Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 68

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Hơn một giờ sau, Nguyễn Mộng nằm trên giưòng lớn không thể động đậy, toàn thân xương cốt đểu giống như bị xe tải lón tới lui nghiền qua một lần, muốn rời ra từng mảnh!
Cô trơn nhẵn mềm mại nằm đó, trên ngưòi đắp cái mền con, thân thể có lồi có lõm đầy những đưòng cong xinh đẹp, cho dù đã có cái mền che lại nhưng vẫn vô cùng động lòng.
Vệ Cung Huyền đứng một bên vừa mặc áo sơ mi vừa nhìn, trong lòng hết sức vô cùng kiêu ngạo và thỏa mãn, ngưòi phụ nữ như vậy, bảo bối ngoan, là của anh. Quần áo còn chưa có mặc xong, người lại bắt đầu không an phận, che đến trên lưng Nguyễn Mộng, hôn theo dọc sống lưng và bờ vai xinh đẹp của cô từng chút từng chút một, điểm lên thân thể đầy vết hôn một lớp áo mới.
Nguyễn Mộng buồn bực muốn ૮ɦếƭ, nếu không phải là không còn hơi sức động đậy, cô nhất định sẽ đứng lên cho anh một cước.
“Nhanh lên rồi đi ra ngoài đi, em muốn uống nước!”
Kêu gào, nhưng Vệ Cung Huyền cũng vui vẻ chịu đựng, đầu lưỡi ấm áp liếm qua da thịt nhẵn mịn, trầm giọng đáp:
“Ừ… chờ một chút…”
“Không cần chờ, bây giờ em muốn uống nước.”
Cô giống như con sâu nhỏ ỏ dưới thân anh uốn éo giãy dụa, muốn đem ngưòi này bỏ rơi, đáng tiếc căn bản là không thể động đậy, cuối cùng không còn cách nào khác, cắn răng uy Hi*p nói:
“Nếu còn không đi em sẽ khóc cho anh xem!”
Vệ Cung Huyền vừa nghe, vậy cũng không được, nhướng mày, lập tức từ trên người Nguyễn Mộng đi xuống, miết nhẹ khuôn mặt cô, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, cắn lỗ mũi cô một cái, mắng yêu:
“Tiểu hư hỏng.”
Nguyễn Mộng thở mạnh một cái, miệng vểnh lên thật cao, uất ức ૮ɦếƭ mất, cô hiện tại chỉ có thể nằm, không thể động đậy, bộ dạng đó, Vệ Cung Huyền nếu như còn dám ᴆụng vào cô… nước mắt đang chực chờ sẽ rầm rầm chảy xuống cho anh xem.
Thấy anh đi ra ngoài, mỹ nhân ở trong chăn khom lưng hai cái, cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn quanh, giống như kẻ trộm vội lấy áo lót trên giường, chân tay co rụt mặc vào.
Xương sống thắt lưng là xương sống thắt lưng, nhưng đại thần xuống tay đã nhẹ nhàng ít nhiều, ngoại trừ chân run một chút… Tất cả coi như OK.
Chỉ là Nguyễn Mộng đã đánh giá cao năng lực tự thân vận động của mình, với tay cài nút áo иgự¢… Cô khóc thật rồi, căn bản là với không tới, vừa đúng lúc Vệ Cung Huyền mang nước vào, thấy tình cảnh vô cũng đáng thương của cô.
Đang ngồi trên giường, đôi tay ở sau lưng cong lại cố với nhưng không thể tới, trước иgự¢ hai quả chụp xiêu vẹo đung đưa như sắp đổ, lộ ra hơn phân nửa иgự¢.
Anh vội vàng ho một tiếng, chịu đựng phía dưới đang trướng lên, giúp cô cài xong, điểm điểm tay vào cái ót trắng nõn:
“Tay có đau không?’
Đổi lại là anh để cho người ta kéo nửa giờ thử xem có đau hay không.
Nguyễn Mộng đáp lại bằng cách tức giận liếc anh một cái, vội vàng mang quần áo sang một bên, mới vừa giũ ra đinh mặc liền bị Vệ Cung Huyền lấy.
Người này có bệnh thích sạch sẽ, mình anh thích thì thôi, còn muốn cô phải có cùng ý thích với anh.
Dù là quần áo sau khi âи áι, trừ áo lót, tuyệt đối không cho phép cô mặc lại nữa, không đổi quần áo sạch không được.
Nguyễn Mộng không muốn đối chọi lại anh, dù sao cô cũng không thể thắng anh, vì thế phồng má ôm иgự¢, nhìn anh cầm quần áo mới đi tới, bảo đưa tay liền đưa tay, bảo duỗi chân liền duỗi chân, ngoan vô cùng.
Mặc quần áo tử tế xong, Vệ đại thần hầu hạ cực kỳ chu đáo, còn đi tất và dép lê cho cô.
Giờ sắp mùa hè, nhưng Nguyễn Mộng lại sợ lạnh, mặc tương đối nhiều, nhưng vệ Cung Huyền vẫn cảm thấy ít.
Lúc mang tất cho cô mặt nhất thời trở nên lo lắng, nói: Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Đợi lát nữa mặc thêm áo khoác.”
Nguyễn Mộng vừa nghe đã không nhịn được, đây không phải là không cho người ta con đường sống sao?
Hôm nay không 25oC thì cũng 23oC, mặc dù không nóng, nhưng tuyệt đối cũng không lạnh, trên đường cái không thấy ai mặc áo khoác cả:
“Không muốn, bên ngoài rất nóng.”
“Nóng mới càng phải mặc, nếu không càng dễ bị cảm.”
Đại thần nói như thế, bàn tay linh hoạt mang cho Nguyễn Mộng tất chân còn lại, nhìn có vẻ như đang điều chỉnh, nhưng thật ra là đang sàm sỡ.
Nguyễn Mộng sợ nhột, vội vàng co chân lên, không biết anh lại làm chuyện không đứng đắn gì, thuận miệng đáp một tiếng.
Dù sao đến lúc đó cô mặc hay không anh cũng không thể xen vào, dù sao thì ban ngày ban mặt trước mắt mọi người anh cũng không thể lột sạch cô chứ?
Tất cả dọn dẹp ổn thoả xong, Nguyễn Mộng mới chú ý tới chăn nệm bừa bãi trên giường còn có một mảng nước lớn, may là màu đen nên không dễ nhận ra, nếu như là màu sáng thì…. Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất đáng sợ.
Vệ Cung Huyền lấy quần áo hai người vừa thay và ga giường cầm ở trong tay ném vào rổ giặt quần áo, Nguyễn Mộng thậm chí còn thấy cái mền lúc bị anh cầm lên phía trên dường như vẫn còn đọng nước… Thật là quá tà ác.
Vì vậy vội vàng tìm lý do đi ra ngoài, ly nước Vệ Cung Huyền bưng tới bắt uống rốt cuộc vẫn chưa uống.
Lúc Vệ Cung Huyền từ trong phòng nghỉ bộ dáng chỉnh tề đi ra, chỉ có khuy tay áo sơ mi là chưa cài, anh liếc về phía Nguyễn Mộng một cái, bánh bao nào đó lập tức tự động tự giác tới trước mặt giúp anh cài, anh khẽ hôn một cái tán thưởng.
Nhìn lên đã đến giờ cơm trưa rồi, hai người ở trong phòng làm việc mải lo liếc mắt đưa tình, sớm đã ném con trai lên chín tầng mây rồi.
Nguyễn Mộng nói Vệ Cung Huyền đi ra ngoài trước, mặc dù mọi người đều biết vợ chồng bọn họ ở trong phòng làm việc đã làm gì, nhưng ít nhất cô còn có thể lừa gạt chính mình.
Trước khi đi ra ngoài, Nguyễn Mộng cố ý chạy về phòng nghỉ nhìn gương to, xác định toàn thân mình trên dưới bao bọc cẩn thận một tấc da thịt cũng không lộ ra ngoài, càng không có dấu hôn làm người khác chú ý, lúc này mới thoả mãn mà gật gật đầu đi ra.
Vệ Cung Huyền dựa vào cửa phòng làm việc đợi cô, hai người vừa hỏi mới biết Vệ Tiểu Bảo bị ôm xuống lầu dưới chơi, kết quả còn chưa vào thang máy đã bị Ôn Dư Thừa không mời mà đến ngăn lại.
Nguyễn Mộng hiện tại nhìn thấy anh, đã cảm thấy toàn thân bủn rủn…
Khốn kiếp đều là cho anh làm hại!
Người này mỗi lần đến thời gian ăn cơm liền gặp, không biết làm sao có thể tính toán thời gian chuẩn như vậy.
Một nhóm ba người đến bộ phận nhân sự, lúc này nhìn thấy không ít nhân viên vây quanh Vệ Tiểu Bảo pha trò dụ dỗ bé, người này cầm trong tay khối chocolate, người kia tay giơ cây kẹo que.
Vệ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, do dự giãy giụa, biểu cảm này cộng với mặt bánh bao béo ụt ịt, đáng yêu vô cùng, Nguyễn Mộng nhìn thấy, không nhịn được cười.
Vệ Tiểu Bảo rất thính tai, vừa thấy mẹ tới, vội vàng la lên tê tê tê tê, Nguyễn Mộng ôm con vào lòng, tiểu trư mau lớn, nặng hơn rất nhiều, giờ cô bế cũng phải cố gắng hết sức.
Các nhân viên vừa thấy đại BOSS nhị BOSS còn có cả vợ sếp tới, tranh thủ rút lui, ai biết tiểu quỷ Vệ Tiểu Bảo tinh ranh kia dường như biết núi dựa của mình đã tới, ở trước cái bọn người xấu kia mình không còn có cách nào khi dễ, giờ liền chỉ vào đồ ăn vặt trong tay mọi người, miệng kêu tê tê.
Nguyễn Mộng nhìn xem, nhóc con này là đang gọi mình giúp nó ςướק đồ của người ta à…. Quá mất mặt rồi, chuyện mất mặt như vậy cô không làm.
Nhưng ai biết căn bản còn chưa nói gì, toàn bộ đồ ăn vặt trong tay nhân viên đã đưa cho bé ăn rồi.
Nguyễn Mộng sững sờ, nhìn lại con trai mập mạp trong иgự¢, phát hiện trong đôi mắt to của bé rõ ràng thoáng qua một tia xảo trá, lập tức tâm chợt lạnh:
Không thể nào, con trai bảo bối của cô…. Không thể nào?
Vệ Cung Huyền và Ôn Dư Thừa nhận đồ ăn, Vệ Tiểu Bảo nhìn thấy một gói kẹo liền đưa tay lấy, bé không vội bóc giấy gói kẹo, chu cái miệng nhỏ nhắn hôn Nguyễn Mộng làm nũng, muốn cô bóc kẹo.
Nguyễn Mộng còn đang đắm chìm trong việc phát hiện bản tính giảo hoạt của Vệ Tiểu Bảo chưa lấy lại được tinh thần, tâm trí như muốn vỡ nát.
Tiểu Bảo của cô…. Thì ra là bộ dáng và bản tính này hay sao?
Thấy mẹ không để ý tới mình, Vệ Tiểu Bảo nóng nảy, may là Ôn Dư Thừa ngay trước khi bé há mồm muốn khóc liền bóc kẹo rồi để trong cái miệng nhỏ nhắn của bé, nếu không khẳng định sẽ có một hồi la khóc nhức cả đầu.
Được ăn, Vệ Tiểu Bảo liền dùng răng trắng nhỏ như ngọc nhai, khối kẹo bị nhai phát ra tiếng nhọp nhép nhọp nhép.
Khuôn mặt Nguyễn Mộng nhất thời trở lại bình thường, cô ôm con trai, dồn nén chuyện kia trong lòng, cuối cùng nhịn không được, cúi đầu cắn lên mặt béo mập của con trai một cái.
Đang nhai viên kẹo Vệ Tiểu Bảo trợn tròn mắt, bé nhìn mẹ, không biết vì sao mẹ muốn ăn khuôn mặt béo mập của mình, miệng mím lại, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Nếu chỉ khóc thì không sao, mấu chốt là lúc bé đang khóc vẫn còn không quên ăn kẹo…
Nguyễn Mộng bị bộ dáng của nhóc con này làm cho vừa tức giận vừa buồn cười, không còn cách nào khác đành thở dài nói:
“Nhóc con tham ăn.”
Cuối cùng không còn cách nào khác, Nguyễn Mộng chỉ có thể hôn bé, đồng thời sử dụng đồ ăn vặt mới có thể dụ dỗ được tiểu tổ tông.
Cô thở dài, nhìn Vệ Cung Huyền một cái, thật không biết tính xấu này là giống người nào.
Vệ đại thần bị cô nhìn, không thể giải thích được, cảm thấy tiểu hư hỏng này đổ nguyên nhân gây nên thói xấu của con lên người mình đúng là oan thấu trời. Nhưng mà anh vô tội, một tay ôm bà xã vào trong иgự¢, mặc kệ ở giữa vẫn còn có một tiểu trư, dùng mũi cọ cọ vào Nguyễn Mộng, nói:
“Tiểu hư hỏng, tính khí này của Vệ Tiểu Bảo rõ ràng là di truyền từ em, chồng em đâu có như vậy.”
Làm động tác thân mật như vậy ngay trước mặt mọi người. Nhân viên xung quanh giả bộ như đang làm việc nhưng thật ra đều đang nghe. Tất cả nhìn xong đều bị choáng váng.
Nhất là một vài người lớn tuổi thầm oán hận tại sao lại gả sớm như vậy. Từng người một hận không thể làm mù mắt mình, tránh cho cảnh máu chảy bi đát vì quá hâm mộ và ghen ghét cảnh thân mật vừa rồi.
Da mặt Nguyễn Mộng mỏng, khiến người nào đó thoả mãn càng ôm chặt, tránh cũng tránh không được. Cuối cùng không còn cách nào khác, vội lấy con trai làm lý do:
“A Huyền, A Huyền, anh đè Tiểu Bảo rồi…nhanh lên buông ra…”
Vệ Cung Huyền như không nghe thấy cô nói, chỉ tiện tay xách con trai ném vào trong иgự¢ Ôn Dư Thừa.
Vệ Tiểu Bảo thấy mình bị vứt bỏ thê thảm như vậy liền sửng sốt, há mồm muốn gào thét. May là Ôn Dư Thừa nhanh tay nhanh mắt nhét cây kẹo que vào trong tay bé.
Nhóc con lúc này mới nín khóc, mỉm cười, cũng không quan tâm có phải đã bị ba mẹ bỏ rơi không, trực tiếp ôm Ôn Dư Thừa rồi kêu “cây cao lương”. Ôn Dư Thừa bất đắc dĩ ôm nhóc con phiền toái, đi theo sau đôi vợ chồng đang thân mật kia ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Chỉ còn cây cao lương như chú thôi, không có kẹo thì cháu có thèm nhìn đến cây cao lương như chú không? Mới bé tý đã cậy quyền, lớn lên sao có thể chân chính ôm mỹ nữ về được chứ?”
Nguyễn Mộng nghe được Ôn phó tổng ở phía sau đang thì thầm gì đó, lại không nghe rõ.
Nếu cô biết Ôn phó tổng – người mà chỉ sợ thiên hạ không loạn kia – đang cùng con trai mình nói những chuyện không đứng đắn, cô sớm đã nhào qua đánh người rồi.
Hiện giờ, cô có khuynh hướng hơi bạo lực một chút, hơn nữa lại thích đánh Ôn Dư Thừa. Bởi vì anh là người đáng đánh đòn nhất.
Đang đi ra ngoài, điện thoại di động Ôn Dư Thừa đột nhiên vang lên. Nguyễn Mộng vội vàng ôm Vệ Tiểu Bảo đưa cho Vệ Cung Huyền, bỗng nhiên nghe được sau lưng Ôn phó tổng đang cười điên cuồng, nói vài câu phân phó xong chạy đến trước mặt một nhà ba người họ, nói vẻ thần bí:
“Lão Vệ, bánh bao, nếu trưa nay hai người mời, tôi ăn cơm tôi sẽ đưa hai người đi xem kịch vui.”
Vừa nghe giọng điệu này của anh, nhất định là có người sắp gặp nạn. Nguyễn Mộng nghiêng đầu, vừa nghĩ xong liền nhìn bốn phía, thấy không có ai mới đến gần Ôn Dư Thừa, nhỏ giọng hỏi:
“Anh không phải đã thông báo cho Vương phu nhân chứ?”
Ôn Dư Thừa học theo bộ dáng của cô, cũng nhỏ giọng trả lời:
“Đúng rồi.”
Nguyễn Mộng còn muốn nói chuyện tiếp, đã bị người lôi trở về.
Một tay Vệ Cung Huyền ôm hông cô, một tay ôm con trai, sắc mặt không vui nói:
“Không cho phép đứng gần cậu ta như vậy.”
Bảo bối ngoan không có mắt, đến bây giờ vẫn không nhìn ra lão Ôn thích cô. Phận làm ông xã này chỉ có thể chú ý mọi lúc.
Dù sao bà xã tuyệt đối không thể mất, về phần anh em…Nếu như cậu ta làm chuyện gì xấu, anh nhất định sẽ không nói hai lời, lựa chọn quân pháp bất vị thân.
Rất may, Ôn Dư Thừa đang hưng phấn, không chú ý tới ánh mắt Vệ Cung Huyền, càng không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
Nếu như biết rõ, chắc chắn anh sẽ nhảy cao ba thước, chỉ vào lổ mũi Vệ Cung Huyền – quen biết từ nhỏ đến tận bây giờ, từng chuyện từng chuyện tất cả nói hết một lần, chỉ trích Vệ Cung Huyền vong ân phụ nghĩa, thấy sắc quên bạn, vô tình lãnh khốc, cố ý gây sự.
“Mẹ nó, không đứng gần thì không đứng gần.”
Ôn Dư Thừa lầu bầu một tiếng, lui về phía sau mấy bước, hỏi lại lần nữa:
“Tớ hỏi lại, rốt cuộc cậu có mời không?”
Sắc mặt đại thần lúc trước đã không tốt, sau khi nghe Ôn Dư Thừa hỏi như vậy, liền ôm Nguyễn Mộng xoay người rời đi. Ôn Dư Thừa nóng nảy đuổi kịp, đứng trước mặt ngăn lại:
“Lão Vệ, cậu thế này là có ý gì? Mời tớ ăn bữa cơm cũng không được sao?”
Thật là càng giàu càng keo, càng keo càng giàu – lời này thật không sai. Người xưa thật không lừa gạt anh mà.
“Mời cậu ăn cơm thì không có vấn đề gì, nhưng cậu phải đồng ý với tớ một điều kiện.”
Ôn Dư Thừa vừa nghe, đời này còn có công bằng sao. Anh vào sinh ra tử, dốc hết tâm huyết vì ba miệng ăn cả nhà bọn họ. Lão Vệ lại la ó, xin cậu ta ăn một bữa cơm còn phải nói điều kiện!
Nhưng Ôn Dư Thừa hiếu kỳ, không nhịn được, liền hỏi:
“Điều kiện gì? Nói nghe xem. Giơ tay hay nhấc chân để thiếu gia tớ còn phải suy nghĩ một chút.”
“Giơ tay thì không cần, chỉ cần cậu nhấc chân là được rồi.”
Vệ Cung Huyền dừng bước, vẫn phong thái nhàn tản, thong thả nói:
“Chỉ cần về sau cậu giữ khoảng cách một mét với bà xã tớ là được.”
Anh thật sự đã chịu đủ rồi.
Khi nhìn hai người vai kề vai cùng nhau chơi đùa, hay là dáng vẻ cùng nhau làm chuyện xấu – đừng nói đến việc lão Ôn còn thích bảo bối ngoan, cho dù không thích anh cũng không muốn nhìn!
Ý nghĩ không an phận vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt trong đầu lão Ôn.
Ai muốn nuôi một con sói ở bên người chứ? Mất mạng là chuyện nhỏ, mời khách là chuyện nhỏ, nhưng mất vợ là chuyện lớn!
Nguyễn Mộng nghe thấy, liếc mắt nhìn trời xem thường. Bất kể sự nghiệp người đàn ông này thành công bao nhiêu, tấm lòng rộng lượng thế nào, trí tuệ bao nhiêu, thương người nhiều bao nhiêu, nói về bản chất, vẫn là hẹp hòi không ai sánh bằng.
Sau khi Ôn Dư Thừa đồng ý, ba người mang theo nhóc con mập mạp khoan thai đi tới trước nhà hàng Hoả Thành mới mở trước đó vài ngày.
Ôn Dư Thừa đã sớm muốn tới đây. Chỉ là, một người ăn lẩu thì chẳng có ý nghĩa gì, mọi người cùng ăn mới có cảm giác.
Sau khi cơm nước xong, anh nhìn thấy chưa đến giờ, nhưng khi nói chuyện với Vệ Cung Huyền, đại thần cũng cảm thấy đi trước cũng tốt.
Vì vậy, mọi người lại vội vàng đi tới nhà hàng Tây rất tao nhã, ở lầu hai tìm được một chỗ có thể nhìn thấy toàn cảnh, rồi ngồi xuống, gọi thêm bánh ngọt và nước trái cây.
Vệ Tiểu Bảo ngồi ở trên sofa lớn có hình cừu vui vẻ và sói xám. Nguyễn Mộng thì ngồi trên đùi Vệ đại thần, chán nản ăn trái cây.
Lão thần Ôn Dư Thừa ngồi nghịch điện thoại di động, một lát sau , ngoắc tay với Nguyễn Mộng, nói:
“Bánh bao, bánh bao, mau tới đây.”
Nguyễn Mộng nhìn một cái liền biết anh lại có chuyện gì chơi, mau chóng đứng dậy, không nghĩ tới lại bị Vệ Cung Huyền một phát ôm eo kéo trở về.
Cô quay đầu lại, đẩy anh:
“A Huyền, anh mau buông tay…Ôn phó tổng không biết lại có cái gì vui, em đi xem một chút.”
“Cậu ta thì có thể có cái gì vui được, chỉ là chút tiểu xảo lừa gạt em, không cho phép đi qua.”
Giữ chặt eo Nguyễn Mộng, Vệ Cung Huyền liếc Ôn Dư Thừa một cái, đáy mắt tràn đầy cảnh cáo.
Ôn Dư Thừa bị liếc sau lưng chột dạ, vội nói:
“Ha ha, đúng vậy, lừa em thôi.”
Nếu Nguyễn Mộng tin thì sẽ có quỷ, nhưng cô cũng cho ông xã mình mặt mũi, im lặng liếc mắt nhìn trời, lại tiếp tục nằm trong иgự¢ Vệ Cung Huyền, đang chuẩn bị tìm chuyện gì đó để làm, mắt bỗng dưng sáng lên:
“A a, đến rồi!”
Dưới lầu, có một đôi nam nữ vừa mới tiến vào. Còn ai vào đây, đương nhiên là hai người sớm đã bị Ôn Dư Thừa phái người theo dõi, gian phu dâm phụ Vương Thủ Quý và Cố Minh Tích.
Hôm nay, Cố Minh Tích ăn mặc rất khác với hôm đó, nhưng cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi – một bộ váy đuôi dài màu trắng, hơi lộ vai và bộ иgự¢ sữa, váy xẻ cao từ bắp đùi, bước đi như ẩn như hiện, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Cô ta là người phụ nữ rất có thẩm mỹ, quần áo luôn hài hoà.
Dù sao Nguyễn Mộng vẫn cảm thấy hơi mặc cảm.
Về phần Vương Thủ Quý, vẫn là một đôi mắt toàn bộ dính trên người Cố Minh Tích, nhìn dáng dấp ông ta đã bị Cố Minh Tích vững vàng chụp trong lòng bàn tay.
Nguyễn Mộng không thể không bội phục thủ đoạn của Cố Minh Tích. Nếu không kiếp trước sao cô có thể bị bức phải rơi vào kết quả như vậy đây? May là kiếp này cô không đi vào con đường cũ…
Hai người kia tìm chỗ bí mật gần cửa sổ ngồi xuống. Bởi vì Cố Minh Tích sống ở nước ngoài lâu năm, cho nên yêu cầu với cơm Tây cao hơn đồ ăn Trung Quốc.
Hơn nữa, nhìn Vương Thủ Quý, xem ra, ăn toàn những món như món Quảng Đông hay món Hồ Nam, Giang Chiết – chính là xuất thân nông dân.
Người có tiền chân chính cũng phải ngồi ở nhà hàng Tây cao cấp uống rượu đỏ, cắt thịt bò bít tết, nghe tiếng đàn dương cầm du dương, nhìn người phụ nữ xinh đẹp…Đây mới gọi là cuộc sống.
Nghĩ tới người vợ hung hãn trong nhà, ông ta không nhịn được liền cảm thấy ghê tởm. Lại nhìn Cố Minh Tích, càng nhận ra đây mới gọi là người phụ nữ – mềm như nước, vóc người lả lướt, lại là một mỹ nhân thấu hiểu lòng người.
So sánh với Cố Minh Tích, bà vợ ở trong nhà cũng không bằng ngay cả một thiếu phụ lớn tuổi, chỉ là một bà già cổ hủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc