của Hoàng Phủ Thần Phong.
“Đúng vậy, em chính là muốn đưa em cùng đi Paris xem triển lãm trang sức. Để em ở nhà một mình, anh không nỡ!” Hoàng Phủ Thần Phong đi đến bên cạnh Chỉ Ngưng, ngồi xuống bên người cô. Trong mắt lộ vẻ mập mờ.
“Nhưng “
Hoàng Phủ Thần Phong lấy tay che kín miệng Chỉ Ngưng, không cho cô tiếp tục nói.
“Ngoan! Không có nhưng nhị gì hết, hiểu không? Em chỉ cần chuẩn bị hành lý cùng anh đi Paris là được.” Hoàng Phủ Thần Phong cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy.
“Ách” được rồi! Anh đối tốt với em như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày làm hư em.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Ngưng dán trong ***g *** Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ha ha, đứa nhỏ ngốc! Anh nguyện ý cưng chiều em, yêu em, vô luận em như thế nào anh đều muốn.” Hoàng Phủ Thần Phong dựa cặm vào đầu Chỉ Ngưng, ngửi mùi tóc của Chỉ Ngưng. Hắn rất thích hương thơm tỏa ra từ mái tóc cô.
-------------LOVE------------
Buổi sáng một tuần sau, biệt thự của Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ngưng Nhi bảo bối th***, rời giường, bằng không sẽ không kịp máy bay.” Bởi vì hôm qua Chỉ Ngưng ngủ muộn nên hiện tại vẫn chưa rời giường, đây đã là lần n + 1 Hoàng Phủ Thần Phong nhẫn nại gọi Chỉ Ngưng rời giường.
“A, đại bại hoại, đại vô lại, đại sắc lang! Ai kêu anh đêm qua không cho người ta ngủ? Đáng ghét!” Bàn tay nhỏ bé vô lực của Chỉ Ngưng đấm vào *** Hoàng Phủ Thần Phong.
“Đúng đúng đúng, anh xấu nhất rồi, vậy hiện tại em rời giường được không? Lên máy bay lại ngủ tiếp.” Đời này hắn gặp phải Chỉ Ngưng, xem như hoàn toàn...
“Được rồi! Dù sao anh ầm ĩ em cũng không ngủ đc.” Hoàng Phủ Thần Phong không ngừng cố gắng đã làm cho Chỉ Ngưng chịu rời giường.
Một giờ sau, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng ngồi trên xe, xuất phát đến sân bay.
Cho dù bọn họ đi Paris, Hoàng Phủ Thần Phong vẫn không quên mang theo bảo vệ.
Máy bay đi Paris, khoang hạng nhất đều bị Hoàng Phủ Thần Phong bao trọn. Mà trong khoang hạng nhất, ngoại trừ Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng cũng chỉ có mười bảo vệ đi theo.
Chờ Chỉ Ngưng ngồi xuống, Hoàng Phủ Thần Phong liền giúp Chỉ Ngưng đắp một cái chăn lông, bên cạnh có hai nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp phục vụ. Chỉ cần là phu nữ gặp qua Hoàng Phủ Thần Phong, đều khó không bị mị lực của hắn hấp dẫn.
“Ngưng Nhi, còn mười tiếng nữa mới đến Paris, em ngủ một chút đi!” Cho dù hai nữ tiếp viên hàng không này có bao nhiêu xinh đẹp, trong mắt Hoàng Phủ Thần Phong cũng chỉ có Ngưng Nhi bảo bối của hắn.
“Hừ! Anh thực là tốt! Hiện tại còn ngủ được sao.” Nói đến chuyện ngủ, Chỉ Ngưng còn chưa quên đâu!
Hoàng Phủ Thần Phong buồn cười kéo Chỉ Ngưng lại, ôn nhu nói: “Được rồi, coi như anh sai rồi, đừng có lại bĩu môi nữa, đến Paris, em muốn ngủ vài ngày liền vài ngày, anh tuyệt đối sẽ không đánh thức em, còn có, từ nay về sau, anh cũng tuyệt đối sẽ không đánh thức em.”
“Ha ha ha ha” Phong, em lừa gạt anh thôi! Em chỉ tức giận một chút mà thôi, bộ dạng vừa rồi của anh... Anh thấy được không? Những tiếp viên hàng không kia nhìn anh, muốn cười lại không dám cười. Ha ha” Chỉ Ngưng nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thoáng qua mấy tiếp viên hàng không, quả nhiên, đều chịu đựng, không dám cười lên tiếng. Nhưng khi bọn họ nhìn mặt Hoàng Phủ đen hơn phân nửa, ngay cả nhịn cười cũng không dám nữa.
Đối mặt với Chỉ Ngưng, khuôn mặt Hoàng Phủ Thần Phong nhanh chóng thay đổi, “Anh nghĩ, cho tới bây giờ, trừ em ra, không ai dám cười anh. Bất quá, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi, anh bị cười cũng không sao.”
Tiếp viên hàng không cũng là bất khả tư nghị [1] nhìn Hoàng Phủ Thần Phong, người này biến đổi cũng nhanh quá đi? Vừa mới còn vẻ mặt muốn ***, nhưng bây giờ, ôn nhu muốn ૮ɦếƭ.
[1]: không thể suy nghĩ bàn luận được. Ý nói việc này rất cao siêu huyền diệu mà trí phàm của con người không thể suy nghĩ bàn luận cho thấu đáo được.
“Đúng vậy! Chỉ có en dám cười anh.” Chỉ Ngưng hôn Hoàng Phủ Thần Phong một cái. “Phong, em khát nước, muốn uống nước.”
“Được, anh gọi tiếp viên lấy cho em=.” Nói với Chỉ Ngưng xong, quay đầu, lại là vẻ mặt hàn khí, “Phiền cô lấy cho tôi một ty nước ấm.”
“Dạ, lập tức sẽ mang đến cho ngài.”
Rất nhanh, tiếp viên đưa đến một ly nước ấm.
“Không cần! Em muốn uống nước lạnh, nước lạnh thích hơn.” Chỉ Ngưng đem nước ấm trả lại cho Hoàng Phủ Thần Phong.
“Không được, bây giờ là mùa đông, không phải mùa hè, uống nước lạnh không tốt, sẽ bị cảm.” Yêu cầu của Chỉ Ngưng bị cự tuyệt.
“Ách” vậy anh giúp ta thổi nguội, em mới uống.” Biết rõ lần này Hoàng Phủ Thần Phong sẽ không thỏa hiệp, Chỉ Ngưng liền chuyển hướng làm nũng.
“Không có vấn đề.” Nhận lấy ly nước, Hoàng Phủ Thần Phong đem đến bên miệng mình thổi, còn Chỉ Ngưng bên cạnh say sưa nhìn động tác của Hoàng Phủ Thần Phong.
“Được rồi, có thể uống.” Hoàng Phủ Thần Phong lần nữa đưa ly nước cho Chỉ Ngưng.
“Nào.” Hôn Hoàng Phủ Thần Phong xong, Chỉ Ngưng liền hối hận, vừa rồi cô không hề nghĩ ngợi hôn lên mặt Hoàng Phủ Thần Phong một cái, hiện tại, mặt cô hồng như một quả trứng gà!
Bởi vì cái hôn của Chỉ Ngưng làm cho tâm tình vốn không tệ của Hoàng Phủ Thần Phong tốt hơn. Có qua có lại, bất quá, hắn lại hôn lên môi cô.
Đại khái qua một giờ, Chỉ Ngưng tựa trong *** Hoàng Phủ Thần Phong ngủ mất.
Chờ bọn họ đến Paris, Chỉ Ngưng vẫn chưa tỉnh, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong lần này không đánh thức cô mà là ôm cô xuống máy bay, sau đó lại ôm cô ngồi ở sân bay chờ xe, chuẩn bị đến khách sạn nghỉ ngơi, dù sao ngồi trên máy bay mười tiếng đồng hồ, chính hắn cũng mệt mỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc