Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 46

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Bởi vì sinh Vệ Tiểu Bảo mà bị rạn da, Nguyễn Mộng mặc dù rất ai oán, nhưng không khó chịu, tuy nhiên việc vòng hai trở nên đầy đặn hơn… cô không thể không ai oán rồi.
Vệ Cung Huyền còn tựa như sợ cô không mập nổi, luôn nhiệt tình làm món ăn cho cô.
Không nói đến việc đại thần đã là đại thần tượng, trình độ nấu ăn của anh hiện nay đã hơn rất nhiều, so với Nguyễn Mộng thì quả là xa vời.
Cho nên, không thể chống cự được sức hấp dẫn không phải là lỗi của cô chứ! Nguyễn Mộng tâm vừa an ủi vừa xé đù* gà ăn.
Ngồi trong nôi, Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ ăn như vậy, cũng quơ mấy Ng'n t mũm mĩm đòi ăn. Bé con bây giờ đã hơn 3 tháng, tay chân so với trước kia cũng lớn hơn, nhưng vẫn chưa ngồi vững, lại vô cùng tham ăn, mặc cho Nguyễn Mộng chăm sóc thế nào, pha thêm sữa cũng không đủ, chỉ có thể lấy sữa bột và cơm cho ăn thêm.
Nhưng Vệ Tiểu Bảo vẫn thấy chưa đủ, bé con nhìn thấy cái gì đều muốn ném một chút, hiện tại nhìn thấy Nguyễn Mộng đang gặm đù* gà, mắt liền lập tức sáng lên, những Ng'n t mũm mĩm liền quơ quơ trước mặt Nguyễn Mộng.
“Tiểu quỷ thèm ăn…”
Nguyễn Mộng cười khẽ trách, chỉ cảm thấy Vệ Tiểu Bảo vẫn nhìn chăm chú, liền cắn thịt gà thành môt vài miếng nhỏ, sau đó nhai vô cùng nát, rồi đút cho tên tiểu quỷ thèm ăn.
Vệ Tiểu Bảo cười toe toét khoe cái miệng chưa mọc răng, cũng không nhai, nhấm nháp một chút rồi nuốt xuống.
Nguyễn Mộng mới đầu còn không dám cho bé con ăn gì ngoài thức ăn lỏng nhưng rồi cô phát hiện, Vệ Tiểu Bảo thật đúng là một con heo con. Hơn 3 tháng một chút, thức ăn lỏng đã không thể thỏa mãn bé, bình thường đút cho bé con nước cơm hay cái gì đó, bé cũng thích bên trong phải có cái gì cưng cứng.
Vì vậy cô liền đánh bạo đem thức ăn nhai nát mớm cho bé con, dù sao Vệ Tiểu Bảo thấy cô ăn gì mà mình không có, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền buồn bã, miệng gào to.
Sao lại tham ăn như vậy nhỉ? Rốt cuộc là giống người nào?
Đối với cái vấn đề này, Nguyễn Mộng thấy vô cùng rối rắm, bởi vì cô nhìn đi nhìn lại – mình cùng đại thần, hai bên cha mẹ cũng không ai có tính tình thế nha.
Nói Vệ Tiểu Bảo là tiểu quỷ thèm ăn, thật là một chút cũng không sai.
Vệ Cung Huyền đang từ phòng bếp bưng bát cháo ngô đi ra, vừa nhìn Nguyễn Mộng dùng miệng cho con ăn, mặt liền tối sầm:
“Bảo bối ngoan!”
Nguyễn Mộng đang nhai thịt gà trong miệng, lộ ra nụ cười lấy lòng:
“A Huyền~ ~”
Vừa định nhận lỗi sẽ không tùy tiện cho Vệ Tiểu Bảo ăn linh tinh nữa, đã nhìn thấy Vệ Cung Huyền ngồi kề bên, ôm chầm mình, bờ môi ấm áp phủ lên môi cô, món thịt gà trong miệng liền bị đoạt đi.
“Về sau không được cho con ăn như vậy.”
Ngồi nửa ngày, Nguyễn Mộng mới ai oán nhận ra đó chính là phương thức cho ăn của mình….
Nguyễn Mộng ngẩng đầu kêu trời rồi liếc mắt xem thường, đẩy anh ra, bưng bát cháo thổi cẩn thận đưa đến bên miệng Vệ Tiểu Bảo.
Thật may là Vệ Tiểu Bảo dễ nuôi, cho gì ăn nấy, mặc dù còn muốn ăn thịt, nhưng đối với bát cháo ngô đưa đến bên miệng cơ hồ sẽ không bỏ qua, chu cái miệng nhỏ, ô a, ăn một miếng.
Có Nguyễn Mộng đút, Vệ Tiểu Bảo ăn được hơn phân nửa, nhưng Nguyễn Mộng không cho bé ăn nhiều. Bé con dù sao cũng còn nhỏ, trừ sữa mẹ ăn cái gì cũng sẽ khó tiêu hóa.
Thấy ba mẹ đút cho mình vẫn còn ít, Vệ Tiểu Bảo nóng nảy, ngồi trong xe nôi muốn đứng lên, nhưng bé con đã đánh giá cao khả năng thăng bằng của mình, phù một tiếng ngã xuống lớp thảm dày, nửa ngày cũng không thể bò dậy. Lần này toi rồi, cái miệng nhỏ nhắn nhất định sẽ khóc.
Nguyễn Mộng đau lòng, vội vàng ngồi xuống ôm bé con vào trong ***, bé con ‘nghe tiếng gió đoán trời mưa’, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn trong nháy mắt chuyển nhiều mây, đưa tay với đến cái bát Nguyễn Mộng cầm trên tay, thật may là đại thần đã nhanh chóng lấy đi.
Thấy bát thức ăn ngon cách mình càng ngày càng xa, Vệ Tiểu Bảo khó nén trong lòng chua xót, oa một tiếng, gào khóc.
Nguyễn Mộng thở dài, bát cháo ngô lúc này vị tổ tông nhỏ này nhất định không ăn! Náo loạn nửa ngày không có biện pháp, cô đành gắp một miếng thịt bò, sau đó nhai nát, mớm cho tên tiểu tử đang rùm beng đòi ăn thịt.
Vệ Tiểu Bảo thỏa mãn, cái miệng nhỏ nhắn không cho phép Nguyễn Mộng bỏ chạy, ăn xong một khối, đôi mắt đen lúng liếng lại chuyển đến bàn ăn.
Vệ Cung Huyền ở một bên nhìn thấy, giận đến phổi cũng muốn nổ tung, hận không thể xách Vệ Tiểu Bảo ra ngoài đánh một trận, đó là vợ anh, vợ anh a!
Ánh mắt như có dao phóng qua, Vệ Tiểu Bảo hời hợt, càng co người vào trong lòng Nguyễn Mộng, hai chân không ngừng đá lung tung, a nhìn về phía Nguyễn Mộng, viên bánh bao kia còn không thèm liếc anh một cái, chỉ chăm chú nhìn con trai.
“Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, con là Tiểu Trư sao?”
Nguyễn Mộng thật sâu cảm thấy Vệ Tiểu Bảo không nên gọi Vệ Tiểu Bảo, phải gọi Vệ Tiểu Trư.
Thấy bé con còn rất là tự nhiên chỉ tay vào món thịt xào khô đầy màu sắc, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể đặt một ít tư tưởng xấu lên miệng bé con, lưỡi cô nhè nhẹ *** môi bé làm bé thấy thế liền há mồm, sau đó cô liền lập tức dừng lại.
Vệ Tiểu Bảo thấy miệng không có thịt béo, sửng sốt, mắt to ngơ ngác nhìn Nguyễn Mộng đem hết thịt nhét vào trong miệng, đợi một lúc lâu cũng không thấy mẹ cho mình ăn, tức giận, khóc lóc sờ mặt Nguyễn Mộng.
Nguyễn Mộng cúi đầu, bé con liền nhướng người lên, răng nhỏ nên không thể gặm, cô liền hé miệng, Vệ Tiểu Bảo ăn thịt vào, mới bằng lòng an phận.
Vệ đại thần cảm thấy mình dường như bị dư thừa.
Anh ngồi bên cạnh Nguyễn Mộng hờn dỗi, thấy con thỏ nhỏ ૮ɦếƭ tiệt kia ăn không đủ lại còn đưa tay đòi thêm, anh thật sự là không thể nhịn được nữa.
Đột nhiên đứng lên rồi bế xốc Vệ Tiểu Bảo từ trong lòng Nguyễn Mộng dậy, ném vào trong xe nôi, sau đó cầm bình sữa có cháo ngô nhét vào tay Tiểu Bảo, động tác hết sức gọn gàng linh hoạt, không chút nào dài dòng dây dưa.
Nguyễn Mộng sững sờ, Vệ Tiểu Bảo mặc dù thích ăn, nhưng dù sao cũng là đứa bé sơ sinh, không nhìn đến nhưng cũng không suy nghĩ. Nhưng cô lại mơ hồ cảm giác có loại gió thổi bão giông tố sắp đến, quả nhiên…
Ngẩng đầu nhìn lên, đại thần khuôn mặt đen như mực hiện ra ngay trước mắt. Vội vàng nhanh chóng gắp lên một khối thịt bò thả vào trong bát anh:
“A Huyền, anh mau ăn a, ớt xanh thịt bò ăn thật ngon.”
Vệ Cung Huyền không nói lời nào.
Kể từ khi Vệ Tiểu Bảo ra đời, Vệ đại thần phát hiện tự chủ của mình càng ngày càng giảm xuống.
Mỗi ngày ở nhà ăn xong dấm, lúc làm việc anh liền tận tình ђàภђ ђạ nhân viên, hơn nữa còn rất Biến th', thấy thê thảm của người khác mới thấy được một chút vui vẻ.
Sau đó về nhà tiếp tục ăn dấm, đi làm sẽ tiếp tục ђàภђ ђạ người khác.
“Em còn quan tâm anh có ăn hay không à?”
Nghe cái giọng điệu này… Nguyễn Mộng ho một tiếng, nói nhỏ:
“Dĩ nhiên rồi, anh ăn xong mới có sức làm việc, không làm việc thì sao kiếm tiền nuôi hai mẹ con em đây?”
Dường như giận không nhẹ, đến Bảo bối ngoan anh cũng không gọi.
Nghe câu đầu tiên, thần sắc Vệ Cung Huyền khẽ chuyển, nhưng câu nói kế tiếp lại làm cho mặt đại thần đen lại.
“Vậy nếu anh thất nghiệp thì sao? Em và con trai em tìm ai nuôi?”
“Cái gì con em, con em không phải con trai của anh à?”
Nguyễn Mộng nhỏ giọng lầu bầu một câu, biết mình nếu là không hy sinh đợi đến buổi tối lại bị…, đành phải đem miếng thịt bò mới vừa gắp cho Vệ Cung Huyền lấy lại.
Vệ Cung Huyền thiếu chút nữa mắt trừng cả ra ngoài, vậy là làm sao?
Anh nói một câu, liền ăn cũng không cho anh ăn? Không nghĩ đến bảo bối ngoan nhà anh đem thịt bò trong miệng cắn lấy, sau đó thẹn thùng e lệ đưa lên.
Vệ đại thần hạnh phúc, hôn miệng Nguyễn Mộng nhất định không buông, một khối thịt bò nhai nửa ngày cũng không còn nuốt xuống.
Nguyễn Mộng bị anh hôn đến nỗi thở hồng hộc, chống đỡ đôi môi mỏng của anh, đôi môi đó càng thêm hấp dẫn, hơi thở càng thơm ngào ngạt, Vệ Cung Huyền rất muốn cứ như vậy cùng cô.
“Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan em nói con mấy tháng qua có hơi quá phận không?”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mê hồn của Nguyễn Mộng dường như vẫn chưa hiểu mình nói gì, lại nói:
“Anh so với Vệ Tiểu Bảo ai quan trọng hơn?”
Cái vấn đề này… Nguyễn Mộng thật đúng là không biết trả lời như thế nào.
Cô nhẹ nhàng ***, tự động tới hôn Vệ Cung Huyền, Vệ Cung Huyền bị cô như vậy quấy nhiễu, cũng liền quên hỏi tới, chỉ lo hôn trả lại.
Đợi đến anh nhớ đến câu trả lời, Nguyễn Mộng đã sớm rời khỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc