Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 63

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Muốn hình dung cảm giác lúc này thế nào đây? Nguyễn Mộng nằm ở trên bồn tắm lớn, cái ௱o^ЛƓ mềm mại vểnh lên thật cao, eo bị Vệ Cung Huyền nắm chặt. Nước trong bồn tắm không ngừng tràn ra bởi vì động tác của anh.
Nguyễn Mộng có chút mất hồn, nhưng phần lớn đều là ***. May nhờ Vệ Cung Huyền lấy tay đỡ cô, nếu không khẳng định cô sẽ trượt xuống.
Lúc tìm Nguyễn Mộng trở về, rồi tìm Vệ Tiểu Bảo trong hai tháng qua, Vệ Cung Huyền không chạm vào cô. Lúc kiềm nén đến ૮ɦếƭ đi sống lại chỉ có thể làm hai lần.
So với *** mãnh liệt của anh giống như gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản không có cách nào lấp đầy thoả mãn.
Nhưng nhìn bộ dáng tiều tuỵ của Nguyễn Mộng anh lại không nỡ cưỡng bách cô.
Nhịn, nhịn thật không dễ dàng… nhịn đến lúc con trai trở lại, mình hào hứng chạy vào phòng tắm muốn cùng cô tắm uyên ương, không nghĩ tới cô lại nói ra những lời này chọc anh tức giận!
Dù hiện tại ở trong cơ thể cô như ý nguyện, Vệ Cung Huyền vẫn còn rất tức giận.
Anh nói những lời kia, với tính cách của anh căn bản không thể nói được, có chút xấu hổ, có chút tức giận.
Nhưng mà giờ phút này, chiếm cứ thân thể anh nhiều nhất vẫn là Nhục dc. Thật lâu, thật lâu anh không chạm qua cô. Ít nhất chưa có lần nào làm được vui sướng thoả mãn như vậy.
Nước trong bồn tắm có chút lạnh, Vệ Cung Huyền kéo Nguyễn Mộng lên, để cho lưng cô dán vào ***g *** của mình, sau đó khẽ hôn cổ trắng nõn của cô:
“Bảo bối ngoan, em tin anh không?”
Nguyễn Mộng cắn môi, toàn bộ lực chú ý của cô đều bị phía dưới chiếm cứ thu hút, nơi nào còn có thể phân ra tinh thần suy nghĩ xem Vệ Cung Huyền đang nói gì.
Mắt to luống cuống chớp chớp, trên lông mi dính nước mắt. Bởi vì muốn tắm nên cô đem tóc quấn lên. Vệ Cung Huyền thích cô để tóc dài, cô vẫn giữ không cắt đi.
Hiện tại anh lại đưa tay qua đem kẹp tóc cô tháo xuống. Tóc đen dài, mềm mại rớt xuống, che dấu một cảnh xuân trước *** và sau lưng. Loại cảnh tượng như ẩn như hiện này còn hơn phơi bày tất cả.
Cặp mắt Vệ Cung Huyền đều đỏ, anh vùi mặt vào mái tóc Nguyễn Mộng, chân thật cảm thụ sự tồn tại của cô, phía dưới từ từ va chạm. Vừa rồi, bởi vì tức giận, ngay cả màn *** cũng không có. Hiện tại, anh có thể nhận thấy được dung đạo bao vây xung quanh mình khô khốc cỡ nào:
“Em không trả lời anh cũng không sao. Dù sao chia tay, ly hôn cái nào em nghĩ cũng đừng nghĩ, cũng đừng lấy lý do vô nghĩa đó nói với anh cho có lệ. Nếu như em thật cảm thấy muốn xin lỗi anh, vậy sau này ngoan ngoãn chút, đừng mỗi lần mới làm mấy cái liền vừa khóc lại náo không cho ***ng, biết chưa?”
Cô thật sự rất nghiêm túc cùng anh nói chuyện…Tại sao lại nhắc tới *** rồi trong chuyện này rồi?
Nguyễn Mộng hừ hừ, khóc không ra nước mắt. Cái ௱o^ЛƓ kháng cự động tác của anh. Khe ௱o^ЛƓ trắng nõn bị tách ra, bên trong hàm chứa *** tráng kiện kinh khủng.
Cô có chút sợ, không ngừng lắc đầu. Không ít tóc dài mềm mại rơi xuống, bị Vệ Cung Huyền từng chút một sửa sang lại thật tốt, vén đến trước *** cô.
“Anh yêu em. Anh sẽ bảo Vệ em và Tiểu Bảo tốt. Em chỉ cần ngoan ngoãn yêu anh, cho anh hôn, cho anh sờ là được. Những chuyện khác không cần em lo lắng. Đến đây…cái ௱o^ЛƓ vểnh lên cao một chút.”
Nguyễn Mộng không muốn, lắc đầu, lại bị anh nắm eo thon nhỏ nhẹ nhàng nhấc tới. Nếu là với cân nặng trước kia, anh coi như ôm đứng lên cũng không dễ dàng như vậy nhấc tới. Ngay cả sau khi gầy đi, Nguyễn Mộng một chút xíu cảm giác đáng thương bị áp bức cũng không có.
Cô rầm rì suy nghĩ muốn chạy. Lời Vệ Cung Huyền vừa nói đâm vào nội tâm vốn bình lặng của cô. Nhưng bây giờ cô không có ý định cùng anh làm chuyện ***.
Cô cần bình tĩnh suy nghĩ một chút…
Vệ Cung Huyền lại không cho cô có cơ hội suy nghĩ lung tung, trong bồn tắm rất trơn, Nguyễn Mộng không có vật chống đỡ, chỉ hạ thân có thể dùng lực, Vệ Cung Huyền bị cô kẹp chặt sắp đứt, nhịn không được ở trên ௱o^ЛƓ của cô vỗ một cái:
“Ngoan ngoãn chút, chớ lộn xộn!”
Cô chỗ nào lộn xộn? Nguyễn Mộng uất ức ૮ɦếƭ rồi, cô thật vất vả lấy dũng khí nói với anh lo lắng và sợ hãi trong lòng mình, trong đầu anh lại chỉ muốn cái này!
Tay nhỏ bé bắt được một bàn tay đang nắm *** mình để thăng bằng thân thể, chưa kịp nghĩ đến lòng bàn chân vừa trợt, cả người thiếu chút nữa té xuống, gương mặt này nếu như đập xuống bồn tắm, chắc chắn là bị hủy dung rồi.
Vệ Cung Huyền cũng bị cô dọa sợ hết hồn, anh vội vàng ngồi xuống. Anh mới vừa đổi nước nóng, người lại to lớn, ngồi xuống làm cho nước trong bồn tắm tràn hết ra bên ngoài, Nguyễn Mộng đưa lưng về phía anh, cũng bị buộc ngồi xuống theo.
Nước ấm áp tiến vào địa phương hai người dây dưa, rất khó chịu, cô không có bất kỳ điểm tựa nào, trừ bàn tay còn để ở *** kia.
Cái anh muốn chính là như vậy. Bất kể ở đâu vào giờ phút nào, cô dựa vào chỉ có thể là anh.
“Bảo bối ngoan, đừng sợ, lui về phía sau ngồi xuống.”
Nguyễn Mộng cưỡi hổ khó xuống, lui về phía sau ngồi sẽ bị cắm sâu hơn, tiến lên phía trước ngồi sẽ không có cách nào giữ vững thăng bằng, chỉ có cái tư thế trước mắt này coi như an toàn, cô khiếp đảm lắc đầu một cái, ôm cánh tay Vệ Cung Huyền không chịu buông ra.
Vệ Cung Huyền cũng không gấp gáp, một tay khác đỡ eo nhỏ của cô nhẹ nhàng bấm… Nguyễn Mộng sợ ngứa nhất, lập tức cả người C*ng c*ng, sau đó suýt nữa té nhào xuống bồn tắm.
Bị Vệ Cung Huyền nham hiểm từ trên mặt nước kéo lui về sau, theo bản năng ngửa ra…
“A a…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành viên bánh bao, dưới nước hai chân kịch liệt
run run, quá sâu, quá sâu!
“A, A Huyền… Anh nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau, đau…”
Trước mắt tấm lưng như phiến bạch ngọc thẳng băng không tỳ vết, hai cánh tay trắng nõn giống như ngó sen hiện tại đang nắm chặt tay anh cứng đờ, giống như con mèo nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng thương, Vệ Cung Huyền quay cô lại mặt đối mặt nhưng tư thế cũng không thay đổi.
Anh thích thú nhìn, không nhịn được cười khẽ, Nguyễn Mộng đáng thương cứng đờ không dám động đậy, chỉ sợ anh lại muốn làm chuyện xấu gì, lông mi thật dài bên trên còn đọng một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, khuôn mặt đáng thương, khuôn mặt ít ai thấy được, làm Vệ Cung Huyền thiếu chút nữa phun máu mũi.
Anh cười ôm Nguyễn Mộng, ôm cô vào lòng thật chặt, cọ nhẹ cái mũi nhỏ nhắn.
“Không đau không đau, ông xã nhẹ một chút.”
Trong *** ôm bánh bao yếu ớt, anh *** mười phần cũng không thể phát tiết, cuối cùng không còn cách nào khác đành vừa ôm vừa dụ dỗ, dụ dỗ cho tốt lại hôn tiếp.
Cảm giác ôm cô không giống trước kia, trước kia giống như ôm một cục gạo nếp, hiện tại giống như ôm một khúc sườn, cô thật sự quá gầy, toàn thân không có hai lạng thịt, anh vẫn thích bộ dáng bánh bao trước kia, bánh bao trắng trẻo mập mạp.
Anh không dụ dỗ thì không sao, càng dụ dỗ Nguyễn Mộng càng muốn khóc, cô cũng cảm giác mình kỳ lạ, kiếp trước không ai dụ dỗ không ai quan tâm, cô không phải vẫn sống được sao?
Cô thả tay xuống, từ từ đến gần Vệ Cung Huyền, ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong cổ anh:
“Thật xin lỗi …”
Thật xin lỗi, em không thể nói cho anh biết chân tướng sự tình, thật xin lỗi, tha thứ cho lòng tham của em, thật xin lỗi, em yêu anh…
“Về sau nhớ ngoan một chút, được không?”
Vệ Cung Huyền vuốt ve eo nhỏ mềm mại, đầu ngón tay không ngừng ở trên làn da trắng nõn của cô sờ loạn, biết cô đã nghĩ thông suốt. Mặc dù có lúc xung đột có lúc say tình thú cùng nhau, nhưng dám mở miệng nhắc chuyện ly hôn…
Chuyện đó đừng hòng. Anh yêu thích bộ dáng cô ngoan ngoãn đáng yêu, giống như một quả tuyết lê thơm mát, anh muốn giấu ở trong lòng mà yêu thương.
“Nếu không anh liền đem em nhốt ở trong nhà, chỗ nào cũng không được đi, ly hôn nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
Nguyễn Mộng thật biết điều ngoan ngoãn gật đầu, Vệ Cung Huyền hiện tại cũng nghẹn đến muốn phát bệnh, anh chịu đựng *** đốt người nói với cô lâu như vậy, không bị nghẹn cũng đã là một kỹ tích, lập tức không chịu nổi nắm eo nhỏ mảnh mai di chuyển.
Nguyễn Mộng ôm cổ anh cắn răng không dám kêu ra tiếng, cô vừa rồi thật sự đã chọc giận đại thần, may nhờ cô kịp thời nhận sai, nếu không tối nay nhất định sẽ là bi kịch.
Phía dưới bị va chạm rất lợi hại, vừa ngứa vừa khó chịu, nước trong bồn tắm thỉnh thoảng theo động tác của anh đi vào trong thân thể, mặc dù là nước ấm, nhưng Nguyễn Mộng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Cô ô ô muốn Vệ Cung Huyền ôm cô đi ra ngoài, Vệ Cung Huyền cũng không làm khó cô, giữ chặt hông của cô, nâng người lên, đôi môi gặm cổ và xương quai xanh Nguyễn Mộng, dễ dàng lật cô lại, chống đỡ ở trên tường, sau đó từ phía sau vọt vào trong cơ thể cô.
Mặc dù trong phòng tắm rất ấm áp, trên vách tường cũng phủ một tầng hơi nước ấm áp, nhưng *** trần trụi tiếp xúc trực tiếp vẫn cảm thấy lạnh run.
Nguyễn Mộng sợ run cả người, *** đè ở trên tường rất khó chịu, cô giùng giằng suy nghĩ muốn nhúc nhích, lại bị Vệ Cung Huyền ấn chặt, cả người bị đính trên tường.
Có thể bởi vì cô quá lùn, anh làm có chút phiền toái, Nguyễn Mộng chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, mũi chân rời khỏi đáy bồn tắm, giẫm nước trong hư không, — Vệ Cung Huyền nhấc cô trên tay, theo mỗi lần va chạm kịch liệt, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Cô sau khi gầy giống như con mèo nhỏ, một cái có thể nhấc lên, không hao tốn một chút hơi sức.
Nguyễn Mộng dựa trên tường uất ức hừ hừ, thân thể treo lơ lửng khiến cô không thấy an toàn, dù phía sau là ***g *** Vệ Cung Huyền cô cũng cảm thấy sợ hãi. Một cái chân bị anh nâng lên, đặt ở trên thành bồn tắm, tư thế này thật sự quá bất nhã rồi, đáng tiếc sức lực không đủ lớn, chỉ có thể mặc người khác khi dễ.
Bị va chạm vài cái Nguyễn Mộng chịu không được, đù* và xương sống thắt lưng cô mềm nhũn, bốn phía không có vật nào để cô níu lấy hờn nữa hơi nước bốc lên, nhìn giống như một giấc mơ
“A Huyền… A Huyền… Anh chậm một chút, chậm một chút!”
Híp mắt lại, nước mắt lưng tròng.
Vệ Cung Huyền khẽ cười tay để lên gáy cô, môi mỏng cắn lỗ tai trắng noãn:
“Chậm một chút sẽ không thư thái.”
Trừ một cái chân đạp trên bồn tắm.
Nguyễn Mộng cả người giống như móc treo lơ lửng giữa không trung, vách tường ướt nhẹp căn bản một chút tác dụng cũng không có, nhiều lần cô thiếu chút nữa trượt xuống, lại bị anh nâng lên, thật sự là quá K**h th**h, Nguyễn Mộng thiếu chút nữa ngất đi.
Thật vất vả bỏ lệnh cấm, Vệ Cung Huyền dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, huống hồ cô vừa mới nói mấy lời ngu ngốc kia chọc anh tức giận.
Bàn tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Mộng lại:
“Bảo bối ngoan, em nhìn trong gương xem.”
Nguyễn Mộng mờ mịt nhìn qua, trong phòng tắm không chỉ có gương rửa mặt, ở bồn rửa mặt bên cạnh còn có một tấm kính lớn soi toàn thân.
Hiện tại phía trên mặc dù che phủ một tầng sương mù, nhưng loáng thoáng có thể thấy hình ảnh người phụ nữ nhu nhược bị đặt trên tường tùy ý chiếm đoạt. Thật là mất mặt, giống như đang xem ***.
Nguyễn Mộng phe phẩy đầu không chịu nhìn, nhắm chặt mắt lại, Vệ Cung Huyền cũng không cưững bách cô, động tác gia tăng, trong bồn tắm nước từ từ giảm bớt, nhưng Nguyễn Mộng vẫn không thể từ trên tường lui xuống, cái ௱o^ЛƓ của cô bị ***ng đau ૮ɦếƭ được, nhưng cô không dám kêu đau, chịu đựng sự nóng hừng hực đến tê dại.
Đợi đại thần thoã mãn buông tha cô, ít nhất ba ngày sau cũng không thể nằm ngủ.
Nhớ tới tình trạng thảm hại lần trước khi bị anh làm liên tục không ngừng trên ghế sa lon, Nguyễn Mộng lòng suýt nữa hối hận muốn ૮ɦếƭ, cô không dám cự tuyệt không dám phản kháng, chỉ có thể hèn nhát nũng nịu cầu xin tha thứ:
“A Huyền, A Huyền… Anh tha cho em đi, về sau em không dám nữa…”
Nhỏ giọng ***, cô thật không dám nữa.
Đáng tiếc Vệ Cung Huyền không tin.
Anh đặt người phụ nữ trong *** xuống, để cô có thể đứng vững, Nguyễn Mộng còn chưa kịp vì hành động này mà cảm động, lần nữa lại bị xỏ xuyên qua. Người này thế nào dây dưa khó chơi như vậy?
“A Huyền…”
“Đừng nói chuyện.”
Đáp lại cô là nụ hôn của Vệ Cung Huyền.
“Cái ௱o^ЛƓ đau?”
“Ừ.”
Dùng sức gật đầu, hi vọng anh có thể tha cho cô một lần.
“Ngồi vào trên bồn cầu đi.”
Nguyễn Mộng sửng sốt, cô sững sờ nhìn Vệ Cung Huyền, đờ đẫn nhìn bồn cầu một chút, nếu như ngồi lên… Cô như thế nào bị anh ***ng? Nghĩ đến hình ảnh đó, đánh ૮ɦếƭ cũng không làm.
Nhưng chạy không thoát, phản kháng lại không có hơi sức… Cuối cùng cô lựa chọn đáng thương lần nữa xoay người, chủ động úp sấp trên tường, còn vểnh vểnh cái ௱o^ЛƓ lên, nhắm mắt cắn răng.
Vệ Cung Huyền nhịn cười không được, anh một tay kéo Nguyễn Mộng qua, đi đến bồn cầu trước mặt, thả cô lên đó.
Hai chân trắng mịn bị anh đẩy ra, Nguyễn Mộng nhìn thấy anh nhìn chằm chằm phía dưới của mình, mặt sắp rỉ máu, vội vàng khép lại hai chân, đáng tiếc bị Vệ Cung Huyền vững vàng nắm chặt:
“A Huyền, tiếp tục tư thế vừa rồi được không?”
“Em nói cái ௱o^ЛƓ đau.”
“Không đau không đau…”
Nguyễn Mộng đưa tay bưng bít hai mắt anh không cho nhìn, phía dưới cũng sưng lên, thế mà anh lại nhìn chăm chú nghiêm túc như vậy.
“Vậy em ngồi bồn cầu cũng rất đau, anh không nghĩ tới?”
Đó, cũng là, là anh không tỉ mỉ quan tâm.
Thấy đại thần buông hai cánh tay đang cầm đầu gối mình, Nguyễn Mộng vui mừng không dứt, vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn chủ động đi tới bồn tắm nơi đó, đẩy hai bên phấn ௱o^ЛƓ non mềm ra.
Cô không hiểu vì sao đại thần ưa thích tư thế từ phía sau như vậy, nhưng vào lúc này, vấn đề đó không còn quan trọng. Dù sao chỉ cần không ngồi bồn cầu không lộ phía dưới cho anh nhìn muốn cô như thế nào cũng được.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không có cảm giác chướng bụng quen thuộc, Nguyễn Mộng cảm thấy không ổn, vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện Vệ Cung Huyền ngồi ở trên bồn cầu, *** của anh thẳng tắp đứng lên, nhìn cô mỉm cười:
“Tới đây.”
Xem ra cô tránh không khỏi rồi. Nguyễn Mộng so với ai khác rõ ràng Vệ Cung Huyền tuân thủ lời hứa và cố chấp đến cỡ nào.
Cô mím môi, ôm *** mè nheo từ từ đi qua, uất ức muốn ૮ɦếƭ:
“Không làm ở nơi này được không?”
Chỗ này không bình thường…
Người đã bị kéo đến ngồi xuống trên đù* Vệ Cung Huyền, còn chưa bỏ ý định.
Vệ Cung Huyền nhìn cô bộ dáng đã sắp ra trận mà còn vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ, trong lòng rất vui vẻ, oán giận tích luỹ bởi vì những lời vừa rồi Nguyễn Mộng nói lập tức theo gió bay mất.
Anh nâng cái ௱o^ЛƓ cô lên, nắm hai tay, sau đó nhắm ngay hung khí *** mình từ từ thả cô xuống.
Cảm giác căng trướng chua xót khiến Nguyễn Mộng không tự chủ được nắm túm chặt tóc anh, trên mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc thống khổ, Vệ Cung Huyền thương cô, nhưng lại cảm thấy vẻ mặt thống khổ kia thật hấp dẫn, kết quả nhẹ buông tay, lút cán hòa nhập!
Nguyễn Mộng thét một tiếng, mềm mại ngã xuống nằm trong *** Vệ Cung Huyền, chống đỡ căng đầy thở gấp.
Vừa rồi anh mới khai phá giống như không có tác dụng gì, vẫn còn chặt như vậy.
“Ngoan, không đau.”
Không đau… Không đau anh tới thử xem? Ánh mắt Nguyễn Mộng nói như thế.
Hai chân run không dám nhúc nhích, phía dưới có chút đau nhói, anh chỉ biết khi dễ cô, chỉ biết khi dễ cô!
“Anh ngoan thế này sao em lại khóc, bảo bối.”
Đối với oán niệm trong mắt cô, Vệ Cung Huyền lựa chọn không nhìn thấy. Anh cười, hôn miệng Nguyễn Mộng một cái, *** chặt đầu lưỡi cô nuốt vào trong miệng mình, từ từ di động.
Anh quên chuẩn bị *** trong phòng tắm, chỉ có thể trước từ từ làm một lần, thật may còn có dịch trước đó giảm khô ráp, nếu không không phải đau ૮ɦếƭ cô sao.
“Vẫn là làm em thì tốt hơn.”
Không tranh cãi, không đấu với anh.
Nguyễn Mộng ráng sức hít thở sâu, muốn quên bớt đi cảm giác đau xót, vừa áp chế nội tâm tức giận.
Nhưng không quá vài phút, Vệ Cung Huyền động tác tăng nhanh, cô cũng quên đau, phía dưới nước càng nhiều, “òm ọp òm ọp” âm thanh ở trong phòng tắm rất dễ nghe. Một lần hai lần lướt qua rồi dừng lại căn bản không thỏa mãn được Vệ Cung Huyền, dù sao phòng tắm rất lớn, có thể cung cấp phương tiện dụng cụ rất nhiều.
Nguyễn Mộng từ trên xuống dưới trong ngoài đều bị làm một lần, cuối cùng cô nước mắt chảy dài bức bách mình tiếp thu giáo huấn, đừng cùng đại thần khiêu chiến, chứ đừng nói đòi chia tay ly hôn!
Sáng ngày thứ hai Vệ đại thần lúc tỉnh lại phát hiện bà xã không ở bên cạnh, chỉ có con trai ngây ngốc chảy nước miếng nằm trên bụng anh, coi anh như con ngựa cưỡi kêu a a vô cùng vui vẻ.
Vật nhỏ mặc dù sạch sẽ hơn, nhưng vẫn gầy giống như khỉ con, chỉ có cặp mắt to như tinh linh kia vẫn như trước lấp lánh có hồn.
Bấm bấm khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Mẹ đâu rồi?”
Vệ Tiểu Bảo y y nha nha kêu, đưa cái miệng nhỏ nhắn chảy nước miếng đến mặt Vệ Cung Huyền gặm, đại thần vội vàng ôm tiểu tử từ bụng mình xuống, ngắt nhẹ cái mũi nhỏ, lúc này tiếng nước chảy vang lên.
Anh thuận tay cầm lấy con ếch nhỏ trên đầu giường nhét vào trong *** Vệ Tiểu Bảo, mang dép vào, buộc lại dây áo choàng đi vào phòng tắm.
Đẩy cửa đã nhìn thấy bà xã của mình ngồi trên bồn cầu, toàn thân trên dưới không ***, thân thể mềm mại hiện ra trước mắt, đang hít hít mũi nhỏ giọng khóc sụt sùi.
Vệ Cung Huyền vừa thấy Nguyễn Mộng khóc liền gấp gáp, hiện tại cũng liền quên phía dưới của mình đã đứng thẳng khó chịu, vội vàng quăng dép chạy tới ôm người trong *** ôn tồn dụ dỗ:
“Sao lại thức dậy sớm như vậy? Đói bụng? Đau bụng? Tại sao không trả lời?”
Theo lý thuyết mỗi lần làm thật kịch liệt xong cô sẽ ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai mới miễn cưỡng nâng eo ngồi dậy, ngày hôm qua anh làm rất mãnh liệt, cô hơi sức ở đâu ra mà bò dậy đây?
Nguyễn Mộng căm giận trừng mắt nhìn anh một cái, đẩy anh ra, mới vừa dùng sức liền *** một tiếng, hai chân run rẩy, nước mắt to bằng hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vệ Cung Huyền sốt ruột đau lòng muốn ૮ɦếƭ, vội vàng vừa hôn vừa dụ dỗ, mặc kệ anh thế nào dụ dỗ Nguyễn Mộng cũng không chịu nói chuyện với anh, anh cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cường ngạnh đẩy hai chân cô ra, Nguyễn Mộng muốn phản kháng, nhưng đành chịu bị vũ lực trấn áp.
Phía dưới cô sưng vô cùng lợi hại, mặc dù đã bôi thuốc, thế nhưng hai bên thịt non vẫn vừa đỏ vừa sưng, non nớt nhét chung một chỗ, Vệ Cung Huyền dùng tay ***ng vào một chút Nguyễn Mộng sẽ khóc.
“Bảo bối ngoan, rất đau phải không?”
Nguyễn Mộng tiếp tục im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm Vệ đại thần càng thêm oán hận. Vệ Cung Huyền thấy cô không nói lời nào, trong lòng lo lắng, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mặc dù so với trước kia sưng nghiêm trọng hơn một chút, nhưng rốt cuộc là đau nơi nào đây? Chẳng lẽ là? Ngón tay thon dài lập tức cẩn thận từng li từng tí tách ra hai mảnh thịt non, đầu ngón tay tham tiến vào:
“Có phải còn rất căng đầy không?”
Ngày hôm qua anh làm thật quá hung mãnh rồi, bên trong rót đầy, cũng biết đào không sạch sẽ.
Nhìn hình dáng cánh hoa nhỏ sưng, chảy chảy không ra được, đào lại sợ đau, không trách được bánh bao yếu ớt muốn khóc như vậy.
Bên trong cô đích xác là còn có rất nhiều ***, trải qua cả đêm đã pha loãng không ít, nhưng vừa nhiều vừa nồng, làm cho tay Vệ Cung Huyền đầy ***, trong lúc Nguyễn Mộng ôm bờ vai của anh đau kêu hừ hừ, phía dưới còn co quắp, người vừa nhạy cảm, theo *** bị đào ra ngoài, còn dẫn theo không ít giọt nước trong suốt.
Cô cắn răng chịu đựng, cái bụng trắng nõn khẽ động, theo *** chảy ra từ từ thở bình thường, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vẫn không giảm bớt chút nào.
Vệ Cung Huyền sốt ruột, rốt cuộc là nơi nào không thoải mái, lại không chịu nói lời nào, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
“Bảo bối ngoan, nơi đó khó chịu sao?”
Nguyễn Mộng hai chân run run, thật lâu mới thốt ra một chữ:
“Đau…”
Đau, anh biết cô đau, nhưng là đau chỗ nào?
“Nơi này đau?”
Đầu ngón tay nhẹ nh àng vuốt ve chỗ thịt sưng đỏ, câu dẫn ra phía trên dinh dính nước, Nguyễn Mộng lại lắc đầu một cái, khi lòng ngón tay Vệ Cung Huyền không cẩn thận ***ng phải âm hạch bởi vì đêm qua kịch liệt còn sưng to thì cô đột nhiên kêu một tiếng, nước mắt ầm ầm rơi xuống.
Vệ Cung Huyền cho là nơi này đau, vội vàng muốn ôm cô đi ra ngoài thoa thuốc, Nguyễn Mộng bắt tay anh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to ngân ngấn nước: “Không phải nơi đó… ô ô.”
Cô vừa khóc, lòng Vệ Cung Huyền cũng nóng nảy lên, lúc này mới bắt đầu hối hận tối hôm qua mình kích động quá mức, nhưng dù bây giờ nhìn tiểu huyệt của cô bị giày vò vô cùng thê thảm, anh vẫn nhịn không được mau cứng rắn rồi.
Cầm lấy bàn tay ấm áp đặt trên bụng của mình, Nguyễn Mộng mang theo tiếng khóc nức nở, cũng bất chấp mặt mũi, cô thật sự nhịn không được, sắp bộc phát, hít mũi một cái, thút tha thút thít lắp bắp nói:
“Muốn xuỵt xuỵt… Không ra được…”
Bị làm quá ác, căn bản không tiểu được, mỗi khi đi tiểu liền đau rát, cô đã sắp nghẹn đến cực hạn.
Vệ đại thần anh minh thần võ sát phạt quyết đoán sửng sốt, chuyện như vậy làm anh muốn cười to, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó oán trách của Nguyễn Mộng lại đau lòng muốn ૮ɦếƭ, cuối cùng cứng ngắc ở nơi đó cũng không biết làm gì cho tốt.
Nguyễn Mộng càng lúc càng khó chịu, cô ở trong tay Vệ Cung Huyền giãy dụa cái ௱o^ЛƓ tròn, muốn xuỵt xuỵt mà không thể xuỵt xuỵt, bi ai lớn nhất trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Cô thấy Vệ Cung Huyền cứng ngắc nhìn mình ý muốn cười, chợt cảm thấy uất ức, nếu không phải tại anh, cô có thể bị như vậy sao? Hiện tại thì tốt rồi, mình nhịn sắp ૮ɦếƭ, anh lại còn nhìn có chút hả hê!
“Ô ô… Anh chỉ biết khi dễ em, anh chỉ biết khi dễ em! Em chán ghét anh!”
Nói xong liền run rẩy khép hai chân lại muốn đuổi người đi, bản thân vội vàng tìm một chỗ ngồi chữa thương.
Giọng điệu này nghe thế nào cũng không giống như đang tức giận, ngược lại như đang làm nũng. Chỉ là Vệ Cung Huyền không dám nói lung tung, anh thật sợ bà xã đại nhân mất hứng ảnh hưởng tôi phúc lợi của mình sau này:
“Ngoan, anh giúp em sờ sờ, sờ sờ sẽ không sao.”
Nguyễn Mộng là nghẹn đến nóng nảy, thấy anh mặt mày thành khẩn, ai sẽ nghĩ tới bình thường nói năng thận trọng, Vệ đại thần sẽ tồn tại tư tưởng xấu đây? Vì vậy ngoan ngoãn đem chân mở ra, thút thít hỏi:
“Có thật không?”
“Thật.”
Vệ Cung Huyền xác thực đau lòng muốn ૮ɦếƭ, đầu ngón tay ấm áp chạm nhẹ vào âm hạch sưng đỏ nhẹ nhàng vỗ về….
Nguyễn Mộng khàn giọng hít hơi, vừa thẹn vừa cáu trừng anh:
“Không phải nơi đó!”
Anh anh anh anh chẳng lẽ không phân biệt được chỗ nào dùng để đi tiểu chỗ nào là miệng *** sao? Căn bản là anh sờ lầm!
Vệ Cung Huyền vội vàng bày tỏ chân thành:
“Nơi này không đau sao? Cũng sưng lên, anh đều giúp em sờ sờ, rất nhanh sẽ hết đau.”
Nguyễn Mộng mím môi, quyết định gắng gượng lần nữa tin tưởng anh một lần, đáng tiếc người thông minh quả nhiên có hạn, cho dù ngươi là nữ chính tiểu thuyết trọng sinh cũng không thể thay đổi được gì.
Vệ Cung Huyền rất dịu dàng, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa P0'p âm hạch đã lớn t***t đậu phộng, nhẹ nhàng vân vê, Nguyễn Mộng phía dưới bắt đầu chảy nước, cô hừ hừ, muốn giãy giụa, cái ௱o^ЛƓ lại bị Vệ Cung Huyền nhấn ở trên bồn cầu.
Nhưng mà anh rất nhanh liền thay đổi mục tiêu, mặc dù đau lòng bà xã, mặc dù biết mình không nên loạn tưởng, nhưng lực chú ý của Vệ Cung Huyền vẫn bị *** nho nhỏ phấn hồng bắt được.
Anh nuốt ngụm nước miếng, hầu kết chuyển động lên xuống hai cái, bà xã nhà anh mặc dù thân hình thon dài, nhưng phía dưới cũng không giống như hình dáng trổ mã thành thục, miệng *** trong lỗ tiểu cũng nho nhỏ dường như không nhìn thấy, nhưng thịt non màu hồng thỉnh thoảng co rúc lại, đừng nói có bao nhiêu mê người, anh thật vất vả mới khắc chế mình không đem bà xã áp đảo.
Xoa P0'p thật lâu, cũng không biết là bởi vì Vệ Cung Huyền ở bên cạnh khiến cô khẩn trương hay là do quá đau đớn, Nguyễn Mộng cũng không thể xuỵt xuỵt thành
công.
Đều nói con người có ba cái gấp, bị nghẹn nóng nảy, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ cũng không thèm để ý. Nguyễn Mộng cũng muốn bất kể trực tiếp buông thả, nhưng thật đau, cô thậm chí không có can đảm động chân, bởi vì vừa động nước tiểu liền muốn chảy ra, hai chân chua xót không nói, loại cảm giác đó, thống khổ giống như khi bị Vệ đại thần đưa lên cao triều lơ lửng trên không trung, muốn lên cũng không được muốn xuống cũng không xong.
Nhưng bây giờ anh xoa P0'p lâu như vậy cũng vô dụng, Nguyễn Mộng lại khó chịu vừa muốn khóc, miệng mếu mếu, “Oa” một tiếng khóc lên, vừa khóc còn vừa chỉ trích Vệ Cung Huyền:
“Đều tại anh, đều tại anh á…, em nói không muốn dùng sức như vậy…. Anh ૮ɦếƭ cũng không nghe, hiện tại hại em thành ra như vậy anh vui rồi chứ? ô ô….”
Nhìn cô khóc đến thê thảm đáng thương, Vệ Cung Huyền dở khóc dở cười, anh muốn hôn Nguyễn Mộng, nhưng cô bị tức giận quay đầu không để ý anh, tính tình trẻ con, anh sao có thể so đo với cô, cô đều là do anh cưng chiều mới như vậy.
Bàn tay đẩy ra hai chân trắng mịn, cúi đầu xuống.
Lần này thật đủ K**h th**h, Nguyễn Mộng bị dọa sợ tôi mức kẹp chặt hai chân, nhưng vừa đúng, đem đầu đại thần kẹp thật chặt, lúc này Nguyễn Mộng thật bị dọa phát khóc, cô vừa vung hai tay vừa kêu khóc:
“Tránh ra tránh ra anh mau tránh ra… a a a… Không cần hút nơi đó, bại hoại anh bại hoại!”
Cô nào dám xuỵt ra ngoài, nhịn đến cái trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, nước mắt ào ào chảy xuống.
Vệ Cung Huyền đầu lưỡi linh hoạt, *** qua nho nhỏ trong lỗ tiểu, cảm giác ấm áp xác thực thoải mái rất nhiều, nhưng cũng thật quá bỉ ổi!
Nguyễn Mộng kêu gào không dứt, nhưng Vệ Cung Huyền không buông ra, cô cũng không dám buông lỏng, lưng bàn chân cũng căng thẳng.
Trong miệng tiểu hạch màu hồng rất mềm rất non, nhưng so với bình thường sưng to không chỉ một lần, đều là bị anh hung hăng làm sưng.
Vệ đại thần trong lòng có loại cảm giác tự hào, nhưng đối với việc mình làm cô thành ra như vậy lại đau lòng không thôi, miệng bên dưới càng thêm dịu dàng, cho đến khi giữa hai đù* cô bị anh *** ướt nhẹp một mảnh, cô gái nhỏ cao triều, phun ra ở trong miệng anh, anh mới từ từ lui ra, sau đó tốc độ cực nhanh ôm Nguyễn Mộng trong tay, giống như cho đứa bé đi tiểu nhắm ngay bồn cầu.
Nguyễn Mộng đỏ mặt sắp nổ tung, cô bụm mặt, thân thể phản ứng tự nhiên khống chế không được, rào rào tiếng nước chảy đến tai cô giống như dao cạo, có lẽ bởi vì có nước miếng thấm vào, đau đớn giảm bớt rất nhiều, nhưng loại chuyện riêng tư này…. Làm sao có thể chia sẻ với người khác?
Nguyễn Mộng thề, chờ hôm nay cửa hàng bánh bao trên phố bán xong bánh bao, cô liền lấy kim châm tiểu nhân nguyền rủa.
Đại thần vô cùng tỉ mỉ vô cùng dịu dàng, sau khi Nguyễn Mộng xuỵt xuỵt xong, anh còn xé khăn giấy mềm mại giúp cô lau sạch sẽ, biết cô đau, động tác nhẹ nhàng vô cùng giống như đang sờ vào khối trân bảo hiếm thấy.
Nguyễn Mộng mất mặt muốn ૮ɦếƭ, cô bụm mặt không chịu ló ra, toàn thân *** cũng bất chấp, nếu như trên đất có một cái lỗ, cô nguyện ý cả đời trốn bên trong không bò ra ngoài.
“Bảo bối ngoan, còn đau không?”
Sau khi lau xong, tiện tay sờ nơi đào nguyên vẫn còn đang sưng đỏ.
Nguyễn Mộng xấu hổ muốn ૮ɦếƭ:
“Anh còn hỏi, còn hỏi!”
Hai bàn tay nhỏ bé không ngừng đấm vào ***g *** người nào đó, nhìn thấy anh trong mắt chứa nụ cười, càng cảm thấy mất mặt. Cuối cùng thật sự tức không chịu được, há miệng cắn lỗ tai Vệ Cung Huyền, phát tiết phẫn nộ.
Vệ Cung Huyền buồn cười, sờ sờ tay nhỏ bé của cô đang khoác trên người mình, rất rộng rãi cho cô cắn, sau đó cười to.
Cười, cười, cười con khỉ!
Nguyễn Mộng rất muốn dùng sức cắn anh, nhưng lại không nỡ, mắc cỡ ૮ɦếƭ người mắc cỡ ૮ɦếƭ người, cô không muốn sống nữa!
………Cứu mạng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc