Sủng Ái Cả Đời - Chương 12

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Phó Tranh bảo Chu Tương Tương gọi thức ăn, Chu Tương Tương lắc đầu, “Cậu gọi đi, cậu gọi gì thì ăn cái đó.”
Phó Tranh ngước mắt nhìn cô, cong môi cười chậc một tiếng, “Cậu nha đầu này, còn rất dễ nuôi đấy.”
Nhưng mà, Phó Tranh gọi thức ăn lại rất thô lỗ, trực tiếp gọi một phần tôm hùm lớn nhất, một chai đậu nành, một chai bia lạnh.
Lúc tôm hùm to được bưng lên, Chu Tương Tương sợ hãi kêu, “Phần này cũng quá lớn rồi? Chúng ta có thể ăn hết sao?”
“Nhìn lớn vậy thôi, thịt không nhiều. Sao vậy? Chưa từng ăn?”
Chu Tương Tương lắc đầu. Món này cô từng thấy người khác ăn, nhưng bản thân chưa từng ăn qua. Mẹ không cho cô ăn, nói loại đồ ăn này, làm cho tay dính đầy thịt tôm, quá bẩn.
Phó Tranh giễu cợt một tiếng, “Tiểu nha đầu không có kiến thức, món này ăn ngon cực kỳ.”
Hắn nói xong, liền đứng lên, nói: “Tôi đi rửa tay.”
“Tôi cũng vậy.”
Hai người đi về hướng toilet, rửa tay xong lại cùng nhau đi ra.
Phó Tranh lau tay xong, mang bao tay sử dụng một lần.
Chu Tương Tương cũng học theo bộ dáng của hắn.
Nhưng mà, bởi vì chưa từng ăn, cho nên không biết bóc vỏ tôm. Phó Tranh đã lột được vài con bỏ vào chén, một con cô cũng bóc không xong, gấp đến độ mồ hôi cũng tuôn ra.
“Chu Tương Tương, cậu quả thực muốn chọc cười tôi mà.”
Chu Tương Tương quẫn cực kỳ, cúi thấp đầu, gò má ửng đỏ.
“Được rồi, cậu đừng bóc. Nhìn bộ dáng cậu bóc tôm, tôi cũng đau lòng.” Phó Tranh nói xong, đem chén nhỏ trước mặt đưa tới phía trước cho Chu Tương Tương, “Tôi bóc cho cậu, cậu chịu trách nhiệm ăn là được .”
Chu Tương Tương ngây cả người, ngẩng đầu nhìn hắn.
Phó Tranh nhướng mày, đôi mắt giống như phóng điện, “Nhìn cái gì chứ? Ăn đi.”
“Tôi…” Chu Tương Tương có chút ngượng ngùng.
“Đừng mè nheo nữa, mau ăn đi, tôi bóc rất nhiều.”
Lần đầu tiên có người bóc tôm cho cô, trong lòng Chu Tương Tương cảm động không thôi, liên tục nói vài câu ‘Cảm ơn.’
Phó Tranh cong môi, nhìn chằm chằm cô cười, “Cậu thật sự muốn cám ơn tôi?”
Chu Tương Tương gật đầu, thật ngoan nói: “Đúng vậy, cậu đối với tôi tốt như thế.”
Trong mắt Phó Tranh ý cười càng sâu hơn, trêu chọc cô, “Tôi muốn cậu cảm ơn làm gì chứ, nếu không, cậu hôn tôi một cái?”
“…” Chu Tương Tương ngẩn ra vài giây, sau đó mặt đột nhiên đỏ bừng, lắp bắp nói: “Đừng… Đừng giở trò lưu manh.”
Phó Tranh cười ha ha.
Tiểu nha đầu này, quả thực không cần quá đáng yêu.
Tôm hùm thật sự ăn rất ngon, không đầy một lát Chu Tương Tương đã ăn xong một chén.
“Aiz, tôi nói cậu cũng nên đút cho tôi một miếng, tôi lo phục vụ cho cậu, một miếng cũng chưa ăn đâu.”
“Thực xin lỗi, tôi quên mất.” Chu Tương Tương đặc biệt xấu hổ, vội vàng cầm lấy một miếng thịt tôm, đút tới bên miệng Phó Tranh, “Anh trai, ăn một miếng nào.”
Phó Tranh đang bóc vỏ tôm, không có chú ý nhìn, lúc há miệng, không cẩn thận ngậm trúng ngón tay Chu Tương Tương.
Hắn ngây cả người, Chu Tương Tương cũng ngây cả người.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Tương Tương phục hồi tinh thần lại trước, mặt đỏ bừng, “Buông… Mau buông ra !”
Phó Tranh lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng buông tay cô ra.
Bầu không khí vốn đang rất tốt, lập tức thay đổi thành cực kỳ lúng túng.
Hai người đều cúi đầu, trầm mặc không nói.
Phó Tranh tiếp tục bóc tôm, nhưng mà suy nghĩ đã sớm bay xa.
Giữa răng môi, dường như đều là mùi hương từ tay Chu Tương Tương, vừa ngọt vừa thơm.
Nghĩ đến cảm giác ngón tay Chu Tương Tương ở trong miệng hắn vừa rồi, hầu kết không tự chủ chuyển động lên xuống, toàn thân nóng ran.
Qua một hồi lâu, mới hơi tỉnh táo lại chút.
Vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Chu Tương Tương vẫn cúi đầu, ôm chén nhỏ trước mặt, một mình một người ăn thịt tôm.
Trong đầu cô còn có chút mơ hồ, đầu ngón tay dường như vẫn đang nóng.
Phó Tranh nhìn chằm chằm tay Chu Tương Tương, có chút ngây ngốc, “Cậu rửa tay chưa?”
Chu Tương Tương nghe thấy tiếng Phó Tranh, mới khẽ ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hắn, “Hả?”
“Chu Tương Tương, cậu rửa tay chưa?”
Chu Tương Tương: “…”
Phó Tranh: “…”
F*ck! Mẹ nó đây là gián tiếp hôn môi sao? ? !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc