Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 56

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Rất nhanh đã đến tháng 11, Vệ Tiểu Bảo bị cảm, hơn nữa lại vô cùng nghiêm trọng. Nhanh chóng chỉ trong chớp mắt từ một tiểu bánh bao béo nộn thành một củ khoai lang mảnh khảnh.
Nguyễn Mộng đau lòng muốn ૮ɦếƭ, cũng không còn tâm trạng nhớ đến nỗi kinh sợ từ trước đến nay của mình đối với bệnh viện. Không nghĩ đến chuyện gì khác, cùng Tiểu Bảo ở trong bệnh viện một tuần lễ, hoàn toàn không chú ý tới vẻ ai oán của đại thần.
Vệ Tiểu Bảo cái gì cũng tốt, ăn được, ngủ được, chơi được, đặc biệt rất ngoan, nhưng điều này cũng không thể che giấu bản tính của trẻ con — sợ tiêm.
Vừa nhìn thấy ống tiêm sáng loáng liền lập tức khóc thất thanh, thấy đại thần liền chui vào lòng đại thần trốn, thấy Nguyễn Mộng liền nằm trong lòng Nguyễn Mộng co lại, đánh ૮ɦếƭ cũng không chịu tiêm.
Nguyễn Mộng mềm lòng không nỡ, đại thần thì kiên quyết hơn, giữ chặt Vệ Tiểu Bảo lăn qua lăn lại – từ con sâu nhỏ béo mập, biến thành cành trúc – đặt ở trên đùi, vén cao quần yếm của bé, mạnh mẽ giữ cho bé tiêm thuốc.
Vệ Tiểu Bảo vì cậy ghi hận đại thần chừng mấy ngày, nhìn thấy anh liền xoay mặt nhỏ bé qua chỗ khác, dỗ dành thế nào cũng vô dụng.
Trong lúc đó, Cố Minh Tích vẫn không xuất hiện, nhưng đến thời điểm bệnh của Vệ Tiểu Bảo sắp khỏi, người phụ nữ này lại xuất hiện giống như oan hồn.
Nguyễn Mộng lúc ấy đang bận thay tã cho Vệ Tiểu Bảo, nhóc con kia chỉ cần không để ý một chút liền từ trên giường bò xuống, mặc kệ ban ngày ban mặc, không mặc gì bò qua bò lại, thấy mẹ bể đầu sứt trán còn cười khanh khách.
Nguyễn Mộng vừa ngẩng đầu, bị Cố Minh Tích đang đứng ở cửa phòng bệnh làm cho giật mình, ngay sau đó liền nhăn mày lại.
Người phụ nữ này thật đúng là âm hồn bất tán, cô hoài nghi có phải mình bị theo dõi hay không. Nếu không Cố Minh Tích làm sao biết bọn họ ở đây? Người biết trừ ba mẹ hai bên cùng Ôn phó tổng, không ai có thể biết bọn họ đang ở đây.
Mặc dù đã hồi phục tinh thần, nhưng nhìn thấy Cố Minh Tích, Nguyễn Mộng vẫn không cách nào hoàn toàn vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng.
Ở kiếp trước của cô, Cố Minh Tích là đại diện cho sự hủy hoại và chiếm đoạt, còn kiếp này, người phụ nữ này đại diện cho cái gì?
“Nguyễn tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Lời vừa bật ra thật đúng là câu nói kinh điển của mấy người đàn bà đáng khinh.
Nguyễn Mộng nhíu chặt lông mày, cô cắn cắn môi, lắc đầu:
“Xin lỗi, thật không tiện, cô có chuyện gì muốn nói xin mời đợi đến lúc chồng toi về rồi nói.”
Dứt lời, ôm Vệ Tiểu Bảo đã bò đến bên thành giường, sờ sờ cái ௱ôЛƓ bé, giúp bé xoa phấn lên người, sau đó thay tã mới, không thèm liếc Cố Minh Tích một cái.
Cô ta cho là Cố Minh Tích không muốn sao? Cô chủ động đi tìm Vệ Cung Huyền không phải chỉ một hai lần, nhưng anh không phải trốn tránh không gặp thì cũng là nhàn nhạt nói chuyện, căn bản cũng không chịu cùng cô nói chuyện một chút.
Không bắt đầu từ Nguyễn Mộng, cô phải đi tìm người nào?
Cố Minh Tích đánh ૮ɦếƭ cũng không tin được việc Vệ Cung Huyền yêu Nguyễn Mộng…
Cô cố chấp cho là Vệ Cung Huyền không ly hôn Nguyễn Mộng là vì có đứa bé, nếu như không cso đứa bé này, nếu như đứa bé bị Nguyễn Mộng vứt bỏ…
Như vậy anh sẽ trở lại bên cạnh mình.
“Trừ việc dựa vào Huyền, Nguyễn tiểu thư không có việc gì khác sao?”
Lời nói của Cố Minh Tích tràn đầy khiêu khích, nhưng Nguyễn Mộng vẫn không nhúc nhích chút nào.
Cô liếc nhìn người phụ nữ ưu nhã cao quý đứng ngoài cửa, không hiểu cái loại phong thái cao cao tại thượng và cực kỳ tự đại của cô ta từ đâu mà tới.
Chồng cô là ngậm muỗng vàng ra đời, năng lực bản thân lại tuyệt vời, bề ngoài càng thêm xuất sắc, cũng chưa bao giờ cho rằng mình như vậy mà kiêu căng, so sánh mình với người khác.
Người phụ nữ này kiếp trước cũng chỉ là con gái của ông chủ một siêu thị nhỏ, nếu không phải dựa vào đại thần, làm sao có được ngày hôm nay?
Cho nên, cô ta rốt cuộc là đang khoe khoang cái gì? Nhận sự giúp đỡ như vậy của người khác đáng để kiêu ngạo sao?
Cố Minh Tích luôn tự xưng là một người phụ nữ thanh cao và kiêu ngạo? Vậy tại sao không hiểu cái gì là tự ái cùng tự trọng?
Đột nhiên, Nguyễn Mộng nhớ đến kiếp trước, Vệ đại thần yêu người phụ nữ luôn tỏ vẻ cao thượng như vậy thì thấy vô cùng ngưỡng mộ và tiếc hận, bây giờ nghĩ lại thì ra cũng có lúc Vệ đại thần bị bệnh tăng nhãn áp.
“Cố tiểu thư nếu nghĩ như vậy tôi cũng không có cách nào, bất kể ra sao, cũng mời đợi đến khi chồng tôi trở lại hẵng nói, tôi không có hứng thú nói chuyện với cô ở đây.”
Đại thần hôm nay đến công ty, là do cô khuyến khích đi. Ai bảo Ôn Phó tổng mấy ngày trước đó, ở trong điện thoại, nước mắt nước mũi khóc lóc, kể lể, công việc nặng nhọc.
Nhưng ngược lại mà nói, có phải dù Cố Minh Tích không xuất hiện, nhưng thật ra vẫn luôn một mực theo dõi bọn họ không? Nếu không thì làm sao có thể khi đại thần chân trước vừa mới đi, cô ta chân sau đã đến?!
Cố Minh Tích lại đứng bất động, ở trước mặt Vệ Cung Huyền, tìnhc ảm của cô vượt qua lý trí, nhưng mà ở trước mặt Nguyễn Mộng, cô cũng không cảm thấy bối rối.
Theo suy nghĩ của cô, Nguyễn Mộng chính là người phụ nữ mềm yếu dễ bị khi dễ, giống như cô dự đoán. Nhưng mới một lần giao phong, cô nhận ra rằng người phụ nữ này tựa hồ dầu muối không vào. Nhưng không sao, cô có biện pháp để đạt được mục đích của mình.
Cũng không đợi cô ta mở miệng, Nguyễn Mộng đã bao Vệ Tiểu Bảo trong chăn, sau đó đi tới:
“Thật thất lễ, con tôi cần nghỉ ngơi, Cố tiểu thư mời trở về đi.”
Nói xong liền cầm tay nắm cửa, ý bảo mình phải đóng cửa.
Cố Minh Tích trong mắt thoáng qua một chút tức giận, nhưng vẫn không có dao động quá lớn, chỉ nâng khóe môi:
“Nguyễn tiểu thư thật thích nói đùa, không dám cùng tôi nói chuyện, à bởi vì sợ tôi biết chuyện xấu cô làm sao?”
“Chuyện xấu?”
Nguyễn Mộng cũng không biết mình đã làm chuyện xấu gì rồi! Cô kiên nhẫn nhếch miệng, từ trước đến nay, gương mặt bánh bao luôn đáng yêu vô cùng giờ tỏ vẻ lạnh lùng, đắc ý:
“Xin lắng tai nghe, Cố tiểu thư có thể giải thích cùng tôi một chút không?”
“Tôi đã điều tra qua rồi, Nguyễn tiểu thư sở dĩ có thể gả cho Huyền, là bởi vì cô hạ dược với anh, sau đó lại nói dối bản thân mang thai, ép anh không phải sao?”
Đối với tin tức mình nắm giữ, Cố Minh Tích rất vui mừng, bởi vì việc này càng thêm chứng minh Vệ Cung Huyền đối với cô vẫn còn tình cảm.
Anh cưới Nguyễn Mộng chỉ là bởi vì cô ấy nói dối có đứa bé, mà bây giờ đứa bé ra đời thật rồi, anh lại càng không thể nào không cùng Nguyễn Mộng kết hôn.
Cố Minh Tích chỉ thấy được một điểm này, không thèm nghĩ đến những chuyện khác nữa, hoàn toàn quên mất nếu như quả thật không yêu, Vệ Cung Huyền lúc ở trước mặt Nguyễn Mộng sao có thể lộ ra vẻ mặt dịu dàng chưa bao giờ có như vậy?
Loại người yêu thích sạch sẽ giống như anh, sao có thể cùng Nguyễn Mộng dùng chung mâm uống chung chén thậm chí là cả bàn chải đánh răng hay khăn tắm?
Phụ nữ đều là như vậy, khi sa vào lưới tình thì sự vọng tưởng từ trước tới nay đều không khác mấy.
Đối với hành vi ti tiện của Cố Minh Tích, Nguyễn Mộng một chút cũng không muốn cùng với cô ta dây dưa. Trước đây bất kể cô đã làm gì, đều cùng Cố Minh Tích không có quan hệ:
“Tôi nói lại lần nữa, Cố Minh Tích, mời rời đi.”
Cố Minh Tích nâng lên cánh môi đỏ thắm, cười dương dương đắc ý:
“Nguyễn tiểu thư nếu như thức thời, liền mau chóng rời Huyền đi, nếu tôi có tâm trạng tốt, còn có thể cho cô một tấm chi phiếu lớn, để cho cô sau này vẫn có thể tìm người đàn ông tốt.”
Nguyễn Mộng thấy vô cùng nực cười.
Đây là cái thể loại đạo đức gì? Làm tiểu tam mà cũng có thể thản nhiên làm ra hành động này?
Kiếp trước cô không biết đại thần trước khi cùng cô kết hôn đã chia tay Cố Minh Tích, cho nên vẫn cho rằng mình mới là tiểu tam.
Nhưng kiếp này cô mới biết, tiểu tam chân chính mới là cô bạn gái trước cao quý và ưu nhã của anh!
Cho cô tấm chi phiếu? Đùa gì thế, cô thiếu mấy tấm chi phiếu rách nát của Cố Minh Tích sao?
Chi phiếu và thẻ tín dụng của đại thần đều ở chỗ của cô, tùy tiện lấy ra cũng đã bằng gia sản của Cố gia, cô sẽ cần tiền của Cố Minh Tích sao?
Nếu như Cố Minh Tích không phải quá ngây thơ, thì chính là quá ngu ngốc, coi cuộc sống hiện tại giống như phim thần tượng hay tiểu thuyết, cho rằng đàn ông từ trước đến nay đều khó quên bạn gái trước hay sao.
Thấy dù bất kể mình nói gì, Nguyễn Mộng cũng trưng ra vẻ mặt không có biểu cảm gì, Cố Minh Tích mơ hồ có loại cảm giác thất bại.
Nhưng cô vẫn không chịu yếu thế liền trừng mắt, lấy thái độ mèo khen mèo dài đuôi từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Mộng, giống như mình là công chúa cao quý, mà Nguyễn Mộng chỉ là cô bé lọ lem quần áo cũ rách.
Đúng lúc này có một cô y tá đi vào bảo là muốn ôm Vệ Tiểu Bảo đi làm kiểm tra, muốn xác định xem bé đã hoàn toàn khoẻ hẳn chưa.
Nguyễn Mộng ôm con tới giao cho cô ấy, nhanh chóng đi theo, không nghĩ tới lúc đi đến cửa phòng lại bị Cố Minh Tích giữ lại. Cô muốn thoát ra liền nói:
“Cô làm cái gì thế?”
“Tôi nói rồi, Nguyễn tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Nguyễn Mộng không làm gì được Cố Minh Tích, bị cô ta giữ lại trong phòng, lúc này điện thoại di động đột nhiên reo vang, Nguyễn Mộng muốn nghe máy, lại bị Cố Minh Tích nhanh tay ςướק mất.
Đôi mắt xinh đẹp lúc nhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ “ông xã” liền nổi lên một tia ghen tỵ và phẫn nộ, tất cả những thứ này vốn thuộc về Cố Minh Tích cô, không phải là thuộc về Nguyễn Mộng!
“Vậy cô rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”
Nguyễn Mộng nheo mắt lại, cô so với Cố Minh Tích cao hơn vài cm, nhưng bởi vì Cố Minh Tích đi giày cao gót mười phân, cho nên ngược lại cô ta cao hơn Nguyễn Mộng một chút, Nguyễn Mộng nhìn cô ta đành phải ngẩng đầu lên.
“Tôi cũng không muốn cùng cô vòng vo, chúng ta là người thông minh không nói chuyện vớ vẩn, tôi muốn Vệ Cung Huyền, mà cô lại cản đường của tôi. Nếu như cô đủ thức thời, nên biết làm như thế nào, không cần tôi dạy cho cô chứ.”
Cầm túi xách rồi bình thản ngồi xuống, Cố Minh Tích khẽ nhếch miệng mỉm cười nhìn Nguyễn Mộng, vô cùng tự tin vào bản thân.
Nguyễn Mộng lười nói chuyện với cô ta, kiếp trước cô không quen biết Cố Minh Tích, nhưng vẫn nhìn ra người phụ nữ này không thể khinh thường, nhưng kiếp này lại xảy ra chuyện gì đây?
Tại sao cô cảm thấy hình như Cố Minh Tích đầu óc có bệnh? Đây là chứng bệnh suy tưởng nghiêm trọng của công chúa sao?
“Cô theo dõi nhà chúng tôi lâu như vậy, chỉ là để tôi đây muốn tôi chủ động rời khỏi, đừng tìm khó khăn sao?”
Nguyễn Mộng cảm thấy vô cùng nực cười rồi nói.
“Cố tiểu thư, cô không có bệnh chứ? Có bệnh cần phải nhanh chóng chữa trị, thời gian không đợi người.”
“Nguyễn tiểu thư, tôi là thật lòng, đến lúc đó là cô tự mình rước lấy phiền toái.”
Cố Minh Tích bình thản nhìn cô một cái, vuốt ve móng tay được sơn vô cùng tinh tế của mình, thỉnh thoảng thổi một hơi, tư thế kia, phong thái nhàn nhã giống như cô ta đang thẩm trà vậy.
“Vốn không phải là đồ của cô, cô gấp cái gì thế? Coi như miễn cưỡng tranh tôi tay, anh ấy không phải của cô chính là không phải của cô, cô tội gì phải làm như vậy?”
Những lời này mặc dù không tính là xuôi tai, nhưng cũng không phải là không đúng.
Nếu như theo quỹ đạo kiếp trước, như vậy hiện tại tất cả mọi thứ Nguyễn Mộng đang có chính là trộm được, sớm muộn gì có một ngày cũng phải trả về.
Nhưng là tại sao? Nếu như trời xanh có ý muốn nói cho cô biết thiên mệnh khó trái, sức người không thắng được thiên ý, thì tại sao muốn cho cô lần nữa sống lại?
Thấy ánh mắt dao động của Nguyễn Mộng, Cố Minh Tích biết lời mình nói có hiệu quả. Cô chỉ nghĩ Nguyễn Mộng là biết khó mà lui, đâu nghĩ đến một vấn đề khác là Nguyễn Mộng có thể từ chối.
“Nguyễn tiểu thư, cô là người thông minh, tôi cũng không cần lừa gạt cô, hiện tại Huyền sở dĩ không có tiếp nhận tôi, một là bởi vì đứa bé, hai cũng là bởi vì cô. Chuyện đứa nhỏ tôi có thể giải quyết, nhưng còn cô…”
Cô ta suy nghĩ một chút.
“Tôi hi vọng cô có thể tự động rời đi, cũng tránh cho đến lúc đó bị mất mặt. Năm đó tôi không nói tiếng nào đã bỏ đi, Huyền bây giờ vẫn còn giận tôi, nếu không làm sao có thể bởi vì cô giữa đường xuất hiện mà chấp nhận kết hôn với cô? Tôi nghĩ cô cũng biết miễn cưỡng hái xuống dưa sẽ không ngọt, phải hay không?”
Đợi chút, cái gì gọi là chuyện đứa nhỏ cô ta có thể giải quyết? Nguyễn Mộng vụt đứng lên, cô một chút cũng không cho là ý tứ trong lời nói của Cố Minh Tích là sẽ chăm sóc thật tốt bảo bối của cô!
Nhưng đã quá muộn. Khi Nguyễn Mộng vội vàng chạy tới phòng bình thường Tiểu Bảo làm kiểm tra thì lại được báo là cũng không có để cho y tá ôm Vệ Tiểu Bảo đi làm kiểm tra.
Trong nháy mắt, tựa hồ tất cả đều muốn sụp xuống.
Cho tới bây giờ Nguyễn Mộng mới nhận ra kiếp trước ૮ɦếƭ đi và bị ghét bỏ không thể coi là thống khổ, bởi vì cô lúc đó không còn sống, nhưng hiện tại mất đi Vệ Tiểu Bảo, cô lại cảm giác mình còn sống với việc ૮ɦếƭ đi cũng không có gì khác nhau!
Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo của cô đâu rồi?
Nguyễn Mộng chạy đi khắp nơi hỏi các bác sĩ, cũng không có người ai đã gặp Vệ Tiểu Bảo.
Vệ Tiểu Bảo rất đáng yêu, tính tình lại hoạt bát, từ trước đến nay luôn là một mặt trời nhỏ hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, nếu như bị người ta ôm đi, làm sao có thể không ai nhìn thấy?
Nếu như không bị ôm đi, theo lý mà nói lâu như vậy không nhìn thấy cô, Tiểu Bảo đã sớm gào khóc rồi. Nhưng vì sao trong bệnh viện đột nhiên lại an tĩnh như vậy? Tại sao?
Nguyễn Mộng lảo đảo tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện, cũng không có người thấy Vệ Tiểu Bảo. Cuối cùng cô lảo đảo chạy về phòng bệnh, cô cho là đứa bé vẫn còn ở trong phòng, dù Vệ Tiểu Bảo bò loạn khắp nơi, nhưng đầu óc lại rất thông minh, bò trở về cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng cô thất vọng rồi, nơi nào cũng không có bóng dáng của Vệ Tiểu Bảo.
Nhớ tới nửa giờ trước cô còn cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé của bé, hôn lên trán của bé, ôm bé lắc lư đùa giỡn, sao có thể sau một cái chớp mắt lại làm mất bé chứ? !
Cô như con ruồi không có ý thứ bay loạn, Cố Minh Tích rời đi lúc nào cũng không chú ý Cố Minh Tích… Cố Minh Tích?
Nguyễn Mộng chợt ngẩng đầu lên, cô hoang mang sợ hãi nháy mắt, nhớ tôi câu nói kia của Cố Minh Tích.
“Chuyện đứa nhỏ tôi có thể giải quyết”, cô ta giải quyết cái gì? Cô ta muốn giải quyết như thế nào?
Trong tay nắm đôi vớ nhỏ chưa kịp đi cho Vệ Tiểu Bảo, hiện tại Nguyễn Mộng không quan tâm bất kì cái gì, cô luôn nghĩ rằng người cô không muốn nhất chính là Vệ Cung Huyền, nhưng đến giờ phút này cô mới biết, chân chính người không thể mất đi là ai!
Đại não đang nhanh chóng vận động, nhưng chân tay lại bắt đầu vô cùng cứng ngắc, Nguyễn Mộng cắn răng từng bước từng bước chuyển hướng đi tới cửa phòng bệnh, nhưng mà cách đó không xa thấy được Cố Minh Tích.
Cô điên cuồng chạy tới bắt được y phục Cố Minh Tích gầm thét:
“Đứa nhỏ của tôi đâu? Cô đem thằng bé mang đi đâu? Nói cho tôi biết nhanh lên, nói cho tôi biết!”
Cố Minh Tích bị dọa hoảng sợ, nước mắt tùy theo tràn đầy hốc mắt, tựa hồ bị Nguyễn Mộng làm cho sợ hãi tới mức không nhẹ:
“Vệ, Vệ phu nhân, cô ở đây nói bậy bạ gì đó a, tôi chỉ là bị cảm tôi đi bệnh viện khám một chút, con của cô ở nơi nào tôi làm sao có thể biết?”
Là cô ta, nhất định là cô ta, sẽ không sai, sẽ không có người khác!
Nguyễn Mộng điên cuồng Ϧóþ cổ Cố Minh Tích, cái gì đều không quản, cô chỉ biết mình kiếp trước chính là bởi vì cô ta đã ૮ɦếƭ qua một lần, kiếp này lại bởi vì cô ta mà đánh mất Vệ Tiểu Bảo!
“Tôi lại hỏi một lần nữa, con của tôi ở đâu? !”
Tay cô dồn sức, tiếng hét thê lương như ác quỷ, Cố Minh Tích vô lực giãy giụa, mắt bắt đầu trợn trắng, Nguyễn Mộng cũng không chịu buông tay, cô chỉ biết, nếu như cô không tìm được Tiểu Bảo, như vậy nhất định sẽ ở chỗ này Gi*t ૮ɦếƭ Cố Minh Tích.
“Khụ khụ… Huyền, cứu, cứu mạng…”
Cố Minh Tích nhu nhược vươn tay hướng về phía sau lưng Nguyễn Mộng, đôi mắt tràn đầy hi vọng.
Nguyễn Mộng căn bản không nhìn phía sau mình là ai, cô chỉ muốn Gi*t Cố Minh Tích, đem cô ta xé thành từng mảnh, cắt thành tám khúc!
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, người phụ nữ này ở trong cuộc đời của cô đều mang đến sự hủy diệt, cô ta tước đoạt tất cả của cô, kiếp trước cô ta ςướק đi Vệ Cung Huyền, ςướק đi Vệ Tiểu Bảo, ςướק đi tất cả tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về Nguyễn Mộng, kiếp này cô ta cư nhiên lại mang đi con của mình!
Nguyễn Mộng đau lòng sắp ૮ɦếƭ, cô cho là mình sau khi sống lại rốt cuộc có thể bồi thường cho con trai, nhưng vẫn là đem bé vứt bỏ, đây là ông trời trừng phạt cô sao? Trừng phạt cô làm trái với lời thề của cô trước đây, lại một lần nữa yêu Vệ Cung Huyền?
Hai tay trên cổ Cố Minh Tích bị dùng sức đẩy ra, nhưng Nguyễn Mộng không để ý, cô chặt chẽ bắt lấy Cố Minh Tích, dù là người phụ nữ trong tay sắc mặt đã trở nên trắng bệch, mắt trợn trắng cũng không chịu buông tay.
Vệ Cung Huyền trước đem tay Nguyễn Mộng gỡ xuống, cố giữ vững thanh âm hòa hoãn:
“Bảo bối ngoan, em ở đây làm cái gì thế? Em sắp Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ấy!”
Nhưng Nguyễn Mộng căn bản không nghe anh nói, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Cố Minh Tích, Vệ Cung Huyền bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm cổ tay Nguyễn Mộng, dùng sức tạo áp lực muốn cho cô buông ra.
Nhưng Nguyễn Mộng cư nhiên giống như là đã quyết tâm, chính là không chịu buông, mà Vệ Cung Huyền lại không muốn làm đau cô, ba người nhất thời giằng co không dứt.
Cuối cùng vẫn là Ôn Dư Thừa vừa ra khỏi thang máy một tay bổ vào từ phía sau ôm cổ Nguyễn Mộng, mới có thể làm cho cô buông lỏng tay, cả người mềm mại ngã xuống.
Vệ Cung Huyền vững vàng tiếp được cô, không nói hai lời liền cúi xuống ôm cô lên đi về phía phòng bệnh, cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn Cố Minh Tích đang ngã dưới đất.
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Cố Minh Tích vẫn bị Nguyễn Mộng điên cuồng dọa sợ, cô quả thật không dám tưởng tượng, nếu như mình không phải tính toán thời gian vừa đúng, có thể để cho Huyền và Ôn Dư Thừa cùng nhau chứng kiến một màn như vậy, cô có thể sẽ ૮ɦếƭ ở chỗ này!
Ban đầu cô cho là nhiều lắm sẽ bị Nguyễn Mộng tát mấy bạt tay, sau đó cô chảy vài giọt lệ, Vệ Cung Huyền cũng sẽ biết là Nguyễn Mộng tự mình đem con vứt bỏ ngược lại đỗ lỗi cho cô, nhưng ai biết một người mẹ mất đi đứa con của mình lại có thể có hành động kinh khủng như vậy!
Che cổ không ngừng ho khan, Cố Minh Tích hao hết hơi sức muốn đứng lên, bên cạnh có vài cô y tá vừa chạy đến nhưng không một người nảo dám đến đỡ cô.
Họ mặc dù đối với người phụ nữ suýt bị Gi*t ૮ɦếƭ này vô cùng thông cảm, nhưng bên trên từng có phân phó, một nhà ba người trong phòng bệnh là không thể đắc tội.
Họ lại không ngốc, sẽ không vì một người phụ nữ không hề quen biết mà húy đi tiền đồ của mình.
Nguyễn Mộng tỉnh lại rất nhanh, đầu tiên cô mơ màng nhìn bốn phía xung quanh, ngay sau đó hung dữ nhìn chằm chằm Vệ Cung Huyền, trong mắt tất cả đều là nước mắt, nhưng lại quật cường không chịu rớt xuống.
“Bảo bối ngoan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vệ Cung Huyền còn chưa biết rõ ràng tình huống, anh nhìn một vòng khắp nơi mới phát hiện không thấy Tiểu Bảo hoạt bát của mình, tìm thế nảo cũng không có.
“Sao lại phát hỏa lớn như vậy?”
Bàn tay dịu dàng ôm Nguyễn Mộng kéo vào lòng, lại bị cô trở tay giữ lấy cà vạt.
“Cố Minh Tích trộm con của em đi, bảo cô ta nói cho em biết Tiểu Bảo ở nơi nào, bảo cô ta nói cho em biết!”
Ai có thể tưởng tượng trên thế giới này sẽ có người có thể phát ra loại thanh âm này sao? Thê lương, bi ai, oán hận, giống như là lệ quỷ hàm oan ngàn năm trả thù.
Mắt Nguyễn Mộng rất nhanh liền chuyển đến trên người Cố Minh Tích đang lảo đảo đi tới, tay của cô nắm thành quyền, trong mắt tràn đầy hận ý.
Chính là người phụ nữ này! Mỗi lần chỉ cần cô ta vừa xuất hiện, bi kịch cùng húy diệt sẽ cùng nhau tiến tới!
“Cái gì?!”
Ôn Dư Thừa kêu lên một tiếng.
“Tiểu Bảo bị Cố Minh Tích trộm đi? !”
“Khụ khụ… Tôi, tôi không có…”
Cố Minh Tích dựa vào cạnh cửa, có chút suy yếu nhu nhược, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Tôi không có trộm đi con của cô… Vệ phu nhân, tôi biết rõ cô chán ghét tôi, nhưng là cô, cô không thể hãm hại vu oan tôi như vậy, bảo tôi về sau ra ngoài làm sao làm người?
Đứa bé là bị y tá ôm đi, sau đó tôi liền không có rời đi tầm mắt của cô, đứa bé không phải là tôi trộm đi.”
Bởi vì bị Ϧóþ rất mạnh, tiếng Cố Minh Tích có chút thay đổi, giọng nói nghe hết sức trầm thấp khàn khàn, ngược lại càng làm tăng thêm độ tin cậy của câu chuyện. Ít nhất các y tá vậy xem ngoài phòng bệnh đều tin tưởng cô.
Vệ Cung Huyền chỉ nghiêm túc ngưng mắt nhìn Nguyễn Mộng:
“Bảo bối ngoan, em khẳng định sao?”
“Anh chỉ cần nói cho em biết, anh có giúp em tìm hay không!”
Nguyễn Mộng bài xích đẩy anh ra, trong đôi mắt dâng lên tức giận cùng phòng bị khiến Vệ Cung Huyền trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Con trai, con trai, con trai của cô đâu?
Nguyễn Mộng đi ở trên đường một cách mù mịt, mới vừa đứa nhỏ vẫn còn ngồi trong lòng cô phun bong bóng cười khanh khách, chỉ chớp mắt, lại không có?
Đây thật sự là trừng phạt ông trời dành cho cô sao?
Nếu như mình không lại một lần nữa yêu Vệ Cung Huyền, không có tự cho là có thể vứt bỏ kiếp trước cùng anh ở chung một chỗ, con trai cô có phải cũng sẽ không gặp chuyện không may?
Ít nhất, nếu như chuyện vẫn phát triển giống như kiếp trước, có lẽ thằng bé sẽ không có tình thương của mẹ, nhưng cũng không đến nỗi cứ mất tích như vậy.
Tất cả rối loạn đan xen, cô lại phá hư cuộc sống của mình sau khi sống lại.
Từ trước đến nay nỗi sợ hãi cùng lo lắng với việc cô sống lại vẫn luôn được chôn sâu trong lòng, lúc này Nguyễn Mộng lại hoàn toàn bộc phát.
Cô vốn chính là người ૮ɦếƭ, cô vốn không nên còn sống, là lòng tham của cô đưa đến hậu quả hôm nay.
Vệ Tiểu Bảo không thấy, thật ra thì có thể trách ai?
Nguyễn Mộng đứng ở trên đường, người qua lại không dứt, đột nhiên lên tiếng khóc lớn. Cô khóc thật đau lòng thật đau lòng, một người mẹ mất đi đứa con, sống hay ૮ɦếƭ có cái gì khác biệt sao?
Nếu như cô không có sống lại, nếu như cô không có sống lại….. Nếu như vì việc cô sống lại mà con trai phải trả giá, vậy cô thà rằng ૮ɦếƭ ngay lúc này!!!
……
Vệ Cung Huyền không biết Nguyễn Mộng đã đi nơi nào, đầu tiên anh tìm kiếm khắp bệnh viện, cũng không có ai nhìn thấy vợ của anh.
Ngắn ngủn nửa ngày, anh liền từ một người có gia đình vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc , hoàn toàn biến thành mỗi người ly tán một nơi.
Vợ con đều không thấy, ai nói cho anh biết phải làm sao?
Anh không nên rời khỏi hai mẹ con bọn họ. Nếu như anh luôn ở bên bọn họ, một bước không rời đi, sao có thể giúp cho người khác cơ cơ hội động thủ chứ?
Vệ Cung Huyền cũng không thể tìm được Nguyễn Mộng, cô như biến mất trên thế giới này, bất kể anh tiêu tốn biết bao nhiều tài lực cùng nhân lực cũng không thể tìm được cô.
Anh giao hết công việc cho Ôn Dư Thừa, anh thậm chí không có ý định đi đối phó Cố Minh Tích, việc tài vụ gặp khủng hoảng cũng đủ cho Cố thị sứt đầu mẻ trán, anh chỉ muốn tìm được vợ con đã mất của mình.
Có lúc anh không thể hiểu nổi, điều này sao có thể chứ? Anh chỉ là buổi sáng đi công ty một chuyến, tại sao sau khi trở về, thế giới liền sụp đổ như vậy?
Người phụ nữ tàn nhẫn kia giống như biến mất trên thế giới này, điện thoại di động để lại trong bệnh viện, trên người cô thậm chí không mang theo tiền.
Cứ như vậy mà đi, cũng không có trở lại nữa.
Vệ Cung Huyền biết cô đi tìm con trai, nhưng thế giới lớn như vậy, cô muốn tìm như thế nào, đi nơi nào tìm? Cô sao có thể nhẫn tâm để lại một mình anh?
Vệ Cung Huyền bắt đầu đăng tin tức tìm kiếm ở trên TV và tạp chí. Anh khẩn cầu mọi người giúp anh tìm được vợ và con trai, thậm chí dùng cả ‘Vệ thị’ tới hứa hẹn.
Vô số người vì lợi ích khổng lồ này mà điên cuồng, nhưng dù điên cuồng thế nào bọn họ vẫn không thể tìm được người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ như trong hình.
Ôn Dư Thừa bắt đầu chú ý một số bài báo, mặc dù anh một chút cũng không tin những xác phụ nữ vô danh kia sẽ là viên bánh bao mềm nhũn béo mập.
Sau khi Nguyễn Mộng mất tích anh mới nhận ra bình thường mình yêu cô từ lúc nào, đáng tiếc cô đã là người phụ nữ của Lão Vệ, dù cho anh có yêu thích cũng không thể làm ra chuyện ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ đoạt vợ người khác.
Anh mặc dù hoa tâm, nhưng lại không hạ lưu, vẫn còn hiểu được đạo lý cơ bản.
Cho đến một ngày anh nhận được điện thoại từ cục công an, nói là tìm được một thi thể phụ nữ rơi xuống nước, bởi vì ngâm mình ở trong nước nhiều ngày nên hoàn toàn thay đổi. Nhưng trên tay có đeo chiếc nhẫn, cùng trong hình Vệ phu nhân đeo giống nhau như đúc.
Anh không dám nói cho Lão Vệ, nhưng lão Vệ vẫn biết.
Ôn Dư Thừa và Vệ Cung Huyền lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng anh cho tới bây giờ cùng chưa từng thấy Vệ Cung Huyền như vậy: tuyệt vọng, bi phẫn, chán chường.
Hai’người bọn họ cùng đi nhận dạng thi thể, từ trong tủ lạnh kéo ra thi thể cả người cứng ngắc, trên mặt che một tầng vải trắng ảm đạm.
Vệ Cung Huyền cả người đều ngã vào trên tường, hai tháng qua tìm kiếm khiến cho anh càng ngày càng nản lòng thọái chí, hi vọng mong manh.
Thê nhưng anh thà rằng đời này tìm không thấy bảo bối ngoan của anh, cũng không thể chấp nhận thi thể trước mặt này là cô.
Thấy chiếc nhẫn được đặt ở trong túi vật chứng, Vệ Cung Huyền từ từ vuốt ngón áp út tay trái của mình, sau khi bọn họ quyết định vui vẻ sống bên nhau hai người bọn họ ai cũng chưa từng tháo chiếc nhẫn ra, nhưng bây giờ chiếc nhẫn lại lạnh như băng.
Ôn Dư Thừa vén vải trắng, gương mặt người phụ nữ đã thối rữa, lộ ra vùng thịt thối rữa, Vệ Cung Huyền không chớp mắt nhìn chằm chằm, sau đó bật cười khúc khích, thật tốt, ông trời phù hộ, không phải cô ấy.
Cô này so với Nguyễn Mộng mập hơn rất nhiều, hơn nữa chỗ gần xương quai xanh không có nốt ruồi đen buồn cười kia.
Không phải cô ấy, không phải cô ấy, thật tốt.
Vệ Cung Huyền mồ hôi lạnh toàn thân, ngơ ngẩn tựa vào vách tường co quắp trượt xuống.
Mộng, Mộng, em đang ở đâu, em có biết hay không anh rất nhớ em.
Hai tháng trước anh còn hôn đôi môi cô, ôm cô, bắt cô ăn cháo, nhưng chỉ trong chớp mắt cô liền biến mất, nhẫn tâm ngay cả một câu cũng không lưu lại cho anh.
Sự kiên nhẫn của cô làm sao lại kém như vậy chứ? Cũng không thể đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, nghe anh nói liền một mình chạy đi, chờ anh tìm được cô, nhất định hung hăng đánh cô một trận.
Ôn Dư Thừa đi tới nâng anh lên, thấp giọng nói, không có tin tức chính là tin tức tốt.
Vệ Cung Huyền căn bản cười không nổi, không có tin tức chính là tin tức tốt, không có tin tức chính là tin tức tốt, hiện tại anh cũng chỉ có thể nghĩ như vậy lừa gạt bản thân mà thôi.
Thế giới lớn như vậy, xã hội loạn như vậy, mỗi ngày người liều mạng nhiều như vậy, có mấy người có thể sống tốt đây?
Cô mới tốt nghiệp đại học liền gả cho anh, sau đó bị anh nuông chiều, lần đầu tiên đi ra ngoài tìm công việc còn bị người thương tổn, cô sao có thể ứng phó đây?
Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan, anh thề, nếu như em thật bị anh tìm được, anh nhất định sẽ hung hăng đánh em một trận, hung hăng đánh một trận.
Anh không dám về nhà, bởi vì trong nhà khắp nơi đều là hơi thở Nguyễn Mộng cùng Vệ Tiểu Bảo, giường trẻ con còn đặt ở phòng khách, chuông gió treo phía trên đinh đinh đang đang vang, quần áo bẩn Vệ Tiểu Bảo thay ra còn nhét vào rổ giặt quần áo.
Trong không khí xung quanh tựa hồ vẫn tràn ngập mùi sữa thơm trên người hai mẹ con bọn họ.
Vệ Cung Huyền giống như còn nhìn thấy Nguyễn Mộng ôm con trai đứng bên cạnh anh cười đùam anh nhéo nhẹ gương mặt bánh bao của cô, cô chu miệng lên, sau đó hôn triền miên.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình anh mà thôi.
Anh vội vàng đến mức cả trời đất đều u ám, chỉ biết là tìm người, tìm người, tìm người.
Anh đem toàn bộ công việc đều giao cho lão Ôn, bản thân đăng tin tức trên tv và tạp chí.
Nếu như cô không muốn trở lại, vậy cũng có người có thể gặp qua cô, có thể nói cho anh biết cô đang ở nơi nào.
Anh phải đem cô bắt trở về, ngày đó lời của anh còn chưa kịp nói xong, cô không thể không chịu trách nhiệm như vậy liền bỏ đi.
Ôn Dư Thừa làm gì với Cố Thị anh cũng không quan tâm, anh sợ bộ dạng mình sẽ giống như Bảo bối ngoan ngày đó đi lến Ϧóþ ૮ɦếƭ người Cố gia.
Đợi đến khi anh tìm được về vợ con, anh sẽ làm cho họ biết đắc tội với Vệ Cung Huyền anh sẽ có hậu quả gì?
Cố Minh Tích không phải muốn quay lại với anh đến mức điên rồi sao?
Anh sẽ để cho cô ta bể đầu sứt trán, sau đó ở trước mặt Bảo bối ngoan nhỏ cổ tận gốc!
Cô ta không phải ghét Bảo bối ngoan, ghét Tiểu bảo sao?
Anh sẽ để cho cô ta nhìn bọn họ một nhà 3 người hòa thuận hạnh phúc, sau đó nhìn cô ta tan cửa nát nhà.
Sẽ không lâu đâu, anh sẽ tìm được bảo bối noan, và Tiểu bảo sẽ trở về, sẽ rất nhanh thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc