Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì - Chương 65

Tác giả: Cocnon92

Khuôn mặt cau có ngồi trên chiếc ghế xoay, mắt gườm gườm nhìn phía trước như có một kẻ thù đáng ghét nào đó, Minh Vương đau đầu nhức óc vì tiến độ tình yêu ngang rùa bò của mình.
Bỗng có tiếng gõ cửa, anh bực bội quát:
- Vào đi.
Cánh cửa được mở ra, người đàn ông trẻ cung kính cúi người, né sang một bên cho người đứng sau vào, sau đó khép cửa lại, nghiêm chỉnh đứng ngoài chờ đợi.
Vừa ngước mắt nhìn lên, đã bắt gặp khuôn mặt tương tự đang nhìn mình. Minh Vương ngạc nhiên giây lát, vẻ mặt lại trở về bình lặng như trước, lạnh nhạt hỏi:
- Bố đến có việc gì không?
Người đàn ông không vội trả lời, đánh giá sự thay đổi của con trai một lúc lâu rồi mới dửng dưng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
- Mẹ anh đã nói với tôi chuyện của gia đình ông Cường.
Người được gọi là “bố” lên tiếng, giọng điệu thờ ơ không kém.
Nhìn biểu hện của họ không ai nghĩ đây là hai bố con…. Nhưng khuôn mặt tương đồng, dáng vẻ và khí chất lãnh liệt, xuất chúng như nhau lại khẳng định điều đó.
Có lúc chính Minh Vương cũng không tin nổi đây là bố anh. Cuộc gặp mặt của hai người chỉ tính trên đầu ngón tay. Lúc nào cũng rất ngắn ngủi và quan trọng.
Sự xuất hiện của ông làm anh biết chắc chắn ông có yêu cầu gì. Anh không hỏi, chỉ lẳng lặng chờ ông đưa ra.
Thái độ của anh làm ông nhíu mày, lát sau lạnh lùng nói, chữ ít ý nhiều:
- Anh làm gì tôi không quan tâm….. Miễn là không động đến danh dự của gia đình.
Lại là mấy lời sáo rỗng và nhanh gọn, Minh Vương than thở trong lòng. Danh dự? Danh dự là thứ chiết tiệt gì? Có lợi ích cho anh sao? Nực cười…. Ngay đến cả quyền tự do tối thiểu của một con người ông còn không cho con cái được thì nói đến danh dự làm gì?
Quá quen thuộc với quy tắc của bố, anh chẳng buồn phản bác, chỉ dửng dưng ngồi nghe.
Bố anh lúc nào cũng chỉ biết đến “danh dự”, vì nó mà ông đã ςướק đoạt nhiều thứ của con mình.
Nhớ hồi chị Nguyệt sống ૮ɦếƭ đòi ly dị, ông nhất quyết không cho.
Nhờ anh cứng rắn ủng hộ và giúp đỡ, cộng thêm Dương Văn Sơn đồng ý.
Mãi sau hai nhà đi đến thỏa thuận thống nhất, giải quyết trong hòa bình, chị anh mới thoát khỏi cuộc hôn nhân thảm khốc đó. Vì chuyện này mà chị ấy gần như bị rút hết sức sống…. Nhưng bố đâu động lòng hay quan tâm?
Có lúc anh nghĩ bố được tạc ra từ đá vì vậy anh cũng bị ảnh hưởng nặng nề bởi tính hàn chăng?
Mãi không thấy con trả lời, người đàn ông không nhắc lại, những gì cần nói đã nói hết, người nghe phải có trách nhiệm tự hiểu và làm theo.
Bình thản đứng dậy, nhìn thẳng mặt con, ông lạnh lẽo nói lời cuối:
- Tôi đi đây…. Mọi chuyện cứ theo quy định mà làm.
Dứt lời ông bỏ đi luôn.
Tia nắng ngoài cửa kính chiếu vào trong phòng, chạm tới bóng lưng cao lớn và lạnh lùng của ông cũng phải rụt lại vì hơi lạnh.
Minh Vương ngồi im không nhúc nhích một hồi lâu, nét mặt thâm trầm, nắm chặt cây 乃út trong tay.
************************
Trong bữa cơm tối, bà Hoa vừa gắp miếng thịt gà vào bát Như Tuyết, vừa ân cần hỏi:
- Công việc mới thuận lợi chứ? Có gặp gì khó khăn không?
- Cũng tàm tạm mẹ ạ. – Như Tuyết cười đáp, đồng thời gắp miếng khác vào bát mẹ.
Ngồi bên cạnh đang gặm đùi gà cùng Ánh Dương, mồm miệng nhành nhánh mỡ, Hân cười tươi nói:
- Tuyết nhà ta thông minh như vậy, có việc gì làm khó đước nó chứ?
Thấy vậy, Đức Minh vội vàng lấy khăn lau miệng cho cô.
Mọi người cùng cúi xuống cười tủm tỉm, không dám nhìn họ. Hai người này càng ngày càng sến.
Ánh Dương nghiêng đầu hóng chuyện, mặt mũi cũng lem nhem vết dầu, dẩu môi vẻ bất mãn:
- Mẹ với bố ở bên nhau, bỏ mặc Ánh Dương một mình…. Xấu.
Cả nhà nghe xong cười ồ lên. Như Tuyết xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng cầm khăn ngăn chặn miệng con, chỉ sợ nó lại nói ra những câu choáng váng hơn.
- Nó nói đúng đấy…. Hai người thật xấu xa, chỉ biết vui vẻ hưởng thụ thế giới riêng. – Hân cười đắc ý lên án cô em chồng, nhân cơ hội trả thù quãng thời gian qua cô bị cô em này cười nhạo.
Nhìn vẻ mặt sung sướng và chế giễu của chị dâu, Như Tuyết chẳng buồn chấp, chỉ nhạt nhẽo liếc anh trai bên cạnh, thản nhiên đáp:
- Em có thế nào cũng không nổi ra gà bằng hai người…. Không khéo cả nhà bị viêm da vì anh chị đấy.
Đảo qua khuôn mặt mọi người đang bặm môi nín cười, Đức Minh ngượng ngùng nhìn vợ. Chỉ có Hân là nghiến răng ken két nhìn cô. Như Tuyết tiếp tục hạ đao – Còn nữa…. Cứ với chế độ ăn uống như hiện nay của chị. Chắc chắn sẽ được ghi danh vào số ít phụ nữ có thai cần vận động và giảm eo.
Câu nói của Như Tuyết làm ông Tần đang uống canh để bớt buồn cười liền phun sạch ra. Sau đó là tràng cười kéo dài vang vọng khắp sân.
Hân mặt đen thùi lùi, hậm hực cắn xé miếng thịt gà trong miệng, tưởng tượng đó là khuôn mặt đáng ghét của Như Tuyết, hai hàng răng lại da diết “hôn” nhau. Bị chạm đúng nỗi đau của các bà bầu, cô tức điên lên được. Đúng là cân nặng của cô đang ở ngưỡng mất kiểm soát, đã thế ông chồng cứ suốt ngày ép ăn làm cô chỉ muốn đấm vào khuôn mặt dỗ dành, nịnh nọt trẻ con đó của anh.
Bữa cơm của gia đình họ kết thúc trong tiếng cười không dứt.
Bâu trời trên cao sâu thẳm, sáng trưng với ánh trăng vằng vặc và to tròn như cái đĩa của ngày rằm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc