Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 67

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Ăn cháo xong, Nguyễn Mộng bắt Vệ Cung Huyền mua cho mình một đống lớn đồ ăn vặt xách tới công ty, đúng lúc gặp Ôn Dư Thừa ở cửa toà nhà.
Người kia đang theo sát các nhân viên nữ của công ty chào buổi sáng, thấy mấy người nhà Nguyễn Mộng tới, mắt tinh ý liếc đống đồ ăn trên tay Vệ Cung Huyền, con ngươi sáng lên, liền giúp một tay đỡ Vệ Tiểu Bảo trong lòng Nguyễn Mộng, mặt dày mày dạn theo tới phòng Tổng tài.
Thấy Vệ Cung Huyền tiện tay để một ít bọc đồ ăn trên bàn, lập tức ném Vệ Tiểu Bảo xuống đất.
Nhóc con từng bước chân ngắn ngủn chạy về phía Nguyễn Mộng, Nguyễn Mộng không có cách nào khác chỉ có thể ở tại chỗ chờ con trai đi tới.
Ai biết vừa quay đầu đã thấy Ôn Dư Thừa kia ôm tất cả ăn đi, tay còn đang lau chùi dầu mỡ trên quần!
Cô tức ૮ɦếƭ mất thôi, nước mắt cũng muốn chực trào rơi ra, chình mình hao binh tổn tướng nhịn nhục ký kết hiệp ước nhượng đất không bình đẳng kia mới được đại thần cho phép mua đồ ăn vặt.
Người kia tiền bạc cái gì cũng không bỏ ra liền trộm đồ ăn đi, người buổi tối bị lăn qua lăn lại giày vò đến ૮ɦếƭ đi sống lại cũng không phải là anh ta?
Cắn chặt răng, Nguyễn Mộng thả con trai trên ghế sa lon, giống như đầu tên lửa lao ra ngoài, muc tiêu là giết cái người ςướק cái ăn của người khác làm thú vui.
Hơn nữa còn chẳng biết xấu hổ – Ôn Dư Thừa, Ôn Phó tổng, đáng tiếc mới chạy không được mấy bước liền bị Vệ Cung Huyền 1 tay bắt được kéo vào trong ***:
“Đi đâu?”
“Anh ấy giành đồ ăn của em!”
Nguyễn Mộng ra sức giãy dụa, mặt như có thâm thù đại hận.
“A Huyền, anh đi giúp em lấy lại được không?”
Mắt to tràn đầy mong đợi và sùng bái, đồ của cô bị người ta lấy, anh nhất định sẽ giúp cô, Ôn Dư Thừa nhất định sẽ ૮ɦếƭ rất thảm.
Nào đoán được Vệ Cung Huyền chỉ hơi hơi nhướng mày.
“Lão Ôn khẳng định đã khóa trái cửa phòng làm việc, chờ anh bắt được cậu ta ra ngoài, cậu ta đã sớm ăn sạch.”
Thật ra thì trong lòng anh rất mừng, vốn là anh không thích Nguyễn Mộng ăn những thứ ngổn ngang gì đó bên ngoài.
Từ lúc lão Ôn đi theo, anh đã biết, người này nhất định là vì ăn mà tới, cho nên anh mới cố ý bỏ tất cả lên trên bàn, không giống như bình thường xách đến để ở bên trong.
Lão Ôn có thói quen giành đồ ăn với Bảo bối ngoan, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, coi như anh tự móc tiền túi mời anh em ăn 1 bữa sáng.
Không có gì, chút tiền lẻ này anh cho cũng không sao.
“Ngoan, lần sau sẽ lại mua cho em.”
Nguyễn Mộng nghe xong, cảm thấy giọng điệu này rất không thích hợp.
Bình thường khi Ôn Dư Thừa giành đồ ăn vặt của cô ăn, đại thần đã sớm nhảy dựng lên đi đánh người, sao hôm nay lại bình thản như vậy?
Cô cũng không ngu ngốc, nghĩ một chút cũng biết anh cố ý, vì không muốn để cho mình, ăn quán ven đường, lập tức giận vô cùng.
Saongười này lại có thể gian trá như vậy? Anh không cho cô ăn thì thôi, cần gì đồng ý vói cô để cô nói nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, còn phải cam tâm tình nguyện để bị khi dễ?
Bị khi dễ coi như xong…. Làm cho cô hi vọng rồi thất vọng mới là khó chịu nhất đấy!
Tay nhỏ bé đánh vào ***g *** tinh tráng vài cái:
“Anh bại hoại, buông em ra!”
Mình cô đi ςướק trở về! Đồ ăn bị ςướק đi thì thôi, mấu chốt là buổi tối mình còn phải tiền mất tật mang bị khi dễ, cục tức này Nguyễn Mộng đánh ૮ɦếƭ cũng nuốt không trôi, dù là Ôn Dư Thừa đã ăn sạch, cô cũng muốn hung hăng đánh anh ta một trận mới hài lòng.
Vệ Cung Huyền bật cười, giữ tiểu móng vuốt đang cố finh hung hãn.
“Không thả, em đánh không lại lão Ôn, đi tìm đường ૮ɦếƭ sao?”
“Không cần anh quan tâm!”
Đối với sự âm hiểm của anh, giờ phút này Nguyễn Mộng tràn đầy oán niệm, chu cái miệng nhỏ, Vệ Cung Huyền bị đau theo bản năng buông ra, cô liền nhân cơ hội nhảy ra ngoài, làm cái mặt quỷ xấu xí với anh.
“Em sẽ tìm anh ta tính sổ, xem anh ta có dám đánh trả hay không!”
Nói xong chạy tới cửa phòng làm việc, Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ chạy ra ngoài, cũng lẫm chẫm đuổi theo, ai biết mẹ chạy quá nhanh, bé không đuổi kịp, miệng mếu máo, khóc lớn.
Vệ Cung Huyền vội vàng xách tiểu tổ tông này thả vào trong đống trò chơi, cho bé món đồ chơi, để cái *** cao su trong cái miệng nhỏ nhắn, lúc này mới trấn an tốt được bé con…
Lại nói, Nguyễn Mộng gõ cửa phòng làm việc Ôn Dư Thừa n lần, người ở bên trong cũng không lên tiếng trả lời, làm cô càng thêm buồn bực, hắc, cô thực sự muốn nổi giận.
Đến một con cừu nhỏ cũng phải nổi giận, lập tức đến phòng bảo vệ lấy chìa khóa dự phòng, phá cửa vào.
Vừa đi vào, người nào đó đang ngồi trước bàn làm việc từ từ ngẩng đầu lên, khóe miệng còn sót lại chút thức ăn, nhưng trên bàn … các loại túi giấy trong hộp… đều là rỗng tuếch.
Nguyễn Mộng tức ૮ɦếƭ, nhào qua bắt người vừa ăn uống no nê đánh cho tê người, vừa đánh vừa mắng:
“Ai kêu anh trộm đồ ăn của em, cho anh trộm, cho anh trộm này!”
Đánh Ôn Dư Thừa đến mức chạy trối ૮ɦếƭ nhếch nhác cầu xin tha thứ:
“Đừng đánh mặt, đừng đánh vào mặt chứ!”
Rất may là tầng trên cùng chỉ có hai gian phòng làm việc, phòng thư ký cách rất xa, nếu không hình tượng Ôn Dư Thừa cất công xây dựng đã bị sụp đổ trong gang tấc rồi.
Không chỉ vậy, anh còn bị Nguyễn Mộng đánh cho chạy quanh bàn làm việc tìm chỗ trốn, vừa trốn vừa rất mất hình tượng cầu xin tha thứ:
“Đừng, đừng đánh, anh sẽ không trộm nữa, anh bảo đảm đây là lần cuối cùng!”
“Em tin anh em chính là thiếu não!”
Thuận tay cầm một gối dựa trên ghế sa lon ném qua, Ôn Dư Thừa nhanh chóng bắt được, Nguyễn Mộng thấy mình đánh không trúng, càng buồn bực, dậm chân, nói,
“Anh chạy một lần nữa xem.”
Ôn Dư Thừa quả nhiên ngoan ngoãn đứng lại, trong lòng suy nghĩ:
Chớ ỷ vào anh thích em liền khi dễ anh, chờ đến một ngày tiểu thiếu gia không còn yêu em, chắc chắn anh sẽ bắt em đến đây rồi hung hăng đánh cho một trận.
Nguyễn Mộng đâm trên trán anh dạy dỗ:
“Anh đã nói bao nhiêu lần cuối cùng hả, anh có biết để được ăn những món này em đã phải cầu xin A Huyền bao lâu không?
Anh rốt cuộc có nhân tính hay không, ngay cả đồ ăn của phụ nữ và trẻ con cũng giành? Đừng cho là em không biết, ngày đó anh trộm kẹo của Tiểu Bảo ăn, em đều nhìn thấy hết!”
Khụ, chuyện xấu bị lộ ra ngoài!
Ôn Dư Thừa giả vờ ho khan vài tiếng, đầu bị đâm chọt lực càng ngày càng lớn, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia một chút cũng không biết tôn trọng anh trai đẹp này, nói hết chuyện xấu anh làm ra, không biết chừa cho anh chút mặt mũi sao?
Mặc dù không có người ngoài, nhưng đối xử với anh như vậy có phải quá phận rồi không, dù gì anh cũng là Phó tổng…. Lời như vậy, anh không thề không vận dụng tuyệt chiêu rồi….
Ngón út thon dài đưa lên, ngoáy lỗ mũi mấy cái, đưa tới trước mặt Nguyễn Mộng, khiến Nguyễn Mộng buồn nôn nhất chình là cái này, lập tức nhảy xa ra, run rẩy ngón tay chỉ:
“Anh anh anh, anh càng ngày càng không biết xấu hổ!”
“Người một nhà sao lại nói xấu hổ.”
Rút tờ khăn giấy xoa ngón út một chút, Ôn Dư Thừa cười ti tiện, thấy Nguyễn Mộng còn muốn đánh người, ngọ nguậy cái mũi.
“Còn muốn?”
Nguyễn Mộng buồn nôn thiếu chút nữa phun ra.
Không biết từ lúc nào, Ôn Dư Thừa biết cô đối với mấy loại nước mũi ráy tai đều rất ác cảm, từ đó liền biết cách làm thế nào đối phó cô, hơn nữa lần nào cũng chính xác.
Nguyễn Mộng luống cuống cực kỳ, cả người lập tức tránh xa Ôn Dư Thừa ít nhất ba mét.
Nhìn anh đi về phía mình, bị dọa sợ tới mức kêu to:
“Đừng đừng đừng tới đây, anh còn đi tới nữa em liền nói với A Huyền để cho anh ấy trừ tiền lương của anh!”
Thật đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, Ôn Dư Thừa nhún nhún vai,
“Anh đang định bồi thường em mà.”
“… Cho em tiền?”
Nguyễn Mộng nói thế nhưng cô cũng cảm thấy không có khả năng.
“Sao có thể thế!”
Quả nhiên….
“Em qua đây, cho em xem thứ này.”
Mắt to nheo lại, cảnh giác liếc về phía anh.
“Không có quỷ kế?”
“Anh là hạng người như vậy sao?”
Thấy nhân phẩm của mình bị coi thường, Ôn Dư Thừa tỏ vẻ bị tổn thương.
“Nếu không chúng ta kéo bất kì người quen biết nào hỏi một câu, anh Ôn thiếu trong lòng bọn họ là địa vị gì.”
“Anh thôi đi, chỉ biết lừa gạt mọi người.”
Nguyễn Mộng nói thầm, nhưng vẫn rất cẩn thận không tiếp xúc thân mật với tay người nào đó vừa mới ngoáy lỗ mũi.
Ôn Dư Thừa lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mở một cái video.
Trong nháy mắt Nguyễn Mộng cũng nín thở, gương mặt liền đỏ bừng, nửa ngày không nói được một câu đầy đủ:
“Này này này, anh anh anh….”
Ở trong đó là video Cố Minh Tích và họ Vương kia vào đêm hôm trước!
Ôn Dư Thừa duỗi lưng một cái.
“Anh đã phải canh ở đó rất lâu, đâu giống như ba người nhà em đã sớm về nhà đi ngủ, ăn của em ít đồ đã sao, thật là hẹp hòi.”
“Ai cần anh quay cái này chứ?”
Nguyễn Mộng giờ mới nhận ra, mình đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của anh.
“Vật này… vật này… Anh thật quá thất đức!”
“Ê, anh giúp em còn bảo anh thất đức?”
Lông mày nhọn của Ôn Dư Thừa lập tức dựng thẳng, hận không thể nắm lấy viên bánh bao, hung hăng lấy ra nhân bánh.
“Anh thất đức thế nào, em nói, em nói xem!”
Nguyễn Mộng vội vàng xoa nhẹ cánh tay bị anh cầm, nếu để cho đại thần thấy, cô
chịu không nổi.
“Dạ dạ dạ anh không phải thất đức, là tiểu nhân có mắt không tròng không biết anh nhân cách tốt được chưa?”
Thấy sắc mặt Ôn Dư Thừa đã tốt hơn một chút, cô liền tỏ vẻ thương lượng nói:
“Vật kia…. Anh định làm thế nào?”
“Đó.”
Cầm điện thoại di động tung lên tung xuống, mặt lộ ra vẻ bất cần.
“Mới nghĩ định công khai cái hình *** này.”
Thật là quá ác độc…
“Như vậy hình như không tốt lắm?”
“Sao lại không tốt, em mới không biết đó bánh bao, người phụ nữ kia, từ nhỏ anh vừa nhìn đã thấy phiền.
Cái vỏ bọc kia của cô ta có công phu *** còn lợi hại hơn cả anh, hiện tại may mắn lắm anh mới nắm được nhược điểm, không giẫm ૮ɦếƭ cô ta chẳng lẽ còn cho cô ta cơ hội khởi nghĩa à?”
Anh cũng không ngốc, cáng không phải là lão già thiếu não, với những người mình nhìn không thuận mắt nhất định phải đuổi cùng giết tận, để tránh gió thổi củi khô bén lửa tiếp tục đi gây họa.
Nghĩ tới đây, liền nói giọng trách móc:
“Anh nói, bánh bao, em không phải là định bỏ qua cho cô ta chứ? Em đã biến thành nữ chính thiện lương ngu ngốc trong phim thần tượng lúc nào rồi hả?”
Đã như vậy còn gải vờ như nữ chính thiện lương….
Nguyễn Mộng nhìn lên trần nhà, liếc mắt xem thường:
“Dĩ nhiên không phải, cô ta khi dễ em thì thôi, nhưng cô ta lại khi dễ Tiểu Bảo, nếu như tìm không ra, đời này có thể em sẽ không được gặp con trai nữa, mềm lòng với cô ta? Em ngu ngốc sao?”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Ừm…”
Cô nâng cằm lên suy nghĩ một chút.
“Tự chúng ta ra tay có phải hạ thấp thân phận quá không? Hơn nữa, còn rất tổn hại công đức.”
Ôn Dư Thừa lòng đầy mong đợi, lại được đáp án như vậy, tức ૮ɦếƭ, một phát gõ vào đầu Nguyễn Mộng, khiến cô đau đến nhe răng trợn mắt:
“Tự dưng đánh người.”
“Có cách nào hay không?”
Anh sắp phát điên.
“Không có anh sẽ theo kế hoạch ban đầu của mình làm.”
“Có rồi, có rồi!”
“Nói!”
Dữ như vậy Không sợ cô tố cáo với đại thần à?
Nguyễn Mộng liếc mắt xem thường, lại chọc chọc gáy Ôn Dư Thừa:
“Không phải Vương phu nhân rất hay ghen sao, trước đó mấy tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ của Vương lão chẳng phải tất cả đều bị bà ta làm cho ૮ɦếƭ đi sống lại sao? Anh cảm thấy chúng ta gọi điện thoại cho bà ta được không?”
…. “Không nhìn ra nhé bánh bao, một bụng đầy suy nghĩ xấu, em thật lợi hại.”
Nguyễn Mộng cảm thấy mình rất vô tội, cô xấu xa chỗ nào chứ?
Chân run run, cô giật điện thoại di động của anh, tắt video đi, thật sự là quá bỉ ổi, khống phù hợp với bản chất dịu dàng thiện lương của cô.
“Mặc kệ, dù sao em cũng đưa ra chủ ý, làm như thế nào là chuyện của anh, còn anh trộm đồ ăn của em, chuyện này không thể bỏ qua, anh mau đi xuống dưới mua lại cho em, phải mua giống hồi nãy.”
Thấy Ôn Dư Thừa muốn kháng nghị, liền trừng mắt:
“Anh bỏ tiền!”
Thấy bà xã ôm không ít bọc so với lúc trước còn nhiều hơn mấy phần, vừa ăn vừa đi vào, Vệ Cung Huyền kinh ngạc nhíu mày, hỏi:
“Lại đi bóc lột lão Ôn rồi hả ?”
“Ai bảo anh ấy giành đồ ăn của em chứ, những thứ này đều là anh ấy bồi thường cho em.”
Nguyễn Mộng lấy ra một xiên bắp luộc lắc lắc trước mặt, ngửi thử cắn một cái.
Ngồi ở trong khu trò chơi Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ ăn cái gì đó, nhất thời không bình tĩnh được, lập tức đung đưa bò đến bên cạnh Nguyễn Mộng, lôi kéo vạt áo của cô không ngừng a a a.
Nguyễn Mộng cầm đồ ăn vặt không còn cách nào khác, cho một xiên bắp luộc để bé gặm. Vệ Tiểu Bảo được ăn, hài lòng tập tễnh bò về đống trò chơi, vừa lắp khối gỗ vừa ăn, cái miệng nhỏ nhắn vui vẻ, ngốn ngáo ăn đến phồng miệng.
Cô thích thú ăn, vừa ăn vừa hối hận, sớm biết sẽ đi trấn lột Ôn Phó tổng, cần gì xin đại thần mua cho, sau đó còn lỗ vốn bán mình?
Nguyễn Mộng càng nghĩ càng hối hận, nhìn đống lớn chiếm lợi phẩm trong tay trong nháy mắt trở thành sự vũ nhục trí thông minh của cô.
Đang hối hận không ngừng, tất cả đồ ăn đột nhiên bị người khác lấy, Nguyễn Mộng gấp đến độ chạy nhanh đến đoạt lại, bị Vệ Cung Huyền kẹp ở trong tay không thể động đậy, hai cánh tay nhỏ bé trên không trung quơ múa, không với tới được cái gì.
“Đó là của em!”
“Chưa nói không phải của em mà.”
Vệ Cung Huyền mang cô đi tới gian trà nước nhỏ trong phòng bếp, nhét tất cả đồ ăn vào trong tủ lạnh.
“Đáng tiếc anh không thích người đàn ông khác mua đồ cho em.”
Lý do, đều là lý do, lấy cớ, đều là lấy cớ!
Anh căn bản đang gạt cô phải không? Nguyễn Mộng hận nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được liền há mồm cắn.
Quan bức dân phản….
Anh luôn khi dễ cô như vậy, tượng đất đều có ba phần tính năng của đất, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, cô muốn giơ sào khởi nghĩa đánh đổ cường quyền chính trị và bá quyền chủ nghĩa!
Cánh tay bị cắn, Vệ đại thần không đau không nhột đóng cửa tủ lạnh, đưa cánh tay đang nắm bà xã ôm vào trong ***, đẩy cằm nhỏ của cô ra, nhìn kỹ một chút: “Răng cắn không hư chứ?”
Thật là tiểu ngu ngốc, cắn người cũng không biết chọn chỗ thịt nhiều mà cắn, cắn khuỷu tay anh có ích lợi gì?
Nguyễn Mộng thấy anh hỏi mình như vậy, trong lòng càng tức:
“Em mặc kệ, anh trả đồ ăn lại cho em, đó là Ôn Phó tổng mua cho em, là của em!”
Cũng không phải anh mất tiền, sao lại tính toán chi li như vậy? Quả nhiên phụ nữ vẫn phải giữ lấy chút tài sản mới được, nếu không mua cái gì cũng vướng chân, vướng tay, thật đáng ghét, sao lại nhỏ mọn như thế.
“Anh là đàn ông.”
Suy nghĩ một chút, Vệ Cung Huyền lùi về phía trước tủ lạnh, lấy xiên bắp Nguyễn Mộng vừa mới gặm vài miếng lấy ra cho cô, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ sờ sờ đầu của cô.
“Ngoan, ăn trước.”
“Em không muốn!”
Nguyễn Mộng mắt long lên, bên trong không chỉ có đồ ăn vặt, còn có các loại đồ ăn vặt Ôn Phó tổng mua cho, sao anh lại tịch thu?
Dĩ nhiên, Nguyễn Mộng kiên quyết phủ nhận mình chình là đang tiếc tiền, cô chỉ đang duy trì chủ nghĩa nhân đạo, phản đối chuyên quyền tư bản.
Thế nhưng Vệ Cung Huyền mặn ngọt không nghe, cô không đi, trực tiếp bế lên, Nguyễn Mộng nước mắt đã muốn rơi xuống, cô oán niệm nhìn chiếc tủ lạnh cách mình càng ngày càng xa.
Vùi mặt vào trong *** Vệ Cung Huyền, mặc anh dụ dỗ thế nào cũng không chịu để ý người nào đó.
Ôm cô bế ngồi lên đù*, cầm Pu't ký văn kiện, Nguyễn Mộng nhìn người nào đó cứ như vậy lừa gạt mình, càng buồn bực, há miệng, đổi thành cắn cổ.
Vệ Cung Huyền hơi nghiêm mặt, dĩ nhiên là diễn kịch hơi nhiều, vì muốn làm hòa với bà xã:
“Bảo bối ngoan… Sao lại độc ác, cắn ông xã chảy máu thì sao?”
Nguyễn Mộng nghe xong, lập tức nới lỏng răng nhỏ, đánh một chút cũng không được, mắng một chút không được.
Vệ đại thần cứng mềm không ăn mặn ngọt không vào, cô đối phó như thế nào đây?
Cuối cùng không còn cách nào khác, mếu máo chui vào lòng anh, cố ý làm cho anh không thể xem văn kiện, đôi tay không ngừng đập vào ***g *** của anh, ăn vạ:
“A Huyền, anh trả đồ ăn lại cho em đi, van cầu anh, trả lại cho em được không? Anh mới vừa mua cho em cũng bị Ôn Phó tổng lấy đi, cái này là anh ấy bồi thường, anh đừng lấy đi, được không? Van cầu anh …”
Bị cô cọ sát không có biện pháp, nhưng Vệ Cung Huyền lại không muốn đồng ý, lông mày nhíu một cái, nói sang chuyện khác:
“Em mới vừa qua phòng làm việc của cậu ta làm gì thế, sao lại lâu như vậy?”
Nguyễn Mộng lập tức chột dạ, không phải sợ Vệ Cung Huyền biết trên tay Ôn Phó tổng có cái video kia của cố Minh Tích.
Cô sợ anh biết cô ngoài anh ra còn cùng người đàn ông khác xem cảnh người lớn…
Đến lúc đó nếu như cô không bi lột một tầng da, Nguyễn Mộng nguyện ý đem đầu mình cắt đi làm bóng đá.
“Ừm…Đâu có gì, anh cũng biết Ôn Phó tổng, người kia rất không biết điều…”
“Cậu ta không biêt điều, với việc em ở chỗ cậu ta ngây ngô lâu như vậy có liên quan gì?”
Dưới ánh mắt như đao của đại thần, cuối cùng Nguyễn Mộng cũng khai ra toàn bộ, Vệ Cung Huyền vừa nghe:
Tốt, Ôn Dư Thừa cậu dám làm phản…
Lập tức gọi điện thoại cho phòng tài vụ khấu trừ Ôn Dư Thừa ba tháng tiền lương.
Nguyễn Mộng núp ở trong *** anh không dám lên tiếng, cô hại Ôn Phó tổng thảm rồi…
Thật không biết người nhỏ mọn kia sẽ trả thù trách móc cô thế nào.
Đợi Vệ Cung Huyền ngắt điện thoại, bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, cô kéo kéo cổ áo sơ mi ông xã:
“A Huyền… Anh không thể hại em bất nhân bất nghĩa…”
Anh hại cô gì chứ, anh phạt là phạt Ôn Dư Thừa không biết điều.
“Ngoan, lão Ôn không dám ý kiến đâu.”
Anh ta trước mặt anh thì không dám…, nhưng mà trước mặt của em….
Lần này Nguyễn Mộng thật muốn khóc, không ai rõ ràng thủ đoạn của Ôn Dư Thừa hơn cô, người kia ở trước mặt người ngoài giả bộ bên ngoài vui vẻ thân thiện, thế nhưng bên trong thủ đoạn đen tối không kém gì ai.
“A Huyền, anh đừng trừ tiền lương anh ấy nhé, van anh, dựa vào việc anh ấy đã quay cái video đó, được không?”
Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn đi đến gần rồi hôn triền miên, vừa đúng lúc Vệ Tiểu Bảo nhìn sang, bỏ xiên bắp không còn hứng thú trong tay, bé vỗ vỗ tay cười hi hi ha ha, giống như đang cười nhạo mẹ không có nghị lực và nhu nhược.
Nguyễn Mộng bị con trai cười nên mặt càng đỏ hơn, hận không thể cắn nhóc con không biết sống ૮ɦếƭ kia một cái.
“Không trừ cũng không phải là không thể, nhưng em cũng phải làm gì đó để lấy lòng anh chứ?”
Khốn kiếp… Nhà tư bản chủ nghĩa…. Bóc lột nhân dân lao động… Không nhân tính…
Nguyễn Mộng từ đáy lòng mắng chửi xối xả cẩu huyết Vệ đại thần, ngoài miệng vẫn lời ngon ngọt nịnh hót, vừa hôn vừa cầm tay anh để lên ***, vì Ôn Dư Thừa xem như lỗ vốn rồi.
“Anh muốn người ta lấy lòng anh thế nào, người ta liền lấy lòng anh như thế chứ sao.”
Nói xong, cái ௱o^ЛƓ nhỏ ở trên đù* anh uốn éo một cái, Vệ Cung Huyền bị cô làm cho cả người xộc lên một dòng điện, hạ thân lập tức cứng rắn.
“Tiểu hư hỏng, em biết anh muốn em thế nào lấy lòng anh.”
Nguyễn Mộng vô tội nháy mắt mấy cái, nói:
“Con trai ở chỗ này, em coi như biết cũng không thể thực hiện được, anh gọi điện thoại phòng tài vụ nói không trừ tiền Ôn Phó tổng, người ta bảo đảm hầu hạ anh thật sảng khoái, được không?”
Vì giúp Ôn Phó tổng, Cô sắp bị Vệ đại thần gặm hoàn toàn đến hài cốt không còn… Hy sinh quá lớn…
Vệ Cung Huyền cân nhắc thiệt hơn, nhanh chóng gọi điện thoại thông báo huỷ bỏ lệnh khi nãy, sau đó lại thông báo Chu thư kí vào ôm con trai đi chơi.
Vệ Tiểu Bảo tươi cười đáng yêu lại dễ ẵm, dáng dấp lại ưa nhìn, trong công ty nhân viên rất ưa thích, nhất là những người vừa mới kết hôn còn chưa có con, bình thường chỉ cần giữ sẽ không chịu bỏ bé ra.
Mỗi khi Vệ Cung Huyền muốn làm chuyện xấu gì, anh sẽ gọi điện thoại tìm người tới ôm con đi, bảo mẫu miễn phí, không cần tốn tiền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay