Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 49

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Vệ Tiểu Bảo không hiểu sao mẹ lại không ôm mình, khua tay múa chân nhất định muốn Nguyễn Mộng ôm, không chịu ngoan ngoãn cho cô xách theo.
Nguyễn Mộng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy bé còn trên người đều là bơ, khiến cô cũng bị bẩn theo.
Voc đi vào phòng tắm, nhanh chóng cởi hết quần áo Vệ Tiểu Bảo ra, tiểu tử béo tròn nằm vùi trong *** cô, cả người co lại trông cực kỳ đáng yêu.
Nguyễn Mộng cúi người xuống thử nước, Vệ Tiểu Bảo theo bản năng dùng tay nắm lấy Nguyễn Mộng, hai mắt mở tròn xoe, tay chạm vào chút nước ấm, miệng đột nhiên mở to.
Nguyễn Mộng biết bé con muốn khóc, vội vàng hôn lên khuôn mặt của bé, dụ dỗ:
“Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo ngoan a, tắm rửa sạch sẽ sau đó ngủ một giấc được không?”
Bé con này, cũng không biết sao, bình thường không hay khóc, nhưng cứ nhắc đến tắm là nước mắt lại rơi. Nói không thích tắm cũng không đúng, bởi vì mỗi lần đặt bé con vào bồn tắm một lát, bé sẽ chơi a.
Đem một đàn vịt nhỏ bỏ vào trong nước, Nguyễn Mộng cầm khăn lông mềm lau mặt cho con.
Chu mỏ một cái, bàn tay nhỏ đã nắm con vịt nhỏ màu vàng nhạt, còn ấn một cái, đàn vịt nhỏ tổng cộng có 5 con, mỗi con có thể kêu một bài nhạc thiếu nhi, Vệ Tiểu Bảo không sợ người khác phiền ấn liên tục cái miệng nhỏ nhắn mở ra, toe toét cười.
“Vừa khóc vừa cười, tu tu thẹn thùng.”
Nguyễn Mộng chạm nhẹ vào gương mặt của con trai, hôn trán bé con một cái. Vệ Tiểu Bảo thích thú lắc lắc đầu nhỏ cười khanh khách, giơ con vịt nhỏ trong nước đẩy tới đẩy lui. Bàn tay nhỏ dính đầy bọt, tư tưởng xấu còn cố ý bôi lên người Nguyễn Mộng.
Thấy gương mặt bât đắc dĩ của Nguyễn Mộng, bé con cười đến thích chí. Mẹ con thiên tính, Vệ Tiểu Bảo còn nhỏ mặc dù chưa hiểu nhiều thứ, nhưng cũng bất kể mình nghịch như thế nào, người phụ nữ dịu dàng trước mặt đều sẽ không tức giận với mình.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Vệ Cung Huyền đi vào, nhìn hai mẹ con khiến nền nhà đầy nước, không khỏi cảm thấy buồn cười, lại gần hôn hai cái bánh bao một lớn một nhỏ, mỗi người một cái:
“Để anh phụ em tắm cho con.”
Nguyễn Mộng cười khẽ, chỉ quần áo bẩn trên đất, Vệ Cung Huyền tự động nhặt, vừa nhặt vừa nói:
“Bảo bối ngoan, bắt đầu từ ngày mai em theo anh đi làm chứ? Anh đang thiếu trợ lý đây.”
Bảo bối ngoan nhìn trời liếc mắt xem thường:
“Em nhìn giống trợ lý sao?”
“Đây không phải là em lấy cớ không đi đấy chứ.”
Tiện tay vứt hết đống quần áo dơ của tiểu bảo bối vào trong rổ giặt quần áo, Vệ Cung Huyền ngoài ý muốn bị dính chút bơ, anh nhíu mày, đưa tay tới trêu chọc Vệ Tiểu Bảo, tiểu tử tham ăn đương nhiên sẽ đưa cái miệng nhỏ nhắn *** ngón tay của anh, Nguyễn Mộng vội vàng giữ lại, nói trách:
“Không biết lớn nhỏ, ba mẹ đi hết rồi à?”
“Ừ, nói là ở với chúng ta không tiện, lại không có thói quen ở khách sạn, đã cùng cô Lâm rời đi rồi.”
Rửa sạch tay trong bồn, sau đó lại ôm Vệ Tiểu Bảo mũm mĩm.
“Theo anh đi làm được không? Một mình em cả ngày đợi trong nàh cũng thấy chán. Cũng có thể đi theo kiểm tra anh ah?”
Vừa nói vừa dùng khăn lông mềm mại lau cái đầu đầy bơ của Vệ Tiểu Bảo, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tuyệt không cảm thấy bẩn.
Vệ Cung Huyền thích sạch sẽ, chỗ người khác đã ngồi qua nếu như không làm sạch, đánh ૮ɦếƭ anh cũng không ngồi, chứ đừng với người khác dùng chung đôi đũa, thậm chí là hôn.
Nay thì tính sạch sẽ đã bị Vệ Tiểu Bảo giày vò khiến cho không còn chút nào, chỉ đối với người ngoài thì mới có thể giữ lại chút ít.
“Không cần, không muốn, em muốn ở nhà cùng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo còn chưa gọi mẹ, em phải dạy bé con nói chuyện và tập đi.”
Nguyễn Mộng chán cảnh làm gánh nặng đường xa, kiên quyết không muốn đi Vệ thị, để cho mình khỏi biến thành Hầu Tử bị người ta đi thăm.
“Ít nhất phải đến khi bé con gọi mẹ mới được.”
Đây chính là giai đoạn quan trọng mà cô muốn trải qua cùng con.
Vệ Cung Huyền vừa định không ngừng cố gắng thuyết phục, ai biết một tiếng mềm dẻo “tê tê” đột nhiên xuất hiện!
Hai vợ chồng đồng thời sửng sốt 5 giây, sau đó chậm chạp, như pha quay chậm nhìn về phía Vệ Tiểu Bảo đang ngồi ở trong nước chơi đùa với con vịt nhỏ, tay Vệ Cung Huyền thậm chí vẫn còn vô thức lau mái tóc đen mềm mại.
Nguyễn Mộng quả thật chính mình không thể tin được mình nghe được cái gì, cô nuốt ngụm nước miếng nói lắp:
“Bé con, Tiểu Bảo?”
“Tê tê.”
Vệ Tiểu Bảo nể tình gọi lại một tiếng, thấy ba mẹ đều đang mặt ngây ngốc, nhất thời uất ức, tay nhỏ bé đưa ra ôm Nguyễn Mộng, Nguyễn Mộng không động, bé con liền theo bên bồn tắm khó khăn bò dậy, cố hết sức ôm cổ của cô.
Sau khi lấy lại tinh thần, Vệ Cung Huyền phản ứng đầu tiên là ghen ghét, cực độ ghen ghét!
Tại sao chỉ gọi tê tê, không gọi ba? Tại sao? Tại sao?? Tại sao???!!!
“Ngoan…” vỗ lưng Tiểu mập mạp trong ***, Nguyễn Mộng còn có chút suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, bảo bối của cô gọi mẹ….
Mặc dù phát âm chưa thật chuẩn nhưng điều này thật làm cô muốn khóc, khóe mắt cay cay, nhất thời nói khóc liền khóc.
Vệ Cung Huyền nhìn thấy, vội vàng ôm một lớn một nhỏ vào lòng, mặc dù trong lòng hơi chua, nhưng bà xã khóc mới là đại sự a
“Bảo bối ngoan, đừng khóc, đừng khóc~ ~”
Vệ Tiểu Bảo không biết vì sao mẹ khóc, nhìn mẹ vẫn rơi nước mắt, cũng mếu máo khóc lên.
Nguyễn Mộng lại vội vàng nhịn lại nước mắt dụ dỗ bé con, thật vất vả mới khiến cho Tiểu Bảo Bối nín khóc mỉm cười.
Mới vừa tắm xong bé con lại sà vào lòng cô liền dơ như lúc đầu, không thể làm gì khác hơn là tắm thêm lần nữa.
Vệ Cung Huyền ghen tỵ muốn điên rồi, nhưng trước mặt hai người này một là bà xã anh, một là con trai anh, là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, ghen tỵ như thế nào nữa thì vẫn phải chịu đựng.
Trong lòng cực kỳ mất thăng bằng, liền nở nụ cười dụ dỗ con trai:
“Ngoan, Tiểu Bảo, kêu ba , kêu ba!!”
Vệ Tiểu Bảo ngáp một cái, rất không cho ba – đại thần mặt mũi.
Nguyễn Mộng cầm lấy khăn tắm bọc con trai lại. Một cục thịt nhỏ đang ở trong *** cô nhích tới nhích lui, thỉnh thoảng cho cô câu “Tê tê”, Nguyễn Mộng hạnh phúc vô bờ, cô không ngừng hôn rồi lại hôn lên mặt con trai.
So sánh với bên này, Vệ đại thần liền mất mát rất nhiều.
Nhìn bà xã, con trai diễn cảnh gia đình sum họp, vắng mình là không được, cắn răng nhào tới, không quan tâm trên người Nguyễn Mộng có bơ còn chưa tắm, cũng không quan tâm cô là đang lau người cho con trai, liền đi tới hôn cô.
Nguyễn Mộng vừa cười vừa rơi nước mắt.
Vệ Tiểu Bảo thấy ba mẹ không để ý tới mình, lại đi chơi trò chơi, liền dùng cả tay chân bò đến, thân thể nhỏ bé linh hoạt vô cùng, đi đến gần để học ba mẹ.
Nguyễn Mộng sợ hết hồn, vội vàng đẩy Vệ Cung Huyền ra:
“A Huyền, A Huyền! Con trai ở đây, con trai ở đây…”
Vệ Cung Huyền không đành lòng buông cô ra, nghĩ vẫn chưa hết giận, mạnh mẽ cắn môi cô một cái.
Vệ Tiểu Bảo nhìn hành động của cha mẹ, cười khanh khách.
Nguyễn Mộng thừa dịp này vội vàng đi tìm quần áo để thay, thuận tiện đem trách nhiệm mặc đồ ngủ cho Vệ Tiểu Bảo giao cho đại thần.
Trong nhà mở máy sưởi, một chút cũng không lạnh, cho nên áo ngủ Vệ Tiểu Bảo là cái yếm nhỏ màu đỏ chót thật đáng yêu, phía dưới là quần cụt, lộ ra cái ௱ôЛƓ trắng non mềm, cả người lao theo con gấu bông ở trên giường.
Vệ Cung Huyền dạy bé con vô số lần gọi ba không có kết quả sau cũng bỏ qua, thấy Nguyễn Mộng lau tóc từ phòng tắm ra ngoài, ôm lấy cô oán trách:
“Tại sao con không gọi ba, tại sao?”
Hai vợ chồng đang thân thiết, đột nhiên, một tiếng ngọt ngào “Rút ra rút ra” truyền tới.
Hai người cứng đờ vừa quay đầu lại, Tiểu Bảo nhà bọn họ đang ôm gấu bông hướng về phía bọn họ toét miệng cười, một tiếng mềm mại kia: “Rút ra rút ra” — chính là từ trong miệng bé con truyền tới.
(MTY : “tê tê” và “rút ra” phát âm gần giống ‘ba, mẹ’ nhé, chứ không có gì mờ ám đâu nhé, bé còn rất nhỏ nhé. Amen)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc