Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 55

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

“Nếu như Cố tiểu thư không chê,có thể ở lại đây dùng cơm trưa hay không?”
Từ trong phòng bếp đi ra, Vệ Cung Huyền cầm bát nhỏ, đặt trước mặt Nguyễn Mộng, múc một muỗng cho cô.
Vỗn nghĩ đã tránh được một kiếp, Nguyễn Mộng nhìn xong liền sửng sốt, khuôn mặt bánh bao đáng yêu ngẩng lên, muốn xin anh có thể ăn ít lại được không, đáng tiếc thái độ của đại thần hết sức cương quyết.
Anh dùng cái muỗng đưa đến trước miệng cô, ý bảo cô ngoan ngoãn há miệng, Nguyễn Mộng bất đắc dĩ, nhắm mắt ngậm lấy.
Mấy ngày nay cô hơi bị ho khan, Vệ Cung Huyền vô cùng khẩn trương, cả ngày tìm mấy phương thuốc kỳ quái giúp cô hầm cách thủy các loại thang thuốc giúp tiêu đờm, khỏi ho. Ngân nhĩ hầm cách thủy với đu đủ chính là một trong số đó.
Một miếng xuống bụng, Nguyễn Mộng cảm giác mấy thứ vừa vào dường như nâng lên tận cổ, khiến cô muốn nôn.
Cô che miệng, liều mạng lắc đầu, đánh ૮ɦếƭ cũng không muốn ăn nữa.
Vệ Cung Huyền cũng không làm khó cô, vỗ vỗ gương mặt của cô, buông bát xuống, bất đắc dĩ nói:
“Không muốn ăn?”
Nguyễn Mộng dùng sức gật đầu.
Cố Minh Tích nhẹ giọng nói:
“Vậy thì thật là làm phiền rồi.”
Đối với phản ứng của người phụ nữ này, Nguyễn Mộng và Vệ Cung Huyền cũng không có bất kỳ thái độ gì.
“Em ngồi đó một lát đi, cơm rất nhanh sẽ xong.”
Đôi mắt đen hướng nhìn đồng hồ trên tường, đã 11h45’, vừa vặn đúng giừo ăn trưa, cô ta tới thật đúng lúc, giống như cố ý tới ăn cơm.
Ôm Vệ Tiểu Bảo vào lòng, Nguyễn Mộng đứng lên, vui vẻ đi theo Vệ Cung Huyền vào nhà bếp:
“Em giúp anh nhé!”
Mũi cọ nhẹ vào bé con:
“Tiểu bảo, con nói có được hay không?”
Vệ Tiểu Bảo rất nể mặt mẹ, vỗ hai bàn tay nhỏ, bé rất thích ngồi trong bếp, có rất nhiều đồ ăn ngon.
Hai người bọn họ ai cũng không muốn quan tâm đến Cố Minh Tích ngồi một mình ở bên ngoài có ổn hay không, dù sao cũng là khách không mời mà đến, không được hoan nghênh, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải đi tiếp đãi.
Nguyễn Mộng nhìn rau cải và thịt trên bòn rửa, nhíu nhíu mày:
“A Huyền, người ta muốn ăn thịt bò nướng sa tế.”
Liên tưởng một chút cũng chảy nước miếng… Nguyễn Mộng nuốt nước miếng ‘ực’ một tiếng, Vệ Tiểu Bảo cũng có năng lực học tập vô cùng nhanh, cũng làm theo mẹ ‘ực’ một tiếng.
Vệ Cung Huyền nhìn hai bảo bối một lớn một nhỏ, bị bọn họ làm cho dở khsoc dở cười, lập tức gõ nhẹ mỗi người một cái nói:
“Con mèo nhỏ tham ăn, em bây giờ đang ho khan, còn muốn ăn cay.”
“Em mặc kệ, em muốn ăn, em muốn ăn.”
Nguyễn Mộng bĩu môi, ngày đó cô nhìn nồi lẩu đã muốn ăn, thế nhưng đồ ăn bên ngoài cũng không bằng trong nhà tự làm, cho nên hôm nay cô càng muốn ăn cay!
Vệ Cung Huyền bị cô nài nỉ sắp không chịu được.
“Được được, bò nướng sa tế thì bò nướng sa tế.”
Thấy khuôn mặt bánh bao lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, cũng cười theo, điểm một cái vào trán cô:
“Như con nít.”
Một nhà 3 người đang cùng nhau, một tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền đến, nhưng không có ai quay đầu lại.

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Cho đến khi tấm thớt bên cạnh Vệ Cung Huyền bị lấy đi, tiếng Cố Minh Tích dịu dàng vang lên bên tai bọn họ:
“Tôi cũng tới giúp một tay, dù sao cũng không thể ăn chực được.”
Đại thần nhíu mày một chút, anh cầm lại tấm thớt, nhàn nhạt nói:
“Làm sao chúng tôi có thể làm thế được chứ, có đạo lý nào để cho khách nấu cơm, cô ra bên ngoài ngồi chờ là được rồi.”
“Vệ tổng, rất lâu tôi chưa trở về nước, anh có thể cho tôi thể hiện một chút tài nấu nướng được không?”
Đối với việc bị Vệ Cung Huyền đuổi, Cố Minh Tích không chút phật lòng, cô ẩn ý dùng ánh mắt đưa tình nhìn người đàn ông đứng trước mặt dù đang mặc ch tạo dề con gấu màu hồng nhưng vẫn vô cùng mê người, hơi ngượng ngùng nói:
“Anh còn nhớ món ăn trước kia em thường làm cho anh không? Sau này xuất ngoại em vẫn luôn muốn nấu cái gì đó cho anh ăn, còn cố ý đăng ký lớp học nấu ăn buổi tối, nếu như anh không chê, có thể để em làm thử hay không?
Em còn nhớ lần đầu tiên làn cho anh ăn chính là món bò bít tết mật ong cùng salad cà rốt, chẳng lẽ anh không muốn biết tài nấu nướng của em có tiến bộ hay không sao?”
Một hồi vừa kể vừa nói ra rành mặch rõ ràng, còn lộ ra tình ý vô cùng chân thành.
Chân mày xinh đẹp chẳng những không dãn ra, ngược lại càng nhăn lại sâu hơn anh nói:
“Coi như là vậy, nhà chúng tôi cũng không đến mức cần khách đến hỗ trợ. Cố tiểu thư vẫn nên đi ra ngoài ngồi chờ, có bảo bối ở chỗ này giúp tôi là được rồi.”
Sắc mặt Cố Minh Tích trong nháy mắt trở nên lúng túng, cô lắp bắp lùi lại mấy bước, tỏ ra vô cùng ấm ức khiến người ta nhìn liền thấy thương tiếc, nói:
“Được, vậy em sẽ không quấy rầy anh.”
Nghe kỹ một chút là ‘Anh’, không phải ‘Hai người’.
Hoàn toàn bị vứt sang một bên làm phong cảnh, Nguyễn Mộng chu môi, cũng không vui vẻ gì, có lầm hay không, cô mới là nữ chính, cô mới là nữ chính đó!
Thái độ ngay lập tức liền khó chịu, cô nhào vào lòng Vệ Cung Huyền, cũng không quan tâm anh có đang thái thức ăn hay không, mím miệng nói:
“An Huyền, em ghét cô ta.”
Cô không muốn nhìn thấy Cố Minh Tích, một chút cũng không muốn, việc cô muốn làm nhất hiện tại chính là cầm cây chổi lên rồi đuổi Cố Minh Tích ra khỏi cửa.
Vệ Cung Huyền không dám ***ng vào cô, anh vừa mới cắt ớt xong, ngộ nhỡ làm cay khuôn mặt non mềm của cô thì làm sao, cúi đầu hôn miiejng nhỏ của Nguyễn Mộng, Vệ Tiểu Bảo bị hai người kẹp lại, không ngừng đá đôi chân nhỏ.
Anh dở khóc dở cười nói:
“Anh cũng không thích cô ta.”
“Gạt người!”
Nguyễn Mộng đẩy anh ra, ôm con trai lùi đến bên tủ lạnh.
“Vậy tại sao anh lại giữ cô ta ở lại ăn cơm?”
Vừa nghĩ tới việc đại thần làm thức ăn đưa vào trong bụng người phụ nữ kia, cô liền phát hỏa.
Dáng điệu đang ghen của cô thành công lấy lòng Vệ Cung Huyền, anh cười ôm vai Nguyễn Mộng, cúi đầu xuống hôn cô một cái.
“Trong lòng anh cũng không thích cô ta. Anh yêu em.”
“Tỏ tình cũng vô ích.”
Nguyễn Mộng ngoan ngoãn cho anh hôn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lôi kéo:
“A Huyền, e thật sự là không thích cô ta, anh đuổi cô ta đi có được hay không?”
Cô mở to mắt đáng thương nhìn anh, gương mặt vô cùng lo lắng và cầu khẩn.
Trong lòng bất an cùng sợ hãi, Nguyễn Mộng không thể nói với Vệ Cung Huyền, cũng không thể nói với bất kì người nào.
Bí mật trọng sinh giấu ở đáy lòng cô đã rất lâu rồi, có lẽ cho đến khi cô ૮ɦếƭ đi, nhưng bất luận như thế nào, sự chán ghét và căm thù đối với Cố Minh Tích, kiếp trước hay kiếp này cũng không bao giờ thay đổi.
Kiếp trước trên thực tế Cố Minh Tích không làm chuyện gì tổn thương tới cô, nhưng sau lưng lại làm không ít hành động ngáng chân nói xấu.
Kiếp này cô không biết không có Vệ Cung Huyền Cố Minh Tích sẽ làm ra chuyện gì, nhưng bất kể tương lai có chuyện gì xảy ra, cô sẽ bất chấp tất cả để đưa Cố Minh Tích ra khỏi cuộc sống của cô!
Đã xảy ra chuyện gì, bảo bối nhà anh vì sao lại mang dáng vẻ như gặp kẻ thù truyền kiếp vậy?
Vệ Cung Huyền có chút không hiểu, nhưng không hỏi, nhếch miệng mỉm cười, bấm bấm khuôn mặt non mềm của cô:
“Được rồi, anh sẽ đi mời cô ta rời đi.”
Nguyễn Mộng ôm Vệ Tiểu Bảo đi theo anh ra ngoài, bóng lưng Vệ Cung Huyền vô cùng cao lớn và anh tuấn, đi sau lưng anh, giống như tất cả phong ba bão táp trên đời, anh cũng có thể thay cô gánh chịu.
Nguyễn Mộng không biết mình có phải ngu ngốc hay không, mới có thể nhìn theo anh mà không chớp mắt.
Vệ Cung Huyền nói chuyện từ trước đến nay đều không biết cái gì gọi là uyển chuyển, vốn là anh nghĩ nên giữ Cố Minh Tích lại để cho cô ta thấy cho rõ sự vô tình của mình với cô ta, hi vọng cô ta có thể giữ vững phong cách thục nữ trước sau như một chủ động rời đi, không nên ép anh phải ra tay đối phó cô ta, tự mình đuổi cô ta ra khỏi cửa.
Nhưng mà bây giờ bảo bối của anh không thích phương thức vòng vo như vậy, nên anh cũng lười phải quanh co lòng vòng.
Cố Minh Tích từ trước đến nay chưa từng bị đối xử như vậy.
Cô hao tổn tâm trí theo dõi Vệ Cung Huyền nửa tháng mới tìm được nhà anh, vất vả lắm mới dám tìm tới cửa, được lưu lại làm khách, nhưng sao anh có thể vừa giữ cô lại liền đuổi cô đi!
Đôi tay mạnh mẽ nắm thành quyền, cô dùng sức hít sâu một hơi, để che giấu cảm xúc đang gào thét đến tức giận cùng nhục nhã.
“Huyền, anh đây là có ý gì? Không phải vừa mới mời em ở lại ăn trưa sao?”
Vệ Cung Huyền nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, cũng không có tâm trạng cùng cô ta quanh co.
Năm đó cô ta không nói tiếng nào đã bỏ đi, nếu như anh chưa yêu bảo bối, có lẽ hôm nay còn có thể có chút cảm giác với cô ta, đáng tiếc Nguyễn Mộng đã xuất hiện.
Cố Minh Tích xuất hiện làm cho nụ cười trên mặt Nguyễn Mộng dần dần nhạt đi, cho đến khi biến mất không thấy nữa.
Nếu như cô ta không xuất hiện trước mặt anh, có lẽ anh căn bản cũng không nhớ tới cô ta.
Huống chi anh không nợ Cố Minh Tích bất cứ điều gì, chình xác mà nói thì ngược lại, Cố gia lấy được từ anh rất nhiều lợi ích.
“Cố tiểu thư, tôi sẽ nói thẳng.
Nếu như cô muốn lấy thứ gì từ trên người tôi là không thể.
Nếu như cô lấy thân phận đối tác xuất hiện, như vậy mời tuân theo quy định giữa các công ty. Trong công ty có người và một tổ nhân viên đặc biệt phụ trách thiết kế dự án.
Vừa rồi tôi giữ cô lại, chỉ là muốn cho cô biết khó mà lui. Và bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
“… Là cô ấy bảo anh đuổi em đi phải không?”
Miễn cưỡng vẻ ra một nụ cười nhạt, trong lòng Cố Minh Tích tràn đầy hận ý vsNguyễn Mộng.
Cô oán độc nhìn về phía Nguyễn Mộng, khiến cho Nguyễn Mộng sợ tới mức ôm con trai trốn sau lưng Vệ Cung Huyền.
“Huyền, em hiểu rõ anh không thiếu em cái gì, em chỉ là quá nhớ anh, cho nên mới muốn đến gặp anh. Nếu như anh không thích, vậy em không xuất hiện nữa là được.”
Nói xong, khẽ cúi thấp đầu xuống, rất nhanh trên sàn nhà xuất hiện một vũng nước đọng.
Nguyễn Mộng lo lắng nhìn Vệ Cung Huyền, sợ đại thần mềm lòng, dù sao Cố Minh Tích cũng là mối tình đầu của anh, đàn ông đối với mối tình đầu bình thường rất khó quên được.
Cho dù đại thần đầu óc kinh doanh không như người bình thường, nhưng cô vẫn không thể không đề phòng.
Chỉ là sựu lo lắng của cô hoàn toàn vô ích, bởi vì Vệ Cung Huyền mặc dù còn duy trì lễ phép nhưng đáy mắt đã lộ ra sự mất kiên nhẫn.
“Cứ tự nhiên.”
Trong đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước, dáng vẻ Cố Minh Tích lúc này giống như ‘hoa lê đái vũ’, điềm đạm đáng yêu, nhu nhược vô cùng, có thể làm cho đàn ông như bay mất hồn vía.
Đáng tiếc, Vệ Cung Huyền từ trước đến nay không phải người đàn ông bình thường, cô nhìn anh một lúc lâu cũng không phát hiện anh có ý muốn an ủi cô ta, chỉ thấy đáy mắt anh lộ ra vẻ càng ngày càng không thể nhẫn nại hơn.
Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt. Cố Minh Tích cũng không phải là loại phụ nữ không có đầu óc, cô thút tha thút thít đứng lên, nhẹ giọng nói:
“Vậy em sẽ không quấy rầy anh, thật xin lỗi, sau này em sẽ không đến nữa. Là em không chú ý đến cảm xúc của Nguyễn tiểu thư, mới khiến anh khó xử, em không phải cố ý.
Em chỉ là muốn tới thăm anh một chút, biết được anh hạnh phúc, em liền vui rồi, không có ý gì khác. Dù sao năm đó là do vì em tự rời đi, anh nhất định rất khó chịu.”
Nói tựa như Vệ Cung Huyền là bởi vì sự xuất hiện của cô, lâm vào tình thế khó xử, mới lựa chọn đuổi cô đi, đồng thời ngụ ý muốn nói Nguyễn Mộng cậy mạnh, cố tình gây sự vì đố kỵ.
Còn thuận tiện tô đậm một chút hính tượng chói lọi của mình, và diễn đạt uyển chuyển, nghĩ rằng chyện Vệ Cung Huyền là do bị mình làm tổn thương mới kế hôn qua loa.
… Vệ Cung Huyền trầm mặc, anh trầm ngâm nhìn Cố Minh Tích hồi lâu.
Thấy vậy, trong lòng cô nai con chạy loạn làm má phấn ửng hồng, chẳng lẽ anh đã nhớ đến trước kia, nhận ra còn thích mình sao?
“Cố tiểu thư, cô không sao chứ?”
Đôi mắt dưới cạp mắt kính tỏ rõ sự nghi ngờ, nhìn chằm chằm cô, còn thuận tay đem vợ và con trai kéo về phía sau. Động tác kia, giống như trông thấy người bị bệnh truyền nhiễm vậy.
Cố Minh Tích rất lúng túng, nhưng vẫn duy trì nụ cười đoan trang , mỹ lệ.
“Em rất khỏe. Huyền, anh như vậy là đang quan tâm em sao, nhưng phải cẩn thận không Nguyễn tiểu thư ghen tỵ đấy.”
Cô ăn dấm chua à, cô là vai nữ chính trọng sinh chứ không phải nữ chính tiểu bạch thỏ nha!!
Một chút hiểu lầm như vậy có khả năng sẽ bị ‘chuyện bé xé to’ sau đó vô cùng đau đớn, làm ra những chuyện như cố tình gây sự, chỉ trích nam nhân chân đạp hai thuyền, tàn khốc vô tình — cô không ngốc mà làm nha!
Nguyễn Mộng núp ở sau lưng Vệ Cung Huyền, vươn ra một tay tới chọc chọc hông của anh, nhỏ giọng hỏi:
“A Huyền, sao cô ta còn chưa đi?”
Trong phòng khách tổng cộng 4 người, mặc dù Vệ Tiểu Bảo vẫn luôn bập bẹ bi bô tập nói và phun bong bóng, nhưng những lời này của Nguyễn Mộng vẫn rơi vào tai của Cố Minh Tích.
Cô ta hung hăng liến Nguyễn Mộng một cái, nhưng lúc nhìn Vệ Cung Huyền lại nhu nhược như gió xuân:
“Huyền…”
“Xin gọi tôi là Vệ tổng, còn nxuwa, cô ấy không phải Nguyễn tiểu thư mà là Vệ phu nhân.”
Đại thần nhàn nhạt liếc Cố Minh Tích một cái, thật sự không có tâm trạng mà tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa, trực tiếp ôm con trai vào lòng, xoay người đi vào bếp, vẫn không quên nhắc nhở Nguyễn Mộng đi theo.
Nguyễn Mộng tâm tình rất tốt, nhưng vô tình liếc nhìn, lại nhìn thấy hai tay Cố Minh Tích để bên người nắm chặt thành quả đấm.
Không ai tiếp đón, Cố Minh Tích dĩ nhiên không thể mặt dày ở lại. Lại chưa nói tới, ở trước mặt Nguyễn Mộng, Vệ Cung Huyền nhất định sẽ bận tâm mà không dám thể hiện tình cảm đối với cô, khẳng định là như vậy rồi, tình huống như thế nào cũng vẫn phải giữ hình tượng.
Ở trong lòng Vệ Cung Huyền, cô vẫn luôn là Ôn Nhã nhã nhặn lịch sự, đoan trang giữ lễ, làm sao có thể vì nhất thời bị nhục nhã mà lộ ra bộ mặt thật đây?
Không có chuyện gì, trong lòng anh khẳng định vẫn có cô.
Cố Minh Tích không tin từ nhỏ đến lớn gần 20 năm tình cảm có thể nói quên liền quên. Cho dù là nuôi con chó cũng sẽ không bỏ được, huống chi bọn họ đã từng yêu nhau?
Chỉ là, Huyền đã có vợ con, đó là trở ngại lớn nhất.
Nếu như không có đứa bé, cô cũng không cảm thấy Nguyễn Mộng sẽ là một đối thủ mạnh, nhưng bây giờ đứa bé đã có, như vậy Huyền chắc chắn sẽ không ly hôn với Nguyễn Mộng.
Cố Minh Tích từ nhỏ lớn lên cùng Vệ Cung Huyền, cô biết anh là người đàn ông chính trực và anh tuấn thế nào.
Muốn đoạt Vệ Cung Huyền lại, cứng đối cứng là vô ích. Người đàn ông kia căn bản sẽ không chịu bị lép vế.
Hơn nữa, những gì hiện tại cô có, đều là anh cho, cô năm đó không từ mà biệt, nhưng qua nhiều năm như vậy Cố thị một chút cũng không bị chèn ép trả thù, anh nhất định là trong lòng còn có cô mới có thể như vậy!
Nếu như không có Nguyễn Mộng, không có đứa bé…. Đến lúc đó cô lại đến bên cạnh anh, đem đến ấm áp, dùng dịu dàng và sự khéo léo hiểu lòng người của cô đem tim anh nắm vững trong lòng bàn tay, như vậy bọn họ sẽ trở lại như trước kia, nhất định sẽ vậy.
Nhớ tới hình ảnh Vệ Cung Huyền mặc tạp dề rửa tay nấu canh, nhớ tới hình ảnh anh dịu dàng hôn Nguyễn Mộng, nhớ tới hình ảnh anh chỉ cười đến cưng chiều sủng ái như vậy với người phụ nữ kia… Cố Minh Tích hận đến cả người run rẩy.
Trước kia khi ở chung với nhau mặc dù anh đối với cô cũng rất tốt, nhưng lại chưa bao giờ tự tay giúp cô làm bất cứ việc gì, chứ đừng nói đến ánh mắt thủy chung ẩn chứa thâm tình.
Những thứ kia vốn thuộc về của cô, mà không thuộc về một kẻ xuất hiện giữa đường như Nguyễn Mộng!
Cô hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười, cô muốn mỉm cười đoạt lại người đàn ông của mình lần nữa, để cứu vãn những tiếc nuối nhiều năm trước!
Cô hoàn toàn không nghĩ tới, còn có một Ôn Dư Thừa coi như là cùng lớn lên với cô, cho dù là hai mươi năm, người kia không muốn gặp cô, cũng luôn không chào đón cô.
Thời gian thật ra cũng không chứng minh được cái gì, không có tình cảm và lời nói, cái gì cũng không còn.
Hơn nữa, người có thể phản bội, chó thì vĩnh viễn sẽ không.
Cố Minh Tích quả thật tuân thủ lời hứa, nói không xuất hiện trước mặt Vệ Cung Huyền, liền không xuất hiện trước mặt Vệ Cung Huyền, mà Nguyễn Mộng cùng người đàn ông của mình như hình với bóng, không cần nhìn đến hành động của Cố Minh Tích, cô liền vô cùng vui vẻ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay