Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 69

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Nguyễn Mộng cảm giác như mình chưa bỏ được lòng thù hận, bởi vì cô vẫn còn có thể nhìn xuống. Không phải cô trông mặt mà bắt hình dong, cũng không phải là cô quá quan trọng việc tuổi tác chênh lệch, chỉ là…
Dưới lầu, nhìn đôi nam nữ kia từ đầu đến chân một chút cũng không xứng!
Người ta có thể vì tiền mà giày xéo bản thân như vậy sao? Cho dù có là người cao quý như công chúa Cố Minh Tích?
Nguyễn Mộng bỗng có suy nghĩ, không biết nếu như lúc này lão Vệ nhà cô đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Minh Tích, cô ta sẽ có cảm giác gì?
LúcVương Thủ Quý đưa bàn tay hiện đầy gân xanh xuống dưới váy Cố Minh Tích, Nguyễn Mộng thật muốn phun. Cô không tự chủ được cầm lấy bàn tay Vệ Cung Huyền, trong lòng thầm nghĩ lúc mình bị đại thần chà đạp là như vậy sao?
Cô cũng không phải là xử nữ, dĩ nhiên biết bàn tay lão Vương đưa xuống làm gì. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc ông ta động tay với Cố Minh Tích giống như đại thần bình thường giở trò với cô, Nguyễn Mộng lập tức nghĩ…
Cô càng rụt người vào trong иgự¢ Vệ Cung Huyền, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt.
Vệ Cung Huyền nhìn bà xã trong lòng đang nhìn trộm bỗng thấy buồn cười – rõ ràng không thể bỏ được ác tâm, nhưng vẫn muốn trừng lớn mắt nhìn.
Giống như bình thường ở nhà, rõ ràng rất sợ xem phim kinh dị, nhưng vẫn thích xem. Mỗi lần xem đều trốn trong иgự¢ anh, còn che mắt.
“Bảo bối ngoan, cảm thấy ghê tởm thì đừng xem.”
Nguyễn Mộng tỏ ra vô cùng chính nghĩa từ chối:
“Vậy không được, làm việc gì cũng phải làm đến cùng.”
Anh cong ngón tay điểm nhẹ vào gáy cô, cười mắng:
“Tiểu quỷ gạt người, không phải em cũng cảm thấy ghê tởm sao?”
“Em cảm thấy vẫn nên tìm tòi nghiên cứu một chút…”
Nguyễn Mộng len lén nhìn Ôn Dư Thừa, thấy anh đang liều lĩnh, mạo hiểm nhìn xuống dưới lầu, căn bản không để ý đến mình, liền từ trên đùi Vệ Cung Huyền bò dậy tiến tới bên lỗ tai anh, nhỏ giọng nói:
“Anh nói ông ta năng lực tình dục có thể hơn anh không? Có thể bị liệt dương hay là χυấт тιин sớm không nhỉ? Cố Minh Tích có thể thoả mãn sao? Lúc hoan ái chắc cô ta cũng phải làm bộ vui vẻ?”
Bởi vì, ngộ nhỡ không sung sướng không thể cổ động…Lão già kia rất có thể sẽ không đưa tiền. Nói như vậy, không phải địa vị của Cố Minh Tích còn không bằng người chuyên nghiệp trong nghề sao?
Dù sao, nếu người ta gặp loại sau khi làm xong không trả tiền thì còn có thể đánh người. Cố Minh Tích thì hoàn toàn không thể, còn phải lấy lòng.
Đầu bị người khác gõ, Nguyễn Mộng đau, che trán khẽ kêu:
“A, sao lại đánh em?”
Vừa buông tay, liền thấy trán xuất hiện một vết đỏ. Vệ Cung Huyền nhìn, vừa đau long, vừa tức giận:
“Nói hưu nói vượn cái gì đó, hả? Năng lực tình dục người ta như thế nào thì mắc mớ gì tới em?”
Còn dám lấy ra so với anh… Anh mới bao nhiêu đây, lại còn trẻ tuổi, khoẻ mạnh cường tráng? Lão già kia có thể cùng anh chung cấp bậc sao?
“Chỉ là thuận miệng nói thôi.”
Nguyễn Mộng nói thầm.
Lúc này, Ôn Dư Thừa đột nhiên cười gian, nói:
“Ha ha ha, mau nhìn, mau nhìn, đến rồi!”
A, Vương phu nhân đến rồi!
Trong long Nguyễn Mộng chợt thấy áy náy một chút, nhưng chỉ loé lên rồi biến mất trong giây lát – dĩ nhiên không phải đối với Cố Minh Tích, mà là đối với Vương phu nhân.
Dù sao lão già Vương kia đã sớm quả quyết không dám tiếp tục làm loạn ở bên ngoài, cũng an phận được một đoạn thời gian, nhưng vấn đề là… Đó chính là khoảng thời gian bị Cố Minh Tích mê hoặc.
Bây giờ Vương phu nhân đã biết ông xã lại lừa gạt mình, không biết sẽ nổi giận đến mức nào đây? Mình làm như vậy, mặc dù về tình có thể tha thứ, nhưng mà đối với Vương phu nhân thì đúng là không nể nang gì, nhưng không còn cách nào khác.
Dù sao, nếu không phải Cố Minh Tích, Vương Thủ Quý về sau cũng sẽ ngoại tình ở bên ngoài. Vấn đề chẳng qua là sớm hay muộn thôi.
Vương phu nhân thấy rõ diện mạo thực của lão đầu này sớm một chút cũng là sớm thoát được bể khổ. Nguyễn Mộng nghĩ như thế, cảm giác mình nghĩ ra lý do này vô cùng hay, hơn nữa cũng không có gì giả tạo.
Vương phu nhân cũng không phải một mình đơn độc tới. Bà ta dẫn theo bên người mấy người phụ nữ cao to.
Nhìn dáng dấp giống như là bảo vệ chuyên nghiệp hay là côn đồ đánh nhau, khí thế hung hăng, đẩy người phục vụ muốn chặn đường để mật báo, nhắm ngay bàn Vương Thủ Quý thẳng tiến.
Nguyễn Mộng thậm chí có thể cảm thấy bởi vì trọng lượng quá lớn mà mặt đất khẽ rung.
Vương Thủ Quý đưa lưng về phía cửa, cho nên không thể thấy cọp mẹ trong nhà xuất hiện.
Còn Cố Minh Tích thì đang thẹn thùng cúi đầu bắt lấy bàn tay đang làm loạn trong quần, hai chân liều ૮ɦếƭ kẹp chặt lại, cười đến rung rẩy cả người.
Nguyễn Mộng thật là bội phục cô ta – đáy mắt như dao, ngoài miệng lại còn có thể cười ngọt hơn đường. Hai người cũng không chú ý thế đến khí thế hung hăng của Vương phu nhân, vì vậy, thật bi kịch.
Cố Minh Tích bị lôi từ trên ghế lên.
Vương phu nhân không hổ là Vương phu nhân – một bạt tai xuất ra, mỹ nữ trong nháy mắt liền biến thành đầu heo, gương mặt sưng to một bên.
Vương Thủ Quý thấy tình nhân nhỏ bị người ta đánh, vụt một cái đá văng ghế đứng lên muốn chửi người. Nhưng vừa định thần lại liền phát hiện ra đó là bà xã nhà mình, nhất thời bị doạ sợ tới mức hai chân run run, còn may, không đến mức tè ra quần.
Nguyễn Mộng ở phía trên thấy rõ ràng, người này hai chân thật sự đã mềm nhũn. Cô quay đầu nhìn ông xã mình, hỏi:
“Về sau nếu anh tìm tiểu tam bên ngoài, em đi đánh người, có phải anh cũng sẽ bị em doạ sợ đến vậy không?”
Không thể đoán được, đại thần chỉ bình tĩnh nhìn cô một cái, nói:
“Đừng có mơ tưởng.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Vương phu nhân không hề thương tiếc, một tay nhấc ông chồng lên, tát một cái. Nguyễn Mộng bị doạ đến run một cái, hỏi:
“Vậy nếu em tìm nam tiểu tam ở bên ngoài, anh, anh có thể đánh em như vậy sao?”
Vệ Cung Huyền bị cô đánh bại rồi, một tay kéo cô vào lòng, cắn mũi cô một cái:
“Nói lung tung gì thế? Anh sẽ thiến tên kia, mang đi bán làm vịt, còn em thì sẽ cắt bỏ chân rồi còng trong nhà.”
Thật là máu lạnh…Nguyễn Mộng sợ run cả người, lập tức nghiêm túc trở lại.
Phía dưới huyên náo càng them sôi nổi, ở trên lầu Nguyễn Mộng nhìn cũng đau thay Cố Minh Tích.
Một bạt tai, thêm một bạt tai, lại thêm một bạt tai…phải mất bao lâu mới có thể trở lại diện mạo cũ đây. Da trắng như vậy, non mịn như vậy, bị đánh nhất định so với người bình thường càng đau hơn…
“Cái lão già đáng ૮ɦếƭ này, tôi đang nghĩ cái người nay sao lại có thể suốt ngày ra ngoài như vậy chứ, thì ra là vì tiểu tiện nhân.
Vương Thủ Quý, ông thật sự chán sống rồi đúng không?”
Vương phu nhân đầu tiên chỉ vào chóp mũi chồng chửi rủa, vừa đánh vừa đá, sau đó mới tìm đến Cố Minh Tích đã bị đánh cho ngu ngốc.
Nguyễn Mộng thấy phải âm thầm gật đầu. Cô đột nhiên thấy rất thích Vương phu nhân này.
Chồng ngoại tình bên ngoài, bà cũng không phân biệt tốt xấu liền đi lên đánh tiểu tam, rồi còn đánh chồng ngay trước mặt bàn dân thiên hạ xong hỏi ngọn nguồn, sau đó lại xem đến tiểu tam.
Cẩu nam nữ một người cũng không bỏ qua. Cô thích!
Về phần Cố Minh Tích, võ lực của cô dường như là zero, cô chỉ biết đấu trí bằng đầu óc, cũng luôn cho là dựa vào sự thông minh tài trí của mình sẽ vĩnh viễn không có người phụ nữ nào sánh bằng, không nghĩ tới việc hôm nay lại đá trúng một cây gậy sắt, gặp phải người phụ nữ khinh thường cạnh tranh, trực tiếp sử dụng võ lực để giải quyết.
Ở phương diện giải quyết bằng sức mạnh, Cố Minh Tích giống như một đứa nhỏ vừa sinh ra, vô cùng u mê yếu ớt, vì vậy bị đánh cho gần ૮ɦếƭ.
Lúc này, Vương phu nhân còn chừa cho chồng chút tình cảm và thể diện, nhưng mà đối với tiểu tam muốn giành người đàn ông rồi phá hư hôn nhân của mình, bà cần khách khí sao?
Nhưng bà lại muốn giữ mặt mũi Quý phu nhân của mình, vì vậy đưa tay ngăn lại. Lập tức có hai người hộ Vệ bắt lấy Vương Thủ Quý, sau đó hai người còn lại đi lên kéo Cố Minh Tích đưa đến trước mặt bà.
“Tiểu thư họ gì đây?”
Cố Minh Tích cắn răng, ánh mắt bốn phía giống như là dao găm ghim trên người cô. Từ nhỏ đến lớn cô chưa phải chịu qua cơn tức như vậy?
Thời điểm lúc bảy tuổi biết Vệ Cung Huyền, từ đó cuộc đời của cô liền thuận buồm xui gió, luôn được thương yêu chăm sóc.
Từ trước đến nay, người khác nhìn cô đều là ghen tị. Từ khi nào họ dám dùng loại ánh mắt nhìn cô có chút hả hê này?!
“Tôi họ Cố, Cố Minh Tích.”
Vương phu nhân có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cô ta không giống cái loại phụ nữ иgự¢ lớn nhưng không có đầu óc lão chồng thích trước kia.
Nhưng cho dù thông minh, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, làm tiểu tam cũng đều phải dạy dỗ một trận.
Chỉ là… “Cố”, sao bà lại cảm thấy cái tên này có chút quen tai?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc