Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 57

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Ở tháng thứ ba mất đi vợ con, Vệ Cung Huyền nhận được điện thoại của cha mẹ Nguyễn từ Thành phố S gọi tới.
Anh không phải đứa ngốc, biết ngày đó do mình ngẩn người đã khiến cho Nguyễn Mộng hiểu lầm, cô chắc chắn sẽ không liên lạc với anh, nhưng là suy bụng ta ra bụng người, cô hiếu thuận như vậy, chắc chắn sẽ không khiến nhạc phụ nhạc mẫu giống mình chịu đựng nỗi đau mất đi đứa bé, rốt cuộc, để cho anh chờ được rồi.
Trong điện thoại nói không rõ ràng lắm, đại khái chỉ biết là Nguyễn Mộng gửi một tin nhắn cho cha Nguyễn, nói là mình bình an, không cần nhớ mong cô. Nhưng mà, làm cha mẹ làm sao có thể không tưởng nhớ đứa con mình chứ?
Vệ Cung Huyền không kịp suy nghĩ, trực tiếp đến Thành phố S, cầm trên tay điện thoại của cha Nguyễn, vài chữ ít ỏi này lại khiến cho anh lệ nóng lưng tròng, ngay cả hô hấp cũng đều quên mất.
Thât tốt! cô đã bình an.
Nhưng đánh điện gọi lại, bên kia điện thoại di động lại là một giọng nữ bén nhọn, hỏi cô về chuyện của Nguyễn Mộng, cô lại nói không rõ ràng, chỉ nói có một người phụ nữ dùng 50 đồng đổi điện thoại di động của cô gởi tin nhắn, những thứ khác một mực không biết.
Vệ Cung Huyền nhưng không có buông tha, anh hỏi địa chỉ người phụ nữ ở thành phố Q, khuyên can cha Nguyễn, mẹ Nguyễn muốn đi theo cùng, anh bảo đảm, anh sẽ đem bảo bối ngoan mang về.
Thành phố Q, Vệ Cung Huyền làm sao cũng không có nghĩ đến Nguyễn Mộng sẽ ở Thành phố Q.
Đây là một thị trấn rất nhỏ, vốn chỉ là một cái huyện nhỏ, phát triển nhiều năm cũng không thể phồn thịnh nổi, thậm chí ngay cả trên bản đồ cũng tìm không thấy dấu vết của nó.
Vệ Cung Huyền tốn rất nhiều công sức mới may mắn từ trong miệng một số người hỏi thăm được vài tuần trước đúng là có người phụ nữ đến nơi này, thị trấn nhỏ, có một chút gió thổi cỏ lay mọi người đều biết, người phụ nữ kia rời khỏi đương nhiên cũng giống như vậy, vì vậy Vệ Cung Huyền lại một lần thất vọng.
Nguyễn Mộng đã đi rồi.
Anh theo chỉ dẫn của người khác đi tới quán trọ Nguyễn Mộng thuê ở trước đó, thành phố Q năm nay mới vừa mở thêm đường xe lửa, hoàn cảnh xung quanh rất nghèo nàn, taxi, khách sạn, phòng ở tất cả những thứ đã cũ càng không được tu sửa, rách nát không chịu nổi.
Anh trả tiền, cầm chìa khóa gian phòng Nguyễn Mộng ở trước đó, bởi vì ít người, cho nên ông chủ đối với hầu hết khách trọ đều có ấn tượng.
Ông nói trước đó có một người khách quái dị, quần áo bình thường, nhìn rất mộc mạc, cũng không còn bao nhiêu tiền, nhưng mà cả người gầy đến dọa người, lúc ông đến thu tiền phòng ông còn nhìn thấy khớp xương cô đều lồi ra, toàn thân giống như một trận gió là có thể thổi bay.
Mỗi ngày từ rất sớm đã ra cửa, không tới buổi tối nhất quyết không trở lại, hơn nữa không nói câu nào, giống như người câm điếc.
Vệ Cung Huyền lưng dựa cửa, từ từ trượt xuống đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà bẩn thỉu, trong phòng hơi thở thuộc về Nguyễn Mộng đã không còn.
Nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng được cô lúc đó là lấy tâm trạng gì vào ở nơi này, như thế nào ở thị trấn vắng vẻ dân trí chưa phát triển này tìm kiếm một cách vô vọng.
Không có anh, ba tháng nay cô đã sống như thế nào? Lúc cô đi trên người hoàn toàn không hề mang theo bất cứ thứ gì, một xu cũng không có!
Nhưng anh không thể khóc, anh phải tiếp tục tìm cô. Không tìm được Nguyễn Mộng, anh không trở về nhà.
Mặc dù thành phố Q chỉ là một trấn nhỏ, nhưng vẫn có không ít người nhận ra anh chính là người đàn ông đáng thương trên ti vi tìm kiếm vợ con, trong lúc nhất thời người tốt bụng vô số, dĩ nhiên, trong đó phần lớn cũng có những người vì số tài sản khổng lồ kia.
Bất kể là ai cho tin tức, Vệ Cung Huyền đều nhất nhất ghi nhớ, sau đó cẩn thận kiểm chứng, nhưng trên thực tế chứng minh những tin tức này đều là giả.
Anh cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, nếu như lừa gạt anh những chuyện khác, anh còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng mà cho anh hi vọng lại để cho anh biết đây chỉ là một âm mưu, vậy thì không thể trách anh đem nỗi thống khổ mất đi vợ con phát tiết ở trên người bọn họ.
Sau đó, anh tới gian phòng Nguyễn Mộng đã từng ở, hiện tại vé xe lửa còn chưa sử dụng thẻ căn cước, cho nên anh không có cách nào từ trong mạng lưới kiểm tra.
Nguyễn Mộng cũng không dùng điện thoại di động và thẻ tín dụng, hơn nữa theo như lời người gặp qua cô nói, cô ăn rất ít, chỉ mang một cái túi màu xanh nhạt, những thứ khác không có gì cả.
Vệ Cung Huyền có lúc nhớ cô, nhớ đến mức không chịu nổi, liền từ trong túi móc ra hình của cô, chọt chọt cái trán cùng khuôn mặt bánh bao của cô, hận hận nói, chó con, chờ anh tìm được em, nhất định sẽ cho em biết tay.
Ở thành phố Q kết thúc việc tìm kiếm không có kết quả, Vệ Cung Huyền thật ra đã sớm biết, nếu như Nguyễn Mộng đã rời khỏi nhà trọ, vậy thì sẽ không tiếp tục ở lại thành phố Q.
Chỉ là anh vẫn còn ôm một tia hy vọng, mong đợi cô có thể cùng mình đứng trên cùng một địa phương. Khi anh chuẩn bị rời đi, một người đàn ông ở dài hạn tại quán trọ lần đầu tiên gặp mặt nói cho anh biết: Nguyễn Mộng mua vé xe lửa đến Thành phố L.
Vệ Cung Huyền có chút không thể tin được, anh không tin ông trời sẽ tại thời điểm anh không còn hy vọng lại cho anh hy vọng.
Thế nhưng người đàn ông lại nói rất chuẩn xác ngày đó anh ta ở bên ngoài uống R*ợ*u say trở về ***ng vào người phụ nữ kia, bởi vì người phụ nữ kia đặc biệt, đặc biệt gầy, hơn nữa bị ***ng trúng cũng không nói chuyện, mới khiến cho anh ta nhớ kỹ người kỳ lạ đó.
Lúc anh ta nhặt giúp cô vé xe rơi trên mặt đất, thuận mắt liếc tới thành phố H ở phía trên, là vé xe lửa tốc hành từ thành phố Q đến thành phố L.
Vệ Cung Huyền không có tâm tư tiếp tục cùng anh ta nói chuyện, lòng như lửa đốt mà đem tất cả tờ 100 ngàn trong túi tiền lấy ra cho anh ta, sau đó hỏa tốc chạy tới thành phố L.
Thành phố L cách thành phố Q rất xa, xe lửa cần mười ba giờ, nhưng máy bay nửa giờ là đủ rồi, Vệ Cung Huyền đặt chân lên thành phố L thì trong lòng còn có chút không dám tin.
Anh hiện tại đã thăm dò được quy luật xuất hành của Nguyễn Mộng tám chín phần mười, biết cô chắc chắn sẽ không ở trong khách sạn tốt một chút, đại đa số sẽ ở phòng trọ chung quanh trạm xe lửa, như vậy dễ dàng đi lại, thuận tiện ở xung quanh trạm xe lửa tìm kiếm.
Những bác gái cầm bảng hiệu dụ dỗ kia vừa nghe anh là tìm người mà không phải nghỉ lại, từng cái một khuôn mặt dài ra, anh liền dùng phương pháp 100 đồng tiền một cái tin hỏi thăm, kết quả thật sự có một người biết tung tích Nguyễn Mộng.
Thành phố L lớn hơn thành phố Q rất nhiều, cho nên người nhận ra Vệ Cung Huyền không phải số ít, những bác gái này mặc dù không còn trẻ , nhưng vẫn có loại mơ mộng ảo tưởng thời thiếu nữ.
Biết được Vệ Cung Huyền là người đàn ông trên ti vi tìm vợ con, thái độ đối với anh lập tức liền nhiệt tình. Ai có thể nghĩ tới người đàn ông đăng tin tìm vợ mà hiện tại trên ti vi vẫn còn thường xuyên đưa tin có thể ở trước mắt mình chứ?
Hơn nữa người đàn ông trên ti vi thon dài cao lớn mặt mày anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều vô cùng sang trọng, làm sao giống như những kẻ lang thang trước mắt râu ria xồm xàm quần áo luộm thuộm chứ?
Sau khi biết được Nguyễn Mộng ở tại nhà trọ nào, Vệ Cung Huyền kích động không thôi, anh hỏi rõ ràng cô còn chưa đi, cô vẫn còn ở đó, lập tức cả người đều khẩn trương.
Anh thậm chí còn có bộ dáng giống như thiếu niên trẻ tuổi sờ sờ tóc của mình cùng râu ria, sợ gặp mặt cô không nhận ra mình làm tổn hại hình tượng, lại lo lắng nếu mình tự đi rửa mặt một lát thì Nguyễn Mộng nghe được tin tức sẽ chạy trốn, cuối cùng vẫn là quyết định đi bắt người trước.
Nếu như tìm được Nguyễn Mộng, việc đầu tiên anh muốn làm là cái gì? Hung hăng đánh cô một trận? Hay là hôn cô, không nói hai lời liền đem cô áp đảo, dùng sức, dùng sức, điên cuồng ***?
Nhưng khi trông thấy Nguyễn Mộng, Vệ Cung Huyền phát hiện anh cái gì cũng đều không làm được, anh chỉ có thể ôm lấy cô thật chặt, không bao giờ để cho cô chạy mất nữa.
Nguyễn Mộng không ngừng chụp anh đánh anh, thậm chí dùng cả hàm răng cắn anh, nhưng Vệ Cung Huyền nhất định không chịu buông ra, hơn nữa còn càng ôm càng chặt.
Cô đi đã ba tháng, không hề liên lạc với bất kì ai, cho đến khi cô bắt đầu liên lạc cha mẹ Nguyễn, Vệ Cung Huyền lại từ thành phố Q tìm tới thành phố L, à giữa đại khái tốn một tháng thời gian tìm kiếm, coi như bọn họ đã có gần bốn tháng chưa được gặp nhau rồi.
Nguyễn Mộng có thể không nhớ Vệ Cung Huyền sao? Đương nhiên không thể nào, vào lúc đêm khuya yên tĩnh cô nhớ Vệ Tiểu Bảo, nhớ ba mẹ, nhớ bố chồng, mẹ chồng, nhớ Vệ Cung Huyền, nhớ đến muốn điên rồi, nhưng cô không thể trở về, cô không có biện pháp vờ như chuyện gì cũng không có phát sinh.
Vệ Tiểu Bảo thật sự đã bị người ta ςướק mất, cô có tìm thế nào cũng không thấy, có lẽ mọi chuyện đều là trừng phạt mà ông trời dành cho cô, trừng phạt cô không tuân thủ lời thề trước đó, trừng phạt cô lại một lần nữa yêu thương Vệ Cung Huyền.
Suy nghĩ một chút cũng thế, kiếp trước của cô thất bại cùng thối nát như vậy, ông trời làm sao có thể sẽ cho người như cô một lần cơ hội sống lại chứ? Đây chỉ là một bài học mà thôi, khi làm cho cô tự cho là cái gì cũng có, sau đó sẽ thống khổ mất đi.
Lúc mới bắt đầu Nguyễn Mộng cũng không biết nên đi nơi nào tìm, chỉ có thể không đầu không đuôi từ quê Cố Minh Tích, bắt đầu từ nơi được xem là nghèo nhất Trung Quốc là thành phố H tìm kiếm.
Trên người cô không có tiền, lại không thể về nhà, không thể làm gì khác hơn là đem nhẫn kết hôn bán cho một người phụ nữ, đổi lấy một vạn đồng, sau đó mua lại một máy tính cũ.
Ban ngày tìm Tiểu Bảo, buổi tối liền làm phiên dịch, một ngày ngủ không tới bốn giờ, cô cả người bắt đầu gầy gò kịch liệt, vốn là khuôn mặt trẻ con bánh bao mập mạp tất cả đều không còn, cằm nhọn có thể đâm ૮ɦếƭ người, mặt nhỏ, càng lộ rõ hốc mắt.
Trên người cô bất cứ lúc nào cũng đều mang hình Vệ Tiểu Bảo, nhưng không có ai gặp qua bé.
Cô tìm như thế nào cũng không tìm được, ở tháng thứ ba cô lại mơ thấy kiếp trước, mơ thấy cha mẹ khóc vì cô mà tóc bạc trắng. Nguyễn Mộng từ trong giấc mơ tỉnh lại, cô mất đi Tiểu Bảo, không phải cũng giống như tình cảnh cha mẹ mất đi cô sao?
Vì vậy cô dùng 50 đồng tiền ở Thành phố Q mượn điện thoại một người phụ nữ gửi cho cha một tin nhắn, sợ mình sẽ hối hận, cắn răng một cái, không đợi bên kia đáp lại liền mua vé xe lửa tốc hành đến thành phố L.
Thời gian dài không cùng người khác nói chuyện dẫn đến có một ngày buổi sáng Nguyễn Mộng bị cảm tỉnh lại, kết quả là phát hiện bản thân mình lại khụ không ra tiếng liên tục không ngừng.
Cô càng thêm luống cuống, cũng càng tin tưởng tất cả đều là ông trời đang trừng phạt mình, trừng phạt cô lòng tham không đáy, có tình yêu còn muốn lấy được thân tình, lấy được thân tình sau lại bắt đầu vọng tưởng thêm những tình cảm khác, thật ra thì tất cả hoàn toàn đều là hư ảo.
Cô vốn là một người ૮ɦếƭ, nên còn sống với ૮ɦếƭ không có gì khác nhau.
Cô thậm chí chuẩn bị sau khi tìm được Vệ Tiểu Bảo liền đi tìm ૮ɦếƭ, đem tất cả chuyện này kết thúc.
Ông trời chính là luôn thích đùa giỡn con người, anh lại tìm tới.
Mệt mỏi, Nguyễn Mộng bị ôm vào một ***g *** gầy gò giống như cô.
Anh sao lại gầy nhiều như vậy, cả người không có bao nhiêu thịt, hai xương sườn nhét chung một chỗ, cấn đến trái tim cô cũng ẩn ẩn đau.
Nguyễn Mộng ngơ ngác nhìn, tựa vào đầu vai anh, đôi tay nắm thành quyền, lại không biết là nên đẩy anh ra hay là thuận theo tâm ý của mình ôm lấy anh.
Nếu như lại ở bên nhau, có thể còn có báo ứng gì rơi xuống hay không?
Dựa theo tình huống kiếp trước, cô trọng sinh thay đổi rất nhiều, những thống khổ cùng những chuyện phát sinh gần đây đan xen rối rắm ở trong lòng Nguyễn Mộng, nhưng không có một người nói cho cô biết đáp án.
“Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan, bảo bối ngoan.”
Vệ Cung Huyền vẫn luôn gọi tên Nguyễn Mộng, cái gì cũng đều không thể nói ra lời. Anh không để ý chung quanh có bao nhiêu người nhìn, liền vội vàng cúi đầu tìm kiếm môi cô, hôn thật sâu, khàn giọng hỏi:
“Em ở phòng nào?”
Nguyễn Mộng biết mình nếu như không nghe theo anh khẳng định chuyện gì cũng làm ra được, liền ngoan ngoãn giao ra chìa khóa.
Vệ Cung Huyền nhận lấy cái chìa khóa liếc mắt nhìn, sau đó bế cô lên, hướng về phía phòng nghỉ chạy như điên.
Vừa vào phòng, Nguyễn Mộng liền bị nhấn ngã xuống trên giường, sàn nhà rất bẩn, Vệ Cung Huyền không nỡ.
Anh muốn *** áo của Nguyễn Mộng, nhưng bây giờ khí trời còn chưa có ấm áp, Nguyễn Mộng lại sợ lạnh, cuối cùng Vệ Cung Huyền phát điên, cũng không quản mọi việc liền đem y phục trên người cô có thể cởi là cởi, không thể cởi toàn bộ xé nát, Nguyễn Mộng rất nhanh *** lỏa lồ mà phơi bày khi trước mắt anh.
Chỉ có đem người phụ nữ này ôm vào trong ***, anh mới dám tin tưởng mình thật sự đã tìm được cô.
Nguyễn Mộng rất gầy, vô cùng gầy, xương sườn đều có thể đếm được rất rõ ràng, nằm ngửa ở trên giường trên người cũng không có một chút thịt, gương mặt càng thêm thay đổi, ngũ quan càng phát ra tinh xảo, trước kia khuôn mặt đáng yêu đã không còn, mắt lạnh đảo qua cũng khiến cho người ta cảm nhận được khí thế cường đại.
Bốn tháng thời gian đem một cô gái đáng yêu luôn được chiều chuộng luyện thành một người phụ nữ trầm mặc ít nói.
Nguyễn Mộng không lên tiếng, chỉ là mềm mại mà nằm ở bên dưới Vệ Cung Huyền tiếp nhận anh xâm lấn, anh tiến vào quá nhanh, ở bên ngoài trên người tự nhiên không thể nào mang theo *** gì đó, trước kia luôn làm thế nào cũng không đủ.
Nguyễn Mộng đau đến nước mắt cũng rớt xuống, Vệ Cung Huyền ôm cô nhỏ giọng dụ dỗ bảo bối ngoan đừng khóc, bảo bối ngoan đừng khóc, nhưng anh càng dụ dỗ Nguyễn Mộng lại khóc càng lớn.
Cuối cùng anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngậm môi lưỡi của cô, hôn lên nước mắt của cô.
Hai người bọn họ ai cũng không có lên tiếng nữa, trong phòng có chút tối, chỉ có tiếng nước dinh dính từ nơi hai người kết hợp truyền đến, thân thể của Nguyễn Mộng vẫn nhạy cảm như trước, không bao lâu cũng liền thích ứng.
Đã lâu không có thân mật, vẫn chặt chẽ giống như lúc trước.
Vệ Cung Huyền nắm eo của cô dùng sức va chạm, cảm thấy mình lại có thể chôn ở trong chỗ ấm áp như vậy, mới cúi đầu than thở một tiếng, sức lực cắm vào càng thêm hung hãn.
Nhà trọ hiệu quả cách âm không tốt, bên ngoài vây quanh rất nhiều người ở trước cửa phòng, nhưng bọn họ không còn nghe được bất cứ thứ gì. Nguyễn Mộng không nói, Vệ Cung Huyền nói chuyện cũng là cực kỳ trầm thấp dịu dàng, chỉ có tiếng nước mập mờ không ngừng từ trong thân thể hai người dây dưa truyền đến.
Anh thật sự là quá nhớ cô, không được mấy phút liền bắn ra ngoài, Nguyễn Mộng bắt lấy bả vai của Vệ Cung Huyền cắn xuống, nước mắt từng giọt từng giọt theo khóe mắt rơi ở trên gối.
Quán trọ nhỏ hoàn cảnh thật xác thực không được tốt lắm, gian phòng cũ kỹ, sàn nhà giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, chăn mềm áo gối đều mang theo mùi ẩm mốc, nhưng ngay tại gian phòng đơn sơ này, bọn họ liều ૮ɦếƭ triền miên.
Vệ Cung Huyền cũng không quá lâu liền cứng rắn trở lại, anh cắn xương quai xanh Nguyễn Mộng, rất muốn dùng sức, lại không đành lòng, cuối cùng chỉ có thể ôm cô, phía dưới chuyển động, mặt lại chôn ở cổ của cô.
Thật tốt, anh đã tìm được cô. Cái loại cảm giác mù mịt bất lực mất đi người yêu đột nhiên lại tìm thấy được, làm cho anh chỉ muốn đem Nguyễn Mộng ôm vào trong *** thật sâu, cho dù vĩnh viễn không thể ngủ, không thể nghỉ ngơi, cũng không buông tay.
Nguyễn Mộng kinh ngạc, cô nhận thấy được cổ của mình có chất lỏng thấm vào, nhưng phía dưới anh vẫn luôn không có ngừng lại.
Cô có chút khó chịu, tiếng thở dốc trở nên lớn hơn, Vệ Cung Huyền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen như mực kia mang theo khẩn cầu cùng bất an.
“Bảo bối ngoan, đừng rời khỏi anh lần nữa, anh sắp phát điên rồi.”
Cô ngây ngốc nhìn anh, gầy chỉ còn dư lại đầu khớp xương, khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất nét trẻ con mập mạp, nhưng cô không nói gì, cũng không hề gật đầu, chỉ là cắn môi mở to mắt, không chịu nhìn anh.
Vệ Cung Huyền không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giữa bọn họ sao lại biến thành như vậy?
Anh không hiểu, nhưng Nguyễn Mộng không chịu nói cho anh biết, cô không tin tưởng anh, thậm chí không tin anh yêu cô.
Anh cũng không hỏi, càng thêm nhẫn tâm giày vò cô không ngừng nghỉ, đem cô uống cong qua lại quay trở về, đem *** ẩn nhẫn bốn tháng qua toàn bộ phát tiết đến trên người cô.
Nguyễn Mộng cũng tùy anh, nhưng nước mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa hề ngừng rơi
Hai người gần như cả đêm chưa từng chợp mắt, cuối cùng Nguyễn Mộng bởi vì cao triều ngất xỉu ở trong lòng Vệ Cung Huyền, anh ôm lấy cô, thật chặt, không bao giờ buông ra nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc