Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 54

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Từ sau hôm đó, đến nửa tháng cũng không thấy Cố Minh Tích xuất hiện, Vệ Cung Huyền không hề mảy may quan tâm, nhưng Nguyễn Mộng lại không cách nào xem như không có chuyện gì.
Mặc dù Cố Minh Tích đã rất lâu không xuất hiện, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ như Cố Minh Tích, làm việc gì cũng dùng bất kỳ thủ đoạn nào mà không quan tâm đến hậu quả, im lặng không nói, nhất định là đang có âm mưu nào đó.
Quả nhiên cô dự đoán không sai. Ngày thứ 7 kể từ nửa tháng sau đó, Cố Minh Tích tìm tới cửa.
Vừa mở cửa, đã thấy ngay gương mặt được trang điểm một cách tinh tế của Cố Minh Tích, ngay lập tức Nguyễn Mộng cảm thấy sửng sốt, bối rối không biết nên trực tiếp đóng sập cửa hay là mời cô ta vào nhà.
Đang do dự, Cố Minh Tích mỉm cười dịu dàng với cô:
“Chào Nguyễn tiểu thư, tôi tới tìm Vệ tổng.”
Nguyễn Mộng rất muốn đáp trả: xin gọi tôi Vệ phu nhân! Thái độ lễ phép động lòng người, nói là đến tìm ‘Vệ tổng’, nếu như mình đáp trả, chẳng phải bị coi là người hẹp hòi?
… Gạt bỏ lòng độ lượng!
“Xin gọi tôi là Vệ phu nhân! Cố tiểu thư tìm chồng tôi có việc gì không?”
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Nguyễn Mộng hết sức kiềm chế suy nghĩ muốn tát cô ta một cái. Mỗi lần nhìn thấy Cố Minh Tích, cô lại nhớ đến đủ loại chuyện không tốt đẹp kiếp trước, lo sợ những điều đó sẽ lặp lại.
Nụ cười của Cố Minh Tích thoáng dừng một chút, nhưng vẫn tự nhiên trả lời:
“Vệ phu nhân, thật ra thì tôi đến xin Vệ tổng giúp một chuyện.”
Nguyễn Mộng muốn cự tuyệt, chẳng nghĩ đến việc Vệ Cung Huyền thấy cô mở cửa lâu như vậy mà không quay lại liền đi ra, thấy Cố Minh Tích đứng ngoài cửa, chân mày nhất thời nhíu lại, ôm eo Nguyễn Mộng kéo vào lòng nói:
“Sao lại để cho khách đứng ở ngoài thế?”
Cánh môi mỏng khẽ nâng lên, nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Mời Cố tiểu thư vào.”
Đưa Cố Minh Tích vào phòng khách, Nguyễn Mộng không dám để cô ta và chồng mình tiếp xúc nhiều quá, Vệ Cung Huyền cũng không muốn cùng bạn gái trước có quan hệ gì, liền đi vào phòng bếp pha trà.
Nguyễn Mộng vội vàng nắm lấy tay anh, chớp đôi mắt to: “Em cùng đi với anh.”
Thấy dáng điệu tiểu tứ phụ đáng yêu của cô, Vệ Cung Huyền cũng ngại đang có người ngoài ở đây, cúi đầu hôn cô một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Mộng liền ửng đỏ, vui vẻ cùng anh vào phòng bếp, lúc bưng trà ra lại thấy Cố Minh Tích đang trêu chọc Vệ Tiểu Bảo trong nôi.
Chỉ là hình như Vệ Tiểu Bảo cũng biết đây là kẻ địch của mẹ, cho nên cũng rất không nể tình, Cố Minh Tích đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, bé liền tránh ra, thấy cô sắp đến gần, liền mếu máo rưng rưng nước mắt.
Nguyễn Mộng vừa nhìn, chợt cảm thấy vô cùng hãnh diện, con trai cô quả nhiên vẫn luôn đứng về phía cô!
Lập tức liền đi đến ôm Vệ Tiểu Bảo từ trong nôi lên – không phải cô nhỏ mọn, cũng không phải là cô nghĩ nhiều, tóm lại chỉ cần có chút liên hệ với Cố Minh Tích, cho dù chỉ là tạm thời, chỉ là một chút, cô cũng không muốn.
Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ ôm mình, cái miệng nhỏ nhắn nhất thời cười tươi, nắm áo Nguyễn Mộng, hai cái chân ngắn nhỏ giẫm ở trên đùi cô không ngừng lộn xộn. Vệ Cung Huyền thấy bộ dạng bé như không dừng lại được, cười mắng một câu:
“Nhóc con hiếu động quá!”
Vừa nói vừa đưa ly sữa hình phim hoạt hình dáng yêu cho Nguyễn Mộng, sau đó đẩy ly nước trà tới trước mặt Cố Minh Tích.
Nguyễn Mộng liếc anh một cái, rồi cho con trai uống sữa, Vệ Cung Huyền vừa nhìn liền tỏ ý không vui, đưa bình sữa cho Vệ Tiểu Bảo, nhìn hai cái tay nhỏ bé ngắn ngủn không nâng được bình sữa của con, Nguyễn Mộng liền kêu lên:
“Anh uống của anh, con uống của con.”
(MTY: Anh Huyền không muốn chị Mộng cho con trai uống chung ly sữa của cô, bắt con trai uống trong bình riêng của mình.)
Cố Minh Tích nhìn hai cái ly khác nhau của hai người, trong lòng khó chịu giống như là bị mèo cào. Ánh mắt của cô vẫn dừng trên lý sữa trong tay Nguyễn Mộng, lại thấy Vệ Cung Huyền giúp Vệ Tiểu Bảo nâng bình sữa, thần sắc cô có chút thê lương:
Nếu như năm đó mình không bốc đồng, không từ mà biệt, hôm nay hạnh phúc trước mắt có thể sẽ là của mình chăng?
Nếu như không có Nguyễn Mộng…. Huyền có phải cũng sẽ không thay lòng?
Tay cầm ly thủy tinh bỗng dưng nắm thật chặt, Cố Minh Tích nhẹ nhàng hít một hơi, cô mang theo quyết tâm bất chấp tất cả mà tới.
Rời Vệ Cung Huyền nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc nhận ra được một sự thật: cô yêu anh, cô không thể không có anh, hơn nữa không có anh, cô sẽ không có được cái gì.
Cho dù cô lớn lên xinh đẹp, trong nhà cso tiền, cũng không cách nào bù đắp được sự trống rỗng ở đáy lòng.
Những năm ở Mỹ, nửa đêm cô luôn bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, mơ thấy Vệ Cung Huyền không cần cô nữa. Sau đó lại suy nghĩ, sao có thể thế được chứ? Anh yêu cô như vậy, làm sao sẽ không cần cô đây?
Cho dù là mình rời đi trước, nói lời chia tay trước, phản bội tình yêu trước, anh cũng sẽ không thay lòng.
Nhưng trên thực tế anh đã thật sự thay lòng.
“Đúng rồi, A Huyền, Cố tiểu thư nói có chuyện muốn nhờ giúp đỡ.”
Nguyễn Mộng tỏ vẻ ngây thơ hỏi, nhìn Cố Minh Tích một cái, chu môi. Vệ Tiểu Bảo ở trong lòng cô uống sữa rất vui vẻ, đáng tiếc người không lớn, tâm lại không nhỏ, miệng thì uống sữa của mình, còn muốn nếm thử một chút cốc sữa của Nguyễn Mộng, giống như đang nghĩ sữa trong bình sữa và trong cốc thì mùi vị không giống nhau.
Thấy ánh mắt dò hỏi của Vệ Cung Huyền, Cố Minh Tích có chút quẫn bách – cổ chỉ có thể tạm thời tìm lý do để ở lại thôi, mặc dù lý do này cũng không hoàn toàn chỉ là lý do:
“Cái đó, Vệ tổng… Về dự án hợp tác đầu tư đất lần này…”
Thì ra là vì cái này, Vệ Cung Huyền trong nháy mắt sáng tỏ.
Anh đem bình sữa nâng lên,c ầm bàn tay nhỏ bé của Vệ Tiểu Bảo, dùng ánh mắt ra lệnh, bảo Nguyễn Mộng uống hết sữa tươi, rồi mới yên tâm nói:
“Rất xin lỗi, bây giờ còn đang thảo luận việc hợp tác giữa các công ty. Hơn nxuwa, coi như chưa nói gì, Cố thị cũng không có được dự án này.”
Cố Minh Tích có chút khó xử, cô điềm đạm đáng yêu, hướng mắt nhìn Vệ Cung Huyền, mong mỏi anh có thể nể mặt mình, cho Cố thị cơ hội này.
“Chẳng lẽ anh không thể niệm chút tình cũ…”
“Giữa chúng ta không có gì là tình cũ.”
Anh nhìn cô ta một cái, không biết loại tự tin không giải thích được của cô ta là từ đâu tới.
“Năm đó là cô trong lúc tôi không biết, viết thư nói muốn chia tay, sau đó bay đi Mỹ du học, tôi không tìm Cố thị gây phiền toái đã rất là nể tình rồi. Cố tiểu thư, cô nếu như thức thời thì nên nhớ rằng những thứ hiện tại cô có được, hẳn là hơn rất nhiều so với bản chất của nó.”
Nói xong vỗ nhẹ đầu Nguyễn Mộng, ý bảo cô mau uống hết phần sữa còn lại.
Nguyễn Mộng phồng phồng hai má, từng chút từng chút uống vào, bây giờ cô sắp căm thù sữa đến tận xương tuỷ rồi, mỗi ngày từ sáng tới tối nhất định sẽ bị buộc uống một ly, khiến cho cô cảm giác hiện tại mình cũng sắp trở thành con nít giống Vệ Tiểu Bảo mất rồi!
Ba hớp rồi hai hớp uống hết phần sữa còn lại, Nguyễn Mộng đột nhiên bất chợt kêu lên:
“A Huyền, có phải anh đang hầm thứ gì trong bếp hay không? !”
Vệ đại thần sửng sốt, sau đó liền nhớ đến nồi nấm ngân nhĩ hầm với đu đủ vẫn còn đang nấu.
Một người đàn ông cao lớn như vậy, trong nháy mắt chạy như điên vào phòng bếp , Nguyễn Mộng ở phía sau cười vui vẻ, không cẩn thận khóe mắt liếc qua Cố Minh Tích, thấy thần sắc trên mặt cô ta u ám tối tăm, cả người bất chợt rét run, nháy mắt ôm chặt Vệ Tiểu Bảo vào lòng.
Đối với phòng bị của Nguyễn Mộng, Cố Minh Tích lạnh nhạt nhìn, cô lẳng lặng nhìn Vệ Tiểu Bảo vô cùng đáng yêu ở trong lòng Nguyễn Mộng, có chút mất hồn, nếu như năm đó cô không đi, hiện tại vợ anh đáng ra phải là cô mới đúng, mà đứa bé này cũng sẽ không sinh ra, ra đời nên là đứa bé của cô và Huyền!
Đau đớn và ghen tỵ giống như muốn xé nát tim cô, Cố Minh Tích cúi đầu, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc